Độc Sủng Nhất Thê - Chương 53:Chap 53

Độc Sủng Nhất Thê Chương 53:Chap 53
“Lê tiểu thư, để cho cô đợi lâu.” Lôi tuấn khách khí nói.

“Không sao, Diệp tiên sinh đáng để chờ.” Lê Chỉ Yên dịu dàng cười nói.

Diệp Đình không mặn không nhạt nói: “Cô có tài nghệ gì?”

Lê Chỉ Yên nhíu mày, Lôi Tuấn khẩn trương giải thích: “Trên yến hội, danh viện, tiểu thư đều phải biểu diễn tài nghệ.”

Lê Chỉ Yên cười điềm đạm: “Vẽ, đàn tranh, múa, ca hát.”

Diệp Đình cho người cầm dụng cụ cho cô ta vẽ.

Lê Chỉ Yên vẽ một con chim quyên đậu trên cây, trước khi tới cô ta cố ý điều tra tư liệu về Diệp Đình, biết anh thích chim quyên.

Diệp Đình yên lặng nhìn cô ta vẽ xong, biểu tình trầm tĩnh như nước giống như không nhìn thấy gì.

Nhưng sắc mặt Lôi Tuấn thì thay đổi. Chim quyên… là cấm kỵ của lão đại, người đàn bà này…. Còn tưởng rằng mình thông minh.

Sắc mặt Diệp Đình vẫn như bình thường lại để quản gia Vương mang đàn tranh lên để cho cô ta đàn hát, khiêu vũ.

Lê Chỉ Yên nhíu mày, đây là thư phòng, có luật sư lại có người hầu, cô ta dù gì cũng là đại minh tinh.

Lập tức sắc mặt trầm xuống, cô ta ngước mắt nhìn Diệp Đình, thấy biểu tình của anh cực kì lạnh nhạt giống như đang chờ cô ta biểu diễn.

Lê Chỉ Yên hạ quyết tâm đứng lên ngồi xuống trước chiếc đàn tranh đàn một khúc Xuân gian Hoa nguyệt dạ.

Cô ta vừa đạn vừa hát, âm thanh uyển chuyển êm tai, tuyệt không thể tả. Diệp Đình phất tay, âm thanh trầm thấp: “Biết khúc Thái Vi không?”

Lê Chỉ Yên ngẩn ra sau đó gật đầu, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, vung một khúc ca ai oán.

“Tích ta hướng rồi, dương liễu lả lướt. Bây giờ ta tới suy nghĩ, mưa tuyết lã lướt.”

“Người hiểu ta, nói lòng ta ưu. Không người hiểu ta, nói ta như thế nào cầu.”

“Thiên Địa từ từ, lòng ta củ củ. Cuộc đời này kéo dài, không còn hắn cầu.

...

Đàn xong, Lôi Tuấn và luật sư Chu đồng thời vỗ tay.

Lê Chỉ Yên đứng lên muốn khiêu vũ, Diệp Đình phất tay: “Có thể đi rồi.”

Lê Chỉ Yên ngẩn ra, không biết anh vừa lòng hay là bất mãn.

Diệp Đình lấy ra chi phiếu đẩy tới, Lôi Tuấn khẩn trương nói: “Lê tiểu thư, chi phiếu này cô cầm trước đi, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô.”

Sắc mặt Lê Chỉ Yên âm trầm, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén, mấp máy môi hiển nhiên tức giận.

Cô ta cầm chi phiếu, nhìn con số, ánh mắt sáng lên, vội vàng cười duyên: “Anh quá khách khí rồi, tôi chờ tin tức từ anh.”

Mị nhãn như tơ cười chân thành với Diệp Đình.

Cô ta đi rồi, Lôi Tuấn tranh công nói: “Anh, người đàn bà này thế nào?”

Diệp Đình từ trên ghế đi tới, liếc xéo anh ta: “Ánh mắt của cậu chỉ được như vậy?”

Nói xong rời khỏi thư phòng, phân phó quản gia Vương: “Thứ cô ta chạm qua đều thay mới.”

Quản gia liên tục thưa vâng.

Tiên sinh nhà ông có tính thích sạch sẽ, đồ đàn bà chạm qua cậu ấy đều ghét bỏ, ngoại trừ…Lăng tiểu thư.

Lôi Tuấn tan vỡ, khẩn trương đi theo: “Anh, ánh mắt của em thế nào chứ? Người đàn bà này mà anh còn chướng mắt hả? Chỉ có thể nói anh quá khủng hoảng rồi.”

Diệp Đình dừng chân hừ lạnh: “Chẳng có chút lòng dạ, cảm xúc gì cũng viết trên mặt. Ở tiệc tùng có người hắt rượu ngáng chân cô ta, chẳng phải cô ta tìm người ta liều mạng hay sao?”

Lôi Tuấn á khẩu không nói được: “Em nhìn cô ta rất biết diễn mà.”

Diệp Đình cười lạnh chẳng thèm nói nữa.

Lôi Tuấn ngây ngốc đứng đó, nhìn Diệp Đình càng đi càng xa, anh ta nôn nóng kêu: “Không tệ mà, lại tìm người tốt hơn cả cô ta. Dù sao em không có cách nào nữa rồi.”

Diệp Đình không để ý tới anh ta, lập tức đi về phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Một khúc Thái Vi quẫy nhiễu làm cho anh tâm loạn như ma. Ca khúc không tệ nhưng mà bị người đàn bà kia hát lên sao lại cảm giác thiếu đi một chút ý nhị.

Nói thật điều kiện phương tiện người đàn bà này đúng là tốt không thể tốt hơn. Nhưng Diệp Đình vẫn cảm thấy không xách bên người được.

Xong việc thì đã 2h sáng, Diệp Đình tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu vàng tơ tằm chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên nhớ tới Lăng Vi còn đang sốt liền tới phòng của cô.

“Cô ấy sao rồi?”

Đoàn người vẫn còn bận rộn, có người lau tay, có người lau chân, có người lau sau tai.

Tiểu Khiết nói: “Tiên sinh, vừa nãy Lăng tiểu thư vừa uống thuốc, hiện tại thuốc phát huy tác dụng, nhiệt độ đã hạ, không biết buổi tối có sốt lại hay không.”

“Các người đi nghỉ đi, dán cho cô ấy miếng hạ nhiệt.”

Diệp Đình còn nhớ rõ Lăng Vi từng dán cho anh miếng dán hạ nhiệt trẻ nhỏ, cố ý để cho người ta mua mấy miếng.

Hừ.. gây chuyện thì phải hứng chịu.

Diệp Đình ngồi trên ghế dựa cạnh giường, chỉnh ánh đèn đầu giường yếu xuống, anh quệt miệng xé miếng dán hạ nhiệt, sau đó bẹp một tiếng dán lên trán Lăng Vi.

Trên trán mát lạnh, Lăng Vi cau mày lại.

Cô đưa tay bắt lấy tay anh.

Lăng Vi nhíu chặt đầu lông mày, mơ mơ màng màng sờ đôi tay này.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận