Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
Edit: Yue
Beta: Leticia

Diệp Thiến tiếng nói vừa dứt, mọi người đang ngồi tại đại điện tràn đầy sợ hãi.

Từ bảy năm trước, khi Nhiễm Tiểu vương gia rời kinh, đến năm năm sau đó ở Nam Cương cùng Diệp công chúa bị truyền ra lời đồn đãi đến nay, thiên hạ vẫn đều truyền rằng Diệp công chúa theo đuổi Nhiễm Tiểu vương gia, khiến tinh thần Duệ Thái tử chán nản nên chơi trò tầm hoa vấn liễu. Đây chính là lời đồn đãi khắp thiên hạ, có thể nói là mấy năm không ngừng. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Diệp công chúa tay trong tay với thế tử Vân Vương Phủ mà đến, mà ngoài dự đoán của mọi người là nàng thỉnh cầu chiêu nạp Vân Mộ Hàn làm Phò mã, mà từ trước đến nay Vân Mộ Hàn có dây dưa mấy năm với Thanh Uyển công chúa, mà trước đó không lâu Thanh Uyển công chúa đã gặp họa mà chết, phong vân biến hóa trong nháy mắt, việc này thật sự phải khiến người cảm thấy kinh ngạc.

“A?” Lão Hoàng đế cũng hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng rốt cuộc là đế vương chấp chưởng giang sơn Thiên Thánh hơn hai mươi năm, ánh mắt già nua nhìn lướt qua Dạ Khinh Nhiễm cùng Nam Lăng Duệ, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm đang đánh nhau túi bụi với Dung Phong, căn bản là không nhìn qua bên này, mà Nam Lăng Duệ thì đang nhìn Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn với vẻ mặt vô cùng hứng thú, cũng không có bất kỳ khác thường gì, hắn bỗng nhiên cười cười, hòa khí hỏi, “Diệp công chúa muốn chiêu nạp Vân Vương Phủ thế tử làm Phò mã?”

“Đúng!” Diệp Thiến gật đầu.

“Trẫm muốn biết vì sao?” Tuy lão Hoàng đế đang hỏi Diệp Thiến, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Vân Mộ Hàn.

“Thích!” Diệp Thiến nói không chút do dự nào.

“Thích?” Lão Hoàng đế vừa cười một tiếng, “Trẫm nhớ được sau khi Diệp công chúa vào kinh thành vẫn đuổi theo Tiểu Ma vương, vẫn luôn ở tại Đức thân vương phủ, một thời gian ngắn trước đó còn muốn tuyên bố gả cho Tiểu Ma vương, còn muốn trẫm ban hôn cho ngươi, làm sao mới không gặp có mấy ngày lại muốn chiêu nạp Vân thế tử làm Phò mã rồi?”

“Người trong lòng của Dạ Khinh Nhiễm là Vân Thiển Nguyệt, ta đuổi theo hắn mấy năm cũng không có kết quả gì tốt.” Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng, “Bổn công chúa mới không phải là người hạ tiện, không phải hắn thì không gả. Hôm nay ta phát hiện những năm này Vân thế tử vẫn yêu thích ta, ta phát hiện khi ta tiếp xúc với hắn ta cũng thích hắn, cho nên mới xin Hoàng thượng ban hôn.”

“A? Những năm nay Vân thế tử vẫn thích Diệp công chúa?” Lão Hoàng đế sửng sốt.

“Hồi Hoàng thượng, phải!” Vân Mộ Hàn gục đầu xuống.

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, không trách được Thanh Uyển công chúa thích Vân thế tử nhiều năm đều không được Vân thế tử đáp lại! Thì ra là trong lòng Vân thế tử có người khác, mà người đó lại là Diệp công chúa của Nam Cương.

“Trẫm vẫn nhớ được đây là lần đầu tiên Diệp công chúa tới Thiên Thánh ? Từ lúc nào thì Vân thế tử thích Diệp công chúa ?” Lão Hoàng đế nhướn mày, nhìn Vân Mộ Hàn, ánh mắt sâu thẳm.

“Hoàng thượng còn nhớ được năm năm trước, vào ngày sinh của Nam Cương Vương ngài lệnh ta đi sứ Nam Cương không? Khi đó ta đã gặp công chúa, đến bây giờ vẫn khó quên đấy.” Vân Mộ Hàn không nhìn mọi người, giọng nói trước sau như một.

“A! Trẫm nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy.” Lão Hoàng đế gật đầu.

“Hoàng thượng, hắn cũng yêu thích ta, ta cũng ưa thích hắn, phụ vương ta cũng có tấu chương truyền đến, đồng ý việc này, Nam Cương nguyện ý kết thân với Thiên Thánh, trở thành người một nhà. Xin Hoàng thượng chấp thuận!” Diệp Thiến vừa nói chuyện vừa sờ tay vào ngực, móc ra một phong mật hàm, đưa cho lão Hoàng đế, “Đây là sổ con của phụ vương ta, xin ngài xem qua.”

Lão Hoàng đế nhìn Văn Lai một cái, Văn Lai lập tức tiến lên nhận lấy tấu chương đưa cho lão Hoàng đế. lão Hoàng đế từ từ mở ra, nhìn chốc lát, để tấu chương xuống, nói với Diệp Thiến: “Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, Vân Mộ Hàn là thế tử Vân Vương Phủ, sau khi hắn thành thân phải thừa kế Vân Vương vị. Nếu hắn bị ngươi chiêu nạp làm Phò mã, Vân Vương Phủ có thể sẽ bị thiếu Vân Vương rồi.”

“Không phải là Vân Vương Phủ có Vân Thiển Nguyệt sao? Hiện tại Vân Thiển Nguyệt đang chấp chưởng gia nghiệp Vân Vương Phủ, còn Vân Mộ Hàn không bằng liền cho ta đi!” Diệp Thiến nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt từ nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng.

“Nguyệt nha đầu dù sao cũng là thân nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không thể thừa kế Vân Vương vị được.” Lão Hoàng đế cũng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đang cẩn thận nhặt xương cá ra, lấy xong cũng không phải là cho nàng dùng, mà là đặt ở cái đĩa trước mặt Dung Cảnh. Trong ánh mắt già nua lóe lên tinh quang, chậm rãi nói.

“Sau khi lập gia đình nàng cũng có thể chưởng gia a! Huống chi nàng còn có thể gả đi xa hay sao?” Ánh mắt Diệp Thiến lướt qua Vân Thiển Nguyệt, dừng ở trên người Dung Cảnh, ngừng chốc lát, rành mạch nói: “Nghe nói ngàn năm trước có một vị nữ hoàng, hơn nữa phụ vương ta cũng chỉ có một nữ nhi là ta, tương lai nhất định ta phải thừa kế Nam Cương, cũng sẽ là nữ vương. Mà Tây Diên lại có hộ quốc thần nữ, địa vị tôn kính vô cùng. Nếu Hoàng thượng phá lệ có một vị nữ Vương gia cũng không phải là không thể?”

Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Vân Thiển Nguyệt, tâm tư khác nhau.

“Nghe cũng có lý!” Lão Hoàng đế cười gật đầu, nhìn về phía Vân Vương gia, “Vân Vương huynh, đây là chuyện nhà Vân Vương Phủ, ý của ngươi như thế nào?”

Vân Vương gia đã bị kinh ngạc quá mức, làm sao cũng thật không ngờ Diệp Thiến muốn chiêu Vân Mộ Hàn làm phò mã, hắn vội vàng đứng dậy, sợ hãi nói: “Mặc dù đây là chuyện của Vân Vương Phủ, nhưng đây không phải là chuyện nhà, mà là quốc sự, tất cả lão thần đều nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng.”

“Nói cách khác Vân Vương huynh không phản đối lời nói của Diệp công chúa, đồng ý chuyện liên hôn giữa Diệp công chúa và Vân thế tử?” Lão Hoàng đế nhướn mày, dừng một chút, lại nói: “Cũng đồng ý theo lời Diệp công chúa, tương lai để cho Nguyệt nha đầu thừa kế vương vị?”

“Này. . . . . .” Vân Vương gia trong lúc nhất thời không có chủ ý, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt đầu cũng không ngẩng lên. Hắn muốn nói Thiển Nguyệt bất tài, sao có thể kế thừa Vương gia vị? Nhưng lại cảm thấy nàng không phải là như thế, nữ nhi này khi gặp chuyện so với hắn còn trấn định tỉnh táo hơn nhiều, hắn suy nghĩ một hồi, vội vàng sợ hãi nói: “Đây cũng là đại sự, lão thần cũng không có chủ ý. Hoàng thượng làm chủ là được, lão thần nghe Hoàng thượng!”

Lão Hoàng đế gật đầu, nhìn về phía mọi người đang ngồi, “Các khanh nghĩ như thế nào?”

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời đều không có người nào lên tiếng.

“Lãnh vương huynh, ngươi thấy thế nào?” Ánh mắt của lão Hoàng đế dừng ở trên người Hiếu Thân vương.

“Này. . . . . .” Hôm nay Hiếu Thân vương cũng biết Vân Thiển Nguyệt không giống bình thường rồi, nếu không phải như thế, nàng làm sao có thể được Cảnh thế tử, Thất hoàng tử, Nhiễm Tiểu vương gia yêu thương bảo vệ? Huống chi từ sự kiện tranh vẽ từ Tử Trúc Lâm hắn càng hiểu rõ không thể chọc vào Vân Thiển Nguyệt, mà giờ đây hắn lại còn đang nhận ân tình là một viên Đại Hoàn đan, hắn cũng không nắm rõ được ý tứ của Hoàng thượng, chỉ có thể bảo thủ nói: “Lão thần cho là cần phải thận trọng suy xét chuyện này.”

“Đức vương huynh nghĩ như thế nào?” Lão Hoàng đế nhìn về phía Đức Thân vương.

“Hồi Hoàng thượng, gần mười năm qua vẫn chưa có liên hôn. Hôm nay nếu Diệp công chúa thích Vân thế tử, nguyện ý chiêu nạp làm Phò mã, mà Nam Cương Vương cũng có sổ con đồng ý cuộc liên hôn này, như vậy có thể xúc tiến bang giao giữa hai nước. Lão thần cho rằng có thể.” Đức thân vương tỏ thái độ.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn Đức Thân vương một cái, Đức thân vương phủ vẫn giữ thái độ cầm chừng với chuyện tình của Diệp Thiến và Dạ Khinh Nhiễm. Dù sao Nam Cương Vương cũng chỉ có duy nhất một nữ nhi là Diệp Thiến, mà Đức thân vương phủ cũng chỉ có duy nhất một tiểu vương gia là Dạ Khinh Nhiễm. Nếu Diệp Thiến và Dạ Khinh Nhiễm kết làm cây liền cành (phu thê), giữa hai bên luôn luôn phải lựa chọn lấy hay bỏ, tuy Nam Cương chỉ là nước nhỏ, nhưng không thể bỏ đi, cho nên chỉ có thể để cho Dạ Khinh Nhiễm làm Phò mã, như vậy Đức thân vương phủ sẽ không có người kế thừa. Hôm nay Diệp Thiến không chọn Dạ Khinh nhiễm, ngược lại muốn Vân Mộ Hàn, rất hợp với ý của hắn. Làm sao lại có thể không thành toàn?

“Ừ!” Lão Hoàng đế gật đầu, lại hỏi Đức thân vương, ” Nếu Vân thế tử làm phò mã của Nam Cương, người nào sẽ kế thừa Vân vương phủ? Ngươi cũng cảm thấy lời nói của Diệp công chúa là đúng, cho rằng Nguyệt nha đầu có thể đảm nhiệm Nữ vương?”

“Này. . . . . .” Đức thân vương nhìn Vân Thiển Nguyệt, rồi lại nhìn Dung Cảnh, nói: “Đây chính là cái đại sự, cần thận trọng suy nghĩ. Mặc dù nói ngàn năm trước vốn là có một vị nữ vương. Mà nay dựa theo tình thế khẩn cấp của Nam Cương, Diệp công chúa cũng có thể thừa kế Nam Cương Vương, nhưng Thiên Thánh cũng không thể so với Nam Cương. Chỉ sợ Thiển Nguyệt tiểu thư không thể đảm nhiệm nữ vương vị!”

“Ừ!” Lão Hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, “Thiên Dật, ngươi nghĩ như thế nào?”

Dạ Thiên Dật đứng lên, cung kính nói: “Nhi thần cho là rất tốt! Đúng như Đức vương thúc đã nói, Thiên Thánh và các nước chư hầu đã lâu không có liên hôn, nếu Diệp công chúa có ý đó, Vân thế tử cũng có ý đó, Nam Cương Vương cũng đồng ý, Vân Vương cũng không có ý kiến. Đây chính là một chuyện vui.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Về phần Vân Vương Phủ không người nào thừa kế vương vị, nhi thần cho rằng hiện tại thân thể của Vân Vương thúc vẫn rất tốt, mười năm tám năm nữa cũng không có vấn đề gì. Đến lúc đó lại bàn tiếp vấn đề này cũng không muộn.”

“Ừ!” Lão Hoàng đế gật đầu, nhìn về phía văn võ bá quan trong đại điện, “Các khanh nghĩ như thế nào?”

Tất cả mọi đã sớm quen với việc chuyện tình thay đổi bất ngờ trong triều, hôm nay Thái tử không được Hoàng thượng thương yêu, một tấm bản đồ của Thất hoàng tử lại được Hoàng thượng rất tán thưởng, nay Hoàng thượng lại bỏ qua Thái tử, mà hỏi Thất hoàng tử, vội vàng đứng dậy, rối rít phụ họa, “Bọn thần cảm thấy Thất hoàng tử nói rất có lý!”

Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục cũng không lên tiếng.

“Thiên Khuynh, Thiên Dục!” Lão Hoàng đế lần lượt nhìn qua, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dật.

Mặt Dạ Thiên Khuynh không biểu tình đứng lên, “Nhi thần cảm thấy Thất đệ nói rất có lý!”

Dạ Thiên Dục cũng đứng lên, nhìn Dạ Thiên Dật một cái, lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười một tiếng, “Nhi thần cũng cảm thấy Thất đệ nói rất có lý. Nhưng mà. . . . . .” Hắn chuyển lời, nhìn về phía Vân Vương gia, “Nhưng hiện tại thoạt nhìn thì Vân Vương thúc hữu tâm vô lực rồi. Không biết Thất đệ có nhìn ra không vậy? Theo ta thấy, mười năm tám năm cũng là chuyện quá sức. Chuyện người thừa kế Vân Vương Phủ sớm muộn gì cũng phải giải quyết, không thể chỉ để ý chuyện trước mắt, rồi sau đó trở thành một việc rối rắm không thể giải quyết. Vân Vương vị này vẫn cần có một kết luận, sau đó phụ vương mới đồng ý chuyện của Diệp công chúa và Vân thế tử thì mới thỏa đáng.”

“A? Vậy theo ý ngươi nên làm như thế nào? Nguyệt nha đầu có thể tiếp nhận vị trí Vương gia chấp chưởng Vân Vương Phủ?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dục nhướn mày.

“Nguyệt muội muội chỉ mới chấp chưởng Vân Vương Phủ có mấy ngày mà thôi, lại có thể quản lý Vân Vương Phủ trên dưới ngay ngắn rõ ràng. Hơn nữa nhi thần còn biết trước đó các cửa hàng trên danh nghĩa của Vân Vương Phủ đều đang bị lỗ nhưng hôm nay lại dưới sự quản lý của Nguyệt muội muội toàn bộ đều thu được lợi nhuận. Mỗi tháng lợi nhuận cao nhất của một cửa hàng ước chừng khoảng năm ngàn lượng vàng. Đây cũng không phải là việc mà người nào cũng có thể làm được.” Dạ Thiên Dục nói.

Dạ Thiên Dục dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Vân Thiển Nguyệt đều có chút biến hóa. Một tháng lợi nhuận năm ngàn lượng vàng, Bổng lộc của Vương gia hàng năm mới có năm ngàn lượng nhưng cũng không phải là vàng mà là bạc. Một tháng lợi nhuận năm ngàn lượng vàng là cái khái niệm gì mọi người có thể nghĩ.

“Hả? Quả thật có chuyện này?” Lão Hoàng đế giương chân mày lên nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn Dạ Thiên Dục một cái, không nghĩ tới hắn còn thật sự có tài, cười cười với lão Hoàng đế, lười biếng lắc đầu, “Ta cũng không biết, gần đây ta quá mệt mỏi, không để ý đến những khoản kia. Không nghĩ tới Tứ hoàng còn rõ ràng hơn so với ta. ”

“Nhi thần là ngẫu nhiên biết được.” Dạ Thiên Dục vội vàng thu liễm chân thành mà nói, cung kính nói với lão Hoàng đế: “Nhi thần cho rằng nếu có liên quan tới chuyện của Vân Vương Phủ, Nguyệt muội muội lại là đích nữ của Vân Vương Phủ, huống chi bây giờ còn là chưởng gia. Phụ hoàng có thể nghe một chút suy nghĩ của Nguyệt muội muội?”

“Về phần Nguyệt nha đầu thì không cần vội, trẫm trước muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử.” Ánh mắt của lão Hoàng đế chuyển hướng sang Dung Cảnh, “Về chuyện này, Cảnh thế tử có cao kiến gì?”

Dung Cảnh cười nhạt: “Diệp công chúa và Vân thế tử lưỡng tình tương duyệt, có thể xúc tiến trăm năm giao hảo của Thiên Thánh và Nam Cương, đây cũng là một chuyện tốt. Mà chuyện thừa kế Vân Vương vị, Cảnh cho là Vân Vương Phủ cành lá phồn thịnh (con cháu nhiều), có thể từ đó chọn một người kế tục Vương vị.”

“Như thế cũng là một biện pháp!” Lão Hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, lúc này trẫm nên hỏi ngươi rồi, ngươi là có ý kiến gì?”

“Hoàng thượng dượng, ngài có mệt hay không?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên để đũa xuống, nhìn về phía lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế ngẩn ra, “Nguyệt nha đầu có ý gì?”

“Ngài hỏi cái này hỏi cái kia, đã hỏi hết thời gian hai nén hương rồi. Ta đã ăn no rồi, ngài mới hỏi đến nơi này của ta.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng gục thân thể như không có xương lên trên bàn, “Người thấy ta có thể làm được Vương gia sao?”

Lão Hoàng đế không nói, tất cả mọi người đều nhìn nàng, muốn hình tượng không có hình tượng, muốn đứng đắn không có đứng đắn, đều không khỏi than thở. Nhất tề nghĩ tới Vân Vương Phủ Thiển Nguyệt tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, thật sự một chút tiềm chất nữ vương cũng không có. Diệp công chúa là do Nam Cương Vương bồi dưỡng từ nhỏ. Chuyện hôm nay mặc dù được ngụy trang dưới dạng lưỡng tình tương duyệt, nhưng không ai là không minh bạch, Diệp công chúa chiêu nạp Vân Mộ Hàn làm Phò mã tất nhiên là có mưu đồ. Diệp công chúa cũng không phải người đơn giản chỉ biết có tình yêu như những công chúa hoàng thất bình thường như Thanh Uyển công chúa và Lục công chúa. Từ nhỏ những thứ nàng được học là quốc gia đại sự.

“Vốn là trẫm không cảm thấy, nhưng ngươi vừa nói đến trẫm liền cảm thấy có chút mệt mỏi!” Lão Hoàng đế chẳng những không tức giận, không quan tâm Vân Thiển Nguyệt vô lễ, cười hỏi, “Vậy ngươi sẽ là người cuối cùng trẫm hỏi đi. Ngươi nói như thế nào, trẫm hôm nay đều nghe theo người.”

Lão Hoàng đế dứt lời, mọi người đều lập tức mở to hai mắt.

“A a a, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày mình có được đãi ngộ bậc nay nha!” Vân Thiển Nguyệt đằng cái đứng dậy, hỏi lão Hoàng đế: “Thật? Hoàng thượng dượng nói chuyện này sẽ do ta quyết định?”

“Ừ! Sẽ do ngươi quyết định!” Lão Hoàng đế cười gật đầu.

“Tốt! Ta đây sẽ giúp Hoàng thượng dượng quyết định, đến lúc đó ngài cũng đừng trách ta làm không hợp tâm ý của người là được rồi. Sứ giả các quốc gia và toàn thể văn võ bá quan đều làm chứng!” Vân Thiển Nguyệt thanh thúy đáp một tiếng, nhìn lão Hoàng đế nháy mắt.

“Ha ha, trẫm là vua của một nước, miệng vàng lời ngọc. Ngươi yên tâm đi!” Lão Hoàng đế cười thật to.

“Tốt lắm!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiến, “Diệp Thiến, ta hỏi ngươi, sau khi ngươi chiêu nạp ca ca của ta làm Phò mã, sau khi ngươi thừa kế vương vị Nam Cương, trừ ca ca của ta ra ngươi sẽ có nam nhân khác không. Ừ, ta nói chính là …giống như hậu cung của Hoàng thượng dượng. Có Phò mã, chờ sau khi ngươi thừa kế vương vị, ca ca của ta sẽ là Vương phu của ngươi, ngươi còn có thể sẽ có những nam nhân khác ví dụ như vương phi các loại ….”

“Sẽ không!” Diệp Thiến lắc đầu.

“Ngươi nói hiện tại ngươi yêu thích ta ca ca?” Vân Thiển Nguyệt đến gần Diệp Thiến, nhìn vào mắt của nàng ta.

“Đương nhiên!” Diệp Thiến không chút do dự.

“Ngươi có thể thích hắn bao lâu?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Ngươi có thể thích Cảnh thế tử bao lâu, ta có thể thích ca ca của ngươi bấy lâu!” Diệp Thiến bỗng nhiên nháy mắt mấy cái với Vân Thiển Nguyệt.

“Ta đối với Dung Cảnh không phải là thích! Mà là yêu!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Diệp Thiến, cười nói: “Ta có thể yêu hắn cả đời này, cũng có thể yêu hắn đời tiếp theo, thậm chí có thể cam đoan ta có thể yêu hắn đời đời kiếp kiếp. Ngươi có thể đối với ca ca ta như thế sao?”

Diệp Thiến ngẩn ra.

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Không trả lời được? Hay là ngươi không biết trả lời như thế nào? Hay nói là căn bản ngươi không yêu ca ca của ta? Chỉ là muốn tìm một người thích hợp làm Phò mã thích hợp làm Vương phu mà thôi?” Vân Thiển Nguyệt từng bước ép sát, không buông tha thần sắc trong mắt Diệp Thiến, “Ở trong lòng ngươi, Nam Cương nặng hay ca ca của ta nặng? Nếu có một ngày, Nam Cương gặp nạn, giữa ca ca của ta và Nam Cương buộc ngươi phải chọn một, ngươi sẽ bỏ quên ca ca của ta mà bảo vệ Nam Cương? Hay là bỏ quên Nam Cương mà bảo vệ ca ca của ta?”

Diệp Thiến vốn đang mỉm cười mặt dần dần cứng đờ.

Tất cả mọi người nhìn hai người, đột nhiên cảm giác được những lời này Thiển Nguyệt tiểu thư tựa hồ không nên nói ra ngoài. Dù sao bực chuyện mờ mịt này cũng chưa bao giờ được nói thẳng ra như vậy. Mọi người đều thích trước mỗi sự việc luôn được bịt kín một tầng khăn che hoàn mỹ. Hiếm có người thẳng thắn mà trở mình úp sấp chuyện này. Để cho toàn bộ tầng đáy âm u được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời. Mà Vân Thiển Nguyệt đã làm rồi, mà làm như là chuyện đương nhiên vậy.

“Hả? Diệp công chúa, đáp án của ngươi?” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, cười nhìn Diệp Thiến.

Diệp Thiến vừa muốn mở miệng, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lại nhắc nhở: “Ta vậy mà chỉ có một ca ca này thôi! Diệp công chúa, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi hãy trả lời!” Dừng một chút, nàng nhìn Diệp Thiến, mặc dù cười, nhưng ánh mắt thì không có chút ý cười nào, “Nếu ca ca ta được ngươi chiêu nạp làm Phò mã, như vậy hắn sẽ là trách nhiệm của ngươi. Ngươi không chỉ có Nam Cương mà còn có ca ca của ta. Nếu ngươi làm ra chuyện thật có lỗi với hắn, để cho hắn trở thành vật làm đẹp cho quốc thổ của Nam Cương và quyền lợi âm mưu của ngươi, như vậy ta sẽ không tha cho ngươi.”

Diệp Thiến vừa định há miệng bỗng nhiên ngậm lại.

“Muốn biết ta sẽ không buông tha ngươi như thế nào không?” Bỗng nhiên giọng nói của Vân Thiển Nguyệt rất nhẹ, cười hỏi.

“Như thế nào?” Diệp Thiến rốt cục phun ra hai chữ. Lần đầu tiên nàng mới ý thức được quá khứ nàng đã xem thường Vân Thiển Nguyệt rồi, có lẽ nói đúng ra là nàng cũng không xem thường Vân Thiển Nguyệt, mà Vân Thiển Nguyệt chính là như vậy, đây mới chính là nàng.

“Từng khúc Nam Cương sẽ biến thành tro. Có tin hay không?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ghé sát vào lỗ tai Diệp Thiến, dùng âm thanh chỉ có ba người nàng, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn mới có thể nghe được.

Diệp Thiến biến sắc, thân thể Vân Mộ Hàn chấn động.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rút người về, tự tiếu phi tiếu nhìn Diệp Thiến.

Diệp Thiến gắt gao ngó chừng Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Vân Thiển Nguyệt, ta sẽ không đáp ứng ngươi cái gì! Ta nhất định sẽ chiêu nạp Vân Mộ Hàn làm Phò mã! Ngươi uy hiếp ta cũng không giải quyết được gì. Nếu Vân Mộ Hàn là Phò mã của ta, tất nhiên ta sẽ đối xử với hắn thật tốt, đó là của chuyện của ta, không mượn ngươi xen vào.”

“Diệp công chúa, ngươi quá kích động rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười bỏ lại một câu nói, xoay người, nhún nhún vai với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ta cũng chỉ có một người ca ca này, mẫu thân đã đi sớm, ta chỉ là một nữ nhân mà thôi, bất kể chuyện quốc gia đại sự gì ta cũng không quan tâm, ta chỉ quan tâm ca ca của ta có được vui vẻ hay không mà thôi. Ngài cũng thấy đấy, tựa hồ Diệp Thiến cũng không có yêu thích ca ca ta nhiều lắm, cho nên. . . . . .”

“Vân Thiển Nguyệt, ai nói ta không thích! Ta thích hắn!” Diệp Thiến bỗng nhiên ngăn cản lời của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, “Phải không? Ta còn thật không có nhìn ra, nếu không phải Diệp công chúa quá hàm súc, chính là ánh mắt của ta không tốt? Chỉ mới nắm tay thôi đã cho là thích rồi hả?”

“Vậy như thế nào mới là thích? Chẳng lẽ ngươi muốn ta trước mặt nhiều người như vậy cởi áo nới dây lưng với hắn sao?” Diệp Thiến tựa hồ nổi giận, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng, Diệp Thiến nén giận, càng khiến cho nụ cười của nàng càng sâu, “Nếu ngươi cởi áo nới dây lưng, để cho mọi người thưởng thức phong tư của Nam Cương Diệp công chúa, ta cũng không phản đối. Nhưngi ngươi coi cởi áo nới dây lưng chính là ngươi cầu hôn ca ca ta? Không khỏi quá mức trò đùa đi à nha!”

Diệp Thiến giận dữ, từ trong tay áo bay ra một đầu dải lụa đỏ, bất chợt xuất thủ với Vân Thiển Nguyệt. Hồng Nhan cẩm trong tay áo Vân Thiển Nguyệt cũng không cam chịu rơi ở phía sau, cơ hồ cùng một thời gian cũng bay ra. Trong khoảnh khắc hai người đánh nhau lên, một đỏ một tím, hai thân ảnh yểu điệu hợp với hai dải lụa một đỏ một trắng của hai người, trong nháy mắt làm người ta hoa cả mắt.

Tất cả mọi người nhất tề nhìn về phía lão Hoàng đế, chỉ thấy lão Hoàng đế hơi ngẩn ra, nhưng cũng không ngăn cản. Cho nên cũng không có người nói chuyện.

Vốn là trong sân Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong hai người đọ sức bất phân thắng bại, hiện tại lại thêm Vân Thiển Nguyệt và Diệp Thiến, thoáng chốc cả đại điện vô cùng náo nhiệt, người có võ công thì cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, người không có võ công thì cảm thấy hoa cả mắt.

Diệp Thiến có võ công vô cùng tốt, chiêu thức như trăm hoa đua nở tầng tầng lớp lớp, mà chiêu thức của Vân Thiển Nguyệt lại rất đơn giản, nhưng mỗi lần xuất thủ lại vô cùng hữu hiệu. Không tới một lát hai người đã đánh qua lại mấy chiêu.

Ước chừng quan thời gian một nén nhang, hai người Vân Thiển Nguyệt và Diệp Thiến đã đánh tới cửa đại điện, ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chợt lóe, bỗng nhiên biến ảo chiêu thức dùng hồng nhan Cẩm bao bọc xung quanh thân thể Diệp Thiến, Diệp Thiến cũng vội vàng biến ảo chiêu thức nhảy tránh thoát ra khỏi vòng vây khốn của hồng nhan cẩm, cùng thời gian đó trong nháy mắt Vân Thiển Nguyệt đã rút kiếm bên hông của mấy tên thủ vệ ở cửa đại điện, tổng cộng ba thanh, trong khoảnh khắc bay đi theo ba phương hướng khác nhau. Một cái hướng Dạ Khinh Nhiễm, một cái hướng Nam Lăng Duệ, một cái hướng tới Vân Mộ Hàn.

Tốc độ của bảo kiếm cực nhanh, mang theo tiếng xé gió.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dừng tay, hô lớn với Diệp Thiến: “Diệp Thiến, nếu ngươi có thể cứu được cả ba người! Ta sẽ phục ngươi.”

Diệp Thiến cả kinh, trong giây lát đã biến sắc, nàng nhìn ba thanh kiếm đang thẳng tắp bay về phía ngực của cả ba người. Dạ Khinh Nhiễm đang đánh với Dung Phong đến cực kỳ náo nhiệt, không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lại đánh lén hắn, hắn ngẩn ra, bỗng nhiên dừng tay, thẳng tắp nhìn thanh kiếm kia đang bay tới, nhưng không tránh né, Nam Lăng Duệ đang phẩm rượu từng ngụm từng ngụm, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn thanh kiếm đang bay về phía ngực hắn, cũng không tránh né hay có bất kỳ động tác gì. Vân Mộ Hàn lại đang đứng ở giữa chính điện, cũng không nhúc nhích, không biết là ánh mắt đang nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt hay là đang nhìn về phía Diệp Thiến.

“Nếu ngươi không cứu, bọn họ có thể sẽ chết hết!” Vân Thiển Nguyệt cười nhắc nhở.

Cả người Diệp Thiến giống như choáng váng, trong nháy mắt sắc mặt xám như tro, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, ánh mắt nàng khôi phục trấn định, phi thân lên, lụa đỏ trong tay đồng thời bay ra, trong nháy mắt, lụa đỏ cắt đứt khoảng cách bảo kiếm tiến đến gần Vân Mộ Hàn trong gang tấc. Người nàng nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh Vân Mộ Hàn, lại nhìn Dạ Khinh Nhiễm và Nam Lăng Duệ, hai thanh kiếm chỉ còn cách ngực hai người khoảng một tấc, nàng nhếch môi, sắc mặt lạnh nhạt và thơ ơ, cũng không có bất kỳ động tác gì.

Mặc dù hai thanh kiếm đã gần sát ngực, một khắc cuối cùng sẽ xuyên thấu trái tim, nhưng Dạ Khinh Nhiễm và Nam Lăng Duệ vẫn không nhúc nhích. một người vẫn cứ đứng sừng sững tại chỗ, một người vẫn cứ nâng chén uống rượu. Dường như bọn họ không cảm nhận được trong khoảnh khắc bảo kiếm có thể khiến bọn họ bỏ mạng.

Tất cả mọi người bị màn biến cố này làm sợ ngây người, nhất tề mở to hai mắt nhìn hai người, có ít người đã sợ hãi nhắm hai mắt lại.

Một khắc cuối cùng ngay lúc ranh giới chỉ còn như nghìn cân treo sợi tóc, Dung Phong bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên xuất thủ, đẩy thanh kiếm trước mặt Dạ Khinh Nhiễm ra. Thân thể hắn bị kiếm phản lực chấn lui một bước. Cùng lúc đó, ngồi ở bên cạnh Nam Lăng Duệ, Nam Lương quốc sư cũng bỗng nhiên xuất thủ, hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm muốn đâm rách cẩm bào của Nam Lăng Duệ, bảo kiếm không chút sứt mẻ.

Tựa hồ thời gian như dừng lại vào một khắc này, cũng khiến biểu lộ của tất cả mọi người trong đại điện dừng lại.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, thu hồi hồng nhan Cẩm vào tay áo, hai tay hợp chung một chỗ, vỗ nhẹ hai cái, tiếng vỗ tay thanh thúy, giọng nói của nàng cũng rất thanh thúy, “Diệp Thiến, quả nhiên là ngươi có tình thâm với ca ca của ta. Tốt, ta đáp ứng để cho ca ca của ta làm Phò mã của ngươi!”

Diệp Thiến quay đầu, sắc mặt đen tối nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đi về phía Diệp Thiến, giữa lông mày tựa hồ ẩn chứa nụ cười thành trăng lưỡi liềm, “Ngươi buông tha Dạ Khinh Nhiễm và Duệ Thái tử, cứu ca ca ta, điều này nói rõ ngươi đối với ca ca ta so với hai người bọn họ đều sâu nặng hơn. Ta giao ca ca cho ngươi, ta coi như là yên tâm!”

Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão Hoàng đế trên ghế, cười nói: “Hoàng thượng dượng, có câu nói có tiền khó mua được lưỡng tình tương duyệt. Ngài liền tứ hôn cho bọn họ đi. Về phần người kế tục Vương vị của Vân Vương Phủ đương nhiên không thể nào là ta, ta chỉ là một nữ nhân mà thôi, nguyện vọng của ta chính là lập gia đình, cũng không yêu thích những chuyện quốc gia đại sự. Nhưng mà ta có thể đề cử một người.”

“A? Là người phương nào?” Lão Hoàng đế nhướn mày.

“Bàng chi của Vân Vương Phủ có một người tên là Vân Ly. Hắn cũng là con vợ cả nhưng là thế hệ thứ hai của Vân Vương Phủ, tên có chữ lót là Nhuận, năm nay mười chín tuổi. Yêu thích thi thư, mười tuổi có thể làm văn, Thiên Thánh năm một trăm mười bốn vào thi Hương, lúc ấy mười tuổi, năm một trăm mười bảy vào thi châu, lúc ấy mười ba tuổi. Từng viết một quyển sách ‘Luận giang sơn phú’, quyển sách ấy cũng truyền đến trong tai của ngài, ngài cao hứng muốn gặp hắn, nhưng bị Hiếu thân vương cản lại. Không biết Hoàng thượng dượng còn nhớ hắn hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế trầm tư chốc lát, gật đầu, “Ừ, ngươi nói đến, trẫm mới nhớ tới tựa hồ là có một người như thế.”

“Con vợ cả thế hệ thứ hai của Vân Vương Phủ lại có tên lót là Nhuận, chính là con vợ cả của người đồng lứa với ông nội của ta, cũng không tính là quá xa. Vân Ly có tài hoa, trở thành con thừa tự của phụ vương ta, để hắn thừa kế Vân Vương Phủ, chuyện như vậy tại các triều đại trước cũng đã có tiền lệ. Cũng không coi là không hợp cấp bậc lễ nghĩa.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Hôm nay Vân Ly có tới không?” Lão Hoàng đế nhìn về phía gia quyến Vân Vương Phủ, nhưng không thấy nam tử.

“Hôm nay hắn không tới. Nhưng mà mấy ngày trước Hiếu thân vương đã gặp Vân Ly. Hiếu thân vương là lão thần, có thể nói nhìn người rất chuẩn, hẳn là có ấn tượng tốt với Vân Ly. Mà phụ vương ta cũng biết Vân Ly có tài, còn có lòng yêu nước nên rất yêu thích.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hiếu thân vương và Vân Vương gia một cái, nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng có thể gọi hắn tới đây luôn hoặc cũng có thể chờ sau thọ yến quyết định chuyện này cũng không sao.”

“Lãnh vương huynh, ngươi đã gặp qua Vân Ly? Người này như thế nào?” Lão Hoàng đế nhìn về phía Hiếu thân vương.

Hiếu thân vương nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nhớ tới hôm đó Vân Ly và Lăng Liên đi vào phủ của hắn đáp tạ tặng tranh, trong lòng rùng mình một cái, liền vội vàng khom người nói: “Hồi Hoàng thượng, lão thần cảm thấy Vân Ly không tệ. Về tài hoa và tướng mạo cũng không thua Vân thế tử.”

“Vân Vương huynh, ngươi thấy sao?” Lão Hoàng đế nhìn về phía Vân Vương gia.

Hiển nhiên là Vân Vương gia mới vừa trấn định từ sau kinh hãi lúc nãy, vẫn còn đang thẫn thờ, nghe vậy chỉ có thể gật đầu, phụ họa nói: “Thiển Nguyệt nói đúng, Vân Ly này là một hài tử không tệ, lão thần rất yêu thích.”

“Tốt! Nếu Vân Vương huynh và Lãnh vương huynh cũng như nói vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy, chờ sau thọ yến trẫm sẽ gặp mặt Vân Ly, nếu phù hợp thì sẽ cho Vân Vương nhận hắn làm con thừa tự.” Lão Hoàng đế gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Vân Ly có chí hướng cao, nếu đã như vậy nàng liền cho hắn một cái cầu thang để hắn lên trời. Có được hay không thì còn phải xem tạo hóa của hắn nữa!

“Diệp công chúa, trẫm đáp ứng ngươi chiêu nạp Vân Mộ Hàn làm Phò mã, kể từ hôm nay, hắn không còn là Vân thế tử, chỉ còn là con trai trưởng của Vân Vương Phủ, Vân Mộ Hàn. Hủy bỏ thế tử vị của hắn.” Lão Hoàng đế nhìn về phía Diệp Thiến, “Ngươi có ý kiến gì không?”

“Không có!” Diệp Thiến lắc đầu.

“Vân Mộ Hàn, ngươi có ý kiến gì không?” Lão Hoàng đế lại hỏi, “Ngươi có bằng lòng trở thành Phò mã của Nam Cương hay không?”

“Thần nghe theo Hoàng thượng làm chủ!” Vân Mộ Hàn cúi đầu.

“Tốt! Văn Lai, lập tức viết chỉ. Vân Mộ Hàn gả cho Nam Cương Diệp công chúa làm Phò mã. Đợi sau thọ yến, trẫm và Nam Cương Vương, Vân Vương gia cùng nhau chọn ngày đính hôn.” Lão Hoàng đế phân phó.

“Dạ, Hoàng thượng!” Văn Lai lập tức đáp.

Giờ khắc này đại điện tĩnh lặng không tiếng động.

Lão Hoàng đế nhìn Diệp Thiến cười nói: “Diệp công chúa, ngươi thật có phúc khí, công chúa của trẫm tâm tâm niệm niệm Vân Mộ Hàn mấy năm, hôm nay hắn lại trở thành Phò mã của ngươi. Sau khi Đến Nam Cương, ngươi cũng không được khi dễ hắn.”

“Ta nào dám khi dễ hắn? Hoàng thượng, ngài không thấy được hắn có một ác muội muội ngang ngược càn rỡ sao?” Diệp Thiến tựa hồ cười cười.

Lão Hoàng đế nghe vậy cười ha ha, “Nguyệt nha đầu đúng là có hơi ác. Nhưng mà nàng chỉ có một ca ca, lại bị ngươi bắt cóc rồi, trong lòng đương nhiên không dễ chịu. Làm khó dễ ngươi một chút cũng là chuyện thường tình thôi.”

Diệp Thiến trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt lại cười nhíu mày với nàng ta, ôn nhu hô một tiếng, “Tẩu tử!”

Diệp Thiến khẽ giật mình, Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới nàng nữa, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong ở giữa đại điện, áy náy khoát khoát tay, “Các ngươi tiếp tục, mới vừa nãy là ngoài ý muốn.” Dứt lời, nàng đi về phía chỗ ngồi.

Nàng cố ý chọc giận Diệp Thiến, chính là muốn thử xem nàng có bao nhiêu quyết tâm, hôn nhân không phải là trò đùa, chính nàng liên lụy đến hôn nhân không sao, nhưng nàng lại kéo theo Vân Mộ Hàn, mặc dù Vân Mộ Hàn nguyện ý, nhưng nàng cũng muốn quản, dù sao hắn cũng là ca ca của nàng, huống chi Diệp Thiến, Nam Lăng Duệ – người ca ca ruột của nàng có một đoạn gút mắc như vậy. Hơn nữa còn có mấy năm tình cảm truy đuổi Dạ Khinh Nhiễm. Nàng không muốn vì nàng ta mà hủy hai ca ca cộng thêm một người bạn tốt của nàng.

Tại một khắc ngắn ngủi kia, đó là loại tình huống phát sinh ngoài dự liệu của mọi người, Diệp Thiến căn bản không kịp suy nghĩ nhiều lắm, chỉ có thể tuân theo bản tâm của nàng ta mà thôi. Nàng ta cứu Vân Mộ Hàn, bất kể là thích hay là không thích, đã nói lên quyết tâm của nàng ta, nàng ta rất rõ ràng mình đang làm cái gì, nếu người nàng ta cứu không phải là Vân Mộ Hàn, mà là Nam Lăng Duệ, hoặc là Dạ Khinh Nhiễm…, như vậy dù làm cách nào nàng cũng sẽ không để Vân Mộ Hàn trở thành Phò mã của nàng ta. Mặc kệ nàng ta có âm mưu gì, nàng cũng sẽ phá cho bằng được.

Huống chi còn có một điều, nàng chính là muốn Nam Lăng Duệ nhìn rõ ràng, nữ nhân này buông tha hắn, bất kể là vì lý do gì. Tóm lại là buông tha, nếu Nam Lương quốc sư không cứu hắn, hắn sẽ chết. Nàng ta có thể vì Vạn Chú Vương Nam Cương bỏ qua hắn đi truy đuổi Dạ Khinh Nhiễm, lại sẽ vì vận nước an nguy của Nam Cương nên muốn lấy Vân Mộ Hàn làm Phò mã, nói rõ ở trong lòng Diệp Thiến Nam Cương quan trọng hơn so với hắn. Bất kể trong lòng hắn có ý kiến gì với nàng, thì cũng nên thanh tỉnh lại một chút, đừng để nữ nhân này xoay mình vòng vòng. Thân ca ca của nàng, nàng không muốn hắn khốn khổ vì tình bởi Diệp Thiến, không thể tự kềm chế. Nếu khốn đốn, thì cũng nên vì một người đáng giá.

“Trẫm nghĩ cũng không cần tiếp tục nữa! Bọn họ đánh thời gian dài như vậy vẫn chẳng phân biệt được cao thấp. Dừng ở đây thôi!” Lão Hoàng đế nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong, khoát khoát tay, trên mặt hiện lên sắc thái uy nghiêm, trầm giọng nói: “Dung Phong, Dạ Khinh Nhiễm nghe chỉ!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận