Độc Sủng Nhất Thê - Chương 93:Chap 92

Độc Sủng Nhất Thê Chương 93:Chap 92
Lúc Lăng Vi tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt mình là một mảnh trắng lóa.

Nhìn chằm chằm một lúc, cô mới biết đây là phòng bệnh, nơi này trang hoàng rất xa hoa, rất chú trọng, rất khí phái.

Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình vô cùng không thoải mái ngồi bên mép giường, dựa ngửa người vào lưng ghế ngủ…

Tư thế kia, trông thật khó chịu.

Mà… tay của anh, lại đang nắm lấy tay cô.

Lăng Vi kinh ngạc, bởi vì trên tay cô lại toàn là những nốt mẩn đỏ!

Sự khiếp sợ này, khiến cô hoàn toàn quên mất tay Diệp Đình vẫn còn đang nắm lấy tay cô.

Cô vừa hơi kéo, Diệp Đình liền tỉnh.

Lăng Vi hoài nghi nhìn Diệp Đình mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên anh vẫn đang rất buồn ngủ.

Thấy cô tỉnh rồi, tinh thần rất tốt, anh liền bình tĩnh hỏi: “Em bị dị ứng rượu… chẩn đoán nổi mề đay cấp tính. Hôm qua lên cơn sốt, sốt rất cao.”

Anh đưa tay, khẽ đặt trên trán cô để thăm dò: “Hạ sốt rồi, tôi gọi người mang đồ ăn sáng lên.”

Anh đưa tay nhấn chuông.

Lăng Vi còn đang ngơ ngác, nổi mề đay cấp tính? Nghe đáng sợ ghê.

Cô nhìn khắp phòng bệnh, căn phòng này rất lớn, rất xa hoa, đối diện giường cô nằm, còn kê một chiếc giường rất lớn khác nữa.

Thế nhưng… anh lại không nằm trên giường, mà lại lựa chọn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô.

Là để, thuận tiện chăm sóc cho cô?

Chuyện này…

Lăng Vi mở to mắt nhìn anh, mà vẻ mặt anh vẫn như bình thường, một bộ dạng giễu cợt nhìn cô: “Em cho rằng tôi bằng lòng ngủ thế này sao, là do phẩm chất lúc ngủ của chính em không tốt, không biết sao? Cứ ôm cánh tay người ta mãi không buông, cũng không phải lần đầu, sao mà phải kinh ngạc đến vậy?”

Lăng Vi ‘giận’ đến mức trừng trừng nhìn anh.

Bác sĩ đang đi đến, thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết. Trong lòng thầm nói: “Diệp thiếu ơi là Diệp thiếu, anh đúng là trợn mắt nói linh tinh! Tối qua rốt cuộc là ai ôm cánh tay ai mãi không buông ra? Viện trưởng đến khuyên anh đi nghỉ ngơi, anh cũng không chịu… sao lúc này lại không thừa nhận đây?”

Y tá đứng sau lưng bác sĩ, không nhịn được liền bật cười ra tiếng.

“Bữa sáng tại sao vẫn chưa đưa đến? Là không muốn làm nữa?”

Y tá lập tức cúi đầu, cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn đè thẳng đỉnh đầu: “Bữa sáng sẽ được đưa đến ngay, bác sĩ muốn kiểm tra cho phu nhân một chút trước, sau đó mới có thể để cô ấy ăn cơm.”

Bác sĩ và y tá bắt đầu bận rộn làm việc.

Kiểm tra xong, Diệp Đình đỡ Lăng Vi đi rửa mặt.

Lăng Vi nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú nhưng đầy vẻ mệt mỏi của anh, cười nói: “Cũng chỉ là mọc thêm ít nốt, đâu phải què chân, không cần đỡ.”

Diệp Đình hừ lạnh một tiếng: “Không phải là tôi sợ em ngã ra đấy sao? Tôi sợ sàn nhà đắt giá của bệnh viện này sẽ bị em đập làm sụp thành một cái hố.”

“…” Lăng Vi cắn răng, đẩy anh ra.

Bước nhanh vào phòng vệ sinh, liền nghe thấy anh đứng ngoài nói: “Mấy ngày nay cần phải ở viện theo dõi, trước tiên đừng về trường vội. Cái bộ dạng xấu xí này, cẩn thận lại hù dọa bạn học em đấy.”

“Ohh!” Lăng Vi đột nhiên nghĩ ra: “Hôm nay là đại hội tuyển dụng của Laroe!”

Còn không chờ cô chạy ra, Diệp Đình đã đưa di động đến bên tai cô, chỉ nghe thấy giọng Tiểu Hi trong điện thoại nói: “Tiểu Vi à, tớ buồn chết mất! Đại hội tuyển dụng của Laroe, lại muốn lùi! Haizzz, buồn quá, quá buồn lòng rồi!”

Buồn? Tại sao lại phải thấy buồn bực? Lăng Vi đang vui muốn chết đây được không?

Hiện giờ mặt cô còn đang đầy nốt mẩn đỏ! Đừng nói đến chuyện đi tham dự đại hội tuyển dụng, mà ngay cả việc bước ra khỏi cánh cửa bệnh viện này, cô cũng không có dũng khí.

Thật đúng là ông trời có mắt…

Lăng Vi vui vẻ cười, Diệp Đình thấy bộ dạng đắc ý kia của cô, ý vị thâm trường khẽ kéo cong khóe miệng.

Lăng Vi đang đánh răng, nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình đi vào, anh đang ưu nhã từ tốn cởi nút áo sơ mi của mình.

Đây là muốn làm gì?

Lăng Vi sợ hãi nhìn chằm chằm tay anh, những ngón tay thon dài nhu trúc, từng chiếc nút của chiếc áo sơ mi đang được mở ra.

Da thịt màu lúa mạch, cơ bắp cường tráng, hấp dẫn lập tức ‘đập’ thẳng vào trong mắt cô.

Lăng Vi đánh rơi chiếc bàn chải đánh răng vào trong nước, nhất thời có một loại dự cảm xấu!

Cô nhanh chóng súc miệng rồi vơ lấy chiếc khăn lông bên cạnh giả bộ lau mặt, vừa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đã cởi hết cúc sơ mi rồi, hiện đang dùng tay tháo thắt lưng…

“Anh muốn làm gì?” Lăng Vi mặt đầy vẻ sợ hãi, cất tiếng hỏi.

Diệp Đình nháy mắt với cô một cái, xấu xa khẽ kéo cong khóe môi, cười một tiếng: “Đương nhiên là động phòng bù rồi!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận