Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 20: Tôi đáp ứng anh

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 20: Tôi đáp ứng anh
Bên hồ bơi, Đường Húc Nghiêu nhàn nhã nằm trên ghế sưởi nắng, một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng thả lỏng khoác lên người, nhưng một chút cũng không lộ vẻ lôi thôi, ngược lại làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác lười biếng.

Nghe được tiếng bước chân, môi mỏng khẽ nhếch lên, quay đầu, nhìn thấy người mình đã chờ từ lâu.

Trên khuôn mặt thanh tú không chút son phấn, bộ dáng sạch sẽ cùng tên cô giống nhau, ngoại hình đơn giản thanh thuần, mát mẻ nhu mỹ, không có tư thế tuyệt lệ, nhưng cũng mát mẻ động lòng người, mà hấp dẫn người ta nhất, là đôi mắt trong như nước hồ mùa thu của cô.

Anh nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lại thoáng qua một tia gian trá, “A? Khách quý đến đây! Hạ tiểu thư đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho kẻ hèn này!”

Hạ Hải Dụ làm sao không nghe ra anh ta đang chế nhạo, tay lén nắm thành đấm, hận không một quyền đánh lệch mặt anh ta, nhưng là cô không thể, nhẫn nhịn, nghiêm mặt nói, “Tổng giám đốc, tôi hôm nay đến là có chút chuyện muốn nói cùng anh.”

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, “Đây là thời gian cá nhân, lại ở nhà, tôi rất không thích xưng hô tổng giám đốc này!”

Được rồi, cô đã hiểu, anh ta là đang cố ý gây khó dễ!

Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, khuất phục, sau đó cố gắng giữ vững nụ cười, “Như vậy, tôi có việc muốn nói với anh một chút, Đường thiếu gia!”

Anh hài lòng gật đầu một cái, “Được rồi, nói một chút xem, tôi cũng rất hiếu kì, đến tột cùng là có chuyện quan trọng gì làm Hạ tiểu thư từ xa đến, mà vẫn còn đứng bên cửa 35 phút lẻ 9 giây đây?”

Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa hộc máu, anh ta thậm chí ngay cả cái này cũng biết!

Cũng đúng, anh ta đã sớm đoán được mình sẽ đến, dĩ nhiên sẽ ôm cây đợi thỏ rồi!

Hạ Hải Dụ nheo mắt lại, đối với thái độ phách lối của anh ta rất tức giận, kiêu cái gì mà kiêu, nếu không phải biết anh có xương tủy hữu dụng, cô có chết cũng sẽ không tới nơi này!

“Nói đi, anh muốn tôi làm gì?” Cô vào thẳng vấn đề hỏi.

“Cô là đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?”

Giả bộ!

Thật có thể giả bộ!

Hạ Hải Dụ mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào anh, cái bộ dáng đã biết trước trong lòng kia thật quá ghê tởm!

Hít thật sâu một cái, Hạ Hải Dụ bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, cô là đang đi cầu người, cho nên phải kiên nhẫn một chút, đúng vậy, kiên nhẫn! Kiên nhẫn!

Giọng nói không tự chủ mềm nhũn ra, “Đường thiếu gia, tôi là chị của Hạ Hải Tinh, tôi thành khẩn xin anh hiến xương tủy cho nó, có thể không?”

Rốt cục nói đến trọng điểm rồi!

Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch khóe môi, đáy mắt đều là hài lòng, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ, “Tôi là người làm ăn, mọi việc cũng đều phải có thù lao!”

“Anh muốn cái gì?” Cô hỏi có chút căng thẳng.

“Cô nói...... Tôi muốn cái gì......” Hắn chợt đứng lên, ở bên tai cô thở ra khí nóng, ý tứ chọc ghẹo rất rõ ràng.

Hạ Hải Dụ cắn răng nghiến lợi, tên xấu xa hèn hạ vô sỉ này!

Ý đồ của anh ta rất rõ ràng, đồ lưu manh, đại heo đất!

Hạ Hải Dụ rất bực bội, nhưng không có cách nào khác, cắn răng một cái, quyết định, bất cứ giá nào rồi!

“Được, tôi đồng ý, làm người phụ nữ của anh!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận