Độc Sủng Nhất Thê - Chương 4:Chap 4
Chương trước- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Sủng Nhất Thê
Chương 4:Chap 4
“…” Lăng Vi hít một hơi, chuyển tầm mắt qua mặt anh.
Anh lạnh lùng liếc cô. Bộ dáng kia giống như đặc biệt ghét loại phụ nữ trắng trợn mơ ước sắc đẹp của anh như cô.
Hai người nghiêm mặt chốc lát, tay phải anh run rẩy, cầm kéo.
Sắc mặt anh tái nhợt, cầm bật lửa hơ cây kéo, lại lấy chút nước muối đổ lên vết thương.
“Suỵt…” Anh hít hơi lạnh, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
Ngón tay cầm kéo trắng bệch, anh dùng kéo tróc ra da thịt đầm đìa máu tươi, vì tác dụng thuốc, khiến ánh mắt anh không cách nào rõ ràng, làm thế nào cũng không kẹp trúng đạn.
Lăng Vi nhìn chằm chằm tay anh, kéo đụng phải đạn mấy lần, nhưng không kẹp được.
Ánh mắt anh sâu thẳm, đau đến run lẩy bẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, theo gò má tuấn mỹ chảy xuống.
Lăng Vi hít sâu một hơi, đưa bàn tay trắng non nhỏ bé ra, cầm tay anh: “Tôi giúp anh!” Ánh mắt cô kiên định, lộ ra sức mạnh làm người khác tin tưởng.
Anh lại buông tay, Lăng Vi nhìn anh chăm chú, anh cắn chặt răng.
Lăng Vi cầm cây kéo, đi vào trong dò xét, cảm giác được cây kéo đụng phải đạn, kẹp lấy, dùng sức lôi ra ngoài.
“A a —— a!” Người đàn ông đau đến run rẩy. Lăng Vi vội vàng nhặt cái khăn lông nhét vào miệng anh.
Anh cắn khăn lông, cả người căng thẳng, cứng đờ, phát run. Bàn tay nóng bỏng giữ bả vai cô, lực kia giống như muốn bóp nát bả vai cô.
“Sắp được rồi, cố nhịn!” Lăng Vi cắn răng, dùng sức, nhanh nhẹn lấy viên đạn ra.
“Cũng may đạn bắn lệch, chỉ khảm vào trong thịt. Anh không chết được.”
Máu nhiễm đỏ cây kéo, lúc lấy đạn ra còn dính tia máu. Giọng Lăng Vi đang run, nhưng tay rất ổn. Cô ném đạn và kéo xuống đất, cầm cái khăn lông trắng khác lấp kín vết thương đang chảy máu của anh.
“Cô lợi hại!” Người đàn ông hít sâu một hơi, đau đến mặt vặn vẹo, lại không quên khen cô một câu.
Anh thật sự không nghĩ tới, một cô gái nhỏ như cô lại hành động kiên quyết như vậy! Anh lắc lắc đầu, cảm thấy muốn ngất đi, tác dụng thuốc hành hạ anh sắp chết!
Một vị trí nào đó của thân thể phồng lên, tựa như sẽ nổ ngay lập tức vậy!
Sương mù trong mắt anh biến mất, đại não hỗn độn không rõ.
Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm gương mặt cô.
Khuôn mặt ửng hồng mỉm cười của cô, nhìn thế nào cũng thấy mê người, đôi môi hồng nhỏ nhắn như giải dược, hận không thể nhào tới cắn lên một cái.
Khuôn mặt cô tràn ngập biểu tình kiến nghị, ngược lại còn câu dẫn người ta phạm tội hơn cả kiểu cúi đầu xấu hổ rụt rè.
Anh kêu rên một tiếng, thân thể khô nóng, kìm lòng không được đưa tay tới chạm vào bầu ngực no đủ của cô.
Lăng Vi ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy anh đưa tay tới.
Cô cuống quít lùi về phía sau, tay anh đụng tới nơi mềm mại nào đó của cô.
Lăng Vi như bị điện giật, giật mình.
Nhìn thấy anh hô hấp ồ ồ, mặt lúc đỏ lúc trắng, Lăng Vi nhanh chóng mở vòi nước, ấn đầu anh vào: “lạch cạch” lấy vòi hoa sen xả nước lên đầu anh.
Giờ nước mà không dập lửa của anh được thì cô lại phải làm bình chữa lửa!
“A ——” Một lúc sau, anh không kiên trì nổi nữa, thân mình thoát lực: “rầm” một tiếng, đè cô xuống dưới.
“A!” Đau quá! Lần này, Lăng Vi cảm nhận rõ anh ép chặt vào ngực cô!
Cơ ngực người này cứng như đá ấy!
Lăng Vi bị đau, đưa tay tát anh một cái, quát khẽ: “Tốt nhất anh đừng có ngất ra đấy! Tôi đoán đám người đó rất nhanh sẽ tìm tới đây.”
Hai tòa nhà, từ tầng một lục soát lên, hết mười lăm tầng, kia không phải chỉ tốn một lúc thôi sao!
Người nọ gian nan chống tay dậy.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa ngực bị đụng đau... Tiếp theo đưa tay chống lên ngực anh, dùng sức đẩy lên trên.
Hơn nửa ngày, ý chí của người nọ chiếm thượng phong.
Thở hổn hển ngồi xuống, tuy bị tra tấn đến sắp phát điên, nhưng vẫn không hừ ra một tiếng. Anh cầm súng, xem đạn bên trong, bốn viên... Đối phương mười lăm người.
Lăng Vi nhìn anh, vô cùng trấn định hỏi: “Anh nghĩ có thể sống ra ngoài không?”
Anh quắc mắt nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô lóe lên quang mang bình tĩnh trí tuệ.
Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc. Ngữ khí nói chuyện bình tĩnh, chắc chắn, khiến anh nhìn cô với cặp mắt khác xưa!
“Đi theo tôi!” Lăng Vi đem anh đi ra ngoài, hai người đi vào phòng ngủ của cô.
Cô dẫn anh đi tới trước bức tường cạnh đó thì dừng lại, cô đột nhiên nâng tay, kéo mặt tường qua phải.
Vách tường... vậy mà là cửa ẩn!
Làm cực kỳ bí ẩn!
Trên mặt tường này vẽ hoa cỏ, xanh xanh đỏ đỏ, hòa hợp với bức tường bên cạnh, hoàn toàn không nhìn ra nơi này có một cánh cửa.
Bên trong... Treo đầy quần áo. Hóa ra là tủ quần áo!
Trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ – thật thú vị!
“Tôi học vẽ, dùng kết cấu tinh diệu tạo thành hiệu ứng thị giác lẫn lộn. Anh không phát hiện phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo à?”
Anh ngẩng đầu, nhìn qua vách tường đầy hoa: “Bức tường này đều là tranh cô vẽ?”
“Ừ.”
“Trình độ rất cao.” Không phải nói ngực to toàn kẻ ngốc nghếch sao?
Cô gái này ngực khá lớn, lớn lên giống như hoa sen mới nở, không nghĩ đầu óc cũng lợi hại như vậy.
Gặp chuyện còn bình tĩnh. Hôm nay gặp cô, xem như gặp được quý nhân.
“Nếu anh không muốn bị bắt thì đừng lên tiếng!” Tuy được khen, nhưng Lăng Vi vẫn không chút do dự nhét anh vào tủ quần áo.
Cô đưa tay cầm một đống quần áo phủ lên người anh.
Cánh cửa này, chỉ cần cô không nói, không ai có thể phát hiện người kia đang nơi này.
Ngay lúc cửa bị đóng lại chỉ còn một khe hở, anh đột nhiên trào phúng cười: “Tôi chắc chắn sẽ không lên tiếng, chỉ sợ cô bị người ta dọa một cái liền tiểu ra quần ấy. Không thì đám người kia nghiêm hình bức cung, cô lại quỳ xuống cầu xin tha thứ ấy chứ.”
“Cạch ——” Cô mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh! Đi ra ——” Sắc mặt cô cực kỳ xấu!
Người nọ ngậm miệng, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.
“Hôm nay tôi cứu anh cũng không phải cứu không công.”
Người nọ nhướn mày, mắt phượng dài nhỏ nheo lại nhìn cô: “Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng. Ngoại trừ Ecuador, trên trái đất này chỗ nào cô cũng có thể tới.”
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, khẩu khí thật không nhỏ!
Anh lạnh lùng liếc cô. Bộ dáng kia giống như đặc biệt ghét loại phụ nữ trắng trợn mơ ước sắc đẹp của anh như cô.
Hai người nghiêm mặt chốc lát, tay phải anh run rẩy, cầm kéo.
Sắc mặt anh tái nhợt, cầm bật lửa hơ cây kéo, lại lấy chút nước muối đổ lên vết thương.
“Suỵt…” Anh hít hơi lạnh, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
Ngón tay cầm kéo trắng bệch, anh dùng kéo tróc ra da thịt đầm đìa máu tươi, vì tác dụng thuốc, khiến ánh mắt anh không cách nào rõ ràng, làm thế nào cũng không kẹp trúng đạn.
Lăng Vi nhìn chằm chằm tay anh, kéo đụng phải đạn mấy lần, nhưng không kẹp được.
Ánh mắt anh sâu thẳm, đau đến run lẩy bẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, theo gò má tuấn mỹ chảy xuống.
Lăng Vi hít sâu một hơi, đưa bàn tay trắng non nhỏ bé ra, cầm tay anh: “Tôi giúp anh!” Ánh mắt cô kiên định, lộ ra sức mạnh làm người khác tin tưởng.
Anh lại buông tay, Lăng Vi nhìn anh chăm chú, anh cắn chặt răng.
Lăng Vi cầm cây kéo, đi vào trong dò xét, cảm giác được cây kéo đụng phải đạn, kẹp lấy, dùng sức lôi ra ngoài.
“A a —— a!” Người đàn ông đau đến run rẩy. Lăng Vi vội vàng nhặt cái khăn lông nhét vào miệng anh.
Anh cắn khăn lông, cả người căng thẳng, cứng đờ, phát run. Bàn tay nóng bỏng giữ bả vai cô, lực kia giống như muốn bóp nát bả vai cô.
“Sắp được rồi, cố nhịn!” Lăng Vi cắn răng, dùng sức, nhanh nhẹn lấy viên đạn ra.
“Cũng may đạn bắn lệch, chỉ khảm vào trong thịt. Anh không chết được.”
Máu nhiễm đỏ cây kéo, lúc lấy đạn ra còn dính tia máu. Giọng Lăng Vi đang run, nhưng tay rất ổn. Cô ném đạn và kéo xuống đất, cầm cái khăn lông trắng khác lấp kín vết thương đang chảy máu của anh.
“Cô lợi hại!” Người đàn ông hít sâu một hơi, đau đến mặt vặn vẹo, lại không quên khen cô một câu.
Anh thật sự không nghĩ tới, một cô gái nhỏ như cô lại hành động kiên quyết như vậy! Anh lắc lắc đầu, cảm thấy muốn ngất đi, tác dụng thuốc hành hạ anh sắp chết!
Một vị trí nào đó của thân thể phồng lên, tựa như sẽ nổ ngay lập tức vậy!
Sương mù trong mắt anh biến mất, đại não hỗn độn không rõ.
Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm gương mặt cô.
Khuôn mặt ửng hồng mỉm cười của cô, nhìn thế nào cũng thấy mê người, đôi môi hồng nhỏ nhắn như giải dược, hận không thể nhào tới cắn lên một cái.
Khuôn mặt cô tràn ngập biểu tình kiến nghị, ngược lại còn câu dẫn người ta phạm tội hơn cả kiểu cúi đầu xấu hổ rụt rè.
Anh kêu rên một tiếng, thân thể khô nóng, kìm lòng không được đưa tay tới chạm vào bầu ngực no đủ của cô.
Lăng Vi ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy anh đưa tay tới.
Cô cuống quít lùi về phía sau, tay anh đụng tới nơi mềm mại nào đó của cô.
Lăng Vi như bị điện giật, giật mình.
Nhìn thấy anh hô hấp ồ ồ, mặt lúc đỏ lúc trắng, Lăng Vi nhanh chóng mở vòi nước, ấn đầu anh vào: “lạch cạch” lấy vòi hoa sen xả nước lên đầu anh.
Giờ nước mà không dập lửa của anh được thì cô lại phải làm bình chữa lửa!
“A ——” Một lúc sau, anh không kiên trì nổi nữa, thân mình thoát lực: “rầm” một tiếng, đè cô xuống dưới.
“A!” Đau quá! Lần này, Lăng Vi cảm nhận rõ anh ép chặt vào ngực cô!
Cơ ngực người này cứng như đá ấy!
Lăng Vi bị đau, đưa tay tát anh một cái, quát khẽ: “Tốt nhất anh đừng có ngất ra đấy! Tôi đoán đám người đó rất nhanh sẽ tìm tới đây.”
Hai tòa nhà, từ tầng một lục soát lên, hết mười lăm tầng, kia không phải chỉ tốn một lúc thôi sao!
Người nọ gian nan chống tay dậy.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa ngực bị đụng đau... Tiếp theo đưa tay chống lên ngực anh, dùng sức đẩy lên trên.
Hơn nửa ngày, ý chí của người nọ chiếm thượng phong.
Thở hổn hển ngồi xuống, tuy bị tra tấn đến sắp phát điên, nhưng vẫn không hừ ra một tiếng. Anh cầm súng, xem đạn bên trong, bốn viên... Đối phương mười lăm người.
Lăng Vi nhìn anh, vô cùng trấn định hỏi: “Anh nghĩ có thể sống ra ngoài không?”
Anh quắc mắt nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô lóe lên quang mang bình tĩnh trí tuệ.
Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc. Ngữ khí nói chuyện bình tĩnh, chắc chắn, khiến anh nhìn cô với cặp mắt khác xưa!
“Đi theo tôi!” Lăng Vi đem anh đi ra ngoài, hai người đi vào phòng ngủ của cô.
Cô dẫn anh đi tới trước bức tường cạnh đó thì dừng lại, cô đột nhiên nâng tay, kéo mặt tường qua phải.
Vách tường... vậy mà là cửa ẩn!
Làm cực kỳ bí ẩn!
Trên mặt tường này vẽ hoa cỏ, xanh xanh đỏ đỏ, hòa hợp với bức tường bên cạnh, hoàn toàn không nhìn ra nơi này có một cánh cửa.
Bên trong... Treo đầy quần áo. Hóa ra là tủ quần áo!
Trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ – thật thú vị!
“Tôi học vẽ, dùng kết cấu tinh diệu tạo thành hiệu ứng thị giác lẫn lộn. Anh không phát hiện phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo à?”
Anh ngẩng đầu, nhìn qua vách tường đầy hoa: “Bức tường này đều là tranh cô vẽ?”
“Ừ.”
“Trình độ rất cao.” Không phải nói ngực to toàn kẻ ngốc nghếch sao?
Cô gái này ngực khá lớn, lớn lên giống như hoa sen mới nở, không nghĩ đầu óc cũng lợi hại như vậy.
Gặp chuyện còn bình tĩnh. Hôm nay gặp cô, xem như gặp được quý nhân.
“Nếu anh không muốn bị bắt thì đừng lên tiếng!” Tuy được khen, nhưng Lăng Vi vẫn không chút do dự nhét anh vào tủ quần áo.
Cô đưa tay cầm một đống quần áo phủ lên người anh.
Cánh cửa này, chỉ cần cô không nói, không ai có thể phát hiện người kia đang nơi này.
Ngay lúc cửa bị đóng lại chỉ còn một khe hở, anh đột nhiên trào phúng cười: “Tôi chắc chắn sẽ không lên tiếng, chỉ sợ cô bị người ta dọa một cái liền tiểu ra quần ấy. Không thì đám người kia nghiêm hình bức cung, cô lại quỳ xuống cầu xin tha thứ ấy chứ.”
“Cạch ——” Cô mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh! Đi ra ——” Sắc mặt cô cực kỳ xấu!
Người nọ ngậm miệng, tìm vị trí thoải mái nằm xuống.
“Hôm nay tôi cứu anh cũng không phải cứu không công.”
Người nọ nhướn mày, mắt phượng dài nhỏ nheo lại nhìn cô: “Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng. Ngoại trừ Ecuador, trên trái đất này chỗ nào cô cũng có thể tới.”
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, khẩu khí thật không nhỏ!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
- bình luận