Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 254: Có lợi à?

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 254: Có lợi à?
Năm giờ sáng sớm, tàn phá bừa bãi cả một đêm mưa gió rốt cục cũng ngừng lại, hắc ám tán đi, Lê Minh đã đến.

Trong phòng hơi thở lại như cũ vẫn tốt đẹp.

Rèm cửa sổ, vài phần sắc thái mộng ảo, ánh sáng nhu hòa cùng yên tĩnh bên trong, giường lớn hình ảnh cô cùng thiếu niên ôm nhau ngủ, đơn thuần lại tốt đẹp.

Đầu nhỏ của cô hoàn toàn vùi vào trong ngực của anh, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn một chút ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhiều điểm nước miếng sớm xử lý, khuôn mặt ngây thơ đang ngủ.

Sợi tóc mềm mại, như cây quạt nhỏ trải rộng ra, còn có vài phần nghịch ngợm quấn quanh cánh tay thiếu niên.

Anh chậm rãi mở mắt, hổ phách con ngươi hiện lên một tia lo lắng.

Quay đầu, anh nhìn cô nằm bên cạnh mình, tim không khỏi rung động.

Buổi tối,cô đều ngủ say, nhưng anh phát hiện cô mặc dù là ngủ nhưng rất nghịch ngợm, đá chăn, nói mớ, như con gấu mà ôm mình.

Cô im lặng ở trong ngực của anh, ngây thơ mà ngủ, tình trạng như vậy, anh chưa từng nghĩ qua,nhưng anh thích.

Rất khó dùng lời nói mà hình dung được sinh mệnh bỗng nhiên xuất hiện một cái mềm mại như vậy, tầm mắt anh thấp xuống, đã gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô hướng trong ngực mình, hơi thở giống như hương vị sữa ngọt ngào, làm cho anh cảm thấy ngưa ngứa.

Dung nhan từ trước đến giờ luôn lạnh lùng lại hiện chút ý cười.

Không cần xem biểu hiện, anh giờ phút không để ý tới thời gian, nhưng tiếng chuông đồng hồ nhắc nhở anh, phải rời giường!

" Đừng...... Đừng keo kiệt...... Để cho tôi ngủ một chút thôi......" Cô lại vô ý thức nói mớ, làm cho anh dở khóc dở cười, không biết một đêm, cô đã ở trong mộng đùa giỡn với anh bao nhiêu lần!

Anh theo bản năng đưa tay sờ sờ mặt mình, thật sự tốt như vậy sao?!

Anh không biết, thật sự là không biết.

Hơn nữa, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy khuôn mặt này có cái gì tốt, bởi vì, nó gây cho anh, chỉ toàn là tai nạn.

Anh là hoàng tử, cũng là huyết thống thuần khiết hoàng tử, bởi vì mẹ là người phương Đông, anh có dòng máu Đông Tây giao hòa tướng mạo, mà, trở thành hoàng tộc lớn nhất khỏi phải chê.

Cho nên anh vẫn đội mặt nạ, lúc đầu không nghĩ vì sao muốn mang nó, cũng không là vì trốn tránh cái gì, dù sao đội riết cũng trở thành thói quen.

Thế nên, chính anh quên chính mình lớn lên trông thế nào.

Cũng không có nghĩ đến cô lại thích như vậy!

Cô có một sức sống kinh người, hơn nữa sẽ không che dấu chính mình đối với vật yêu thích mới, mà ngay cả ngủ sẽ nhớ mãi không quên.

Chẳng hạn như hiện tại ——

Anh vừa muốn buông cô ra, thì lại bị cô theo bản năng ôm lại.

Anh xác định là cô đã ngủ say, cho nên động tác mới như vậy, càng làm cho anh cảm thấy không thể chống lại.

Ngốc ngếch, đáng yêu, làm cho tim anh dao động.

Anh không cử động nữa, ngược lại ôm chặt cô, một tay kia xuyên qua sợi tóc cô mang theo sự ôn nhu hiếm thấy cùng thương tiếc.

Không biết như thế nào, anh bỗng nhiên muốn đùa, nắm sợi tóc của cô lên tụ lại, nhẹ nhàng lước qua gò má của cô, muốn làm cho cô ngứa.

Được vài cái,cô mới có phản ứng, giật giật, mở mắt lim dim nhìn anh, "Anh như thế nào tỉnh sớm như vậy?! Lúc trước tôi phải 10 giờ mới rời giường!"

Anh cười, "Em quên hôm nay phải về nhà sao?!"

Nghe anh nói xong, Thủy Tinh lập tức buồn ngủ chạy sạch hết,cô đứng lên, cầm lấy gối đầu ở sau người, cẩn thận nhìn về phía anh, hỏi, " Không phải anh đều sắp xếp tốt rồi sao?!"

" Ừa." Anh gật gật đầu, biểu tình thản nhiên, không nhìn ra nhìn cảm xúc gì. Mà chỉ có chính anh mới biết, đáy lòng có một chút khác thường, kỳ thật là bị chôn dấu thật sâu.

Thủy Tinh mím môi, oai đầu hỏi anh, " Về sau chúng ta còn có thể gặp mặt không?!"

"Em còn muốn gặp lại tôi sao?!" Thiếu niên có chút chờ mong hỏi.

Cô gật gật đầu, "Đương nhiên! Anh cũng không phải người xấu, còn bộ dạng tốt như vậy!"

Ánh mắt của anh chớp chớp, trong lòng một chút phức tạp, "Nếu tôi nói, chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, em có buồn hay không?!"

"......" Cô không trả lời, nhưng biểu tình rối rắm muốn nói rõ toàn bộ.

"Hạ Thủy Tinh!" Anh trịnh trọng kêu tên cô, cầm lấy tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc hỏi, "Chờ em trưởng thành, gả cho tôi được không?!"

"A?!" Lời của anh làm cho cô bất ngờ, tuy rằng không phải không hiểu được ý của anh, nhưng cô kết hôn lập tức sẽ rời khỏi ba mẹ, về sau cô có thể sẽ không cùng ba mẹ sinh hoạt cùng nhau. Nhưng, cô gả cho anh, có nghĩa là thế này hả?!

Dùng tay nhỏ bé cầm tóc,cô tỉnh tỉnh mê mê hỏi, "Nếu tôi gả cho anh, sẽ như thế nào?! Có lợi sao?!"

" Làm Vương Phi, thậm chí là Hoàng Hậu."

Thủy Tinh lắc đầu, "Không có hứng thú."

Anh sửng sốt, trong lòng thất vọng, nhưng không hết hy vọng, tiếp tục nói, "Gả cho tôi về sau, chúng ta có thể mỗi ngày cùng một chỗ, tôi sẽ cùng em làm những chuyện em thích!"

"Cụ thể một chút?!"Cô có hơi tư tưởng, nhưng còn chưa xác định.

"Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau chơi đùa...... Chúng ta vĩnh viễn cũng không tách ra!"

"Nghe qua thật không sai!" Cô bị lay động một chút.

Bất quá, cô xem trọng một chút còn chưa nói đến!

Con mắt quay tròn, cô ngửa đầu nhìn về phía anh, "Vậy anh có thể mỗi ngày cho tôi nhìn thấy khuôn mặt anh sao?!"

"......" Thiếu niên hậm hực, chẳng lẽ anh muốn bán đứng chính nhan sắc của mình sao?!

Khó khăn, gật gật đầu.

Thủy Tinh cười cười, "Được rồi! Tôi đáp ứng! Sau khi lớn lên gả cho anh!"

Anh chậm rãi nở nụ cười, bất quá ——

"Nếu em về sau gặp được người đàn ông nào so với tôi đẹp hơn, thì làm sao bây giờ?!"

Thủy Tinh thấy mình bị xem thường, "Anh có ý gì đây, tôi không háo sắc!"

"......"Không háo sắc sao?! Cô như vậy lại để ý mặt của anh sao, có ý gì?!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận