Độc Sủng Nhất Thê - Chương 37:Chap 37

Độc Sủng Nhất Thê Chương 37:Chap 37
Năm người kia đi xuống cầu thang, một người đàn ông mập trong đó nói: “Diệp tiên sinh, chuyện đất thổ cư của Tân Á, xin cậu để tâm nhiều hơn… Hy vọng đôi bên chúng ta cùng có lợi cùng thắng!”

Diệp Đình không lên tiếng, mắt nhìn Lăng Vi. Cô thay đầm ngắn màu trắng, hoa văn tao nhã tôn lên khí chất thanh nhã, thoát tục tuyệt trần của cô.

Cô nhàn tĩnh đạm nhã đứng đó, ánh mắt sáng ngời, phong thái thướt tha.

Bốn người kia thầm nói trong lòng: Diệp tiên sinh chấm dứt bàn chuyện sớm lại vì tiểu nha đầu này?”

Không phải chứ?

Bọn họ chuyển mắt nhìn Lăng Vi, quan sát cô.

Cô gái này ngũ quan tinh xảo, mặt mũi như ngọc trai, sáng bóng trong suốt.

Nhưng trang phục giản dị, không có đồ trang sức nào, không giống thiên kim của gia tộc quyền quý.

Hơn nữa, Diệp tiên sinh chỉ nhìn cô ta một cái, không nói câu nào, hình như không quen biết?

Chẳng lẽ là con gái của người giúp việc?

Lúc này, ngoài phòng khách, có mấy người dắt vài con ngựa tới.

“Tiên sinh, đã chuẩn bị ngựa xong.”

Diệp Đình làm động tác tay mời với mọi người, chân dài sãi bước, dẫn đầu đi ra ngoài.

Bốn người kia rập khuôn đi theo anh.

Đi mấy bước, Diệp Đình đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lăng Vi, tựa như đang hỏi: “Sao không đi?”

“Lăng tiểu thư, mời…” Vương quản gia khom người, nhường không gian bên cạnh.

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, mở miệng nói: “Tiên sinh đang bàn chuyện làm ăn, chúng tôi không tiện tham dự.”

Diệp Đình nhếch khóe miệng: “Cưỡi ngựa và bàn chuyện làm ăn là một chuyện?”

Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc đứng chung một chỗ, ba người còn kéo tay nhau.

Tầm mắt Diệp Đình đi xuống, rơi vào tay Lăng Vi và Lý Thiên Mặc đang kéo nhau.

Anh không có biểu tình gì, nhàn nhạt liếc một cái, xoay người đi ra ngoài dắt ngựa.

Lăng Vi, Lý Thiên Mặc, Hạ Tiểu Hi trố mắt nhìn nhau. Ba người kéo tay đi ra ngoài theo.

Không phải bọn họ muốn đi, mà là những người này đều đi, bọn họ cũng không thể ở đó.

Tòa trang viên này chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, vô cùng xa xỉ.

Đi chừng mười mấy phút, rốt cuộc đi tới trường đua ngựa.

Các đàn ông thay nhau đua ngựa, cưỡi ngựa chạy như bay. Lý Thiên Mặc cũng đi cùng bọn họ, như gió, một chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Còn lại Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi và người đàn bà kia ngồi ở hàng ghế dài ngoài trường đua ngựa.

Vương quản gia đứng sau bọn họ, bên cạnh có mấy nhân viên.

Chỉ chốc lát sau, người đàn bà kia nhìn qua hai người bọn họ.

“Cô tên gì?” Người đàn bà kia mặt không thay đổi hỏi.

Lăng Vi ghét thái độ này của cô ta, không tiếp lời. Hạ Tiểu Hi nói: “Tôi tên Hạ Tiểu Hi, cậu ấy tên Lăng Vi.”

Người đàn bà kia “A” một tiếng. Ánh mắt quét nhìn chằm chằm Lăng Vi.

Ánh mắt trắng trợn, giống như muốn lột sạch Lăng Vi.

Người đàn bà kia cực kỳ không cam lòng! Bọn họ nói là tới bàn chuyện làm ăn, nhưng… trá hình, cô ta tới coi mắt.

Đối tượng coi mắt của cô ta dĩ nhiên là Diệp Đình.

Nhưng gặp mặt Diệp Đình nửa giờ, cô ta ngay cả một câu cũng không nói ra được. Thậm chí, Diệp Đình không nhìn thẳng cô ta một lần! Tại sao vậy?

Cũng không biết từ tâm tính gì, người đàn bà mỉm cười, đưa danh thiếp của mình cho Lăng Vi: “Người đại diện pháp lý Tập đoàn Tân Á, Lưu Mỹ Hinh.”

Hiển nhiên, là một chức vụ nhàn hạ. Thân phận có cũng được, không có cũng được.

Con nhà có tiền đều sẽ vào Tập đoàn, làm bình hoa.

Nhưng cô ta là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Tân Á!

Tập đoàn Tân Á đứng số một số hai giới tài chính trong nước.

Ai gặp cô ta không phải tâng bốc, nịnh hót. Không nghĩ tới, hôm nay lại lép xẹp trước Diệp Đình.

Diệp Đình nhất định là xem cô ta là thư ký, nếu không sẽ không xem thường cô ta như vậy!

Lăng Vi không muốn nhận danh thiếp của cô ta, nhưng không nhận lại không lễ phép, liền nhận.

Lưu Mỹ Hinh đột nhiên cười nói: “Tôi thấy cô rất quen mắt, là thiên kim nhà Vương Lương Sơn sao?”

Câu này, rõ ràng nâng cao mình, hạ thấp người khác. Vương Lương Sơn là đại phú hào.

Ý là, bạn cô ta đều là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý.

Mà… bộ quần áo của Lăng Vi đang mặc, vừa nhìn liền biết là cô gái có gia cảnh vô cùng bình thường.

Hai nhân viên bên cạnh cười lên.

Lưu Mỹ Hinh hất mái tóc dài, cười đắc ý.

Lăng Vi nhàn nhạt nói: “Cô nhớ nhầm rồi. Tôi họ Lăng.” Hạ Tiểu Vi vừa nói tên hai người…Lưu Mỹ Hinh đây là chỉ số thông minh quá kém nha!

“Ha ha…” Sau lưng, cả đám cười lên. Mặt Lưu Mỹ Hinh đỏ bừng.

Lăng Vi đây là đang nói cô ta không có đầu óc!

Vừa rồi người ta cũng nói họ Lăng, cô ta còn hỏi người ta có phải họ “Vương” hay không…

Thông minh…

Lưu Mỹ Hinh ho khan, che giấu lúng túng.

“A” một tiếng: “Sorry sorry… Xin lỗi ha… Vừa rồi tôi không nghe rõ.”

Cô ta làm bộ nhiệt tình nói: “Lăng tiểu thư, có cơ hội tìm cô đi dạo phố nha. FPGA có kiểu đồng hồ sắp đưa ra thị trường, đến lúc đó, chúng ta cùng đi mua đi.”

Nói xong, giơ cổ tay mình lên.

Còn nói: “Ai nha, đồng hồ của cô là hiệu gì? Tôi cũng chưa từng thấy… Cái của cô… không phải là đồ rẻ tiền chứ?”

Hai chữ “rẻ tiền”, cô ta nói đặc biệt khinh bỉ.

Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.

Lăng Vi nhàn nhạt liếc cô ta: “Quả thật rất rẻ tiền, nhưng mà có giá trị siêu lớn. Không giống một ít người, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa.”

Lưu Mỹ Hinh cứng đờ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận