Độc Sủng Nhất Thê - Chương 45:Chap 45

Độc Sủng Nhất Thê Chương 45:Chap 45
Lăng Vi nghiêng đầu, thấy một bóng người cao lớn xuất hiện, người này có gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, có chút lạnh lẽo. Mặt anh dưới ánh sáng màu vàng, giống như thần mặt trời anh tuấn cao ngất.

Hai người đều không nói gì, yên lặng nhìn chăm chú đối phương.

Anh phong thái cao nhã, trời sinh cao quý.

Cô đất sinh hiền tài, dung mạo đặc biệt.

Lăng Vi hờ hững quay đầu: “Không phát hiện anh về.”

Giọng nhu hòa nhỏ nhẹ giống như tơ liễu bồng bềnh, mơn trớn ngực Diệp Đình. Anh nhuống mày, con cọp nhỏ cả người đầy gai, răng nhọn đó đột nhiên biến thành con mèo nhỏ đã nhổ móng, anh ngược lại không quen.

Vui mừng là tâm tình cô thoải mái, cô đã quên cú ngã buổi sáng.

Hoặc là cô không thù dai, mà vì cô báo thù tại chỗ.

Diệp Đình đi vào trong phòng vẽ, phát hiện trên tường có thêm hai tác phẩm.

Anh đứng trước hai bức họa một lúc lâu, anh chỉ con sói kia, chắc chắn nói: “Đây là Jamie vẽ.”

Lăng Vi không lên tiếng, kinh ngạc. Diệp Đình thông thạo hội họa?

Diệp Đình từ từ đi tới con chim ưng bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm ánh mắt con chim ưng, tập trung tinh thần nhìn cẩn thận.

Lăng Vi thấy anh đứng trước vách tường đó, lại có vẻ khẩn trương. Cô siết chặt quả đấm, vô hình… hy vọng anh có thể tán thưởng.

Diệp Đình nhìn cỡ mười mấy phút.

Trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng, cong môi, đánh giá một câu: “Ánh mắt sinh động có hồn nhất.”

Câu này của anh tuyệt đối có thể nói là khen ngợi tối cao trong giới hội họa!

Một bức tranh, có hồn nhất là ánh mắt. Có rất nhiều người sẽ vẽ tĩnh vật, nhưng không vẽ nhân vật. Có người sẽ vẽ nhân vật, nhưng vẽ không ra ánh mắt có hồn.

Mà bức tranh này của Lăng Vi, đôi mắt chim ưng sắc bén, cô độc nhắm thẳng vào lòng người.

Anh đi ra ban công, đứng cạnh cô, nói: “Vẽ rất tốt.”

Lăng Vi cười khẽ, cố ý hỏi: “Anh cũng biết bức chim ưng kia là tôi vẽ?”

Diệp Đình nhướng mi, đôi mắt tối đen nhìn chăm chú vào cô, nói: “Jamie thiếu phần cô độc quyết tuyệt và kiêu ngạo này.”

Lăng Vi cười khanh khách, dường như cô đã xem thường Diệp Đình.

Tim không khỏi đập loạn lên

Lúc này, Diệp Đình lại có khí chất làm lòng người say mê chìm đắm!

Diệp Đình vịn lan can, nói: “Cố Trường Khang vẽ người, có thể mấy năm không điểm con ngươi. Người hỏi kỳ Cố, Cố viết ‘Tứ chi xấu đẹp vốn không liên quan tới cư xử, vẽ người có hồn, ở trong a đổ.’

Lăng Vi làm sao không biết điển cố này.

Cố Trường Khang tức là Cố Khải Chi, họa sĩ nổi tiếng thời Đông Tấn. Có lúc ông vẽ người mấy năm vẫn không điểm ánh mắt. Vì ông cho rằng tứ chi xấu đẹp vốn không liên quan tới sự kỳ diệu, vẽ nhân vật muốn có hồn, tập trung trong ánh mắt.

Lăng Vi quan sát Diệp Đình lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này vốn có mị lực.

“Ở quen không? Ở một mình nhàm chán không?” Anh đột nhiên hỏi.

Cô cười khẽ, mắt không gợn sóng: “Khá tốt, quen sống một mình, không cảm thấy có gì…”

“Ha…” Quen sống một mình.

Nói nhẹ nhàng như vậy.

Mười tuổi trở thành cô nhi, thói quen này, quả thật làm người ta đóng cửa lòng.

Anh gật đầu, vẻ mặt cô lạnh hòa vào ánh nắng chiều.

“Còn ghét tôi không?” Anh chợt hỏi.

Lăng Vi bật cười: “Ghét.”

“A… Thật không may mắn. Xem ra sau này tôi phải biểu hiện tốt một chút mới được.”

“…” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, lông mi dài của anh hơi rũ xuống, che kín tia sáng đáy mắt, không thấy rõ ưu tư trong mắt anh.

Gương mặt anh tuấn cao ngạo lộ ra nụ cười, đè nén khí thế lạnh lùng vốn có xuống.

Dưới nắng chiều, gương mặt anh hòa vào trong màu vàng, góc cạnh cũng nhu hòa rất nhiều, nào còn là người đàn ông mạnh mẽ vang dội, kìm nén lấy đạn, tự vá lại vết thương cho mình.

“Vết đạn bắn lành chưa?” Cô nhàn nhạt hỏi.

“Không có gì đáng ngại.”

Lăng Vi khẽ mỉm cười, gật đầu.

Bầu không khí quỷ dị hòa hợp.

Cảm giác hai người ở chung thật sự kỳ quái, giống như bạn đời mấy chục năm.

Lăng Vi quay đầu nhìn nắng chiều, phong cảnh thật đẹp, làm người ta không đành lòng phá hư.

Có lẽ… cô quá mệt mỏi, không muốn chiến đấu, mới thu hồi gai nhọn trên người.

Đời người, ngã đến đáy cốc, cùng lắm chỉ vậy.

Trong lòng đau xót, ngay cả hô hấp cũng đau.

Càng đáng buồn là, rõ ràng đau đến hít thở không thông, ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười, làm như không có vấn đề.

Diệp Đình dựa vào lan can nhìn cô.

Cô rất khôn khéo, bầu không khí cũng rất hòa hợp, nhưng trong lòng anh không thoải mái.

Bởi vì… ánh mắt của cô gái nhỏ trước mắt ảm đạm, mất đi tia linh hoạt.

Diệp Đình cau chặt mày, không thể nhìn dáng vẻ đau buồn, ý chí sa sút này của cô, anh hận không thể hung hăng kích thích cô.

Lúc này, cô mặc đầm trắng, đuôi váy tung bay theo gió. Sợi tóc mềm mại không ngừng tung bay trong gió.

Thiết kế cổ chữ V, hoàn toàn lộ ra rãnh sâu mê người của cô, đẹp mắt khiến người ta muốn phạm tội.

Trước ngực trắng như tuyết, đong đưa đến mức anh hoa cả mắt.

Đầy đặn, nóng bỏng!

Diệp Đình nhìn chằm chằm ngực cô, tầm mắt nóng bỏng không rời đi. Lăng Vi giơ tay che kín ngực, liếc mắt trừng anh.

Anh cười nói: “Cảnh vật tốt đẹp, nên có người thưởng thức. Sờ cũng sờ rồi, che đậy có tác dụng không?”

Cô đỏ mặt, hung hăng trừng anh.

Tâm tư khổ sở lập tức biến mất, cả người mọc đầy gai như nhím.

Diệp Đình hài lòng cười lên, đây mới là dáng vẻ nữ quân nhân siêu cấp vô địch nên có!

Anh vẫn thích nhìn vẻ mặt hồng hào của cô.

Diệp Đình nhìn mặt cô, ánh mặt trời xa vời nhuộm đỏ hai gò má cô, làm cho hai gò má cô nổi lên vệt đỏ ửng tươi đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức sinh động khiến người khác phải nhìn chằm chằm.

“Đi ăn cơm.” Anh đi tới cửa, quay đầu nói: “Em thích ăn gì, nói cho nữ đầu bếp, ngàn vạn lần đừng khách sáo.”

Lăng Vi không muốn nói chuyện, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Tôi ăn chay, lại không thể ăn quá cay, còn lại đều được.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận