Độc Sủng Nhất Thê - Chương 72:Chap 72

Độc Sủng Nhất Thê Chương 72:Chap 72
Mấy tên thiếu gia vừa tiến vào không biết Lăng Vi là Diệp Đình mang tới. Lúc này thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm như muốn giết người, hai chân như nhũn ra, hận không thể lập tức quỳ xuống.

“Diệp thiếu, tôi sai rồi. Sau này tôi không dám nữa…” người kia quỳ xuống dập đầu cho Diệp Đình.

Diệp Đình không thèm nhìn, kéo tay Lăng Vi, khoác khăn lông trắng lên người cô.

Lăng Vi cầm khăn che ngực.

“Đình ca… tha cho em đi… Em không biết đó là chị dâu, nếu em biết, cho em mười ngàn lá gan cũng không dám.” Người kia sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy.

Anh ta thấy Diệp Đình muốn đi liền đưa tay ôm đùi Diệp Đình nhưng vừa đưa tay ra lại dừng lại không dám đụng vào Diệp Đình.

Một người lắm tiền như Diệp Đình không phải là thứ tôm con cá nhỏ như bọn họ có thể tùy điện đụng vào.

Anh ta ngã ngồi bên cạnh hồ bơi, mặt xám như tro tàn. Hai mắt như cá chết, hồn bay đi đâu hết.

Diệp Đình đi qua mấy người, kéo tay Lăng Vi từ cầu trượt ra ngoài.

Mấy người kia hoảng hốt, trong lòng sợ muốn chết.

Xong ròi, xong rồi… Diệp Đình đó, là Diệp Đình đó. Tính cách Đình ca âm thanh bất định, muốn chỉnh ai thì chưa bao giờ nương tay.

Thái độ này của anh hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội sửa đổi, Diệp Đình ra tay có thể động chạm đến sự nghiệp gia đình.

Bên trong giới thương nghiệp, anh được xưng được tôn sùng là thần. Anh là tôn đài thần gia, không phải là nhân vật nhỏ như bọn họ có thể đắc tội nổi.

Người vừa muốn sờ Lăng Vi hiện tại tè ra quần đang ở trong phòng thay quần áo, lật di động gọi về nhà: “Cha…súc sinh con gây phiền toái cho cha rồi.”

Cha anh ta vừa nghe liền mắng: “Đồ súc sinh con chọc phiền toái cho lão tử còn ít sao?”

“Không phải đâu. Cha, súc sinh con gây phiền toái lớn rồi.”

“Ai?”

“Là Diệp Đình.”

“Cộc…” Di động bị rơi xuống đất.

Diệp Đình đang ở trong phòng thay quần áo, khăn tắm trên đầu vai Lăng Vi bị ném xuống, cô dựa lưng vào tủ quần áo lạnh băng, hai tay bị anh ép vào sau lưng, cằm bị anh nâng lên, mái tóc ướt dính vào gò má đang nhỏ nước, giọt nước theo cổ cô chạy xuống. Cả người cô dán vào người anh, hai người dán sát vào nhau không hề có kẽ hở.

Lồng ngực cứng rắn của anh chạm vào nơi mềm mại của cô làm cô không dám cử động.

Sức lực của anh quá lớn hơn nữa lại còn đang giận dữ.

Diệp Đình rũ mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, đôi mắt như nổi lên gió bão: “Không có hứng thú với tôi lại có hứng thú với đám thiếu gia kia hả?”

Lăng Vi quật cường hất cằm, đôi mắt bốc lửa nhìn vào mắt anh.

Cô hừ một tiếng nói: “Tôi hứng thú với ai liên quan gì tới anh? Anh cũng không phải là ba tôi.”

Diệp Đình dùng sức hung hăng giữ cằm cô: “Tôi không phải là ba em nhưng em đang ở trong nhà tôi, tôi bảo vệ em chu toàn, tôi chính là người giám hộ của em.”

Ba chữ người giám hộ anh nói rất nhấn mạnh, Lăng Vi chấn động.

Từ 10 tuổi cô đã là cô nhi, chú ngồi tù, người giám hộ là cái gì cô đã quên, lâu ngày... hoàn toàn không còn cảm giác. Dù làm chuyện gì, đối mặt với ai, không ai quyết định thay cô.

Cho tới giờ vẫn là tự cô làm lấy. Cho tới giờ một mình cô đối mặt với tất cả.

Ba chữ người giám hộ này nặng nề đập vào tim cô. Đâm cho trái tim cô chảy máu.

Diệp Đình híp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy ẩn nhẫn.

Đột nhiên Lăng Vi cười lạnh: “Dù tôi ở trong nhà anh, được anh bảo vệ nhưng anh không có quyền khống chế tôi.”

“Phải không? Vậy chúng ta liền thử một chút!” Diệp Đình dán sát mặt, đột nhiên thô bạo hôn cô.

Lăng Vi tránh trái tránh phải trong miệng chỉ phát ra âm thanh ưm ưm: “Diệp Đình… ưm… anh…bà đây để cho anh sống không bằng chết.”

Diệp Đình mơn trớn môi cô: “Mặc cho em làm.”

“Tiên sinh… Lôi tiểu thư đưa quần áo tới.” Lưu tiên sinh ở bên ngoài gõ cửa.

Diệp Đình chẳng thèm để ý vẫn hôn cô. Rất lâu bên ngoài không có âm thanh nữa anh mới đột nhiên ngừng lại, buông cô ra để cho hai người cùng nhau thở dốc, nhìn nhau đầy căm tức.

“Mau thay quần áo, tính khí kém như vậy, làm gì cũng cần tôi dùng thủ đoạn cưỡng chết.” Anh buông tay xoay người ra ngoài, Lăng Vi nhấc chân đạp vào mông anh. Diệp Đình chân dài bước nhanh không bị cô đạp trúng. Đưa tay lau miệng, phì một tiếng: “Hai người chúng ta rốt cuộc là ai tính khí kém, anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”

Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nhướn mày cười.

Anh đúng là cô bệnh, sao lại để ý cô như vậy.

Tính khí này…

Phải trị!

Nhưng là, người bình thường không trị được cô...

Khá tốt, anh không phải người bình thường.

“Lăng tiểu thư, đây là quần áo tiên sinh bảo tôi mang tới.” Diệp Đình rời đi, một người phụ nữ trung niên mang theo bộ quần áo màu trắng mang tới trước mặt cô: “Lăng tiểu thư, quần áo mới mua, cô có thể yên tâm mặc rồi.”

Lăng Vi đưa tay nhận lấy, người phụ nữ trung niên rời đi.

Lăng Vi mở quần áo ra, đang muốn mặc đột nhiên phát hiện… bên trong quần áo còn kẹp… chiếc áo lót gợi cảm...

Lăng Vi trợn mắt.

Trời ạ…

Cái áo ngực này căn bản chẳng phải là áo.

Chỉ hai miếng lót nhỏ màu hồng, ở giữa còn đính đá…

Cánh hoa cũng đính đá.

Bảng giá 3400.

Người mua quần áo, đây là không bình thường hả?

Chút đồ này cũng mua phí như vậy, hơn ba ngàn? Không phải cô ở nhà quấn hai sợi dây là xong chuyện rồi sao? Đầu bị hư nên tới cửa hàng tổng hợp mua đồ chơi sao?

Nhìn nó xem, rốt cuộc là mặc hay không mặc đây?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận