Đứng trong nội viện, Vân Thiển Nguyệt mím môi, chậm rãi thả ra nộilực từ đan điền để tìm kiếm, phát hiện ngoại trừ Dung Cảnh đang ở chủphòng Tây Sương viện ăn cá ra, trong nội viện không có một bóng người.Vậy nghĩ là Huyền ca đã sớm mang theo người làm cá chạy mất. Nàng thuhồi nội lực, chỉ có một chút thời gian như vậy mà cái trán đã có mồ hôitoát ra, nghĩ lại Huyền ca nói rất đúng, loại phóng nội lực ra ngoài dọthám để biết động tĩnh chung quanh quả thật rất tổn hại công lực, nàngvề sau sẽ không làm nựa.
Giương mắt bắt gặp Dung Cảnh ngồi ở trong phòng, ưu nhã thưởng thứccá, phía trước cửa sổ chiếu ra bóng dáng cũng mộc mạc lịch sự tao nhãnhư thế, nàng đột nhiên cảm giác được hôm nay cứ như vậy mà mang mộtbụng trở về thật sự là quá thiệt thòi, dù thế nào cũng không thể khiếnkẻ đầu sỏ gây nên chuyện đắc ý được. Vừa nghĩ như thế, nàng nhấc lênbước chân lại một lần nữa tiến vào phòng Dung Cảnh.
“Tại sao trở về rồi hả? Chẳng lẽ quả thật là ăn nhiều ngủ không yên sao?” Dung Cảnh giương mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt bỏ qua bức rèm che, bình bịch vài bước đi đến trướcmặt Dung Cảnh đứng lại, cúi đầu bao quát lấy hắn, “Nói, Huyền ca cùngngười làm cá nướng phù dung chạy đi đâu rồi hả? Nói ra chỗ đó ta hômnay tạm tha ngươi, không chịu nói thì ngươi đừng mong yên thân.”
Dung Cảnh để đũa xuống, bỗng nhiên bất đắc dĩ thở dài, ấm giọng nóivới Vân Thiển Nguyệt: “Sao lại giống như tiểu hài tử thế? Ta giữ lại cái đầu bếp nữ làm cá kia để về sau mời ngươi đến ăn cá , làm sao mà đểngươi tìm được chứ? Huyền ca thì sợ ngươi tìm hắn đi luyện võ, hiện giờtất nhiên là trốn xa rồi, sợ là mấy ngày nay ngươi cũng không thấy được hắn đâu.”
“Quả nhiên là có âm mưu từ trước.” Vân Thiển Nguyệt phun ra một câu, kề sát vào Dung Cảnh, đưa tay ra bắt lấy áo trên người hắn.
Dung Cảnh ngồi bất động, lặng yên nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt tay vừa ngả vào trước ngực Dung Cảnh bỗng nhiên thuhồi lại, nàng vốn nghĩ đến cứ như vậy mà vơ vét Thiên Sơn tuyết liên của hắn cũng không tệ, nhưng lại nghĩ tới nó cất giữ trong lòng ngực củahắn đấy, sao nàng có thể đưa tay sờ sờ thân thể của một nam nhân , nênchỉ có thể xụ mặt ở trên người hắn dò xét, ánh mắt dừng lại ở ngọc bộibên hông hắn, ngọc bội trắng muốt bóng loáng sáng long lanh như vậy,chắc là giá trị liên thành, huống chi trên thân người này khẳng định sẽkhông có hàng dỏm, nàng không do dự nữa, thò một tay bắt lấy ngọc bội,“Cái này cho ta!”
“Ngươi muốn cái này?” Dung Cảnh khiêu mi.
“Ừ! Cho ta!” Vân Thiển Nguyệt khí thế mà xem hắn.
Đôi mắt ôn hòa của Dung Cảnh bỗng nhiên xuất một vòng tĩnh mịch, hắnthật sâu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Vân Thiển Nguyệt , thò tay đẩy taycủa nàng, Vân Thiển Nguyệt nắm chặt không buông, hắn khẽ cười nói:“Ngươi cầm lấy như thế ta làm sao cởi xuống cho ngươi ?”
Cho nàng rồi hả? Vân Thiển Nguyệt có chút ngây người. Tốt như vậy sao?
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Dung Cảnh nhẹ nhàng nhấc lên, ngọcbội bên hông hắn rơi ở trong tay, hắn đem nó nhét vào trong tay VânThiển Nguyệt, tùy ý mà cười nói: “Ngươi đã muốn, vậy ta đưa cho ngươi !” “Không phải là giả chứ?” Vân Thiển Nguyệt đem ngọc bội cầm trong tay,soi ở dưới ngọn đèn để nghiên cứu.
“Tất nhiên không phải, đồ vật giả làm sao có thể ở trên người củata?” Dung Cảnh không nhìn nàng, nâng chung trà lên uống một ngụm.
Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại đồ tốt tự nhiên không phải giả dối, nếukhông học vị nghiên cứu đồ cổ châu báu của nàng học uổng công rồi.Không do dự nữa, đem ngọc bội bỏ vào trong ngực của nàng, xoay người rời đi.
“Cứ như vậy mà đi hả?” Dung Cảnh lần nữa lên tiếng.
Nói nhảm! Không đi chẳng lẽ chờ ngươi đem ngọc bội lấy về sao? Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại mắt trợn trắng liếc hắn.
“Vậy ngươi trở về đi nghỉ ngơi sớm! Ngày mai chúng ta đi Nam Sơn ngắm Quảng Ngọc Lan.” Dung Cảnh nói.
“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt vén rèm lên, bước chân đi ra khỏi cánh cửa.
” Phía Nam Hương Tuyền Sơn nổi danh nhất không phải Quảng Ngọc Lan,mà là dùng quảng Ngọc Lan ủ ra rượi hoa lan , mười năm trước ta cùngLinh Ẩn đại sư hợp ý, sau khi đánh một ván cờ cùng nhau chế riêng một vò hoa lan ủ. Hẹn nhau về sau lại có cơ duyên cùng nhau thưởng thức, không nghĩ tới một vò rượu hoa lan một chôn một lần là mười năm. Rượi hoalan chôn mười năm có lẽ không kỳ lạ quý hiếm, nhưng kỳ lạ quý hiếm ở chỗ thủ pháp đặc biệt mà chúng ta chế riêng cho rượi hoa lan , là chỉ dùngcông lực hai người chúng ta hợp lại làm một thể đem hoa lan chưng ra độthuần khiết nhất, lại thả hơn mười chủng dược liệu quý báu. Rượu hoa lan như vậy từ xưa đến nay chỉ có một vò. Vô thị vô giá, ngay cả HoàngThượng sợ là cũng không có uống. Ngươi xác định ngày mai không đi sao?”Chỉ nghe tiếng nói của Dung Cảnh không nhanh không chậm theo sát bướcchân Vân Thiển Nguyệt truyền ra.
“Đi! Ai nói không đi? Ngươi ngày mai chờ ta.” Vân Thiển Nguyệt lập tức không có khí tiết mà đổi ý.
“Tốt!” Dung Cảnh thống khoái lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, cũng lười nói tiếp, đi ra khỏi tây sương viện.
Nàng vừa đi không lâu sau, Huyền ca nhẹ nhàng tiến vào gian phòng,nhìn xem Dung Cảnh, không đồng ý mà nói: “Thế tử, ngài như thế nào ngàiđem ngọc bội bất ly thân cho Thiển Nguyệt tiểu thư? Đây chính là tínvật duy nhất đại biểu cho thân phận của ngài . Huống chi vẫn là…”
“Huyền ca!” Dung Cảnh nhàn nhạt đánh gãy Huyền ca nói.
Huyền ca lập tức im bặt.
Dung Cảnh nhìn về phía phía trước cửa sổ, Vân Thiển Nguyệt sớm đã đikhông thấy bóng dáng, một mảnh trăng sáng từ cửa sổ rọi vào, thẳng tắprơi vào trước người hắn, hình thành một cái khe hở, hắn cứ như vậy lẳnglặng ngưng mắt nhìn ánh trăng kia, qua thật lâu mới thấp giọng nói:“Phụ vương cùng mẫu phi đi mười năm rồi !”
“… Dạ!” Huyền ca gục đầu xuống.
Dung Cảnh tiếp tục trầm mặc, Huyền ca cũng không nói thêm gì nữa. Trong phòng lẳng lặng, tràn ngập hơi thở u ám.
Hồi lâu, Dung Cảnh đưa ngón giữa phủi cái trán, nhẹ nhàng văn vê ,giây lát, hắn thả tay xuống, tựa hồ hết sức buồn cười mà lắc lắc đầunói: “Bao nhiêu năm không người nào dám đụng đồ đạc của ta ! A…”
Huyền ca nhìn xem Dung Cảnh, trong nội tâm chần chờ. Thế tử cao quýnhư thế , trong kinh biết bao nhiêu tiểu thư chỉ có thể vụng trộm ngưỡng mộ mà thôi. Người khác cũng không dám đến gần hắn ba bước, huống chiđộng đến đồ đạc của hắn ? Hắn như đang ở trên đám mây, người nào dámkhinh nhờn? Cũng chỉ có Thiển Nguyệt tiểu thư coi trời bằng vung dám xúc phạm thế tử nhà hắn .
“Một miếng ngọc bội mà thôi, tóm lại là vật ngoài thân, nàng đãmuốn, thì cho nàng!” Dung Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua bên hông trốngkhông. Miếng ngọc bội là đồ đạc duy nhất hắn đeo trên người, hắn dámđoán chắc, nếu hôm nay bên hông hắn mà đeo những vật khác cũng đều sẽrơi vào trong tay nàng, hắn bất đắc dĩ cười cười, không muốn nói thêmnữa, vòng vo đổi chủ đề hỏi: “Dạ Khinh Nhiễm đã đi rồi?”
“Hồi thế tử, Tiểu vương gia nhận được ý chỉ hoàng thượng liền lậptức đi . Hoàng Thượng thúc dục nhanh, hắn không dám chậm trễ, quân kỵdoanh xảy ra chuyện là việc lớn. Hắn ngay cả việc chào từ biệt ThiểnNguyệt tiểu thư đều không có thời gian, chỉ phái thư đồng qua thông báo cho Thiển Nguyệt tiểu thư một tiếng, Thiển Nguyệt tiểu thư khi đó đang ở bên trong phòng của ngài. Cho nên, thư đồng kia đem lời nói truyền chothiếp thân tỳ nữ của Thiển Nguyệt tiểu thư là Thải Liên rồi. Hiện tạiThiển Nguyệt tiểu thư trở về đoán chừng sẽ biết.” Huyền ca vừa dứt lời,lại nói: “Thế tử, ngài vì Thiển Nguyệt tiểu thư động thủ điều đi Nhiễm Tiểu vương gia sao?”
“Như thế nào? Ngay cả ngươi cũng tưởng rằng ta động tay điều đi Dạ Khinh Nhiễm?” Dung Cảnh khiêu mi.
“Chẳng lẽ không phải?” Huyền ca sững sờ.
“Không phải!” Dung Cảnh lắc đầu, “Ta chỉ phái người đưa cho Vân giagia một phong thơ mà thôi. Cho dù không điều đi hắn, Dạ Khinh Nhiễmcũng không dám đến tìm nàng nữa. Việc ở Quân kỵ dianh bất quá là cùngthư của ta trùng hợp với nhau mà thôi.”
“Cái này thật sự là trùng hợp. Sợ là Thiển Nguyệt tiểu thư cũng tưởng rằng ngài động tay.” Huyền ca nghĩ đến thế tử vốn đã kêu người đưa thư của Vân lão Vương gia cho Nhiễm Tiểu vương gia rồi, Nhiễm Tiểu vươnggia lúc thấy thư tức giận đến giơ chân, mắng to thế tử gian trá, nhưnghắn chỉ có thể mắng mà thôi, dù sao có Vân lão Vương gia uy hiếp, nếucòn muốn gặp lại Thiển Nguyệt tiểu thư mà nói…, tương lai thời gian ởtại Hương Tuyền sơn hắn tuyệt đối không dám đi tìm Thiển Nguyệt tiểu thư nữa. Thế tử cần gì vẽ vời thêm chuyện việc quân kỵ doanh chứ?
“Ngươi cho rằng trên thế giới này thực sự có chuyện trùng hợp sao?” Dung Cảnh nhìn về phía Huyền ca.
Huyền ca cả kinh, dù sao từ nhỏ ở bên người Dung Cảnh, hắn lập tứcnói: “Chẳng lẽ là người khác động tay, vì để triệu hồi Nhiễm Tiểu vương gia?”
“Ừ, có người so với ta càng không hi vọng Dạ Khinh Nhiễm mang theonàng gây chuyện.” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, đứng dậy, hai tay chắpsau lưng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao như tô đậm cho một vòng trăng sáng, tiếng nói hắn nhàn nhạt , “Một mực bị coi là hạt bụiđột nhiên có một ngày biến thành trăng sáng, chuyện không kịp đề phòngnhư vậy , Dạ Thiên Khuynh làm sao lại thờ ơ đây?”
“Nguyên lai là thái tử điện hạ tại động tay ở quân kỵ doanh!” Huyềnca giật mình, hắn cũng thấy được mấy ngày nay thái tử điện hạ đối vớiThiển Nguyệt tiểu thư sửa lại cái nhìn, ánh mắt nhìn nàng đã không cònchán ghét phản cảm như dĩ vãng, trái lại đuổi theo thân ảnh của nàng.Bất quá Thiển Nguyệt tiểu thư thì ngược lại, nhìn thấy thái tử điện hạlà chán ghét né tránh. Nhưng mà hắn thật không rõ, Thiển Nguyệt tiểu thư là hạt bụi thì không sai, còn là trăng sáng sao? Trong lòng của hắnquanh quẩn một chỗ nhịn không được mà nói ra, “Thế tử, theo ta thấyThiển Nguyệt tiểu thư một chút cũng không thay đổi, chẳng những khôngthay đổi, còn càng thêm thô lỗ quần là áo lượt nữa nha! Ở đâu có nửađiểm bộ dạng trăng sáng chứ?”
“Đúng vậy a, nàng càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi. Nhưng vìsao Dạ Thiên Khuynh đối với nàng đột nhiên thay đổi, ngươi có nghĩ tớikhông ?” Dung Cảnh không quay đầu lại, cười hỏi.
“Đây còn không phải là thế tử ngài cùng Nhiễm Tiểu vương gia cùng ratay ở tại hoàng cung để bảo vệ Thiển Nguyệt tiểu thư, khiến cho thái tửđiện hạ đối với nàng không giống với lúc trước, nếu như ngày ấy tạihoàng cung ngài cùng Nhiễm Tiểu vương gia không ra tay mà nói…, ThiểnNguyệt tiểu thư khẳng định bị thái tử điện hạ nhốt vào Hình bộ đại laorồi. Hắn cũng không có thay đổi như vậy đâu.” Huyền ca lập tức nói.
“Vậy ngươi có nghĩ tới trong thiên hạ có mấy nữ tử có thể ở trước mặt trăm tên ẩn Vệ của Dạ Thiên Khuynh đang múa đao lộng kiếm mà mặt khôngchút nào biến sắc hay không? Thiên hạ còn có nữ tử nào chứng kiến DạKhinh Nhiễm đem rắn nước đả thương người mà mặt không đổi sắc sao? Lạicó mấy người có dũng khí ở trong lúc Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh hết sức căng thẳng, cam chịu tiến vào Hình bộ đại lao? Lại có bao nhiêu người có thể chỉ một thời gian ngắn ở trong không khí khẩn trương mànghĩ thông suốt, nếu như Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Khinh Nhiễm thực sựđộng thủ, sợ là nàng không chỉ chịu tội hỏa thiêu Vọng xuân lâu, mà còncó thể gánh tội hồng nhan họa thủy làm cho hoàng thất huynh đệ gà nhàbôi mặt đá nhau sao?” Dung Cảnh liên tiếp hỏi lại Huyền ca.
Huyền Ca á khẩu không trả lời được. Ngày đó hắn ẩn nấp từ một nơi bímật gần đó, cho nên, quả thật nhìn thấy rõ ràng Thiển Nguyệt tiểu thưtrấn định đạm mạc, đối mặt thời điểm gió tanh mưa máu, nàng ngay cả mímắt đều không có nháy một cái. Nhưng bội phục thì bội phục, còn lại thìhắn cho là Thiển Nguyệt tiểu thư vì dựa vào Vân lão Vương gia của Vânvương phủ sủng ái cho là mình không sẽ xảy ra chuyện mới không sợ. Hômnay bị thế tử nói như vậy, hắn mới cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư lúc ấy quá mức trấn định rồi.
“Nàng ah… Ha ha, là một câu đố.” Dung Cảnh rút ra kết luận.
Huyền ca nhớ lại lúc mới tới Linh Đài Tự, hắn nói đến năm đó chúngtăng mặc giáp ra trận giết địch cứu Thuỷ tổ hoàng đế . Vân Thiển Nguyệtbiểu lộ trào phúng thì lập tức cảm thấy thế tử nói rất có lý, ThiểnNguyệt tiểu thư nửa thật nửa giả, thật là làm cho người ta nhìn khôngthấu. Bất quá nàng thô tục quê mùa quần là áo lượt không có chút nào cókhí chất của nữ tử tiểu thư khuê các cũng là thật. Bĩu môi, vẫn nói nhưcũ: ” Chỉ sợ Thế tử quá đề cao Thiển Nguyệt tiểu thư. Theo thuộc hạthấy, nàng chỉ có biết ăn ngủ, ngủ ăn.”
“Tham ăn giỏi ngủ cũng là cần bản lĩnh đấy.” Dung Cảnh quay đầu lạinhìn Huyền Ca, giọng nói hơi trầm xuống, “Huyền ca, ở cùng ta đã lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn nông cạn như thế sao? Ta không chỉ nói vớingươi một lần, nhìn người thì phải nhìn bản chất, ngươi đã quá mức phiến diện rồi.”
Huyền ca cảm thấy ủy khuất, giọng nói hạ cực thấp, “Thuộc hạ đã chăm chú nhìn Thiển Nguyệt tiểu thư. Nhưng mà nàng từ trong xương lộ ra đều là thô lỗ cùng quần là áo lượt, lại nói năng bậy bạ hồ ngôn loạn ngữ,rõ ràng hỏi Linh Đài Tự có ni cô hay không, hòa thượng có cùng ni côđại hôn không? Còn nói tương lai có một ngày hòa thượng cùng ni cô cũngcó thể đại hôn. Người xem xem, cái này lời một tiểu thư khuê các cóthể nói sao?”
Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, “Nàng nói như thế hay sao?”
“Vâng!” Huyền ca gật đầu khẳng định.
“Có lẽ nàng nói rất đúng đó! Chuyện thế gian đâu có tiêu chuẩn xácđịnh chứ? Hôm nay là như vậy, nói không chừng đã qua bao lâu sau sẽnghiêng trời lệch đất rồi. Sợ là Dạ Thiên Khuynh từ trước cho tới bâygiờ đều không nghĩ sẽ có một ngày hắn đem ánh mắt bám vào phía sau đuôicủa nàng, Vân Thiển Nguyệt sợ là cũng không ngờ có một ngày nàng liếcnhìn Dạ Thiên Khuynh đều cảm thấy chán ghét. Ta cho tới bây giờ cũngkhông ngờ qua mười năm không xuất phủ chuyện thứ nhất là từ trong taythủ hạ của Dạ Thiên Khuynh cứu nàng thoát khỏi tai ương lao ngục. Thếnhưng ngày ấy đã thực sự làm như vậy.” Dung Cảnh cười nói.
“Thuộc hạ vẫn một mực khó hiểu ngày ấy ở Quan cảnh viên tại hoàngcung, chuyện thái tử điện hạ muốn bắt Thiển Nguyệt tiểu thư thuộc hạcũng không có kịp thời bẩm báo cho thế tử, ngài làm như thế nào biếtđược, mà cứu Thiển Nguyệt tiểu thư ?” Cái này vẫn là nghi hoặc ở tronglòng của Huyền ca. Hôm nay rốt cục cũng hỏi ra.
“Ngày ấy ah…” Ánh mắt của Dung Cảnh hiện lên vẽ suy nghĩ, cười nói: ” Thời điểm Ta tiến cung đi ngang qua uyên ương trì, đúng lúc nhìn thấy một màn hình ảnh. Cảm thấy thập phần thú vị, nên nhìn lâu một lát. Về sau Tứ hoàng tử xuất hiện, lôi kéo nàng đi Quan cảnh viên, ta biết rõnàng sẽ bị Dạ Thiên Dục làm công cụ dùng để dò xét Dạ Thiên Khuynh, erằng sẽ gặp nạn. Cho nên, lúc cùng Hoàng Thượng đánh cờ đột nhiên nghĩtới phải cứu được nàng.”
“Nguyên lai ngày ấy ngài tiến cung cũng đã gặp được Thiển Nguyệt tiểu thư?” Huyền ca kinh ngạc mà nhìn Dung Cảnh.
“Ừ!” Dung Cảnh cười gật đầu.
“Tứ hoàng tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư không có thấy thế tử sao?”Huyền ca lại hỏi. Lập tức nghĩ đến nếu thế tử không muốn người ta pháthiện mà nói…, người khác tự nhiên sẽ phát hiện không được, lập tức sửalời nói: “Ngài thấy cái gì hả? Mà lại khiến ngài muốn cứu Thiển Nguyệttiểu thư? Thuộc hạ cảm thấy ngày ấy thái độ hoàng thượng cũng kỳ quái.Ngài là người không thích hợp cứu Thiển Nguyệt tiểu thư hay cùng nàng có dính dấp, kỳ thật thuộc hạ cảm thấy không chỉ là đại thần trong triềunhìn chằm chằm vào Vân vương phủ cùng Thiển Nguyệt tiểu thư, mà HoàngThượng cũng nhìn chằm chằm vào Vân vương phủ đấy, ngày ấy ngài ra tay kỳ thật đối với ngài rất không tốt. Hoàng Thượng sẽ hoài nghi, cũng sẽ đem ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người ngài. Dù sao ngài hôm nay cònkhông có tiếp nhận vương vị, không thích hợp có bất kỳ động tác dính dấp nào.”
“Đã gặp nàng lơ mơ, khi chứng kiến một tiểu nha đầu không ngừng dậpđầu.” Dung Cảnh cười cười, thản nhiên nói: “Cho dù ta không ra tay,không liên lụy bất cứ chuyện gì, những năm này Hoàng Thượng cũng đã theo dõi Vinh vương phủ cùng ta. Đã như vậy, ra tay cùng không ra tay khôngcó gì khác biệt. Bất quá ngày ấy cứu được nàng, ta chưa từng hối hận .”
Huyền ca ngừng miệng. Nghĩ đến Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là gặpvận may, rõ ràng cũng bởi vì tâm trí mơ hồ bị thế tử nhìn thấy mà cứuđược nàng.
Ánh mắt Dung Cảnh một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa tay chỉhướng bầu trời ngoài cửa sổ, nói với Huyền ca: “Ngươi tới đây, ngươinhìn lên bầu trời, nhìn thấy gì?”
Huyền ca nghe vậy lập tức tới gần Dung Cảnh, đi đến phía trước cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn, lập tức nói: “Một vòng trăng sáng, sao đêmđầy trời.”
“Vầng trăng sáng hôm nay có lẽ không phải nàng, nhưng ngươi làm saobiết về sau không phải nàng? Thời điểm ánh trăng có sớm nhất là tròn như thế này sao? Nó bị dấu vào trong bóng tối, sau đó là trăng lưỡi liềm,tiếp theo là nửa vầng trăng, cuối cùng mới là trăng rằm, tức trăng tròncủa hôm nay. Hào quang vạn trượng. Cảnh ban đêm của toàn bộ mặt đất đềubị nó bao phủ. Ngươi nói xem trăn ẩn trong bóng tối thì không phải làtrăng sao? Ngươi có thể nói trăng lưỡi liềm không phải trăng? Chẳng lẽchỉ có vầng trăng tròn mới có thể gọi là trăng sao?” Dung Cảnh nói.
Huyền ca nghe vậy thân thể chấn động, lập tức cung kính cúi đầu, hổ thẹn nói: “Thuộc hạ ngu độn, đa tạ thế tử chỉ điểm!”
“Ân, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Dung Cảnh gật đầu, giọng nói cực thấp, “Ta chờ mong một ngày kia…”
Một ngày kia cái gì? Hắn cũng không có nói tiếp, nhưng mà Huyền cahiểu rõ. Hắn bỗng nhiên cũng mong đợi. Hắn tin tưởng ánh mắt thế tử, tin tưởng thế tử chưa từng có phán đoán hay suy luận sai lầm, cho nên, hắnmới càng chờ mong một ngày kia, một ngày mà người đó bị bụi bùn ẩn dấuđột nhiên thoát ra khỏi bụi bùn biến thành trăng sáng, hào quang vạntrượng, bao phủ toàn bộ mặt đất như lời thế tử nói. Thật là làm ngườiđời khiếp sợ đến cỡ nào. Mặc dù hôm nay nghĩ đến nữ tử quần là áo lượtkhông thay đổi, thô tục tục tằng, hắn cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng ẩnẩn vẫn cảm thấy có lẽ một ngày kia nàng thật sự sẽ để cho hắn mở rộngtầm mắt.
“Đi ngủ đi! Ngày mai đi Nam Sơn.” Dung Cảnh rời khỏi phía trước cửa sổ, nói với Huyền Ca.
“Vâng!” Huyền Ca lui xuống.
Dung Cảnh đi ngang qua giường êm, chứng kiến sách ném ở trên giườngêm, mở ra một nửa, hắn thoáng nhớ lại, tình hình Vân Thiển Nguyệt xemsách lúc ấy, thỉnh thoảng còn chậc chậc lưỡi phát ra tán thưởng, thìkhông khỏi cười cười, đi đến trên giường nằm xuống, phất tay tắt đèn.
Tây sương viện gió mát lẳng lặng.
Đông sương viện thì náo nhiệt chút ít.
Vân Thiển Nguyệt được ngọc bội xong về tới Đông sương viện, bọn người Thải Liên lập tức ra đón, nguyên một đám mắt lấp lánh ánh sao mà nhìnxem nàng, Thải Liên không thể chờ đợi được hỏi: “Tiểu thư, cá nướng phùdung ăn ngon không?”
“Ăn ngon!” Vân Thiển Nguyệt bước chân không ngừng, đi vào phòng.
“Ta biết ngay Cảnh thế tử làm cá nướng phù dung nhất định ăn ngon,nếu không ăn ngon thì tiểu thư khẳng định đã sớm sẽ trở lại rồi, đâu có ở cả buổi như vậy. Ngài khẳng định ăn rất nhiều a?” Thải Liên đi theosau lưng Vân Thiển Nguyệt vào phòng.
“Hừ!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nhớ tới mới ăn hết có nửa con cá liền tức giận.
“Vừa mới rồi có thư đồng Nhiễm Tiểu vương gia tới truyền lời chotiểu thư, nói quân kỵ doanh xảy ra chút việc, cần Tiểu vương gia trởlại xử lý, còn có thánh chỉ của Hoàng Thượng, nên Tiểu vương gia khôngdám cải lời, lập tức xuống núi rồi. Thông báo tiểu thư một tiếng, ngày mai không thể cùng tiểu thư đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan nữa nha!”Thải Liên nói.
“Ừ, ta đã biết.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến mặc dù Dạ Khinh Nhiễm không đi, hắn cũng không dám đến tìm nàng xem Quảng Ngọc Lan.
“Tiểu thư ngài ngày mai còn đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan không?” Thải Liên hỏi.
“Đi!” Vân Thiển Nguyệt nói.
” Thật tốt, cây cầu nguyện cùng cây cầu phúc của Linh Đài Tự đều ởtại Nam Sơn đó. Ngày mai tiểu thư đi vừa vặn cầu nguyện cầu phúc rồi,nô tỳ lúc trước còn nghĩ đến nếu tiểu thư không đi thì nô tỳ chỉ còncách thay tiểu thư đi cầu phúc thôi, nhưng tóm lại không phải chính ngài cầu phúc, vẫn là khác nhau đấy, chính ngài đi, nhất định linh nghiệm.”Thải Liên vui mừng mà nói.
“Hừ, ngày mai có Dung Cảnh đi, cái thân thể nửa tiên của hắn hướngchỗ đó đi đến, thì cái gì cũng linh nghiệm không được.” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh.
“Cảnh thế tử cũng đi?” Thải Liên mở to hai mắt, “Cảnh thế tử theotiết cầu phúc ba ngày không phải đều cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp sao?Hắn chẳng lẽ có thời gian đi cùng tiểu thư sao?”
“Ngày mai hắn không đi luận pháp nữa. Đi Nam Sơn đào rượu uống.” VânThiển Nguyệt ngáp một cái. Vốn ngủ nửa ngày, hiện tại lại mệt nhọc, quảnhiên một chỗ cùng Dung Cảnh sẽ hao tổn tâm thần cùng đầu óc ah, tênnam nhân lòng dạ hiểm độc chết tiệt.
“Nguyên lai Cảnh thế tử biết rõ Nhiễm Tiểu vương gia không cùng tiểuthư đi, đoán chừng sợ chính ngài đi một thân một mình mới đi cùng ngàiđấy. Cảnh thế tử vì đi cùng ngài rõ ràng đã không chỗ Linh Ẩn đại sưnữa, Cảnh thế tử đối với tiểu thư thật sự là quá tốt.” Thải Liên lập tức vui mừng mà nói.
“Nếu như ngươi biết rõ hắn là sợ ta lại ẩu tả gây chuyện khiến chohắn không có cách nào giao phó với gia gia, mới chuẩn bị ngày mai mộttấc cũng không mà rời giám thị ta đó. Ngươi còn cho là hắn đối với tathật tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt lườm Thải Liên.
“Tiểu thư, ngài đối với Cảnh thế tử có thành kiến rồi. Ngài hôm naycùng Nhiễmm Tiểu vương gia đến hậu sơn nướng cá suýt nữa đốt đi HươngTuyền sơn đích thật là quá ẩu tả. Nếu hôm nay thực xảy ra chuyện, sợ làngài đã sớm bị Hoàng Thượng nhốt vào đại lao rồi. Hắn đi cùng ngài cũng là vì ngài đó, người khác ước gì ở cùng Cảnh thế tử mà không được!”Thải Liên giận liếc Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến không biết Dung Cảnh cho tiểu nha đầu bênngười nàng ăn cái gì rồi. Cứ khắp nơi nói chuyện giúp hắn. Nàng chẳngmuốn lại nói tiếp, liền khoát khoát tay, “Được, hắn tốt là được chứ gì?Là ta không biết điều. Đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ.”
“Tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai nô tỳ sẽ kêu tiểu thư rời giường sớm.” Thải Liên lập tức nói.
“Không cần kêu ta, đến lúc thức dậy ta tự nhiên sẽ thức.” Vân Thiển Nguyệt hướng trước giường đi đến.
Thải Liên cũng biết tính tình tiểu thư, chỉ cần tiểu thư không muốndậy, ngày mai sợ là nàng kêu cũng không dậy. Chỉ có thể tắt đèn cho VânThiển Nguyệt, đóng cửa phòng rồi lui ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường, vốn rất buồn ngủ, trong đầu lạiđột nhiên nhớ tới tình cảnh hôm nay, Dạ Khinh Nhiễm tại ở suối hươngtuyền giẫm phải lá sen đâm cá , Thanh Sơn thác nước, nước suối tronglành, chùa cổ đình nghỉ mát, Bán chi liên nở rộ tươi đẹp, mỹ nhân cảnhđẹp, dáng người phiêu dật, trong tay là cá bé với vẻ mặt hưng phấn. Mộtbức tranh như vậy thực sự quá tốt đẹp rồi. Nàng không khỏi chậc chậc hai tiếng, bỗng nhiên đẩy chăn,mền ra ngồi xuống. Hay là hiện tại vẽxuống đi! Miễn cho mấy ngày nữa sẽ quên. Cảnh đẹp hiếm có như vậy, sợ là trăm ngàn năm khó gặp, không vẽ lại chẳng phải đáng tiếc sao?
Nghĩ đến chỗ này, nàng khoác áo phủ lên vai, đi đến trước bàn một lần nữa đốt đèn.
“Tiểu thư? Ngài làm sao vậy?” Thải Liên còn không có rời khỏi, thấy Vân Thiển Nguyệt ở trong phòng lại đốt đèn lên, lập tức hỏi.
“Không có chuyện gì, ngươi đi ngủ đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua giấy và bút mực trên mặt bàn, rồi hướng ra ngoài nói.
“Vâng, tiểu thư đi ngủ sớm.” Thải Liên ngáp một cái, nàng bởi vì hômqua muốn tới Linh Đài Tự mà quá mức hưng phấn, cơ hồ một đêm không cóchợp mắt, hôm nay lại chơi một ngày, tự nhiên là mệt mỏi. Thấy Vân Thiển Nguyệt không cần nàng , liền quay người đi ngủ rồi.
Vân Thiển Nguyệt lấy tay mài mực, động tác thuần thục mà lại nhanhchóng, một lát, bên trong nghiên mực màu mực đều đều, so với Thải Liênmài còn tốt hơn. Nàng đem giấy Tuyên Thành trải rộng ra, nhấc bút, nghĩnghĩ, rồi bắt đầu vẽ.
Thoăn thoắt, nhẹ nhàng như gió, vẽ mực đậm nhạt màu, không ra mộtlát, một bức tranh mỹ nhân cảnh đẹp vẽ một lần là xong. Núi xanh, suốitrong, thác nước, chùa cổ, đình nghỉ mát, Bán chi liên, nam tử cẩm y đai lưng ngọc, có tư thế tiêu sái ngông nghênh, chân đạp lá sen, trênsông khẽ múa, trên đường vung bút không thấy chút mực nào dừng lại. Dùcho ai nhìn thấy, một bộ tác phẩm tốt vô cùng dù là ai cũng không thểbắt bẻ được.
Vân Thiển Nguyệt thoả mãn gật đầu, buông bút, khóe miệng nhếch lên,tâm tình sung sướng. Bị Dung Cảnh và Huyền ca đè nén một bụng tức giậnrốt cục cũng tiêu tán rồi. Nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm, quả nhiên đã khiếncho nàng tâm tình sung sướng. Đáng tiếc hắn xuống núi rồi.
Vừa muốn tắt đèn đi trở về phía trước cửa sổ, lại nghĩ tới sau đó hắn giết cá cũng là rất đẹp đấy. Lập tức hào hứng tràn đầy, lần nữa đề bút, một bộ mỹ nhân giết cá vung lên mà thành.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xem hai bức tranh, mỗi người mỗi vẻ, sinh độngnhư thực, lúc này nàng mới hài lòng. Tắt đèn, bước chân nhẹ nhàng mà trở về trước giường, nằm một chút là ngủ đi.
Một giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào, ngày thứ hai tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Vân Thiển Nguyệt thoải mái mà duỗi cái tay, nghe cửa ra vào có tiếngThải Liên không ngừng đi đi lại lại, nghĩ đến tiểu nha đầu này đoánchừng là đợi đến nóng lòng, nhưng không dám gọi nàng dậy, nên lập tứckêu: “Thải Liên, giờ nào rồi hả?”
“Tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh, đã giờ Tỵ rồi.” Thải Liên lập tức đẩy cửa ra tiến vào.
” Còn sớm ah!” Vân Thiển Nguyệt cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, ngồi dậy, xuống giường, bắt đầu rửa mặt.
“Tiểu thư, còn sớm ah! Ngọc Ngưng tiểu thư Phủ Thừa Tướng sớm đã tới rồi, cũng đã ở phía trước sảnh đợi ngài một canh giờ rồi. Nô tỳ muốnkêu ngài, nhưng Ngọc Ngưng tiểu thư nói không cần gấp, đợi ngài tỉnhngủ đã. Nô tỳ nghĩ đến đánh thức tiểu thư, ngài tất nhiên sẽ không vui,cho nên cũng không dám đến kêu ngài.” Thải Liên bỉu môi nói.
“Hử? Nàng đến chờ ta làm gì?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ.
“Ngọc Ngưng tiểu thư nói biết rõ hôm nay Nhiễm Tiểu vương gia có việc cấp thiết phải xuống núi rồi, chỉ sợ không có người ở cùng tiểu thư,nàng tới muốn cùng tiểu thư dạo chơi Hương tuyền sơn. Cũng tiện để chiếu ứng lẫn nhau. Một người thì không vui đâu.” Thải Liên nói.
“Như vậy ah!” Vân Thiển Nguyệt có chút nhíu mày. Ngọc Ngưng biết mộtngười không có ý nghĩa sao? Nàng hôm qua không phải cùng Dung Linh Lan,Lãnh Sơ Li ở một chỗ sao?
“Tiểu thư, nô tỳ xem Ngọc Ngưng tiểu thư không sai. Lúc trước DungNhị tiểu thư cùng tiểu quận chúa Hiếu phủ thân vương ở sau lưng đềuthường thường khi dễ ngài, nhưng mà Ngọc Ngưng tiểu thư cho tới bây giờđều đối với ngài tốt, có đôi khi còn ra mặt giúp đỡ. Trong kinh thành tiểu thư khuê các phần lớn đều là cùng Dung Nhị tiểu thư cùng Lãnh tiểu quận chúa một mặt khi dễ cười nhạo tiểu thư đấy, có một số ít tiểu thưtuy không khi dễ cười nhạo tiểu thư nhưng cũng là cùng tiểu thư giữkhoản cách, chỉ Ngọc Ngưng tiểu thư mỗi lần đều đối với tiểu thư mỉmcười , nói chuyện hòa khí.” Thải Liên một bên bận bộn chuẩn bị cho VânThiển Nguyệt, một bên nói.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Ngọc Ngưng sao? Nàng nhớ tới tình hình hôm qua Dung Cảnh ở trong xe ngựa đi ra , không khỏi nở nụ cười , người này thú vị thật ! Người nọ lòng dạ hiểm độc , có nữ tử như vậy ưathích cũng không kỳ quái, bởi vì không biết bản chất lòng dạ hiểm độccủa hắn. Nàng nghĩ vậy liền hỏi: “Ngươi có nói với nàng Dung Cảnh muốncùng ta đi không?”
“A., nô tỳ đã quên, nếu không hiện tại nô tỳ đi nói cho Ngọc Ngưngtiểu thư đây? Nói Cảnh thế tử đi cùng ngài, bảo nàng không cần đi cùngtiểu thư.” Thải Liên cả kinh, vội vàng thả ra đồ vật trong tay muốn rờiđi.
“Không cần. Dù sao đều là đi ra ngoài chơi, vậy thì cùng đi thôi” Vân Thiển Nguyệt ngăn lại Thải Liên.
“Tiểu thư, sợ là Cảnh thế tử không muốn a? Hiện giờ làm sao đây?”Thải Liên có chút không tình nguyện. Thầm mắng mình quá hồ đồ, làm saolại đem chuyện Cảnh thế tử với tiểu thư cùng đi Nam Sơn mà quên mất.Nàng lập tức nói: “Tiểu thư, đã có Ngọc Ngưng tiểu thư, Cảnh thế tử đicùng ngài chỉ sợ sẽ bất tiện…”
“Bất tiện cái gì? Chúng ta lại không có gì không thể cho ai biết.”Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên , sửa sang lại vạt áo, nơi cánh taybuộc một dây lụa mỏng, thời đại này nữ tử nơi cánh tay đều đeo đồ đạc,thật sự là phiền toái, nàng đã ném đi vài lần, nhưng không chịu nổi Thải Liên cằn nhằn bên tai xì xào nói không có giống nữ nhân, bất đắc dĩphải chấp nhật hiện tại cũng đã quen, hướng tấm gương nhìn thoáng qua,rồi phân phó nói: “Ăn đồ đi. Ăn mới có sức đi chơi!”
Thải Liên vẫy tay một cái, Thính Vũ, Thính Tuyết lập tức bưng đồ ăn lên.
Sau khi ăn cơm xong, Vân Thiển Nguyệt bước đi ra ngoài, “Đi, đi tiền thính kêu nàng chúng ta cùng đi Nam Sơn.”
Thải Liên chỉ có thể bỉu môi đi theo ở phía sau, nghĩ đến Ngọc Ngưngtiểu thư mọi thứ so với tiểu thư đều tốt, đến lúc đó còn không đem tiểuthư hạ xuống dưới sao? Cảnh thế tử thật tốt, vạn nhất bị Ngọc Ngưng tiểu thư…
“Ngươi cái tiểu nha đầu, ngươi là người của ta, không được ‘thiên vịngười ngoài, bênh vực người ngoài’ biết rõ không?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, gõ Thải Liên một cái, cảnh cáo nói: “Nhất là Dung Cảnh,ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngươi về sau lại muốn thiên vị hắn, ta liền đemngươi bán đi, hoặc là đưa quacho hắn.”
Thải Liên giật mình, liền vội vàng gật đầu, “Nô tỳ đã biết. Nô tỳcũng không có phúc khí đi hầu hạ Cảnh thế tử. Nô tỳ về sau không nói làđược. Dù sao ai đối với tiểu thư tốt tất cả mọi người có thể thấy rõđấy, cũng không cần nô tỳ nói.”
Lời này rõ ràng là nói chỉ có nàng Vân Thiển Nguyệt thấy không rõ!
“Nha đầu chết tiệt kia! Đó là ngươi không biết hắn lòng dạ hiểm độc,mọi người cũng không biết mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt mắng một câu, bỗng nhiên thở dài: “Ai, Dạ Khinh Nhiễm mới là người cùng lý tưởng với taah!”
Thải Liên gật gật đầu, “Nhiễm Tiểu vương gia đối với tiểu thư cũng là vô cùng tốt đấy.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lúc này đồng ý.
Chủ tớ hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước sảnh.
Bước vào phòng trước, quả nhiên thấy Ngọc Ngưng ngồi yên trongphòng. Xuyên thấu qua bức rèm che, Vân Thiển Nguyệt thấy nàng đoan trang mà ngồi, thời điểm không người cũng sống lưng thẳng tắp, một thânquần áo màu trắng ưu nhã, Chu trâm (cài tóc) đồ trang sức phối hợp rấtđồng điệu, không xa hoa, không khoe khoan, vẻ đẹp của nàng dịu dàng nhưnước, có chừng có mực. Xa xa xem ra, là một bức tranh nhạt nhẽo .
Vân Thiển Nguyệt chậc chậc tán thưởng, mỹ nhân như vậy, nhìn xem cảnh đẹp ý vui.
“Nguyệt tỷ tỷ rốt cục ngủ đã đủ rồi, muội muội đợi thật lâu.” NgọcNgưng gặp Vân Thiển Nguyệt đi vào, cười đứng người lên. Thanh âm tuy oán trách, nhưng không có nửa điểm không vui.
“Ta nào biết đâu rằng muội muội muốn tới tìm ta đi chơi, nhất thờitham ngủ thức dậy trễ.” Vân Thiển Nguyệt không vào nhà, đối với nàng vẫy tay, “Đi thôi! Chúng ta đi tìm nhược mỹ nhân.”
“Nhược mỹ nhân?” Ngọc Ngưng ra khỏi phòng, nghi hoặc nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Là Dung Cảnh! Hắn nói hôm nay nghe theo lời ông nội của ta giám thịta không cho càn quấy. Thật chán ghét, may mắn ngươi tìm đến ta rồi,nếu không ta chẳng phải là cả một ngày cũng sẽ đối mặt với hắn sao? Ngẫm lại thật không có khẩu vị ah!” Vân Thiển Nguyệt phiền muộn mà nói.
“Ha ha, nguyên lai Nguyệt tỷ tỷ nói Cảnh thế tử!” Ngọc Ngưng sữngsờ, lập tức che miệng nở nụ cười, sau đó nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn phiền chán của Vân Thiển Nguyệt không giống đang giả vờ, nàng cười đếncàng phát ra đơn thuần, “Hôm qua ngươi cùng Nhuộm Tiểu vương gia đíchthật là quá mức càn quấy rồi, sao có thể ở hương tuyền sơn ăn cá nướng? Hơn nữa vào ngày như vậy, thiên hạ dân chúng đều hướng về Linh Đài TựHương Tuyền sơn cầu phúc. Các ngươi nếu thật là đốt đi núi mà nói…, sợ là sẽ phải khiến cho thần cùng dân chúng tức giận, Hoàng Thượng chắcchắn sẽ trách tội đó. Vân gia gia cũng là vì tốt cho ngươi. Cảnh thế tửcũng là bất đắc dĩ mới trông chừng ngươi đấy. Tỷ tỷ cảm giác mình buồnbực, không chừng Cảnh thế tử so ngươi còn buồn bực hơn đó”
Đây là nói Dung Cảnh trông chừng nàng, so với nàng trông thấy hắncàng phiền muộn hơn sao? Không đỡ được! Nữ nhân này cũng quá tổn thươngngươi. Vân Thiển Nguyệt không nói.
“Cảnh thế tử cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp trăm ngàn năm khó gặp, đây là hiếm thấy, thế tử đã nguyện ý chiếu cố tỷ tỷ, thuận tiện có thể dẫntỷ tỷ đi tắm Phật Quang cũng là chuyện tốt. Hôm qua muội muội đi nghexong, cảm thấy được ích lợi không nhỏ, vốn biết được hôm qua Nhiễm Tiểuvương gia xuống núi, hôm nay tất nhiên là không thể ở cùng tỷ tỷ, sợ tỷtỷ cô độc, nên ta không có đi lắng nghe Phật âm đến đây cùng tỷ tỷ, nếu Cảnh thế tử muốn dẫn theo tỷ tỷ tiến đến Đạt Ma đường mà nói…, vậy thì vừa vặn rồi. Nói thật, muội muội vẫn còn muốn lắng nghe Phật âm đấy.”Ngọc Ngưng lại cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xem Ngọc Ngưng cười đến mặt hoa sáng rỡ, thậtsự không muốn đả kích nàng, nhưng không đả kích người không phải là bảnsắc của nàng, nên bỉu môi nói: “Vậy đoán chừng hôm nay ngươi không lắngnghe phật âm được. Bởi vì Dung Cảnh không đi Đạt Ma đường cùng Linh Ẩnđại sư luận pháp đâu.”
“Cảnh thế tử hôm nay không đi Đạt Ma đường cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp rồi hả? Là đi nơi nào?” Ngọc Ngưng cả kinh.
“Hôm qua ta cùng Dạ Khinh Nhiễm hẹn nhau đi Nam Sơn xem Quảng NgọcLan. Nhưng mà người kia có chuyện đi rồi, cho nên Dung Cảnh nói sẽ đicùng ta. Ta vốn không muốn đi, nhưng hắn nói sẽ mở cho ta rượu hoa lan,ta vì nể mặt của rượu Hoa lan mới đáp ứng. Cho nên, muội muội nếu cònmuốn lắng nghe Phật âm thì có thể chính mình đi Đạt Ma đường nghe LinhẨn đại sư thuyết pháp rồi.” Vân Thiển Nguyệt thở dài nói.
“Nguyên lai là như vậy!” Ngọc Ngưng bỗng nhiên gục đầu xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xem nàng, cười mà không phải cười.
Ngọc Ngưng cúi đầu chỉ là một lát, lại nâng đầu cười nói với VânThiển Nguyệt: “Muội muội tuy ưa thích lắng nghe Phật âm, nhưng không cóCảnh thế tử cùng Linh Ẩn đại sư cùng nhau luận pháp đoán chừng cũng sẽgiảm đirất nhiều thú vị, dù sao ý định hôm nay của muội muội là ở mộtngày cùng với tỷ tỷ, nếu có Cảnh thế tử , thuận tiện muội muội hướng hắn lãnh giáo Phật hiệu chỗ hôm qua nghe có chút không hiểu . Tỷ tỷ khôngngại có thêm một người chứ?”
“Tự nhiên không ngại, như thế nào sẽ ngại! Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt đối với Ngọc Ngưng cười cười, so với nàng cười còn càng sáng lạn hơn,có mỹ nhân này ở đây…, Dung Cảnh ngắm mỹ nhân, phải là không có thờigian giám thị nàng, trêu tức nàng hay không? Nàng thật cầu còn khôngđược đây này!
“Vậy chúng ta phải nhanh đi đến chỗ Cảnh thế tử a! Chỉ sợ Cảnh thế tử đã đợi tỷ tỷ nửa ngày rồi.” Ngọc Ngưng thấy Vân Thiển Nguyệt không đểý, nhớ lại hôm qua nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm nói chuyện vui vẻ, cực kỳ tâm đầu hợp ý, còn đối với Dung Cảnh lại là một bộ dạng phiền chán đau đầu, thì lập tức cảm thấy vui vẻ , bước chân cùng giọng nói cũng nhẹnhàng hơn.
“Đi!” Vân Thiển Nguyệt không muốn nói nhiều, sải bước hướng Tây sương viện đi đến.
Ngọc Ngưng xem trước mặt bộ dáng Vân Thiển Nguyệt sải bước không hề nửa điểm tiểu thư khuê các thì nhàn nhạt nở nụ cười , nghĩ đến Cảnh thế tử là nhân vật bậc nào, tất nhiên sẽ chướng mắt cái nữ tử thô tục chỉbiết ăn uống vui đùa bất luận cái gì cũng đều không hiểu này, xem ra lànàng thật sự quá lo lắng. Vừa nghĩ như thế, trong càng thoải mái, đốivới Vân Thiển Nguyệt cũng thân cận thêm vài phần, nhấc lên làn váy bước nhanh hơn vài bước đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng nói: “Nguyệttỷ tỷ, ngươi đi quá nhanh rồi.”
“Vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Ngọc Ngưng , lắc đầu,nghiêm trang mà nói: “Không phải ta đi quá nhanh, là ngươi đi quá chậm!giống như Nhược mỹ nhân kia, cho tới bây giờ đều là một tính tình khôngnhanh không chậm , không nóng không lạnh, nhìn vào khiến cho người kháckhó chịu.”
“Xem Nguyệt tỷ tỷ nói, đó là ngươi đối với Cảnh thế tử có thành kiến. Cảnh thế tử rất tốt.” Ngọc Ngưng lắc đầu, bỗng nhiên chợt nói: “Chắc là vì đem Tiểu vương gia ra so sánh, Tiểu vương gia cho tới bây giờ đều là người hào sảng tiêu sái, sảng khoái nói chuyện , cho nên tỷ tỷ mới cảmthấy Cảnh thế tử không nóng không lạnh. Nhưng theo Ngọc Ngưng thấy, Tiểu vương gia không trầm ổn bằng Cảnh thế tử. Mỗi người mỗi vẻ, cóthể là tỷ tỷ ưa thích nam tử như Tiểu vương gia vậy , cho nên mới khôngquen nhìn Cảnh thế tử.”
“Nói như vậy ngươi ưa thích loại nam nhân như Dung Cảnh hả?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Ngọc Ngưng, cười hỏi.
” A.., tỷ tỷ nói cái gì đó! Ta chỉ là cảm thấy Cảnh thế tử rất tốt mà thôi. Ở trong kinh nam nữ già trẻ nào không nói Cảnh thế tử tốt. Tỷ tỷcũng không nên nói giỡn rồi. Ngọc Ngưng sẽ xấu hổ vô cùng đấy.” NgọcNgưng lập tức xấu hổ đỏ mặt, gục đầu xuống, trong miệng tuy nói nhưthế, nhưng vui mừng là lớn hơn xấu hổ.
Quả nhiên dù thành thục trưởng thành sớm thế nào thì vẫn là tiểu cônương ah! Ngọc Ngưng theo lý thuyết so với thân thể này còn nhỏ hơn mộtchút. Vân Thiển Nguyệt không sao cả khoát khoát tay, “Thẹn thùng cái gì h! Ưa thích là ưa thích, không thích là không thích! Ta chính là ưathích Dạ Khinh Nhiễm, không thích Dung Cảnh. Vậy thì sợ cái gì?”
“Tỷ tỷ, lời này cũng không thể nói lung tung đấy. Nào có nữ hài tửnhà ai không cố kỵ mà lớn tiếng nói ưa thích nam tử đâu, sẽ bị người tacười đấy.” Ngọc Ngưng ngẩng đầu, gương mặt đầy mây đỏ, mặt mày hàmxuân, nhìn Vân Thiển Nguyệt oán trách, lời nói vòng vo: “Bất quá tỷ tỷkhông thích Cảnh thế tử ưa thích Tiểu vương gia cũng có thể hiểu. Dùsao Tiểu vương gia cùng tỷ tỷ chí thú hợp nhau, so sánh hợp ý. Tiểuvương gia đối với nữ tử trong kinh cho tới bây giờ đều sắc mặt khôngchút thay đổi. Chỉ có đối với tỷ tỷ mắt là đối đãi khác. Tỷ tỷ ưa thíchhắn cũng đúng.”
“Ừ, dù sao Dạ Khinh Nhiễm cũng không tệ.” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Cũng không tiếc rẻ mà biểu dương một người.
Ngọc Ngưng cười khẽ, lại không nói.
Hai người đang lúc nói chuyện đã đi vào Tây Sương viện, Vân ThiểnNguyệt dừng bước, đứng tại cửa ra vào hô lớn, ” Dung Cảnh, đi thôi!”
“Tỷ tỷ, kêu Cảnh thế tử như vậy là không lễ phép, chúng ta hãy tìm người thông báo một tiếng a!” Ngọc Ngưng lập tức nói.
“Ngươi không phát hiện trong sân hắn đừng nói là người , ngay cả mộtcon kiến cũng không trông thấy sao? Ai thông báo cho chúng ta chứ?” VânThiển Nguyệt có chút chịu không được nữ nhân này, nếu nàng ta biết rõhôm qua nàng bước vào trong phòng Dung Cảnh chờ hắn không biết sẽ phảnứng như thế nào? Nếu không phải có nàng ta ở bên cạnh, nàng sớm đi vàokéo người đi rồi. Rượi hoa Lan chôn mười năm ah, không biết có thật uống ngon không?
Ngọc Ngưng lập tức á khẩu.
Hai người đợi nửa ngày, không thấy trong phòng có người đi ra. NgọcNgưng hỏi thăm Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt tỷ tỷ, có thể Cảnh thế tử cănbản là không có ở trong hay không?”
“Dung Cảnh! Ngươi chết rồi sao? Có ở đấy không? Có thì nói mộttiếng!” Vân Thiển Nguyệt không bình tĩnh đợi được, liền rống lên mộtcâu.
“Nguyệt tỷ tỷ, ngươi sao có thể rống Cảnh thế tử?” Ngọc Ngưng lập tức che miệng Vân Thiển Nguyệt, cả kinh nói.
“Ách…” Vân Thiển Nguyệt đã quên bên người còn có một thục nữ đối với Dung Cảnh vô hạn ái mộ. Cười hắc hắc, đẩy ra tay của nàng, đối với nàng nháy mắt mấy cái, ánh mắt nhìn hướng chính giữa chủ phòng nói: “Ngươixem, hắn không phải đi ra rồi sao?”
Ngọc Ngưng thả tay xuống, theo tiếng nói của Vân Thiển Nguyệt nhìnlại, quả nhiên gặp Dung Cảnh đang từ trong phòng chậm rãi đi ra, mộtthân cẩm bào nguyệt sắc cắt may vừa dặn, dáng người thon gầy cao ngất,đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, như Chi Lan ngọc thụ, trời quang trăng sáng, tôn quý lịch sự tao nhã nói không nên lời, như thơ giống như họa , nàng không khỏi ngừng thở, ánh mắt lập tức bị đính chặt, dù thế nào cũng dời đi không được.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt mà nhỏ giọng thầm nói: “Đúng là bụi hoa đào nát”
Thanh âm kia quá nhỏ, Ngọc Ngưng cách nàng gần nhưng lo chú tâm nhìnxem Dung Cảnh tự nhiên không nghe thấy. Mà Dung Cảnh bỗng nhiên dừnglại bước chân, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên có chút híp mắt thoáng qua, bất quá chỉ qua trong giây lát lại khôi phục bình thường,chậm rãi hướng cửa ra vào đi tới.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến cái người này lỗ tai thực thính ah! Nhưngnàng lại không có nói sai, hắn vốn chính là một bụi hoa đào nát.
“Ngọc Ngưng bái kiến Cảnh thế tử!” Thẳng đến Dung Cảnh đi đến phụcận, Ngọc Ngưng giống như mới bừng tỉnh, mặt đỏ lên, gục đầu xuống, cho Dung Cảnh thấy lễ nghĩa tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các.
“Ừ, đi thôi!” Dung Cảnh liếc nhìn Ngọc Ngưng, bước đi thẳng về phíatrước. Đi ngang qua bên người Vân Thiển Nguyệt, thật sâu đưa mắt nhìnnàng , ấm giọng nói: “Tuy hôm nay là tháng năm của mùa hè, hoa đào nơikhác đều đã nở hết, nhưng mà Nam Sơn của Linh Đài Tự ở hương tuyềnsơn, cây đào hôm nay vẫn có đào hoa đua nở. Nếu ngươi muốn xem, chúng ta chốc lát thuận tiện đi xem.”
Vân Thiển Nguyệt còn chưa nói, Ngọc Ngưng đã thẳng thân lên, ôn nhucười nói: “Nguyên lai tỷ tỷ muốn xem không phải Quảng Ngọc Lan, là hoađào ah! Cảnh thế tử nói rất đúng, Hương Tuyền sơn bởi vì địa thế cao,cho nên nhiệt độ hơi thấp, hoa đào nơi khác đều đã tàn, nhưng ở đây lạiđúng lúc đang nở. Tỷ tỷ ngắm nhìn một chút vẫn còn kịp.”
Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co rút, im lặng nhìn bầu trời , gật đầu, “Tốt!”
“Chúng ta đi nhanh đi!” Ngọc Ngưng thân mật mà giữ chặt tay Vân Thiển Nguyệt , vội vàng đi theo sau lưng Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt hơi thoáng nhìn lướt qua khuôn mặt Ngọc Ngưng, mềmmại hồng hồng như Son Phấn , trong nội tâm khinh bỉ đối với Dung Cảnhđang chậm rãi đi phía trước, cái này choáng nha. Bộ dáng mê hoặc thếnhân, cũng chỉ có nàng có thể thấy rõ mặt thật của hắn mà có không bịmị hoặc, mới thấy nàng anh minh thần võ cỡ nào, không dễ dàng cỡ nào a.Chỉ có Dạ Khinh Nhiễm mới hiểu nàng.
“Cảnh thế tử, hôm qua ngài cùng Linh Ẩn đại sư nói” Phật giả, giácgiả”, Ngọc Ngưng lắng nghe được cái hiểu cái không, còn không hiểu đượcrõ ràng, không biết thế tử có thể chỉ điểm cho Ngọc Ngưng không?” Bangười đi vài bước, chỉ nghe Ngọc Ngưng ôn nhu mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến cô gái nhỏ này tìm chủ đề lôi kéo làm quen được rồi.
“Tần tiểu thư không rõ là tốt rồi, không cần quá nhiều miệt mài theođuổi. Phật hiệu cần phải có phật tính để ngộ, nếu như ngươi thật có thểhiểu thấu đáo minh bạch, như vậy liền không còn là ngươi nữa.” bước chân của Dung Cảnh vẫn không ngừng, giọng nói ôn hòa thanh đạm truyền đến,câu nói đầu tiên đã chặn Tần Ngọc Ngưng lại.
Vân Thiển Nguyệt gục đầu xuống, cảm giác toàn thân trong nháy mắt đều đang run. Cái nam nhân lòng dạ hiểm độc này! Tuyệt thật.
Ngọc Ngưng sững sờ, chẳng những không ão não, ngược lại cho rằng thụ giáo mà vội vàng nới lỏng tay Vân Thiển Nguyệt thi lễ sau lưng DungCảnh, thành tâm thành ý nói cám ơn: “Thế tử nói đúng, may mắn thế tửnhắc nhở, là Ngọc Ngưng quá mức chấp nhất muốn nghĩ tìm tòi ra kết quảcuối cùng.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng. Cái này mà cũng cám ơn? Rõ ràng cho thấy Dung Cảnh không muốn nói cho nàng biết mà!
“Tần tiểu thư không cần cám ơn! Ngươi đã có thể lĩnh ngộ lời tanói, liền thấy ngộ tính của ngươi rất cao.” Dung Cảnh cũng không quayđầu lại, tựa hồ không biết động tác của Tần Ngọc Ngưng, thanh âm ynguyên như cũ ôn hòa nhàn nhạt.
“Vẫn là phải đa tạ thế tử, như ngài không chỉ điểm, Ngọc Ngưng sẽ một mực để tâm vào chuyện vụn vặt này.” Ngọc Ngưng thẳng người lên, tiếngnói ôn nhu như suối nước , mềm đấy, ôn nhu đấy, trơn bóng đấy, lại đểcho người nghe xong trong xương đều xốp giòn .
Vân Thiển Nguyệt không khỏi run rẩy thân thể, cách Ngọc Ngưng xa chút ít.
Dung Cảnh không đáp lời, phảng phất như không nghe thấy.
Ngọc Ngưng không để ý, tựa hồ cho rằng Dung Cảnh nên là như vậy.
Trong lúc nhất thời không nói nữa. Ngọc Ngưng tựa hồ cũng không biếtnói cái gì, chỉ nhìn lấy bóng lưng Dung Cảnh, con mắt không hề rời khỏi đó.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xem Dung Cảnh, một cái bóng lưng giống như vẽ, lại nhìn xem Ngọc Ngưng, bộ dạng tiểu thư khuê các xuân tâm nảymầm cũng thật sự đẹp vô cùng, nàng cảm thấy hai người này thật thú vị,vừa đi một bên vừa dùng chân đá cục đá chơi. Cục đá quay tròn trên mặtđất , nàng đến quên hết mọi thứ.
“Cẩn thận đem làm gãy, tương lai ngươi phải nằm ở trên giường a!” Dung Cảnh bỗng nhiên nói.
“Ngươi rủa ta!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái. Ngườinày cho tới bây giờ trong miệng cũng nhả không ra lời hữu ích.
“Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật sự là trong chốc lát cũng không chịu ngồiyên, cho ngươi đi theo Cảnh thế tử thật sự là làm khó ngươi rồi, nếu làTiểu vương gia ở đây mà nói tất nhiên mang theo ngươi thi triển khinhcông.” Ngọc Ngưng thu hồi ánh mắt trên lưng Dung Cảnh lại, đối với VânThiển Nguyệt che miệng lại cười.
“Đúng vậy! Nếu là Dạ Khinh Nhiễm ở đây thì tốt rồi. Ở cùng tên cổ hũ này làm người ta buồn bực ah!” Vân Thiển Nguyệt chấp nhận.
“Ngươi đừng mơ, hôm nay Dạ Khinh Nhiễm ở Quân kỵ doanh bận rộn sợ làliền cả nước miếng đều uống không được.” Dung Cảnh quay đầu lại lườm Vân Thiển Nguyệt nói: “Nếu như ngươi cảm thấy buồn bực …, chúng ta có thểđi Đạt Ma đường, người nơi đó nhiều, ngươi tuyệt đối sẽ không buồn bựcđâu. Như thế nào?”
“Mới không cần.” Vân Thiển Nguyệt lập tức phản đối.
“Ngươi không phải cảm thấy buồn bực sao?” Dung Cảnh hỏi.
“Ta vừa mới cảm thấy buồn bực, hiện tại lại không có buồn bực nữarồi.” Vân Thiển Nguyệt một chút cũng không vì lời nói trước sau mâuthuẫn của mình mà xấu hổ, rất thức thời nói.
“Ừ! Ngươi không buồn bực là tốt rồi.” Dung Cảnh lên tiếng, lại không nói nữa.
Vân Thiển Nguyệt đối với phía sau lưng hắn hung hăng trừng mắt , tiếp tục đá cục đá, đem cục đá bị đá phát ra tiếng lịch kịch.
Ngọc Ngưng nhìn xem Vân Thiển Nguyệt buồn cười, ôn nhu nói: “Nguyênlai Nguyệt tỷ tỷ sợ nghe Phật âm ah! Trách không được ngay cả Đạt Mađường ngươi đều không đi, lộ một mặt cũng không. Cũng khó trách, Nguyệttỷ tỷ cho tới bây giờ đều không thích học chữ cầm kỳ thư họa thêu thùamay vá những vật này, chỉ ưa thích võ công đao kiếm. Hôm nay tới HươngTuyền Sơn này đã làm khó ngươi rồi.”
“Đúng vậy a! Ta không muốn, lão đầu trong nhà không nên ép ta đến đây.” Vân Thiển Nguyệt làm gương mặt khổ.
“Vân gia gia là đối với ngươi tốt, đây là việc trọng đại ngàn năm,tắm rửa Phật Quang có thể khẩn cầu Phật tổ phù hộ, cả đời an bình đấy.Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nên hiểu nổi khổ tâm của lão Vương gia.” Ngọc Ngưngmột bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa mà diễn xuất.
“Không có Phật tổ phù hộ ta cũng đã lớn như vậy rồi.” Vân ThiểnNguyệt không cho là đúng. Nàng sợ tắm rửa Phật âm về sau Phật tổ đemnàng trở thành yêu nghiệt. Khoát khoát tay, “Ta không tin cái này!”
Ngọc Ngưng vốn còn muốn khuyên nữa, nghe vậy chỉ cười nói: “Nguyệt tỷ tỷ không có phật tính, đây là trời sinh đã vậy, cũng không có biệnpháp.” Dứt lời, nhìn Dung Cảnh , hỏi: “Cảnh thế tử, thấy có đúng không?”
“Ừ!” Dung Cảnh như có như không lên tiếng, nghe không ra cảm xúc.
Ngọc Ngưng thấy Dung Cảnh đồng ý lời nói của nàng , lập tức cao hứng trở lại.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, nàng không có phật tính, thì có làm sao?Nàng từ nhỏ đến lớn bị bệnh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ai nóikhông có phật tính không thể cả đời An Bình rồi hả? Bất quá, duy nhấtmột lần đại nạn là nàng bị cái khỏa bom hẹn giờ nổ đến đây thôi, chẳng lẽ có liên quan đến việc nàng không tin Phật tổ sao? Phật tổ cố ý lạiđể cho nàng tới nơi này chịu tội à? Không thể nào!
“Chỉ sợ ngươi hôm nay muốn buồn bực thì cũng sẽ không buồn bực được. Nam Sơn hôm nay xem ra rất náo nhiệt.” Dung Cảnh lại nói.
“Hử?” Vân Thiển Nguyệt vốn cúi đầu suy nghĩ sâu xa, nàng tới nơi nàycó phải là có liên quan tới Phật tổ hay không? Vừa nghe vậy lập tức đánh gãy mạch suy nghĩ ngẩng đầu, chỉ thấy tại phía trước ngã tư đường đitới mấy người. Đúng là Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục, lần này ngượclại là không có thấy Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li. Nàng nhìn thấy DạThiên Khuynh không khỏi ghét mà nhíu mày, như thế nào ở đâu đều có thểtrông thấy hắn? Mặt lập tức chìm xuống ra, quay người đi trở về.
“Nguyệt tỷ tỷ? Sao ngươi đi trở về?” Ngọc Ngưng tự nhiên cũng là thấy Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục rồi, gặp Vân Thiển Nguyệt đi về, lập tức ra tay kéo nàng ở lại.
“Ta đã quên mang theo một món đồ vật. Trở về lấy, các ngươi đi trước.” Vân Thiển Nguyệt phất phất tay.
” Đằng sau chúng ta đi theo ba người kia không là tỳ nữ của ngươisao? Ngươi đã quên cái gì bảo các nàng đi lấy thì tốt rồi, đều đi xa như vậy rồi, làm gì tự mình trở về một chuyến chứ?” Ngọc Ngưng nhìn phíasau ba người đang kéo ra khoảng cách mà đi theo là Thải Liên, Thính Vũ,Thính Tuyết nói.
“Các nàng tìm không thấy!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
” Thiếp thân tỳ nữ của ngươi đâu? Cũng tìm không thấy sao?” Ngọc Ngưng lôi kéo Vân Thiển Nguyệt không buông tay.
“Tìm không thấy.” Vân Thiển Nguyệt bỏ qua nàng.
“Tiểu thư, ngài đã quên cái gì? Nô tỳ đi lấy cho tiểu thư .” ThảiLiên cùng Thính Vũ, Thính Tuyết ba người một mực chú ý động tĩnh phíatrước , ngầm trộm nghe thấy Vân Thiển Nguyệt đã quên cái gì đó, vội vàng chạy tiến lên .
“Đã quên… Ai nha, dù sao ngươi tìm không thấy, vẫn là ta tự chínhmình đi trở về.” Vân Thiển Nguyệt vốn chính là lấy cớ bịa chuyện, nhấtthời cũng nhớ không nổi chính mình đã quên cái gì, phiền muộn mà khoátkhoát tay nói với Thải Liên , sải bước đi trở về. Nghĩ đến cái tiểu nhađầu này lỗ tai thính như vậy làm cái gì.
“Đã như vậy, ta sẽ theo ngươi trở về lấy!” Dung Cảnh cũng quay ngườilại.”Ta cũng cùng tỷ tỷ trở về tìm!” Ngọc Ngưng lập tức nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng lười nói thêm nữa, thích thì cứ theo nàng trở về. Dù sao chỉ cần không thấy Dạ Thiên Khuynh là được.
“Cảnh thế tử, Nguyệt muội muội, Tần tiểu thư, vì sao thấy ta cùngthái tử hoàng huynh là muốn quay đầu rời đi?” tiếng nói của Tứ hoàng tửtừ sau lưng ba người truyền đến, hơn nữa nhanh chóng đi vài bước đuổitheo ba người.
Dung Cảnh dừng bước, cười nhạt một tiếng, “Là Thiển Nguyệt đã quên đồ đạc, phải đi về lấy một chuyến, ta đượcVân gia gia nhờ vả sợ nàng lạicàn quấy, trái phải đều trông nom nàng một tấc cũng không rời, tự nhiênphải đi cùng nàng trở về lấy.”
“Ngọc Ngưng thỉnh an thái tử điện hạ, thỉnh an Tứ hoàng tử!” NgọcNgưng trở lại đối với hai người hành lễ tiêu chuẩn của tiểu thư khuêcác, đối với Tứ hoàng tử cười nói: “Đúng như thế. Xem bộ dạng Nguyệt tỷtỷ rất gấp, chắc hẳn đã quên đồ vật rất quan trọng. Cho nên Cảnh thế tửvà ta đi cùng nàng quay về lấy.”
“Ah? Nguyệt muội muội đồ vật gì mà quan trọng thế? Nói ra ta nghe một chút.” Tứ hoàng tử thò tay ngăn lại cũng không nói lời nào trước sự cấp thiết muốn đi của Vân Thiển Nguyệt, cười nhìn xem nàng nói.
“Vật riêng của nữ hài tử, chẳng lẽ ngươi cũng muốn biết?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
Tứ hoàng tử bỗng nhiên cười cười, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chậc chậc nói: “Không nghĩ tới Nguyệt muội muội cũng là nữ nhânđây này! Ta thật đúng là không có phát hiện. Được rồi, nếu là vật riêngcủa ngươi ta không hỏi nữa, vậy ta cũng cùng ngươi đi về lấy.”
“Không cần! Ta tự mình đi lấy là được, các ngươi đều không cần đi cùng ta.” Vân Thiển Nguyệt thò tay gạt tay Tứ hoàng tử.
“Xem Nguyệt muội muội quả nhiên rất gấp, chắc hẳn đồ vật để quên thật sự rất trọng yếu rồi. Đã như vậy chúng ta đều cùng đi chứ! Dù sao hôm nay ta cùng Tứ đệ cũng không có việc làm, vốn cũng muốn đi hậu viện Bắc Sơn tìm Cảnh thế tử cùng ngươi đấy, hôm nay đúng lúc gặp gỡ, vậy thìđúng rồi.” Dạ Thiên Khuynh chậm rãi mở miệng. Vừa mới nghe có người báo nói Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Ngưng ba người muốn đi Nam Sơn,hắn vốn muốn đi Đạt Ma đường nhưng tạm thời sửa lại chủ ý, không ngờ vừa ra sân nhỏ liền gặp Dạ Thiên Dục, hai người ngầm hiểu lẫn nhau đều tớiđây chặn đường , Vân Thiển Nguyệt rõ ràng vừa nhìn thấy hắn là muốnquay đầu, cái này chẳng phải rõ ràng không muốn thấy hắn sao? Ánh mắthắn hơi trầm xuống, sắc mặt lại không biểu hiện mảy may.
“Đã như vậy, thái tử điện hạ thỉnh!” Dung Cảnh có chút phẩy tay áo một cái.
Dạ Thiên Khuynh gật đầu, cũng không khiêm nhượng, đi đầu đi ở phía trước.
“Được rồi bỏ đi, bất quá là buổi tối hôm qua ta nhất thời cao hứng vẽ được hai bức họa quên cất giữ, cũng không có gì lớn đấy. Không cần đitrở về.” Vân Thiển Nguyệt thấy hắn như thuốc cao da chó căn bản vứtkhông được, nên cũng lười trở lại , không sao cả mà nói.
“Hử? Nguyệt muội muội vẽ ?” Dạ Thiên Dục lập tức hào hứng.
“Nếu là Nguyệt muội muội vẽ, chúng ta càng nên đi cùng nhau xem một chút.” Dạ Thiên Khuynh cũng nói.
“Ngọc Ngưng còn không biết Nguyệt tỷ tỷ cũng biết vẽ tranh ! Vừa vặncũng muốn nhìn một chút, dù sao sắc trời còn sớm, đúng lúc Nguyệt tỷ tỷcũng muốn đem bức họa cất đi, không bằng cùng ngươi trở về đi!” NgọcNgưng sững sờ, cũng cười nói.
Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới chủ nhân thân thể này dường nhưkhông biết vẽ tranh , lập tức cảm giác trên đầu một mảnh mây đen thổiqua, nàng nhìn Dung Cảnh, thấy người này vẻ mặt nhàn nhạt, không có tỏthái độ, dời ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục cùngNgọc Ngưng nói: “Ta làm cái gì mà biết vẽ? Bất quá là vẽ xấu lung tungmà thôi! Không làm bẩn mắt của các ngươi.” Dứt lời, nàng đối với DungCảnh thúc giục, “Đi thôi, đi thôi, ta muốn uống rượu hoa lan ủ mười nămtrước.”
“Cũng tốt, dù sao ngươi cũng vẽ không ra vật gì tốt đâu. Không nhìn cũng thế!” Dung Cảnh gật đầu, quả nhiên quay người.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy những lời này còn xuôi tai.
Dạ Thiên Khuynh bước chân dừng lại, tay thoáng nắm một chốc trong tay áo, cười nói: “Xem ra phụ hoàng hạ chỉ lại cho Mộ Hàn dạy Nguyệt muộimuội biết chữ là đúng rồi, trước kia Nguyệt muội muội chưa bao giờ nhìnnhững thứ đó, hôm nay ngược lại là tự mình học biết được. Mộ Hàn văn võsong toàn, tất nhiên dạy được không tệ. Nguyệt muội muội biết vẽ tranhcũng không kỳ quái. Nếu hôm nay mới học được, vậy thì chờ ngươi họcthành về sau lại để cho chúng ta ngắm nhìn là tốt rồi.”
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy. Nàng đối với người nàykhông cảm thấy gì rồi. Không biết chủ nhân thân thể này trước kia nhưthế nào lại thích người như vậy. Chẳng lẽ bởi vì thân phận của hắn? Bởivì nàng nhất định gả cho hắn? Thật là rắm chó không kêu!
“Ha ha, tốt, không nhìn , không nhìn. Cảnh thế tử nói đúng, miễn chongươi vẽ đồ vật thực khó coi.” ánh mắt Dạ Thiên Dục liếc xéo qua vẻ mặthơi trầm xuống của Dạ Thiên Khuynh lấy làm vui vẻ cười to một tiếng, xem ra cái tiểu nha đầu này là quyết định cùng Dạ Thiên Khuynh đoạn tìnhrồi.Lúc đầu hắn cho nàng lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt, hôm nayxem ra thực không phải. Bất quá thái tử hoàng huynh tựa hồ đối với tiểunha đầu này đã có ý rồi, ha ha, càng lúc càng thú vị thật!
“Nguyệt tỷ tỷ thông minh vô cùng, đợi một thời gian nhất định cóthể đại thành.” Ngọc Ngưng nở nụ cười , thấy Dung Cảnh đối với VânThiển Nguyệt nói gì nghe nấy trong nội tâm rất không là thoải mái. Chẳng lẽ thật sự bởi vì Vân lão Vương gia phó thác hắn chiếu cố Vân ThiểnNguyệt, hắn cũng không cần phải làm đến như thế? Ngay cả việc Vân ThiểnNguyệt đối với hắn vô lễ hắn cũng làm như hồ đồ không để ý sao?
“Đó là tất nhiên, ta là ai ah! Ta chỉ là không học mà thôi, các ngươi chờ đó, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ khiến các ngươi mở rộng tầmmắt, hối hận vì đã xem thường ta. Hừ!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lạilườm ba người , dùng cái mũi lỗ hừ thoáng một phát.
“Ha ha, Nguyệt muội muội có chí khí, tốt, chúng ta chờ” Dạ Thiên Khuynh cười ha hả.
Dạ Thiên Khuynh nhìn xem bộ dạng hất mũi lên trời của Vân ThiểnNguyệt mà bấc giác mỉm cười, nhìn xem nàng một bên đá lấy cục đá một bên quẹo trái quẹo phải đi đường, trên đầu trâm ngọc cũng theo nàng tráisáng phải chiếu, cánh tay kéo lụa mỏng đong đưa qua lại, cùng NgọcNgưng bên cạnh hình thành đối lập mãnh liệt, không có nửa điểm quy phạmđoan trang của nữ tử, nhưng hết lần này tới lần khác nàng có một vẻ đẹpnhẹ nhàng linh động , Ngọc Ngưng là một bản điêu khắc, mà nàng chính làcái tinh linh tươi sống. Ánh mắt hơi trầm của hắn bỗng nhiễm phức tạp,có gì phải vội vàng khi biết cầm kỳ thư họa thêu thùa may vá kia chứ? Nữ tử kinh thành đều biết, đã thấy nhiều, nghe nhiều hơn cũng không thúvị, hôm nay nàng như vậy, mới càng hấp dẫn người không phải sao? Vì saohắn trước kia vẫn một mực chưa từng phát hiện như vậy, nàng kỳ thật rấtđẹp rất đáng yêu.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác sau lưng có một ánh mắt nhìn chằmchằm, không khỏi phiền muộn, cục đá bị đá càng phát ra tiếng vang lớn.
“Nói ngươi không nghe, đến lúc đó chân đau đừng phàn nàn.” Dung Cảnhcảnh cáo nhìn Vân Thiển nguyệt , ấm giọng nói: “Còn không chịu đi đườngđàng hoàng, ta điểm huyệt ngươi. Để ngươi biết an phận.”
Điểm huyệt? Trên cái thế giới này thực sự có điểm huyệt?
Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng chân, xem thần sắc Dung Cảnh khônggiống làm bộ, nàng lập tức tinh thần tỉnh táo, tiến lên một bước kéocánh tay hắn, con mắt lấp lánh phát sáng nhìn hắn, “Này, ngươi biết điểm huyệt sao? Vậy ngươi dạy cho ta được không?”
Ngọc Ngưng cả kinh, ánh mắt gắt gao nhìn bàn tay Vân Thiển Nguyệtđang giữ chặt cánh tay Dung Cảnh. Truyền thuyết Cảnh thế tử chưa baogiờ để cho người ta tiếp cận ở trong ba bước, hơn nữa cũng không cóngười dám tiếp cận hắn ở trong ba bước. Mà Vân Thiển Nguyệt sao có thểvô lễ thế? Huống chi nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không muốn sống chăng sao? Huống chi nàng còn bảo Cảnh thế tử dạy cho nàng điểm huyệt…
Dạ Thiên Khuynh cũng dừng bước, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đanggiữ chặt cánh tay Dung Cảnh , tim bỗng nhiên thắt lại, một đôi mắtphượng nháy mắt thâm trầm như biển.
Dạ Thiên Dục cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Dung Cảnh, thấyDung Cảnh mặt không đổi sắc, mà Vân Thiển Nguyệt cả khuôn mặt nhỏ nhắnđều tản ra hào quang, giờ khắc này cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt hắn liếc xéo qua Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng đang tập trung tư tưởng suy nghĩ, ánh mắt chớp chớp lên, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muộimuội, ngươi chẳng lẽ không biết điểm huyệt trong thiên hạ lấy Vinh vương phủ vi tôn, thủ pháp điểm huyệt của Vinh vương phủ có phong cách riêng, trăm bước điểm huyệt, đại đại tương truyền, truyền nam không truyền nữ, truyền dòng chính bất truyền chi thứ, truyền đích tức bất truyền thứ ,truyền nội bất truyền bên ngoài sao?”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tứ hoàng tử, với vẻ mặt không hiểu.
“Ai, ngươi bảo Cảnh thế tử dạy cho ngươi thủ pháp điểm huyệt, chớkhông phải là muốn gả vào Vinh vương phủ, hoặc là gả cho hắn chứ?” Tứhoàng tử ném ra quả Boom, đối với nàng hắn nháy mắt mấy cái.
Vân Thiển Nguyệt giận líu lưỡi, không phải chỉ là cái điểm huyệt sao? Phức tạp như vậy? Nàng nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh và Ngọc Ngưng đangbiểu lộ một bộ dạng thâm trầm, xem ra Dạ Thiên Dục nói đúng tám chínphần, nàng lại quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, khiêu mi, “Muốn học thủpháp điểm huyệt, ta phải gả cho ngươi hả?”
Dung Cảnh nhìn nàng, ôn hòa gật đầu, “Ừ!”