Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 253: Chờ em lớn lên
Chương trước- Chương 1: Gặp gỡ tại quán bar
- Chương 2: Bị cường hôn
- Chương 3: Cấm dục nửa năm
- Chương 4: Lại gặp mặt
- Chương 5: Đi qua đêm
- Chương 6: Đi phỏng vấn
- Chương 7: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 8: Trúng tuyển
- Chương 9: Phá hỏng chuyện tốt
- Chương 10: Làm người phụ nữ của tôi
- Chương 11: Tôi muốn từ chức
- Chương 12: Biện pháp khỏe mạnh
- Chương 13: Tiếp xúc thân mật
- Chương 14: Bồi thường tổn thất
- Chương 15: Cuộc sống chua cay
- Chương 16: Thay đổi kế sách
- Chương 17: Hiến tủy
- Chương 18: Mừng rỡ như điên
- Chương 19: Tự động tới cửa
- Chương 20: Tôi đáp ứng anh
- Chương 21: Nói mà không có bằng chứng
- Chương 22: Muốn cô chủ động
- Chương 23: Gọi tên tôi
- Chương 24: Gọi nhau
- Chương 25: Có tật giật mình
- Chương 26: Cùng ăn trưa
- Chương 27: Cô uống say
- Chương 28: Tỉnh cho tôi
- Chương 29: Muốn tới nhà cô
- Chương 30: Bắt gặp JQ
- Chương 31: Trêu đùa cô
- Chương 32: Anh ta trên TV
- Chương 33: Cậu em Hạo Nhiên
- Chương 34: Tình địch giằng co
- Chương 35: Cuộc sống ở chung
- Chương 36: Cô yếu ớt
- Chương 37: Đều có tâm sự
- Chương 38: Yêu khích lệ
- Chương 39: Chờ tôi trở lại
- Chương 40: Trong lòng hoảng hốt
- Chương 41: Vương giả trở về
- Chương 42: Muốn phạm tội
- Chương 43: Chuyện xấu xa
- Chương 44: Bản năng sinh lý
- Chương 45: Ngượng ngùng mà chống đỡ
- Chương 46: Không hơn
- Chương 47: Thích
- Chương 48: Dập nóng
- Chương 49: Huênh hoang khắp nơi
- Chương 50: Trở ngại tâm lí
- Chương 51: Tim bị nhói đau!
- Chương 52: Tốc độ kích thích
- Chương 53: Tình yêu ngây ngô
- Chương 54: Đã quá muộn
- Chương 55: Em trêu đùa tôi
- Chương 56: Lúng túng gặp mặt
- Chương 57: Không làm tổng giám đốc
- Chương 58: Có ở đó hay không?
- Chương 59: Đuổi theo cô
- Chương 60: Anh lợi dụng tôi
- Chương 61: Suy tính thiệt hơn
- Chương 62: Cô bị thất tình
- Chương 63: Vừa hôn đã nổi tiếng
- Chương 64: Vừa hôn đã nổi tiếng
- Chương 65: Số lạ
- Chương 66: Thần Dật hẹn gặp
- Chương 67: Đạo manh tiểu Q
- Chương 68: Cùng xem phim
- Chương 69: Chân chính vô sỉ
- Chương 70: Kích động mất khống chế
- Chương 71: Tất cả đều kết thúc
- Chương 72: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 73: Lưới tình
- Chương 74: Cũng gọi là A Húc
- Chương 75: Gặp phải quấy rầy
- Chương 76: Hướng tới tương lai
- Chương 77: Nụ hôn nhớ nhung
- Chương 78: Câu dẫn phải không?
- Chương 79: Ngày 1 tháng 11
- Chương 80: Chuyện tốt vô cùng
- Chương 81: Chuyện Lôi Nhân
- Chương 82: Chỉ chờ em đến
- Chương 83: Anh đang ở đâu?
- Chương 84: Nghe anh giải thích
- Chương 85: Giống nhau như đúc
- Chương 86: Rốt cuộc lên đường
- Chương 87: Muốn gặp mặt
- Chương 88: Kẻ khác tới đón
- Chương 89: Ở gần một chút
- Chương 90: Chơi trò thầy trò yêu nhau
- Chương 91: Bạn cùng phòng Tiểu Tiểu
- Chương 92: Thật sự là anh ta
- Chương 93: Tuyệt đối không động lòng
- Chương 94: Số lạ
- Chương 95: Chính thức trình diện
- Chương 96: Gặp nhau ở phòng học
- Chương 97: Anh muốn làm gì
- Chương 98: Sự tà ác của anh ta
- Chương 99: Xảo được kinh khủng
- Chương 100: Nụ hôn nhung nhớ
- Chương 101: Tại sao là anh?
- Chương 102: Bị chán ghét nhất
- Chương 103: Lại ngoài ý muốn
- Chương 104: Ghen tỵ nổi điên
- Chương 105: Mạnh mẽ làm tổn thương
- Chương 106: Nỗi niềm khó nói
- Chương 107: Rốt cuộc ai tới
- Chương 108: Đổi cô mà nói
- Chương 109: Muốn quý trọng yêu
- Chương 110: Gặp gỡ chỉ trích
- Chương 111: Kiểu áo sơ mi nam
- Chương 112: Giường đôi
- Chương 113: Anh thích em
- Chương 114: Thế nào tin tưởng
- Chương 115: Hôn đến hít thở không thông
- Chương 116: Làm thiếp oa ngưu
- Chương 117: Đóa đóa thiểm thiểm
- Chương 118: Ghen
- Chương 119: Mùi vị của hạnh phúc
- Chương 120: Chỉ là hàng xóm
- Chương 121: Lần đầu hẹn hò
- Chương 122: Sự kiện thoái hôn
- Chương 123: Không buông tay
- Chương 124: Rất nhớ em!
- Chương 125: Hô hấp nhân tạo
- Chương 126: Yêu nhất Hải Dụ
- Chương 127: Anh rất thích
- Chương 128: Dũng cảm một chút
- Chương 129: Quần bơi của anh ta
- Chương 130: Làm Đường phu nhân
- Chương 131: Thể nghiệm cuộc sống
- Chương 132: Cảm giác an toàn
- Chương 133: Hiểu được đau lòng
- Chương 134: Đắm chìm sâu sắc
- Chương 135: Cơ hội cuối cùng
- Chương 136: Nhân cơ hội cầu hôn
- Chương 137: Không nhịn được
- Chương 138: Động tay động chân
- Chương 139: Sai bảo tà ác
- Chương 140: Dấu son môi
- Chương 141: Rất thích
- Chương 142: Muốn kết hôn
- Chương 143: Tha thứ
- Chương 144: Đổi vị trí
- Chương 145: Đói sẽ phải ăn
- Chương 146: Hung hăng yêu
- Chương 147: Bá đạo dịu dàng
- Chương 148: Kết hôn được không
- Chương 149: Sinh con gái
- Chương 150: Luyện tập nhiều hơn
- Chương 151: Cũng vậy
- Chương 152: Ông xã cố gắng lên
- Chương 153: Tâm ý của anh
- Chương 154: Chỉ còn ba tháng
- Chương 155: Thông báo một tiếng
- Chương 156: Anh không xác định
- Chương 157: Trong lòng anh
- Chương 158: Ngoài ý muốn biết được
- Chương 159: Bất đắc dĩ trùng hợp
- Chương 160: Sớm một chút chia tay
- Chương 161: Tâm sự của mình
- Chương 162: Nóng lòng rời đi
- Chương 163: Đi tìm
- Chương 164: Trở về gặp mặt
- Chương 165: Thật gặp lại
- Chương 166: Tuyệt tình độc ác
- Chương 167: Anh đến
- Chương 168: Tìm cả đêm
- Chương 169: Tùy hứng lần thứ nhất
- Chương 170: Em trả thù tôi
- Chương 171: Rất quan tâm!
- Chương 172: Tỉ mỉ che chở
- Chương 173: Bé con ngoan
- Chương 174: Chớ làm chuyện điên rồ
- Chương 175: Rõ ràng
- Chương 176: Giảng hòa được không?
- Chương 177: Áo sơ mi ra ánh sáng
- Chương 178: Chủ động từ chức
- Chương 179: Trúng giải thưởng lớn
- Chương 180: Chuyện bé xé ra to
- Chương 181: Khó khăn khi ở cạnh người giàu có
- Chương 182: Ba sự kiện
- Chương 183: Ngăn cản
- Chương 184: Trùng hợp
- Chương 185: Sự thật về vụ tai nạn
- Chương 186: Nhớ lại
- Chương 187: Ý trời
- Chương 188: Gánh nặng ngọt ngào
- Chương 189: Chú chân dài
- Chương 190: Miêu tả sinh động
- Chương 191: Hết sức châm chọc
- Chương 192: Vì con
- Chương 193: Câu chuyện cổ tích tan vỡ
- Chương 194: Áp lực
- Chương 195: Quên lãng tình yêu
- Chương 196: Tình cảm trân quý
- Chương 197: Buông xuống bi thương
- Chương 198: An tĩnh
- Chương 199: Vô tình gặp mặt
- Chương 200: Đụng mặt
- Chương 201: Quyết định
- Chương 202
- Chương 203: Ngày mai sẽ đến
- Chương 204: Một nhà ba người
- Chương 205: Sáu tháng sau
- Chương 206: Thật sự rất đói
- Chương 207: Không cần ngắt
- Chương 208: Dung túng yêu
- Chương 209: Triền triền miên miên
- Chương 210: Cục cưng ra đời
- Chương 211: Mặc cho số phận
- Chương 212: Sẽ đụng vào
- Chương 213: Sống còn
- Chương 214: Vì yêu mà đi
- Chương 215: Dày vò như vậy
- Chương 216: Lỡ mất dịp tốt
- Chương 217: Hữu duyên vô phận
- Chương 218: Không xác định
- Chương 219: Nhìn thấy cục cưng
- Chương 220: Video liên tuyến
- Chương 221: Một nhà đoàn tụ
- Chương 222: Thích nhất là em
- Chương 223: Làm như trăng mật
- Chương 224: Phần thưởng hôn
- Chương 225: Chờ anh được không?
- Chương 226: Năm năm sau
- Chương 227: Vấn đề nhi đồng
- Chương 228: Đi tìm ba
- Chương 229: Hoạch định tốt đẹp
- Chương 230: Thành Tiểu Ma Nữ
- Chương 231: Càng cưng chiều hơn
- Chương 232: Không được đổi ý
- Chương 233: Không có bóng ma
- Chương 234: Bí mật thư phòng
- Chương 235: Ai mới là ngốc?
- Chương 236: Đi gặp một người
- Chương 237: Chờ coi đi
- Chương 238: Không cho thua
- Chương 239: Toàn bộ đều được 0 điểm
- Chương 240: Hạnh phúc quan trọng
- Chương 241: Áo cưới xinh đẹp
- Chương 242: Chăm sóc nhau
- Chương 243: Hiện thân ở công ty
- Chương 244: Thiếu niên Điện hạ
- Chương 245: Bị người quản chế
- Chương 246: Điều kiện của anh ta
- Chương 247: Không quá xấu xa
- Chương 248: Quan tâm khác thường
- Chương 249: Đến từ Sa quốc
- Chương 250: Sáng sớm thả người
- Chương 251: Suýt chết đuối
- Chương 252: Diện mạo thật sự
- Chương 253: Chờ em lớn lên
- Chương 254: Có lợi à?
- Chương 255: Cả đời?
- Chương 256: Cô bị bỏ rơi
- Chương 257: Song song đối đối
- Chương 258: Anh anh em em
- Chương 259: Độc nhất vô nhị
- Chương 260: Điểm tàn nhẫn
- Chương 261: Ngôi Nhà Hạnh Phúc
- Chương 262: Cử hành hôn lễ (1)
- Chương 263: Cử hành hôn lễ (2)
- Chương 264: Cử hành hôn lễ (3)
- Chương 265: Cử hành hôn lễ (4)
- Chương 266: Cử hành hôn lễ (5)
- Chương 267: Cử hành hôn lễ (4)
- Chương 268: Cử hành hôn lễ (5)
- Chương 269: Cử hành hôn lễ (6)
- Chương 270: Cử hành hôn lễ (7)
- Chương 271: Cử hành hôn lễ (8)
- Chương 272: Cử hành hôn lễ (9)
- Chương 273: Cử hành hôn lễ (10)
- Chương 274: Đêm tân hôn
- Chương 275: Đêm tân hôn (2)
- Chương 276: Thế nhưng gặp lại
- Chương 277: Đã từng gặp
- Chương 278: Tình yêu luân hồi
- Chương 279: Hữu duyên thiên lý
- Chương 280: Cả năm trăng mật
- Chương 281: Thiên đường yêu
- Chương 282: Kiểm tra số còn lại
- Chương 283: Yêu đến vĩnh cửu
- Chương 284: Đại Kết Cục (P.1)
- Chương 285: Đại Kết Cục (P.2)
- Chương 286: Đại Kết Cục (P.3 - P.Cuối)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi!
Chương 253: Chờ em lớn lên
Trong một phòng khác.
Tuyết Nhi buồn ngủ, nhưng cô lại không dám ngủ, ánh mắt buồn ngủ, cô cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Quan Trì, "Anh Quan, đã khuya, anh mau trở về ngủ đi!"
" Tuyết Nhi ngốc của anh, tối hôm nay anh muốn ngủ cùng với em, mới giống trước đây!" Quan Trì cười cười, cưng chìu vỗ đầu cô.
Tuyết Nhi nhíu mày, anh trước đây có nói với cô gì sao, nhưng cô một chút cũng không nhớ rõ!
"Anh Quan......" Tuyết Nhi có chút khó xử, ngay cả xưng hô thế này cũng là anh bắt cô gọi, trên thực tế, cô đều không biết anh ta là ai!
Quan Trì thấy Tuyết Nhi bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, nhịn không được có chút tò mò, "Làm sao vậy, Tuyết Nhi,em muốn nói cái gì?!"
"Ách......" Tuyết Nhi chần chờ, anh đối cô giống như rất cưng chiều, nói chuyện cũng rất ôn nhu, làm đáy lòng cô có chút không đành lòng hỏi ra hoặc nghi ngờ, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp a!
Tuyết Nhi cắn môi quyết định nói!
" Anh Quan...... Chúng ta...... Gặp qua khi nào a...... Em...... Không nhớ rõ......" Nói xong, Tuyết Nhi yên lặng nhìn Quan Trì.
Nụ cười của anh quả nhiên ngưng lại.
Cô không nhớ rõ!
Một chút cũng không nhớ rõ!
Tuy rằng anh biết khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng trong lòng vẫn mong cô có thể nhớ mình, dù cho chỉ là một đoạn nhỏ trong cô.
Năm ấy anh bảy tuổi, đã trải qua một đoạn kí ức Địa ngục, vào một ngày giữa trưa nắng, được chú Đường mang về Đường gia.
Trong hoa viên biệt thự, một bé gái đi ra, cô bé đang đứng bên cạnh bồn hoa, Tulip cùng Cúc Ba Tư nở rất lớn, chung quanh còn có màu sắc rực rỡ của Hồ Điệp bay lượn, cô đuổi theo Hồ Điệp, cười thật ngọt ngào, như một Thiên Sứ.
Đó là thời gian anh thấy vẻ đẹp của cô, anh không biết, cũng không hiểu, vì sao cô có thể cười ngây thơ như vậy, xung quanh cô đều là tiếng cười,và thế giới của anh và cô điều đối lặp nhau.
"Tuyết Nhi!" Chú Đường gọi cô.
Cô bé quay đầu lại, tươi cười, lảo đảo chạy tới, đang nhìn đến cha mình và sửng sốt khi phía sau là một người xa lạ.
"Tuyết Nhi, đến, đây là anh Quan."
"......" Cô bé tựa hồ có điểm sợ người lạ, lại ngọt ngào gọi anh một tiếng, " Anh Quan!"
Âm thanh ôn nhu của cô,làm lòng anh bỗng dao động.
Mấy ngày kế tiếp, anh vẫn ở Đường gia, hạnh phúc một nhà ba người, cuộc sống hằng ngày trở nên ngọt ngào, bình thường đơn giản vui vẻ hạnh phúc, cũng là những ngày anh chưa từng có qua.
Anh hâm mộ, cũng rất khẩn trương, thậm chí là sợ hãi!
Anh biết mình rất nhanh sẽ rời đi, biết mình rất nhanh sẽ một lần nữa trở lại cuộc sống của chính mình, anh biết thế giới của mình nhất định chỉ là một khoảng không tối tăm vô tận, cho nên anh ngay cả liếc mắt một cái như vậy cũng không dám, bởi vì anh sợ mình sẽ lưu luyến.
Nhưng, tầm mắt của anh vẫn có chút không muốn chính mình bị chi phối.
Cô bé tựa hồ cảm thấy không ổn, cảm thấy phía sau có gì đó quái lạ, giống như có người nhìn chằm chằm vào cô bé.
Cô bé chậm rãi xoay người, thấy được phía xa xa là anh.
"Anh Quan, anh đứng ở đó làm gì, lại đây chơi này!"
Âm thanh cô bé ngọt ngào dễ nghe, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt anh, muốn tránh, anh chịu không nổi sự quan tâm như vậy.
Nhưng cô bé cố chấp hướng tới anh chạy tới, bởi vì chạy quá nhanh, nên cô bé đã té, nhưng cô bé không khóc, nhưng anh lại cực kỳ đau lòng.
Mặt anh không tươi cười, trên người váy cô bé đã dơ, anh cảm thấy lòng mình so với viên đạn bắn vào còn đau hơn!
" Anh Quan, anh có thể thấp xuống một chút được không?! Anh thật cao, em không đủ cao đến anh!" Cô cố gắng kiễng chân, đến nổi đập vào, cánh tay duổi thật dài.
Anh trầm mặc, nghe theo yêu cầu của cô bé, chậm rãi ngồi chồm xổm xuống.
Một đôi tay nhỏ bé nắm chắc ở mặt của anh, hồn nhiên hỏi, " Anh Quan, anh vì sao không cười?!"
"Bởi vì anh không thích cười."
"Vì sao?!"
"Bởi vì anh không có chuyện vui."
"A?!"Cô bé không hiểu, nhưng cô bé biết một sự kiện, " Anh Quan, bộ dạng anh tốt lắm, không cười thật đáng tiếc, nếu cười một cái, nhất định rất đẹp!"
Anh lẳng lặng nhìn cô bé, tự hỏi lời của cô bé, anh không biết mình cười rộ lên là dạng gì, nhưng anh biết, cô bé cười lên rất đẹp.
Anh đem lời nói của cô bé ghi nhớ trong lòng, anh học cười, cố gắng bắt chước, cho nên về sau, khóe miệng của anh vĩnh viễn là ngấn một chút ý cười, thật giống như biến thành một loại thói quen.
Nhưng là anh biết, anh cười đều là giả.
Chỉ khi đối mặt với cô bé, anh mới thoải mái, nở nụ cười từ đáy lòng.
Quan Trì chớp ánh mắt, đem chuyện cũ một lần nữa quay về, lần nữa xem kỹ khuôn mặt của cô bé.
" Anh Quan, anh có phải đã đói bụng?!" Tuyết Nhi nghi hoặc hỏi, bộ dáng anh thoạt nhìn giống như rất đói bụng, tựa hồ là muốn đem cô cho rằng đồ ăn nuốt một ngụm.
Anh cười ra tiếng, nụ cười thật sự, "Anh không đói bụng."
Nhưng anh thật sự muốn ăn cô!
Anh nắm tay nhỏ bé của cô lên, đặt lên môi hôn xuống, mềm mại, thơm ngát!
Tuyết Nhi há miệng thở dốc, có chút sợ hãi rút về, rất sợ anh một ngụm cắn xuống.
Tuyết Nhi, em chán ghét anh sao?!" Anh nghiêm túc hỏi.
"Không ghét."
"Thật vậy chăng?!" Ngữ khí của anh có chút kích động.
"Dạ!"Cô gật gật đầu, cô không nhớ rõ anh, nhưng anh đều không có tức giận, cô làm sao có thể chán ghét anh?!
"Anh sẽ chờ em lớn lên!" Anh nhìn cô.
"Chờ em lớn lên làm cái gì?!" Tuyết Nhi không rõ, nhưng lời của anh khiến cho cô tò mò.
Cưới em!
Anh không nói ra nhưng trong lòng thề.
Tuyết Nhi giật mình, "Anh sao không trả lời?!"
Anh vẫn trầm mặc, đưa tay ôm cô vào lòng, làm cho cô nằm trong ngực mình “Buồn ngủ thì ngủ đi!"
Tuyết Nhi trừng mắt nhìn, tuy rằng còn muốn hỏi chút gì, nhưng buồn ngủ đánh úp, rất nhanh liền mơ mơ màng màng đã ngủ.
Anh nhìn cô, mắt lộ ra ôn nhu, lại mang theo mấy phần trách nhiệm.
Tuyết Nhi, thế giới của anh em không có thể tưởng tượng, chỉ có khi em trưởng thành, mới có thể hiểu trắng đen,khi đó anh mới có thể nói cho em.
Tuyết Nhi buồn ngủ, nhưng cô lại không dám ngủ, ánh mắt buồn ngủ, cô cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Quan Trì, "Anh Quan, đã khuya, anh mau trở về ngủ đi!"
" Tuyết Nhi ngốc của anh, tối hôm nay anh muốn ngủ cùng với em, mới giống trước đây!" Quan Trì cười cười, cưng chìu vỗ đầu cô.
Tuyết Nhi nhíu mày, anh trước đây có nói với cô gì sao, nhưng cô một chút cũng không nhớ rõ!
"Anh Quan......" Tuyết Nhi có chút khó xử, ngay cả xưng hô thế này cũng là anh bắt cô gọi, trên thực tế, cô đều không biết anh ta là ai!
Quan Trì thấy Tuyết Nhi bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, nhịn không được có chút tò mò, "Làm sao vậy, Tuyết Nhi,em muốn nói cái gì?!"
"Ách......" Tuyết Nhi chần chờ, anh đối cô giống như rất cưng chiều, nói chuyện cũng rất ôn nhu, làm đáy lòng cô có chút không đành lòng hỏi ra hoặc nghi ngờ, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp a!
Tuyết Nhi cắn môi quyết định nói!
" Anh Quan...... Chúng ta...... Gặp qua khi nào a...... Em...... Không nhớ rõ......" Nói xong, Tuyết Nhi yên lặng nhìn Quan Trì.
Nụ cười của anh quả nhiên ngưng lại.
Cô không nhớ rõ!
Một chút cũng không nhớ rõ!
Tuy rằng anh biết khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng trong lòng vẫn mong cô có thể nhớ mình, dù cho chỉ là một đoạn nhỏ trong cô.
Năm ấy anh bảy tuổi, đã trải qua một đoạn kí ức Địa ngục, vào một ngày giữa trưa nắng, được chú Đường mang về Đường gia.
Trong hoa viên biệt thự, một bé gái đi ra, cô bé đang đứng bên cạnh bồn hoa, Tulip cùng Cúc Ba Tư nở rất lớn, chung quanh còn có màu sắc rực rỡ của Hồ Điệp bay lượn, cô đuổi theo Hồ Điệp, cười thật ngọt ngào, như một Thiên Sứ.
Đó là thời gian anh thấy vẻ đẹp của cô, anh không biết, cũng không hiểu, vì sao cô có thể cười ngây thơ như vậy, xung quanh cô đều là tiếng cười,và thế giới của anh và cô điều đối lặp nhau.
"Tuyết Nhi!" Chú Đường gọi cô.
Cô bé quay đầu lại, tươi cười, lảo đảo chạy tới, đang nhìn đến cha mình và sửng sốt khi phía sau là một người xa lạ.
"Tuyết Nhi, đến, đây là anh Quan."
"......" Cô bé tựa hồ có điểm sợ người lạ, lại ngọt ngào gọi anh một tiếng, " Anh Quan!"
Âm thanh ôn nhu của cô,làm lòng anh bỗng dao động.
Mấy ngày kế tiếp, anh vẫn ở Đường gia, hạnh phúc một nhà ba người, cuộc sống hằng ngày trở nên ngọt ngào, bình thường đơn giản vui vẻ hạnh phúc, cũng là những ngày anh chưa từng có qua.
Anh hâm mộ, cũng rất khẩn trương, thậm chí là sợ hãi!
Anh biết mình rất nhanh sẽ rời đi, biết mình rất nhanh sẽ một lần nữa trở lại cuộc sống của chính mình, anh biết thế giới của mình nhất định chỉ là một khoảng không tối tăm vô tận, cho nên anh ngay cả liếc mắt một cái như vậy cũng không dám, bởi vì anh sợ mình sẽ lưu luyến.
Nhưng, tầm mắt của anh vẫn có chút không muốn chính mình bị chi phối.
Cô bé tựa hồ cảm thấy không ổn, cảm thấy phía sau có gì đó quái lạ, giống như có người nhìn chằm chằm vào cô bé.
Cô bé chậm rãi xoay người, thấy được phía xa xa là anh.
"Anh Quan, anh đứng ở đó làm gì, lại đây chơi này!"
Âm thanh cô bé ngọt ngào dễ nghe, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt anh, muốn tránh, anh chịu không nổi sự quan tâm như vậy.
Nhưng cô bé cố chấp hướng tới anh chạy tới, bởi vì chạy quá nhanh, nên cô bé đã té, nhưng cô bé không khóc, nhưng anh lại cực kỳ đau lòng.
Mặt anh không tươi cười, trên người váy cô bé đã dơ, anh cảm thấy lòng mình so với viên đạn bắn vào còn đau hơn!
" Anh Quan, anh có thể thấp xuống một chút được không?! Anh thật cao, em không đủ cao đến anh!" Cô cố gắng kiễng chân, đến nổi đập vào, cánh tay duổi thật dài.
Anh trầm mặc, nghe theo yêu cầu của cô bé, chậm rãi ngồi chồm xổm xuống.
Một đôi tay nhỏ bé nắm chắc ở mặt của anh, hồn nhiên hỏi, " Anh Quan, anh vì sao không cười?!"
"Bởi vì anh không thích cười."
"Vì sao?!"
"Bởi vì anh không có chuyện vui."
"A?!"Cô bé không hiểu, nhưng cô bé biết một sự kiện, " Anh Quan, bộ dạng anh tốt lắm, không cười thật đáng tiếc, nếu cười một cái, nhất định rất đẹp!"
Anh lẳng lặng nhìn cô bé, tự hỏi lời của cô bé, anh không biết mình cười rộ lên là dạng gì, nhưng anh biết, cô bé cười lên rất đẹp.
Anh đem lời nói của cô bé ghi nhớ trong lòng, anh học cười, cố gắng bắt chước, cho nên về sau, khóe miệng của anh vĩnh viễn là ngấn một chút ý cười, thật giống như biến thành một loại thói quen.
Nhưng là anh biết, anh cười đều là giả.
Chỉ khi đối mặt với cô bé, anh mới thoải mái, nở nụ cười từ đáy lòng.
Quan Trì chớp ánh mắt, đem chuyện cũ một lần nữa quay về, lần nữa xem kỹ khuôn mặt của cô bé.
" Anh Quan, anh có phải đã đói bụng?!" Tuyết Nhi nghi hoặc hỏi, bộ dáng anh thoạt nhìn giống như rất đói bụng, tựa hồ là muốn đem cô cho rằng đồ ăn nuốt một ngụm.
Anh cười ra tiếng, nụ cười thật sự, "Anh không đói bụng."
Nhưng anh thật sự muốn ăn cô!
Anh nắm tay nhỏ bé của cô lên, đặt lên môi hôn xuống, mềm mại, thơm ngát!
Tuyết Nhi há miệng thở dốc, có chút sợ hãi rút về, rất sợ anh một ngụm cắn xuống.
Tuyết Nhi, em chán ghét anh sao?!" Anh nghiêm túc hỏi.
"Không ghét."
"Thật vậy chăng?!" Ngữ khí của anh có chút kích động.
"Dạ!"Cô gật gật đầu, cô không nhớ rõ anh, nhưng anh đều không có tức giận, cô làm sao có thể chán ghét anh?!
"Anh sẽ chờ em lớn lên!" Anh nhìn cô.
"Chờ em lớn lên làm cái gì?!" Tuyết Nhi không rõ, nhưng lời của anh khiến cho cô tò mò.
Cưới em!
Anh không nói ra nhưng trong lòng thề.
Tuyết Nhi giật mình, "Anh sao không trả lời?!"
Anh vẫn trầm mặc, đưa tay ôm cô vào lòng, làm cho cô nằm trong ngực mình “Buồn ngủ thì ngủ đi!"
Tuyết Nhi trừng mắt nhìn, tuy rằng còn muốn hỏi chút gì, nhưng buồn ngủ đánh úp, rất nhanh liền mơ mơ màng màng đã ngủ.
Anh nhìn cô, mắt lộ ra ôn nhu, lại mang theo mấy phần trách nhiệm.
Tuyết Nhi, thế giới của anh em không có thể tưởng tượng, chỉ có khi em trưởng thành, mới có thể hiểu trắng đen,khi đó anh mới có thể nói cho em.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp gỡ tại quán bar
- Chương 2: Bị cường hôn
- Chương 3: Cấm dục nửa năm
- Chương 4: Lại gặp mặt
- Chương 5: Đi qua đêm
- Chương 6: Đi phỏng vấn
- Chương 7: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 8: Trúng tuyển
- Chương 9: Phá hỏng chuyện tốt
- Chương 10: Làm người phụ nữ của tôi
- Chương 11: Tôi muốn từ chức
- Chương 12: Biện pháp khỏe mạnh
- Chương 13: Tiếp xúc thân mật
- Chương 14: Bồi thường tổn thất
- Chương 15: Cuộc sống chua cay
- Chương 16: Thay đổi kế sách
- Chương 17: Hiến tủy
- Chương 18: Mừng rỡ như điên
- Chương 19: Tự động tới cửa
- Chương 20: Tôi đáp ứng anh
- Chương 21: Nói mà không có bằng chứng
- Chương 22: Muốn cô chủ động
- Chương 23: Gọi tên tôi
- Chương 24: Gọi nhau
- Chương 25: Có tật giật mình
- Chương 26: Cùng ăn trưa
- Chương 27: Cô uống say
- Chương 28: Tỉnh cho tôi
- Chương 29: Muốn tới nhà cô
- Chương 30: Bắt gặp JQ
- Chương 31: Trêu đùa cô
- Chương 32: Anh ta trên TV
- Chương 33: Cậu em Hạo Nhiên
- Chương 34: Tình địch giằng co
- Chương 35: Cuộc sống ở chung
- Chương 36: Cô yếu ớt
- Chương 37: Đều có tâm sự
- Chương 38: Yêu khích lệ
- Chương 39: Chờ tôi trở lại
- Chương 40: Trong lòng hoảng hốt
- Chương 41: Vương giả trở về
- Chương 42: Muốn phạm tội
- Chương 43: Chuyện xấu xa
- Chương 44: Bản năng sinh lý
- Chương 45: Ngượng ngùng mà chống đỡ
- Chương 46: Không hơn
- Chương 47: Thích
- Chương 48: Dập nóng
- Chương 49: Huênh hoang khắp nơi
- Chương 50: Trở ngại tâm lí
- Chương 51: Tim bị nhói đau!
- Chương 52: Tốc độ kích thích
- Chương 53: Tình yêu ngây ngô
- Chương 54: Đã quá muộn
- Chương 55: Em trêu đùa tôi
- Chương 56: Lúng túng gặp mặt
- Chương 57: Không làm tổng giám đốc
- Chương 58: Có ở đó hay không?
- Chương 59: Đuổi theo cô
- Chương 60: Anh lợi dụng tôi
- Chương 61: Suy tính thiệt hơn
- Chương 62: Cô bị thất tình
- Chương 63: Vừa hôn đã nổi tiếng
- Chương 64: Vừa hôn đã nổi tiếng
- Chương 65: Số lạ
- Chương 66: Thần Dật hẹn gặp
- Chương 67: Đạo manh tiểu Q
- Chương 68: Cùng xem phim
- Chương 69: Chân chính vô sỉ
- Chương 70: Kích động mất khống chế
- Chương 71: Tất cả đều kết thúc
- Chương 72: Thuận buồm xuôi gió
- Chương 73: Lưới tình
- Chương 74: Cũng gọi là A Húc
- Chương 75: Gặp phải quấy rầy
- Chương 76: Hướng tới tương lai
- Chương 77: Nụ hôn nhớ nhung
- Chương 78: Câu dẫn phải không?
- Chương 79: Ngày 1 tháng 11
- Chương 80: Chuyện tốt vô cùng
- Chương 81: Chuyện Lôi Nhân
- Chương 82: Chỉ chờ em đến
- Chương 83: Anh đang ở đâu?
- Chương 84: Nghe anh giải thích
- Chương 85: Giống nhau như đúc
- Chương 86: Rốt cuộc lên đường
- Chương 87: Muốn gặp mặt
- Chương 88: Kẻ khác tới đón
- Chương 89: Ở gần một chút
- Chương 90: Chơi trò thầy trò yêu nhau
- Chương 91: Bạn cùng phòng Tiểu Tiểu
- Chương 92: Thật sự là anh ta
- Chương 93: Tuyệt đối không động lòng
- Chương 94: Số lạ
- Chương 95: Chính thức trình diện
- Chương 96: Gặp nhau ở phòng học
- Chương 97: Anh muốn làm gì
- Chương 98: Sự tà ác của anh ta
- Chương 99: Xảo được kinh khủng
- Chương 100: Nụ hôn nhung nhớ
- Chương 101: Tại sao là anh?
- Chương 102: Bị chán ghét nhất
- Chương 103: Lại ngoài ý muốn
- Chương 104: Ghen tỵ nổi điên
- Chương 105: Mạnh mẽ làm tổn thương
- Chương 106: Nỗi niềm khó nói
- Chương 107: Rốt cuộc ai tới
- Chương 108: Đổi cô mà nói
- Chương 109: Muốn quý trọng yêu
- Chương 110: Gặp gỡ chỉ trích
- Chương 111: Kiểu áo sơ mi nam
- Chương 112: Giường đôi
- Chương 113: Anh thích em
- Chương 114: Thế nào tin tưởng
- Chương 115: Hôn đến hít thở không thông
- Chương 116: Làm thiếp oa ngưu
- Chương 117: Đóa đóa thiểm thiểm
- Chương 118: Ghen
- Chương 119: Mùi vị của hạnh phúc
- Chương 120: Chỉ là hàng xóm
- Chương 121: Lần đầu hẹn hò
- Chương 122: Sự kiện thoái hôn
- Chương 123: Không buông tay
- Chương 124: Rất nhớ em!
- Chương 125: Hô hấp nhân tạo
- Chương 126: Yêu nhất Hải Dụ
- Chương 127: Anh rất thích
- Chương 128: Dũng cảm một chút
- Chương 129: Quần bơi của anh ta
- Chương 130: Làm Đường phu nhân
- Chương 131: Thể nghiệm cuộc sống
- Chương 132: Cảm giác an toàn
- Chương 133: Hiểu được đau lòng
- Chương 134: Đắm chìm sâu sắc
- Chương 135: Cơ hội cuối cùng
- Chương 136: Nhân cơ hội cầu hôn
- Chương 137: Không nhịn được
- Chương 138: Động tay động chân
- Chương 139: Sai bảo tà ác
- Chương 140: Dấu son môi
- Chương 141: Rất thích
- Chương 142: Muốn kết hôn
- Chương 143: Tha thứ
- Chương 144: Đổi vị trí
- Chương 145: Đói sẽ phải ăn
- Chương 146: Hung hăng yêu
- Chương 147: Bá đạo dịu dàng
- Chương 148: Kết hôn được không
- Chương 149: Sinh con gái
- Chương 150: Luyện tập nhiều hơn
- Chương 151: Cũng vậy
- Chương 152: Ông xã cố gắng lên
- Chương 153: Tâm ý của anh
- Chương 154: Chỉ còn ba tháng
- Chương 155: Thông báo một tiếng
- Chương 156: Anh không xác định
- Chương 157: Trong lòng anh
- Chương 158: Ngoài ý muốn biết được
- Chương 159: Bất đắc dĩ trùng hợp
- Chương 160: Sớm một chút chia tay
- Chương 161: Tâm sự của mình
- Chương 162: Nóng lòng rời đi
- Chương 163: Đi tìm
- Chương 164: Trở về gặp mặt
- Chương 165: Thật gặp lại
- Chương 166: Tuyệt tình độc ác
- Chương 167: Anh đến
- Chương 168: Tìm cả đêm
- Chương 169: Tùy hứng lần thứ nhất
- Chương 170: Em trả thù tôi
- Chương 171: Rất quan tâm!
- Chương 172: Tỉ mỉ che chở
- Chương 173: Bé con ngoan
- Chương 174: Chớ làm chuyện điên rồ
- Chương 175: Rõ ràng
- Chương 176: Giảng hòa được không?
- Chương 177: Áo sơ mi ra ánh sáng
- Chương 178: Chủ động từ chức
- Chương 179: Trúng giải thưởng lớn
- Chương 180: Chuyện bé xé ra to
- Chương 181: Khó khăn khi ở cạnh người giàu có
- Chương 182: Ba sự kiện
- Chương 183: Ngăn cản
- Chương 184: Trùng hợp
- Chương 185: Sự thật về vụ tai nạn
- Chương 186: Nhớ lại
- Chương 187: Ý trời
- Chương 188: Gánh nặng ngọt ngào
- Chương 189: Chú chân dài
- Chương 190: Miêu tả sinh động
- Chương 191: Hết sức châm chọc
- Chương 192: Vì con
- Chương 193: Câu chuyện cổ tích tan vỡ
- Chương 194: Áp lực
- Chương 195: Quên lãng tình yêu
- Chương 196: Tình cảm trân quý
- Chương 197: Buông xuống bi thương
- Chương 198: An tĩnh
- Chương 199: Vô tình gặp mặt
- Chương 200: Đụng mặt
- Chương 201: Quyết định
- Chương 202
- Chương 203: Ngày mai sẽ đến
- Chương 204: Một nhà ba người
- Chương 205: Sáu tháng sau
- Chương 206: Thật sự rất đói
- Chương 207: Không cần ngắt
- Chương 208: Dung túng yêu
- Chương 209: Triền triền miên miên
- Chương 210: Cục cưng ra đời
- Chương 211: Mặc cho số phận
- Chương 212: Sẽ đụng vào
- Chương 213: Sống còn
- Chương 214: Vì yêu mà đi
- Chương 215: Dày vò như vậy
- Chương 216: Lỡ mất dịp tốt
- Chương 217: Hữu duyên vô phận
- Chương 218: Không xác định
- Chương 219: Nhìn thấy cục cưng
- Chương 220: Video liên tuyến
- Chương 221: Một nhà đoàn tụ
- Chương 222: Thích nhất là em
- Chương 223: Làm như trăng mật
- Chương 224: Phần thưởng hôn
- Chương 225: Chờ anh được không?
- Chương 226: Năm năm sau
- Chương 227: Vấn đề nhi đồng
- Chương 228: Đi tìm ba
- Chương 229: Hoạch định tốt đẹp
- Chương 230: Thành Tiểu Ma Nữ
- Chương 231: Càng cưng chiều hơn
- Chương 232: Không được đổi ý
- Chương 233: Không có bóng ma
- Chương 234: Bí mật thư phòng
- Chương 235: Ai mới là ngốc?
- Chương 236: Đi gặp một người
- Chương 237: Chờ coi đi
- Chương 238: Không cho thua
- Chương 239: Toàn bộ đều được 0 điểm
- Chương 240: Hạnh phúc quan trọng
- Chương 241: Áo cưới xinh đẹp
- Chương 242: Chăm sóc nhau
- Chương 243: Hiện thân ở công ty
- Chương 244: Thiếu niên Điện hạ
- Chương 245: Bị người quản chế
- Chương 246: Điều kiện của anh ta
- Chương 247: Không quá xấu xa
- Chương 248: Quan tâm khác thường
- Chương 249: Đến từ Sa quốc
- Chương 250: Sáng sớm thả người
- Chương 251: Suýt chết đuối
- Chương 252: Diện mạo thật sự
- Chương 253: Chờ em lớn lên
- Chương 254: Có lợi à?
- Chương 255: Cả đời?
- Chương 256: Cô bị bỏ rơi
- Chương 257: Song song đối đối
- Chương 258: Anh anh em em
- Chương 259: Độc nhất vô nhị
- Chương 260: Điểm tàn nhẫn
- Chương 261: Ngôi Nhà Hạnh Phúc
- Chương 262: Cử hành hôn lễ (1)
- Chương 263: Cử hành hôn lễ (2)
- Chương 264: Cử hành hôn lễ (3)
- Chương 265: Cử hành hôn lễ (4)
- Chương 266: Cử hành hôn lễ (5)
- Chương 267: Cử hành hôn lễ (4)
- Chương 268: Cử hành hôn lễ (5)
- Chương 269: Cử hành hôn lễ (6)
- Chương 270: Cử hành hôn lễ (7)
- Chương 271: Cử hành hôn lễ (8)
- Chương 272: Cử hành hôn lễ (9)
- Chương 273: Cử hành hôn lễ (10)
- Chương 274: Đêm tân hôn
- Chương 275: Đêm tân hôn (2)
- Chương 276: Thế nhưng gặp lại
- Chương 277: Đã từng gặp
- Chương 278: Tình yêu luân hồi
- Chương 279: Hữu duyên thiên lý
- Chương 280: Cả năm trăng mật
- Chương 281: Thiên đường yêu
- Chương 282: Kiểm tra số còn lại
- Chương 283: Yêu đến vĩnh cửu
- Chương 284: Đại Kết Cục (P.1)
- Chương 285: Đại Kết Cục (P.2)
- Chương 286: Đại Kết Cục (P.3 - P.Cuối)
- bình luận