Độc Sủng Nhất Thê - Chương 147:Chap 145
Chương trước- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Sủng Nhất Thê
Chương 147:Chap 145
Một người trong đó nhìn nhìn mấy bức hình trong máy ảnh, cười gian một tiếng: “Vậy mà vừa nãy cô ta còn nói mình không phải là bạn gái của Hoa Thiếu Kiền, anh đã ghi lại được chưa?”
“Nói thừa!” Người kia bật một đoạn video, toàn bộ quá trình Lăng Vi dẫn Hoa Thiếu Kiền đến bệnh viện, toàn, bộ, đều ghi lại được!
Còn Lăng Vi, cô căn bản chẳng biết những chuyện này.
Cô bước ra khỏi bệnh viện, hít một hơi thật sâu, cảm giác sắp sửa ngộp thở!
Cả đoạn đường, trong đầu cô đều là câu nói kia của Diệp Đình: “Hoa Thiếu Kiền thích em!”
Được nam thần của mình thích, hẳn là một điều gì đó rất đặc biệt, thậm chí còn là một chuyện rất hưng phấn đúng không?
Nhưng…
Bây giờ cô không những không hề vui, không hề hưng phấn, mà ngược lại còn có cảm giác hơi phiền não…
Cô nhìn những tòa kiến trúc bên ngoài cửa xe, hoảng hoảng hốt hốt suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Từ khi Diệp Đình xông vào cuộc sống của cô, cô biết, tất cả đều đã bắt đầu thay đổi.
Mặc dù thay đổi, thế nhưng… đó cũng là điều đương nhiên.
Bất kể Diệp Đình có tham gia vào cuộc sống của cô hay không, cô cùng vẫn sẽ nộp hồ sơ vào Laroe.
Mặc dù anh tổ chức một bữa tiệc thay cô, thế nhưng người chủ trì Hoa Thiếu Kiền cũng không cho cô đi cửa sau, mà ngược lại bằng chính thực lực của mình, cô giành được ‘tấm vé’ bước vào sân thi đấu.
Ngẫm nghĩ một chút, nếu không có Diệp Đình, cô vẫn sẽ gặp Hoa Thiếu Kiền.
Sau đó thì sao… sau khi gặp nhau rồi, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Nói không chừng cô sẽ vì anh ta bị bệnh mà đến bệnh viện chăm sóc anh ta.
Vậy nếu chăm sóc xong? Anh ta cảm ơn cô rồi hẹn cô cùng nhau ăn bữa cơm…
Vậy cơm nước xong thì sao?
Có lẽ sẽ cùng nhau đi xem phim, sau đó, có lẽ không lâu sau, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.
Thế nhưng, cuộc đời đâu có máy chữ nếu như?
Diệp Đình đột ngột xông vào, làm rối loạn tiết tấu cuộc sống của cô. Hơn nữa... sự cơ trí của anh, sự bác học của anh, sự dí dỏm của anh, mị lực của anh… giống như một cái rễ cây dần dần đâm thật sâu vào tận đáy lòng cô…
Cái rễ cây này mặc dù còn chưa trưởng thành, thế nhưng, dường như cô đã không thể rút nó ra được nữa. Nếu như cứ cưỡng ép kéo nó ra, có thể tưởng tượng được trong lòng sẽ đau đớn đến thế nào!
Lăng Vi hít sâu một hơi.
Mới vừa rồi Hoa Thiếu Kiền bị bệnh, khiến cho cô có thể hiểu rõ thực sự, chuyện Hoa Thiếu Kiền xảy ra bệnh cấp tính thế này, mặc dù cô thấy gấp gáp, cũng đau lòng, thế nhưng lại không phải là loại đau lòng kia…
Cái cảm giác kia khó thể nói ra thành lời…
Lần trước, đầu ngón tay Diệp Đình mới chỉ bị bỏng một chút, mà lúc đó cô đau lòng rất nhiều, dường như còn khó chịu hơn cả lúc chính cô bị thương.
Có lẽ, cô thật sự đã thích Diệp Đình mất rồi…
Trái tim này của cô đã trao cho anh, không chấp nhận được thêm bất cứ người nào khác nữa.
Trở lại Laroe, Lăng Vi xin nghỉ cho Hoa Thiếu Kiền.
Về đến phòng làm việc của mình, bỗng di động trong chiếc túi xách vang lên.
Cô lôi ra nhìn một cái, chính là người mà cô đang nhớ đến… Diệp Đình!
“A lô…” Giọng nói của cô nhè nhẹ, mềm nhũn.
Hiển nhiên Diệp Đình ở đầu dây bên kia cũng đứng hình một chút: “Đang bận gì? Đầu còn đau không? Buổi tối muốn ăn chút gì không? Anh bảo đầu bếp nữ làm một quả dưa hấu đông lạnh.”
Cô giữ chặt điện thoại, bước ra khỏi phòng làm việc. Đứng trong một góc hành lang một lúc, bỗng nhiên cô cất tiếng: “Diệp Đình, em nhớ anh…”
Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, một lúc sau mới truyền đến giọng nói hài hước của anh: “Nhớ như thế nào?”
Lăng Vi căn môi cười, đây là cái vấn đề quái quỷ gì vậy?
Lại nghe anh bình tĩnh hỏi: “Nhớ anh cái gì?”
Lăng Vi dựa người vào tường, nói: “Nghĩ vì sao anh lại đẹp trai như vậy…”
“Yo, cái vấn đề này đã được thế giới công nhận, là một trong những vấn đề khó có thể giải thích nhất.”
Lăng Vi che miệng cười: “Có thể giữ mặt mũi chút được không?!”
Anh bật cười, lại hỏi: “Còn gì nữa không, còn nhớ anh cái gì?”
“Ừm.. Còn nghĩ anh, tại sao lại thông minh như vậy.”
“Ha! Vấn đề này cũng đã được thế giới công nhận, lại là một trong những vấn đề khó giải thích nhất!”
Lăng Vi cười ha ha: “Ai da, có gì đó đang chọc em nha…”
“…” Diệp Đình không kịp phản ứng, Lăng Vi liền xoa eo, nói: “Là da mặt anh chọc đó! Em cách anh xa như vậy, thế mà anh cũng có thể chọc được đến đây, anh thử nói xem da mặt anh dày đến mức nào chứ!”
“Thật sao? Rất xa sao?”
Đầu óc Lăng Vi đột nhiên lóe lửa, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Đình đang giơ di động, đi về phía cô!
“Sao anh lại đến đây?” Đôi mắt cô sáng lên, giống như hạt châu pha lê rơi vào trong nước.
Đột nhiên, Diệp Đình kéo cô vào trong ngực, gương mặt tuấn tú áp xuống, bá đạo hôn lên môi cô, anh cuồng dã cướp đi hô hấp của cô, bên tai trừ tiếng hít thở say mê của anh, thì cũng chỉ còn lại tiếng chính anh lẩm bẩm nói nhỏ: “Vừa hay… anh cũng… nhớ em…”
Lúc này, đã tan họp rồi…
Trong hành lang có rất nhiều người đi qua đi lại, Lăng Vi muốn kéo anh sang chỗ khác, thế nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, báo đài, tạp chí, ti\-vi cũng đều đã lên cả rồi, còn có gì phải tránh né nữa đây!
“Nào, dẫn em đi thu thập một người.” Tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, dẫn cô tới một căn phòng làm việc.
“Nói thừa!” Người kia bật một đoạn video, toàn bộ quá trình Lăng Vi dẫn Hoa Thiếu Kiền đến bệnh viện, toàn, bộ, đều ghi lại được!
Còn Lăng Vi, cô căn bản chẳng biết những chuyện này.
Cô bước ra khỏi bệnh viện, hít một hơi thật sâu, cảm giác sắp sửa ngộp thở!
Cả đoạn đường, trong đầu cô đều là câu nói kia của Diệp Đình: “Hoa Thiếu Kiền thích em!”
Được nam thần của mình thích, hẳn là một điều gì đó rất đặc biệt, thậm chí còn là một chuyện rất hưng phấn đúng không?
Nhưng…
Bây giờ cô không những không hề vui, không hề hưng phấn, mà ngược lại còn có cảm giác hơi phiền não…
Cô nhìn những tòa kiến trúc bên ngoài cửa xe, hoảng hoảng hốt hốt suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Từ khi Diệp Đình xông vào cuộc sống của cô, cô biết, tất cả đều đã bắt đầu thay đổi.
Mặc dù thay đổi, thế nhưng… đó cũng là điều đương nhiên.
Bất kể Diệp Đình có tham gia vào cuộc sống của cô hay không, cô cùng vẫn sẽ nộp hồ sơ vào Laroe.
Mặc dù anh tổ chức một bữa tiệc thay cô, thế nhưng người chủ trì Hoa Thiếu Kiền cũng không cho cô đi cửa sau, mà ngược lại bằng chính thực lực của mình, cô giành được ‘tấm vé’ bước vào sân thi đấu.
Ngẫm nghĩ một chút, nếu không có Diệp Đình, cô vẫn sẽ gặp Hoa Thiếu Kiền.
Sau đó thì sao… sau khi gặp nhau rồi, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Nói không chừng cô sẽ vì anh ta bị bệnh mà đến bệnh viện chăm sóc anh ta.
Vậy nếu chăm sóc xong? Anh ta cảm ơn cô rồi hẹn cô cùng nhau ăn bữa cơm…
Vậy cơm nước xong thì sao?
Có lẽ sẽ cùng nhau đi xem phim, sau đó, có lẽ không lâu sau, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.
Thế nhưng, cuộc đời đâu có máy chữ nếu như?
Diệp Đình đột ngột xông vào, làm rối loạn tiết tấu cuộc sống của cô. Hơn nữa... sự cơ trí của anh, sự bác học của anh, sự dí dỏm của anh, mị lực của anh… giống như một cái rễ cây dần dần đâm thật sâu vào tận đáy lòng cô…
Cái rễ cây này mặc dù còn chưa trưởng thành, thế nhưng, dường như cô đã không thể rút nó ra được nữa. Nếu như cứ cưỡng ép kéo nó ra, có thể tưởng tượng được trong lòng sẽ đau đớn đến thế nào!
Lăng Vi hít sâu một hơi.
Mới vừa rồi Hoa Thiếu Kiền bị bệnh, khiến cho cô có thể hiểu rõ thực sự, chuyện Hoa Thiếu Kiền xảy ra bệnh cấp tính thế này, mặc dù cô thấy gấp gáp, cũng đau lòng, thế nhưng lại không phải là loại đau lòng kia…
Cái cảm giác kia khó thể nói ra thành lời…
Lần trước, đầu ngón tay Diệp Đình mới chỉ bị bỏng một chút, mà lúc đó cô đau lòng rất nhiều, dường như còn khó chịu hơn cả lúc chính cô bị thương.
Có lẽ, cô thật sự đã thích Diệp Đình mất rồi…
Trái tim này của cô đã trao cho anh, không chấp nhận được thêm bất cứ người nào khác nữa.
Trở lại Laroe, Lăng Vi xin nghỉ cho Hoa Thiếu Kiền.
Về đến phòng làm việc của mình, bỗng di động trong chiếc túi xách vang lên.
Cô lôi ra nhìn một cái, chính là người mà cô đang nhớ đến… Diệp Đình!
“A lô…” Giọng nói của cô nhè nhẹ, mềm nhũn.
Hiển nhiên Diệp Đình ở đầu dây bên kia cũng đứng hình một chút: “Đang bận gì? Đầu còn đau không? Buổi tối muốn ăn chút gì không? Anh bảo đầu bếp nữ làm một quả dưa hấu đông lạnh.”
Cô giữ chặt điện thoại, bước ra khỏi phòng làm việc. Đứng trong một góc hành lang một lúc, bỗng nhiên cô cất tiếng: “Diệp Đình, em nhớ anh…”
Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, một lúc sau mới truyền đến giọng nói hài hước của anh: “Nhớ như thế nào?”
Lăng Vi căn môi cười, đây là cái vấn đề quái quỷ gì vậy?
Lại nghe anh bình tĩnh hỏi: “Nhớ anh cái gì?”
Lăng Vi dựa người vào tường, nói: “Nghĩ vì sao anh lại đẹp trai như vậy…”
“Yo, cái vấn đề này đã được thế giới công nhận, là một trong những vấn đề khó có thể giải thích nhất.”
Lăng Vi che miệng cười: “Có thể giữ mặt mũi chút được không?!”
Anh bật cười, lại hỏi: “Còn gì nữa không, còn nhớ anh cái gì?”
“Ừm.. Còn nghĩ anh, tại sao lại thông minh như vậy.”
“Ha! Vấn đề này cũng đã được thế giới công nhận, lại là một trong những vấn đề khó giải thích nhất!”
Lăng Vi cười ha ha: “Ai da, có gì đó đang chọc em nha…”
“…” Diệp Đình không kịp phản ứng, Lăng Vi liền xoa eo, nói: “Là da mặt anh chọc đó! Em cách anh xa như vậy, thế mà anh cũng có thể chọc được đến đây, anh thử nói xem da mặt anh dày đến mức nào chứ!”
“Thật sao? Rất xa sao?”
Đầu óc Lăng Vi đột nhiên lóe lửa, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Đình đang giơ di động, đi về phía cô!
“Sao anh lại đến đây?” Đôi mắt cô sáng lên, giống như hạt châu pha lê rơi vào trong nước.
Đột nhiên, Diệp Đình kéo cô vào trong ngực, gương mặt tuấn tú áp xuống, bá đạo hôn lên môi cô, anh cuồng dã cướp đi hô hấp của cô, bên tai trừ tiếng hít thở say mê của anh, thì cũng chỉ còn lại tiếng chính anh lẩm bẩm nói nhỏ: “Vừa hay… anh cũng… nhớ em…”
Lúc này, đã tan họp rồi…
Trong hành lang có rất nhiều người đi qua đi lại, Lăng Vi muốn kéo anh sang chỗ khác, thế nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, báo đài, tạp chí, ti\-vi cũng đều đã lên cả rồi, còn có gì phải tránh né nữa đây!
“Nào, dẫn em đi thu thập một người.” Tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, dẫn cô tới một căn phòng làm việc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
- bình luận