Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 172: Tỉ mỉ che chở

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 172: Tỉ mỉ che chở
Đường Húc Nghiêu trong ngực cảm thấy căng thẳng, có một loại cảm giác cổ quái cứ bám lấy anh.

Cảm giác sợ hãi xuất hiện, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.

Anh sai lầm rồi, sai hoàn toàn, coi như là bọn họ có xảy ra chuyện gì thì sao, anh là đàn ông, anh nên khoan nhượng một chút, không nên có tâm địa nhỏ nhen, không nên nói với cô những lời này, lại càng không nên khiến cô bị thương thành như vậy!

Anh sẽ mất đi cô!

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu này khiến Đường Húc Nghiêu rùng mình.

Tiếng chuông cửa dồn dập cắt đứt suy nghĩ của anh, một bác sĩ cùng hai y tá đã kịp đến.

Đường Húc Nghiêu nhìn bác sĩ cùng y tá bận rộn, cảm thấy tay chân luống cuống, chỉ là đứng lặng ở một bên, bác sĩ dùng nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ của Hạ Hải Dụ, nhìn lên thấy con số xuất hiện trên màn hình hai lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Bác sĩ, cô ấy như thế nào?!" Đường Húc Nghiêu khẩn trương hỏi.

"Sốt cao 38 độ năm, đây lại là tái phát, cô ấy đã qua điều trị, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại bị tái phát, cho nên hiện tại phải cực kỳ chú ý."

"......" Đường Húc Nghiêu cảm giác hô hấp cũng rất khó khăn, so với ai anh càng biết tại sao cô lại bị tái phát, đều là lỗi của anh!

"Đã tạm thời hạ sốt, chú ý quan sát tình huống của cô ấy, tình hình hiện tại đã ổn định”. Bác sĩ trầm giọng nói.

"Cảm xúc của bệnh nhân giống như không ổn, tôi đã cho cô ấy thuốc an thần, có thể sẽ ngủ trong vài giờ."

"Giữ nhiệt độ trong phòng, để bệnh nhân toát nhiều mồ hôi hơn."

"Nếu như sau ba giờ sau cô ấy còn chưa có tỉnh thì giúp cô ấy tắm, nhớ dùng nước ấm."

Đường Húc Nghiêu nghiêm túc ghi nhớ lời bác sĩ dặn, thậm chí dùng bút để ghi lại, sợ mình không có có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân sẽ xảy ra sai sót.

"Tạm thời cứ như vậy, nếu như còn có vấn đề thì gọi điện thoại lại cho chúng tôi." Bác sĩ cùng hai y tá ra về.

Không khí trong phòng lớn vô cùng an tĩnh, Đường Húc Nghiêu ngồi ở mép giường, lại có chút dở khóc dở cười: Hạ Hải Dụ, em đem mình làm thành cái bộ dáng này, anh so với em càng khó chịu!

Đồng hồ báo thức tích tắc chạy, chỉ chớp mắt, ba giờ rưỡi đã qua, Hạ Hải Dụ vẫn không có dấu hiện tỉnh lại.

Đường Húc Nghiêu suy nghĩ lời dặn dò của bác sĩ, quyết định mang cô đi tắm.

"Ưm......" Hạ Hải Dụ hô hấp nặng nề, khi cô tỉnh lại thì thấy anh đang cẩn thận lau chùi toàn bộ thân thể mình.

Cô sợ hết hồn, theo phản xạ không khỏi run rẩy, phát hiện mình nằm ở trong bồn nước ấm, trên người không mặc gì.

Mà ánh mắt của anh lại thâm thúy và dịu dàng khiến cô cảm thấy nhiệt độ càng tăng lên, rất nóng.

"Em ngã bệnh, là bác sĩ dặn dò anh làm như vậy." Anh cố gắng duy trì bình tĩnh nói.

"......" Hạ Hải Dụ nhanh chóng đoán được tất cả, là anh phát hiện cô té xỉu, sau đó đem cô mang về nhà.

Cắn cắn môi, cô cố gắng đẩy anh ra, "Tự em có thể làm được."

"Em còn quá yếu." Đường Húc Nghiêu tiếp tục dùng khăn lông lau chùi thân thể của cô, khi đầu ngón tay lơ đãng đụng chạm vào da thịt của cô, nội tâm không nhịn được một hồi cười khổ.

Khi anh nhìn thấy cô cùng Bạch Hạo Nhiên ở chung một phòng, lửa giận bộc phát, trong nháy mắt anh thậm chị còn không giữ nổi bình tĩnh, mất hết lí trí, không biết mình đã nói ra những gì.

Anh là đang ghen, cho nên nói năng hồ đồ!

Hạ Hải Dụ không muốn nhượng bộ, nhưng thật không có hơi sức, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, sắp đem mình co lại thành quả bóng rồi.

"Thả tay ra một chút." Anh ngồi gần hơn, khăn lông đặt lên vai trần của cô.

"......" Hạ Hải Dụ không biết mình là bởi vì phát sốt hay bởi vì cái gì mà cảm thấy toàn thân nóng như lửa, choáng váng, khi anh tới gần, cô không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cắn cắn môi, cô nặn ra lời nói, "Anh tránh ra, không cần anh quan tâm em...... Em tự mình làm...... Anh không phải để ý em...... Không cần khi dễ em...... Em không nhớ anh......"

Thân thể không thoải mái, trong lòng càng khó chịu, vừa mở mắt liền nhìn thấy anh, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, khiến cô khóc thật thảm thương, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên đầu gối, nước mắt cứ chảy xuống, hai vai cũng mơ hồ run rẩy.

Động tác trên tay Đường Húc Nghiêu dừng lại, sắc mặt cũng cứng đờ, nội tâm càng tự trách.

Là anh không đúng, lúc này anh không nên cường ngạnh, nên nghe cô mới đúng, cô bây giờ thật nhu nhược khiến cho lòng của anh mạnh mẽ co lại.

"Đừng khóc...... Anh sẽ không khi dễ em......" Anh nhỏ giọng bảo đảm, nhưng là cô còn khóc to hơn.

Hít thở sâu, anh đem khăn lông trên tay đưa cho cô, "Được rồi, tự em tắm...... Nhưng mà anh sẽ ở chỗ này nhìn em...... Anh sợ em lại ngất xỉu."

Hạ Hải Dụ ngước mắt lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy khăn lông, từ tốn tắm, thật ra nói là tắm nhưng cô chỉ là muốn mượn nước nóng để xua tan mệt mỏi.

Qua một lúc lâu, cô nhận lấy khăn lông của anh đưa tới, đem chính mình bao lại thật kỹ lưỡng, chỗ nào cần che cũng che kín, sau đó mới chậm chạp rời khỏi bồn tắm.

Một đôi tay có lực chợt ôm chắc eo của cô, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, cả người bị anh ôm lấy, đầu khe khẽ tựa trên bả vai chắc chắn của anh.

"Em...... Em muốn về nhà...... Em không muốn ở lại chỗ này......" Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn nhó, thanh âm nỉ non, đầu vẫn còn choáng váng, muốn nhanh đi ngủ.

"Em vẫn chưa khỏe lại, không thể đi." Anh dịu dàng hôn lên tóc của cô.

Nhẹ nhàng ôm cô trở về phòng ngủ, anh thu xếp cẩn thận cho cô, để cô nằm xuống, sau đó cũng tự nhiên ngồi ở bên cạnh, bàn tay bắt đầu khẽ xoa bóp bả vai của cô, Hạ Hải Dụ theo bản năng co người lại.

Anh đè cô xuống, dịu dàng nói, "Đừng động, anh giúp em xoa bóp."

Sức lực của anh rất vừa phải, mười ngón tay giống như là mang theo ma lực, mặc dù không phải là bác sĩ chuyên nghiệp nhưng vẫn thần kì hóa giải được mệt mỏi của cô.

Thật thoải mái!

Chỉ là...... Một lát sau, những ngón tay đó bắt đầu không an phận, từ bả vai trượt xuống lưng, thậm chí còn có ý đồ xuống chút nữa dọc theo người.

Cảm giác của Hạ Hải Dụ hỗn loạn, đầu óc mơ hồ, u mê nhưng duy chỉ có cảm giác trên da thịt lại rất thật, đôi tay của anh giống như đang cố tình đốt lên cái gì.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay anh, từng cái lướt qua da thịt của cô như châm ngòi lửa, hơi sức toàn thân của cô cũng bị rút cạn, giống như đang bồng bềnh ở trên mây.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận