Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
Cửa Vân vương phủ có cỗ xe ngựa toàn thân màu đen của Dung Cảnh đỗ ở đây, Huyền Ca ngồi ở trước xe.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lên xe, màn che hạ xuống, xe ngựa đi về hướng hoàng cung.

Tuyết trên đường phố đã được quét dọn sạch sẽ từ sớm, bên trong buồng xe đặt lò sưởi, tấm màn che rất dày cản lại gió lạnh sáng sớm, ấm áp lan tràn.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng tựa vào người Dung Cảnh như không có xương, khẽ ngáp một cái.

“Chưa ngủ đủ?” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.

“Ta không ngủ một đêm, nàng thì ngủ say sưa, Vân Thiển Nguyệt, như vậy không công bằng, nàng còn chưa ngủ đủ?” Dung Cảnh nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt ngước mắt thì quả nhiên thấy vành mắt Dung Cảnh xanh xao, nàng tò mò nói: “Sao chàng không ngủ?” Dung Cảnh lườm nàng một cái nhưng không đáp lời mà nhắm mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, bỗng nhiên chợt hiểu ra nên kéo dài giọng nói: “À, ta hiểu rồi!”

“Nàng hiểu cái gì?” Giọng Dung Cảnh thấp xuống.

“Hiểu vì sao chàng không ngủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt toét miệng ra, buồn cười nói: “Dung công tử của chúng ta đã trưởng thành!”

Tai Dung Cảnh ửng đỏ, đột nhiên hắn cúi đầu xuống hung hăng hôn lên cánh môi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt còn chưa cười xong đã bị hắn hôn luôn, đầu lưỡi quấn quýt trong khoang miệng, hút sạch ngọt ngào trong miệng nàng.

Vân Thiển Nguyệt muốn nói cái gì thì âm thanh đã bị Dung Cảnh nuốt vào trong miệng, nàng chỉ phát ra hai tiếng a ưm, nàng đưa tay lên đập Dung Cảnh, Dung Cảnh ôm sát nàng, làm sâu hơn nụ hôn này. Nàng rất nhanh bị sự cuồng nhiệt của hắn khuấy động nhiệt tình nên nhắm đôi mắt rồi nhẹ nhàng đáp lại.

Một lát sau, Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, bàn tay như ngọc vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Ta thật sự trưởng thành rồi, nàng cũng thế. Nếu không phải chưa đúng thời cơ, hôm qua đã…” Nói đến một nửa, ngừng lại, hàm ý không cần nói cũng biết.

Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, hai mắt mê ly nhìn Dung Cảnh, trong phút chốc không thốt nên lời.

Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay lên che ánh mắt của nàng, mình cũng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc, bình phục hô hấp.

Gió bên ngoài se se lạnh, thổi vào màn che xe ngựa vang lên tiếng sột soạt, tiếng hô hấp của hai người quanh quẩn lờn vờn trong buồng xe, đan xen vào nhau, một lát sau, trở nên tĩnh lặng.

Dọc đường kế tiếp không ai nói chuyện, xe ngựa đi tới cửa cung.

Tiếng Huyền Ca vang lên, “Thế tử, đến hoàng cung rồi!”

Dung Cảnh đáp một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên đùi hắn không động đậy nên dùng tay đẩy nàng. Vân Thiển Nguyệt mở mắt, lười biếng duỗi eo, ngồi dậy, chậm chạp gạt rèm ra, nhìn ra bên ngoài.

Trước cửa cung có vô số xe ngựa đỗ lại, toàn bộ xe cộ vốn là hoa tươi tươi sáng trong dĩ vãng giờ đã bọc vải lụa trắng. Đằng trước xe treo tấm vải màu trắng hoặc đen.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua đại khái rồi thôi, nhẹ nhàng tung mình nhảy xuống xe. Dung Cảnh chậm rãi xuống dưới sau Vân Thiển Nguyệt. Hai người không nói lời nào, đi về phía cửa cung.

Vào cửa cung, đi thẳng tới điện Thánh Dương.

Hôm nay hoàng cung trắng xóa một màu giống như ngày ấy. Mấy núi giả chạm đá nhánh cây cây cối vẫn bị tuyết bao phủ, trên đài góc đình hành lang thì buộc lụa trắng.

Đi tới điện Thánh Dương, trước linh rạp ngoài điện Thánh Dương đã sớm tụ tập đông nghịt người, quần thần do Dạ Thiên Dật cầm đầu, hậu cung phi tần do thái hậu bây giờ dẫn đầu, con cái hoàng thất do Lục công chúa, Thất công chúa dẫn đầu, chúng tăng Linh Đài tự do Từ Vân Phương Trượng dẫn đầu, một đám đạo trưởng do Khâm Thiên Giám Trương đạo trưởng cầm đầu, cùng với cung nữ thái giám do Văn Lai cầm đầu.

Mọi người dường như đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi tới.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vừa xuất hiện thì lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Trải qua việc tuyên đọc di chiếu mấy ngày trước, Vân Thiển Nguyệt giận dữ hủy di chiếu không được, tức giận bỏ đi thì đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở hoàng cung. Tất cả mọi người nhìn hai người đang đi từ xa tới, hai người vẫn mặc trang phục như ngày hôm trước, Dung Cảnh mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha, Vân Thiển Nguyệt mặc đồ yên la màu tím nhạt. Hai người như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ, khiến người nhìn thấy không tự chủ được mà ngừng thở.

Dù đã thấy hai người ở bên nhau bao nhiêu lần, nhưng điều không hề nghi ngờ chính là lần nào cũng kinh diễm than thở rằng quả thật rất xứng. Nhưng không ai dám biểu hiện ra hoặc tán thưởng ra thành lời.

Bởi vì còn có một Thất hoàng tử, còn có một tờ di chiếu ban hôn.

“Càng ngày càng công khai, không để thánh chỉ của tiên hoàng vào mắt. Thất ca, huynh cứ để mặc bọn họ tiếp tục như thế sao? Vậy mặt mũi hoàng thất chúng ta còn đâu? Huynh không nghe bây giờ bên ngoài đang đồn gì về huynh sao?” Lục công chúa nhìn hai người kia, trong đôi mắt ẩn chứa ngọn lửa ghen tỵ, nghiêng đầu nói với Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật quay đầu lại, thản nhiên liếc Lục công chúa một cái, không tỏ vẻ gì.

Lục công chúa vốn còn muốn nói gì nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Dạ Thiên Dật thì lập tức im bặt.

Dạ Thiên Dật thu hồi lại ánh mắt, sai khiếnVăn Lai, “Đi Đức Thân vương phủ xem sao Nhiễm Tiểu vương gia còn chưa tới?”

“Dạ!” Văn Lai vội vàng lên tiếng rồi đi.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi tới gần, khuôn mặt từng người hiện lên rõ nét. Vân Thiển Nguyệt quét mắt qua từng người từ quen tới không quen, cuối cùng dừng lại ở trên người Thái hậu.

Thái hậu vẫn mặc một thân trang phục chính thức đỏ thẫm nổi bật trong đám phi tần ăn mặc đồ trắng. Mấy ngày không gặp, dường như bà đã gầy rộc tiều tụy đi rất nhiều, ngoại trừ cái bụng gồ lên ở phía trước thì quần áo lỏng lẻo rõ rệt, gần như không ra dáng người, sắc mặt không hồng hào như trước kia mà cứ như toàn bộ tinh khí đều bị rút cạn, như bị thân cây bị hút khô tinh túy chỉ còn lại cái vỏ. Lòng nàng bỗng lạnh lẽo.

Thái hậu thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn đến thì ôn hòa vẫy nàng: “Nguyệt nhi, đến chỗ cô cô nào!”

Vân Thiển Nguyệt che giấu cảm xúc, rũ mắt đi tới. Nàng vừa tới trước mặt thái hậu thì bà đã cầm lấy tay nàng, quở mắng: “Cháu có biết bao nhiêu người lo lắng cho cháu không? Về sau không được làm những việc ngốc nghếch thế nữa!”

“Chỉ cần không ai ép cháu, tất nhiên cháu sẽ không làm.” Vân Thiển Nguyệt cảm tháy tay của thái hậu lạnh như băng nên nói: “Sao cô cô không mặc nhiều hơn, ôm cái lò sưởi tay đi!”

“Có cháu ở bên làm ấm tay cho cô cô, cô cô sẽ không cảm thấy lạnh.” Thái hậu cười từ ái.

“Tay cháu có ấm nữa cũng không ấm bằng lò sưởi tay.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua phía sau Thái hậu, sai Quan ma ma: “Ma ma, đi cầm cái lò sưởi tay cho cô cô!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, tiên hoàng đại tấn, dù trời giá rét nhưng người chết lớn nhất, Thái hậu nương nương vốn phải hành đại lễ, hôm nay nể tình thiên tử trong bụng, không cần quỳ nhưng lò sưởi tay là vật khinh nhờn thánh chủ, chưa từng có quy củ như thế.” Trương đạo trưởng dẫn đầu Khâm Thiên Giám lập tức nói.

“Quy củ là người định! Trương đại nhân, nếu Thái hậu nương nương lạnh cóng ảnh hưởng tới thiên tử trong bụng, ngươi nói trách nhiệm này ai chịu đây? Ngươi chịu trách nhiệm nổi không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Trương đạo trưởng.

Trương đạo trưởng tái mặt, lập tức im bặt nhìn Dạ Thiên Dật.

“Mẫu hậu là tình huống đặc biệt, phụ hoàng yêu con, có thể thông cảm nỗi vất vả của mẫu hậu.” Dạ Thiên Dật nhìn Trương đạo trưởng một cái, sai Quan ma ma, “Quan ma ma, đi lấy lò sưởi tay cho mẫu hậu đi!”

“Vâng!” Quan ma ma lập tức đi.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, mọi người cũng không ai lên tiếng, nơi này lập tức trở nên an tĩnh.

Không lâu sau, Quan ma ma mang lò sưởi tay tới, Vân Thiển Nguyệt chìa tay nhận lấy, nhét vào trong tay Thái hậu. Thái hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt ôn hòa, cười nói: “Vẫn là Nguyệt nhi quan tâm cô cô.”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn cơ thể gầy gò của Thái hậu mà chua xót, nói nhỏ: “Chỉ cần cô cô khỏe mạnh thì cháu vui rồi!”

Thái hậu vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, hốc mắt cũng ẩm ướt.

“Nhiếp chính vương, giờ lành sắp tới, Nhiễm Tiểu vương gia còn chưa tới, có phái người đi giục nữa không?” Trương đạo trưởng lại nói.

Dạ Thiên Dật nhìn ra hướng cửa cung, không nói chuyện.

“Nhiếp chính vương, hay là lão thần thần đi thúc giục khuyển tử?” Đức thân vương gia đã sớm đứng không yên, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đều đã tới, Dạ Khinh Nhiễm lại còn chưa tới. Dù sao hắn là con cháu nhất mạch của hoàng tộc, tất nhiên không thể không tham gia.

“Đợi thêm chốc lát nữa, Dạ Khinh Nhiễm chắc chắn sẽ đến.” Dạ Thiên Dật lắc đầu.

Nhiếp chính vương đã nói thế mọi người chỉ có thể gật đầu, lo lắng nhìn hướng cửa cung.

Đợi thêm chốc lát, mắt thấy tới giờ lành đến nơi rồi thì Dạ Khinh Nhiễm rốt cục xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Trang phục thì vẫn thế nhưng mọi người lại cảm thấy Nhiễm tiểu vương gia hôm nay khác với ngày thường. Không hề phóng khoáng, không hề thoải mái nữa mà có sự lạnh buốt của một bảo kiếm được mài giũa tỏa ra từ nội tâm.

Hắn đi lại vững vàng, đi từng bước từng bước, không còn bóng dáng ngày xưa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên cảm thấy thê lương từ tận đáy lòng, loại thê lương này giống như khi hắn đứng ở trong viện nàng, khiến cả người nàng lạnh lẽo. Nàng rũ mắt xuống coi như không nhìn thấy hắn.

Tất cả mọi người nhìn Dạ Khinh Nhiễm, không ai nói chuyện.

Không lâu sau, Dạ Khinh Nhiễm đi tới ngoài điện Thánh Dương, đồng hồ cát chỉ vào đúng giữa giờ lành.

“Bắt đầu đi!” Dạ Thiên Dật phân phó Khâm Thiên Giám.

Trương đạo trưởng vội vàng gật đầu, lấy một tấm vải vuông vắn từ trong tay áo, mở tấm vải ra, tay hắn run lên, tấm vải trong tay hắn văng ra, dừng giữa không trung. Hắn hô to: “Đại sự hoàng đế tấn thiên, tiễn đưa!”

“Tiên hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Bá quan văn võ, phi tần hậu cung, chúng tăng linh đài tự đồng loạt quỳ xuống đất.

Người không quỳ ngoại trừ thái hậu và Vân Thiển Nguyệt, thì còn có Dung Cảnh.

“Cảnh thế tử, vì sao không quỳ?” Dạ Thiên Dật quỳ trên mặt đất, đưa mắt nhìn Dung Cảnh.

Từ sau khi đến Dung Cảnh vẫn lẳng lặng đứng yên, lúc này nghe vậy, nhìn quan tài của lão hoàng đế nói: “Tiên hoàng từng hạ chỉ, Dung Cảnh không phải quỳ. Sinh không quỳ, chết cũng không quỳ.”

Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Dù ta chưa được hoàng thượng dượng đặc biệt cho phép, nhưng hắn sống ta không quỳ, cũng chưa từng trách tội, hôm nay chết không quỳ, hắn cũng sẽ không trách tội.”

Dạ Thiên Dật không nhìn, không nói nữa. Ai cũng không lên tiếng.

Trương đạo trưởng nhìn Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Dạ Thiên Dật rồi bắt đầu đọc diễn cảm chữ trên tấm vải.

Vân Thiển Nguyệt nhìn tấm vải treo giữa bầu trời, nghĩ rằng Trương đạo trưởng này cũng có mấy phần khả năng, nhưng mà đó chẳng qua chỉ là hắn ta dùng kình khí mà thôi, trên đó ghi lại đầy những công lao của cả đời lão hoàng đế. Hoàng thượng các triều đại băng hà, người ta đều thích ca tụng công lao mà không nói sai lầm. Sau khi lão hoàng đế chết, cũng không ngoại lệ.

Trương đạo trưởng đọc xong bài ca tụng công đức, ông thu lại tấm vải rồi nhìn sang Vân vương gia.

Vân vương gia trông coi Lễ bộ, đại lễ tấn thiên hoàng đế tất nhiên do Lễ bộ điều khiển.

Vân vương gia đứng lên, cũng lấy một tấm vải từ trong tay áo, ông không có võ công tất nhiên mở ra trên tay, hô to: “Đại sự hoàng đế tấn thiên, tiễn đưa! Nghi thức thứ nhất, chúng tăng Linh Đài tự làm lễ pháp tụng, tỏ rõ thiên ân!”

Từ Vân phương trượng và chúng tăng ngồi khoanh chân, miệng thì niệm kinh.

Mọi người lẳng lặng nghe, cả hoàng cung toàn tiếng tụng kinh.

Sau nửa canh giờ thì tụng kinh xong. Vân vương gia lại hô, “Đại sự hoàng đế tấn thiên, tiễn đưa! Nghi thức thứ hai, tân hoàng thống lĩnh văn võ bá quan phúng viếng!”

Thái hậu ôm lò sưởi tay đi về phía quan tài lão hoàng đế, Văn Lai lập tức dâng tiền giấy lên. Bà nhẹ nhàng để trong chậu than trước quan tài. Tiền giấy gặp phải lửa than thì lập tức bắt lửa.

“Nhiếp chính vương phúng viếng!” Vân vương gia lại hô.

Dạ Thiên Dật đi lên trước, Văn Lai lần nữa dâng tiền giấy. Hắn cúi lạy sát đất ba lần, để tiền giấy vào chậu than.

“Cảnh thế tử phúng viếng!” Vân vương gia lại hô.

Dung Cảnh đi lên trước, Văn Lai lần nữa dâng tiền giấy lên, hắn nhẹ nhàng nâng tay, để tiền giấy vào chậu than. Tiền giấy gặp lửa, bốc cháy tách tách, sau giây lát thì hóa thành tro, rơi ra ngoài chậu than, hắn thản nhiên nhìn qua rồi lùi xuống.

“Đức thân vương phúng viếng!”

“Hiếu thân vương phúng viếng!”

“Nhiễm tiểu vương gia phúng viếng!”

“Lãnh tiểu vương gia phúng viếng!”

“……”

Bá quan văn võ được gọi tên, lần lượt bước lên viếng.

Trăm người viếng xong thì đến các công chúa hoàng tử viếng, Lục công chúa, Thất công chúa lần lượt tiến lên. Công chúa hoàng tử viếng xong thì tới phi tần hậu cung.

Vân vương gia vừa muốn hô cấp phi tần thì Thái hậu lạnh lùng lên tiếng, “Chậm đã!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Thái hậu, Vân vương gian im bặt.

“Minh Thái phi ở đâu ?” Thái hậu hỏi đám tần phi hậu cung.

Tần phi hậu cung đồng loạt lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt biết cô cô nàng đang nói tới Minh phi, nghĩ tới thiên tử vừa băng hà thì thân phận của một số người đều sửa lại, hoàng hậu thành thái hậu, Minh phi tất nhiên cũng thành thái phi rồi.

“Văn công công, ngươi biết không?” Thái hậu hỏi Văn Lai.

Văn Lai cũng vội lắc đầu, “Bẩm Thái hậu nương nương, nô tài cũng không biết, từ ngày hoàng thượng tấn thiên, Minh Thái phi nương nương bị trọng thương về cung dưỡng thương thì không còn nhìn thấy Minh Thái phi nương nương.”

“Khi hoàng thượng còn sống, nàng ta được sủng ái nhất, hơn hai mươi năm, ân sủng không suy. Hôm nay tiên hoàng băng hà, đại sự tấn thiên, tại sao có thể không có nàng? Nếu nàng không có mặt, tiên hoàng nhớ tới nàng thì sợ rằng không thể nâng được linh liễn này.” Thái hậu trầm giọng nói: “Nhiếp chính vương, ngươi nói xem?”

“Mẫu hậu nói rất đúng!” Dạ Thiên Dật gật đầu, nói với Văn Lai: “Ngươi đi tới cung của Minh Thái phi nương nương mời đi!”

“Vâng!” Văn Lai nghe vậy lập tức lên tiếng rồi đi.

“Trước tiên bỏ qua Minh Thái phi, tiếp tục đi!” Dạ Thiên Dật phân phó.

Thái hậu không có ý kiến, Vân vương gia tiếp tục đọc phẩm cấp phi tần, các phi tần lần lượt bước lên viếng theo phẩm cấp.

Dưới thái hậu, Minh thái phi không có ở đây, chỉ có Lãnh quý thái phi, cũng chính là Lãnh quý phi trước kia. Từ sau khi bị Vân Thiển Nguyệt phá hoại dung mạo thì Lãnh quý thái phi không còn được lão hoàng đế sủng ái, về sau thái hậu lại có long tử, Minh thái phi khống chế hậu cung, nàng ta sống cực kỳ gian nan. Nhưng dù sao nàng ta là quý phi, rồi được Hiếu thân vương giúp đỡ, ân tình thiên tử bạc bẽo, khoảng thời gian này nàng ta đã thấu hiểu được, giờ đây rất im lặng thật giống như đã biến thành người khác, có cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần.

Lãnh quý thái phi viếng xong, các phi tần hậu cung lần lượt viếng.

Làm xong thì Văn Lai cũng đã trở lại với sắc mặt cực kỳ không tốt, hắn đi tới trước mặt thái hậu và Dạ Thiên Dật, bẩm báo: “Bẩm thái hậu, bẩm Nhiếp chính vương, người trong cung Minh thái phi nói Minh thái phi mất tích.”

“Mất tích?” Thái hậu nhìn nghe vậy thì dựng đứng lông mày.

“Bẩm thái hậu nương nương, người trong cung Minh thái phi đích xác đã nói như vậy! Minh thái phi đã mất tích mấy ngày rồi, người trong cung Minh thái phi sợ thái hậu và Nhiếp chính vương trách tội nên vẫn chưa dám bẩm báo.” Văn Lai lập tức nói.

“Thật thú vị đấy! Bây giờ cứ hỏi đến bất kỳ ai thì đều chơi trò mất tích sao?” Thái hậu bỗng nhiên cười, nhưng nụ cười cực lạnh, “Mấy tháng trước cũng ồn ào vụ mất tích của Tần tiểu thư phủ thừa tướng, nhưng lại đột nhiên xuất hiện vào đúng lúc Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bức vua thoái vị truyền ngôi, hôm nay tiên hoàng tấn thiên thì phi tử được sủng ái nhất lại mất tích. Có cần đếm xem mấy tháng nữa thì nàng ta lại chơi trò đột nhiên xuất hiện dọa chúng ta hú hồn không!”

Không ai lên tiếng.

Tần Ngọc Ngưng giữa đám mệnh phụ gia quyến trong triều thoáng chốc mặt cắt không còn giọt máu.

“Tần tiểu thư mất tích là chuyện của phủ thừa tướng, nhưng phi tần mất tích, chính là chuyện của thiên gia rồi. Nhiếp chính vương, ngươi nói chuyện này nên làm như thế nào?” Thái hậu uy nghiêm nhìn Tần Ngọc Ngưng một cái rồi nhìn Dạ Thiên Dật hỏi.

Dạ Thiên Dật như cân nhắc một lát rồi trầm giọng nói: “Bẩm mẫu hậu, tiên hoàng sủng ái Minh thái phi như thế, nàng nên tuẫn táng theo tiên hoàng, hôm nay đã mất tích, nhất định có lý do nào đó, giờ đi tìm thì không kịp, không thể bởi một phi tần mà hoãn lại ngày đại táng tiên hoàng. Theo nhi thần thì mặc kệ nàng ta đi! Đại táng tiên hoàng quan trọng hơn.”

“Như vậy sao được? Nàng chính là nữ nhân tiên hoàng sủng ái nhất, sao có thể không đi cùng tiên hoàng!” Thái hậu phản bác.

“Nhi thần sai người tìm kiếm tung tích của Minh thái phi, sau khi tìm được thì cho nàng đi cùng tiên hoàng. Như vậy mẫu hậu nghĩ sao?” Dạ Thiên Dật hỏi Thái hậu.

Thái hậu trầm mặt gật đầu, “Vậy cứ như thế đi! Nhất thiết phải tìm Minh thái phi, nếu không tiên hoàng sẽ nhớ nàng.”

Dạ Thiên Dật gật đầu, nhìn Vân vương gia.

Vân vương gia lập tức hiểu ý, hô to, “Đại sự hoàng đế tấn thiên, tiễn đưa! Nghi thức thứ ba, theo quy chế pháp luật Thiên Thánh, xuất linh!”

Dạ Dật vung tay lên, mọi người đang quỳ đồng loạt đứng dậy, chuông báo tang hoàng cung vang lên, phu khiêng quan tài nâng linh liễn lên, chúng tăng Linh Đài Tự tụng kinh mở đường, hộ vệ hoàng cung giơ cờ phướn lên cao. Linh liễn rời khỏi điện Thánh Dương.

Tân đế trong bụng thái hậu dẫn đầu, Nhiếp chính vương Dạ Thiên Dật, thừa tướng Dung Cảnh, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân vương gia, Nhiễm tiểu vương gia, Lãnh tiểu vương gia, Dung Phong thế tử thêm bá quan văn võ cả triều theo sau linh liễn. Phía sau nữa là hoàng tử công chúa, phi tần hậu cung, cuối cùng là người của Khâm Thiên Giám. Cấm vệ cung đình hộ tống trước sau. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi ra cửa cung.

Đây là lần đầu tiên Vân Thiển Nguyệt chứng kiến hoàng đế tấn thiên từ sau khi tới thế giới này. Nàng đỡ thái hậu đi ở phía trước, không ai có ý kiến gì. Nàng còn có thân phận, dù tổ huấn của thủy tổ hoàng đế bị hủy bỏ nhưng nàng vẫn đại diện cho địa vị chí tôn vô thượng của con gái của Vân vương phủ.

Đội ngũ ra khỏi hoàng cung, cuồn cuộn đi tới hoàng lăng.

Hoàng lăng ở núi Ngọc Long phía bắc dãy Tây Sơn, dãy núi như con rồng đang nằm cuộn mình, Thiên Thánh xây dựng tẩm lăng tại đầu rồng. Núi Ngọc Long từng là lăng tẩm của Mộ Dung thị triều trước, nhưng Mộ Dung thị kính trọng rồng nên xây dựng lăng tẩm ở đuôi rồng. Sau khi thủy tổ hoảng đế Dạ thị nắm giữ thiên hạ, Mộ Dung thị không còn con cháu, hoàng lăng của Mộ Dung thị tất nhiên cũng bị bỏ hoang.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, mỗi khi gặp giao lộ thì sẽ có người cất giọng hô to dẫn đường, lúc này, tất cả mọi người phía sau đều quỳ xuống cúi lạy sát đất, đám hoàng tử công chúa phi tần thì khóc nức nở.

Ra khỏi cửa thành, đi về hướng tây.

Sau khi đi khoảng năm dặm, những phu khiêng quan tài đang nâng linh liễn bỗng cùng nhau ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, linh liễn rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng ầm đinh tai nhức óc.

Mọi người giật sững, tiếng tụng kinh ngừng lại, tiếng khóc dừng lại, người người khiếp sợ nhìn linh liễn rơi trên mặt đất.

“Xảy ra chuyện gì?” Dạ Thiên Dật trầm giọng quát một tiếng.

Không ai lên tiếng.

Dạ Thiên Dật lập tức đi lên trước, cùng lúc đó, Dung Cảnh cũng đi tới, Dạ Khinh Nhiễm ở phía sau cũng đi lên trước. Tuy lên trước nhưng không ai tiếng lên bắt mạch mà đều lẳng lặng nhìn.

Một lát sau, Dạ Thiên Dật nhìn sang Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ngươi có nhìn ra đây là thế nào không?”

“Có lẽ là ăn cái gì có độc rồi! Nhưng không đến nỗi chết người.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

“Đổi nhóm khác!” Dạ Thiên Dật vẫy tay.

Nhóm người dự bị lập tức tiến lên, một lần nữa nâng linh liễn lên. Người nằm trên mặt đất nhanh chóng được khiêng đi, đội ngũ tiếp tục hành trình. Nhưng vừa đi không xa thì những phu khiêng quan tài lại đồng thời ngã xuống lần nữa, miệng sùi bọt mép, linh liễn lại nện xuống mặt đất, tiếng vang lúc này cũng to như vừa rồi.

Thoáng chốc Dạ Thiên Dật sa sầm mặt, nhìn Vân vương gia, “Vân vương thúc, đây là thế nào!”

Vân vương gia dường như sợ hãi đến choáng váng, lắc đầu liên tục: “Bẩm Nhiếp chính vương, lão thần cũng không biết là thế nào, dù lão thần trông coi Lễ bộ, chịu trách nhiệm công việc đưa tang hoàng thượng, nhưng những phu khiêng quan tài này không phải là lão thần chọn……”

“Những phu khiêng quan tài này là ai chọn ?” Dạ Thiên Dật trầm giọng hỏi.

“Ta!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn phu khiêng quan tài miệng sùi bọt mép giống như những kẻ vừa rồi, sắc mặt cũng thâm trầm.

“Đây là thế nào?” Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

“Từ ngày tiên hoàng băng hà, cơm canh của bọn họ đều có quy chế.” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng nói: “Nhiếp chính vương, điều này về sau điều tra cũng được, hôm nay chuyện quan trọng hơn là đưa tiên hoàng tới hoàng lăng trước giờ lành để chôn cất.”

Dạ Thiên Dật gật đầu, vẫy tay nói: “Lại đổi nhóm khác!”

“Ta thấy không cần đổi nữa! Bọn họ đều ăn uống như nhau! Khó tránh khỏi không tái diễn tình huống này.” Lúc này Dung Cảnh lên tiếng: “Dùng hộ vệ cung đình đi! Hoặc là dùng binh sĩ trong tay Nhiễm tiểu vương gia.”

“Cảnh thế tử, điều này không thể được, phu khiêng quan tài đều phải chọn ngày sinh tháng đẻ, không được xung đột với tiên hoàng, những người này đều được chọn từ trước đó. Hôm nay mà chọn từ hộ vệ cung đình hoặc thuộc hạ của Nhiễm tiểu vương gia thì không kịp tính toán ngày tháng đẻ!” Trương đạo trưởng của Khâm Thiên Giám lập tức nói.

Dung Cảnh nhìn Trương đạo trưởng, thản nhiên nói: “Nếu thế không được, chẳng lẽ có thể tiếp tục dùng một nhóm phu khiêng quan tài khác sao? Tuy quan tài của hoàng thượng được làm bằng gỗ lim thượng hạng nhưng cũng không chịu nổi bị va đập thế này, nếu còn rơi một lần nữa, đừng nói quan tài bị rơi vỡ mà có khi di thể hoàng thượng cũng sẽ ngã hỏng, nếu thế, Trương đại nhân, ngươi cho rằng có khá hơn xung đột không?”

Trương đạo trưởng lập tức im bặt.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh một cái, không nói gì.

“Dùng nội vệ cung đình đi!” Dạ Thiên Dật cũng nhìn Dung Cảnh một cái, vẫy tay.

Một nhóm nội vệ cung đình lập tức bước lên, nâng linh liễn lên. Người sùi bọt mép nằm trên mặt đất lập tức được khiêng đi, linh liễn và đội ngũ đi tiếp.

Dù sao nội vệ cung đình cũng không phải là phu khiêng quan tài được huấn luyện, không thể nào thống nhất bước chân, sau khi đi khoảng hai dặm, bước chân trước sau không nhất trí, lệch một cái, ầm một tiếng, linh liễn lần nữa nện xuống mặt đất, quan tài bằng gỗ lim ngã nhào, gỗ lim thượng hạng bị nứt ra một vết rất to.

Mọi người lần nữa kinh hãi.

Lúc này mặt Dạ Thiên Dật đã hoàn toàn sa sầm rồi.

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm cũng không khá hơn là bao, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân vương gia và bá quan văn võ không dám thở mạnh.

“Cảnh thế tử, đây chính là đề xuất tốt của ngươi!” Dạ Thiên Dật quay đầu giận dữ quát hỏi Dung Cảnh.

Dung Cảnh xoa bóp cái trán, thản nhiên nói: “Là Cảnh suy nghĩ không chu đáo, nhưng trong tình huống vừa rồi đích xác là không thể dùng những phu khiêng quan tài rồi, chuyện đổi sang nội vệ cung đình tuy là Cảnh đề nghị, nhưng Nhiếp chính vương và các vị đại nhân cũng đồng ý.”

Dạ Thiên Dật không thể phản bác, quay đầu lại, nhìn những người đó, cả giận nói: “Ngay cả cái đòn cũng không nâng được, cần các ngươi làm gì? Người đâu, kéo toàn bộ những người này xuống chém!”

Những người đó đồng thời thay đổi sắc mặt.

“Nhiếp chính vương, mỗi người đều có chức vị thích hợp với từng người, phu khiêng quan tài làm việc của phu khiêng quan tài, nội vệ cung đình làm việc bảo vệ cung đình, bảo nội vệ cung đình làm phu khiêng quan tài, đó giống như bảo con vịt đẻ trứng gà. Bọn họ làm không tốt cũng rất bình thường, tiên hoàng đại tấn, hôm nay là ngày lành không thích hợp gặp máu, thôi thì thả những người này đi!” Dung Cảnh chậm rãi mở miệng.

“Cảnh thế tử thật có tấm lòng Bồ Tát từ bi!” Dạ Thiên Dật trầm mặt nhìn Dung Cảnh.

“Nghe nói dương gian và cõi âm giống nhau, đều phải trải qua một tai họa mới có thể tu thân thành chính quả. Hôm nay tiên hoàng đại tấn, long thân thoát xác, nhưng dù sao cũng phải đi xuống âm phủ, có lẽ hôm nay chính là kiếp nạn đó.” Dung Cảnh dứt lời, nhìn sang Trương đạo trưởng của Khâm Thiên Giám, “Trương đại nhân, có việc này không?”

“Đó….” Trương đạo trưởng nhìn Dung Cảnh, bắt gặp cái nhìn thản nhiên của hắn nên vội vàng gật đầu: “Đúng như thế!”

“Cho nên, tam lần khó khăn này vừa qua, cơ bản là không sao rồi!” Dung Cảnh nhìn những người nằm trên mặt đất nói: “Cứ để bọn họ nâng một lần nữa đi! Vừa rồi không có kinh nghiệm, có bài học này, bọn họ sẽ nâng tốt!”

“Nhiếp chính vương, cho chúng thần một cơ hội nữa đi!” Dung Cảnh vừa dứt lời, nội vệ cung đình trên mặt đất đồng loạt cầu xin.

“Nhiếp chính vương, Cảnh thế tử nói rất đúng, cho bọn họ thêm một cơ hội nữa đi!” Lúc này thái hậu cũng mở miệng.

“Quan tài này xử lý thế nào? Đã nứt rồi!” Dạ Thiên Dật nhìn quan tài gỗ lim bị rơi vỡ nên xuất hiện vết nứt kia, sầm mặt hỏi.

Không ai lên tiếng.

“Trương đạo trưởng, có thể thay đổi giờ lành đưa tang?” Dạ Thiên Dật hỏi Trương đạo trưởng.

Trương đạo trưởng lắc đầu, “Bẩm Nhiếp chính vương, xưa nay chưa từng có chuyện này. Thay đổi ngày đưa tang không tốt đâu, đã đi được nửa đường rồi. Đại sự tấn thiên của tiên hoàng, đây không chỉ là đưa tang mà còn liên quan tới vận mệnh quốc gia!”

“Bây giờ đóng lại một quan tài khác rồi đổi quan tài?” Dạ Thiên Dật lại hỏi.

“Thế… thế cũng không được, đóng lại cái khác, xưa nay cũng chưa từng có. Huống hồ đã liệm rồi, vận mệnh thần khí quốc gia đều đã đóng lại, nếu lại mở ra…” Trương đạo trưởng vừa nói vừa lắc đầu, “Thế chỉ sợ cũng không được.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cứ chôn cất quan tài có vết nứt?” Dạ Thiên Dật giận dữ hỏi.

Trương đạo trưởng lập tức im bặt.

Tất cả mọi người không còn lên tiếng, cùng nhau nghĩ tới vấn đề này. Chọn ngày khác cũng được, đổi quan tài khác cũng không được, lẽ nào lại chôn cất quan tài nứt vỡ có tiên hoàng nằm trong? Xưa nay chưa từng có đế vương nào phải như thế?

“Cảnh thế tử, ngươi nói chuyện này nên làm thế nào bây giờ?” Dạ Thiên Dật quay đầu nhìn Dung Cảnh, trầm giọng hỏi.

Dung Cảnh lắc đầu, “Cảnh cũng không biết, Nhiếp chính vương thử nghĩ biện pháp đi!”

“Cảnh thế tử tài trí hơn người, chút chuyện này lại làm khó được ngươi sao? Hay là ngươi có cách mà lại không nói? Hoặc là mong đợi tiên hoàng như vậy?” Dạ Thiên Dật nói câu sau sắc bén hơn câu trước.

“Nhiếp chính vương, ta biết ngươi giận Cảnh vì chuyện riêng, nhưng tiên hoàng vẫn ưu ái Cảnh, Cảnh ghi lòng tạc dạ, không giờ phút nào dám quên sự nâng đỡ của tiên hoàng. Nếu Cảnh có cách thì tất nhiên sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tình huống hôm nay, ngoại trừ đi tiếp, cứ thế hạ huyệt thì làm gì còn cách nào khác?” Dung Cảnh lạnh lùng nhắc nhở: “Nhiếp chính vương, nếu không tiếp tục đi thì sẽ không kịp giờ vào Hoàng Lăng rồi.”

Dạ Thiên Dật âm trầm mím môi không nói.

Tất cả mọi người nhìn Dạ Thiên Dật, trong giây lát thật không nghĩ ra phương pháp có thể cứu vãn tình hình.

“Nhiếp chính vương, bây giờ sửa lại quan tài thì sao!” Lúc này Đức thân vương mở miệng.

“Đức vương thúc, ngươi nói sửa lại? Ngươi có đề nghị hay nào không?” Dạ Thiên Dật nhìn Đức thân vương.

“Việc này……” Đức thân vương nhìn quan tài của lão hoàng đế, thấy từ chính giữa quan tài nứt ra một vết rất dài. Vết nứt rất sâu, chẳng khác nào đầu gỗ đã đứt gãy nhưng còn chưa hoàn toàn vỡ ra. Hắn ấp úng nói: “Nếu không thể thay quan tài, vậy thì sửa lại vết nứt này! Không thể cứ chôn cất như thế.”

“Chôn cất như thế đúng là không ổn, nhưng Đức thân vương có nghĩ tới không, đây là quan tài gỗ lim thượng hạng, ban đầu chỉ có một khối đã chế tạo quan tài cho hoàng thượng rồi, bây giờ thì tìm đâu ra một khối gỗ lim giống như thế? Vả ại quan tài cho tiên hoàng, quan tài của ngôi cửu ngũ sao có thể sửa lại? Điều này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười?” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Đức thân vương lập tức im bặt.

Lúc này Hiếu thân vương cũng mở miệng, “Lão thần cảm thấy Cảnh thế tử nói rất đúng, quan tài của hoàng thượng sao có thể chắp vá? Vậy thà rằng cứ thế. Dù có thể vá, có thể có gỗ lim như nhau đi nữa, nhưng vẫn mất thời gian, thế chắc chắn sẽ làm lỡ giờ lành. Đó chẳng phải là càng hỏng bét?”

Vân vương gia cũng gật đầu, “Đúng rồi! Nhiếp chính vương, ngài phải quyết định nhanh thôi, thời giờ không đợi người a!”

Dạ Thiên Dật im lặng không nói, sắc mặt cực kỳ âm trầm lạnh lẽo.

“Nhiếp chính vương, ai gia nói một câu. Nếu ba lần linh liễn bị rơi này đúng như Cảnh thế tử và Trương đạo trưởng nói, là kiếp nạn của tiên hoàng thì cứ thế chôn cất đi! Đây là ý trời, ý trời không thể trái.” Lúc này thái hậu lên tiếng.

Mọi người nghe thấy năm chữ “ý trời không thể trái” thì đều gật đầu.

Dạ Thiên Dật lặng thinh trong chốc lát rồi bỗng âm trầm vung tay: “Cứ thế đi! Khiêng linh cữu đi, tiếp tục đi Hoàng Lăng!”

Nội vệ cung đình nằm trên mặt đất nghe vậy thì lập tức bò dậy, lần nữa khiêng linh liễn, lần này có kinh nghiệm và bài học trước đó, khi nâng linh liễn mọi người không quên phối hợp với bước chân, cẩn thận từng li từng tí, đi lại cực kỳ ổn định. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn. Chúng tăng không tụng kinh nữa, phi tần không khóc nữa, ai ai đều nhìn chằm chằm linh liễn, sợ lại xảy ra bất trắc.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận