Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 258: Anh anh em em

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 258: Anh anh em em
"..." Nháy mắt đã thấy Vân Tiểu Tiểu đỏ mặt, trong mắt lộ rõ tia hạnh phúc, ngọt ngào.

Cô có em bé sao?

Thật tốt quá!

Nhất định phải sinh một đứa bé đáng yêu như Thủy Tinh

Thiệu Hành cúi xuống, không nhịn được mà tiến lại gần hôn lên trán cô " Anh giúp em đi mua nước ô mai."

"Được được được, anh đi nhanh đi!" Vừa nhắc đến nước ô mai, nước miếng Vân Tiểu Tiểu muốn chảy ra ngoài

Thiệu Hành định đứng dậy ra ngoài.

"Đợi đã nào.......Trong nhà có sẵn ô mai!" Hạ Hải Dụ gọi Thiệu Hành lại chỉ vào chỗ tủ lạnh "Trong tủ lạnh có một chút, tuy không nhiều nhưng đủ pha ra ba bốn chén."

"Hoàn hảo!" Thiệu Hành xắn tay áo đi vào nhà bếp

Đã nghỉ ngơi một lúc, vốn là bây giờ đều đứng lên làm việc nhưng đột nhiên có tin vui nên chẳng rời đi nổi

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ, mọi người ngồi trong phòng khách vui vẻ hướng thụ khoảng thời gian ấm áp hạnh phúc.

Vân Tiểu Tiểu kéo gối ôm bên cạnh lên, bóp bóp, mắt vẫn nhìn về phía nhà bếp.

"Tiểu Tiểu, lại nhìn nữa rồi, nhìn nhiều quá rồi đấy! Thiệu Hành mới vào bếp chưa đầy năm phút, mới tách nhau có chút xíu vậy thôi đã không chịu nổi rồi sao?" Hạ Hải Dụ nhân cơ hội giễu cợt một chút.

"Ai không chịu nổi chứ, tớ chỉ nhìn xem nước ô mai anh ấy pha xong chưa thôi." Vân Tiểu Tiểu lại nuốt nước miếng một cái, hai tai chợt nóng lên.

Quay đầu, lại quay đầu liếc một cái.

Đường Húc Đông lén huých tay Triệu Chỉ Dao, bốn mắt nhìn nhau, cười

Mà Đường Húc Nghiêu nằm ở bên hông Hạ Hải Dụ, cô cũng cúi đầu đối diện với ánh mắt thâm tình của anh, cảm giác hạnh phúc khi yêu chính là...khi mình quay đầu lại nhìn người đã thấy người chăm chú nhìn mình.

Chỉ lát sau, chén nước ô mai đã được bê lên, Vân Tiểu Tiểu nịnh nọt "Thật là giỏi nha! Em biết anh làm được mà!"

"Gọi anh là ông xã"

"Được, ông xã, anh thật là giỏi!" Vì nước ô mai mà cô không để ý đến xấu hổ, thẹn thùng

Thiệu Hành như mở cờ trong bụng, ôm chầm lấy bả vai Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng nói "Bà xã, uống từ từ!"

"Biết rồi! Ông xã, anh thật lằng nhằng quá đi!"

"Anh quan tâm em mà, bà xã!"

"Ông xã, cảm ơn anh!"

"Bà xã, không cần khách sáo!"

"......"

"......"

Bên này cứ anh anh em em, bên kia tuy không có động tĩnh gì nhưng cũng sắp không chịu nổi rồi.

Trước mặt mọi người như vậy mà cứ dây dưa như vậy thật là thói đời bạc bẽo mà!

Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Dao đã sớm ra ngoài, mà Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ rốt cục cũng không chịu nổi mà chuồn lẹ, 2 người tay trong tay đi tới vườn hoa trên ban công.

"Trời ạ! Đó là Thiệu Hành anh biết sao?! Thật không thể tưởng tượng nổi!" Đường Húc Nghiêu liên túc lắc đầu, quá kinh khủng đi!

Hạ Hải Dụ chọc chọc tay vào trán anh "Thế nào? Không tưởng tượng nổi sao? Lúc đó anh cũng làm như thế thôi, cũng khẩn trương như vậy đấy!"

"Làm gì có, anh rất bình thường!" Đường Húc Nghiêu buột miệng phủ nhận.

Hạ Hải Dụ cười, anh lại không thừa nhận rồi, nhưng có điều, không thừa nhận không có nghĩa là không tồn tại.

Ngây ngô nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, chợt nhớ tới mấy năm trước, cũng lúc cô có thai, mùi vị trong lòng thật phức tạp, chua có ngọt cũng có.

Đường Húc Nghiêu nhìn cô đang ngơ ngẩn nhìn mình, chốc mỉm cười, chốc chốc lại cau mày, lâu lâu lại mê man, lâu lâu lại thoải mái, anh tự nhiên có cảm giác rằng mình đã hiểu ra cái gì, cầm tay cô đặt lên miệng.

Vĩnh viễn không phải là khoảng cách, đó là một quyết định, quyết định sẽ cùng nhau sống tới già.

***********

Hoàng hôn buông xuống, Hạ Hải Dụ vẫy taxi đi tới địa điểm đã hẹn. Đó là một nhà hàng mới mở, phong cách trang trí cùng danh tiếng cũng khá tốt..

Lúc cô đi vào, người đàn ông ngồi trong góc phất tay với cô, Bạch Hạo Nhiên ăn mặc giản dị, nhưng lại không giấu được điểm ngày càng có khí chất cùng tài năng của anh.

"Hạo Nhiên, em không tới muộn chứ?" Hạ Hải Dụ lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

"Không có, sớm hơn năm phút mà!"

"Nhưng vẫn không sớm bằng anh, để anh phải chờ em rồi!"

Anh cười cười, mím môi không nói.

Đối với anh mà nói, chờ đợi đã thành thói quen rồi!

Gọi món, sau đó đồ ăn rất nhanh được dọn lên.

"Nếm thử một chút đi, nghe nói đồ ăn chỗ này mùi vị không tệ!"

"Ừ!" Hạ Hải Dụ cúi đầu nếm thử một chút. Đặc sản của Mễ Lan là thịt bê, dùng các loại hương liệu cùng bạch cừu để nấu, cắt thành từng lát rồi dùng cá mực, đánh lên trở thành mùi vị rất tuyệt.

"Rất ngon!" Cô cười khen.

"Nếu thích thì ăn nhiều một chút, em thật giống như lần trước anh gặp, đã gầy đi rồi! Thế nào, chuẩn bị hôn lễ mệt lắm phải không?" Anh thương tiếc gắp cho cô một miếng bỏ vào bát.

"Rất tốt nha!"

"Thủy Tinh lại gây sự rồi hả?"

"Nha......không cần nhắc tới Tiểu Nha Đầu đó!" Hạ Hải Dụ kể cho Bạch Hạo Nhiên nghe chuyện trước đây Thủy Tinh bị bắt đi một lần, bây giờ trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi.

Nghe cô kể..... Bạch Hạo Nhiên cũng đã không nhịn được mà sợ hết hồn hết vía, cuối cùng nghe cô bé đã trở về an toàn, mới yên lòng.

Dùng cơm xong, Bạch Hạo Nhiên móc từ trong túi ra cái hộp nhỏ, đẩy tới trước mặt Hạ Hải Dụ "Hải Dụ, đây là quà anh tặng em kết hôn!"

"Làm gì mà khách khí như vậy!"

Anh kiên trì nói "Mở ra xem đi!"

Hạ Hải Dụ mở to mắt nhìn "Cái gì vậy? bí mật thế sao?"

Cô cầm cái hộp nhỏ lên, tò mò mở nắp hộp, bên trong là một mô hình người máy nhỏ.

Hạ Hải Dụ vui mừng không thôi "Hạo Nhiên, anh lại thành công rồi có phải không? Lần này đạt được giải thưởng gì vậy?"

"Ba ngày sau em sẽ biết!" Bạch Hạo Nhiên có vẻ bí mật nói.

Ba ngày sau?

Ba ngày sau là hôn lễ của cô mà!

Nụ cười nơi khóe miệng cô khẽ cứng đờ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận