Độc Sủng Nhất Thê - Chương 42:Chap 42
Chương trước- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Sủng Nhất Thê
Chương 42:Chap 42
Cô cẩn thận nghe, dần nghe ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.
“Cốc cốc cốc ——” Bên ngoài có người gõ cửa.
Lăng Vi bước xuống đi mở cửa, giương mắt thấy một bóng người cao lớn ở trước cửa. Chân mày anh tuấn của Diệp Đình nhíu lại, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt yên lặng lạnh lùng như băng.
Anh ngước mắt, nhìn ánh đèn nhức mắt, sáng chói trắng lòa làm anh đau mắt!
Anh bình tĩnh hỏi: “Lạ giường? Không ngủ được?”
Lăng Vi dụi mắt nói: “Không có, tôi ngủ, nhưng tôi quen mở đèn ngủ.”
Từ khi cha mẹ qua đời, cô luôn mở đèn ngủ. Gần một năm trời, nửa đêm mắc vệ sinh tỉnh, cô cũng không dám đi.
Lâu ngày, thành thói quen.
Diệp Đình quan sát cô, thấy mắt cô lim dim, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng, quả thật giống như đang ngủ, liền gật đầu.
Anh nhớ lại lúc ở nhà cô, quả thật cô phải mở một cái đèn nhỏ trên tường mới có thể ngủ. Nhưng mở đèn rất không tốt cho sức khỏe! Mắt không tốt, đối với thân thể cũng không tốt.
Diệp Đình không nói gì, bước chân dài ra, đi thẳng vào phòng.
Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh: “Làm gì? Anh có chuyện gì à?”
Diệp Đình không để ý tới cô, trực tiếp đưa tay ấn chốt đèn, anh tắt đèn.
Phòng tức khắc tối đi, Lăng Vi lập tức nổi giận: “Anh vào phòng tôi làm gì? Mở đèn!”
Diệp Đình liếc cô, dưới ánh trăng, gò má trắng nõn của cô nổi lên vệt đỏ ửng.
Anh cố ý cười nhạo: “Em nghĩ tôi muốn làm gì em?”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, cắn răng đi tới mở đèn, Diệp Đình đột nhiên đưa tay kéo cô lên giường: “Thì ra em nhát gian như vậy.”
Lăng Vi nghẹn họng, giãy giụa hai cái, không cựa ra được.
Cả người anh đè trên người cô, rất nặng rất khó chịu. Cô muốn đạp anh, nhưng anh siết chặt cô, giống như quyết tâm muốn cưỡng gian cô vậy.
“Không phải em buồn ngủ sao? Còn không mau ngủ?” Anh vừa thúc giục cô vừa vươn tay lấy chăn đắp lên người cô: “Chờ em ngủ tôi sẽ đi, làm thế nào cũng phải sửa tật xấu này của em!”
Cô tắt đèn căn bản không ngủ được. Nhưng trong lời nói của anh tràn đầy châm chọc, kích thích tính bướng bỉnh của cô!
Lăng Vi nhìn anh hồi lâu, thật nhức đầu. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, Lăng Vi không dám thở mạnh.
Hai người đều mặc rất ít, da thịt kề sát, nhiệt độ nóng bỏng trên người anh truyền sang khắp người cô.
Cô khó chịu vặn vẹo. Ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống.
“Đừng động!”
Lăng Vi lập tức cứng đờ.
“Anh buông tôi ra, tôi muốn ngủ.”
Diệp Đình cảm nhận sự mềm mại của cô, có một giây hoảng hốt. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mắt cô sáng ngời trong suốt, lộ ra tia quật cường.
Diệp Đình hít một hơi, buộc mình ngồi thẳng người, anh buông bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô ra. Lăng Vi trở mình, kéo chăn đắp qua đầu. Cảm giác được anh ngồi yên ở mép giường, cô nhắm mắt lại cố gắng thích ứng bóng tối, ban đêm yên tĩnh, cô nghe được tiếng hít thở trầm ổn yên bình của anh. Cô dần ổn định lại.
Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngủ thật.
Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Lăng Vi tự tỉnh, cô dụi mắt nhìn qua bên cạnh, Diệp Đình không ở trong phòng, cô cũng không biết anh đi ra ngoài lúc nào.
Cô bò dậy rửa mặt. Mở vali lấy áo thun màu trắng, quần jean mặc vào, cầm cây kẹp vẽ ra ngoài. Hôm nay là chủ nhật, cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.
Đi xuống lầu, vừa vặn thấy Diệp Đình đang xem TV trong phòng khách.
Lăng Vi bất ngờ, anh lại dậy sớm như thế. Tối qua anh không ngủ sao? Cô nhìn đồng hồ trên vách tường, mới hơn sáu giờ, rất nhiều người còn đang ngủ say đó… Nếu không phải cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ, cô cũng sẽ không dậy sớm như vậy.
Lúc này, Diệp Đình ngồi trên sofa màu nâu, chăm chú xem TV.
Thấy cô xuống, Diệp Đình chậm rãi ngước mắt, nhìn cô chằm chằm.
Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, tựa như muốn hỏi cô đi đâu.
Lăng Vi không có ý định trò chuyện nhiều với anh, lãnh đạm nói: “Tôi đi cô nhi viện.”
Thói quen này đã duy trì bốn năm, mỗi sáng chủ nhật, cô đều đến cô nhi viện dạy vẽ cho bọn họ.
Bản thân cô cũng là cô nhi, nên cô hy vọng cho những đứa trẻ đồng mệnh tương liên với cô chút ấm áp.
Diệp Đình không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem TV.
TV đang phát tin tức.
Sau lưng ký giả, tiếng súng đùng đùng: “Hoạt động lớn của Ecuadoa! Tổ chức hắc đạo khổng lồ bị đả kích nghiêm trọng!”
Ecuadoa?
Lăng Vi nhướng mi, Diệp Đình… không phải là bị tổ chức hắc đạo của Ekoul đuổi giết sao?
Anh còn từng nói, trừ nước Ecuadoa, bất kỳ một góc của địa cầu nào, cô đều có thể đi qua.
Lúc này mới mấy ngày… Anh đã gây mâu thuẫn với Ecuadoa?
Động tác nhanh như vậy, còn làm đối phương náo loạn, có thể nói là sấm sét nha!
Người này thật lợi hại, sau lưng anh có thể lực gì mà có thể đả động thế lực đen tối của một quốc gia.
Lăng Vi không xem tiếp, vội đi ra ngoài.
Cô ngồi lên một chiếc xe thương vụ, Vương quản gia đột nhiên đi tới, tài xế hạ cửa kính xe xuống.
Vương quản gia khom người cười: “Lăng tiểu thư…”
“Có chuyện gì không?” Lăng Vi thấy ông muốn nói lại thôi, không hỏi tới, chỉ nhìn ông, chờ ông nói chuyện.
Thật lâu, Vương quản gia uyển chuyển hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài sao?”
Lăng Vi thầm nghĩ, tôi cũng đã ngồi lên xe, ông nói sao?
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, hôm nay tôi phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.”
Vương quản gia cười nói: “Đây là chuyện tốt… Nhưng mà…”
Lăng Vi không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.
Vương quản gia thu hồi nụ cười, sắc mặt trịnh trọng: “Đi ra ngoài thì không sợ, nhưng đi cô nhi viện, e là không ổn lắm…”
“Không ổn? Tại sao?”
“Ừm…” Vương quản gia suy xét, nói: “Gần đây tiên sinh đang có một hành động lớn, đã sắp ép đối phương đến đường cùng rồi, sợ đối phương sẽ phản công…”
Lăng Vi nghĩ tới tin tức vừa rồi… Diệp Đình đang đánh với người ta như dầu sôi lửa bỏng, sợ rằng cô sẽ là điểm yếu của anh…
Lăng Vi suy nghĩ, nếu đến cô nhi viện, có lẽ sẽ mang tới nguy hiểm cho bọn họ.
Vì an toàn của bọn nhỏ, tạm thời không nên tới. Chương trình học, sau này có thể học bù…
Cân nhắc thiệt hơn, bước xuống xe, lấy điện thoại gọi cho viện trưởng của cô nhi viện.
“Cốc cốc cốc ——” Bên ngoài có người gõ cửa.
Lăng Vi bước xuống đi mở cửa, giương mắt thấy một bóng người cao lớn ở trước cửa. Chân mày anh tuấn của Diệp Đình nhíu lại, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt yên lặng lạnh lùng như băng.
Anh ngước mắt, nhìn ánh đèn nhức mắt, sáng chói trắng lòa làm anh đau mắt!
Anh bình tĩnh hỏi: “Lạ giường? Không ngủ được?”
Lăng Vi dụi mắt nói: “Không có, tôi ngủ, nhưng tôi quen mở đèn ngủ.”
Từ khi cha mẹ qua đời, cô luôn mở đèn ngủ. Gần một năm trời, nửa đêm mắc vệ sinh tỉnh, cô cũng không dám đi.
Lâu ngày, thành thói quen.
Diệp Đình quan sát cô, thấy mắt cô lim dim, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng, quả thật giống như đang ngủ, liền gật đầu.
Anh nhớ lại lúc ở nhà cô, quả thật cô phải mở một cái đèn nhỏ trên tường mới có thể ngủ. Nhưng mở đèn rất không tốt cho sức khỏe! Mắt không tốt, đối với thân thể cũng không tốt.
Diệp Đình không nói gì, bước chân dài ra, đi thẳng vào phòng.
Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh: “Làm gì? Anh có chuyện gì à?”
Diệp Đình không để ý tới cô, trực tiếp đưa tay ấn chốt đèn, anh tắt đèn.
Phòng tức khắc tối đi, Lăng Vi lập tức nổi giận: “Anh vào phòng tôi làm gì? Mở đèn!”
Diệp Đình liếc cô, dưới ánh trăng, gò má trắng nõn của cô nổi lên vệt đỏ ửng.
Anh cố ý cười nhạo: “Em nghĩ tôi muốn làm gì em?”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, cắn răng đi tới mở đèn, Diệp Đình đột nhiên đưa tay kéo cô lên giường: “Thì ra em nhát gian như vậy.”
Lăng Vi nghẹn họng, giãy giụa hai cái, không cựa ra được.
Cả người anh đè trên người cô, rất nặng rất khó chịu. Cô muốn đạp anh, nhưng anh siết chặt cô, giống như quyết tâm muốn cưỡng gian cô vậy.
“Không phải em buồn ngủ sao? Còn không mau ngủ?” Anh vừa thúc giục cô vừa vươn tay lấy chăn đắp lên người cô: “Chờ em ngủ tôi sẽ đi, làm thế nào cũng phải sửa tật xấu này của em!”
Cô tắt đèn căn bản không ngủ được. Nhưng trong lời nói của anh tràn đầy châm chọc, kích thích tính bướng bỉnh của cô!
Lăng Vi nhìn anh hồi lâu, thật nhức đầu. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, Lăng Vi không dám thở mạnh.
Hai người đều mặc rất ít, da thịt kề sát, nhiệt độ nóng bỏng trên người anh truyền sang khắp người cô.
Cô khó chịu vặn vẹo. Ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống.
“Đừng động!”
Lăng Vi lập tức cứng đờ.
“Anh buông tôi ra, tôi muốn ngủ.”
Diệp Đình cảm nhận sự mềm mại của cô, có một giây hoảng hốt. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mắt cô sáng ngời trong suốt, lộ ra tia quật cường.
Diệp Đình hít một hơi, buộc mình ngồi thẳng người, anh buông bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô ra. Lăng Vi trở mình, kéo chăn đắp qua đầu. Cảm giác được anh ngồi yên ở mép giường, cô nhắm mắt lại cố gắng thích ứng bóng tối, ban đêm yên tĩnh, cô nghe được tiếng hít thở trầm ổn yên bình của anh. Cô dần ổn định lại.
Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngủ thật.
Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Lăng Vi tự tỉnh, cô dụi mắt nhìn qua bên cạnh, Diệp Đình không ở trong phòng, cô cũng không biết anh đi ra ngoài lúc nào.
Cô bò dậy rửa mặt. Mở vali lấy áo thun màu trắng, quần jean mặc vào, cầm cây kẹp vẽ ra ngoài. Hôm nay là chủ nhật, cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.
Đi xuống lầu, vừa vặn thấy Diệp Đình đang xem TV trong phòng khách.
Lăng Vi bất ngờ, anh lại dậy sớm như thế. Tối qua anh không ngủ sao? Cô nhìn đồng hồ trên vách tường, mới hơn sáu giờ, rất nhiều người còn đang ngủ say đó… Nếu không phải cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ, cô cũng sẽ không dậy sớm như vậy.
Lúc này, Diệp Đình ngồi trên sofa màu nâu, chăm chú xem TV.
Thấy cô xuống, Diệp Đình chậm rãi ngước mắt, nhìn cô chằm chằm.
Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, tựa như muốn hỏi cô đi đâu.
Lăng Vi không có ý định trò chuyện nhiều với anh, lãnh đạm nói: “Tôi đi cô nhi viện.”
Thói quen này đã duy trì bốn năm, mỗi sáng chủ nhật, cô đều đến cô nhi viện dạy vẽ cho bọn họ.
Bản thân cô cũng là cô nhi, nên cô hy vọng cho những đứa trẻ đồng mệnh tương liên với cô chút ấm áp.
Diệp Đình không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem TV.
TV đang phát tin tức.
Sau lưng ký giả, tiếng súng đùng đùng: “Hoạt động lớn của Ecuadoa! Tổ chức hắc đạo khổng lồ bị đả kích nghiêm trọng!”
Ecuadoa?
Lăng Vi nhướng mi, Diệp Đình… không phải là bị tổ chức hắc đạo của Ekoul đuổi giết sao?
Anh còn từng nói, trừ nước Ecuadoa, bất kỳ một góc của địa cầu nào, cô đều có thể đi qua.
Lúc này mới mấy ngày… Anh đã gây mâu thuẫn với Ecuadoa?
Động tác nhanh như vậy, còn làm đối phương náo loạn, có thể nói là sấm sét nha!
Người này thật lợi hại, sau lưng anh có thể lực gì mà có thể đả động thế lực đen tối của một quốc gia.
Lăng Vi không xem tiếp, vội đi ra ngoài.
Cô ngồi lên một chiếc xe thương vụ, Vương quản gia đột nhiên đi tới, tài xế hạ cửa kính xe xuống.
Vương quản gia khom người cười: “Lăng tiểu thư…”
“Có chuyện gì không?” Lăng Vi thấy ông muốn nói lại thôi, không hỏi tới, chỉ nhìn ông, chờ ông nói chuyện.
Thật lâu, Vương quản gia uyển chuyển hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài sao?”
Lăng Vi thầm nghĩ, tôi cũng đã ngồi lên xe, ông nói sao?
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, hôm nay tôi phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.”
Vương quản gia cười nói: “Đây là chuyện tốt… Nhưng mà…”
Lăng Vi không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.
Vương quản gia thu hồi nụ cười, sắc mặt trịnh trọng: “Đi ra ngoài thì không sợ, nhưng đi cô nhi viện, e là không ổn lắm…”
“Không ổn? Tại sao?”
“Ừm…” Vương quản gia suy xét, nói: “Gần đây tiên sinh đang có một hành động lớn, đã sắp ép đối phương đến đường cùng rồi, sợ đối phương sẽ phản công…”
Lăng Vi nghĩ tới tin tức vừa rồi… Diệp Đình đang đánh với người ta như dầu sôi lửa bỏng, sợ rằng cô sẽ là điểm yếu của anh…
Lăng Vi suy nghĩ, nếu đến cô nhi viện, có lẽ sẽ mang tới nguy hiểm cho bọn họ.
Vì an toàn của bọn nhỏ, tạm thời không nên tới. Chương trình học, sau này có thể học bù…
Cân nhắc thiệt hơn, bước xuống xe, lấy điện thoại gọi cho viện trưởng của cô nhi viện.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
- bình luận