Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn hơn một vạn thị vệ nội đình bao vây ĐếTẩm điện, trong tay áo ai cũng là một bộ cung tiễn, bao vây trọn cả ĐếTẩm điện kín mít không có kẽ hở, hơn vạn người này nghe được mệnh lệnhcủa Vân Thiển Nguyệt, trả lời đến âm vang hữu lực. Hắn ngạc nhiên mộtlát, bị tức đến nỗi giận quá hóa cười.

Nụ cười tranh vân phá nguyệt, tuyệt mỹ lạ thường.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta một cái, xoay người đi ra ngoài, bước đi của nàng trầm ổn, eo thon thẳng tắp, như không phải một cô gái yếu đuối đang bị người khác khống chế, mà là một tướng quân có thể chấp chưởngthiên quân vạn mã.

Đế Tẩm điện gió đêm lạnh lẽo, trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Thượng Quan Minh Nguyệt chằm chằm bóng lưng của Vân Thiển Nguyệt,cười trong sự nén giận, “Tiểu nha đầu, muội làm gì vậy? Không được vongơn phụ nghĩa. Nếu mấy ngày nay không có ta ngày ngày đêm đêm hao tổnLinh thuật giúp muội, thì sao Linh thuật của ngươi có thể tăng đến đạithành nhanh như vậy chứ?”

“Ơn gì? Nghĩa gì?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước, chậm rãi xoay ngườilại, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt đang đứng ở cửa, trong mắt là vô tậnlạnh lùng và trào phúng, “Là ơn làm cho Linh lực của ta tăng lên, rồibắt đi làm Thần nữ Vân tộc? Hay là nghĩa khiến cho ta cả đời không thểmang thai nữa?”

Cơn giận của Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức đông cứng lại.

“Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi được chàng ấy đồng ý, nhưng không cóđược sự đồng ý của ta, tuy ta với chàng ấy là vợ chồng, nhưng là vợchồng cũng phải có đạo vợ chồng, chồng của người là chồng, vợ của ngườicó thể làm vợ, cho dù chàng ấy không cần con, cho dù ta không thể cócon, thì cũng nên do chính bản thân quyết định, dựa vào cái gì chàng ấyquyết định không cho ta cần?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thượng Quan MinhNguyệt đầy lạnh lùng, “Các ngươi làm theo ý mình, vậy cũng phải hỏi xemta có đồng ý hay không.”

Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức tắt tiếng.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn ta nữa, xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi nàng sắp bước ra cửa, Thượng Quan Minh Nguyệt lại mở miệng hỏi, “Sao ngươi biết được? Rõ ràng tên ngốc kia…”

Bước chân Vân Thiển Nguyệt đột nhiên khựng lại, giọng nói bỗng trởnên rất nhỏ, “Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi muốn hỏi là rõ ràng chàngấy và ngươi đã làm rất kín đáo không có chút sơ hở nào, vậy thì sao talại biết hai chuyện này ư? Ta cho ngươi biết, từ năm ngoái ta đã biếtđến ngươi rồi.”

Thượng Quan Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Năm ngoái, trong điện Nghị Sự, trong Noãn các mà Dung Cảnh làm việc có bày một chậu ngọc lan.” Vân Thiển Nguyệt giải thích.

Thượng Quan Minh Nguyệt ngẩn ngơ.

“Dung Cảnh không thích hoa ngọc lan.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìnlên trời, bầu trời đêm vạn dặm không mây, có vài ngôi sao, ôm lấy mộtvầng trăng sáng, nàng nhớ nàng đã hôn mê năm ngày, tính ra hôm nay là đã mười lăm, giọng nói nhỏ nhẹ như bầu trời đêm yên tĩnh, “Người trongthiên hạ đều cho rằng nhược điểm của Dung Cảnh là ta, nhưng chỉ có tabiết rõ, nhược điểm của chàng ấy, ngoại trừ ta ra, còn có hoa ngọc lannữa, từ nhỏ chàng ấy không thích hoa ngọc lan, nhưng lại che giấu không có chút sơ hở nào, lão Hoàng đế Dạ thị theo dõi chàng ấy chằm chằm hơnmười năm, Dạ Khinh Nhiễm cũng theo dõi chàng ấy chằm chằm hơn mười năm,trong nội viện của chàng ấy còn trồng hai cây hoa ngọc lan, bất cứ aicũng không phát hiện được. Nhưng chỉ có ta phát hiện, chàng ấy có thểngắm trăm hoa, nhưng lại chưa từng liếc hoa ngọc lan một cái.”

Thượng Quan Minh Nguyệt ngạc nhiên.

“Hôm đó, ta và chàng ấy ở trong điện Nghị Sự, trong Noãn các củachàng ấy, ngoại trừ tấu chương, lại có thêm một chậu ngọc lan.” Giọngnói của Vân Thiển Nguyệt đầy cô đơn, “Tuy ta cảm thấy kỳ quái, nhưngcũng chưa từng suy nghĩ nhiều. Có điều thẳng đến khi chúng ta đại hôn,ta mới hiểu.”

“Đã hiểu cái gì?” Giọng nói đầy kiêu ngạo của Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng trở nên trầm thấp.

“Năm ngoái, lúc lão Hoàng đế còn sống, Nam Lăng Duệ chịu đòn nhận tội ở Lam gia, ta với chàng ấy cùng đến Rừng hoa đào mười dặm, lúc đó, thân là Tam công tử, Tây Duyên Nguyệt dịch dung ta mang theo Phong các đãbất ngờ gặp phải Thống lĩnh của Ẩn vệ hoàng thất dẫn theo Ẩn vệ hoàngthất chặn giết. Lần đó, Tam công tử bị thương rất nặng, nằm trên giườngkhông dậy nổi, chàng ấy nói cho ta biết, lão Hoàng đế phái hơn phân nửaẨn vệ, nếu không có người đã dịch dung thành Dung Cảnh, thì Tây DuyênNguyệt và Phong các chỉ sợ có đi không có về.” Vân Thiển Nguyệt khôngnhìn bầu trời đêm nữa, cũng không nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, mà nhìnra ngoài điện, thản nhiên nói: “Chỉ sợ lúc đó lão Hoàng đế đã xuất độngthế lực căn bản nhất của Ẩn vệ hoàng thất, nhưng vì sao lão ta lại xuống tay nặng như vậy? Thật sự là vì Tam công tử đã dịch dung ta lừa gạt lão ta sao? Mặc dù là đã lừa gạt lão ta, thì cũng không lừa được Dạ KhinhNhiễm. Nguyên nhân chỉ có thể có một, chính là người đã dịch dung thànhDung Cảnh kia không phải là dịch dung, mà là Huyễn dung, chỉ có Huyễndung mới có thể không có sơ hở nào, đã lừa được lão Hoàng đế, cũng đãlừa được Dạ Khinh Nhiễm.”

“Điều này nói rõ cái gì? Thủ hạ của cái tên ngốc kia có rất nhiềungười tài ba, sao ngươi lại khẳng định người đó là ta?” Thượng Quan Minh Nguyệt bĩu môi khinh thường.

“Đương nhiên ngày đó ta cũng không biết người đó là ngươi, nhưngkhông thể nghi ngờ rằng, người đó nhất định người mà ngoại trừ Huyền Cavà Thanh Ảnh ra, ngay cả ta chàng ấy cũng đều giấu, ai có thể khiến chochàng ấy phải giấu, chưa từng để lộ ra như vậy, trừ phi người này liênquan đến quá nhiều.” Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt vẫn bình thường, nhưvén ra mây mù, vạch trần tầng tầng lớp lớp mây đen, “Ngày chúng ta đạihôn, dưới sự trợ giúp của Tử Thư, Dung Cảnh đã giam Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật trong Ngự thư phòng không ra được, chúng ta thuận lợi đạihôn. Nhưng Dạ Khinh Nhiễm là Ám Long mà Dạ thị bồi dưỡng, là người thừakế của hoàng thất, hắn thật sự là phế vật như vậy sao? Nếu là phế vật,thì Dung Cảnh đã đại hôn từ lâu rồi, dù có sự trợ giúp của Tử Thư thìthế nào? Võ công của huynh ấy cao cường, nhưng lại không hiểu Linhthuật, hơn nữa, còn Ẩn vệ hoàng thất nữa. Mặc dù họ liên thủ, thì cũngchỉ là đánh ngang tay mà thôi, sao có thể thật sự nhốt hai người đó lạiđến nỗi không ra được. Hoàng cung là nơi nào? Đó là địa bàn, là hang ổcủa hoàng thất Dạ thị, lại bị người ta giam lại ngay trong địa phươngcủa mình, sao có thể không phải là chuyện cười chứ? Nhưng thật sự là đãbị giam, Dung Cảnh nói là chàng ấy bày trận, ta cũng tin tưởng, nhưngmà, chàng ấy đúng là đã bày trận, chỉ là nhất định còn có người khác trợ giúp.”

“Chuyện này lại có thể nói rõ cái gì? Chẳng lẽ ngươi đoán được là ta trợ giúp?” Thượng Quan Minh Nguyệt Xì~~ một tiếng.

“Hôm đứa bé bị thiên tật kia chết thay Dạ Thiên Tứ, ta đâm Dạ KhinhNhiễm bị thương, dựng linh đường cho đứa bé đó, Dạ Khinh Noãn dẫn theohai vị Đế sư Dạ thị đến khám nghiệm tử thi. Hai vị Đế sư Dạ thị là nhânvật nào? Mặc dù Dung Cảnh và mẹ ta liên thủ, nhưng chỉ sợ cũng là támlạng nửa cân, không thể làm cho hai lão đó hộc máu, nhưng hai lão đóthật sự hộc máu. Như vậy chỉ có thể nói rõ, có người đang giúp đỡ họ,người đó, nhất định là người có Linh thuật cao cường.” Vân Thiển Nguyệtnói thẳng: “Về sau Dung Cảnh mời Phổ Thiện đại sư và Lão đạo thối đến,bọn họ đúng là có bản lĩnh, nhưng Đế sư Dạ thị thông thạo thuật Linhchú, hơn nữa còn là lô hỏa thuần thanh, cha ta không về, hai người họlại chỉ nhờ vào hai cái đèn nát kia liền khiến hai vị Đế sư bị Chú thuật cắn trả ăn mất tim mà không bị tổn thương chút nào, điều này sao có khả năng chứ? Huống chi Linh thức còn dư lại trong hai cái đèn kia đã bịDung Cảnh và ta hấp thụ hết một nửa, Đèn thần không có Linh thức cũngkhông khác gì một chiếc đèn nát, bọn họ mượn Đèn thần chỉ là làm cho taxem mà thôi, bởi vì đã có một người có Linh thuật cao siêu giúp đỡ họ.Nhìn khắp cả thiên hạ, nhân vật như vậy có mấy người? Nhưng vì sao lạimuốn gạt ta? Còn liên hợp với Phổ Thiện đại sư và Lão đạo thối gạt tanữa? Có cái gì không thể nói với ta sao? Chuyện không thể nói với ta,nhất định là liên quan đến ta, hơn nữa còn rất sâu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, lúc này lại không nói được tiếng nào.

Tuy Vân Thiển Nguyệt đã đoán được, nhưng đáp án nằm dưới tầng tầnglớp lớp bị vạch trần ra lại chỉ là một ván cờ mà người gần gũi với nàngnhất bày ra mà thôi, thì sao nàng có thể vui nổi, vẫn giữ giọng nóikhông có bất kỳ cảm xúc nào, nàng nói tiếp: “Nếu nói những điều nàykhiến cho đáy lòng ta vẫn luôn ôm nghi ngờ, thì như vậy, chôn vùi nghingờ càng sâu hơn chính là việc chúng ta đã đại hôn mấy tháng mà vẫnkhông có tin vui.”

Thượng Quan Minh Nguyệt giống như không còn lời nào để nói, không mở miệng nữa.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc một lát, giọng nói có hơi cô đơn, “Từ nhỏta đã biết tâm tư của chàng ấy rất sâu, sâu đến như ao sâu trong biểnrộng, khiến cho ai cũng không đoán ra. Một mình chàng ấy chèo chống Vinh Vương phủ to như vậy, trong tay cầm tài phú phú khả địch quốc, bệnhnặng mười năm, bị Hàn độc bệnh nặng tra tấn, nhưng vẫn khiến cho lãoHoàng đế chấp chưởng một giang sơn không làm gì được, không phải ngườithường có thể bằng. Có điều, cuối cùng ta vẫn cho rằng, chắc hẳn ở trước mặt ta, chàng ấy không có tâm tư sâu như vậy. Nhưng lại thật sự khôngbiết rằng, chàng ấy ở trước mặt ta lại càng dùng tâm tư sâu hơn, sâu đến nỗi ta bị say mê bị vùi lấp ở trong đó, cho rằng đó chính là chân tìnhcủa chàng ấy, lại thật sự không biết, chân tình cũng bị bao phủ một tầng lụa mỏng, vô luận ta nhìn thế nào, cũng không nhìn thấu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu, nhìn nàng.

“Chàng ấy đối xử với ta quá tốt, ngâm ta chìm trong bình mật, ta muốn một bến cảng, chàng ấy liền dùng tay của mình chống lên một bến cảngcho ta, ta tốt với người khác, chàng ấy ăn chút dấm chua nho nhỏ khôngảnh hưởng đến toàn cục, cũng chỉ đơn giản là khiến cho ta càng bị vùilấp sâu hơn. Gia gia của ta, Dung gia gia, mẹ, cha đều muốn ôm cháuchắt, nhưng chàng ấy thì lại nửa điểm cũng không lộ ra, đi theo mọingười cùng trêu chọc cùng chờ mong, xây dựng cho ta tầng tầng lớp lớpsương mù, khiến cho ta đắm chìm trong hạnh phúc mà chàng ấy đã cho không suy nghĩ gì nổi, đầu óc mê muội, yêu thảm chàng ấy, không còn khả năngsuy nghĩ đến những chuyện khác nữa.” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt càngngày càng nhỏ, những kỷ niệm hạnh phúc, ngọt ngào kia, nàng thật sựkhông muốn vạch trần, mặc dù những kỷ niệm hạnh phúc đó không phải làgiả dối, nhưng tóm lại nó vẫn mang theo một tầng tâm tư, “Chàng ấy làm không cho ta suy nghĩ nhiều không có chút sơ hở, làm cho trong lòngtrong mắt ta chỉ có mỗi chàng ấy mà không để lại chút dấu vết mà, âmthầm trù tính tất cả những điều đó mà không bỏ sót một điểm nào, nhưngchung quy ta là người bên gối của chàng ấy, phải chăng ta nên may mắnrằng kỳ thật ta không có ngu như vậy, tuy yêu chàng ấy yêu đến rất sâu,đã gần như giam cầm linh hồn của ta, nhưng ta đúng là vẫn còn lưu lạibóng dáng kiếp trước, một người mà kiếp trước luôn dùng tâm lý học đểđánh giá mọi mặt, đã quen tìm tòi nghiên cứu tâm tư người khác từ nhữngđiểm rất nhỏ, dù là chàng ấy, cũng không thể xóa nhòa đi những thứ mà ta đã giữ được từ kiếp trước đến kiếp này. Ta không muốn tìm tòi nghiêncứu chàng ấy, nhưng cuối cùng càng yêu, thì lại càng không nhịn được đitìm tòi nghiên cứu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt mấp máy môi, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

“Với Vân tộc, có lẽ ngươi và chàng ấy đều cảm thấy có lẽ ta khônghiểu sâu sắc, nhưng sao ta lại không hiểu sâu sắc được chứ? Nếu lúctrước không hiểu sâu sắc, thì từ khi cha mở ra Linh thức của ta, khi màDung Cảnh phẫn nộ khủng hoảng trách mắng ta học Linh thuật, khi ta đếnNam Cương trợ giúp Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn diệt trừ Dạ Tiêu, khi Linhthuật nhận được vật chất tự nhiên, tăng lên thần tốc, ta lần lượt tìmtòi nghiên cứu Linh thuật, nên cũng đã hiểu rất sâu sắc rồi.” Vân ThiểnNguyệt nói một cách thản nhiên: “Nếu nói trong thiên hạ này người ta yêu nhất là Dung Cảnh, thì như vậy trong thiên hạ này người mà ta tin tưởng nhất lại là Tử Thư.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Thượng Quan Minh Nguyệt hơi trợn to, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Sau khi ta biết Linh thuật, cha mẹ ta lại ngậm miệng không nói vớita về hai chữ ‘Linh thuật’ nữa. Dung Cảnh thì lại càng biểu hiện phảncảm và không thích rất lớn khi thấy ta có Linh thuật, như vậy, nếu muốnbiết về Linh thuật, về Vân tộc, thì ta nên hỏi ai đây? Tất nhiên là TửThư, mặc dù huynh ấy có lừa gạt người trong thiên hạ, thì cũng sẽ khônglừa gạt ta một điều nhỏ nhặt nào.” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt hơi rõ hơn một chút, nói đến Ngọc Tử Thư, trong giọng nói mang theo một tia kiêungạo, “Huynh ấy nói cho ta biết: Vân tộc từng chia làm ba mạch, YếnVương phủ ở Đông Hải, Vân Vương phủ ở Thiên Thánh, cùng với Mặc các, nói cho ta biết một ít chuyện bí mật về Vân tộc, mà quan trọng nhất là nóicho ta biết một người, một người đứng ở sau lưng Dung Cảnh mà ta vẫnluôn muốn biết. Người đó, trời sinh kế thừa Linh thuật, thiên phú dịbẩm, thông hiểu Linh thuật một cách tự nhiên, Linh thuật mạnh đến nỗingay cả Hoa Vương thúc và cô cô của huynh ấy đều không theo kịp. Ngườiđó chính là người khiến cho Hoàng thượng Đông Hải vẫn luôn muốn chiêumời tiến cung làm Đế sư mà không bỏ cuộc, lại vẫn luôn khiến cho YếnVương Đông Hải đau đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làmgì được, hơn nữa còn có liên quan đến Mặc các, Tiểu Vương gia Đông Hải,ngươi, Thượng Quan Minh Nguyệt.”

Trong nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt biến ảo vô số màu sắc, hết sức đặc sắc.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn ta, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Ta vẫnluôn chờ, chờ ngươi xuất hiện. Có một lần, ta đã từng cho rằng Dung Cảnh muốn thay đổi quyết định. Con người đó yêu ta cỡ nào, sao có thể chokhông cho ta có một đứa con của chúng ta chứ? Hai người có yêu nhau đếncỡ nào đi nữa mà thiếu đi một đứa con hòa nhập vào cốt nhục của lẫnnhau, thì tóm lại cũng vẫn là không trọn vẹn và tiếc nuối. Người nhưchàng ấy, người như ta, thì sao có thể để loại tiếc nuối này xảy ra được chứ? Nhưng mà ta đúng là vẫn còn đánh giá thấp sự cứng lòng và tâm tưcủa chàng ấy. Ngay vào lúc chàng ấy đến Rừng hoa đào mười dặm, ca ca của ta và Lạc Dao xuất hiện ở phủ Tổng binh Phượng Hoàng quan, Lạc Dao đãnói với ta rằng Ngọc thái tử bị ngươi đuổi theo đến tận Thiên Thánh,thì ta đã biết ngay, cuối cùng ngươi vẫn sẽ xuất hiện ở trước mặt ta,cuối cùng chàng ấy vẫn nhẫn tâm làm cho ta cả đời không thể mang thai.”

Dường như Thượng Quan Minh Nguyệt không muốn nghe nữa, chắp tay xoayngười, giương mắt nhìn trời, sắc mặt biến ảo, ảo não lại không biết làmthế nào.

“Hai người đã muốn diễn kịch, như vậy ta liền diễn với hai người mộtvở.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói:“Chắc là chàng ấy đã nói với ngươi quan hệ của ta và Tử Thư, cho nên,ngươi đợi sau khi Tử Thư xuất hiện, sợ Tử Thư thông minh vạch trần haingười, hoặc là sợ ta nhìn ra manh mối là ngươi căn bản không thích TửThư mà là nhằm vào ta, vì vậy liền không thể chờ đợi được mà dẫn ta rakhỏi Phượng Hoàng quan. Về sau lại sợ Ngọc Tử Tịch phá hỏng chuyện, nênđã cắt đuôi đệ ấy. Thế nhưng thiên tính vạn tính, lại không có tính đếnchuyện Dạ Khinh Nhiễm biết được tin tức Dạ Thiên Dật chết ở rừng hoa đào mười dặm nên đã đích thân rời khỏi kinh thành, nửa đường đúng lúc đụngphải Ngọc Tử Tịch, biết được ta bị ngươi bắt đi, vì vậy đã vận dụng binh mã, cản ngươi lại. Nhưng ngươi lại vận dụng Linh thuật, phá núi bổrừng, đi đường vòng lối tắt, nên tất nhiên hắn ta không ngăn cản đượcngươi mang ta đến Đông Hải, chỉ là về sau phát hiện Tử Thư dẫn đại quâncanh phòng ngay cửa khẩu Đông Hải, khiến ngươi khó có thể nhập quan, nếu nhập quan, ta liền rơi vào tay Tử Thư đâu chỉ có mỗi giao tình liênquan đến tính mạng với ta thì sao? Duyên phận kiếp trước của chúng ta,sao huynh ấy có thể để cho hai người quyết định thay ta dưới tình huốngta không tỏ rõ thái độ gì được? Huống chi Yến Vương Đông Hải không đứngbên ngươi, mà là đứng bên Tử Thư. Cho nên, ngươi mà mang ta về Đông Hải, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không thể được như ý muốn của ngươi, ngươi suy đinghĩ lại, liền chọn trúng Dạ Khinh Nhiễm.”

Rốt cuộc Thượng Quan Minh Nguyệt không nhịn nổi nữa, mở miệng: “Những chuyện này, ngươi đều đã biết, vậy vì sao ngươi còn muốn…”

“Còn muốn cái gì?” Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn ta.

Thượng Quan Minh Nguyệt giống như khó có thể mở miệng, nhưng vẫn lànghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Còn muốn lột quần áo của ta ranhìn?”

Vân Thiển Nguyệt cười “Ha ha ha”, nhìn gương mặt luôn kiêu ngạo không ai bì nổi của Thượng Quan Minh Nguyệt hiện đầy ảo não và chán nản màhắn ta tự nhận là không để lộ chút gì nhưng vẫn bị nàng thấy rõ hếtthảy, nàng nói một cách thản nhiên: “Ta muốn làm cho ngươi biết khó màlui.”

Thượng Quan Minh Nguyệt giật mình, khinh thường trách mắng: “Ngươikhông chỉ là muốn làm cho ta biết khó mà lui, mà còn muốn tên ngốc kiacũng biết khó mà lui mới đúng? Ngươi cũng thật đủ hung dữ, ta suýt nữachạy trối chết, ngươi muốn hắn ta tức giận, nữ nhân của hắn ta lại không cố kỵ hắn ta mà lột quần áo của nam nhân, hắn ta khó thở, có lẽ sẽlập tức bắt ngươi về, không yên tâm để ta mang ngươi đi nữa.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi,tâm tư của chàng ấy sâu như biển, cứng như sắt. Ta đã đánh giá thấp tâmtư và sự cứng lòng của chàng ấy, sau khi chiêu lột quần áo của ngươithất bại, hai người cũng đã làm tổn thương phần mềm yếu duy nhất của ta, ngay cả một lý do để ở lại Phượng Hoàng quan, ta cũng không tìm rađược.”

Thượng Quan Minh Nguyệt còn muốn nói điều gì, nhưng bắt gặp sắc mặt không có thần tình gì của nàng liền ngậm miệng.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc một lát, rồi nói tiếp: “Dung Cảnh hiểu rõtính tình của ta, nắm đúng huyệt của ta, lúc thật sự liên quan đến tínhmạng, bị người khác khống chế, ta có thể không quan tâm hết thảy mọi sựtrên thế gian, nhưng lại chỉ tiếc mỗi mệnh. Cho nên, ta nhất định sẽ ănthức ăn ngươi chuẩn bị cho ta, nhất định sẽ uống rượu ngươi chuẩn bị cho ta, mặc dù ta biết rõ trong thức ăn kia có bỏ thứ gì đó vào, mặc dù tabiết rõ trong rượu đó có bỏ thứ gì đó vào. Ngủ trọn vẹn mười ngày, trong mười ngày đó, mặc dù ta không có ý thức, nhưng ngươi nên biết, thân thể là của ta, ngươi đã khống chế thân thể của ta, tiến hành chỉ huy Linhlực của ta, nhưng đến cùng thì ngươi cũng không phải là ta, không thểbiến thành ta, lại càng không khống chế được toàn bộ con người ta, đặcbiệt là không khống chế được Linh thức của ta, chỉ cần Linh thức củakhông bị khống chế, thì ngươi chỉ có thể tăng Linh thuật của ta lên màthôi, có làm thế nào cũng không thể tiến vào tử cung của ta, phá hủy tửcung của ta.”

Thượng Quan Minh Nguyệt vặn vẹo quay đầu đi, lại vặn vẹo quay đầulại, sắc mặt không hề biến hóa, mà chỉ im lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Mười ngày sau ta tỉnh lại, nếu đã diễn kịch, thì tất nhiên phảigiống thật, vì vậy ta đánh Lục Chi, lao ra khỏi Đế Tẩm điện, nội vệ cung đình của Dạ Khinh Nhiễm bức ta phải lui, ta ra tay đánh hắn ta, ngươixuất hiện, mang theo ta về Vân Vương phủ, chuyện sau đó có lẽ cũngkhông cần ta nói, ta lại không chết tâm ở yên mấy ngày, ban đêm ngươithi thuật với ta, ta không chống cự, chỉ giữ vững một tấc đất. Linhthuật của ta ngày càng tịnh tiến, mà càng ngày ngươi lại càng phải bỏ ra nhiều Linh thuật hơn để áp chế ta, muốn khống chế ta, cũng càng trở nên gian nan hơn, chắc là ngươi đã không nghĩ tới hao phí cả mười ngày màtử cung của ta không vỡ, ngược lại còn khiến cho chính mình càng ngàycàng vô năng vô lực!” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ một tiếng, có chút chếgiễu, “Cuối cùng là quyết tâm của chàng ấy quá lớn, hay là ta quá quậtcường đây? Tóm lại, ngươi không làm được, bị ta cản trở. Ngay vào giâyphút ta đồng ý đại hôn với ngươi, chính là lúc chặt đứt với chàng ấy.Ván cờ này, có lẽ không chỉ có một mình chàng ấy làm chủ, phong vân biến hóa, cũng nên để người khác đi một chiêu nửa chiêu chứ.”

“Ngươi và Dạ Khinh Nhiễm liên thủ từ khi nào?” Thượng Quan MinhNguyệt nhìn nội vệ cung đình đang bao vây ngoài điện, cung tiễn rậm rạp, hỏi.

“Vào hôm trồng hoa mẫu đơn, ta nói với hắn ta một nụ cười xóa ânoán.” Ngữ khí Vân Thiển Nguyệt bình thản, giải thích: “Ngươi theo dõi ta khắp nơi, lúc nào cũng ở bên ta, thời thời khắc khắc dùng Linh thuậtdụng tâm nghĩ cách tìm tòi nghiên cứu tâm tư của ta, dù ta có dùngtruyền âm nhập mật thì cũng đều vô dụng, một khi ta bắt đầu dùng, nhấtđịnh sẽ bị ngươi biết. Ngươi cắt đứt tất cả nguồn liên lạc của ta vớibên ngoài. Nhưng ngươi lại không biết, ta với Dạ Khinh Nhiễm, là trờixui đất khiến, từ nhỏ đến lớn, không thể không nói hắn ta là người hiểurõ ta nhất, cũng là người nhất định sẽ trợ giúp ta, làm hòa với hắn ta,hắn ta tuyệt đối sẽ không từ chối. Hắn ta sinh ra đã là Long mệnh, bịcái dòng họ Dạ thị này giam cầm, hắn ta cũng đã từng thử thoát ra, nhưng cuối cùng lại không thể, chỉ có thể làm vị Đế vương giang sơn này.Nhưng ngoại trừ là Đế vương, hắn ta còn là Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta khôngchỉ một lần hy vọng ta giết hắn ta, như vậy hắn ta không thành toàn choliệt tổ liệt tông Dạ thị, nhưng cũng coi như thành toàn tình nghĩa củahắn ta dành cho ta. Nhưng cuối cùng ta lại không xuống tay được, mặc dùta thật sự không muốn hắn ta lại ngồi lên chiếc ghế đó biến thành tên Đế vương Dạ thị làm cho mọi người ghét cay ghét đắng kia, nhưng cuối cùngvẫn ta không muốn hắn ta chết.”

Thượng Quan Minh Nguyệt ‘Hừ’ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng thật đa tình.”

“Ta đa tình sao?” Vân Thiển Nguyệt Xì~~ cười một tiếng, “Người ngườiđều thấy ta đa tình, vì sao không thấy được ta tuyệt tình và lạnh tình?Ta đã làm bị thương trái tim của bao nhiêu người, chỉ xem một ngườinặng, người trong thiên hạ đều nhẹ?”

Thượng Quan Minh Nguyệt giống như im lặng phản bác, lại trầm mặc lần nữa.

“Sau khi ngươi mang ta vào kinh thành, mười vạn binh mã của Dạ KhinhNhiễm đã bao vây phòng thủ kinh thành kiên cố. Vốn ngươi cho rằng dựavào cái đường hầm kia của Mộ Dung thị thì có lẽ sẽ đi được dễ dàng,sau khi đánh vỡ tử cung của ta, sẽ lập tức rời khỏi theo đường hầm, némta lại cho hắn ta xong, ngươi liền có thể công thành lui thân, một lầnđi liền kết thúc. Thế nhưng lại không nghĩ tới, mấy ngày qua, ngươi vẫnkhông làm xong được, mà ngược lại Linh lực lại bị ta nuốt hết, cuối cùng không làm gì được ta, cũng không còn sức lực nữa. Ta đến cung Vinh Hoatrồng mẫu đơn, ngươi liền lấy cớ giải hoa ký định dùng Thần Tiên túychuốc say ta, mang ta đi thông qua đường hầm, nhưng đáng tiếc, trước đóta đã nói chuyện đường hầm cho Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta đã lấp kín đườnghầm, mặt khác phái tầng tầng lớp lớp thị vệ nội đình bao vây hoàng cung, ngươi không có cách nào đi được, chỉ có thể chờ đợi, đêm hôm đó, tẩu tử sinh non, ngươi biết rõ Linh lực không làm gì được ta, liền tùy ý để ta tận mắt nhìn tẩu ấy chết, túc trực bên linh cữu tẩu ấy, ngươi thừa cơhồi cung khôi phục Linh lực, ba ngày sau, ta ngất xỉu, Linh lực củangươi đã hao tổn quá nặng, vẫn còn chưa khôi phục, vì vậy, trong vòngnăm ngày ta ngủ, ngươi liền dùng để khôi phục Linh lực, hơn nữa nhân cơhội truyền tin cho Dung Cảnh, kêu chàng ấy phái người tiếp ứng ngươi.Nhưng ngươi thiên tính vạn tính lại không có tính được ta sẽ không xuấtcung với ngươi, có lẽ ngươi đã đoán được suy nghĩ của ta vào lúc ta cảnh báo ngươi đừng đùa giỡn quá sâu. Chỉ là ngươi quá kiêu ngạo, không nhận thua mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên.

Thượng Quan Minh Nguyệt lại ‘Hừ’ một tiếng.

“Đến cùng thì ngươi vẫn không hiểu rõ ta, mặc dù có Linh lực cườngđại thì cũng khó có thể đoán được tâm tư của ta. Lòng người là khó đoánnhất, Linh lực có cao siêu tuyệt đỉnh đi nữa, thì cuối cùng vẫn là mộtloại pháp thuật bị con người khống chế mà thôi. Cho nên, ngươi khôngbiết trong lòng ta đã biết nhiều như vậy, hơn nữa từng bước một tỉnh táo đùa giỡn ngươi trong lòng bàn tay. Dung Cảnh hay vẫn rất hiểu ta, ngay tại lúc ta chuyển mẫu đơn ở Vinh Vương phủ vào cung trồng, thì chàng ấy đã biết quyết định của ta, cho nên, hôm nay mới chỉ có một mình ngươibị bao vây ở đây, chàng ấy ở bên ngoài không phái người tiếp ứng ngươi,nếu đã đổ máu uổng phí ở cửa cung, thì tất nhiên chàng ấy sẽ không hysinh thủ hạ làm đồ nhắm cho Dạ Khinh Nhiễm một cách vô ích. Cho nên,Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi chịu khó ở lại đây vài ngày đi nha! Đừngtốn công nghĩ cách trốn thoát, hiện tại, ngươi không đánh lại ta, cũngkhông tránh được đao thương vũ tiễn của một vạn binh mã đang bao vây ĐếTẩm điện này đâu.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, cảm thấy đã nói quá nhiềurồi, liền nhấc chân đi ra.

“Vân Thiển Nguyệt!” Thượng Quan Minh Nguyệt tức giận kêu một tiếng,thấy bước chân của nàng không ngừng, hắn liền tức giận bật cười, “Quảnhiên củ cải trắng tìm rau cỏ, con rùa tìm đậu xanh, nữ nhân mà hắn tatìm cũng có tâm tư sâu như biển giống hệt hắn ta. Ngươi đã hiểu rõ Vân tộc, vậy chẳng lẽ không biết Thần nữ Vân tộc không thể có thai sao?Trong lịch sử Vân tộc, có cô gái nào tinh thông Linh thuật mà mang thaisinh con có quả ngon để ăn không? Thần nữ, Thiếu chủ của Vân tộc vào hơn hai ngàn năm trước, ai mà không phải cửu tử nhất sinh sau khi mang thai chứ? Tên ngốc kia không muốn ngươi gặp chuyện không may, mới hao hếttâm tư tính toán ngươi. Nếu là Bản Tiểu Vương thì mới sẽ không phí tâmtư này đâu, một nữ nhân mà thôi, chết lại cưới mười người khác.”

Bước chân Vân Thiển Nguyệt chợt dừng lại, nói một cách thản nhiên:“Ngươi nói đúng, một nữ nhân mà thôi, chết rồi có thể lại cưới mườingười khác, như vậy đã hòa ly rồi, cũng có thể lại cưới mười ngườikhác. Chàng ấy cứ cưới đi, ta không chết, hiện tại liền ngồi nhìn chođã.” Nói xong, liền bước ra khỏi cửa Đế Tẩm điện, không quay đầu lạinữa.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận