Độc Sủng Nhất Thê - Chương 92:Chap 91

Độc Sủng Nhất Thê Chương 92:Chap 91
Tặng chính tôi cho em, còn chưa tính là đại lễ sao?

Tỏ tình thật bá đạo.

Thâm tình khắc cốt!

Cũng không biết Lăng Vi nghe được hay không, mà biểu cảm như sắp khóc.

Anh xoa tóc cô, lại cắn nhẹ lên dái tai cô, khẽ nói: “Vi nhi, từ lúc em lọt vào trong tầm mắt tôi, nhìn những người phụ nữ khác, tôi chỉ thấy giống hệt nước lã…”

Cô gian nan gật đầu. Anh ngậm lấy dái tai cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Đêm tân hôn, làm sao qua được đây?”

Cô căn bản không thể mở nổi mắt, Diệp Đình xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi… Tương lai của chúng ta còn dài.”

Cô từ từ khép mắt lại, đầu nghiêng vào ngực anh.

Khuôn mặt Tiểu Nhu đầy vẻ bát quái cười cười, nhưng tính khí của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, cô không dám nhìn hai người bọn họ, cũng không dám nhiều lời.

Tiểu Nhu sấy khô tóc cho Lăng Vi, sau đó Diệp Đình ôm Lăng Vi lên giường, ôm chặt cô vào ngực mình, cẩn thận đắp kín chăn.

Ôm được một lúc, cô dần dần ngủ say, Diệp Đình khẽ cẩn thận hôn nhẹ lên môi cô, đêm tân hôn hiếm có như thế, sợ rằng sẽ thành đêm mất ngủ rồi.

Mặc dù không hề muốn buông cô ra, nhưng anh không còn cách nào khác, vẫn phải đi xử lý nốt công việc, mấy ngày hôm nay đi chơi cùng cô, rồi sắp xếp chuyện yến tiệc, đã có không ít văn kiện phải gác sang một bên.

Mới vừa làm việc được một lúc, bỗng Tiểu Nhu đột nhiên gõ cửa thư phòng: “Tiên sinh, trên người Lăng tiểu thư nổi rất nhiều nốt đỏ! Không biết có phải là do dị ứng cồn không.”

“Nghiêm trọng không?” Diệp Đình nhíu chặt đôi mày, tắt máy tính, sau đó bước nhanh ra khỏi thư phòng.

“Có vẻ như rất nghiêm trọng, tiên sinh, ngài mau đi xem một chút đi ạ.” Tiểu Nhu có hơi khẩn trương.

Diệp Đình đi nhanh đến phòng ngủ của cô.

Đứng cách một khoảng rất xa cũng có thể nhìn thầy một tầng những nốt đỏ nổi trên người cô.

“Bác sĩ Từ đến chưa?” Trong giọng nói cũng gấp gáp.

Tiểu Nhu vội vàng gật đầu: “ Bác sĩ Từ đang đến rồi ạ.”

Đang nói đến đó, bác sĩ Từ cũng đến.

Anh ta đi đến bên cạnh Lăng Vi nhìn một chút: “Dị ứng rượu cồn… giống như nổi mề đay cấp tính, xét nghiệm máu đi.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Tiểu Nhu kinh ngạc.

Diệp Đình lên mạng search về nổi mề đay cấp tính.

Đây là một loại triệu chứng dị ứng da, kèm theo ngứa khắp người và phát sốt. Nặng thì sẽ nhức đầu, phát sốt, toàn thân không có sức lực…

Anh lấy tay sờ trán cô, rất nóng.

Khó trách vừa nãy lúc ở trên xe cô lại mềm nhũn người như thác nước.

Nha đầu này… không uống được rượu mà cũng không nói sớm.

Dựa vào thể diện của anh, nếu cô không uống thì những người kia cũng không dám nói gì.

Tính tình cố chấp như vậy.

Lúc này, bác sĩ Từ đã lấy máu xong, đứng lên, nói: “Tôi mang đi xét nghiệm trước. Đầu tiên, hãy đưa cô ấy đến bệnh viện để theo dõi một thời gian, tránh làm chậm trễ bệnh tình.”

Diệp Đình bế ngang cô trên tay, bảo tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện tư nhân của Diệp Đình.

Viện trưởng, bác sĩ vội vàng ra nghênh tiếp, đo mạch, nhiệt độ, huyết áp, nhịp tim, nhịp thở cho Lăng Vi.

Sau khi có kết quả kiểm tra, quả nhiên là nổi mề đay cấp tính.

“Tiêm xong mũi này, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, đừng cho cô ấy cào hay gãi mặt mình.” Bác sĩ tỉ mỉ dặn dò.

Diệp Đình nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô, lôi di động ra, gọi điện chi Henry: “Cuộc tuyển dụng nhà thiết kế của Laroe tại đại học Yên Kinh ngày mai, lùi lại nửa tháng.”

“Lùi lại? Sao lại lùi? Anh đang nói gì vậy? Chúng ta đã sắp xếp xong hết với phía trường học, nếu như lùi lại, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Laroe chúng ta.”

Diệp Đình vẫn không hề lên tiếng.

Henry đợi một lúc, đột nhiên khẽ nhẹ giọng thử dò hỏi: “Anh ba, làm sao vậy?”

Diệp Đình vẫn giữ vững câu nói kia: “Tôi nói là lùi lại nửa tháng!”

“Há…” Henry buồn bực: “Dù sao anh cũng phải cho tôi một lý do gì đó chứ? Nói thật, hiện giờ mọi việc đều do anh cả của tôi chủ trì, lời tôi nói không có lực ảnh hưởng mà...”

Diệp Đình không nói tại sao, cũng không trả lời vào thẳng vấn đề, chỉ nói: “ Mức tiêu thụ nửa năm sau của Laroe tăng lên 3%.”

“ Oh, my god! Được được được… Đừng nói là lùi lại, ngay cả không tổ chức nữa, còn không phải là một câu nói của anh ba anh hay sao…”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận