Độc Sủng Nhất Thê - Chương 19:Chap 19
Chương trước- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Sủng Nhất Thê
Chương 19:Chap 19
Lăng Vi phẫn nộ chỉ vào anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không có cách nào khác dẫn bà ta ra à? Lấy một cô gái làm mồi dụ! Cô gái này còn từng là ân nhân cứu mạng anh! Anh đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy? Lương tâm anh đâu rồi? Cho chó ăn rồi à?”
Thủ hạ của Diệp Đình gần như không thở nổi.
Không khí cực kỳ quỷ dị.
Tất cả mọi người giống rối gỗ đứng yên, không ai dám lên tiếng.
Một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Đình dùng sức trừng Lăng Vi.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lão Đại bị người ta rống như vậy... Cô chưa từng nhìn thấy có người dám lớn tiếng như vậy nói chuyện cùng Lão Đại! Trong cảm nhận của bọn họ, người giống như thiên thần như vậy \(What?\) lại bị cô gái này chỉ vào mũi rống... Lão Đại còn không băm cô ra cho chó ăn?
Nhưng, khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là... Anh lại xoay người, nhặt viên đạn kia lên.
Sau đó lại đứng dậy, nhét vào trong tay cô, gương mặt lạnh lùng nghiêm lại, lạnh giọng nói: “Thứ tôi đưa, còn chưa có ai dám ném đi! Tôi đúng là thừa hơi mới đi quản cô.”
Đồ tự đại! Lăng Vi hất tay anh ra, hèn mọn nói: “Anh gây ra phiền toái, dựa vào cái gì mà anh mặc kệ! Tôi còn chưa tìm anh đòi phí tổn thất tinh!”
Trong rừng cây một mảnh yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.
Ánh mắt Diệp Đình lóe lên hàn khí, nhưng vẫn nhịn xuống, đem viên đạn nhét vào trong tay cô: “Cầm lấy!”
Cô cố chấp cứng đầu, đưa tay ra sau lưng.
“Cầm lấy! Về sau bằng thứ này có thể yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì.” Anh cầm tay cô.
“Ai hiếm lạ đồ của anh!” Cô giãy ra, tùy tay cầm viên đạn ném xuống đất.
“Này ——” Cô gái bên cạnh Diệp Đình đột nhiên chỉ vào Lăng Vi, khẽ nói: “Cái cô này, đừng được một tấc lại muốn một thước!”
“Tiểu Như! Đây có chuyện của em à?” Lôi Tuấn đột nhiên ánh mắt như đao bắn về phía cô. Lôi Như sợ tới mức run run, mím miệng, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Diệp Đình sắc mặt đen sì, cố nhẫn nhịn, gân xanh trên trán cũng nổi lên, lại nhặt viên đạn kia lên, nhét vào trong tay Lăng Vi: “Là tôi không để tâm tới cảm nhận của cô.”
Anh, vậy mà lần thứ hai nhận sai với cô.
Lần này, anh không buông tay, bàn tay hữu lực bao vây lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cầm tay cô, cầm viên đạn ném vào ba lô của cô.
“Tôi nợ cô, sẽ trả lại cho cô.” Anh ném lại những lời này, sai người đem Amanda đi.
“Đừng chạm vào tôi!” Amanda giãy dụa, gầm lên: “Simon, mày chờ đấy! Hoắc Ân đại nhân sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Simon, có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Diệp Đình liếc cô một cái: “Giết cô? Nghĩ hay thật. Hoắc Ân buôn lậu súng ống đạn được, buôn bán thuốc phiện... Cô biết vị trí kho hàng của ông ta, còn biết con đường nhập hàng của ông ta, yên tâm... Đặc nhiệm Quốc tế sẽ tiếp đãi cô.”
“Phì —— bà đây sẽ không nói nửa lời! Simon, mày trộm con chip của Hoắc Ân, lại giăng bẫy bà đây! Simon, mày là thằng khốn! Bà đây với mày không chết không thôi!”
Diệp Đình nguy hiểm nheo mắt lại. “Rầm——” lập tức có người một chưởng đánh ngất Amanda.
Hoắc Ân là trùm ma túy lớn quốc tế, Amanda biết rất nhiều rất nhiều bí mật của ông ta, lần này có thể bắt bà ta, công của Diệp Đình không thể không kể đến.
