Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 75: Gặp phải quấy rầy

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 75: Gặp phải quấy rầy
Châu Úc

31 tháng 10, Hallowen, trước ngày lễ một đêm.

Không khí ngày lễ tràn ngập khắp phố lớn phố nhỏ, những người đi lại ngoài đường, vẻ mặt hạnh phúc, trẻ em chạy xung quanh rất vui vẻ, trong tay xách quả bí ngô làm đèn, chạy khắp nơi.

Đường Húc Nghiêu đi mua sắm trở về, trong tay cầm thêm túi lớn túi nhỏ, giờ này tâm trạng của anh không tốt chút nào, chân mày không khỏi nhíu lên.

“Đường Húc Nghiêu, anh chờ tôi với”. Cách 20 mét phía sau anh, một cô gái trẻ mặc quần áo màu hồng giống như trẻ em hô to gọi nhỏ.

Đường Húc Nghiêu nghe tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí bước chân càng ngày càng đi nhanh hơn.

“Này! Đường Húc Nghiêu, anh có nghe thấy lời tôi nói không!?”

“Anh còn đi!? Anh cố tình có phải không!?”.

“Anh tại sao không có phong độ đàn ông thế hả? Anh có đúng là em rể của chị tôi không hả?”.

“………..” Rốt cuộc bước chân Đường Húc Nghiêu cũng dừng lại, quay đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ kia:” Tôi cũng rất hoài nghi, cô thật sự là em gái của chị dâu tôi sao!? Tôi cũng không biết vì sao cô lại kém chị dâu nhiều đến như vậy!?”.

Biểu tình trên mặt cô gái trẻ có chút nhăn nhó, cắn răng nghiến lợi nói:” Anh cứ chờ xem, khi tôi trở về, tôi sẽ là chị gái và em trai theo đúng pháp luật, nếu không tôi sẽ không được gọi là Triệu Chỉ Tịch!”.

“Cô cứ tự nhiên!”. Đường Húc Nghiêu xoay người đi. Đam Mỹ Trọng Sinh

Hôm nay anh thật sự là gặp phải vận xui, vốn nghĩ trên đường đi về tiện mua một phần quà tặng Hallowen cho cháu gái nhỏ, nhưng còn chưa bước đến cửa, đã bị cô em gái Triệu Chỉ Tịch bám người rồi, khi nhìn thấy anh thì hai mắt tỏa sáng, sau đó liền ầm ĩ muốn đi dạo cùng anh, còn ngó đông ngó tây, có chết cũng không buông tay anh ra!

Bất đắc dĩ, anh phải điên cuồng mua sắm, mua rất nhiều món quà, nên sẽ không còn tay đâu mà để cô ta nắm nữa!

Phiền chết mất!

Bước nhanh về phía ô tô đỗ ven đường, đem mấy thứ đồ linh tinh vừa mua nhét về phía sau, dù sao anh cũng chỉ là tiện tay mà mua, đương nhiên sẽ không phải thứ quan trọng!

Triệu Chỉ Tịch thở hồng hộc đuổi theo, thở phì phò mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ cạnh tay lái.

Đường Húc Nghiêu khẽ nheo hai con mắt, không lên tiếng, bắt đầu khởi động máy, lái xe.

“Này, Đường Húc Nghiêu sao anh lại đi chậm như thế, đàn ông con trai phải đi xe nhanh lên chứ, như vậy mới phong độ chứ!?”.

“Làm cái gì thế!?? Bị người phía sau vượt qua rồi!”.

“Sao lại nhát gan như thế?!! Trước kia anh gặp tai nạn xe cộ à?!”.

“Cô câm miệng!”. Anh mặt không biến sắc nói ra ba chữ này, thanh âm có chút lạnh run.

“……..” Triệu Chỉ Tích bị quát, lông mi khẽ run run.

Im lặng…….

Triệu Chỉ Tịch lại bắt đầu không ngồi yên:” Ôi, thật ra thì tôi cũng rất sợ tốc độ, trước kia thiếu chút nữa là tôi cũng bị tai nạn ô tô rồi…….Dọa chết người………..Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy sợ!”.

Giả vờ như sợ hãi, cô cọ cọ vào người anh.

Sắc mặt Đường Húc Nghiêu càng ngày càng khó coi, giữa người với người sao lại kém xa nhau nhiều đến thế, Hạ Hải Dụ mới 15 tuổi đã gặp phải cảnh ngộ không may mắn! Triệu Chỉ Tích cư nhiên lại có thể tùy tiện đem chuyện gặp tai nạn ô tô ra đùa giỡn!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận