Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
Ngọc Tử Tịch ngồi ở đầu giường cười như điên nhìn Ngọc Tử Thư, khiếncho khuôn mặt của Tôn Trinh vốn trung thực được hắn cười thành ra tà tứbừa bãi.

Tiếng cười bay bổng không ngớt trong phòng, cũng bay ra ngoài cửa phòng, tung bay trong cả phòng chính của phủ tổng binh.

Ngọc Tử Tịch cười một lúc lâu, Ngọc Tử Thư vẫn nằm ngủ ở trên giường, bênngoài đám người Lăng Liên, Y Tuyết không ai trả lời cổ vũ, Ngọc Tử Tịchlập tức không có hứng thú, đưa tay chọc Ngọc Tử Thư, cười hì hì nói:“Hoàng huynh, không phải là một người đàn ông thôi sao? Huynh chấp nhậnchẳng phải là được rồi hay sao.”

Dường như Ngọc Tử Thư không nghe thấy, vẫn ngủ say.

Ngọc Tử Tịch lại chọc chọc, trong tay dùng sức, tạo ra một dấu vết rất sâutrên cẩm bào của Ngọc Tử Thư, hì hì cười nói: “Dù sao sau này huynh cũng phải làm hoàng đế, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, thêm một người đàn ông sợ cái gì?”

Ngọc Tử Thư vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều.

Ngọc Tử Tịch không thể không bái phục kỹ thuật ngủ của Ngọc Tử Thư, như vậymà cũng không tỉnh, Ngọc Tử Tịch không ngừng cố gắng, dùng tay gắng sứcchọc Ngọc Tử Thư, “Dung mạo của Thượng Quan Minh Nguyệt như hoa mùaxuân, đơn thuần trong sáng, kết đôi, huynh cũng không thiệt, nói thật, ở Đông Hải trừ huynh và Lạc Dao ra, đệ chưa thấy ai có tướng mạo như hắnta. Đương nhiên, đệ không tính, đương nhiên tướng mạo của đệ tốt hơn hắn ta.”

Ngọc Tử Thư không trả lời, giống như ngủ rất say.

Ngọc Tử Tịch thấy Ngọc Tử Thư vẫn kiên trì ngủ, không chọc Ngọc Tử Thư nữa,ngồi ở bên giường nhìn Ngọc Tử Thư nói: “Từ nhỏ hai người đã có mộtvướng mắc sai sót ngẫu nhiên, chứng tỏ đây là duyên phận của hai người,hắn ta đi nhiều năm như vậy, bây giờ chạy về, thông suốt rồi, mấy nămnay Yến Vương thúc sợ hắn ta xuất gia làm hòa thượng, ngày nào cũng theo dõi hắn ta, nơm nớp lo sợ, bây giờ chỉ cần hắn ta không xuất gia, chắcchắn Yến vương thúc sẽ không để ý hắn ta gả cho huynh đâu. Theo đệ thấy, Đông Hải thậm chí khắp thiên hạ, thật đúng là tìm không ra người xứngvới huynh, không bằng huynh lấy hắn ta đi! Đông Hải chúng ta không giống với các nơi khác, ở nơi khác nam phong là việc không thể gặp ngườikhác, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng Đông Hải chúng ta khônggiống vậy, trước tiên huynh lấy hắn làm thái tử phi, sau khi huynh nốingôi để hắn ta làm hoàng hậu, lấy danh tiếng của huynh cùng một lúc lấy vài vị phi tử truyền con nối dõi, thần dân Đông Hải sẽ không nói gìcả.”

Ngọc Tử Thư bỗng nhiên thở nặng nề.

Ngọc Tử Tịch mẫncảm mà nhận ra, cười rất vui vẻ, giúp Ngọc Tử Thư tính toán cẩn thận,“Huynh có đàn ông lại có phi tử, ngồi hưởng phúc, ôm ba ngàn mỹ nhân vào lòng, việc này tôn quý cỡ nào. Nếu huynh cảm thấy hậu cung có một mìnhhắn ta quá bất ngờ, vậy thì lấy thêm vài người đàn ông nữa, đàn ông Đông Hải chúng ta rất nhiều danh sĩ phong lưu, tuấn tú.”

Hơi thở của Ngọc Tử Thư lại nặng nề thêm một chút.

Ngọc Tử Tịch tiếp tục nói: “Đệ biết huynh thích Vân tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy cốchấp, chọn Dung Cảnh rồi, lúc trước người ta chưa kết hôn đã không chọn huynh, huynh đừng hy vọng sau khi kết hôn tỷ ấy sẽ ném Dung Cảnh lòngdạ đen tối kia đi để chọn huynh. Theo đệ thấy, Thượng Quan này…”

“Đệ nói đủ chưa?”Ngọc Tử Thư rốt cục nhịn không được, mở to mắt.

Ngọc Tử Tịch lập tức vui lên, “Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi?Không ngủ nữa à?”

“Đệ ở đây càu nhàu ta có thể ngủ được sao?”Ngọc Tử Thư lườm Ngọc Tử Tịch.

Ngọc Tử Tịch lại gần Ngọc Tử Thư, cười hì hì nói: “Huynh đã nghe thấy rồi, cảm thấy đề nghị đệ nói với huynh như thế nào?”

Ngọc Tử Thư nhìn Ngọc Tử Tịch, thấy sự hả hê trong mắt Ngọc Tử Tịch, Ngọc Tử Thư chớp mắt, “Đề nghị không tệ.”

Ngọc Tử Tịch mắt sáng ngời, “Huynh cũng cảm thấy không tệ? Vậy mau đi tìm Thượng Quan Minh Nguyệt về, gửi thư cho phụ hoàng.”

“Ta sẽ gửi thư cho phụ hoàng, nói Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên vừa ý đệ, muốn kết hôn với đệ. Từ trước đến nay, đệ chính là nhân vật phiềnphức trong mắt phụ hoàng, mà Thượng Quan Minh Nguyệt cũng là nhân vậtphiền phức trong mắt Yến vương thúc, nếu gộp hai người ở cùng một chỗ,ta nghĩ phụ hoàng và Yến vương thúc sẽ vui lòng…” Ngọc Tử Thư thong thảnói.

Khóe miệng Ngọc Tử Tịch co quắp, bỗng nhiên đứng dậy, nịnhnọt nhìn Ngọc Tử Thư cười hì hì nói, “Hoàng huynh nói gì vậy, đệ sao cóthể đoạt đồ yêu thích của người khác, đệ cảm thấy, Thượng Quan MinhNguyệt dù sao cũng là đàn ông, ôm không thoải mái bằng phụ nữ, uhm,huynh tiếp tục ngủ đi, Vân tỷ tỷ bị Thượng Quan Minh Nguyệt cướp làmtiểu vương phi, vậy không có việc của huynh, để tên Dung Cảnh lòng dạđen tối kia đi đoạt lại người phụ nữ của mình đi, đệ đi luyện binh…”

Dứt lời, Ngọc Tử Tịch không dám cười nhạo chế giễu Ngọc Tử Thư nữa, chạynhư một làn khói, giống như chạy chậm một chút Ngọc Tử Thư sẽ báo thù.

Ngọc Tử Thư nhìn Ngọc Tử Tịch trong nháy mắt chạy ra từ trong phòng khôngthấy bóng dáng, cười mắng một câu, lại nằm xuống giường. Hắn mệt, rấtmệt, nhiều năm như vậy, hắn chạy, Thượng Quan Minh Nguyệt đuổi, bấtluận hắn trốn ở đâu, Thượng Quan Minh Nguyệt đều có thể tìm được hắn,cũng không biết người kia có tinh thần và thể lực nhiều như thế nào nữa, hơn một tháng, không có ngày nào hắn ngủ ngon cả. Hôm nay nhờ Vân Thiển Nguyệt bị Thượng Quan Minh Nguyệt cướp đi, hắn đương nhiên phải ngủthoải mái đã.

Trong phủ Tổng binh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.

Lăng Liên, Y Tuyết ngồi một chỗ đưa mắt nhìn nhau, Thượng Quan Minh Nguyệtquá mạnh mẽ, ngay cả Ngọc thái tử và mười hai Tinh Phách cũng không làmgì được, đương nhiên họ cũng không biết phải làm sao. Đều nghĩ chắc MặcCúc đã truyền tin cho Cảnh thế tử rồi? Không biết sau khi Cảnh thế tửbiết được tin tiểu thư bị cướp đi sẽ như thế nào.

Tiếng luyện binh trên sân huấn luyện vẫn tiếp tục, nhưng tin Vân Thiển Nguyệt bị tiểuvương gia tên là Thượng Quan Minh Nguyệt cướp đi đã lan truyền nhanhchóng. Không đến nửa canh giờ, tất cả mọi người trong thành Phượng Hoàng đã biết tin tức này.

Hoa Thư từ doanh trại đi ra, vội vã đi tìm Lam Y đang dưỡng thương bên trong.

Hôm qua Lam Y vốn bị nội thương, rồi Vân Thiển Nguyệt lại dùng một bức họarừng hoa đào mười dặm so chiêu với nàng, nàng thua hoàn toàn, khí huyếtdâng trào, sau đó nôn ra máu, tích tụ ở tim, một đêm ngủ không ngon, gần sáng mới thiếp đi. Vừa định ngủ, Hoa Thư liền lách qua đám người hầuxông vào phòng của nàng.

Nàng tỉnh ngủ, mở to mắt hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Hoa Thư thấy bộ dạng của Lam Y liền hoảng sợ, gần như không nhận ra, hômqua vẫn còn khá tốt, hôm nay sắc mặt tái nhợt như quỷ, trên vạt áo cóvết máu, xem ra đã khô từ lâu, vậy mà không thay, áo nhăn kinh khủng,trong phòng trên mặt đất đầy vết máu, cũng không dọn sạch, nàng khôngthể không hoảng sợ, không ai biết định nghĩa của hai chữ “tôn quý” hơncác nàng – những người xuất thân trong thập đại thế gia, từ trước đếnnay luôn biết yêu quý bản thân, cho dù hoàn cảnh có tồi tệ như thế nào,cũng phải khiến bản thân mình là người con gái danh môn cao quý, khôngthể chán chường và chật vật như vậy, huống chi Lam Y là gia chủ của giatộc đứng thứ hai trong thập đại thế gia. Nhất thời Hoa Thư ngơ ngác nhìn Lam Y không nói gì cả.

Lam Y thấy rõ sự khiếp sợ trong mắt Hoa Thư, nàng nhắm lại hai mắt, khàn giọng hỏi: “Vân Thiển Nguyệt lại xảy ra chuyện gì?”

Hoa Thư lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhớ tới chính sự, nàng vội vàng đitới, nói với Lam Y: “Hôm nay đang luyện binh trên sân huấn luyện, độtnhiên xuất hiện một người đàn ông, trước mặt hai mươi ba vạn binh mã bắt Vân Thiển Nguyệt đi. Hơn nữa còn đe dọa Hoàng Thượng, bảo chọn Đạitướng quân khác, và nói muốn lấy Vân Thiển Nguyệt về làm tiểu vương phicủa hắn ta.”

“Ah? Thậm chí có chuyện này?” Lam Y nhướn lông mày.

Hoa Thư gật đầu, “Hình như võ công của người nọ rất cao.”

Lam Y giễu cợt, “Đây chắc chắn là thủ đoạn gì đó của Vân Thiển Nguyệt, võcông của Vân Thiển Nguyệt người khác không rõ, nhưng ta hiểu rõ, ai cóthể dễ dàng bắt nàng ta đi?Quả thực là chuyện cười.”

Hoa Thư khẽ giật mình, “Nhưng muội thấy không giống, người nọ kiềm chế nàng ta.”

“Giả vờ giả vịt ai không biết?Phương diện này nàng ta giỏi nhất.” Lam Y khẽ nói.

Hoa Thư hoàn toàn sửng sốt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoa Thi nghi ngờnói: “Lam tỷ tỷ, tỷ nói chẳng lẽ là Vân Thiển Nguyệt cố ý để người tabắt đi?”

“Người kia tên là gì?” Lam Y hỏi.

“Chính hắn báodanh, tên là Thượng Quan Minh Nguyệt.”Hoa Thư lập tức nói. Cái tên nàylúc trước khi hắn nói ra tên họ nàng đã suy nghĩ qua, sau đó hắn ta épVân Thiển Nguyệt rời đi, trên đường từ doanh trại đến đây nàng luônnghĩ, nhưng không nghĩ ra hắn ta là ai.

Lam Y nhíu mày, cúi đầu, lục tìm người này trong đầu.

Hoa Thư nhìn Lam Y, nàng luôn ở Khôn Vũ điện của thập đại thế gia dốc lòngtu luyện võ công, đối với chuyện bên ngoài, đương nhiên không bằng Lam Y – người được nuôi dưỡng ở Lam gia từ nhỏ, nàng không biết nhiều người,cho nên không nói gì, đợi Lam Y thử xem Lam Y có biết người này không.

Lam Y nghĩ một lúc lâu, nghĩ tất cả người phong lưu từ Thiên Thánh, NamLương, Nam Cương, Tây Duyên, Bắc Khi…, cũng không nghĩ ra ai tên làThượng Quan Minh Nguyệt, nàng lại nghĩ đến Đông Hải, Đông Hải ngoại trừ thái tử, nhị hoàng tử, công chúa Lạc Dao ra, cũng không nghe qua tênnày, nàng hỏi: “Hắn ta trông như thế nào?”

Hoa Thư nghĩ đến ngườiđàn ông mới gặp một lần kia, hình như tìm tính từ thích hợp, nói: “Tùytiện, ngông cuồng tự cao tự đại. Tướng mạo kém Cảnh thế tử một chút,nhưng cũng không chênh lệch nhiều. Phong thái như mặt trăng, là ngườithanh cao tôn quý.”

Hơi nheo mắt lại, “Muội khẳng định không phải Ngọc thái tử của nước Đông Hải?”

Hoa Thư lập tức lắc đầu, “Không phải! Ngọc thái tử ‘hoa nhường nguyệt thẹn” thiên hạ đều biết, tuy muội chưa gặp, nhưng nghe nói, người nhìn thấyngài ấy cho dù là người già, phụ nữ, trẻ em, lần đầu tiên cũng có thểnhận ra ngài ấy. Ngọc thái tử gần giống Cảnh thứ tử thanh cao, lịch sựtao nhã. Không phải là tùy tiện, ngông cuồng tự cao tự đại.”

Lam Y nghe vậy lập tức nói: “Muội còn nhớ được bộ dạng của hắn ta không?”

“Nhớ rõ!”Hoa Thư gật đầu, người đàn ông như vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn cả đời sẽ không quên giống như Cảnh thế tử.

“Vẽ cho ta xem.” Lam Y yêu cầu.

Hoa Thư gật đầu, quay người đi đến trước bàn, rải giấy và bút mực trên bàn, xuất thân từ thập đại thế gia, trừ võ công ra, đương nhiên phải tinhthông cầm kỳ thư họa, rất nhanh, liền vẽ ra bộ dạng của Thượng Quan Minh Nguyệt, thổi mực nước, cầm qua cho Lam Y xem.

Lam Y nhìn ngườitrên bức tranh, vừa nhìn đã có thể thấy sự kiêu ngạo ở trán và sự ngôngcuồng tự cao tự đại, tùy ý của người đó, thực sự khác với Dung Cảnh vàNgọc Tử Thư, nàng nhíu mày, “Muội xác định hắn ta không dịch dung?”

Hoa Thư lắc đầu, “Thập đại thế gia chúng ta không gì không tinh thông?Thuật dịch dung là tài năng xuất chúng của Hoa gia muội, dịch dung haykhông dịch dung, chỉ liếc mắt muội đã nhìn ra, hơn nữa tuy dịch dung, ai có thể dịch dung thành vẻ mặt kiêu ngạo như hắn ta? Chỉ sợ Cảnh thếtử tài trí hơn người, bản lĩnh cao cường cũng không làm được?”

Lam Y cười lạnh một tiếng, “Muội còn nhớ Sở phu nhân ở rừng hoa đào mười dặm năm trước không?”

Hoa Thư khẽ giật mình, gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.”

“Tuy thân phận của Sở phu nhân bí mật không công khai, nhưng rốt cuộc Sở phu nhân là ai, chúng ta người nên biết cũng đã biết.” Vẻ mặt của Lam Ylạnh như băng, “Tướng mạo của Sở phu nhân lúc đó tất cả mọi người đềutận mắt nhìn thấy, không nhìn ra chút dấu vết dịch dung, nhưng sau đóthì sao? Nàng ta vẫn không phải là Vân Thiển Nguyệt sao.”

Hoa Thưgật đầu, nhìn Lam Y, “Nói như vậy người này cũng là nàng ta tìm đến đúng không?Rốt cuộc mục đích của nàng ta là gì? Bây giờ hai mươi ba vạn binh mã đã bị nàng ta thu phục, chỉ nghe mệnh lệnh của nàng ta, bây giờ nàng ta rời đi gì? Không phải là nàng ta chống lại Hoàng Thượng sao?Đã đốiđịch, sao lại cam lòng không cần binh mã. Không làm Đại tướng quân nữa?”

Lam Y cũng khó hiểu, sắc mặt không tốt, không nói thêm gì nữa, dường nhưđang suy nghĩ dụng ý hành động lần này của Vân Thiển Nguyệt.

HoaThư càng nghi ngờ không thể hiểu nổi, bây giờ Lam Y – phó tướng quân bịthương, Lăng Yến cũng bị thương đang dưỡng thương trong phòng, trong bangười Hoàng Thượng khâm điểm, chỉ còn lại nàng tay chân lành lặn. Tuynàng được Hoàng Thượng khâm điểm, có chức vị cao trong quân doanh, nhưng không có thực quyền, có Tôn Trinh người được Đại tướng quân coi trọng ở đây, nàng không nhúng tay vào được, cũng không được làm chủ, đành phảichờ Lam Y ra đối sách.

Lam Y nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, xuống giường.

Hoa Thư nhìn Lam Y, trong lòng khâm phục Lam Y, rốt cuộc là gia chủ của Lam gia, cho dù biết chuyện vẫn trấn định như thế. Hoàng Thượng để Lam Ylàm giám quân, nói trắng ra chính là giám thị Vân Thiển Nguyệt, nhưngbây giờ bất luận là Vân Thiển Nguyệt tự đi, hay là bị người bắt đi, đềulà Lam Y không làm tròn bổn phận. Nhưng nhìn bộ dạng của Lam Y, vậy mà không xem trọng.

Lam Y đi đến trước bàn, lấy giấy viết thư ra, cầm bút viết thư.

Hoa Thư thấy Lam Y soàn soạt viết, viết rất nhanh, góc độ của nàng chỉ cóthể thấy chút ít nội dung. Nghĩ thầm rốt cuộc là Hoàng Thượng coi trọngLam Y, Lam Y có người theo hầu bên cạnh hoàng thượng hỗ trợ, có thể liên hệ thư từ với Hoàng Thượng, mà các nàng không đủ tư cách.

Một lát sau, Lam Y viết xong bức thư, sau khi đề chữ, dán xong, gọi to, “Người đâu!”

“Phó tướng quân!”Có người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Lam Y ném bức thư trong tay ra ngoài cửa, nói với người kia: “Nhanh chóng đưa vào kinh thành, giao cho Hoàng Thượng!”

“Vâng!” Người nọ nhận bức thư, biến mất.

Lam Y quay người nói với Hoa Thư: “Chúng ta không cần để ý tới, nên thế nào thì là thế đó! Bất luận nàng ra có ý định gì, hay là thật sự có ngườicướp nàng ta đi, người sốt ruột sẽ là Hoàng Thượng và Cảnh thế tử.”

Hoa Thư nhìn Lam Y, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng, thoạt nhìn rất vô tình lạnh lùng u ám, khẽ nói: “Lam tỷ tỷ, tỷ đối với Hoàng Thượng…”

Lam Y nhướn lông mày nhìn Hoa Thư.

Hoa Thư mấp máy khóe miệng, giống như hơi hèn yếu, nhưng vẫn là hỏi ramiệng, “Bây giờ tỷ thực sự từ bỏ Thương ca ca hả?Thật sự muốn lấy HoàngThượng sao?”

Lam Y nghe vậy bỗng nhiên cười, tự giễu tự phúng, “Từ bỏ hay không từ bỏ thì như thế nào? Lấy hắn hay không thì như thế nào?Bất luận là ai trong bọn họ?Trong lòng, trong mắt đều chỉ có nàng ta màthôi.”

Hoa Thư nhìn Lam Y, đương nhiên biết “nàng ta” trong miệng Lam Y là ai, trong lòng không khỏi tức giận.

“Vân Thiển Nguyệt có tài cán gì!” Lam Y bỗng nhiên giơ tay, phẫn nộ nói mộtcâu, sau đó chỉ nghe “Phanh” một tiếng, chiếc bàn bên cạnh chia năm xẻbảy, chiếc bàn làm bằng gỗ Lê Hoa tốt nhất đùng đùng vỡ trên mặt đất.

Hoa Thư kinh ngạc, đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, nhìn tay Lam Y tay bịđứt, máu chảy ròng ròng, nàng biến sắc, vội vàng đi qua, khẩn trươngnhìn Lam Y, “Lam tỷ tỷ…”

Lam Y nhắm mắt lại, hình như sắc mặt còn khó coi hơn lúc Hoa Thư đi vào.

Hoa Thư lo lắng nhìn Lam Y, “Lam tỷ tỷ, tỷ vốn đã bị thương, trong thờigian ngắn không thể dùng vũ lực, hơn nữa tổn thương ở bụng tối kỵ nhấtlà nộ khí công tâm (vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm), tỷ đừng giày vò bản thân, tuy tỷ bị thương, bộ dạng như thế, có lẽ ngườikhác sẽ cao hứng! Ngẫm lại thập hoàng tử Nam Lương làm tỷ bị thương…”

Lam Y mở to mắt, sự ưu tư trên mặt biến mất, lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên sẽ không để bọn họ vừa ý.” Dứt lời, nàng điều chỉnh tâm trạng, nói vớiHoa Thư nói: “Muội đi thăm Lăng Yến đi! Hôm qua trở về muội ấy giam mình ở trong phòng, không tốt hơn ta bao nhiêu.”

Hoa Thư gật đầu,trong lòng thở dài, người của thập đại thế gia đi ra từ Khôn Vũ điện, võ công là thứ ỷ vào đầu tiên, mà tám chiêu của Lăng Mặc có thể đánh bạiLăng Yến đi ra từ Khôn Vũ điện, có thể nghĩ đối với Lăng Yến có baonhiêu đả kích, Hoa Thư gật đầu, thấy sắc mặt của Lam Y tốt hơn vừa rồi,quay người đi ra ngoài.

Sau khi Hoa Thư rời đi, Lam Y gọi người hầu tới, sau đó uống thuốc, nằm ở trên giường.Trước tiên nàng phải bồi dưỡng cơ thể.

Tin tức trong Phượng Hoàng quan truyền ra, đương nhiên rất nhanh truyền đến trong quân doanh của nước Nam Lương.

Cố Thiếu Khanh nhận được tin tức đầu tiên, không khỏi giật mình, nhìn ẩnvệ, không dám tin hỏi, “Ngươi nói Vân Thiển Nguyệt bị người ta bắt đilàm tiểu vương phi?”

Ẩn vệ gật đầu, “Bẩm chủ tử, vâng.”

“Lẽnào nàng ta lại giở trò gì đó? Sao ta không nghe Dung Cảnh nói còn cómột chiêu này?” Cố Thiếu Khanh nhướn lông mày, suy nghĩ Dung Cảnh sẽ đểmột người đàn ông bắt Vân Thiển Nguyệt đi sao?Đối với người phụ nữ củahắn, hắn đã ở trình độ hận không thể trói người đó ở thắt lưng, sao lạiđể người ta bắt đi?

Ẩn vệ không đáp lời.

Cố Thiếu Khanh suy nghĩ một lát, nói với ẩn vệ: “Truyền tin hỏi tên lòng dạ đen tối kia, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

“Vâng!” Ẩn Vệ gật đầu, thấy Cố Thiếu Khanh không có gì căn dặn nữa, lui xuống.

Cố Thiếu Khanh ngồi trong lều ở giữa doanh trại suy nghĩ một lúc lâu, cũng không hiểu, một lát sau, hắn đứng dậy, nói với bên ngoài: “Truyền lệnh, dỡ lều, điểm binh, tấn công Phượng Hoàng quan!”

Tùy tùng bên ngoài nhận được mệnh lệnh, lập tức truyền mệnh lệnh của Cố đại tướng quân ra ngoài.

Không bao lâu, đánh trống dỡ lều, Cố Thiếu Khanh ngồi ở trong lều giữa doanh trại điều binh khiển tướng.

Tướng lĩnh Nam Lương đều nhận được tin tức Vân Thiển Nguyệt bị người khác bắt đi, nhưng ai cũng cảm thấy không thể tin, sợ là trò lừa bịp của VânThiển Nguyệt, khuyên bảo Cố Thiếu Khanh, “Đại tướng quân, vết thươngngày hôm qua của ngài còn chưa khỏi, thập hoàng tử lại bị thương, Mặcthiếu gia cũng không ở bên cạnh ngài, không biết tin tức truyền ra từPhượng Hoàng quan là thật hay giả, bọn thuộc hạ cảm thấy không thể liềulĩnh xuất binh. Để tránh bị lừa.” Cố Thiếu Khanh nhếch môi cười, hỏingược lại: “Bổn tướng quân sợ bị lừa sao?”

Các tướng lĩnh đều giật mình.

“Mặc dù lừa dối thì như thế nào? Bổn tướng quân không sợ nàng ta lừa!” Cố Thiếu Khanh nhướn mày.

Mọi người đều trầm mặc, nghĩ Đại tướng quân là ai, thực sự không sợ VânThiển Nguyệt lừa, thế nhưng mà mấy hôm trước ngài ấy bị Dung Cảnh đâm bị thương, trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng lại cảm thấy đích thân xuất binhthử thật giả cũng tốt. Đều không phản đối, khuyên bảo nữa.

CốThiếu Khanh rất nhanh chọn đủ tướng lĩnh, để lại mười vạn binh mã coigiữ quân doanh, mang theo hai mươi vạn binh mã rời khỏi đại doanh.

Cố Thiếu Khanh vừa ra khỏi quân doanh, người do thám quân binh của ThiênThánh trong Phượng Hoàng quan đã nhận được tin tức, vội vàng chạy đếnphủ Tổng binh. Đến cổng của phủ Tổng binh mới nhớ tới Đại tướng quân bịngười ta bắt đi, Cảnh thế tử cũng không biết tung tích, lại vội vàngchạy đến chỗ Lam Y, chạy đến chỗ Lam Y ở, người chưa tới, âm thanh đãtới trước, hoảng sợ, “Bẩm báo! Phó tướng quân, việc lớn không tốt, NamLương… Cố Thiếu Khanh đích thân dẫn binh đến tấn công Phượng Hoàngquan…”

Lam Y vừa mới ngủ thiếp đi, lại bị hoảng sợ, nàng đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa.

Tên do thám quân binh kia sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, không thấysự trách nhiệm từng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt nữa, sắc mặt Lam Y nặng nề, bình tĩnh nói: “Tin tức xác thực?”

“Bẩm phó tướng quân, tintức… Xác thực không sai.”Người nọ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của LamY, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.

Lam Y đứng dậy, ăn mặc ổn thỏa,đi ra khỏi phòng, nói với tùy tùng: “Truyền lệnh xuống, tất cả tướnglĩnh đi theo ta lên tường thành giữ thành!”

“Vâng!”Tùy tùng lên tiếng, vội vàng đi truyền lệnh.

“Người đâu, đi phủ Tổng binh mời hai tỳ nữ của Đại tướng quân cùng đi lên tường thành.” Lam Y lại căn dặn một câu.

Lập tức có người chạy đến phủ Tổng binh.

Lam Y ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Hoa Thư vừa ngồi ở chỗ Lăng Yến được một lúc, hai người đi lên tường thành.

Trong phủ Tổng binh, Lăng Liên và Y Tuyết đương nhiên cũng đã nhận được tintức Cố Thiếu Khanh mang binh đến công thành, nghĩ Thế tử và tiểu thư đều không ở đây, đang chờ xem vở kịch hay, không nghĩ Lam Y vậy mà pháingười đến đây gọi các nàng, hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chẳngqua là tỳ nữ của tiểu thư, không có biên chế trong quân doanh, là người hầu cận mà thôi, có thể không nghe lời bất luận kẻ nào, dựa vào cái gìphải nghe sự sai khiến của Lam Y? Vì vậy lạnh như băng nói với người kia một câu, chặn lại, đóng cổng phủ Tổng binh.

Người nọ bị sập cửavào mặt, nghĩ đến lời căn dặn của phó tướng quân, liền định xông vào kéo người. Thế nhưng mà phủ Tổng binh là đâu, ai cũng có thể xông vào hay sao? Không cần Lăng Liên, Y Tuyết ra tay, Mặc Cúc đã lén bắn một cụcđá, người nọ tránh không được, “Ah” kêu một tiếng, ôm cánh tay, mặttrắng bệch nhìn cánh cổng đóng chặt, một lát sau, xoay người đi về bẩmbáo Lam Y.

Lam Y đứng trên tường thành, các vị tướng lĩnh thaoluyện binh mã đều nhận được tin tức công thành của Cố Thiếu Khanh vộivàng lên tường thành.

Trương Bái nhìn về phía trước, khói lửa cuồn cuộn, thật sự là đội ngũ của Cố Thiếu Khanh đến, hắn mắng to một câu,“Mẹ nó, tin tức Cố Thiếu Khanh nhận được thật là nhanh, Đại tướng quânvừa mới bị người ta bắt đi, hắn đã tới công thành rồi. Là chó sao? Mũichó mới thính như vậy!”

“Điều này chỉ có thể nói rõ trong PhượngHoàng quan có nội gián của hắn, nếu sao hắn nhận được tin tức Đại tướngquân bị bắt đi nhanh như vậy.”Hàn Dịch vẻ mặt lo lắng.

“PhượngHoàng quan là nơi Đại tướng quân và huynh đệ chúng ta rất vất vả mớicông phá được, tất nhiên không thể để hắn đoạt lại.”Trương Bái nói.

Hàn Dịch gật đầu, “Đó là đương nhiên.”

Hai người này hôm đồng lòng, trên tường thành Phượng Hoàng quan to như vậy, các tướng lĩnh đều không nói lời nào, chỉ có hai người thì thầm vớinhau.Hai người này trước mặt Vân Thiển Nguyệt cũng không thay đổi tínhnết, bây giờ Vân Thiển Nguyệt không ở đây, bọn họ vẫn thế.

Haingười nói một lúc lâu, không ai lên tiếng, Trương Bái nhìn về phía Lam Y đang mang vẻ mặt u ám, lớn tiếng không khách khí nói với Lam Y: “Phótướng quân, ngài nghĩ sao? Thủ thành như vậy cũng không phải là biệnpháp, Phượng Hoàng quan vốn là của Nam Lương, Cố Thiếu Khanh quen thuộcvô cùng, nếu hắn công thành, nói khó nghe, hôm qua ngài bị thương, hômnay sắc mặt rất khó xem, sợ là gió thổi thì ngã, không phải là đối thủcủa hắn? Chúng ta ở đây ai có thể là đối thủ của hắn? Nếu ngài khôngnghĩ ra biện pháp chúng ta có thể phòng thủ Phượng Hoàng quan haykhông chưa biết được. Tâm huyết của Đại tướng quân nói gì cũng phải giữvững, không thể mất trong tay ngài. Ngài là phó tướng quân do HoàngThượng khâm điểm, có năng lực hơn chúng tôi. Hôm nay lấy năng lực củangài ra, cho các huynh đệ xem. Nếu là ngài không làm được, theo ý củalão già chất phác là ta, ngài xin ý chỉ của Hoàng Thượng, hồi kinh nghỉngơi đi! Không phải người phụ nữ nào cũng có thể như Đại tướng quântrong việc mang binh đánh giặc.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận