Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 256: Cô bị bỏ rơi

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 256: Cô bị bỏ rơi
Một tuần sau.

"Ba, mẹ!" Một cái bóng nhỏ bỗng chốc đạp "Rầm" cánh cửa, đi vào.

Khi Thủy Tinh xông tới, lại nhìn thấy đúng là lúc ba đang ép mẹ xuống, mắt lập tức mở thật to, thật to, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che mặt mình lại nhưng ở ngón tay giữa lạ hở một khe thật lớn đủ để lộ ra đôi mắt tròn to.

Theo bản năng thì cô cũng biết chút đạo lý "Phi lễ chớ nhìn", nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ba thật kì quái, lớn như vậy rồi có giường còn không chịu ngủ lại thích ngủ cùng với mẹ.

Hơn nữa trước kia là ba người cùng ngủ, bây giờ bên cạnh có thêm một phòng mới lại bắt cô ngủ một mình, thật sự là rất kì quái.

"Xoạt!" Không cần che nữa, cô cười một cái rộng tới mang tai, cặp mông núng nính leo lên giường.

"Ba, buổi sáng tốt lành!" Thủy Tinh nhào tới bên cạnh Đường Húc Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến tới muốn được hôn chào buổi sáng.

Mặc dù chuyện tốt bị cắt ngang nhưng Đường Húc Nghiêu vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con gái thì đã không thể nổi nóng được, anh cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô "Thủy Tinh, buổi sáng tốt lành!"

Thủy Tinh cười thỏa mãn, sau đó quay sang mẹ muốn được hôn chào buổi sáng "Mẹ, buổi sáng tốt lành!"

"....." Hạ Hải Dụ híp híp mắt, cô đối với người có điệu bộ lấy lòng có chút khinh thường.

"Mẹ, mẹ, mẹ..." Thủy Tinh nhất quyết không buông tha, cười hì hì rồi đưa bàn tay nhỏ bé sờ sờ mặt mẹ.

Hạ Hải Dụ chợt hé miệng, cắn một cái lên ngón tay không kịp rút về của Thủy Tinh, trên bàn tay nhỏ bé lưu lại dấu răng nhàn nhạt.

"Oa, thật là đau thật là đau!" Thủy Tinh khoa trương kêu lên, sau đó quay sang Đường Húc Nghiêu cầu cứu "Ba, mẹ cắn con!"

"Ừ, cắn cũng hay, ba cũng muốn cắn!" Đường Húc Nghiêu cố ý nói như vậy, tay nâng bần tay khác của cô lên, "hung hăng" cắn.

Thủy Tinh chu mỏ ra, họ vẫn còn giận cô chuyện hôm trước sao, nhưng mỗi ngày cô đều tới nhận lỗi mà, ba mẹ rốt cuộc đến lúc nào mới tha lỗi cho cô đây?

"Ba, mẹ, con thực sự biết sai rồi!" Thủy Tinh mở to mắt trông rất thành khẩn.

Hạ Hải Dụ cố ý làm mặt lạnh, không để ý đến cô, trở người xuống giường.

Thủy Tinh lập tức úp khuôn mặt nhỏ nhắn, ở trên giường lăn lộn "Ba, ba với mẹ phải như thế nào mới không giận nữa?"

"Cái này..." Đường Húc Nghiêu có chút khó xử, vốn anh đã định tha thứ cho cô, nhưng cô lại còn nói sau này lớn lên muốn gả cho tên Điện hạ kia, như vậy làm sao có thể, tuổi còn nhỏ mà đã hồ đồ quyết định tương lai của mình rồi, đúng là làm anh tức chết mà!

"Thủy Tinh.......chỉ cần sau này con ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ...ba mẹ sẽ không giận con nữa!"

"Nhưng những việc hai người bắt con làm khó quá!Nhất là điều kiện của mẹ! Cái gì mà mỗi ngày phải làm hết bài tập mới được chơi trò chơi, cái gì mà không cho xem ti vi quá hai giờ, cái gì mà muốn ngủ sớm thì phải dậy sớm, rồi là phải ngủ trưa........Ba, đến cả ngày nghỉ cũng vậy, mẹ thật quá tàn nhẫn!"

Trong phòng bếp, Hạ Hại Dụ len lén cười, nghe con gái lớn tiếng la hét như vậy trong lòng giống như vừa ăn mật ngọt.

Thạt ra thì Hạ Hải Dụ không có tức giận với con gái, nhưng cô nhóc kia thực sự có thể gây họa, phải nhân dịp này dạy dỗ cô một chút mới được, nếu không lần sau lại tiếp tục làm loạn mất!

Cho nên, Hạ Hải Dụ quyết sẽ không để ý tới cô mấy ngày.

Đun nóng xong, Hại Hải Dụ bưng đĩa vào phòng ngủ.

Trên giường lớn, Thủy Tinh vẫn còn đang còn lăn lộn, vẻ mặt khổ não.

"Thủy Tinh, uống thuốc thôi!"

"Á........." Thủy Tinh nghiêng đầu ra chỗ khác, mắt nhìn cái chén đen xì xì trên tay Ha Hải Dụ, run lẩy bẩy.

Sau khi cô trở về liền bị bắt vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lượt từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, kết quả là không có vấn đề gì cả, nhưng lại kiên quyết kê cho cô mấy liều thuốc, nói cho oai một chút thì là thuốc tẩm bổ, khiến cô thật khổ!

"Ba...con không uống cái đó đâu, khó uống lắm!" Thủy Tinh uất ức quay sang Đường Húc Nghiêu dụi dụi.

"Không uống cũng phải uống, thuốc đắng giã tật!" Đường Húc Nghiêu xoa đầu con gái an ủi.

"Mẹ......chút nữa uống có được không...........lạnh một chút sẽ tốt hơn." Thủy Tinh ngửa đầu nhìn mẹ một chút, thận trọng thương lượng.

Hạ Hải Dụ bưng chén đưa đến trước mặt cô "Còn dài dòng một lần nữa thử xem!"

"........"

Thủy Tinh không tình nguyện bò lên, bưng chén thuốc, vẻ mặt có chút uất ức "Mẹ, dạ dày con không thoải mái, nếu uống vào nhất định sẽ ói đấy!"

Nước mắt lưng tròng.

"Dùng khổ nhục kế cũng vô dụng! Uống nhanh đi!" Sáu ngày trước đây Thủy Tinh cũng chỉ dùng chiêu này, Hạ Hải Dụ không muốn miễn dịch cũng khó.

"..."Thủy Tinh thấy mưu kế thất bại, khẽ thở dài.

Cầm chén thuốc, đầu tiên là dùng mũi ngửi ngửi, vẻ mặt hơi khó chịu.

Một tay bịt lấy chóp mũi, nhắm mắt lại, ngửa đầu đem thuốc uống hết.

Hạ Hải Dụ thầm thởi phào nhẹ nhõm, nói thật cô cũng không nỡ để con gái ngày nào cũng phải uống thuốc, nhưng đây là cách duy nhất.

"Uống xong rồi!" Thủy Tinh tránh như rắn, nhanh chóng trả chén thuốc cho Hạ Hải Dụ, sau đó cầm ly uống một hớp nước trắng để hòa tan vị đắng trong miệng, nhưng vẫn chưa đủ.

"Mẹ, con muốn ăn kẹo!" Bàn tay trắng trẻo non mềm vươn tới.

Hạ Hải Dụ lắc đầu " Không được, hôm qua con ăn quá nhiều, sẽ bị sâu răng mất!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhăn nhó hơn.

"Ba, con muốn ăn kẹo!" Trắng non mềm tay nhỏ bé lại duỗi thân duỗi.

Đường Húc Nghiêu cũng lắc đầu "Không được! Chẳng phải mẹ con đã nói rồi sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến phình to ra, ba mẹ thật nhỏ mọn.

Ghét, cô bị bỏ rơi rôi!

Chạy ra khỏi phòng ngủ lớn, chạy về phòng của mình, hờn dỗi.

Thật lâu thật lâu............... điện thoại di động Hello Kitty của cô chợt rung lên

Người nào thế, sáng sớm như vậy đã gọi điện cho cô.

"Alo, ai thế.....?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận