Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 197: Buông xuống bi thương

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 197: Buông xuống bi thương
Thang máy phát ra thanh âm "Đinh" vang lên, hai cánh cửa từ từ hướng hai bên mở ra.

Hạ Hải Dụ buông Vân Tiểu Tiểu ra, nín khóc mỉm cười, "Tiểu Tiểu, vừa nghe cậu nói, tâm tình của tớ đã khá lên nhiều, cám ơn cậu!"

"Ngu ngốc! Cái này thì có gì mà cám ơn chứ!" Vân Tiểu Tiểu giơ tay lên, nghĩ gõ đầu của cô một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhẹ nhàng sờ một cái, khẽ thở dài, "Hải Dụ, sao cậu lại ngốc như vậy, cậu mà sinh em bé cũng giống như cậu thì thảm!”

"......"

"Ôi, không được không được, em bé tuyệt đối không thể ngây ngốc, tớ nghĩ tớ là mẹ nuôi của em bé thì phải cố gắng nhiều nhiều rồi!”

"Đúng cứ như vậy, Hải Dụ, tớ ở lại với cậu, tớ ở với em bé nhiều, thì em bé sẽ lây được chút thông minh của tớ”

"Ừ, cứ như vậy đi!"

"Dù sao bây giờ cũng là kỳ nghỉ, tớ cũng không có việc gì làm, vậy nên sẽ cùng ở lại Úc với cậu!"

"Chờ tình trạng thân thể cậu ổn định lại, chúng ta sẽ cùng nhau về Mỹ!"

Vân Tiểu Tiểu đưa ra kế hoạch liều lĩnh mạo hiểm, tâm Hạ Hải Dụ dâng lên xúc cảm, tươi cười đều là cảm động.

Trời cao đối với cô thật rất tốt!

Ở thời điểm bất lực nhất, luôn có người quan tâm cô, chẳng hạn là Hạo Nhiên, Tiểu Tiểu......

Cảm tạ bọn họ!

Vân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, "Hải Dụ, cậu nghĩ đi đâu rồi, sao lại ngẩn người vậy?!"

Nói xong, lắc lắc cánh tay của cô "Hải Dụ......"

Hạ Hải Dụ cười, cười mà rớm nước mắt, khóe mắt ướt làm ướt gương mặt, cô lại không lấy tay lau đi, để cho nó tự chảy xuống, bởi vì đó là vị ngọt.

Nghẹn ngào, cười nói, "Tớ rất khỏe!"

Coi như mất đi tình yêu, nhưng cô còn có tình thân, tình hữu!

Cuộc sống còn rất tốt đẹp, chỉ là lòng đã bị chiếm đóng, nhưng mà không phải, cô biết rất rõ, cô thương anh!

Chẳng qua là...... Buông xuống......

Mấy ngày nay, cô thống khổ quẩn quanh, không buông xuống quá khứ đã qua kia, cuối cùng hạ quyết tâm buông xuống, ngược lại có một loại cảm giác thoải mái.

Từ đây, bi thương cùng yêu sẽ chôn thật sâu vào trong lòng.

◎ ◎ ◎

Đường Húc Nghiêu đang dùng máy tính mở thiết bị nghe nhìn trong hội nghị, mặc dù không gian rất xa, nhưng đầu kia phòng họp, mỗi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ anh.

"Bản báo cáo này không hợp! Đem về làm lại! Tôi bất kể thời gian chênh lệch, tám giò tối ở bên này tôi phải thấy được nội dung mới!" Tay dùng sức gõ mặt bàn, khớp xương bị đau nhưng vẫn không chịu dừng lại.

"Vâng vâng...... Tôi lập tức đi làm lại ngay!" Một quản lý trưởng hoảng hốt trốn ra khỏi phòng họp.

Sau khi ra cửa không nhịn được nói thầm, chuyện gì xảy ra, tổng giám đốc không phải đi Úc nghỉ phép sao, tại sao tâm tình lại không tốt vậy, giống như ăn phải thuốc nổ!

Ai, đáng thương cho những quản lý như bọn họ! Anh đã bị chửi đến lần thứ năm rồi!

Ôi, Thiệu trợ lý cũng bay đi, nếu không anh ta còn có thể giúp một tay!

Lại gào thét một hồi, rốt cuộc Đường Húc Nghiêu phiền não tháo tai nghe ra, thiệu Hành đúng lúc mở cửa vào, trong tay bưng hai chén cà phê, một chén cho mình, một chén đưa cho người nào đó sắc mặt xanh mét.

Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn văn kiện, không ngẩng đầu lên, căn bản không muốn nói chuyện, nhưng lại không khách khí chút nào bưng cà phê lên, uống một hớp lớn

"......" Khổ thân!

Thiệu Hành khẽ thở dài, như vô ý, lại như cố ý, nói "Tớ đã cho thêm hai muỗng đường!"

Trong lòng đau khổ, uống gì cũng không thấy ngọt!

"......" Đường Húc Nghiêu để chén xuống, đem văn kiện cũng đẩy xa, buồn bực ngẩng đầu, "Tiểu Tiểu có gọi điện thoại cho cậu hả, không biết Hải Dụ thế nào rồi?!"

"Họ đã đi dạo phố, đi mua quần áo phòng phóng xạ rồi." Thiệu Hành lấy tin nhắn Tiểu Tiểu gửi đưa cho Đường Húc Nghiêu nhìn.

Quần áo phòng phóng xạ.....

Mặc để bảo vệ em bé......

Biểu tình của Đường Húc Nghiêu cuối cùng cũng nhu hòa một chút.

Thiệu Hành kéo một cái ghế qua, ngồi đối diện Đường Húc Nghiêu, tiện tay lấy một cây bút lên tay xoay, xoay bút tốc độ rất nhanh, đồng thời đại não cũng nhanh chóng suy tư, cho đến khi động tác trên tay dừng lại, chậm rãi mở miệng.

"Nghiêu, cậu cùng Hải Dụ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, bụng cô ấy ngày một lớn, bây giờ Tiểu Tiểu có thể ở bên, nhưng về sau này, bên người cô ấy có một người đàn ông sẽ tốt hơn!"

"......" ánh mắt của Đường Húc Nghiêu ảm đạm, tối tăm nói, "Bạch Hạo Nhiên cũng ở đấy."

"Cái gì?!" Thiệu Hành hỏng mất rồi.

Đường Húc Nghiêu vẫn giả bộ trấn định, "Tớ đã bảo Thần Dật gọi anh ta tới Sydney."

"Lúc Thần Dật vừa tới San Francisco, liền hẹn Hải Dụ gặp mặt, tớ nghĩ lần ấy anh ta có thể nói cho cô ấy biết chân tướng vụ tai nạn xe cộ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta không nói”

"Nhưng anh ta biết tớ với Hải Dụ ở chung một chỗ, nhất định sẽ có ngày hôm nay, anh ta không yên lòng cho Hải Dụ, mình lại không có biện pháp, nên mới nói cho Bạch Hạo Nhiên."

"Còn nữa...... thật ra trong lòng Thần Dật rất khổ...... Anh ta biết rõ chân tướng, khi đối mặt với Hải Dụ, vẫn là thích cô ấy...... ấy là thích không kìm hãm được...... Khắc cốt ghi tâm......"

"Nên Bạch Hạo Nhiên cũng không dễ chịu đi, trước kia anh ta biết Hải Dụ rất vui vẻ, nhưng bây giờ cả người là đầy bi thương."

Thiệu Hành nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, ngăn Đường Húc Nghiêu nói tiếp, "Wey wey Wey, cậu quản người khác có khổ hay không làm gì, cậu tốt hơn chỗ nào hả?!”

"Tớ không tốt, nhưng tớ phải làm bộ như rất tốt...... Chỉ có như vậy, cô ấy mới có thể tốt."

Tình hình bây giờ, bọn họ không có biện pháp thoát khỏi cục diện bế tắc, cô bởi vì có áp lực mới rời đi. mà anh thì không thể tạo thêm áp lực cho cô.

Love hàm nghĩa là: L đại biểu Listen lắng nghe, O đại biểu Obligate cảm tạ, V đại biểu Valued tôn trọng, E đại biểu Excuse tha thứ.

Bởi vì bọn họ yêu nhau, cho nên nhất định phải học được, lắng nghe đối phương, cảm tạ đối phương, tôn trọng đối phương, và tha thứ cho đối phương.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đường Húc Nghiêu.

"A lô...... Cô à?!...... Đã xảy ra chuyện gì?!"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận