Độc Sủng Nhất Thê - Chương 62:Chap 62
Chương trước- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Sủng Nhất Thê
Chương 62:Chap 62
Hứa Tử Huân chán ghét hất cô ta ra: “Cô nói chuyện khó nghe như vậy! Giống như người phụ nữ chanh chua.”
“Phụ nữ chanh chua? Em giống người phụ nữ chanh chua? Anh nói em giống người phụ nữ chanh chua?” Trương Diệc Đình chỉ mình, ánh mắt đỏ bừng.
“Thưa cô, quấy rầy một chút.” Lúc này, cô bán hàng đột nhiên chen vào, cắt đứt cuộc cãi vả của bọn họ: “Thưa cô, số tiền trong thẻ ngân hàng của cô không đủ… Xin cô đổi tấm thẻ khác…”
“Cái gì? Không đủ tiền?” Trương Diệc Đình đoạt lại thẻ ngân hàng: “Các người có lầm không, trong tấm thẻ này rõ ràng có nhiều hơn 5000!”
“Đúng vậy… Trong thẻ của cô quả thật có hơn 5000… Nhưng mà cái quần này… là 28000…”
“28000? Có phải cô nói đùa không? Vừa rồi cô còn nói 2800! Sao lúc này lại 28000 rồi?”
Cô bán hàng cứng họng… Nhìn Diệp Đình một cái, lại cúi đầu.
Khó xử cười một tiếng, thấp giọng nói: “Vừa rồi đúng là 2800… Nhưng mà vừa lên giá… Tăng thành 28000…”
“Cái gì?” Trương Diệc Đình kinh ngạc: “Cửa hàng các người đây là thế nào? Lại dám tăng giá? Tôi muốn kiện các người!”
“Cô kiện chúng tôi cũng vô dụng. Vì đây là công ty chính điều chỉnh giá, không liên quan tới cửa hàng chúng tôi.”
Cô bán hàng nói rất có lực, nhưng trong lòng thật sự bị oan.
Diệp Đại Boss, anh có tiền, anh tùy hứng, nhưng mà… Anh đây là đang giao vấn đề khó khăn cho chúng tôi mà!
Tuy cửa hàng này là của anh, quần áo cũng là của anh… Nhưng chọc giận khách hàng lại là tôi mà!!!.
Xử lý không tốt, không chỉ có không nhận được tiền thưởng, còn có thể bị đuổi.
Trương Diệc Đình còn chưa hồi phục tinh thần, Hứa Tử Huân đã cà thẻ, tính theo chuyển khoản, mua cái quần kia.
Cà thẻ xong, kéo Trương Diệc Đình sải bước ra ngoài.
“Còn gây gổ làm gì? Xấu hổ mất mặt!” Hứa Tử Huân kéo tay Trương Diệc Đình đi.
Hai người chán nản đi ra ngoài, Lăng Vi làm bộ lơ đãng giơ chân ra…
“A——” Trương Diệc Đình nhào tới trước, mũi cắm xuống đất.
“Má ơi…” Mũi Trương Diệc Đình ê ẩm, chỉ cảm thấy đau đớn không thôi! Cô ta giơ tay sờ, hay lắm… cả mũi đầy máu.
Hứa Tử Huân nhìn ra Lăng Vi cố ý, muốn mắng cô, nhưng thật sự không có mặt mũi tranh luận.
“Lăng Vi! Con tiện nhân cô!” Trương Diệc Đình thở hổn hển bò dậy, giương nanh múa vuốt muốn cào Lăng Vi, Hứa Tử Huân kéo cô ta.
Mấy người bạn của Hứa Tử Huân cũng rối rít tới kéo, thật vất vả mới lôi Trương Diệc Đình đi.
Sau khi bọn họ đi, ánh mắt Diệp Đình sâu thẳm khó dò, anh quay đầu nhìn Lăng Vi, như có điều suy nghĩ thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ kia nói chuyện điện thoại, là chuyện gì?”
Lăng Vi hời hợt nói: “Vài ngày trước, người phụ nữ kia cố ý chuốc say Hứa Tử Huân, mướn phòng trong khách sạn, còn cố ý gạt tôi tới xem. Sau đó… tôi thấy được, lấy điện thoại cô ta chụp hình, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bị người khác nhặt.”
Diệp Đình híp mắt phượng. Lại hỏi rõ thời gian và địa điểm, anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Kiệt Sâm: “Điện thoại khách sạn Weston ném ra, tìm được công bố hình lên mạng.”
Ha… Kẻ hèn, là phải trả giá thật lớn! Không dạy dỗ cô ta một chút, cô ta còn không biết mình chọc ai!
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt rét lạnh, mắt đỏ thẵm!
Kiệt Sâm nhận được điện thoại, lập tức điều động “Ám dạ tiểu thư” điều tra. Gần khách sạn Weston đều có camera theo dõi, muốn tìm ra người nhặt điện thoại đó, cũng không khó.
“Ông chủ…” Cô bán hàng run rẩy cắt đứt suy nghĩ Diệp Đình.
Diệp Đình liếc cô ta, lấy hai ngàn đồng trong bóp da trâu màu đen ra, cho cô ta tiền tip, anh lãnh đạm nói: “Thiết kế cái quần vừa rồi không tệ, rất có sáng kiến, định giá 28000 không tính là cao.”
“Dạ! Ông chủ!” Anh nói cái gì là cái đó! Anh nói vải vóc của anh là vàng, tôi cũng tin tưởng!
Diệp Đình nhẹ giọng nói: “Nếu trưởng quầy làm khó cô, cô nói cô ta gọi số điện thoại trên danh thiếp.”
“Cảm ơn ông chủ…” Cô bán hàng nuốt nước miếng, tăng thêm can đảm, khó khăn hỏi một câu: “Ông chủ… Anh vừa nói… Bọc lại tất cả quần áo… Anh còn muốn không?”
Vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi đúng không?
“Dĩ nhiên.” Diệp Đình híp mắt, tầm mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vi đi xuống, sau đó, anh cố ý câu môi cười, nhẹ nhàng nói: “Toàn bộ…”
Thật… lấy toàn bộ!
Trong nháy mắt, cằm cô bán hàng suýt rớt xuống đất!
Cô ta cho rằng Đại Boss chỉ thuận miệng nói để chọc giận đám người kia…
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người điên, siêu cấp Đại Boss rung chuyển trời đất, sát phạt quả quyết, lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy…
Từ trong tiệm đi ra, Diệp Đình đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô: “Lăng Vi, lúc mắng người em thật đẹp mắt.”
“…” Lăng Vi trừng anh: “Các anh đều khen người như vậy sao?”
Diệp Đình nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt linh động của cô, nghiêm túc nói: “Lúc em mắng người, ánh mắt sáng ngời, rất có năng lực thần kỳ.”
“Tôi cảm ơn anh…”
“Không cần khách sáo, ca ngợi phái nữ, là nghĩa vụ của đàn ông.”
Lăng Vi thiếu chút nữa phun máu.
Hai người đi thang máy xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai người.
Anh ép cô vào trong góc, Lăng Vi ngừng thở. Mùi hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh khiến người ta không có sức đề kháng.
Anh rũ xuống lông mi thật dài, hai mắt đen như mực nhìn cô.
Lúc thang máy đi xuống, anh thấp giọng hỏi: “Bị cướp bạn trai, trong lòng rất khó chịu phải không?”
Không biết tại sao, trong mắt anh thoáng qua tia khác thường.
Lăng Vi hít một hơi, những hình ảnh đã từng như phim trở lại trong đầu.
Cô quay mặt, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tròng mắt đen sâu thẳm của anh, nói: “Không có gì, có thể cướp đi, không coi là yêu thật.”
Anh chăm chú nhìn mắt cô, trong mắt cô có tia đau thương, nhưng nhiều hơn là kiên trì.
Diệp Đình nhìn cô một hồi, từ từ nhếch môi cười.
Lăng Vi ngơ ngẩn, bị nụ cười của anh làm rung động, dáng vẻ người này cười xấu xa, quả thật không thể đẹp mắt hơn.
Đột nhiên muốn vẽ vẻ mặt này.
“Đẹp không?” Anh chợt hỏi.
“Khụ…” Lăng Vi bị sặc, đỏ mặt nói: “Cũng không tệ lắm.”
“À? Em từng gặp người đàn ông nào anh tuấn, giàu có, thông minh hơn tôi?”
“…” Mẹ nó! Không có cách nào vui vẻ tán gẫu với tên cuồng tự luyến này.
Hai người đi ra cao ốc, Lăng Vi cho là anh muốn trở về công ty hoặc biệt thự, không nghĩ rằng anh lại kéo cô đi tới cửa rạp chiếu phim.
“Anh muốn xem phim?” Lăng Vi hơi kinh ngạc.
Người như Diệp Đình cũng xem phim?
Lăng Vi cho là mình hiểu nhầm, liền đứng ở đường chính, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, xem anh rốt cuộc muốn làm gì.
Kết quả, chỉ thấy tay anh đặt lên tay cầm cửa rạp phim…
Hình như anh do dự một lát, nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào.
Hiếm thấy! Thật hiếm thấy…
“Phụ nữ chanh chua? Em giống người phụ nữ chanh chua? Anh nói em giống người phụ nữ chanh chua?” Trương Diệc Đình chỉ mình, ánh mắt đỏ bừng.
“Thưa cô, quấy rầy một chút.” Lúc này, cô bán hàng đột nhiên chen vào, cắt đứt cuộc cãi vả của bọn họ: “Thưa cô, số tiền trong thẻ ngân hàng của cô không đủ… Xin cô đổi tấm thẻ khác…”
“Cái gì? Không đủ tiền?” Trương Diệc Đình đoạt lại thẻ ngân hàng: “Các người có lầm không, trong tấm thẻ này rõ ràng có nhiều hơn 5000!”
“Đúng vậy… Trong thẻ của cô quả thật có hơn 5000… Nhưng mà cái quần này… là 28000…”
“28000? Có phải cô nói đùa không? Vừa rồi cô còn nói 2800! Sao lúc này lại 28000 rồi?”
Cô bán hàng cứng họng… Nhìn Diệp Đình một cái, lại cúi đầu.
Khó xử cười một tiếng, thấp giọng nói: “Vừa rồi đúng là 2800… Nhưng mà vừa lên giá… Tăng thành 28000…”
“Cái gì?” Trương Diệc Đình kinh ngạc: “Cửa hàng các người đây là thế nào? Lại dám tăng giá? Tôi muốn kiện các người!”
“Cô kiện chúng tôi cũng vô dụng. Vì đây là công ty chính điều chỉnh giá, không liên quan tới cửa hàng chúng tôi.”
Cô bán hàng nói rất có lực, nhưng trong lòng thật sự bị oan.
Diệp Đại Boss, anh có tiền, anh tùy hứng, nhưng mà… Anh đây là đang giao vấn đề khó khăn cho chúng tôi mà!
Tuy cửa hàng này là của anh, quần áo cũng là của anh… Nhưng chọc giận khách hàng lại là tôi mà!!!.
Xử lý không tốt, không chỉ có không nhận được tiền thưởng, còn có thể bị đuổi.
Trương Diệc Đình còn chưa hồi phục tinh thần, Hứa Tử Huân đã cà thẻ, tính theo chuyển khoản, mua cái quần kia.
Cà thẻ xong, kéo Trương Diệc Đình sải bước ra ngoài.
“Còn gây gổ làm gì? Xấu hổ mất mặt!” Hứa Tử Huân kéo tay Trương Diệc Đình đi.
Hai người chán nản đi ra ngoài, Lăng Vi làm bộ lơ đãng giơ chân ra…
“A——” Trương Diệc Đình nhào tới trước, mũi cắm xuống đất.
“Má ơi…” Mũi Trương Diệc Đình ê ẩm, chỉ cảm thấy đau đớn không thôi! Cô ta giơ tay sờ, hay lắm… cả mũi đầy máu.
Hứa Tử Huân nhìn ra Lăng Vi cố ý, muốn mắng cô, nhưng thật sự không có mặt mũi tranh luận.
“Lăng Vi! Con tiện nhân cô!” Trương Diệc Đình thở hổn hển bò dậy, giương nanh múa vuốt muốn cào Lăng Vi, Hứa Tử Huân kéo cô ta.
Mấy người bạn của Hứa Tử Huân cũng rối rít tới kéo, thật vất vả mới lôi Trương Diệc Đình đi.
Sau khi bọn họ đi, ánh mắt Diệp Đình sâu thẳm khó dò, anh quay đầu nhìn Lăng Vi, như có điều suy nghĩ thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ kia nói chuyện điện thoại, là chuyện gì?”
Lăng Vi hời hợt nói: “Vài ngày trước, người phụ nữ kia cố ý chuốc say Hứa Tử Huân, mướn phòng trong khách sạn, còn cố ý gạt tôi tới xem. Sau đó… tôi thấy được, lấy điện thoại cô ta chụp hình, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bị người khác nhặt.”
Diệp Đình híp mắt phượng. Lại hỏi rõ thời gian và địa điểm, anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Kiệt Sâm: “Điện thoại khách sạn Weston ném ra, tìm được công bố hình lên mạng.”
Ha… Kẻ hèn, là phải trả giá thật lớn! Không dạy dỗ cô ta một chút, cô ta còn không biết mình chọc ai!
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt rét lạnh, mắt đỏ thẵm!
Kiệt Sâm nhận được điện thoại, lập tức điều động “Ám dạ tiểu thư” điều tra. Gần khách sạn Weston đều có camera theo dõi, muốn tìm ra người nhặt điện thoại đó, cũng không khó.
“Ông chủ…” Cô bán hàng run rẩy cắt đứt suy nghĩ Diệp Đình.
Diệp Đình liếc cô ta, lấy hai ngàn đồng trong bóp da trâu màu đen ra, cho cô ta tiền tip, anh lãnh đạm nói: “Thiết kế cái quần vừa rồi không tệ, rất có sáng kiến, định giá 28000 không tính là cao.”
“Dạ! Ông chủ!” Anh nói cái gì là cái đó! Anh nói vải vóc của anh là vàng, tôi cũng tin tưởng!
Diệp Đình nhẹ giọng nói: “Nếu trưởng quầy làm khó cô, cô nói cô ta gọi số điện thoại trên danh thiếp.”
“Cảm ơn ông chủ…” Cô bán hàng nuốt nước miếng, tăng thêm can đảm, khó khăn hỏi một câu: “Ông chủ… Anh vừa nói… Bọc lại tất cả quần áo… Anh còn muốn không?”
Vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi đúng không?
“Dĩ nhiên.” Diệp Đình híp mắt, tầm mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vi đi xuống, sau đó, anh cố ý câu môi cười, nhẹ nhàng nói: “Toàn bộ…”
Thật… lấy toàn bộ!
Trong nháy mắt, cằm cô bán hàng suýt rớt xuống đất!
Cô ta cho rằng Đại Boss chỉ thuận miệng nói để chọc giận đám người kia…
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người điên, siêu cấp Đại Boss rung chuyển trời đất, sát phạt quả quyết, lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy…
Từ trong tiệm đi ra, Diệp Đình đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô: “Lăng Vi, lúc mắng người em thật đẹp mắt.”
“…” Lăng Vi trừng anh: “Các anh đều khen người như vậy sao?”
Diệp Đình nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt linh động của cô, nghiêm túc nói: “Lúc em mắng người, ánh mắt sáng ngời, rất có năng lực thần kỳ.”
“Tôi cảm ơn anh…”
“Không cần khách sáo, ca ngợi phái nữ, là nghĩa vụ của đàn ông.”
Lăng Vi thiếu chút nữa phun máu.
Hai người đi thang máy xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai người.
Anh ép cô vào trong góc, Lăng Vi ngừng thở. Mùi hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh khiến người ta không có sức đề kháng.
Anh rũ xuống lông mi thật dài, hai mắt đen như mực nhìn cô.
Lúc thang máy đi xuống, anh thấp giọng hỏi: “Bị cướp bạn trai, trong lòng rất khó chịu phải không?”
Không biết tại sao, trong mắt anh thoáng qua tia khác thường.
Lăng Vi hít một hơi, những hình ảnh đã từng như phim trở lại trong đầu.
Cô quay mặt, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tròng mắt đen sâu thẳm của anh, nói: “Không có gì, có thể cướp đi, không coi là yêu thật.”
Anh chăm chú nhìn mắt cô, trong mắt cô có tia đau thương, nhưng nhiều hơn là kiên trì.
Diệp Đình nhìn cô một hồi, từ từ nhếch môi cười.
Lăng Vi ngơ ngẩn, bị nụ cười của anh làm rung động, dáng vẻ người này cười xấu xa, quả thật không thể đẹp mắt hơn.
Đột nhiên muốn vẽ vẻ mặt này.
“Đẹp không?” Anh chợt hỏi.
“Khụ…” Lăng Vi bị sặc, đỏ mặt nói: “Cũng không tệ lắm.”
“À? Em từng gặp người đàn ông nào anh tuấn, giàu có, thông minh hơn tôi?”
“…” Mẹ nó! Không có cách nào vui vẻ tán gẫu với tên cuồng tự luyến này.
Hai người đi ra cao ốc, Lăng Vi cho là anh muốn trở về công ty hoặc biệt thự, không nghĩ rằng anh lại kéo cô đi tới cửa rạp chiếu phim.
“Anh muốn xem phim?” Lăng Vi hơi kinh ngạc.
Người như Diệp Đình cũng xem phim?
Lăng Vi cho là mình hiểu nhầm, liền đứng ở đường chính, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, xem anh rốt cuộc muốn làm gì.
Kết quả, chỉ thấy tay anh đặt lên tay cầm cửa rạp phim…
Hình như anh do dự một lát, nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào.
Hiếm thấy! Thật hiếm thấy…
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
- bình luận