“Lão Cửu, lời khách khí không cần nói nhiều, cậu rảnh rỗi thì tìm anh em uống rượu.”
Đội trưởng đội đặc nhiệm quốc tế là một người mạnh mẽ, anh vươn tay đến, vỗ mạnh vai Diệp Đình.
Diệp Đình gật đầu: “Chỉ sợ mọi người bận thôi, em giờ rảnh lắm.”
Đội trưởng sắc mặt vui vẻ, dùng sức khoác vai anh.
“Lão Cửu! Chờ đến khi bắt được lão quỷ Hoắc Ân, chúng ta cùng nhau ăn mừng! Đi thôi!” Ra lệnh, đội đặc nhiệm quốc tế đem Amanda và đám người áo đen khác đi, toàn bộ rút khỏi rừng cây.
Lăng Vi cũng coi như hiểu ra, Diệp Đình và đám người trong đội đặc nhiệm quốc tế có quan hệ cũng không bình thường.
Đội đặc nhiệm quốc tế rút rồi, Diệp Đình không đi cùng bọn họ, chứng minh anh không phải người trong đội. Nhưng vị đội trưởng kia gọi anh là Lão Cửu... Lão Cửu? Lão Tửu? \(Ba danh xưng này, cái đầu tiên Lão Cửu là người thứ chín, từ Lão Cửu thứ hai từ cửu có nghĩa là lâu: ý là người cũ, từ cuối Lão Tửu tửu là rượu, vừa nãy anh đội trưởng mới mời nam chính đi uống rượu, có thể là bạn rượu lâu năm\]
Là danh hiệu? Hay là vị trí thứ chín?
Có lẽ nào, trước kia anh là… thành viên của đội đặc nhiệm?
Nhưng đội viên đội đặc nhiệm chính khí nghiêm nghị, mà Diệp Đình... Lăng Vi không ngửi được chút mùi chính khí nào trên người anh cả.
Lăng Vi đánh giá anh từ trên xuống dưới, người này hôm nay làm trò ấy đúng là thiếu đạo đức!
Lợi dụng đội đặc nhiệm quốc tế để bắt Amanda, anh không tốn lấy một viên đạn, ngay cả mồi nhử là cô cũng là túm tạm lúc đó.
Người này tâm cơ quá sâu, quả nhiên phúc hắc đến cực điểm!
Thủ hạ của Diệp Đình gần như không thở nổi.
Không khí cực kỳ quỷ dị.
Tất cả mọi người giống rối gỗ đứng yên, không ai dám lên tiếng.
Một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Đình dùng sức trừng Lăng Vi.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lão Đại bị người ta rống như vậy... Cô chưa từng nhìn thấy có người dám lớn tiếng như vậy nói chuyện cùng Lão Đại! Trong cảm nhận của bọn họ, người giống như thiên thần như vậy \(What?\) lại bị cô gái này chỉ vào mũi rống... Lão Đại còn không băm cô ra cho chó ăn?
Nhưng, khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là... Anh lại xoay người, nhặt viên đạn kia lên.
Sau đó lại đứng dậy, nhét vào trong tay cô, gương mặt lạnh lùng nghiêm lại, lạnh giọng nói: “Thứ tôi đưa, còn chưa có ai dám ném đi! Tôi đúng là thừa hơi mới đi quản cô.”
Đồ tự đại! Lăng Vi hất tay anh ra, hèn mọn nói: “Anh gây ra phiền toái, dựa vào cái gì mà anh mặc kệ! Tôi còn chưa tìm anh đòi phí tổn thất tinh!”
Trong rừng cây một mảnh yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.
Ánh mắt Diệp Đình lóe lên hàn khí, nhưng vẫn nhịn xuống, đem viên đạn nhét vào trong tay cô: “Cầm lấy!”
Cô cố chấp cứng đầu, đưa tay ra sau lưng.
“Cầm lấy! Về sau bằng thứ này có thể yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì.” Anh cầm tay cô.
“Ai hiếm lạ đồ của anh!” Cô giãy ra, tùy tay cầm viên đạn ném xuống đất.
“Này ——” Cô gái bên cạnh Diệp Đình đột nhiên chỉ vào Lăng Vi, khẽ nói: “Cái cô này, đừng được một tấc lại muốn một thước!”
“Tiểu Như! Đây có chuyện của em à?” Lôi Tuấn đột nhiên ánh mắt như đao bắn về phía cô. Lôi Như sợ tới mức run run, mím miệng, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Diệp Đình sắc mặt đen sì, cố nhẫn nhịn, gân xanh trên trán cũng nổi lên, lại nhặt viên đạn kia lên, nhét vào trong tay Lăng Vi: “Là tôi không để tâm tới cảm nhận của cô.”
Anh, vậy mà lần thứ hai nhận sai với cô.
Lần này, anh không buông tay, bàn tay hữu lực bao vây lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cầm tay cô, cầm viên đạn ném vào ba lô của cô.
“Tôi nợ cô, sẽ trả lại cho cô.” Anh ném lại những lời này, sai người đem Amanda đi.
“Đừng chạm vào tôi!” Amanda giãy dụa, gầm lên: “Simon, mày chờ đấy! Hoắc Ân đại nhân sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Simon, có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Diệp Đình liếc cô một cái: “Giết cô? Nghĩ hay thật. Hoắc Ân buôn lậu súng ống đạn được, buôn bán thuốc phiện... Cô biết vị trí kho hàng của ông ta, còn biết con đường nhập hàng của ông ta, yên tâm... Đặc nhiệm Quốc tế sẽ tiếp đãi cô.”
“Phì —— bà đây sẽ không nói nửa lời! Simon, mày trộm con chip của Hoắc Ân, lại giăng bẫy bà đây! Simon, mày là thằng khốn! Bà đây với mày không chết không thôi!”
Diệp Đình nguy hiểm nheo mắt lại. “Rầm——” lập tức có người một chưởng đánh ngất Amanda.
Hoắc Ân là trùm ma túy lớn quốc tế, Amanda biết rất nhiều rất nhiều bí mật của ông ta, lần này có thể bắt bà ta, công của Diệp Đình không thể không kể đến.
“Lão Cửu, lời khách khí không cần nói nhiều, cậu rảnh rỗi thì tìm anh em uống rượu.”
Đội trưởng đội đặc nhiệm quốc tế là một người mạnh mẽ, anh vươn tay đến, vỗ mạnh vai Diệp Đình.
Diệp Đình gật đầu: “Chỉ sợ mọi người bận thôi, em giờ rảnh lắm.”
Đội trưởng sắc mặt vui vẻ, dùng sức khoác vai anh.
“Lão Cửu! Chờ đến khi bắt được lão quỷ Hoắc Ân, chúng ta cùng nhau ăn mừng! Đi thôi!” Ra lệnh, đội đặc nhiệm quốc tế đem Amanda và đám người áo đen khác đi, toàn bộ rút khỏi rừng cây.
Lăng Vi cũng coi như hiểu ra, Diệp Đình và đám người trong đội đặc nhiệm quốc tế có quan hệ cũng không bình thường.
Đội đặc nhiệm quốc tế rút rồi, Diệp Đình không đi cùng bọn họ, chứng minh anh không phải người trong đội. Nhưng vị đội trưởng kia gọi anh là Lão Cửu... Lão Cửu? Lão Tửu? \(Ba danh xưng này, cái đầu tiên Lão Cửu là người thứ chín, từ Lão Cửu thứ hai từ cửu có nghĩa là lâu: ý là người cũ, từ cuối Lão Tửu tửu là rượu, vừa nãy anh đội trưởng mới mời nam chính đi uống rượu, có thể là bạn rượu lâu năm\]
Là danh hiệu? Hay là vị trí thứ chín?
Có lẽ nào, trước kia anh là… thành viên của đội đặc nhiệm?
Nhưng đội viên đội đặc nhiệm chính khí nghiêm nghị, mà Diệp Đình... Lăng Vi không ngửi được chút mùi chính khí nào trên người anh cả.
Lăng Vi đánh giá anh từ trên xuống dưới, người này hôm nay làm trò ấy đúng là thiếu đạo đức!
Lợi dụng đội đặc nhiệm quốc tế để bắt Amanda, anh không tốn lấy một viên đạn, ngay cả mồi nhử là cô cũng là túm tạm lúc đó.
Người này tâm cơ quá sâu, quả nhiên phúc hắc đến cực điểm!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
- bình luận