Độc Sủng Nhất Thê - Chương 66:Chap 66

Độc Sủng Nhất Thê Chương 66:Chap 66
Lăng Vi cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ Diệp Đình truyền tới, vẻ mặt anh lãnh đạm phảng phất vô cùng bình tĩnh nhưng cổ họng lăn lộn và thân thể khô nóng hoàn toàn bán đứng anh.

“Chúng ta đi chứ?” Lăng Vi đứng lên nhưng Diệp Đình ngồi đó nên phải đi qua người anh mới có thể ra ngoài.

Hô hấp của Diệp Đình vững vàng, một lúc sau mới nói: “Không gấp, chờ lát nữa bọn họ sẽ đi.”

Quả nhiên đôi tình nhân kia đi rồi.

Lăng Vi nhìn bọn họ lại nghe Diệp Đình nói: “Bọn họ nhịn không được đương nhiên sẽ tìm chỗ để phát tiết.”

“Phụt!” Lăng Vi phun nước: “Trực tiếp vào khách sạn là được rồi, vào rạp chiếu phim vô ích làm gì?”

Diệp Đình liếc trắng mắt: “Rạp chiếu phim mới có không khí, trực tiếp đi khách sạn không có tiền diễn làm sao lên dốc?”

Lăng Vi đỏ mặt, anh nói quá lộ liễu rồi.

Cô muốn chạy.

“Chúng ta đi thôi.”

Diệp Đình không phản đối, đứng lên, nắm tay cô đi ra ngoài. Bởi vì phòng chiếu phim rất tối, Lăng Vi đi thất tha thất thểu. May có anh nắm tay nếu không đi giày cao gót như vậy có lẽ đã ngã hình chữ X rồi.

Hai người từ trong rạp chiếu phim đi ra, Diệp Đình nhìn xung quanh, xác định mục tiêu liền kéo cô rời đi.

“Đi đâu vậy?”

Anh không trả lời, Lăng Vi gạt tay anh ra nhưng anh đi rất nhanh, bàn tay gạt không ra, cô không thể không chạy chậm theo anh.

Diệp Đình kéo cô tới một cửa hàng kem đắt đỏ muốn mua một ít bánh và kem.

Hai người ngồi ở hàng ghế dây đằng, Lăng Vi ăn kem, lắc chân vui vẻ.

Cửa hàng kem này thật đẹp, Diệp Đình vừa uống nước mát để làm giảm đi sự khô nóng.

Nhìn cô ăn vui vẻ như vây, Diệp Đình cảm thấy chủ ý của Lôi Như không tệ liền nhắn tin hỏi: “Ăn kem ly xong còn chưa tối thì không thể nào đi tản bộ, sau đó phải làm sao?”

Lôi Như nhận được tin nhắn cả kinh.

“Woa... anh....”

Lôi Tuấn đang làm việc nhìn vẻ mặt Lôi Như hưng phấn vọt tới đưa di động chọc chọc trước mặt anh ta.

Lôi Tuấn dí trán cô: “Em là xác chết vùng dậy sao? Làm anh sợ nhảy dựng.”

Lôi Như đánh tay anh ta chỉ vào màn hình di động: “Nhanh xem, Đình ca và Lăng Vi đang hẹn hò đấy.”

“Sao cơ? Thật sao?” Lôi Tuấn nhấc mông đứng lên, dán mặt lại gần màn hình: “Haha... cây vạn tuế nở hoa. Đã lâu Đình ca không có bạn gái, nhanh, nhanh bảo bọn họ gạo nấu thành cơm.”

“Sau đó làm gì đây?” Lôi Như nghiêm túc hỏi.

Hai mắt Lôi Tuấn híp lại, trong đầu lóe lên ánh sáng.

Anh ta nhún vai cười âm hiểm: “Để hai người bọn họ đi ngâm suối nước nóng.”

Nói xong còn nhướn mày với Lôi Như.

Lôi Như há hốc miệng lập tức trong đầu hiện lên hình ảnh xuân cung đồ.

“Ha ha ha ha ha —— Anh! Anh thật xấu! Dùng sắc dụ sao?” Lôi Như cười ha ha: “Bộp” một chưởng chụp ở trên bàn: “Được! Liền như vậy làm!”

Lôi Như nắm di động “tạch tạch” đánh chữ.

Lôi Như nhắn tin cho Diệp Đình mà không gọi điện thoại.

Bởi vì hôm nay Đình ca đẩy hết công việc gặp gỡ mọi người.

Cho nên di dộng biến thành cự tuyệt bất cứ cuộc gọi nào, chỉ không cấm nhắn tin cho tổ mười người.

Lôi Như nhắn tin xong lại hỏi Lôi Tuấn: “Anh, vậy sau đó thế nào, sau đó định làm gì đây?”

Lôi Tuấn đánh một cái bộp vào trán cô ấy: “Em có bị ngốc không vậy, thế mà còn phải hỏi sao? Ngâm suối nước nóng hai người nhiệt huyết sôi trào, em nói sau đó sẽ làm ‘cái gì’ đây?”

Lôi Như nhếch môi kinh ngạc: “À.. đã biết.”

Lôi Tuấn lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Đã lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện, phải nhanh tìm đàn ông yêu đương với nó, kết hôn rồi sinh con…

Lôi Như lại nghĩ: “Trong đầu anh mình đều là \*\*\*\* \*\*\*\*\*, rõ ràng chưa có bạn gái mà cái gì cũng biết. Không biết phải xem nhiều tác phẩm đảo quốc không.. phải nhanh tìm bạn gái cho anh ấy mới được.”

Lôi Như nhắn tin cho Diệp Đình: “Đình ca, sau đó có thể đi suối nước nóng.”

Diệp Đình nhìn tin nhắn, sắc mặt không nhịn được tối sầm, anh ấn bàn phím nhắn lại.

“Tít, tít…” Lôi Như nhanh chóng mở tin nhắn ra liền thấy bên trong hiện lên năm chữ…

“Bây giờ là mùa hè…”

Hiện tại đang là mùa hè…

Á… đầu bị kẹp cửa mới đi ngâm suối nước nóng.

Lôi Như nhìn ra được Diệp Đình sắp bùng nổ liền giơ di động, chu môi, hét lên với Lôi Tuấn: “Hiện tại là mùa hè.”

Lôi Tuấn cứng lại, quên mất.

“Vậy thì đi bơi.” Anh ta búng tay, không nghĩ tới mình thông minh như thế. Hiện tại anh ta rất có tiềm chất tán gái.

Lôi Như nghĩ nghĩ thấy đáng tin cho nên nhanh chóng nhắn qua: “Vậy thì đi bơi.”

Sau đó Diệp Đình không nhắn lại nữa, có lẽ là chọn đề nghị này.

Lăng Vi ăn kem xong, tâm tình dường như rất tốt. Hai mắt cô lấp lánh, cười vui vẻ ngồi trên ghế.

Diệp Đình thanh toán xong lại kéo cô ra ngoài.

Gần đó có một câu lạc bộ nước, chừng 500m, rất gần.

Lúc này Lăng Vi không hỏi anh đi đâu, anh cố ý ra ngoài một ngày mang cô đi chơi.

Chỉ là trong lòng có chút kì quái, một ngày của anh bận rộn như thế, thế mà lại nguyện ý phí thời gian cùng một cô gái không quen biết đi dạo phố, xem phim, ăn kem…

Anh báo ân là báo như vậy hả?

Nghĩ thế, trong đầu Lăng Vi xuất hiện suy nghĩ, hình như đó là chuyện các đôi yêu nhau làm không phải sao?

Chẳng lẽ… giống như anh nói, anh đang… theo đuổi cô?

Trong lòng nghĩ vậy, cô bật thốt lên, không nghĩ tới Diệp Đình nghe xong quay đầu cười nhạo cô: “Đừng nghĩ nhiều, em tương đối thích hợp với người tôi muốn cho hợp đồng mà thôi.”

Người được chọn kí hợp đồng.

Lăng Vi từ từ bước đi lại ngẩng đầu đánh giá anh, không biết anh nói thật hay giả chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Lăng Vi không dò hỏi tới cùng rốt cuộc… hình như bị cười rồi.

Trong lòng một bụng chấm hỏi, Lăng Vi bị anh kéo với câu lạc bộ dưới nước.

Anh cầm một thẻ đen, tổng giám đốc Hoa Đình nhìn thấy thẻ lập tức cung kính: “Ông chủ, anh…”

Chưa đợi ông ta nói xong Diệp Đình đã phất tay: “Tùy tiện chơi một chút thôi.”

Giám đốc Lưu gật đầu liên tục cung kính nói: “Ngài có yêu cầu gì cứ việc phân phó.”

Diệp Đình kéo Lăng Vi đi vào. Giám đốc Lưu kinh ngạc xoa mắt mình, từ lúc nơi này xây dựng Boss mới tới một lần.

Hôm nay sao lại tới vậy? Chẳng lẽ tới thị sát sao? Trái tim giám đốc Lưu đập thình thịch. Nhưng nhìn biểu tình Diệp tổng thì không giống.

Đột nhiên giám đốc Lưu nhìn hai người nắm tay nhau mà đi. Ố? Không phải Boss có tính thích sạch sẽ sao? Sao lại nắm tay một cô gái? Bốp… giám đốc Lưu đưa tay vả mình một cái: “Ôi chao…” Ông ta kêu thảm một tiếng, đau quá. Thế là ông ta không phải nằm mơ.

Lăng Vi nhìn xung quanh.

Bể bơi này… thật là rộng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận