Độc Sủng Nhất Thê - Chương 63:Chap 63

Độc Sủng Nhất Thê Chương 63:Chap 63
Bây giờ cô không thấy lạ tại sao anh tới xem phim, mà thấy lạ tại sao anh phải kéo cô đi xem phim chung?

Lăng Vi thấy anh muốn đi vào trong, vội gọi anh: “Diệp Đình, anh muốn xem phim thật sao?”

Diệp Đình quay đầu, liếc cô: “Nếu không thì sao?”

“…” Lăng Vi cảm thấy buồn cười, chỉ chỉ mũi mình: “Anh muốn xem cùng tôi?”

Ánh mắt cô rất không chắc chắn, điều này khiến Diệp Đình rất khó chịu.

“Nếu không thì sao?”

Lăng Vi nhìn chung quanh, đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, Diệp Đình lại muốn xem phim cùng cô?

“Tại sao?”

Quá kỳ quái!

Mua quần áo còn nói được, vì phải tham gia tiệc rượu.

Nhưng mà… Xem phim cũng không cần thiết đúng không?

Ngay cả học sinh tiểu học 10 tuổi cũng biết, nam nữ cùng đi xem phim, đó không phải là anh em tốt, thì chính là bạn thân, nếu không là tình nhân.

Anh và cô không phải anh em tốt, cũng không phải bạn thân, càng không thể coi là tình nhân.

Như vậy, cùng đi xem phim, nếu không có lý do gì, thật sự quá kỳ quái.

Diệp Đình quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô xinh đẹp đứng trên đường chính, váy màu trắng tung bay trong gió, cặp mắt đào hoa xinh đẹp đang nghi hoặc chớp chớp, ánh mắt trong suốt, yêu kiều lấp lánh, mang theo tia phản xạ ánh sáng mặt trời.

Tựa như không biết rõ, thề không đi vào.

Diệp Đình không nhịn được.

Thấy cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, đặc biệt nghịch ngợm, tâm tình anh tốt hơn.

Anh nhìn cô chốc lát, thấy cô vẫn là bộ dạng cực kỳ muốn một câu trả lời.

Anh liền thu hồi thái độ không kiên nhẫn, mím môi, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Thế nào?”

Lăng Vi nhíu mày: “Vô duyên vô cớ đi xem phim làm gì?”

Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô, trịnh trọng nói: “Tôi đang theo đuổi em.”

“…” Tim Lăng Vi đập tăng vọt tới 200! Cô suýt chút nữa phun máu đầy mặt anh.

Cô nhìn anh như nhìn quỷ: “Theo đuổi tôi? Tại sao muốn theo đuổi tôi? Đầu anh có vấn đề à?”

“Theo đuổi em thì đầu tôi có vấn đề? Xem ra đầu em từng bị thiên thạch đập vào.” Anh vươn tay, búng trán cô.

Ngón tay ấm áp của anh búng trán cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức nóng lên. Dưới nắng gắt, màu da trắng nõn lập tức phủ một lớp màu đỏ, đẹp đến mức khiến người khác nhìn lom lom.

Diệp Đình nhìn cô chăm chú, cảm thấy có dòng điện nhảy tót lên.

Lăng Vi xoay mặt đi, lui về sau nửa bước, nghĩ tới “Hợp đồng” anh nói, đại khái là vì tiệc rượu đó? Người này cũng thú vị, tùy tiện tìm một người kết hôn có khó khăn như vậy sao? Huống chi điều kiện vượt trội, chắc chắn có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp đổ xô vào. Cần gì phải bắt người nghèo như cô tới trêu chọc?

Cô đang suy nghĩ, thấy Diệp Đình đẩy cửa đi vào.

Anh vừa bước chân vào cửa, liền nghe có người thấp giọng kinh hô: “Wow! Trời ơi! Thật đẹp trai!”

“Nhìn kìa! Người đàn ông kia là minh tinh đúng không?”

“Má ai! Thật đẹp trai thật lạnh lùng nha! Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy!” Một cô gái đứng cạnh cửa đỏ mặt.

Cô ta nín thở, tuy đè thấp giọng, nhưng vẫn bị rất nhiều người nghe được.

Các đôi nam nữ đang chờ xem phim đứng ngoài cửa nhìn qua.

“Òa nam thần. thật đẹp trai…”

Cửa mở ra, Diệp Đình cao lớn ăn mặc tây phục màu đen, khuôn mặt tuấn khốc không có biểu tình gì, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh giống như không có thứ gì lọt được vào mắt anh.

Trong mắt anh dường như không có chỗ trống cho vật khác nhưng lại không khiến người ta có cảm giác anh cao ngạo, chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lùng phát ra từ trong xương của anh.

Anh vững vàng đi vào.

Thiết kế tây phục càng làm nổi bật phong thế lãnh khốc của anh, khí chất lỗi lạc, vô cùng quyến rũ.

Anh như không nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người khác, có lẽ đã quen bị người khác nhìn chằm chằm nên hoàn toàn không có cảm giác gì.

“Tiên sinh, ngài mua… vé nào?” Cô bé bán vé cúi đầu quên cả nói chào mừng đã tới.

Diệp Đình ngẩng đầu nhìn phụ đề phim liền tùy tiện chọn một phim.

Cô gái bán vé vội vàng đưa vé cho anh, chỉ dám nhìn anh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Phim này… chỉ có ghế dựa tình nhân… ngài muốn mua sao?”

Diệp Đình gật gật đầu.

“Hai vé…… Phải không?”

Diệp Đình không nói chuyện, dùng ngón tay gõ mặt bàn. Cô gái bán vé cảm thấy áp lực, đưa vé đặt lên mặt bàn, không dám đưa tận tay anh. Bởi vì áp lực quá lớn cô ấy làm gì cũng cảm thấy như cố gắng hết sức.

Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Đình.

Anh cao 1m89, so với người qua đường thì cao hơn một cái đầu, cả đại sảnh bán vé lớn như vậy như chỉ thấy mỗi mình anh, gần như các cô bé đều cắn môi, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Đám đàn ông bên cạnh không ai vui nổi. Tất cả đều dùng ánh mắt phẫn nộ, khiêu khích nhìn Diệp Đình.

Nhưng không ai dám chủ động khiêu khích, bởi vì người đàn ông đứng đó, không nói gì nhưng khiến cho người ta cảm thấy áp bách, chỉ nhìn khí chất, cử chỉ liền cảm thấy được nhất định người đàn ông này có sự nghiệp thành công, giàu có, gan dạ sáng suốt, có thân phận có thể tự phụ.

Diệp Đình mua vé xong đứng yên, lập tức phát hiện Lăng Vi không đi vào theo.

Anh khẽ nhíu mày nhìn ra cửa thì thấy Lăng Vi đang gọi điện thoại.

Anh đứng đó yên lặng chờ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận