Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
Lăng gia thay đổi hoàn toàn trong vòng một ngày, tin tức trong rừng hoa đào mười dặm lan truyền nhanh chóng.

Lam gia, Thương gia, Hoa gia, Y gia – tứ đại thế gia đều kinh ngạc; Sở gia, Phong gia, Phượng gia, Hoa gia, Mạc gia – ngũ đại thế gia trước tiênphái trưởng lão trong tộc đến Lăng gia đưa quà mừng cho Lăng Mặc – Lănggia chủ mới kế nhiệm.

Lấy Sở gia cầm đầu, ngũ đại thế gia đều tỏthái độ, thành tâm thành ý tiếp nhận Lăng gia, lục đại thế gia kết thành đồng minh, cùng chung vinh nhục. Thế cân bằng của thập đại thế gia bịphá vỡ.

Lăng gia dựng linh đường, trong linh đường chỉ có một cỗquan tài, bên trong đặt thi thể Lăng gia chủ tiền nhiệm – người vì tínnghĩa mà chết. Mà bốn vị Thái Thúc công của gia pháp đường, hô gió gọimưa cả đời trong Lăng gia chỉ có một cỗ quan tài bình thường, không cólinh đường, được đặt im hơi lặng tiếng ở hậu viện, đợi sau khi Lăng Mặcchỉnh đốn xong Lăng gia, nhân từ thì tìm cho một chỗ chôn, không thì ném ra bãi tha ma.

Lúc Dung Cảnh rời khỏi Lăng gia thì Dạ Thiên Dật đi vào rừng hoa đào mười dặm.

Sau khi Thanh Ảnh thấp giọng bẩm báo, Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, quayđầu nói với Phong Tẫn: “Phong gia chủ, khách quý ở xa tới, có phải nêntiếp đãi tử tế một phen hay không?”

Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng,vung tay áo, “Muốn chiêu đãi ngươi tự mình tiếp đãi, dựa vào cái gì màsai khiến gia? Người phụ nữ của mình cũng không giữ được, người là đồ ăn hại phải không?” Đương nhiên Phong Tẫn đã nhận được tin tức Vân ThiểnNguyệt bị Thượng Quan Minh Nguyệt – tiểu vương gia của Yến vương phủ ởĐông Hải mang đi.

Dung Cảnh cũng không giận, nhướn lông mày nhìn Phong Tẫn, khoan thai nói: “Nếu không ngươi tìm nàng ấy về cho ta?”

“Người phụ nữ của ngươi dựa vào cái gì bảo gia tìm?” Phong Tẫn liếc trắng mắt, không để ý tới Dung Cảnh, xoay người rời đi.

Dung Cảnh cũng không ngăn cản, đứng ở cổng Lăng gia không có ý định rời đi.Dung Cảnh không rời đi, Phượng gia chủ, Hoa gia chủ, Mạc gia chủ đitheo phía sau đương nhiên cũng không rời đi. Phong gia và Hoa gia vẫn là gia chủ cũ, gia chủ của Mạc gia đương nhiên là Mạc Ly. Ba người biết rõ Dung Cảnh đang đợi An vương – Dạ Thiên Dật đến, cùng lẳng lặng chờ.

Lăng Mặc chỉnh đốn xong Lăng gia, tiễn Dung Cảnh đi ra, cũng đứng phía saumấy người. Hắn hơi hốt hoảng, hôm qua trước đó hắn vẫn chỉ là tùy tùngkhông có danh tiếng gì bên cạnh Cố Thiếu Khanh, bâu giờ đã biến hoánhanh chóng trở thành Lăng gia chủ. Rời khỏi Lăng gia, có lẽ hắn đãquên thân phận của mình. Bây giờ nhoáng một cái qua nhiều năm, hắn là là gia chủ trẻ tuổi nhất trong các gia chủ, nhưng bàn về trầm ổn, võ công, hắn không hề không thua kém những người khác. Trên người hắn có ý chíkiên cường và giàu lòng hi sinh tôi luyện được khi đi theo Cố ThiếuKhanh và sự dũng cảm đấu tranh trên chiến trường.

Phong Tẫn đi ramười mét, bỗng nhiên phân phó tùy tùng thân cận, “Đi khởi động trận pháp bên trong rừng hoa đào mười dặm, ta xem hắn có đi vào hay không? Thựcsự xem rừng hoa đào mười dặm là hậu viện nhà hắn sao? Nói đến là đến,nói đi là đi!”

“Vâng!” Tùy tùng thân cận kia lập tức lên tiếng trả lời, trong lòng thầm nghĩ, tuy gia chủ không vừa mắt Sở gia chủ, đốinghịch với Sở gia chủ, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời căn dặn của Sởgia chủ, chưa có lúc nào mặc kệ không làm. Trong ngũ đại thế gia, chỉ có gia chủ mới không cho Sở gia chủ sắc mặt tốt.

Phong Tẫn cũng không rời đi, đứng ở nơi cách Dung Cảnh mười mét nhìn rừng hoa đào mười dặm.

Không bao lâu, rừng hoa đào mười dặm bỗng nhiên nổi gió lạnh, hoa đào baytán loạn. Ở bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy bên trong nổi gió bão rấtto, dường như muốn phá hủy toàn bộ mọi thứ bên trong.

Rừng hoa đào mười dặm có động tĩnh, Tứ đại thế gia – Lam gia, Thương gia, Hoa gia, Y gia còn kinh ngạc hơn việc biết sự thay đổi hoàn toàn của Lăng gia vừarồi. Người nắm quyền của tứ đại thế gia đang thương thảo chuyện của Lăng gia, thấy tương lai đáng lo ngại, chẳng ai ngờ rằng vì Lăng Mặc mà Lăng gia phản chiến, thế cân bằng bắt đầu nghiêng về một bên.

Hơn nữa, hôm qua Sở Dung quay lại rừng hoa đào mười dặm, không chỉ có Lăng gia, còn đưa bái thiếp tới tứ đại thế gia khác.

Từ khi thập đại thế gia dồn dập nhập thế, năm trước do hôn sự của Lam Y và Nam Lăng Duệ, sau khi thập đại thế gia cân bằng thế lực, tuy đều ở rừng hoa đào mười dặm, nhưng lại phân chia, không qua lại với nhau nữa. Bâygiờ Sở Dung gửi bái thiếp, thật ra là công khai nói với bọn họ, hắn muốn tứ đại thế gia khác.

Nói trắng ra là thư khiêu chiến, tiên lễ hậu binh.

Nếu tứ đại thế gia thức thời, phản chiến dòng họ Dạ, tôn Sở gia làm ngườiđứng đầu, tuy không hứa hẹn đảm bảo mấy đại thế gia có thể vinh hoanhiều năm, nhưng là một câu “Sở gia còn, các thế gia khác còn, Sở giadiệt vong, các thế gia khác diệt vong.” Tỏ rõ thái độ cùng tiến cùnglùi, sống chết có nhau. Nếu không phải phản chiến dòng họ Dạ, như vậylục đại thế gia liên thủ, cộng thêm thủ đoạn của Sở Dung, một hai thếgia biến mất, cũng không phải là không được.

Dựa trên sự quang minh chính đại của Sở Dung, cho nên, càng khiến tứ đại thế gia khác thấp thỏm không yên trong lòng.

Điều khiến bọn họ thấp thỏm không yên trong lòng không chỉ là bái thiếp củaSở Dung, mà còn có thân phận bí mật của Sở Dung, Cảnh thế tử của Vinhvương phủ, dù hắn không cầm kiếm, đã đủ khiến bọn họ run rẩy trong lòng. Dân chúng thiên hạ dù là không biết tên gọi của Hoàng Thượng là gì,nhưng không thể không biết tên của Cảnh thế tử Vinh vương phủ là gì.

Lam Y, gia chủ của Lam gia không ở đây, đến nay vẫn chưa có tin tức quaylại rừng hoa đào mười dặm, lão gia chủ của hôm qua truyền tin đến naychưa có hồi âm, trong lòng thầm nghĩ, mỗi ngày Lam Y đều gửi hai bức thư qua lại với Lam gia, từ trước đến nay chưa từng đứt đoạn, hôm nay đã là ngày thứ hai không nhận được thư của Lam Y, điều này chứng rõ điều gì?Ông ta không ngu ngốc, chắc chắn là Sở gia chủ sai người cướp thư truyền ra ngoài của Lam gia. Xem ra là hoài bão thu phục thập đại thế gia lànhất định rồi. Ngũ đại thế gia vốn do Lam gia cầm đầu, hôm nay Lănggia phản chiến, Lam gia khác với ba đại thế gia còn lại, ông có cháungoại là An Vương của dòng họ Dạ, bây giờ dưới một người trên vạn người. Đương nhiên ông không thể phản chiến dễ dàng, nhưng là bây giờ Lam Ykhông ở đây, Thương Đình – thiếu chủ của Thương gia hông ở đây, Hoa Thưbị phái đi ra ngoài, trong đám người trẻ tuổi của tứ đại thế gia, võcông tốt, có năng lực chỉ còn lại có một cái Y Hồng, nhưng từ lúc ở kinh thành bị Cảnh thế tử thuyết phục, một lần nữa vào Khôn Vũ điện, tuluyện kiếm tâm, hôm nay tứ đại thế gia chỉ còn lại mấy người thế hệtrước, sao có thể là đối thủ của lục đại thế gia do Sở gia chủ cầm đầu?

Không nghi ngờ chút gì, bọn họ không phải là đối thủ.

Hiển nhiên Sở Dung đã có chuẩn bị từ trước, cho nên, chưa bao giờ điều độngmấy người trẻ tuổi cùng vai lứa của Sở gia, Phong gia, Phượng gia, Hoagia, Mạc gia ra khỏi rừng hoa đào mười dặm, bọn bây giờ bọn họ ở đây,nếu là thật sự động thủ, bọn họ chắc chắn sẽ thua. Nếu liều chết phảnkháng, hắn không quan tâm máu nhuộm đỏ rừng hoa đào, nhưng bọn họ quantâm gia tộc. Gia tộc lớn truyền thừa mấy trăm năm, không thể kết thúc ởthế hệ bọn họ.

Tứ đại thế gia do Lam gia chủ cầm đầu, các gia chủ và người cầm quyền đều tỏ ra u sầu, thương lượng một lúc lâu, cũngkhông đạt được kết quả nào, đúng lúc này trong rừng hoa đào mười dặm gió lớn nổi lên, bọn họ đều kinh ngạc, đang ngồi đều đứng lên.

Trậnpháp của rừng hoa đào mười dặm là do một trăm năm trước tổ tiên của thập đại thế gia trước khi xuất thế (lánh đời, lui vào ở ẩn hoặc đi tu,không tham gia hoạt động xã hội nữa) sáng tạo ra, mỗi nhà giữ một cửasống và cửa chết, rút một dây là động cả rừng. Từ trước đến nay chưatừng khởi động, bây giờ khởi động, trận pháp khởi động, có nghĩa là rừng hoa đào mười dặm bị hủy, sao có thế khiến bọn họ không hoảng sợ?

Trưởng lão của bốn gia tộc cùng chạy ra từ Lam gia, đứng ở cửa lớn, nhìn về phía rừng hoa đào mười dặm.

Chỉ trong chốc lát, rừng hoa đào mười dặm hoa đào đã không còn nữa hìnhdạng trước kia, hoa lá bị gió lớn thổi tung bay, gió xoáy cành lá vàcánh hoa đào, trong nháy mắt nghiền nát cành lá, cánh hoa thành đốngvụn. Khiến người đứng ở bên ngoài nhìn xem hoảng sợ.

Lam lão gia chủ người phát run, không chờ nữa, muốn xông vào.

Thương lão gia chủ túm ông ta, “Không thể đi qua!”

“Sao có thể bị hủy? Nếu bị hủy, rừng hoa đào mười dặm sẽ không còn nữa.Lam lão gia chủ nôn nóng đến mức sắc mặt trắng bệch. Rừng hoa đào mườidặm là chốn dung thân của thập đại thế gia trăm năm qua, bọn họ địnhnhập thế, muốn thế hệ trẻ tìm cách tham gia vào triều đình, từ đó làmgia tộc phát triển phồn hoa cường thịnh, thế nhưng mà bọn họ chưa từng ý định rời khỏi rừng hoa đào mười dặm này. Bây giờ rừng hoa đào bị pháhủy, không thể nghi ngờ là hủy nền móng trăm năm của thập đại thế gia ởrừng hoa đào, tổn thất có thể nghĩ.

“Nhất định là Sở Dung!” Thương lão gia chủ nói.

“Ta đi tìm hắn!” Lam lão gia chủ vùng vẫy khỏi Thương lão gia chủ, chạy về phía Sở gia.

“Lão gia chủ, Sở gia chủ bây giờ ở Lăng gia.” Một người hô to.

Lam lão gia chủ nghe vậy lập tức quay đầu lại, chạy về phía Lăng gia.Thương lão gia chủ, Hoa gia lão giả và Y gia chủ đều đi sau ông ta, cùng đi về phía Lăng gia.

Không bao lâu, một đoàn người đi vào Lăng gia.

Ở cổng Lăng gia, Dung Cảnh, Phong Tẫn, Mạc Ly, Lăng Mặc cùng với hai vịlão gia chủ của Hoa gia, Phượng gia đều đứng đợi ở đó, sắc mặt bìnhtĩnh, không thấy chút nôn nóng nào, giống như việc rừng hoa đào mười dặm bị hủy, nền móng trăm năm ở ẩn trong rừng hoa đào mười dặm bị hủy không có chút ảnh hưởng nào đến họ.

Dung Cảnh nhàn nhã giống như đangngắm trăng, nhìn rừng hoa đào mười dặm, cả đám người phía sau Dung Cảnhdường như đang xem kịch với Dung Cảnh.

Khi Lam lão gia chủ đến,thấy bộ dạng của Dung Cảnh và đám người phía sau Dung Cảnh, ông ta lậptức khó thở, đưa chỉ vào Dung Cảnh, “Sở Dung, ngươi làm cái gì vậy?Ngươi biết hậu quả khi hủy rừng hoa đào mười dặm không?”

“Hóa ra là Lam gia gia đến”. Dung Cảnh thu hồi ánh mắt từ rừng hoa đào mười dặm, thảnh thơi cười với Lam lão gia chủ.

Lam lão gia chủ thấy Dung Cảnh vẫn cười, so với sự nôn nóng của ông, DungCảnh mới là người từng trải. Người ông ta run rẩy, giọng nói cũng runrun, “Rừng hoa đào mười dặm ở không chỉ là nơi ở của Lam gia và nhữngngười ở phía sau ta, còn có Sở gia và những người đứng ở phía sau ngươi? Thê nhi mẹ goá con côi, người già, trẻ con, ngươi hủy rừng hoa đào mười dặm, tác động cả trận pháp, đến lúc đó, cây đổ phòng sập, san thànhbình địa, ngươi có nghĩ tới không? Người ở đây có mấy người có thể cònsống? Cho dù còn sống, cả tộc có thể dời đi đâu?”

Dung Cảnh nhìn Lam lão gia chủ, nhìn lướt qua mấy người đứng sau ông ta, cười nói:“Lam gia gia đừng nóng vội, chỗ này không bị hủy đâu!”

Lam lão gia chủ khẽ giật mình, sau đó càng giận dữ hơn, “Trận pháp lâu năm, rút dây động rừng. Ngươi đừng lừa ta!”

“Hai chữ Sở Dung không thể khiến Lam gia gia tin, như vậy hai chữ Dung Cảnhcó thể khiến Lam gia gia tin chứ?” Dung Cảnh nhướn lông mày, lãnh đạmnhìn Lam lão gia chủ.

Lam lão gia chủ sững sờ, nhìn Dung Cảnh, lập tức nghẹn ngào. Ông thực sự không nghĩ tới Dung Cảnh sẽ thừa nhận hắnlà thế tử Vinh vương phủ, đám người phía sau ông ta càng không có nghĩtới. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Dung Cảnh.

Nếu hai chữ Sở Dungkhông đủ để tin tưởng và nghe theo, vậy hai chữ Dung Cảnh đó là chiêubài sống. Dung Cảnh được người trong thiên hạ tôn sùng, danh vọng caohơn Hoàng thất. Túm lấy một người già yếu, phụ nữ và trẻ em, họ đều biết Cảnh thế tử – giàu có, quyền lực nghiêng thiên hạ, một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Từ trước đến nay, hắn đã nói là làm, luôn giữ lời. Lời nóicủa Dung Cảnh, chỉ cần mở miệng, không phải thánh chỉ, nhưng quý hơnthánh chỉ. Càng sẽ không ăn nói bừa bãi, cho nên, bây giờ hắn dùng thânphận Dung Cảnh chỗ này không bị hủy, vậy thì nhất định sẽ không bị hủy.

Lam lão gia chủ bình tĩnh lại, đám người phía sau ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nhưng mà bây giờ trận pháp đã khởi động rồi? Ngươi nói không bị hủy, có mục đích gì?” Lam lão gia chủ sắc mặt dịu lại. Thầm nghĩ rốt cuộc làmình già rồi, từ bái thiếp ngày hôm qua, đến việc khởi động rừng hoa đào mười dặm hôm nay, ông ta và mấy gia tộc khác còn chưa tỏ thái độ đốiđịch với Dung Cảnh, Dung Cảnh đã ra oai phủ đầu khiến bọn họ thua trướcmột nước. Đầu tiên là thua khí thế.

“Bởi vì hôm nay rừng hoa đào mười dặm có khách quý đến, ta thay mặt người của rừng hoa đào mười dặm nghênh đón.” Dung Cảnh cười.

“Ai?” Lam lão gia chủ cảm thấy không ổn.

“Cháu ngoại của ngài, Dạ Thiên Dật – An vương của Thiên Thánh.” Dung Cảnh không đếm xỉa tới trả lời.

Lam lão gia chủ biến sắc, người lảo đảo, được người đứng phía sau đỡ, sắcmặt ông ta trắng bệch nói: “Ngươi… Ngươi đây là muốn giết An vương?”

“Lam gia gia rất tin tưởng trận pháp rừng hoa đào mười dặm? Hay là không tin bản lãnh của cháu ngoại mình?” Dung Cảnh nhướn lông mày.

Lam lãogia chủ biết Dạ Thiên Dật võ công cao cường, thế nhưng mà trận pháp trăm năm của rừng hoa đào mười dặm là do tất cả các cao thủ của thập đại thế gia năm đó hợp lực bày trận, trăm năm trước Thuỷ tổ hoàng đế dễ dàngđồng ý cho thập đại thế gia lánh đời, trận pháp che chắn của rừng hoađào mười dặm có một nửa tác dụng. Không phải người nào cũng có thể đi ra từ bên trong? Ông ta nhìn Dung Cảnh, hỏi: “Nó… Đã vào rừng hoa đào rồihả?”

“Đúng vậy, sau khi hắn ta vào, trận pháp này mới khởi động,nghênh đón tôn giá của An vương, trận pháp không thể nhỏ, nếu khôngkhông phù hợp với thân phận của An vương”. Dung Cảnh cười nói.

Sắc mặt Lam lão gia chủ u ám, nhìn vẻ mặt tươi cười của Dung Cảnh, bỗngnhiên không biết nên nói gì. Mấy người đứng sau ông ta càng không biếtnói gì. Nếu người đứng trước mặt bọn họ là Sở Dung, bọn họ còn có thểtranh luận thăm dò, thế nhưng mà đứng trước mặt bọn họ chính là DungCảnh, chỉ mỉm cười đứng đây, đã khiến bọn họ nản lòng, tranh cãi cũngkhông dám. Trước cổng của Lăng gia có hơn mười người, đột nhiên yên tĩnh như không có người.

“Nếu… Nếu An vương xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?” Lam lão gia chủ không nôn nóng nữa, giọng nói bình tĩnh lại,nhìn Dung Cảnh thẳng thắn hỏi, “Bây giờ Cảnh thế tử vẫn đang đảm nhiệmchức vụ trong triều, đảm đương chức thừa tướng, bây giờ là quân sư chinh phạt Nam Lương. Nếu An vương xảy ra chuyện, Cảnh thế tử không sợ khôngthể nói rõ sao?”

Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Lam lão gia chủ, “Lamgia gia, An vương kính trọng ông ngoại là ngài cả đời, nhưng vẫn khôngthân thiết. Dù sao trăm năm trước con gái nhánh bên của Lam gia, mangdòng máu của hoàng thất, một trăm năm trôi qua, chi trưởng và chi thứhuyết thống sớm đã phai nhạt. Lúc trước ngài cho phép Dạ Thiên Dật gianhập Lam gia, đồng ý thu nhận người mang dòng máu Lam gia bị tiên hoàngtịch thu tài sản, không phải là do nhìn trúng thân phận Thất hoàng tử,nhìn trúng bản lãnh của hắn sao? Bây giờ ngài không tin Dạ Thiên Dật có thể đi ra?”

“Ta nói là nếu.” Lam lão gia chủ trầm giọng nói.

“Nếu An vương không thể còn sống đi ra, đó cũng là hắn đến không đúng lúc.Trận pháp ở rừng hoa đào mười dặm đã bố trí một trăm năm, không chỉngười của hoàng thất biết, mà các môn phái khắp thiên hạ cũng biết. Mộttrăm năm trôi qua, trận pháp mất hiệu lực, tự động khởi động, làm bịthương An vương, cũng là chuyện không có cách nào khác.” Dường như DungCảnh không cảm thấy bản thân mình mở to mắt nói dối có cái gì khôngđúng.

Mấy người phía sau nghe Dung Cảnh nói như vậy, mắt cũng không nháy, cho rằng đó là điều đương nhiên.

Cơn tức của Lam lão gia chủ lập tức xông lên đỉnh đầu, tức giận nói: “Ngươi đây là khi quân (lừa dối, coi thường vua)!”

“Chuyện khi quân ta không làm, nhưng phu nhân của ta làm rất nhiều.” Dung Cảnhcười, “Hoàng Thượng tin hay không không quan trọng, chỉ cần người trongthiên hạ tin ta là đủ rồi.”

Lam lão gia chủ khó chịu, người chốngđỡ không nổi. Ông từng này tuổi rồi còn như một chú hề trước mặt DungCảnh, cho dù Dung Cảnh phơi bày tính toán, âm mưu ra ngoài ánh sáng,thậm chí phơi bày ở trước mặt ông, công khai đưa bái thiếp, hạ khiêuchiến thư nói cho ông biết âm mưu của Dung Cảnh, Dung Cảnh chính là thuphục bọn ông, nhưng bọn ông một chút biện pháp ngăn cản cũng không có,thậm chí ngay cả nói cũng không phân biệt được. Ông không nhịn được cơngiận, ho khan.

“Lam gia gia già rồi!” Dung Cảnh than nhẹ mộttiếng, “Ta nhớ sáu năm trước khi ta đi vào rừng hoa đào mười dặm tiếpnhận vị trí gia chủ của Sở gia, khi đó Lam gia gia còn oai hùng tràn trề sức sống. Bây giờ nhoáng một cái mấy năm trôi qua, ông ngoại ta hằngngày ủ rượu, thế nhưng mà ngài vẫn còn vất vả, quá vất vả.”

Lamlão gia chủ ho khan không ngừng, dường như muốn ho ra cả phổi, tronglòng vừa tức vừa giận, nhưng không phát tác ra được. Ông ta còn nhớ vẻmặt đắc ý của lão già Sở gia khi mang theo Sở Dung đến trước mặt bọn họsau năm trước, cả đời này ông không quên được. Ngày đó, thiếu niên kiađeo mặt nạ, nhưng khí tức trên người lại áp đảo các nhân tài trẻ tuổikiệt xuất của thập đại thế gia. Lúc đó thập đại thế gia đã chia rẽ, bọnhọ không đồng ý Sở gia để con cháu lưu lạc ở bên ngoài, trước kia khôngbiết, hôm nay tìm trở về. Thúc ép muốn xem diện mạo thật của thiếu niênkia, thiếu niên kia chỉ lãnh đạm nói một câu, “Tất cả mọi người trongthập đại thế gia, ai có thể thắng thanh kiếm trong tay hắn, hắn sẽ tháomặt nạ, kể cả người của Sở gia, nếu không ai có thể thắng hắn, hắntiếp nhận vị trí gia chủ của Sở gia, sau này bất luận kẻ nào cũng khôngđược phép hỏi đến chuyện riêng của hắn nữa”, Sau đó, nhân tài trẻ tuổikiệt xuất của thập đại thế gia toàn bộ bị xúi giục ra trận, người giỏinhất cũng chỉ tiếp được ba chiêu của hắn, kém nhất, một chiêu cũng không đỡ được, thất bại. Người của thập đại thế gia tâm phục khẩu phục, sauđó quả nhiên không ai hỏi chuyện của hắn nữa. Khi đó bọn họ đều khônghiểu, Sở gia tìm được con cháu lợi hại như vậy ở đâu vậy, nhưng ai cũngkhông ngờ, thiếu niên trẻ tuổi như vậy trong thiên hạ vốn đã ít, ngoạitrừ thế tử Vinh vương phủ – người ngay cả văn võ trạng nguyên đều đánhbại còn có thể là ai? Nhoáng một cái nhiều năm như vậy, hắn càng lớncàng có phong thái, sáu năm trước bọn họ thất bại, bây giờ sao có thểkhông thua?

Một lúc lâu sau, Lam lão gia chủ mới ngừng ho.

Giọng nói của Dung Cảnh thong thả vang lên, “Lam gia gia có thể suy nghĩ lại, vì con cháu khác họ của dòng bên có chút huyết mạch ít ỏi đổi lấy cơnghiệp trăm năm của Lam gia có đáng giá hay không? Hãy nghĩ đến hànhđộng từ trước đến nay của hoàng thất Thiên Thánh, chó săn ko còn tácdụng bị đem làm thịt. Bậc đế vương các triều đại của hoàng thất ThiênThánh là minh chủ, đúng vậy, nhưng không nhất định là minh quân. Hoàngquyền của dòng họ Dạ là dựa vào máu tươi và xương trắng chồng chất.Huyết án sáu năm trước của Lam gia, cả nhà bị tịch thu tài sản, hơn mộtngàn con cháu của Lam gia, bị hủy hoại trong chốc lát. Chẳng lẽ ngàikhông đau lòng? Năm đó thập đại thế gia ở ẩn, Lam gia nhập thế, trungthành với vua với nước, thế nhưng mà có lẽ không nghĩ tới, trăm năm sau, con cháu gặp phải tai hoạ ngập đầu. Chỉ giữ lại con nối dõi của dòng họ Dạ, trên người hắn có dòng máu của Lam gia, đúng vậy, những hắn cũngmang dòng máu của dòng họ Dạ, nếu có một ngày, Lam gia lên mặt, chưachắc hắn sẽ không diệt trừ Lam gia.”

Lam lão gia chủ lùi lại mấy bước, đám người phía sau ông ta đều run rẩy.

“Người phụ nữ vua nước Nam Lăng không cần, Lam gia gia cho rằng vị hoàng đếmới lên ngôi của dòng họ Dạ sẽ cần sao? Dòng họ Dạ rộng lớn, Nam Lươngđã từng cúi đầu xưng thần, bây giờ quốc gia nhỏ phát triển lớn mạnh, độc lập, sao họ có thể bỏ thể diện lấy Lam Y làm hoàng hậu? Cho dù là phitần, cũng sẽ bị vua nước Nam Lương giễu cợt.” Dung Cảnh nói đến đây thìdừng, “Lam gia gia vẫn nên suy nghĩ cho kỹ a!”

Mặt Lam lão gia chủ trắng bệch, lời nói của Dung Cảnh đủ để phá vỡ nhận thức và phán đoántrước đó của ông. Ông ta luôn muốn Lam gia dựa vào Dạ Thiên Dật pháttriển chắc chắn nhập thế, mấy năm nay thực sự ông luôn khiến Lam giachiếm vị trí thế hai trong thập đại thế gia, nhưng lại không nghĩ đến có hậu quả và tai hoạ ngầm. Hôm nay bị Dung Cảnh nhắc đến, người ông không ngừng run rẩy.

Chỗ này im lặng, càng làm nổi bật tiếng rít của gió lớn trong rừng hoa đào mười dặm.

Một lúc sau, Lam lão gia chủ nói: “Lời nói của Cảnh thế tử thực sự đáng đểlão già ta suy nghĩ, nhưng nếu bảo ta từ bỏ cháu ngoại trai, cháu gái,vẫn không đủ sức nặng.” Dứt lời, ông nhìn liếc qua phía sau, lại nói:“Dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Tân hoàng bây giờ của dòng họDạ cũng không giống với tiên hoàng. Tiên hoàng tự cao tự đại, mà tânhoàng đi du lịch khắp thiên hạ bảy năm. Lòng dạ phóng khoáng hơn tiênhoàng, thậm chí còn phóng khoánghơn Thuỷ tổ hoàng đế của dòng họ Dạ,chưa hẳn không thể dung nạp Lam gia phát triển chắn chắn, không hẳn sẽkhông tiếp nhận Lam Y.”

“Hoàng thượng tiếp nhận là một chuyện, Lam gia có thể bảo toàn trước khi Hoàng Thượng tiếp nhận là một chuyệnkhác.” Dung Cảnh nhướn mày, khẽ cười, lời nói tuy không sắc sảo, nhưngđảm bảo là ai cũng không dám coi thường.

Lam lão gia chủ bỗngnhiên nheo mắt lại, hung dữ nói: “Ngươi đây là thật sự muốn nhuộm máurừng hoa đào mười dặm, ra tay với mấy đại thế gia?” Dứt lời, ông ta nhắc nhở: “Ngươi đừng quên, tuy bây giờ tứ đại thế gia chúng ta yếu thế,nhưng nếu lục đại thế gia muốn thắng, chưa chắc sẽ không bị tổn hại. Đến lúc máu chảy thành xông, xương chất thành núi, người mới thấy vui sao?”

“Thỉnh thoảng đổ máu cũng là chuyện không thể tránh khỏi.” Dung Cảnh nhìn vềphía rừng hoa đào mười dặm, lãnh đạm nói, “Dung Cảnh không phải tổ tiênVinh Vương, bây giờ thiên hạ tôn sùng ta, ta là Dung Cảnh, ngày maingười trong thiên hạ không tôn sùng ta, mọi người hận ta, ta vẫn là Dung Cảnh. Huống chi, bây giờ ta là Sở Dung, thiên hạ tranh quyền đoạt lợikhắp nơi đều có, ai quan tâm Sở Dung ra sao?”

Lam lão gia chủ nghe vậy nghẹn lời, nhìn Dung Cảnh, “Ngươi đây là không sợ?”

“Không sợ!” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng.

“Ta nói người đừng hòng! Muốn nhuộm máu rừng hoa đào mười dặm, lão già cũng không phải kẻ hèn nhát không có gân cốt, ta cũng không sợ ngươi. Chẳngqua là cá chết lưới rách!” Lam lão gia chủ bỗng nhiên bị thái độ củaDung Cảnh chọc giận.

Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ôngta, mỉm cười, “Lam gia gia đừng vội tỏ thái độ! Trước tiên chúng ta xemAn vương có thể ra khỏi rừng hoa đào mười dặm hay không rồi nói sau.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận