Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 230: Thành Tiểu Ma Nữ

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 230: Thành Tiểu Ma Nữ
"......"

Im lìm.

Đường Húc Nghiêu nửa ngày không nói một lời, bởi vì anh sợ mình nói ra một câu thì anh liền mềm lòng!

Lần này, Thủy Tinh thật sự đã quá to gan!

Mặc dù vẫn biết con bé có lá gan rất lớn, nhưng vạn vạn không thể nghĩ tới có thể lớn đến mức này!

Một đứa trẻ năm tuổi một mình từ San Francisco bay đến T thị, thực quá dọa người!

Con bé làm sao có thể làm Visa và có tiền mua vé máy bay đây?

Không phải chỉ cần dùng chi phiếu anh từng cho con bé là có thể có tiền sao!

Hơn nữa ngay cả chữ ký của cha mẹ con bé cũng trộm được!

Thật sự...... Không thể tưởng tượng nổi!

Công chúa nhỏ của anh sao có thể như vậy chứ...... quá giỏi!

Đường Húc Nghiêu nhìn con gái đang được ôm mình mà liền giật mình, mái tóc mềm mại hơi hơi xoăn, cùng với tóc mái, hơi che đi đôi mắt đen giảo hoạt, cái mũi nhỏ cùng đôi môi phấn hồng, hai má ửng hồng như táo chín, đáng yêu khiến lồng ngực anh căng tràn!

Hạ Thủy Tinh cũng thẳng tắp nhìn ba, nhìn một lát, miệng nhỏ khẽ mở, ngây thơ mà nói, "Ba, chẳng lẽ ba không thích con đến thăm ba sao? "

"......" Đường Húc Nghiêu thở dài, được rồi, anh thua!

Giơ tay lên vuốt vuốt đầu nhỏ của con, cưng chiều nói, "Thích! Ba rất thích được gặp con!"

"Ha ha, con biết mà! Ba là tốt nhất!" khóe miệng nhếch lên, tươi cười, Hạ Thủy Tinh lại trườn xuống, ở trên má của Đường Húc Nghiêu hung hăng hôn một cái.

Chụt!

Đường Húc Nghiêu bật cười, tất cả lo lắng cùng khẩn trương, tất cả tức giận cùng nổi cáu, tất cả đều vì vậy nụ hôn ngọt ngào này tan thành mây khói!

Đem con gái ngây thơ non nớt ôm đến trước giường, dịu dàng hỏi, "Thủy Tinh, ngồi máy bay lâu như vậy, con có mệt không?"

"Dạ, một chút ạ!" Hạ Thủy Tinh dùng sức gật đầu, nhưng rất nhanh lại hứng khởi nói, "Nhưng ngồi máy bay chơi rất vui ba nhé, con có thể nhìn thấy những đám mây bay! Ba, về sau con muốn học lái máy bay!"

"Khụ...... điều này để sau hãy nói......"

"Vậy con muốn học nhảy dù!"

"......" Đường Húc Nghiêu cảm giác mình tương lai mình nhất định sẽ bị mắc bệnh cao huyết áp.

Hạ Thủy Tinh chớp đôi mắt, lông mi cụp xuống, vùi đầu vào trong ngực của Đường Húc Nghiêu, một cỗ cảm giác ấm áp xông lên đỉnh đầu, ừm, giống như bỗng nhiên lại có chút buồn ngủ!

"Ba, con muốn đi ngủ."

"Được."

Đường Húc Nghiêu đặt con gái lên giường, rồi lấy chăn đắp cho con, sau đó bản thân canh giữ ở bên cạnh giường, "Muốn ba kể chuyện cổ tích cho con không?"

"Không cần, mẹ nói chính vì con nghe kể chuyện cổ tích hoang đường ba kể, mà lớn lên con mới trở thành Tiểu Ma Nữ thế này."

"......" Thật sự hoang đường như vậy sao?

Hạ Thủy Tinh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nằm trong chăn ấm áp, một bàn tay nhỏ bé còn đặt trong lòng bàn tay to lớn của ba, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Đường Húc Nghiêu nhìn đồng hồ, tính toán sơ qua, đã hơn hai mươi giờ trôi qua, tinh lực của con bé thật sự tràn đầy đến đáng sợ!

Cúi đầu, nhìn công chúa nhỏ trên giường không bao lâu đã ngủ, hô hấp đều đều, trong mơ hồ phiếm vị ngọt ngào, nên khóe miệng vẫn nhếch lên cười.

Thủy Tinh, bảo bối của anh!

Trong một năm chỉ có thể gặp bảo bối hai lần!

Cô bé chợt lật người, kẹp tóc ở trên đầu rớt xuống, Đường Húc Nghiêu đưa tay nhặt lên, ngắm nhìn nó ở trong lòng bàn tay.

Đây là chiếc kẹp tóc duy nhất trên thế giới này, chiếc kẹp tóc do tự anh thiết kế, sau đó tìm thợ chế tác chuyên nghiệp gia công nó, ở trên chiếc kẹp tóc là một chú cá nhỏ, mà vảy của chú cá đều được làm bằng kim cương, đủ mọi màu sắc, sáng lóa chói mắt, đây là quà sinh nhật lần đầu tiên củaThủy Tinh mà anh tặng.

Anh nhớ khi con gái nhìn thấy chiếc kẹp tóc này, hai mắt liền tỏa sáng, khi giơ đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ra nhận nó, thật đáng yêu vô cùng đáng yêu!

Khi đó con gái còn rất nhỏ, chưa hiểu biết nhiều thì khi cầm chiếc kẹp tóc này lên liền hôn, anh rất sợ con bé sẽ nuốt kẹp tóc vào trong bụng nên anh rất mong con bé có thể lớn nhanh lên một chút.

Một năm rồi lại một năm đi qua, con bé từ từ lớn lên, mỗi nửa năm anh đến gặp con bé, con bé đều lớn hơn trước một chút, càng lớn lên lại càng dính lấy anh, hiện giờ cư nhiên còn dám một mình băng qua Thái Bình Dương đến gặp anh!

Còn nhớ rõ lần trước anh đến gặp con bé, con bé dính lấy anh, ôm anh, giơ tay bưng mặt của anh, nói cho anh biết, con bé đã học được thêm những chữ gì, thuộc thêm bài thơ nào, ca hát cho anh nghe, nhảy múa cho anh xem...... Và dĩ nhiên là không thể thiếu cùng anh chơi game. Harry Potter fanfic

Cô bé bô bô nói một loạt, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, không một chút trầm mặc giống như những đứa trẻ có gia đình không hoàn chỉnh khác..., vì vậy giúp nội tâm anh giảm bớt áy náy nhưng đồng thời lại có chút mất mác.

Có lúc thậm chí anh đã nghĩ, có phải không có anh mỗi ngày ở bên cạnh, cô bé cũng sẽ vẫn vui vẻ mà lớn lên không đây?

Đáp án, vào giờ khắc này, đã được công bố.

Xem ra, con bé rất nhớ, rất tưởng niệm người ba là anh!

Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gương mặt mềm mại của con bé, bảo bối ngoan, ba yêu con, hơn nữa sẽ rất nhanh cho con một nhà ba người chân chính!

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại di động chấn động vang lên, Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng cau mày, đưa tay vào túi quần của mình, không phải điện thoại của anh, như vậy...... Là điện thoại của Thủy Tinh sao?

Ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào ba lô dâu tây bị con bé vứt sang một bên.

Nhìn cái ba lô dâu tây đó, Đường Húc Nghiêu không nhịn được muốn cười, sao lại tạo hình cho chiếc ba lô thành quả dâu tây chứ? Con bé sẽ không vừa đeo ba lô vừa chảy nước miếng chứ?

Đưa tay cầm ba lô dâu tây lên, kéo khóa ra, từ bên trong lấy ra chiếc điện thoại di động mầu hồng hình Hello Kitty, trên màn ảnh lóe sáng bốn chữ lớn ——"Người con yêu nhất".

Người con yêu nhất?

Anh biết là ai rồi!

Hô hấp, có chút rối loạn.

Vừa đứng dậy đi ra ngoài phòng nghỉ ngơi, vừa nhấn nút trả lời.

"Hạ Thủy Tinh! Con là đồ nhóc con thối! Con ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Sao con dám cư nhiên một mình bay qua nửa vòng Trái Đất? Có phải con muốn ăn đòn không? Con thật sự cho rằng mẹ không nỡ đánh con sao?"

Một đầu kia, Hạ Hải Dụ giận đến sắp té xỉu, đối với điện thoại di động gầm thét.

Thậm chí Đường Húc Nghiêu bị tiếng quát của cô làm chấn động lỗ tay, khẽ để điện thoại di động ra xa, thở dài, "Là anh......"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận