Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
Thiếu niên rơi xuống nước phát ra tiếng vang “Phù phù” thật lớn, trên mặt sông bọt nước văng khắp nơi.

Bè gỗ nhẹ nhàng lung lay một chút, Lăng Liên và Y Tuyết vững vàng đứng trên bè gỗ, cũng không bị ảnh hưởng đến.

Dung Cảnh nắm cả eo Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng rơi vào bên bờ, cũng không thèm nhìn tới thiếu niên rơi xuống nước một cái, duỗi tay lôi kéo nàng rời đi. Một khắc khi hắn xoay người nguyệt nha cẩm bào rơi ra một tầng sương lạnh.

Vân Thiển Nguyệt há miệng, nhìn thoáng qua sắc mặt của Dung Cảnh, lại nuốt lời nói đến khóe miệng trở lại. Quay đầu lại nhìn Lăng Liên và Y Tuyết một cái, lại nhìn lướt qua thiếu niên rơi xuống nước, hai người kia lập tức ngầm hiểu, đồng thời nhảy xuống nước cứu thiếu niên. Các nàng nhớ được lúc thiếu niên mới lên bè gỗ đã nói không biết bơi, nơi này lại không có người, nếu không cứu hắn lên khỏi mặt nước, hậu quả không thể lường được.

Dung Cảnh chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt với hắn, hé ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng, chủ động dựa thân thể sát vào trong ngực của hắn, ôm hắn mềm nhũn nói: “Nơi này trừ chúng ta không có người khác, không cứu thì hắn sẽ chết . Hắn đã đáp ứng giúp ta giải trừ hôn ước giữa Đông Hải quốc và Vinh vương phủ rồi. Nếu không cứu hắn, điều này sẽ trở thành phế thải rồi.”

“Giúp nàng giải trừ hôn ước Đông Hải quốc và Vinh vương phủ?” Dung Cảnh nhướng mày, nói hai chữ giúp nàng có chút nặng.

Vân Thiển Nguyệt lập tức gật đầu, khẳng định nói: “Đúng, giúp ta!”

Khóe miệng Dung Cảnh khẽ cong lên, sắc mặt lạnh lẽo cũng ấm áp hơn, nhưng chính là một phần ấm càng mang theo chín phần lạnh, giọng nói hơi trầm xuống nói: “Giúp ta giải trừ hôn ước, nhưng lại muốn cưới nàng. Vân Thiển Nguyệt, đầu nàng bị sắt làm cho gỉ sao?”

“Hắn muốn cưới ta thì cũng phải giải trừ hôn ước của ta cùng Dạ Thiên Dật trước ! Có người giúp đỡ, sao lại không làm? Chúng ta ngồi mát ăn bát vàng không phải là rất tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt bị sắc mặt chợt ấm chợt lạnh của Dung Cảnh khiến cho trong lòng động đậy, dùng tay không có bị Dung Cảnh nắm ôm lấy hông của hắn, đầu dựa vào trước ngực hắn cọ xát, cúi đầu nói: “Dù sao nước của chúng ta đã đủ đục rồi, nhiều hơn một chút nữa cũng không có gì đúng hay không?”

Dung Cảnh:”Hừ” một tiếng, không nói lời nào.

“Ta đi ngựa không ngừng vó, ngày đêm đi gấp, vốn tính toán gặp ngươi ở Lạc Thủy thành, nhưng ngươi đã đi sớm một ngày, ta đi một chuyến vô ích, đừng nói đến trong lòng có bao nhiêu buồn bực. Hôm nay thật vất vả mới gặp ngươi, ngươi xác định sẽ mặt lạnh với ta?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn Dung Cảnh, có chút ủy khuất nói.

Dung Cảnh hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, một đôi mắt trong suốt đã sớm nhu hòa, hắn nhìn thật sâu vào Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên đẩy nàng ra, Vân Thiển Nguyệt chợt lạnh, cảm giác lạnh vừa lên ngực, thân thể bỗng nhiên chợt nhẹ, nàng được bế lên, ngoài ý muốn thở nhẹ một tiếng.

Dung Cảnh ôm nàng đi thẳng về phía trước, trong miệng nói: “Nàng lại nhẹ rồi!”

“Nhớ ngươi !” Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi tiếp lời. Ngực lạnh lẽo được hắn ôm trong nháy mắt liền tan thành mây khói. Khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười. Đây là Dung Cảnh!

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười trầm thấp, cả thân thể hoàn toàn ấm áp, ngưng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, lặp lại lời của nàng, “Sao? Nhớ tới ta sao?”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, nhưng ánh mắt Vân Thiển Nguyệt vẫn không tránh né, đối mặt với ánh mắt của hắn, gật đầu, “Ừ, chính là nhớ !”

“Nhớ bao nhiêu?” Dung Cảnh thấp giọng hỏi.

“Rất nhớ rất nhớ!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay chỉ ngực, “Nghĩ đến chỗ này đều đau!”

Trong nháy mắt ánh mắt của Dung Cảnh phá ra ánh sáng, ánh mắt kia dường như muốn khảm Vân Thiển Nguyệt vào linh hồn, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vốn là đoạn đường này thân thể tươi mát, hôm nay bị ánh mắt của Dung Cảnh nhìn làm cho toàn thân vô cùng lo lắng. Như bị đưa vào Hỏa Diệm sơn, cả người đều nóng . Thấy hắn không nói lời nào, cúi đầu hỏi, “Ngươi nhớ ta không?”

“Nhớ!” Dung Cảnh phun ra một chữ, giọng nói khàn khàn.

“Nhớ bao nhiêu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi ngược lại.

“Nhớ đến tim đều đau!” Dung Cảnh thấp giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tựa đầu vào ngực hắn, có chút trẻ con nói: “Ta nghe một chút xem ngươi ngược đãi tim của ngươi như thế nào!”

Dung Cảnh bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì hắn vui vẻ mà ngực phát ra chấn động rất nhỏ, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, nụ cười càng lúc càng lớn, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn. Ngưng cười, hắn nhìn người chôn trong ngực của hắn không hề ngẩng đầu lên nói: “Nàng nghe kĩ một chút, mỗi ngày ta đều rất ngược đãi nó, dường như không có lúc nào là không hề ngược đãi nó, hôm nay nàng đã đến rồi, phải nghĩ kĩ thăm hỏi nó như thế nào đi.”

“Được! Suy nghĩ của nó đều ở trên người của ta, ta nhất định sẽ thăm hỏi nó cẩn thận.” Vân Thiển Nguyệt cười bảo đảm, giọng nói cũng tràn đầy ý cười .

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, mặc dù đi về phía trước, ánh mắt lại không nhìn đường, mà là vẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt trong ngực.

Vân Thiển Nguyệt cũng không thêm gì nói nữa, hưởng thụ cảm giác ngày nhớ đêm mong rốt cục cũng viên mãn .

“Dung Cảnh, ngươi là người xấu!” Phía sau truyền đến âm thanh thiếu niên thở hổn hển, hiển nhiên đã được cứu lên.

Dung Cảnh làm như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không quay lại.

“Nói cho ngươi biết, bổn công tử cũng không nói dối, ta sẽ cưới Vân Thiển Nguyệt ! Nhất định cưới nàng vào đại môn nhà ta . Để cái tên xấu xa này không ôm được mỹ nhân về, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, xem ta như thế nào. . . . . . Tử Thư ca ca?” Thiếu niên tức giận nói một hồi, bỗng nhiên tiếng nói bị nghẹn lại, dừng lại, kinh hỉ hô một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt chôn trong ngực Dung Cảnh, tâm tư khẽ động, không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn.

Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng mà vỗ đầu của nàng, thấp giọng nói: “Không cho phép nhìn!”

Đầu Vân Thiển Nguyệt lập tức cứng đờ, chỉ có thể chôn ở trong lồng ngực của hắn, lúc này mới phát hiện phía trước có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Nghe tiếng bước chân có ba người, một người đi ở trước, hai người đi ở sau, hiển nhiên người đi đầu có võ công cực cao, bước đi không phát ra âm thanh, tiếng bước chân nhẹ nhàng hẳn là phát ra từ hai người phía sau. Nàng nghĩ tới người đi đầu hẳn là thái tử Đông Hải quốc .

“Ngọc nhi, ngươi lại nghịch ngợm rồi!” Phía trước truyền tới một giọng nói, rõ ràng mang theo một tia lạnh lẽo nhẹ như nước, nhưng cho dù ai nghe được cũng thấy ấm áp, như trời ấm áp lại vì hoa mai mà mưa rơi xuống, ấm áp không nói nên lời, dường như cần nghe đến âm thanh như vậy, thì sẽ ấm vào tận tim gan. Ngay cả sắc đêm cũng tăng thêm một phần ấm áp.

“Tử. . . . . . Tử Thư ca ca. . . . . .” Giọng nói của thiếu niên vốn là vui mừng bỗng nhiên biến thành khiếp nhược, giống như hài tử nghịch ngợm làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, vốn dĩ la to, nhất thời trở thành con cừu nhỏ nghe lời .

“Cảnh thế tử! Ngọc nhi không hiểu chuyện, làm cho ngươi thêm phiền toái!” Trong khi nói chuyện chủ nhân của âm thanh kia đã đi tới phụ cận, dừng bước, người phía sau hắn lập tức dừng bước, chỗ này bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của hắn càng phát ra rõ ràng.

Vân Thiển Nguyệt chẳng biết tại sao, khi nghe thấy âm thanh kia, trong nháy mắt ngay cả hô hấp của mình cũng không cảm giác được, dường như có một cái gì xuyên thấu tầng mây, phá tan thời gian mà ra, nghiền nát thành từng ngôi sao . Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng ánh sao trong đáy mắt bắn ra bốn phía, ánh sao kia ở trong mây mù nổ vang, phát ra ánh sáng từng chút, lại từng chút tan biến ở phía chân trời.

“Thật sự là thêm rất nhiều phiền toái! Nhưng mà tin tưởng có Ngọc thái tử trông coi hắn, sau này phiền toái của Cảnh sẽ ít đi một chút.” Giọng nói của Dung Cảnh thanh nhuận trước sau như một, mỗi lần đều giống nhau, không có gì khác.

Thần trí của Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên bị giọng nói của Dung Cảnh kéo về, ở trong ngực hắn nhắm lại mắt, lần nữa mở ra, nhìn thấy là đường vân thiên tàm ti tinh tế trên cẩm bào nguyệt nha của Dung Cảnh, nàng không khỏi đưa tay sờ.

“Ngọc nhi được nuông chiều sinh hư! Sau này Tử Thư nhất định sẽ tận lực không để hắn làm Cảnh thế tử thêm phiền toái.” Giọng nói của Ngọc Tử Thư có chút áy náy, vẫn ấm áp như nước, nhưng cho dù ai cũng có thể nghe ra giọng nói như vậy có bao hàm thành ý.

“Có những lời này của Ngọc thái tử thì Cảnh an tâm! Đi trước một bước.” Dung Cảnh dứt lời, ôm Vân Thiển Nguyệt lướt qua Ngọc Tử Thư, đi thẳng về phía trước. Bước chân trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp mà ưu nhã, không nhanh không chậm.

“Cảnh thế tử đi thong thả!” Ngọc Tử Thư khẽ gật đầu, dường như ánh mắt dừng lại trên người Vân Thiển Nguyệt một cái chớp mắt, cũng đi bộ về hướng thiếu niên cách đó không xa . Hắn đi lại giống người của hắn, dường như mỗi lần đi một bước, cảnh vật trước mắt cũng cũng bị hắn lây nhiễm, xuân về hoa nở.

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn ba người đi tới, tầm mắt dừng ở trên người một nam tử trẻ tuổi, mặc dù thập đại thế gia có Hoa gia, Thương gia, Phượng gia chuyên có mỹ nam tử, người người đều có dung mạo kinh diễm, mặc dù các nàng thường thấy dung nhan như thi như họa, lịch sự tao nhã của Dung Cảnh cũng đã gặp đám người Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật, Dung Phong, Vân Mộ Hàn, Tam công tử có dung mạo tuấn dật, nhưng vẫn không khỏi bị người này làm rung động. Rốt cuộc đã hiểu rõ chuyện thú vị mà thiếu niên nói chính là thái tử Đông Hải mới ra đời, thời điểm nghe chỉ cảm thấy thú vị, nhưng chân chính thấy mới hiểu rõ làm người kinh sợ. Thế gian thật sự có nam tử như vậy, ngọc chất che hoa. Cũng chỉ có thể dùng Ngọc chất che hoa để hình dung. Nhưng mặc dù có dung mạo bực này, nhưng quanh thân hắn không có hơi thở của nữ tử, biết rõ xác thực là nam tử, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ hắn là nữ tử.

“Đi một chuyến này chơi chán rồi sao?” Ngọc Tử Thư đến gần thiếu niên, đánh giá từ trên xuống dưới hắn một lần, cười hỏi.

Thân thể thiếu niên run run một chút, bỗng nhiên lên tiếng, năn nỉ nói: “Tử Thư ca ca, ta sai lầm rồi, huynh có thể không nói cho cô cô việc ta chạy trốn hay không.”

“Ngươi không cho ta nói thì cô cô không biết?” Ngọc Tử Thư đưa tay vỗ đầu thiếu niên, cười nói: “Xem ngươi này một thân đều là nước, nhanh đi thay đi! Nếu không lại nhiễm hàn khí .”

“Còn không phải là tại Dung Cảnh cái tên xấu xa kia, nếu không làm sao ta sẽ rơi xuống nước?” Thiếu niên nghe vậy nhất thời oán hận, có xu thế giương nanh múa vuốt, nhưng rốt cuộc ở trước mặt nam tử không có vươn móng vuốt ra ngoài.

“Nếu không phải ngươi đắc tội Cảnh thế tử, thì sao sẽ rơi xuống nước được chứ? Lời của ngươi ta đã nghe được.” Ngọc Tử Thư cười nhìn hắn.

Thiếu niên hừ một tiếng, “Ta muốn cưới Vân Thiển Nguyệt!”

Đuôi lông mày của Ngọc Tử Thư khẽ động, buồn cười nói: “Ngươi muốn cưới Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ?”

“Vâng!” Thiếu niên gật đầu khẳng định .

Dường như Ngọc Tử Thư nở nụ cười, toàn thân cao thấp đánh giá một lần, hỏi: “Vì sao?”

“Nàng tốt! Ta thích nàng.” Thiếu niên nói đến Vân Thiển Nguyệt, mắt sáng lên, “Tử Thư ca ca, ca sẽ giúp ta đúng hay không? Ta không muốn nàng gả cho Dung Cảnh.”

Ngọc Tử Thư cười mà không nói, xoay người đi về.

Thiếu niên lập tức nhấc chân đuổi theo hắn, thấy hắn không nói lời nào, đưa tay giữ ống tay áo của hắn, nhưng bàn tay đưa đến một nửa thì dừng lại, rốt cuộc sợ tay bẩn thỉu của mình đụng chạm vào áo bào sạch sẽ của hắn, năn nỉ nói: “Tử Thư ca ca, ca nói chuyện đi!”

“Chuyện này ta không giúp được ngươi. Hay là ngươi hỏi cô cô đi! Nếu cô cô đồng ý, ngươi có thể.” Ngọc Tử Thư liếc thiếu niên một cái, cười nói.

Thiếu niên hừ một tiếng, muốn nói điều gì, bỗng nhiên hắt xì một cái thật to .

“Quả nhiên là nhiễm hàn khí!” Ngọc Tử Thư thở dài, nói với một người trong hai người đi theo phía sau : “Thu Diệp, ngươi mang theo hắn nhanh một bước trở về sắc thuốc.”

“Dạ!” Một người tuổi còn trẻ nam tử đáp một tiếng, đưa tay đi kéo thiếu niên.

“Không được, ta mới vừa gặp ca, muốn cùng ca trở về!” Thiếu niên lắc đầu, tránh né tay Thu Diệp, nói với Ngọc Tử Thư .

“Nghe lời!” Giọng nói của Ngọc Tử Thư không thay đổi, vẫn ấm áp.

Thiếu niên không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn để cho Thu Diệp ôm thi triển khinh công đi lên bờ trước.

Ngọc Tử Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Liên và Y Tuyết vẫn ngẩn người, nói với hai người : “Hai vị cô nương cũng rơi xuống nước bị ướt y phục, vẫn nên sớm trở về thay đi! Tránh cho nhiễm lạnh.”

Lăng Liên và Y Tuyết lập tức bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu nói cám ơn, “Đa tạ Ngọc thái tử nhắc nhở!”

Ngọc Tử Thư cười cười, không nói thêm gì nữa, quay người lại tiếp tục đi về phía trước . Chỉ là khi hắn xoay người lại trong nháy mắt, nhìn về phương hướng Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt rời khỏi, ánh mắt ấm áp dường như nhiều hơn một cái gì, tựa như mây, lại như sương, ánh sáng từ mắt của hắn tiến vào, lắng đọng đến đáy mắt.

Đi theo phía sau hắn là một nam tử trẻ tuổi không kém bao nhiêu so với người ôm thiếu niên rời, hắn nhạy cảm phát hiện hơi thở của thái tử có chút không đúng, đi theo một đoạn đường không nhịn được mở miệng, “Thái tử, ngài có tâm sự sao?”

“Tâm sự?” Sắc mặt của Ngọc Tử Thư dường như bị hai chữ này làm cho hoảng hốt .

“Đã lâu thuộc hạ không thấy ngài xuất hiện loại thần sắc này !” Nam tử thấp giọng nói.

Ngọc Tử Thư dừng bước, nhìn về phía trước, hoàng hôn làm nhuyễn bào của hắn thành một tầng mờ mờ, nhưng cẩm bào của hắn dùng đồ thêu thượng đẳng thêu hoa văn vân đồ đằng vẫn toát ra rõ ràng, bỗng nhiên hắn cười cười, có chút nhàn nhạt thẫn thờ, “Đúng vậy, đã lâu không có tâm sự rồi!”

Thiếu niên nhìn lén thần sắc của Ngọc Tử Thư, lại nhìn thoáng qua phương hướng Dung Cảnh rời đi, thử dò xét hỏi, “Nữ tử kia chính là Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ?”

“Phải!” Thần sắc của Ngọc Tử Thư có chút hoảng hốt.

“Xem ra lời đồn đãi quả nhiên là thật, Cảnh thế tử Vinh vương phủ cùng Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương Phủ yêu nhau khuynh tâm .” Nam tử lại nói.

Ngọc Tử Thư trầm mặc không nói, bởi vì sắc mặt hắn lửng lơ, ngay cả ánh mắt ấm áp dường như lửng lơ theo người hắn .

“Thái tử, ngài. . . . . .” Nam tử nhìn Ngọc Tử Thư, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua, hắn liền bay xa . Hắn muốn hỏi cái gì, nhưng không biết nên hỏi như thế nào, hắn cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, há miệng lại đóng lại.

“Thải tụ ân cần phủng ngọc chung, đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tận đào hoa phiến để phong. Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân công chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.” Ngọc Tử Thư bỗng nhiên lẩm bẩm lên tiếng.

Nam tử ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngọc Tử Thư.

Dường như không nghe thấy một chữ cuối cùng mà Ngọc Tử Thư đọc. Ban đêm mát mẻ gió thổi tay áo của hắn, vài sợi tóc đen từ bên trán bị thổi rơi, nhẹ nhàng bay lên, bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu hồi thần sắc lơ lửng nói: “Đi thôi!”

Nam tử đi theo Ngọc Tử Thư về phía trước, đi hai bước lại không nhịn được thấp giọng hỏi: “Thái tử, ngài bởi vì. . . . . . Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương Phủ mà. . . . . .”

“Ngôn Đường!” Ngọc Tử Thư kêu tên của nam tử .

Tâm thần nam tử khẽ bừng tỉnh, vội vàng ngậm miệng.

Ngọc Tử Thư tiếp tục đi về trước, giống như lúc đến, cử chỉ ấm áp, hơi thở ấm áp, nhưng tóm lại là có chút không giống.

Mặc dù Lăng Liên và Y Tuyết được Ngọc Tử Thư nhắc nhở, nhưng vẫn cúi thấp đầu đứng ở bên bờ, cho đến khi hắn rời đi, hai người mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở phào một cái.

Lăng Liên nói: “Quả nhiên không hổ là Ngọc thái tử mà Đại trưởng lão sùng bái, khí thế của hắn rất giống Cảnh thế tử.”

Y Tuyết nói: “Ừ! cảm giác Cảnh thế tử và Ngọc thái tử đối với người ta đều không xê xích nhiều, cũng đều dễ thân cận, nhưng kì thực phải không dạng người thân cận .”

Hai người dứt lời, đều đồng thời thổn thức chốc lát, thấy nơi này đã không còn ai, điểm nhẹ mũi chân, đuổi theo phương hướng Dung Cảnh rời đi. Bóng dáng hai người hòa vào trong đêm.

Từ lúc chạm mặt cùng Ngọc Tử Thư, Dung Cảnh vẫn ôm Vân Thiển Nguyệt đi về phía trước, không nói chuyện, cũng không nhìn nàng, ngọc nhan nhìn không ra cảm xúc, ánh mắt lại chợt ấm chợt lạnh, không biết đang nghĩ cái gì.

Vân Thiển Nguyệt vẫn chôn trong ngực Dung Cảnh, thân thể mềm nhũn, hơi thở nhẹ nhàng, tay vẫn vuốt ve đường vân trên cẩm bào trước ngực hắn, mắt nhắm lại, lông mi thật dài thỉnh thoảng bị gió phất qua khẽ rung động, trên mặt nàng thần sắc nhẹ nhàng nhợt nhạt.

Dọc theo con đường này không quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt đi đến cửa của một cái viện, Vân Thiển Nguyệt nghe thấy có một lão giả cung kính gọi một tiếng, “Công tử!”

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào.

“Có thể ngẩng đầu sao?” Vân Thiển Nguyệt rầu rĩ hỏi.

Bước chân Dung Cảnh dừng lại một lúc, lúc này mới cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn cúi đầu, ánh mắt lóe lên một cái nói: “Hôm nay cũng biết nghe lời rồi!”

“Ta vẫn rất nghe lời? Lúc nào thì không nghe lời hả?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, liếc trắng mắt với Dung Cảnh.

“Sau này nếu vẫn nghe lời như vậy thì tốt rồi!” Dung Cảnh không hề nhìn nàng nữa, ôm nàng đi thẳng về phía trước.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thấy hắn mang theo nàng đi tới một cái viện nhỏ, chỗ này không lớn, nhưng rất sạch sẽ, trong sân dùng đá xanh lót đường, không có cỏ, nhưng có vài cây Hải Đường, trên cây có nụ hoa phấn hồng thật nhỏ . Dường như lây dính hơi nước trong không khí, vốn cảm giác có một loại mềm mại đặc thù, nàng hỏi Dung Cảnh, “Đây là thu hải đường?”

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.

“Mưa to không phá hủy nó sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Trước khi mưa to Ngụy quản gia đã dùng đồ che mưa cho nó.” Dung Cảnh giải thích.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới hoa hải đường mềm mại như vậy tất nhiên không chịu được bất kỳ gió táp mưa sa nào, bản thân hoa hải đường chính là một loại hoa mảnh mai . Hôm nay đã là tháng tám rồi, thời điểm tháng chín thu hải đường sẽ nở ra, hôm nay nhìn thấy nụ hoa Hải Đường như vậy cũng không kỳ quái. Nàng rời tầm mắt, đánh giá sân nhỏ. Chỉ thấy có rãnh thoát nước, đây cũng là nguyên nhân nhà này không bị ngập nước .

Đi tới phòng ngủ, Dung Cảnh đẩy bức rèm che ra, ôm Vân Thiển Nguyệt vào gian phòng.

Gian phòng cũng rất sạch sẽ. Dụng cụ bài biện cũng rất tinh xảo, nhưng vẫn kém Tử Trúc lâm ở Vinh vương phủ .

Dung Cảnh đặt Vân Thiển Nguyệt ở trên giường, Vân Thiển Nguyệt đưa tay kéo cánh tay hắn,nhẹ nhàng hỏi, “Có mệt không?”

“Nàng rất nhẹ!” Dung Cảnh nói.

“Ta hỏi là trị thủy có mệt hay không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Dung Cảnh nhìn nàng một cái, tìm tòi trên mặt nàng chốc lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nàng nghĩ ta nói như thế nào? Ta muốn nói mệt chết đi nhưng thấy nàng đến còn có thể làm một số chuyện !”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, đưa tay đánh hắn, cười mắng: “Không biết xấu hổ!”

Dung Cảnh ngồi bất động, mặc cho nàng đánh, lực đạo dưới tay nàng không nặng, hắn chỉ cảm thấy trước ngực chấn động một cái, ngưng mắt nhìn mặt của nàng, trên mặt nhưng không có nụ cười, cứ như vậy đưa mắt nhìn thật sâu .

Vân Thiển Nguyệt đón nhận ánh mắt của hắn, không tự chủ được bị hấp dẫn bởi thần sắc trong mắt của hắn .

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, từng tấc nhích tới gần Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt không tránh không né, mặc hắn vững vàng che trên môi nàng. Nụ hôn trước kia chỉ lướt qua liền dừng lại, tự nhiên không đủ để biểu đạt sự nhớ nhung, lúc này tưởng niệm như một ngọn lửa mạnh mẽ, hết sức căng thẳng, hừng hực thiêu đốt.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nhiệt độ trên người Dung Cảnh, cho rằng cứ nằm trong ngực của hắn như vậy thì nàng sẽ bị bốc cháy mất, Dung Cảnh trằn trọc triền miên trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, vẫn ngưng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc trong mắt như nước suối tuôn ra, có nồng đậm tưởng niệm, còn có nồng đậm dục vọng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh như vậy thì tim không khỏi đập nhanh.

Dung Cảnh bỗng nhiên dời tầm mắt đi, vỗ đầu của nàng, giọng nói khàn khàn, “Thật nghe lời!”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, không rõ ràng cho lắm.

Dung Cảnh đứng lên, phân phó ra bên ngoài, “Huyền Ca, chuẩn bị nước tắm rửa, chuẩn bị bữa tối.”

“Dạ, thế tử!” Huyền Ca ở bên ngoài đáp một tiếng.

“Bởi vì ta đi đón nàng, còn dư lại một ít chuyện chưa xử lý, ta đi xử lý trước, nàng tắm rửa xong thì dùng bữa đi. Sau đó ta sẽ trở lại.” Dung Cảnh nói với Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt lập tức bày ra vẻ mặt ai oán: “Ngươi muốn đi đâu xử lý chuyện? Ta vừa mới tới ngươi đã bỏ ta lại một mình rồi.”

“Đi đến phủ Tri huyện, cách đây không xa.” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt có cảm xúc không nỡ, dường như nở nụ cười một lúc, lông mày khẽ cong lên thành một độ cung, “Có một số việc người khác không làm chủ được, chỉ có thể ta đi.”

Vân Thiển Nguyệt cắn cánh môi một chút, thỏa hiệp nói: “Dân vi thiên, được rồi!”

Dung Cảnh đưa tay sờ mặt Vân Thiển Nguyệt, đầu ngón tay lưu luyến vô hạn yêu thương, giây lát sau, hắn rút về tay, cất bước đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng Dung Cảnh rời đi, mặt có chút nóng, đưa tay sờ mặt, đầu ngón tay trượt xuống lại sờ lên môi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhiệt độ trên mặt rút đi, đầu ngón tay cuộn lại, ánh mắt hiện ra một tia như có như không.

Bức rèm che ở cửa đung đưa, phát ra tiếng vang thanh thúy, Huyền Ca tự mình mang một thùng gỗ hơi nước bừng bừng bốc lên đến, đặt thùng gỗ ở sau tấm bình phong, đi ra ngoài hành lễ với Vân Thiển Nguyệt, vui mừng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, cuối cùng ngài cũng tới! Mấy ngày nay ban đêm thế tử không ngủ được, hôm nay ngài đã tới, thế tử có thể an tâm ngủ một giấc rồi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca, nghe vậy nhíu mày, “Buổi tối mỗi ngày hắn đều không ngủ được?”

Huyền Ca gật đầu, “Lúc ấy ta và thế tử ra khỏi kinh thành mưa quá lớn, dọc theo con đường này địa phương gặp tai họa quá nhiều, mỗi ngày mỗi đêm thế tử đều tổ chức người trị thủy. Nơi nào sẽ ngủ được? Mỗi đêm đều nghỉ ngơi hai canh giờ. Mới đầu ta cho là thế tử vội vàng trị thủy, không nỡ nghỉ ngơi, sau này đến thành Lạc Thủy trị thủy được không kém rồi, ban đêm thế tử vẫn không ngủ, ta mới biết được thế tử không ngủ được.”

“Thoạt nhìn khí sắc của hắn không được tốt.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Đâu chỉ là khí sắc không được tốt? Từ kinh thành đi ra ngoài Thế tử bị nhiễm phong hàn, phải dùng mấy ngày thuốc, hôm nay mới đỡ được một chút.” Huyền Ca nói: “Thể trạng của thế tử vốn hơi kém, liên tục chạy trong mưa, đương nhiên là không chịu được .”

“Hắn viết thư mà không nói với ta.” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Thế tử tất nhiên sẽ không nói với ngài, sợ ngài lo lắng. Cũng không để cho thuộc hạ nói, nhưng mà thuộc hạ cảm thấy ngài biết được vẫn tốt hơn. Ngài làm bộ không biết là được, cũng đừng nói thuộc hạ nói cho ngài, nếu không thế tử nhất định sẽ phạt ta.” Huyền Ca cẩn thận nói.

“Được! Ta làm bộ không biết.” Vân Thiển Nguyệt cười .

Huyền Ca lấy tay gãi đầu, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng thấy khí sắc Vân Thiển Nguyệt cũng không phải là quá tốt, nghĩ tới nàng ngày đêm lên đường cũng rất mệt, liền nói: “Ngài tắm rửa trước, thế tử đã sớm phân phó người chuẩn bị bữa tối, thuộc hạ đi bưng tới cho ngài .”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn bóng dáng Huyền Ca rời đi, bức rèm che lay động, nàng thu hồi tầm mắt, đứng lên, đi vào sau tấm bình phong, vùi mình sâu vào trong nước.

Lăng Liên và Y Tuyết tìm được viện này rồi, ở ngoài cửa nhẹ nhàng hô một tiếng, “Tiểu thư!”

“Vào đi!” Vân Thiển Nguyệt ở sau tấm bình phong lên tiếng.

Lăng Liên và Y Tuyết đi đến, trực tiếp đi tới trước tấm bình phong, Lăng Liên bẩm báo nói: “Tiểu thư, La Ngọc kia bị người của Ngọc thái tử mang đi.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu đáp một tiếng.

“Tiểu thư, người đã thấy Ngọc thái tử sao?” Giọng nói của Lăng Liên có chút quái dị.

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Lăng Liên bỗng nhiên cười, thấp giọng nói: “Nô tỳ đoán ngài cũng không được thấy, nam tử đẹp như thế, Cảnh thế tử tất nhiên sẽ không để cho người nhìn. Ngay cả nô tỳ và Y Tuyết nhìn thấy cũng đều sửng sốt!”

“Tướng mạo của hắn. . . . . . đẹp hơn Dung Cảnh?” Vân Thiển Nguyệt dừng lại một chút rồi lại hỏi tiếp.

“Cũng không phải là đẹp hơn Cảnh thế tử, cảm giác không giống nhau. Dung mạo của Cảnh thế tử như thi như họa, áp đảo bầu trời, lịch sự tao nhã, ôn nhuận, ung dung thanh nhã. Tổng kết một chữ, Cảnh thế tử là chữ nhã . Mà dung mạo Ngọc thái tử giống như người trên trời, bốn chữ Ngọc chất che hoa tuyệt đối không sai, loại đẹp này làm người kinh diễm. Tổng kết một chữ là diễm.” Lăng Liên cười nói.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, không nói chuyện.

“Ngọc thái tử cảm giác làm cho người ta thật ấm áp, nhưng mà tuyệt đối không phải người tầm thường .” Lăng Liên lại nói.

“Hắn dĩ nhiên không phải là người tầm thường, hắn là thái tử của Đông Hải quốc .” Vân Thiển Nguyệt cười nhắc nhở Lăng Liên.

Lăng Liên gật đầu, bỗng nhiên lại nói: “Nhưng mà nô tỳ cảm thấy Ngọc thái tử có chút kỳ quái.”

“Nơi nào kỳ quái?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Ta cảm giác hơi thở trên người hắn rất quen thuộc, nhưng nói không nên lời là quen thuộc, chính là không giống như người khác, cảm giác như vậy, có đôi khi tản mát ra rất giống hơi thở của tiểu thư.” Lăng Liên do dự một chút, nói sự thật.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt chôn trong nước run lên, khóe môi thu hồi nụ cười, giọng nói có chút trầm, “Phải không?”

“Dạ, nô tỳ cũng cảm giác được! năm đó Thất đại trưởng lão cố ý huấn luyện chúng ta về khứu giác và phân biệt hơi thở . Cho nên Lăng Liên và nô tỳ đều tương đối mẫn cảm.” Y Tuyết cũng gật đầu, dứt lời, lại ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Có lẽ cảm giác của hai người nô tỳ không đúng, dù sao cũng là cảm giác nói không nên lời.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lại cúi đầu đáp một tiếng, làm như không nghe thấy.

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm giác được dường như tiểu thư có cái gì không đúng.

“Y phục của các ngươi còn ướt sao? Mau đi thay đi! Tự mình nấu một chén canh gừng, tránh cho nhiễm hàn khí.” Vân Thiển Nguyệt trầm mặc chốc lát, nói với hai người .

“Dạ!” Lăng Liên và Y Tuyết đáp một tiếng, đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, trong nước nồng đậm mùi thơm ngào ngạt của cánh hoa, Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn cánh hoa, là hoa lan. Hoa lan là hoa quân tử . Nàng duỗi tay lấy một mảnh cánh hoa nhìn một chút, lại thả vào trong nước, bởi vì động tác của nàng, cánh hoa trong nước trôi thành vòng tròn, tạo nên từng vòng rung động, một lát sau, nước dừng lại, cánh hoa cũng bất động. Nàng đứng lên, cầm quần áo sạch sẽ khoác lên người, chân trần đi ra khỏi bình phong.

Dường như nghe thấy động tĩnh nàng đi ra, Huyền Ca mới bưng thức ăn đến, thuận tiện thắp đèn trong phòng .

“Thế tử nhà ngươi dùng bữa tối rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên ghế hỏi.

“Từ sau khi thế tử ra khỏi kinh thành mấy ngày nay đều cùng quan viên ở phủ nha dùng bữa.” Huyền Ca nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Huyền Ca lui xuống, nàng cầm chiếc đũa, từ từ ăn thức ăn trên bàn . Ánh sáng ngọn đèn hắt lên người nàng, bộ quàn áo màu tím nhạt yên la như được phủ lên một tầng sáng. Nàng ăn hơn phân nửa đồ ăn trên bàn, ăn không vô nữa, mới để đũa xuống, lười biếng mà uốn trên ghế.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nói phải chậm chút nữa mới có thể trở về, bị chuyện tình trong phủ nha kéo lại, ngài dùng cơm xong thì ngủ trước đi!” âm thanh Huyền Ca từ bên ngoài truyền vào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy sắc trời bên ngoài hoàn toàn đen, nàng nhíu mày, “Hắn nói chậm một chút là bao lâu?”

“Thế tử không nói!” Huyền Ca lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, nói với Huyền Ca : “Ngươi dẫn ta đến phủ nha!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài muốn đi phủ nha?” Huyền Ca hình như cả kinh, vội vàng nói: “Ngài ngày đêm lên đường rất mệt mỏi, thế tử để cho ngài nghỉ ngơi, mấy ngày nay thế tử cũng như vậy, chuyện quá nhiều, thế tử đều tự thân đi làm. Cho nên mới. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa, nói với Huyền Ca : “Ta không mệt, ngươi dẫn ta đi!”

“Này. . . . . .” Huyền Ca do dự.

Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Hắn không trở lại ta cũng không ngủ được, thay vì ở chỗ này chờ không bằng đi xem hắn một chút, có thể giúp được chút ít.”

Huyền Ca thấy Vân Thiển Nguyệt kiên trì, gật đầu, đến phòng cách đó không xa lấy ra một cái đèn lồng, đi phía trước dẫn đường. Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, đi ra ngoài. Lăng Liên và Y Tuyết từ gian phòng đi ra ngoài muốn đuổi theo, nàng khoát tay, hai người lập tức dừng bước.

Ra khỏi viện, Vân Thiển Nguyệt mới nhìn đến đường phố cũng bị đào khe nước, trong khe nước còn chưa có nước sạch, mượn đèn lồng của Huyền Ca nhìn lại, chỉ thấy mỗi một con đường đều có phòng xá bị sụp đổ, có người ở trong phòng xá được xây lại. Hiển nhiên trận mưa to này làm huyện Hà Cốc gặp tai hoạ nặng hơn tất cả các địa phương khác, nàng nhìn thấy những phòng xá sụp đổ hỏi, “Đã chết rất nhiều người sao?”

Huyền Ca nghe vậy lắc đầu, giọng nói có chút thán phục : “Vốn là có thể sẽ chết rất nhiều người, nhưng thời điểm trời mưa to thái tử Đông Hải quốc Ngọc vừa lúc tới huyện Hà Cốc. Hắn trợ giúp người nơi này di chuyển cùng cứu tế toàn bộ, dường như không có người chết .”

Vân Thiển Nguyệt chợt dừng chân lại, “Thật sao?”

“Là thật!” Huyền Ca bội phục nói: “Thế tử nói nếu dựa theo tình trạng phòng xá sụp đổ và tình huống của lũ lụt, ít nhất huyện Hà Cốc phải chết hơn nửa số người, hôm nay dường như không có người chết, là một kỳ tích. Thế tử chưa bao giờ khen người khác, đây là lần đầu tiên thuộc hạ nghe được thế tử dùng loại giọng nói này khen người khác !”

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, cười gật đầu, “Chính xác là một kỳ tích!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận