Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
Edit: YueBeta: LeticiaVân Thiển Nguyệt nghe vậy tâm tư khẽ động, quay đầu nhìn về phía DạThiên Dật, Dạ Thiên Dật thấy nàng nhìn mình, nụ cười trên mặt sâu thêmmột phần. Nàng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, Dạ Thiên Dật vô cùngkhôn khéo, lại là đệ tử thân truyền của Tuyết Sơn lão nhân, Tuyết Sơnlão nhân tinh thông thuật dịch dung, có thể nhìn ra thuật dịch dung tinh xảo của Tam công tử cũng không kỳ quái.

“Tiểu thư, đây là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ!” Vân Mạnh chỉ vào Tam công tử giới thiệu với Vân Thiển Nguyệt.

“Thất hoàng tử, Thiển Nguyệt tiểu thư!” Tam công tử thi lễ với hai người, giọng nói có chút thô.

“Tam công tử miễn lễ!” Giọng nói của Dạ Thiên Dật rất ôn hòa.

“Một lát nữa Đại tỷ của ta sẽ tới, phiền Tam công tử chờ một lát!” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt gật đầu với Tam công tử.

“Được!” Tam công tử gật đầu.

“Chúng ta đi thôi!” Dạ Thiên Dật nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hai người đồng thời lướt qua Tam công tử, cất bước đi về hướng cửa lớn.

Hai người vừa đi không xa, thì nghe thấy âm thanh năn nỉ của ThanhUyển công chúa vang lên, “Mộ Hàn, ta cũng muốn đi quân cơ đại doanh!Ngươi cũng mang ta đi được không?”

“Nàng không thể đi chỗ đó!” Giọng nói của Vân Mộ Hàn vang lên, nghe không ra cảm xúc gì.

“Tại sao ta không thể đi? Ta muốn đi!” Thanh Uyển công chúa đưa taytúm lấy tay Vân Mộ Hàn, năn nỉ nói: ” Trên đường tới đây Thất ca đã đápứng ta, nói ta có thể đi, hắn sẽ không gạt ta, ngươi theo ta đi đượckhông?”

“Thất hoàng tử có chính sự phải làm, ta dẫn ngươi đi du hồ vậy!” Bỗng nhiên Vân Mộ Hàn nói ôn nhu hơn mấy phần, “Không phải nàng vẫn muốn đihồ Tịch Nhan ở ngoài thành Đông sao? Hôm nay ta dẫn nàng đi.”

“Tại sao không phải là hồ Tịch Nhan ở ngoài thành Bắc?” Thanh Uyểncông chúa hỏi, thấy Vân Mộ Hàn không nói, liền năn nỉ: “Ta muốn đi chơi ở hồ Tịch Nhan ngoài thành Bắc!”

“Vậy cũng được!” Vân Mộ Hàn trầm mặc một lát rồi đồng ý.

“Tốt quá! Vậy thì đi ngoài thành Bắc, tiện đường đi cùng Thất caluôn.” Thanh Uyển công chúa hoan hô một tiếng, kéo Vân Mộ Hàn chạy rakhỏi cửa phòng, chưa chạy được xa đã la to về phía Dạ Thiên Dật, “Thấtca, chờ bọn ta một chút.”

Vân Thiển Nguyệt dừng chân, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt củaVân Mộ Hàn, ánh mắt này khiến nàng không phân biệt nổi trong mắt hắn cómàu sắc gì. Nàng dời tầm mắt nhìn về phía Thanh Uyển công chúa, nànggiống như là hài tử được cho kẹo, cao hứng lôi kéo tay Vân Mộ Hàn đi vềphía nàng. Nàng quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật cười cười với nàng, ôn nhu nói: “Nếu Vân thế tử và Thanh Uyển công chúa muốn đi Hồ Tịch Nhan ở thành Bắc, cũng cùng đường vớichúng ta, vậy thì cùng đi chung một đoạn a!”

“Ta không có ý kiến!” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt gật đầu.

Dạ Thiên Dật cười nói với Thanh Uyển công chúa đang vui mừng: “Vậy thì cùng nhau đi. Nhưng muội biết cưỡi ngựa không?”

“Mộ Hàn có thể chở ta!” Thanh Uyển công chúa dứt lời, quay sang cẩnthận từng li từng tí hỏi thăm Vân Mộ Hàn, “Đúng không Mộ Hàn? Ngươi cóthể chở ta đúng không?”

“Ừ!” Vân Mộ Hàn gật đầu.

“Vậy cũng tốt! Thuật cưỡi ngựa của Vân thế tử vô cùng tốt !” Dạ Thiên Dật cười.

Vân Mộ Hàn cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời.

Trong lúc nói chuyện đoàn người đã đi tới cửa, Vân Thiển Nguyệt nhìnthấy một con ngựa đen một con ngựa trắng ở đó. Nàng nói với thị vệ giữcửa: “Đi dắt con ngựa hôm qua Phong công tử cưỡi tới đây.”

“Dạ, tiểu thư!” Thị vệ đáp một tiếng, lập tức đi.

Dạ Thiên Dật dừng bước, vui vẻ trên mặt lui đi mấy phần, nhìn thoángqua con ngựa trắng kia, lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu hỏi,“Nguyệt nhi, không phải là nàng vẫn muốn một con ngựa như vậy sao? Saohôm nay lại không muốn cưỡi rồi?”

“Hôm qua Dung Phong có mang tới một con ngựa, ta cảm thấy vô cùngtốt, bộ lông đỏ thẫm, ta rất thích.” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt. Trướckia nàng vẫn luôn thích Xích Phượng, hiện tại vẫn ưa thích, nhưng hiểnnhiên hai con Xích Phượng một đen một trắng kia là một đôi. Dạ Thiên Dật có tâm tư như vậy, sao nàng có thể cưỡi chứ.

“Thì ra là Nguyệt nhi không thích Xích Phượng nữa rồi. Uổng phí tamột phen khổ cực mang nó từ Bắc Cương về.” Sắc mặt Dạ Thiên Dật có chútbuồn bã, mỉm cười nói, nhìn vào mắt của Vân Thiển Nguyệt, trong giọngnói vẫn không mất đi sự ôn nhu.

Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, không biết nên nói gì.

“Người đâu!” Dạ Thiên Dật không hề nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, bỗng nhiên hô to một tiếng.

“Thất hoàng tử!” Một ám vệ mặc hắc y xuất hiện.

“Giết bạch Xích Phượng đi” Dạ Thiên Dật phân phó.

“Dạ!” Ám vệ lập tức rút bảo kiếm ra, nhắm vào đầu con ngựa trắng, muốn chặt đầu ngựa xuống.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, mắt thấy bảo kiếm kia sẽ chém đứt đầu ngựa, Hồng Nhan Cẩm trong tay áo nàng bay ra, chế trụ bảo kiếm của tên ám vệđó, quát một tiếng, “Dừng tay!”

Tên ẩn vệ bị buộc dừng tay, nhìn Vân Thiển Nguyệt, rồi nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

“Dạ Thiên Dật, ngươi giết nó làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt cau màynhìn Dạ Thiên Dật. Mặc dù ngựa Xích Phượng không bằng Ngọc Tuyết PhiLong, nhưng có mặt nó còn tốt hơn so với Ngọc Tuyết Phi Long, Ngọc Tuyết Phi Long có thể chạy nhanh trên núi tuyết, mà ngựa Xích Phượng lại cóthể chạy nhanh trên sa mạc. Có thể nói đây là ngựa tốt ngàn dặm mới tìmđược một, ngàn vàng khó mua, huống chi lại còn là giống tốt như vậy.

“Ta phải hao hết tâm tư mới tìm được con ngựa này ở Bắc Cương, dùngnhiều tiền mua, lại đi xa ngàn dặm mang về, chính là muốn tặng cho nàng, nàng đã không cần, ta cũng sẽ không đưa cho người khác, không bằng giết đi.” Giọng nói ôn nhu của Dạ Thiên Dật không thay đổi.

“Mặc dù ta không muốn, nhưng ngươi cũng không cần giết nó!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Tất cả giá trị của nó đều là vì nàng, hôm nay nàng đã không cần nó,nghĩa là nó đã không còn giá trị, đã không còn giá trị thì giữ lại làmgì?” Dạ Thiên Dật nhíu mày, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Vân Thiển Nguyệt rút Hồng Nhan Cẩm về, “Đã như vậy, ngươi giết đi!”

Đôi mắt phượng của Dạ Thiên Dật co rút một cái, hắn ra lệnh với ẩn vệ kia, “Giết!”

Ẩn vệ kia giơ kiếm về phía con ngựa trắng lần nữa, chuẩn bị chặt xuống.

Vân Thiển Nguyệt nhìn con Bạch Xích Phượng nhìn nàng không chớp mắt,nó tựa hồ biết mình sắp chết, trước lúc chết đôi mắt của nó không biểuhiện ra sắc thái gì, nàng bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, phất tay xuất ramột chưởng đánh bay bảo kiếm của tên ẩn vệ, cả giận nói với Dạ ThiênDật: “Ta muốn là được chứ gì?”

“Nguyệt nhi, nếu nàng không muốn cũng không cần miễn cưỡng!” Dạ Thiên Dật ôn nhu nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng có một chỗ đột nhiên bị khôcạn, đây là Dạ Thiên Dật mà nàng nhìn từ nhỏ cho tới lớn sao. Hắn khônghề chất vấn nàng, không hề thống khổ chỉ trích nàng, hắn chỉ dùng vẻ mặt ôn nhu và thủ đoạn máu tanh làm cho nàng nhìn thẳng vào tình cảm củahắn dành cho nàng. Nàng lắc đầu, “Không miễn cưỡng.”

“Tốt lắm! Nếu nàng đã muốn thì không cần giết nó nữa!” Dạ Thiên Dật cười cười, phân phó tên ẩn vệ, “Ngươi lui ra đi!”

“Dạ!” Tên ẩn vệ lên tiếng lui ra.

Vẻ cô đơn buồn bã trong mắt con ngựa trắng bỗng nhiên thối lui, nódùng ánh mắt như bảo thạch tỏa sáng nhìn Vân Thiển Nguyệt. Vân ThiểnNguyệt tiến lên một bước, đưa tay sờ sờ đầu của nó, mặc dù kiếm của ẩnvệ kia không chém trúng nó, nhưng chân khí và sát khí vẫn làm tổn thương đến bộ lông tuyết trắng của nó. Nàng vừa mới đụng tay vào, có vô số bờm ngựa ào ào rơi xuống, thoáng chốc trên mặt đất như phủ một tầng tuyếttrắng. Nàng âm thầm thở dài một hơi, con ngựa có tội gì chứ? Nàng tháocương ngựa xuống, điểm nhẹ mũi chân, lưu loát phi thân lên ngựa.

Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt phi thân lên ngựa liền cười mộttiếng, cũng đi lên trước cởi cương của con ngựa đen xuống, phi thân lênngựa.

Lúc này tên thị vệ kia cũng dắt tới một con tuấn mã đõ thẫm, thi lễvới Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trên lưng ngựa, “Tiểu thư, ngựa đã dắttới rồi!”

“Đưa cho ca ca ta cưỡi đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân Mộ Hàn, phân phó một câu.

Tên thị vệ lập tức đưa cương ngựa cho Vân Mộ Hàn.

Cho tới bây giờ Vân Mộ Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích,lúc này cũng không tiếp cương ngựa, lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Ca ca, ca nhìn ta làm cái gì? Con ngựa này là hôm qua Phong công tửthấy ta thích nên đã tặng cho ta. Hôm nay ta chuyển sang tặng cho ca,cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Ai kêu ca là ca cacủa ta chứ!” Vân Thiển Nguyệt nhấn mạnh hai chữ ca ca.

Vô luận là ca ca ruột, hay là biểu ca, cũng chính là ca ca của nàng.Những năm này hắn ở Vân Vương phủ, trừ hai tháng nàng bị mất trí nhớra, nàng chưa từng thân thiết với hắn, nàng biết hắn không phải là ca ca của nàng, cho rằng đây là âm mưu của Nam Lương với Thiên thánh, cho nên vẫn âm thầm bố trí phòng vệ, đối xử lạnh lùng với hắn. Về sau mới biếthóa ra hắn là biểu ca của nàng, là nhi tử của ca ca song sinh của mẫuthân. Tình hình hôm nay, hắn và Nam Lăng Duệ không thể nào lập tức đổilại thân phận cho nhau, nếu không sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất,hắn chỉ có thể là thế tử của Vân Vương phủ, là ca ca của nàng.

Vân Mộ Hàn không nói lời nào, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cho dù là ai cũng không hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Vân Thiển Nguyệt quay mặt qua một bên, ão não nói, “Rốt cuộc là ca có muốn hay không? Nếu không muốn, về sau ta sẽ thay phiên nhau cưỡi haicon ngựa. Sẽ tiết kiệm được rất nhiều cước lực(sức của ngựa) đấy!” Dứtlời, nàng lại hừ lạnh một tiếng, “Hay là hôm nay ca có Thanh Uyển côngchúa rồi nên trong mắt không có người muội muội như ta đấy?”

Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, Vân Mộ Hàn bỗng nhiên tiếp nhận cươngngựa, thản nhiên nói: “Là trong mắt muội không có ca ca như ta mớiđúng!”

“Biết rõ ràng ta chán ghét nữ nhân này, ca còn ngày ngày mang theonàng ta bên người, ta còn chưa quên trước kia nàng khi dễ ta đâu. Có chị dâu như vậy, sau này ở trong Vân Vương phủ ta còn có chỗ đứng sao?”Vân Thiển Nguyệt liếc Thanh Uyển công chúa một cái, hừ lạnh một tiếng,cảnh cáo nói: “Nói cho ca biết, ca đối tốt với nàng thì cứ tốt, đừngthấy bây giờ đầu óc nàng có vấn đề rất đáng thương thì ca muốn cưới nàng vào Vân Vương phủ, ta sẽ không đồng ý.”

Vân Mộ Hàn trầm mặc.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi nói cái gì? Ta cứ muốn gả cho Mộ Hàn đấy!”Thanh Uyển công chúa bỗng nhiên kéo ống tay áo Vân mộ Hàn, trên mặt lộra thần sắc ủy khuất, “Mộ Hàn, nàng. . . . . .”

“Lên ngựa đi! Thời gian không còn sớm!” Vân Mộ Hàn chặn lại lời nóicủa Thanh Uyển công chúa, điểm nhẹ mũi chân, nhanh nhẹn phi thân lênngựa, hắn cũng để Thanh Uyển công chúa lên ngựa cùng, ngồi ở phía sauhắn.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới may là ngồi ở phía sau hắn, không phải là ở phía trước. Nàng không nhìn hai người nữa, nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

“Đi thôi!” Dạ Thiên Dật ôn nhu cười cười.

Vân Thiển Nguyệt thúc hai chân vào bụng ngựa, Bạch Xích Phượng vung bốn vó lên, bắt đầu chạy.

Dạ Thiên Dật cơ hồ cũng thúc hai chân vào bụng ngựa cùng lúc với VânThiển Nguyệt, tuấn mã đi song song với nàng đi ra cửa đại môn Vân Vương phủ.

Vân Mộ Hàn nhìn hai người song song phi ngựa đi về phía trước, tuấnnhan có chút tối tăm, cũng thúc hai chân vào bụng ngựa, đi theo phía sau hai người. Phía sau hắn Thanh Uyển công chúa nhìn chằm chằm Vân ThiểnNguyệt ở phía trước, vẻ mặt hồn nhiên kết hợp với thần sắc ủy khuấtkhiến nàng trông có chút tức cười.

Một nhóm bốn người cửa bắc của thành đi tới.

Một đường không có trở ngại đi tới cửa thành Bắc, cửa thành Bắc cómột đội người ra vào thành đang xếp thành hàng thật dài, binh lính đangnghiêm túc kiểm tra từng người ra vào thành, một gã tướng lĩnh thủ thành đứng ở một bên giám thị. Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìncửa thành đang tụ tập rất nhiều người, cau mày hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Mười ngày sau chính là đại thọ năm mươi lăm năm của phụ hoàng, huống chi mấy ngày gần đây trong và ngoài kinh thành có chút không thái bìnhlắm. Cho nên phụ hoàng ra lệnh, từ ngày hôm nay các cửa thành Đông TâyNam Bắc đều phải gia tăng phòng hộ, nghiêm mật kiểm tra. Lấy an toàn của kinh thành làm trên hết, bảo đảm đại thọ của phụ hoàng tiến hành thuậnlợi.” Dạ Thiên Dật ôn nhu giải thích.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng nhớ rõ vào mười năm trước lúc đại thọbốn mươi lăm năm của lão hoàng đế, thì hiện tại sứ thần mà các quốc giacử đến đều đã vào kinh rồi. Lúc ấy kinh thành vô cùng náo nhiệt. Bây giờ là đại thọ năm mươi lăm năm, chắc là sứ giả của các nước vẫn còn đangđi trên đường, đến nay kinh thành vẫn vô cùng yên tĩnh. Không cảm giácthấy bầu không khí mừng thọ của Hoàng thượng chút nào. Mười năm thờigian nói dài cũng không dài lắm nói ngắn cũng không ngắn lắm, điều nàynói rõ hôm nay đương kim hoàng thượng của Thiên Thánh đã già rồi, thờiđại của lão Hoàng đế đã qua. Chính quyền cũ sắp phải thay đổi rồi, mặcdù mừng thọ là một chuyện vui lớn như vậy cũng không thể là hòa tan đisự lo lắng của bách tính về tương lai. Dân chúng ở kinh chính là ở trung tâm của vùng nước xoáy, chỉ sợ càng nhạy cảm với tình hình này hơn.

“Tham kiến Thất hoàng tử!” Tên tướng lãnh thấy Dạ Thiên Dật đến, vội vàng đi tới quỳ một chân trên đất.

“Triệu thủ vệ miễn lễ!” Dạ Thiên Dật nhìn tướng lãnh thủ vệ Bắc Thành đang quỳ gối trước mặt, giọng nói bình dị gần gũi, “Ta và Thiển Nguyệttiểu thư phụng ý chỉ của phụ hoàng đi Tây Sơn đại doanh tra rõ việclương thực bị cháy ngày hôm qua. Vân thế tử và Thanh Uyển công chúa muốn đến hồ Tịch Nhan ngoài thành du ngoạn, thuận đường đi cùng chúng ta.”

“Đa tạ Thất hoàng tử!” Triệu thủ vệ đứng lên, nhìn mấy người một cái, cung kính nói: “Thất hoàng tử mời! Thiển Nguyệt tiểu thư mời! ThanhUyển công chúa mời! Vân thế tử mời!” Dứt lời, hắn khoát tay với binh sĩthủ thành, binh sĩ thủ thành nhất tề nhường ra một con đường, dân chúngcũng rối rít lui sang một bên.

Dạ Thiên Dật dẫn đầu đoàn người ra khỏi cửa thành bắc, Vân ThiểnNguyệt nhìn Triệu thủ vệ một cái, sau đó cũng theo ra. Vân Mộ Hàn cũngtheo sát phía sau hai người ra khỏi cửa thành bắc.

Ra khỏi cửa thành, đi vào quan đạo. Ba con ngựa đi hướng bắc một đoạn, rồi chuyển sang đi sang hướng Tây.

Đi ước chừng nửa canh giờ, đi tới một ngã rẽ. Một đường là đi quân cơ đại doanh Tây Sơn, một đường là hồ Tịch Nhan. Vân Thiển Nguyệt và DạThiên Dật cơ hồ là đồng thời ghìm chặt ngựa cương.

Dạ Thiên Dật quay đầu nói với Vân Mộ Hàn: “Vân thế tử, nhờ ngươi chăm sóc Thanh Uyển! Chúng ta có thể sẽ lưu lại quân cơ đại doanh Tây Sơnmột lúc lâu. Các ngươi du ngoạn xong rồi thì tự trở về. Không cần chờ ta và Nguyệt nhi.”

“Được!” Vân Mộ Hàn gật đầu.

Dạ Thiên Dật đánh ngựa chuyển hướng đi về phía quân cơ đại doanh TâySơn, Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mộ Hàn, lại nhìn lướt qua Thanh Uyển ngồi phía sau hắn, quay đầu đánh ngựa đuổi theo Dạ Thiên Dật.

Khi hai người đã đi xa, Thanh Uyển công chúa bỗng nhiên ôm lấy eo của Vân Mộ Hàn, giọng nói mềm mại kèm theo ủy khuất nói: “Mộ Hàn, ta muốngả cho ngươi, ngươi không nên nghe lời nàng ta nói được không?”

Vân Mộ Hàn thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua đôi tay đang ôm bên hông hắn, cũng không nói chuyện.

“Ta muốn gả cho ngươi, hôm qua ta nói với phụ hoàng ta muốn gả chongươi, phụ hoàng cũng đồng ý rồi, nói chờ tới hôm đại thọ của hắn sẽban hôn để ta gả cho ngươi” Thanh Uyển công chúa ôm chặt Vân Mộ Hàn:“Phụ hoàng còn nói Vân Thiển Nguyệt không đồng ý cũng không sao, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi. Mộ Hàn, có được hay không? Ngươi đừng ngheVân Thiển Nguyệt . . . . . .”

“Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi hồ Tịch Nhan!” Vân Mộ Hàn cắt đứt lời nói của Thanh Uyển, chuyển cương ngựa đi về phía Hồ Tịch Nhan.

Thanh Uyển công chúa bẹp miệng, thấy Vân Mộ Hàn không đẩy tay nàngđang đặt bên hông của hắn ra, khóe miệng nàng lại tràn ra một nụ cười,đầu tựa vào lưng hắn.

Vân Mộ Hàn nhìn về phía trước, cũng không giục ngựa đi mau, gió nhẹthổi làm ống tay áo của hắn bay lên, tay áo tung bay, thỉnh thoảng bóngnắng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, mặt hắn lúc sáng lúc tối,thần sắc lãnh đạm, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Một đường đi Dạ Thiên Dật và Vân Thiển Nguyệt không nói với nhau lời nào, không bao lâu đã đi tới quân cơ đại doanh.

Hai ngày trước Vân Thiển Nguyệt thừa lúc đêm tối mà lén leo tường đivào quân cơ đại doanh, lần này nàng và Dạ Thiên Dật đi thẳng tới tiềndoanh. Xa xa chỉ thấy một chiếc xe ngựa toàn thân màu đen đang dừng ởtrước cửa quân cơ đại doanh, ngồi ở trước xe chính là Huyền Ca mặc mộtthân trang phục màu đen.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt khẽ chớp lên, làm sao nàng cũng không nghĩđến Dung Cảnh đã sớm tới quân cơ đại doanh rồi. Dạ Thiên Dật có biết hay không? Nàng liếc mắt nhìn về phía Dạ Thiên Dật, chỉ thấy dung nhan tuấn tú phiêu dật của Dạ Thiên Dật không có nửa điểm biến hóa. Nàng nghĩ đến hôm qua Dung Cảnh phụng mệnh lão hoàng đế tới thị sát quân cơ đạidoanh, sau đó thấy cả đêm Dạ Khinh Nhiễm bắt binh lính luyện tập mệt mỏi nên hắn quay lại đuổi theo nàng, cũng không thị sát doanh trại nữa. Vềsau bởi vì Dạ Thiên Dật xin chỉ tứ hôn, dưới tình thế cấp bách hắn phảiđốt hai độn lương thực, hôm nay xem ra là tiếp tục tới thị sát. Mà hômnay Dạ Thiên Dật mang theo nàng tới đây để tra rõ chuyện lương thực bịcháy, hai người này mà gặp nhau, nàng không tưởng tượng được sẽ xảy rachuyện gì đấy.

“Cảnh thế tử tới thật sớm!” Dạ Thiên Dật ghìm chặt cương ngựa, nhướn mày nhìn về phía xe ngựa Dung Cảnh.

“Đúng là tới hơi sớm! Nhưng Thất hoàng tử tới cũng không muộn.” Mànxe được vén lên từ bên, Dung Cảnh lộ ra nửa người, hắn nhìn Dạ ThiênDật, rồi ánh mắt lập tức rơi vào Vân Thiển Nguyệt đang cưỡi ngựa, cườinhạt với nàng, ấm giọng nói: “Ừ, Xích Phượng này dường như rất thích hợp với nàng! Sau này nàng hãy cưỡi nó đi.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ hôm nay người này không ăn giấm đã là rộnglượng lắm rồi, sắc mặt nàng ấm áp hẳn lên, “Thất hoàng tử cực khổ mangvề từ Bắc Cương để tặng cho ta, ta không thể phụ lòng Thất hoàng tử, cho nên liền thu nhận!”

“Ừ, ngày khác ta sẽ chuẩn bị hậu lễ đáp tạ Thất hoàng tử .” Dung Cảnh gật đầu.

“Sao Cảnh thế tử phải khách khí như vậy? Ngươi dành tình cảm thâm sâu cho Nguyệt nhi như thế nào, ta cũng đối với nàng như thế! Hậu lễ thìkhông cần! Chỉ cần Nguyệt nhi thích, sau này có bất kỳ thứ tốt gì tacũng sẽ cho nàng, cả đời dài dằng dặc đều sẽ như thế, sợ rằng Cảnh thếtử đáp tạ cũng không đáp tạ nổi.” Đuôi lông mày của Dạ Thiên Dật khẽnhếch, không hề thấy một tia khó chịu nào.

“Đáp tạ không nổi thì cũng muốn đáp tạ! Cả đời thì đúng là dài thật,nhưng cho dù dài thế nào cũng sẽ có một ngày phải kết thúc. Có qua cólại mà thôi, đây là cấp bậc lễ nghĩa, Thất hoàng tử cũng không cần từchối. Nàng không thích nợ nhân tình của người khác, ta cũng không thích.” Dung Cảnh cười nhạt.

“Sao lại nói là nợ nhân tình chứ? Những năm này Thiên Dật một mình ởBắc Cương, toàn bộ dựa vào Nguyệt nhi âm thầm tương trợ. Phần nhân tìnhnày sâu như biển, đừng nói ta dùng cả đời này, mà kể cả đời đời kiếpkiếp này cũng không đủ đấy.” Dạ Thiên Dật cũng cười cười, dứt lời, không nhìn Dung Cảnh, nghiêng đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi,trước kia ta chưa từng khách khí với nàng bởi vì chưa bao giờ ta xemnàng là người ngoài, nàng cũng đừng xem ta là người ngoài được không?Nếu không Thiên Dật không có chỗ dung thân rồi!”

“Đã không phải là người ngoài thì sau này cũng đừng tặng đồ quý trọng như vậy nữa.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, không biết nên nóigì, châm chước phun ra một câu, thấy Dạ Thiên Dục từ trong đại doanh đira, lập tức quay sang nhắc nhở hai người, “Tứ hoàng tử đang tới.”

Dạ Thiên Dật quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dục đang đi ra từ trongquân cơ đại doanh, tiếp lời: “Thoạt nhìn từ hôm qua cho tới bây giờ Tứca cũng chưa từng được nghỉ ngơi.” Dừng một chút, hắn lại tự quyết định, nói: “Cũng đúng, hiện nay quân cơ đại doanh xảy ra chuyện này, hai độnlương thực tương đương với mấy ngàn cân lương thực bị thiêu hủy, đâyđược xem là chuyện nghiêm trọng nhất từ trước đến nay xảy ra tại quân cơ đại doanh. Tứ ca mệt mỏi cũng là chuyện bình thường.”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, thoạt nhìn thì Tứ hoàng tửhôm nay có vẻ mệt mỏi, nhưng so sánh với trạng thái của Dạ Khinh Nhiễmhôm qua lúc ngăn cản nàng cùng Dung Cảnh thì tốt hơn nhiều lắm, rốt cuộc hắn vẫn là một hoàng tử sống an nhàn sung sướng mà thôi.

“Cũng bởi vì những năm nay quân cơ đại doanh Tây Sơn quá mức yên ổn,nên hôm nay mới phát sinh ra chuyện thế này. Nếu có nhiều thêm mấychuyện khác thì cũng không phát sinh chuyện lương thực bị hủy rồi. Nhưng nói đến nói đi, chuyện này xảy ra là nhờ sự giúp đỡ của Thất hoàng tửđấy.” Dung Cảnh cũng nhìn Dạ Thiên Dục, nhưng nói với Dạ Thiên Dật.

“A? Sao Cảnh thế tử lại nói như vậy?” Dạ Thiên Dật nhướn mày.

“Thất hoàng tử vừa mới hồi kinh liền liên tiếp phát sinh rất nhiều sự cố, đây không phải là nhờ sự giúp đỡ của Thất hoàng tử thì là gì? Trước khi Thất hoàng tử hồi kinh, kinh thành này vẫn còn thái bình đấy.” Dung Cảnh nói.

“Cảnh thế tử nói như thế ý là bảo Thiên Dật không nên tuân theo ý chỉ của phụ hoàng hồi kinh sao?” Ánh mắt Dạ Thiên Dật hiện lên vẻ tàn khốc.

“Ta chỉ đùa một chút mà thôi!” Dung Cảnh chống lại ánh mắt sắc bén,vẻ mặt không chút thay đổi của Dạ Thiên Dật, cười nhạt, “Hoàng thượng đã sớm tưởng nhớ Thất hoàng tử rồi, sao Thất hoàng tử có thể không tuântheo ý chỉ hồi kinh của Hoàng thượng chứ? Dù sao trong kinh còn có rấtnhiều chuyện chờ Thất hoàng tử trở về mới có thể xử trí được đấy!” Câunói sau cùng rất có thâm ý.

Đúng lúc Dạ Thiên Dục đi tới cửa, nghe vậy dừng bước một chút, sắcmặt biến đổi, bỗng nhiên tiếp lời, cười nói với Dạ Thiên Dật: “Đúng vậy, những năm này phụ hoàng vẫn luôn nhớ thương Thất đệ, mặc dù Thất đệkhông ở trong kinh, không ở bên cạnh hầu hạ phụ hoàng, nhưng ở tronglòng của phụ hoàng thì ngươi luôn được lòng của hắn hơn những nhi tửluôn ở bên cạnh hầu hạ đấy.”

“Tứ ca, chuyện này? Những năm này phụ hoàng luôn không quan tâm đếnta, so sánh với những nhi tử khác của phụ hoàng, phụ hoàng vẫn sủng áiTứ ca nhất đấy! Phụ hoàng luôn nghiêm khắc với Thái tử và các hoàng tửkhác, nhưng cho tới bây giờ đều rất khoan dung với Tứ ca.” Rốt cục sắcmặt Dạ Thiên Dật bị nhiễm một tầng sương mỏng, “Ta muốn hầu hạ bên người phụ hoàng, nhưng cũng không có được phúc khí này!”

“Rốt cuộc là sủng ái người nào nhất, trong lòng phụ hoàng rõ nhất!Chúng ta thân là nhi tử của phụ hoàng cũng rất rõ ràng.” Dạ Thiên Dụcdứt lời, tựa hồ lúc này mới phát hiện Vân Thiển Nguyệt, nhướn mày với Dạ Thiên Dật, “Sao Nguyệt muội muội cũng tới đây? Thất đệ, tuy bây giờNguyệt muội muội đúng là do ngươi dạy bảo, nhưng quân cơ đại doanh chưabao giờ cho nữ tử đi vào, hôm nay ngươi mang Nguyệt muội muội tới đây là có ý gì?”

“Trước khi đến ta đã xin ý chỉ của phụ hoàng rồi” Mặc dù Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Thiên Dục, nhưng ánh mắt lại lướt qua hắn nhìn về phía trongquân cơ đại doanh, “Phụ hoàng nói Nguyệt nhi không thể so với ngườikhác, nàng tới quân cơ đại doanh có thể học được vài thứ. Dù sao thânphận của nàng không giống với các tiểu thư bình thường khác.”

“Hóa ra là đã xin ý chỉ của phụ hoàng rồi!” Dạ Thiên Dục bỗng nhiêncười cười, “Chẳng lẽ phụ hoàng đã quên trước đó không lâu hắn đã hủy bỏtổ huấn sao? Ta nghĩ Thất đệ không nên mang Nguyệt muội muội theo, mànên mang Thái tử Phi Tần Ngọc Ngưng Tần tiểu thư tới mới đúng. Nàng mớicó thể học được vài thứ, ví dụ như như thế nào mới có thể làm tốt vị trí Thái tử Phi, làm tốt vị trí chủ nhân tương lai của Vinh Hoa cung”

“Huỷ bỏ tổ huấn thì như thế nào? Phế đi thì không thể lập lại nữa hay sao?” Dạ Thiên Dật cũng cười cười, lơ đễnh nói: “Tứ ca nghĩ quá đơngiản!” Dứt lời, hắn nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ngươi nói cóđúng hay không?”

Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt trầm xuống. Huỷ bỏ tổ huấn thì có thể lậplại, chung quy cũng chỉ là một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng mà thôi.Dạ Thiên Dật muốn nói rõ cho nàng biết, nàng không thoát khỏi vận mệnhcủa nữ nhân Vân Vương phủ và thân phận phải gả vào hoàng thất sao?

“Đúng là Tứ hoàng tử nghĩ rất đơn giản!” Dung cảnh gật đầu, rồichuyển lời luôn, nghiêm mặt nói: “Nhưng tổ huấn không phải là trò đùa,thánh chỉ cũng không phải trò đùa. Phế đi lập lại, lập lại rồi thì vẫncó thể phế đi, việc này nếu ghi vào sử sách, về sau đoán chừng khi hậunhân bình luận đều sẽ nói ra hai chữ hoang đường. Sẽ gây tổn hại đến anh minh của hoàng thất, tổn hại đến cơ trí của Hoàng thượng. Đây là chuyện liên quan đến thanh danh thiên cổ của Ngô hoàng, Thất hoàng tử, khôngphải là cái gì cũng có thể tùy tiện nói được, ngươi nên thận trọng trong lời nói thì tốt hơn.”

“Thời cuộc thay đổi, phong vân biến ảo, quyết sách của thánh ý cũngsẽ hợp thời mà sinh, thiên cổ bình luận chưa chắc đã là chuyện xấu, Cảnh thế tử quá lo lắng rồi!” Dạ Thiên Dật thản nhiên nói.

“Thất hoàng tử quả nhiên tràn đầy khí phách của bậc làm đế vương.”Dung Cảnh từ chối cho ý kiến, hắn vừa dứt lời, sắc mặt Dạ Thiên Dục lạibiến đổi lần nữa.

“Trên có Thuỷ tổ phụ, Thái tổ phụ, Tằng tổ phụ, Tổ phụ, phụ hoàng,mấy đời quân vương, Thiên Dật thân là tử tôn của Dạ thị, được thừa hưởng chút khí phách của người làm quân vương cũng là lẽ thường tình màthôi.” Dạ Thiên Dật cẩn thận nói, “Trước kia Cảnh thế tử cho Tần tiểuthư phủ Thừa tướng một câu Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu,chẳng lẽ hôm nay cũng muốn cho Thiên Dật một bát tự châm ngôn hay sao?Câu đầu tiên của Cảnh thế tử đã ứng nghiệm rồi, so với một đạo thánh chỉ phụ hoàng còn linh nghiệm hơn. Theo ta thấy sau này. . . . . .”

“Nếu còn nói thêm gì nữa thì sẽ tới buổi trưa đó!” Vân Thiển Nguyệtkhông nhịn được mở miệng, nhắc nhở mấy người này. Hôm nay coi như nàngđược lãnh giáo người có thể đối chọi gay gắt, cây kim so với cọng rau(ýlà thực lực tương xứng) với Dung Cảnh rồi. Trước kia chỉ nhìn ra DạThiên Dật có tài hoa, tâm cơ thủ đoạn có chút tinh vi, nhưng cũng khôngnhìn ra hắn còn có bản lĩnh miệng lưỡi bực này?

“Đúng vậy! Ta quên mất Nguyệt nhi còn đang phải đứng dưới mặt trờiphơi nắng đấy!” Dạ Thiên Dật lập tức dừng lại, áy náy cười cười với VânThiển Nguyệt, liếc qua Dung Cảnh đang ngồi bên trong xa ngựa một cái,“Cảnh thế tử ngồi ở trong xe ánh nắng không chiếu tới, ta nhất thời quên mất, Cảnh thế tử cũng không nhắc nhở hai người ta lấy một câu, xem raCảnh thế tử cũng không quá mức để tâm bảo vệ Nguyệt nhi rồi.”

“Quan tâm hay không quan tâm không phải chỉ dựa vào một việc nhỏ phơi nắng hay không phơi nắng là có thể nhìn ra được đấy. Nhưng mà Thấthoàng tử nói cũng đúng. Ngồi trong xe ngựa đúng là ánh mặt trời khôngchiếu tới được, cho nên hôm nay lúc trở về thành nàng cùng ta ngồi trong xe sẽ tốt hơn.” Tựa hồ Dung Cảnh thoáng nở nụ cười, chậm rãi thò ngườira, xuống xe ngựa, nói với Tứ hoàng tử: “Cảnh phụng mệnh Hoàng thượngtới thị sát tất cả tình huống sở dụng của quân cơ đại doanh, rồi ghi vào hồ sơ của Binh bộ, đây là việc hàng năm đều phải làm, có lẽ Tứ hoàng tử cũng đã biết, cho nên không cần để ý tới ta. Ta phải ghi chép tất cảmọi chuyện, kho lương thực ta cũng sẽ đi thị sát, nên ta đi theo phíasau Thất hoàng tử là được rồi. Thuận tiện nhìn xem Thất hoàng tử tra rõchuyện lương độn như thế nào. Chuyện này cũng phải được ghi chép vàotrong hồ sơ sổ sách đấy.”

Dạ Thiên Dục gật đầu với Dung cảnh, nói với Dạ Thiên Dật: “Cứ như vậy đi, Thất đệ xin mời! Ta cũng muốn xem một chút Thất đệ tra rõ chuyệnkho lương bị cháy như thế nào.”

“Có Cảnh thế tử và Tứ ca cùng đi, chuyện này tất nhiên có thể làm chơi ăn thật.” Dạ Thiên Dật tung mình xuống ngựa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Dật một cái, cũng hất cương ngựa ra, tung mình xuống ngựa.

Dạ Thiên Dục đi trước dẫn đường, một nhóm bốn người đi vào trong quân cơ đại doanh.

Vừa tiến vào, đập vào mắt mọi người chính là sân tập luyện đủ để chomấy vạn binh lính đồng thời thao luyện. Trên mặt đất bày đủ các loạibinh khí, đi vào bên trong, chính là từng dãy phòng binh khí, ước chừngđi qua hơn mười phòng binh khí, thì có một sân tập khác, nhưng sân tậpnày hoàn toàn khác so với sân tập lúc mới vào cửa. Trong sân này chia ra thành mười sân tập nhỏ, mỗi sân tập nhỏ có thể chứa ngàn người, dùng để luyện tập các môn như đấu vật, cưỡi ngựa bắn cung, đánh nhau, đấu binhkhí ngắn, hoặc trường thương, rất đa dạng.

Đi qua các sân tập này là tới chỗ trung tâm của quân cơ đại doanh, cũng là các độn lương thực.

Từng độn lương thực cách xa nhau 50m, mỗi kho lương gồm hai tầng lầu, bề rộng chừng ba bốn mươi mét, bên ngoài đều là dùng lưới sắt thô tobằng ngón cái bao bọc, bên trong hoàn hảo không tổn hao gì, còn tườngvây bốn phía của hai độn lương thực bị đốt thì đều cháy đen, bốn độnlương thực còn lại vẫn được trọng binh canh giữ, từng độn đều được mộtvòng binh lính vây quanh, trong vòng một trăm mét cách bốn độn lươngthực đều không có kiến trúc hay vật gì có thể ẩn nấp được.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt dừng lại ở hai độn lương thực bị đốt cháyđen, nghĩ tới Dung Cảnh vừa ra một đạo mệnh lệnh, trong khoảnh khắclương thực đã bị thiêu hủy rồi. Mà trong đó bốn kho lương thực có binhsĩ trông coi ước chừng lên tới hơn năm ngàn người. Lúc ấy vẫn là giữaban ngày, làm như thế nào mà dưới sự trông coi của năm ngàn binh lính mà có thể phóng hỏa không gây ra một động tĩnh nào? Huống hồ lúc ấy DạKhinh Nhiễm vẫn còn đang ở đây, hơn nữa còn không có năng lực để cứuhoả.

“Người phóng hỏa này quả thật là có bản lĩnh! Cảnh thế tử, ngươi nóicó đúng không? Trên dưới Thiên Thánh này quả thật ta không nghĩ ra đượccó mấy người có bản lãnh như thế, ở dưới mí mắt của năm ngàn người cóthể vô thanh vô tức phóng hỏa đốt lương thực, hơn nữa khiến Nhiễm Tiểuvương gia không thể cứu hỏa.” Dạ Thiên Dật dừng bước, nhìn về phía kholương thực bị đốt trước mắt, nói với Dung Cảnh.

“Thiên hạ to lớn, trí giả người tài nhiều không kể xiết. Tựa như tavà Vân Thiển Nguyệt bị hành thích ngày ấy, mới vừa ra khỏi hoàng cungkhông xa, cũng vào ban ngày ban mặt, lại có hơn trăm tên tử sĩ xuất hiện muốn đoạt mệnh của chúng ta. Việc này đến nay cũng chưa tra ra hungthủ. Hoặc xa hơn nữa là chuyện xảy ra ở Linh Đài tự, nàng trúng Thôitình dẫn, ta và nàng bị nhốt ở Phật đường dưới lòng đất ba ngày, đến nay cũng không điều tra ra rốt cuộc là ai hạ thủ sau lưng?” Dung Cảnh nhướn mày, giọng nói nhàn nhạt, “Hoặc là xa hơn trước đấy, mười năm trước phụ vương ta trúng độc rốt cuộc là bị người nào làm hại cũng không điều tra ra, về sau ta trúng độc cũng không tra ra hung thủ, trong một đêm cảnhà Văn bá Hầu phủ bị ám sát, không phải là cũng có kết quả như vậy sao? Nếu muốn tính thì những vụ án như thế này nhiều không kể xiết. Thấthoàng tử, ngươi nói, trong thiên hạ người có bản lãnh như thế có phải là nhiều không đếm hết hay không?”

Nguồn : http://truyen.org/
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận