Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 44: Bản năng sinh lý

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 44: Bản năng sinh lý
“......” Hạ Hải Dụ trong nháy mắt đờ người.

Không có áo ngủ bảo vệ, trên người lành lạnh, nhưng nụ hôn của anh theo sau dày đặc tinh tế rơi xuống, rất nhanh, làm cho cô nóng lên.

Buổi tối cô không có thói quen mặc áo ngực, cho nên hai chiếc bánh bao hấp đáng yêu cứ như vậy trực tiếp lộ ra, thật tự nhiên trở thành món điểm tâm dưới đầu lưỡi anh.

“Đường Húc Nghiêu...... anh đừng như vậy......” Cô xấu hổ muốn chết, tay nhỏ nắm chặt thành đấm.

Coi như đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết anh sẽ làm gì với cô, nhưng vẫn là không thể tỉnh táo chịu được động tác xấu xa của anh, răng cắn chặt, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng rên nhỏ.

“Ngoan......” Anh an ủi cô, răng lại hơi cắn một cái.

“A!”

Một tiếng này làm Đường Húc Nghiêu gần như điên mất! Quá mê người rồi!

Anh ngẩng đầu lên, xấu xa nhìn cô, “Kiên nhẫn chút, vừa mới bắt đầu thôi, sao lại lớn tiếng như vậy?”

Hạ Hải Dụ lúng ta lúng túng nói không ra lời, cô cũng không muốn kêu, nhưng mà không nhịn được!

“Kêu thì thế nào? Đấy là bản năng sinh lý! Chứng minh rằng cơ thể của tôi tốt!” Vì không muốn mất thể diện trước mặt anh, Hạ Hải Dụ cố gắng ngụy biện.

“Ồ......” Đường Húc Nghiêu cười khẽ, hôn mấy cái lên cái miệng nhỏ của cô, thật là chết vì sĩ diện mang khổ vào người!

Môi mỏng nhếch lên một đường cong nguy hiểm, gợi lên một mảnh ánh sáng rực rỡ, “Cơ thể tốt? Ừ, không tệ không tệ! Tôi thích kiểu cơ thể tốt này của em...... Kêu đi, tùy tiện kêu, dù sao em cũng cần phải kêu lớn, để lúc gọi tên tôi càng lợi hại hơn......”

Đúng là chết cũng không biết xấu hổ!

Hạ Hải Dụ giận đến nghiến răng ken két, cắn chặt môi, sống chết cũng không chịu kêu ra tiếng.

Sao thế được, anh lại bắt đầu hành động, ngón tay giống như mang theo ma lực dò vào thân thể của cô, cố ý thêm dầu vào lửa, đến thẳng nơi u cốc thần bí của cô.

“......” Điên rồi, cô muốn điên rồi!

Anh cũng thở dốc nặng nề, nơi đó mềm mại, giống như nhụy hoa, cô run nhẹ từng đợt, khó nén sự sợ hãi, rồi còn bộ dáng không chịu thỏa hiệp, làm anh có chút không nhẫn nhịn được.

Không khí nóng rực giữa hai người lưu chuyển, anh cũng không nhịn được chảy mồ hôi, sợi tóc cái trán tất cả đều bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt sáng quắc.

Ánh trăng len lén trốn đi, trên vách tường của gian phòng phản chiếu hai thân hình đang giao nhau......

“A!” Đột phá phòng tuyến, cô rốt cục vẫn không nhịn được, run rẩy cùng khóc thút thít.

Đường Húc Nghiêu cũng phát ra một tiếng kêu rên, một loại nhung tơ nhẵn bóng, một loại suối nước ấm áp, tư vị tuyệt mĩ, tinh tế quấn quanh, bao vây chặt chẽ, đủ để ép anh phát điên!

Sau đó, là cuồng yêu như mưa rào gió dật, ba phen mấy bận.

Triền miên như lửa, gió đêm lại đang lạnh......

Dưới nhà trọ Hạ Hải Dụ đã từng thuê, một bóng dáng thon dài cô đơn, lưng dựa vào vách tường sặc sỡ, đầu khẽ ngẩng, nhìn chăm chú thật lâu vào cánh cửa sổ không có chút ánh sáng.

Không cách nào quên được tất cả quá khứ tốt đẹp, không cách nào quên hết được những ký ức quay cuồng.

Hải Dụ, em có khỏe không, em còn nhớ anh chứ, anh là...... Thần Dật của em đây.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận