Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)
- Quyển 3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm
- Quyển 3 - Chương 2: Hết sức đặc sắc
- Quyển 3 - Chương 3: Ta là phụ thân
- Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ
- Quyển 3 - Chương 5: Nồng đậm không thôi
- Quyển 3 - Chương 6: Tri âm tri kỷ
- Quyển 3 - Chương 7: Xuân ý tràn đầy
- Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
- Quyển 3 - Chương 9: Hồng tụ thiêm hương
- Quyển 3 - Chương 10: Một bước lên trời
- Quyển 3 - Chương 11: Ấn ký hoa lan
- Quyển 3 - Chương 12: Lớn lên quá mĩ rồi!
- Quyển 3 - Chương 13: Một cuộc mua bán
- Quyển 3 - Chương 14: Một đêm xuân phong
- Quyển 3 - Chương 15: Mỹ nhân tắm
- Quyển 3 - Chương 16: Thật là phong lưu
- Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
- Quyển 3 - Chương 18: Hai bí mật lớn
- Quyển 3 - Chương 19: Ôn nhu gặp mặt
- Quyển 3 - Chương 20: Tương tư tận xương
- Quyển 3 - Chương 21: Ta thích hắn
- Quyển 3 - Chương 22: Hưu thư
- Quyển 3 - Chương 23: Phối hôn cho công chúa
- Quyển 3 - Chương 24: Thỉnh chỉ gả cho
- Quyển 3 - Chương 25: Liếc mắt đưa tình
- Quyển 3 - Chương 26: Ván cờ động phòng
- Quyển 3 - Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó
- Quyển 3 - Chương 28: Đánh đập tàn nhẫn
- Quyển 3 - Chương 29: Phản ứng hoá học
- Quyển 3 - Chương 30: Sinh tử tương hứa* (Hứa sống chết có nhau)
- Quyển 3 - Chương 31: Thiên trường địa cửu
- Quyển 3 - Chương 32: Giải quyết dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi
- Quyển 3 - Chương 34: Thái tử thần bí
- Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
- Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
- Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa
- Quyển 3 - Chương 38: Ta thật cao hứng
- Quyển 3 - Chương 39: Hãy yêu thật nhiều
- Quyển 3 - Chương 40: Từ hôn luận kiếm
- Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)
- Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
- Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng
- Quyển 3 - Chương 44: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Quyển 3 - Chương 45: Không phải nàng không cưới
- Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
- Quyển 3 - Chương 47: Công tử luận nghệ (Nghệ: tài nghệ)
- Quyển 3 - Chương 48: Thật là ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 49: Ngàn dặm trở về
- Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
- Quyển 3 - Chương 51: Núi ngọc sụp đổ
- Quyển 3 - Chương 52: Bách điểu triêu phượng
- Quyển 3 - Chương 53: Đúng hạn đại hôn
- Quyển 3 - Chương 54: Cưới vợ, ám sát
- Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
- Quyển 3 - Chương 56: Dung Cảnh trở về
- Quyển 3 - Chương 57: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế
- Quyển 3 - Chương 59: Không phụ ý khanh
- Quyển 3 - Chương 60: Tham quan học tập động phòng
- Quyển 3 - Chương 61: Tình thương của cha như núi
- Quyển 3 - Chương 62: Linh thuật huyễn dung
- Quyển 3 - Chương 63: Mười dặm hoa đào
- Quyển 3 - Chương 64: Thê tử của ta
- Quyển 3 - Chương 65: Thương Đình bại thủ
- Quyển 3 - Chương 66: Nắm càn khôn
- Quyển 3 - Chương 67: Ngàn vạn chú mục
- Quyển 3 - Chương 68: Long Đằng Hổ Khiếu
- Quyển 3 - Chương 69: Vứt bỏ không cưới
- Quyển 3 - Chương 70: Mẹ con nhận nhau
- Quyển 3 - Chương 71: Biết sai có thể thay đổi
- Quyển 3 - Chương 72: Một ngày vui vẻ
- Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài
- Quyển 3 - Chương 74: Cùng chung một chồng
- Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
- Quyển 3 - Chương 76: Xao sơn chấn hổ*
- Quyển 3 - Chương 77: Khẩn cầu hưu thê (hưu thê: bỏ vợ)
- Quyển 3 - Chương 78: Tinh Tinh Chi Hỏa (Những vì sao)
- Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
- Quyển 3 - Chương 80: Gạo nấu thành cơm
- Quyển 3 - Chương 81: Trái tim dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 82: Không kìm lòng được
- Quyển 3 - Chương 83: Coi như viên mãn
- Quyển 3 - Chương 84: Hóa giải hiềm khích
- Quyển 3 - Chương 85: Lừa dối
- Quyển 3 - Chương 86: Cá chép vàng hóa rồng
- Quyển 3 - Chương 87: Thích đã nhiều năm
- Quyển 3 - Chương 88: Lòng dạ hiểm độc rất tốt
- Quyển 3 - Chương 89: Độc nhất vô nhị
- Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết
- Quyển 3 - Chương 91: Tình hình cha mẹ
- Quyển 3 - Chương 92: “Trừng phạt”
- Quyển 3 - Chương 93: Xuất giá lấy chồng
- Quyển 3 - Chương 94: Cấm thuật phệ hồn
- Quyển 3 - Chương 95: Ba đạo thánh chỉ
- Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
- Quyển 3 - Chương 97: Diện mạo như hoa như nguyệt
- Quyển 3 - Chương 98: Cập kê, cập quan
- Quyển 3 - Chương 99: Cùng trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 100: Được lợi không thua lỗ
- Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
- Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu
- Quyển 4 - Chương 3: Thiên lôi địa hỏa
- Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 5: Đúng là ngu ngốc
- Quyển 4 - Chương 6: Không có lương tâm
- Quyển 4 - Chương 7: Học dĩ trí dụng*
- Quyển 4 - Chương 8: Lao sư động chúng
- Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa
- Quyển 4 - Chương 10: Sẽ không buông tha
- Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
- Quyển 4 - Chương 12: Lật đổ Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
- Quyển 4 - Chương 14: Lạt thủ tồi hoa
- Quyển 4 - Chương 15: Đậy nắp quan tài định luận
- Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch
- Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ
- Quyển 4 - Chương 18: Liệu sự như thần
- Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu
- Quyển 4 - Chương 20: Gặp lại người lạ
- Quyển 4 - Chương 21: Binh mã bao vây
- Quyển 4 - Chương 22: Công thành giao phong
- Quyển 4 - Chương 23: Vây khốn thương đình
- Quyển 4 - Chương 24: Từ trên trời rơi xuống
- Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc
- Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương
- Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại
- Quyển 4 - Chương 28: Không phải ta không thể
- Quyển 4 - Chương 29: Tin đồn phấn hồng
- Quyển 4 - Chương 30: Quy tâm như mũi tên
- Quyển 4 - Chương 31: Một nắng hai sương
- Quyển 4 - Chương 32
- Quyển 4 - Chương 33: Chồn tía mây tía
- Quyển 4 - Chương 34: Hội thơ thưởng mai
- Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
- Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
- Quyển 4 - Chương 37: Chung sống ngọt ngào
- Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
- Quyển 4 - Chương 39: Giận hủy kim y
- Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên
- Quyển 4 - Chương 41: Chuyện tình của Khinh Noãn
- Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 43: Thiên hương quốc sắc
- Quyển 4 - Chương 44: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 45: Cự hôn không cưới
- Quyển 4 - Chương 46: Khúc nhạc thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 47: Độc hại quá sâu
- Quyển 4 - Chương 48: Đêm ngắm sao trời
- Quyển 4 - Chương 49: Cả triều chấn động
- Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn
- Quyển 4 - Chương 51
- Quyển 4 - Chương 52: Thiên hạ kinh diễm
- Quyển 4 - Chương 53: Bản ghi chép của công chúa
- Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
- Quyển 4 - Chương 55: Hậu duệ của Mộ Dung gia
- Quyển 4 - Chương 56: Thái hậu lâm nguy
- Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm
- Quyển 4 - Chương 58: Uy thác Đế tỷ
- Quyển 4 - Chương 59: Đoán được thân phận
- Quyển 4 - Chương 60: Thiên tử giá lâm
- Quyển 4 - Chương 61: Khứu giác nhạy bén
- Quyển 4 - Chương 62: Nụ hoa sắp nở
- Quyển 4 - Chương 63: Tiệc Tất Niên đêm giao thừa
- Quyển 4 - Chương 64: Xuất kỳ bất ý (*)
- Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 66: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 67: Nạp hỷ hạ sính (*)
- Quyển 4 - Chương 68: Thương định hôn kỳ (*)
- Quyển 4 - Chương 69: An bài liên hoàn
- Quyển 4 - Chương 70: Đêm xuân khổ đoản
- Quyển 4 - Chương 71: Qua sông đoạn cầu
- Quyển 4 - Chương 72: Tin vui liên tiếp
- Quyển 4 - Chương 73: Thượng Nguyên hoa đăng
- Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
- Quyển 4 - Chương 75: Chân Long Phượng hiện
- Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên
- Quyển 4 - Chương 77: Long phượng lại xuất hiện
- Quyển 4 - Chương 78: Đại hỷ gả cưới
- Quyển 4 - Chương 79: Đại hôn nghênh thú
- Quyển 4 - Chương 80: Tam bái thiên địa
- Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 82: Dạ khởi binh thương
- Quyển 4 - Chương 83: Nàng dâu dâng trà
- Quyển 4 - Chương 84: Ngọc tỷ Mộ Dung thị
- Quyển 4 - Chương 85: Gan hùm mật gấu
- Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết
- Quyển 4 - Chương 87: Thủ đoạn thiết huyết
- Quyển 4 - Chương 88: Lại xuất hiện di chiếu
- Quyển 4 - Chương 89: Thâm hải tàng long
- Quyển 4 - Chương 90: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
- Quyển 4 - Chương 92: Tân Đế đăng cơ
- Quyển 4 - Chương 93: Kinh hồn đoạt phách
- Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
- Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta
- Quyển 4 - Chương 96: Cái gì cũng tốt
- Quyển 4 - Chương 97: Giận xông vào Kim điện
- Quyển 4 - Chương 98: Đế sư Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
- Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản
- Quyển 4 - Chương 101: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 4 - Chương 102: Mưu định chế động
- Quyển 4 - Chương 103: Tràn ngập nguy cơ
- Quyển 4 - Chương 104: Liệt hỏa đốt người
- Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
- Quyển 4 - Chương 106: Sự lựa chọn của Thiệu Trác
- Quyển 4 - Chương 107: Đế sư bị giết
- Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
- Quyển 4 - Chương 109: Mổ bụng phanh ngực
- Quyển 4 - Chương 110
- Quyển 4 - Chương 111
- Quyển 4 - Chương 112
- Quyển 5 - Chương 1: Điều binh khiển tướng
- Quyển 5 - Chương 2: Bảo vật vô giá
- Quyển 5 - Chương 3: Thưởng mẫu đơn trong đêm
- Quyển 5 - Chương 4: Xuất binh dẹp loạn
- Quyển 5 - Chương 5: Cả nước trưng binh
- Quyển 5 - Chương 6: Bày tiệc mời khách
- Quyển 5 - Chương 7: Thuyết phục trong nháy mắt
- Quyển 5 - Chương 8: Phu thê tình thâm
- Quyển 5 - Chương 9: Quyết định thắng bại sau cùng
- Quyển 5 - Chương 10: Ngày xuân trời đẹp
- Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
- Quyển 5 - Chương 12: Nhận thay ấn soái
- Quyển 5 - Chương 13: Thù Tình điểm binh
- Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
- Quyển 5 - Chương 15: Tế cờ xuất chinh
- Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
- Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
- Quyển 5 - Chương 18: Một phòng xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
- Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 21: Mỹ nhân như hoa
- Quyển 5 - Chương 22: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 23: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 24: Tự nhận ác quả
- Quyển 5 - Chương 25: Lưỡng chiến lưỡng bại
- Quyển 5 - Chương 26: Ai biết tính kế
- Quyển 5 - Chương 27: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 5 - Chương 28: Có thù tất báo
- Quyển 5 - Chương 29: Tôn chủ Mặc các
- Quyển 5 - Chương 30: Huyết mạch truyền thừa
- Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
- Quyển 5 - Chương 32: Di hồng hương diễm
- Quyển 5 - Chương 33: Thu phục Lăng gia
- Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
- Quyển 5 - Chương 35: Giành lại giang sơn
- Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
- Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu
- Quyển 5 - Chương 38: Hóc lóc om sòm. Giở trò cay độc
- Quyển 5 - Chương 39: Viết hộ hưu thư
- Quyển 5 - Chương 40: Tin đồn ly hôn
- Quyển 5 - Chương 41: Mạnh mẽ ban hôn
- Quyển 5 - Chương 42: Khuynh quốc hỗ trợ
- Quyển 5 - Chương 43: Nhớ đến đau lòng
- Quyển 5 - Chương 44: Danh chính ngôn thuận
- Quyển 5 - Chương 45: Đào hoa chỉ quý
- Quyển 5 - Chương 46: Nhanh chóng thành hôn
- Quyển 5 - Chương 47: Truyền khắp thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 48: Áo hồng rực lửa
- Quyển 5 - Chương 49: Mẫu đơn biến mất
- Quyển 5 - Chương 50: Để lại ngọc minh châu
- Quyển 5 - Chương 51: Diễm quan quần phương
- Quyển 5 - Chương 52: Nghịch thiên cải mệnh
- Quyển 5 - Chương 53: Lật Càn Khôn
- Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
- Quyển 5 - Chương 55: Nghe triều nghị chính
- Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước
- Quyển 5 - Chương 57: Phao chuyên dẫn ngọc (*)
- Quyển 5 - Chương 58: Trên đá Tam Sinh (*)
- Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời
- Quyển 5 - Chương 60: Một vạn khinh kỵ binh
- Quyển 5 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
- Quyển 5 - Chương 63: Nhân duyên định mệnh
- Quyển 5 - Chương 64: Chân tướng sáng tỏ
- Quyển 5 - Chương 65: Nghị hôn lập hậu
- Quyển 5 - Chương 66: Ký kết nhân duyên
- Quyển 5 - Chương 67: Tinh thần can đảm
- Quyển 5 - Chương 68: Lại nghị hôn sự
- Quyển 5 - Chương 69: Ba ngàn tình ý
- Quyển 5 - Chương 70: Nguy tại sớm tối
- Quyển 5 - Chương 71: Khởi tử hồi sinh
- Quyển 5 - Chương 72: Sinh Tử trận
- Quyển 5 - Chương 73: Hai quân giao chiến
- Quyển 5 - Chương 74: Làm vợ cả đời
- Quyển 5 - Chương 75: Cùng chung mục đích
- Quyển 5 - Chương 76: Chỉ có thể là của hắn
- Quyển 5 - Chương 77: Tương tư tận xương
- Quyển 5 - Chương 78: Không có cách nào với hắn
- Quyển 5 - Chương 79: Cởi bỏ khúc mắc
- Quyển 5 - Chương 80: Tham nghị quân sự
- Quyển 5 - Chương 81: Ngoài dự đoán của mọi người
- Quyển 5 - Chương 82: Một trận thắng
- Quyển 5 - Chương 83: Tâm nữ nhân
- Quyển 5 - Chương 84: Người đánh cờ
- Quyển 5 - Chương 85: Vui vẻ chịu đựng
- Quyển 5 - Chương 86: Tình đến chỗ sâu
- Quyển 5 - Chương 87: Quyết tâm đánh cược một lần
- Quyển 5 - Chương 88: Cường ngạnh chặn lại
- Quyển 5 - Chương 89: Bất viễn vạn dặm (*)
- Quyển 5 - Chương 90: Song sinh tử
- Quyển 5 - Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Quyển 5 - Chương 92: Bẫy rập đính hôn
- Quyển 5 - Chương 93: Đón gió tẩy trần
- Quyển 5 - Chương 94: Máu mủ tình thâm
- Quyển 5 - Chương 95: Quân cờ chôn sâu
- Quyển 5 - Chương 96: Có thai
- Quyển 5 - Chương 97: Đêm khuya lên đường
- Quyển 5 - Chương 98: Sinh tử khóa tình
- Quyển 5 - Chương 99: Hàn trì vạn năm
- Quyển 5 - Chương 100: Thời khắc sinh tử
- Quyển 5 - Chương 101: Khói lửa luân phiên nổi lên
- Quyển 5 - Chương 102: Cùng chung nhịp thở
- Quyển 5 - Chương 103: Trận chiến Bát Hoang
- Quyển 5 - Chương 104: Hai quân kinh biến
- Quyển 5 - Chương 105: Lấy mạng đổi mạng
- Quyển 5 - Chương 106: Thảm bại hoàn toàn
- Quyển 5 - Chương 107: Chiến trường chiêu phu
- Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày
- Quyển 5 - Chương 109: Cự tuyệt thu mỹ nhân
- Quyển 5 - Chương 110: Bí mật ngàn năm
- Quyển 5 - Chương 111: Khổ tận cam lai
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
Edit: Thiên DiBeta: LeticiaNăm vạn binh mã đều do Dung Phong tự mình tuyển chọn từng người một, lúc ra khỏi đại doanh quân cơ, nhịp bước chỉnh tề đồng loạt và nghiêm trangkhiến cho Vân Thiển Nguyệt thoả mãn.
Hai gã Phó tướng của Đại quân doanh Tây Sơn không dám ngăn cản, chỉ vội vàng sai người về kinh bẩm báo An Vương và Hoàng Thượng.
Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới hai gã Phó tướng kia, Đại quân doanhTây Sơn là nơi nào? Không kể hai Phó tướng, lúc này chỉ sợ nhất cử nhấtđộng của nàng đã được bẩm báo vào cung từ sớm. Đến giờ không có ai ngăncản, tất nhiên sẽ không có người đến ngăn cản nữa.
Ra khỏi đại doanh quân cơ, một đường không nói chuyện, đi vào đại doanh quân cơ mới ở núi Ngọc Long.
Cổng lớn đại doanh quân cơ mới không đóng chặt giống Đại quân doanh Tây Sơn, lúc này bốn cánh cổng lớn mở rộng, bên trong ồn ào náo động. Cũng không có người ra nghênh đón, Vân Thiển Nguyệt khoát tay chặn người sau lưnglại, năm vạn binh mã động loạt dừng chân. Nàng và Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết đánh ngựa vào.
Trại tân binh so với Đại quân doanh TâySơn, bởi vì mới chiêu mộ tân binh không lâu, chưa sắp xếp và quản lý cho nên vô cùng hỗn loạn. Một ngày phát sinh hơn mười trận đánh nhau, thậmchí mấy trăm trận đánh nhau cũng không phải chuyện lạ, thậm chí còn cóán mạng đấy.
Bởi vì Vân Thiển Nguyệt quen thuộc Đại quân doanh Tây Sơn, cho nên cũng đi tới sân luyện binh rất nhanh, tất nhiên đi ngangqua chỗ đánh nhau. Mà không phải một người hai người, là mấy ngàn ngườikéo bè kéo lũ đánh nhau. Tiếng ồn ào vừa nghe được ở bên ngoài là vìvậy. Toàn bộ sân luyện binh loạn thành một đám, đã có mấy người chếtrồi, những người còn lại vẫn còn túm lấy, mấy ngàn người đều chảy máukhông ít.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, Dạ Khinh Nhiễm cho phép đánh nhau ở đây?
Có hai người chạy ra đón tiếp, một béo một gầy, đều hơn ba mươi tuổi, vẻmặt hai người căng thẳng, trên người cũng chảy máu, hiển nhiên là khuyên can không đánh nhau nữa, để mình cũng bị thương, vẻ mặt đau khổ chào,“Trương Phúc, Lý Trình, bái kiến Dung Phong thế tử, Cảnh Thế tử phi!”
Dung Phong gật gật đầu, không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìn hai người hắng giọng hỏi, “Biết rõ hôm nay ta đến điểm binh hả?” “Bẩm Cảnh Thế tử phi, biết ạ. Hôm quaHoàng Thượng hạ chỉ ở đây.” Hai người lập tức nói.
“Nghe nói hiện tại nơi này có mười lăm vạn binh mã? Đều ở đây?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Vâng, đều ở nơi này.” Hai người nói chuyện hết sức lớn tiếng, nhưng vẫn không át được tiếng đánh nhau bên kia.
“Mặc dù nói tân binh chưa được phân công, nhưng hôm nay công khai kéo bè kéo lũ đánh nhau trong binh doanh cũng không khỏi quá hiếm lạ rồi.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, hỏi: “Chuyện gì? Vì sao đánh nhau.”
“Cảnh Thế tử phi phải biết, lúc trước, khi án lớn yêu nữ Nam Cương kia làmhại Hoàng Thượng và Cảnh Thế tử bị tra ra, liền có rất nhiều người đếntòng quân. Trong đó không thiếu người trong giang hồ, đều là thân mangvõ công. Trong đó có hai người là đối thủ một mất một còn. Một người làBạo Thiên Hổ* Trương Bái, một người là Phiên Giang Thử* Hàn Dịch. Haingười này từ trước tới nay chưa hề sinh sự, nhưng hôm qua nghe nói ngàimuốn tới điểm binh, đều muốn theo cùng, một lời không hợp, liền đánhnhau. Bởi vì hai người bọn họ đều rất có uy vọng, lúc vào đây cũng dẫntheo không ít huynh đệ, vào được một tháng nay lại mua chuộc rất nhiềungười, cho nên, trở thành hai phe đánh nhau rồi. Vẫn đánh từ nửa đêmhôm qua đến tận bây giờ. Thuộc hạ vô năng, không quản lý được. Đã báocáo Bộ Binh, Bộ Binh đại nhân bề bộn nhiều việc, chuẩn bị người xuấtchinh, lương thảo dự trữ, không hở ra lúc nào để ngó tới.” Trương Phúcvội vàng nói rõ ràng nguyên nhân và kết quả sự việc.
Vân ThiểnNguyệt gật đầu, nhìn vào trong sân, thấy đánh đến khí thế ngất trời,nàng xem một lát, ánh mắt rơi vào hai người ở giữa đang đánh nhau kịchliệt, hai người một là đại hán râu quai nón, dáng vẻ dũng mãnh, một làthư sinh nho nhã, bộ dáng thanh tú. Đều hơn hai mươi tuổi. Đại hán râuquai nón dùng một cây búa lớn, trong tay thư sinh nho nhã cầm một sợiroi mềm. Đây thật sự là lấy lớn đấu nhỏ, dùng cứng đánh mềm. Hết lần này tới lần khác lại ngang tài ngang sức, những người bên cạnh hai ngườiđều chảy máu, ngược lại trên người bọn họ lại không tổn thương gì. Rấtkhó tưởng tượng hai người như vậy có thể sinh ra mối thù không độitrời chung gì.
“Trái lại, rất thú vị.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng nghĩ thế, vuốt ve roi ngựa trong tay, thấy cũng có hứng thú.
“Cảnh Thế tử phi, Dung Phong thế tử, cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết thêm mấyngười đấy.” Hai vị Phó tướng thấy hai người đến cả buổi rồi vẫn bấtđộng, không nói lời nào, không khuyên giải, cũng chẳng khuyến khích, chỉ nhìn hai người đánh, không khỏi sốt ruột mở miệng.
“Gấp cái gì? Chết kéo ra ngoài chôn.” Giọng Vân Thiển Nguyệt lạnh nhạt, rõ ràng truyền khắp sân.
Lúc này, dường như mười lăm vạn người trong sân mới biết được có nữ nhânđến, đồng loạt nhìn về phía bên này, khi thấy bốn người Vân ThiểnNguyệt, Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết cùng nhau khẽ giật mình, lập tứccó người hô lớn, “Cảnh Thế tử phi đến rồi!”
Người trong sân lập tức ngừng đánh, đều nhìn về phía bên này.
Hai vị Phó tướng không nghĩ tới một câu của Vân Thiển Nguyệt có tác dụng như thế, thấy không đánh nữa, đều thở dài một hơi.
“Cảnh Thế tử yêu thương dân chúng, hóa ra Cảnh Thế tử phi lại máu lạnh vôtình như thế, ở đây đều là huynh đệ trong quân doanh, chết kéo ra ngoàichôn, lời này của Cảnh Thế tử phi để người khác nghe xong chẳng phải sẽthất vọng đau khổ?” Đại hán râu quai nón giơ búa lớn dò xét Vân ThiểnNguyệt, “Hôm qua ta còn ngóng trông Cảnh Thế tử phi đến, không nghĩ tớimong chờ được người vô tâm đấy, lão tử đánh một trận này thật thiệtthòi.”
“Đúng đấy, sao Cảnh Thế tử phi có thể nói như thế?” Có người lập tức phụ họa.
“Chúng ta chết ba huynh đệ.” Cũng có một người tức giận nói.
“Chúng ta cũng đã chết ba huynh đệ!” Lại có người kể lể.
“Trương Nhị Cẩu còn chưa cưới vợ, cứ chết đi như thế.” Lại một người khóc lớn lên, “Ông đây không làm lính nữa!”
“Đúng, chúng ta đi, không làm lính nữa!” Có người lập tức phụ họa, “Nơi này có cái gì tốt? Không bằng về nhà, nên cưới vợ thì cưới vợ, muốn ôm đàn bàthì ôm đàn bà, nghe theo một nữ nhân sai bảo làm cái gì?”
“Đúng, đi!” Đại hán râu quai nón vác búa lên, hỏi thư sinh nho nhã yếu đuối kia, “Hàn Tiểu Nhị, ngươi đi không?”
Thư sinh nho nhã yếu đuối kia nhìn Vân Thiển Nguyệt, đôi mi thanh tú chớpchớp, “Đi, ở đây quả thực không có ý nghĩa, không bằng trở về lấy HạnhNhi.”
“Con mẹ nó, ngươi lại nhắc đến Hạnh Nhi trước mặt ông, ông giết cả nhà ngươi.” Đại hán râu quai nón quắc mắt nhìn trừng trừng.
“Cả nhà ta chỉ có một mình ta, ngươi không giết được.” Thư sinh yếu đuối quấn roi mềm lên lưng.
“Còn nhiều thời gian, ông đây đi ra ngoài sẽ tìm ngươi tính sổ.” Đại hán râu quai nón vung tay lên, thét một tiếng ra lệnh, “Các huynh đệ, đi.”
“Vâng, đại ca!” Hơn hai ngàn người hét to, chỉnh tề đi theo sau hắn.
“Đợi ngươi tính sổ, chỉ sợ ngươi không tính nổi.” Thư sinh yếu đuối cũng khoát tay, “Chúng ta cũng đi.”
“Vâng, đại ca!” Lại có hơn hai ngàn người hét to, chỉnh tề đi theo sau hắn.
Vậy mà hai phe đạt được nhất trí, đi rồi cũng muốn lôi kéo nhân mã đi theo.
“Này, đám binh oắt con kia, các ngươi có đi không? Không đi chẳng lẽ chờ mộtnữ nhân tuyển binh?” Đại hán râu quai nón quay đầu, nói với những binhsĩ đứng đấy xem cuộc vui, “Cảnh Thế tử yêu thương dân chúng, ông đâykính nể trong lòng, nhưng đến cùng ngài quá chiều chuộng nữ nhân, thậtsự mất bản sắc đàn ông. Nữ nhân máu lạnh này, hôm nay ai trong chúng tađi theo chân nàng, có khi sẽ không giữ được mạng nhỏ.”
Những binh lính kia không ai nói gì, nhìn nhau, dường như nghe hắn ta nói đã động lòng, lại như không thể đưa ra quyết định.
“Các ngươi không đi thì thôi, dù sao ông đây cũng không thể đợi ở đây được.” Đại hán râu quai nón sải bước đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, mặt không cảm xúc nhìn hắn rời đi, không nói một lời.
Đại hán râu quai nón thấy nàng không ngăn cản, lại càng bước thật dài, phía sau hắn hai ngàn người một lòng đi theo, trên mặt mỗi người đều là vẻkiêu ngạo muốn rời đi. Mà thư sinh yếu đuối nhìn vào hai mắt Vân ThiểnNguyệt, cũng sải bước rời đi theo, người đứng sau hắn đều hơi gầy yếu,nhưng khí thế không hề thua kém.
“Cảnh Thế tử phi, chuyện này... vậy để cho bọn hắn đi thật sao?” Hai vị Phó tướng thấy Vân Thiển Nguyệt không ngăn cản, cảm thấy căng thẳng. Nếu bọn hắn bỏ đi thật, vậy thìlòng những binh lính vừa được chiêu mộ sẽ rời rạc. Đã có lần một sẽ cólần hai, không chừng bọn hắn tạo ra vết xe đổ, những xe đằng sau sẽ họctheo ngay.
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, không nói gì.
Hai người bị ánh mắt bình thản của nàng quét tới, lập tức rùng mình, không nói ra lời.
Sân luyện binh cách cửa lớn khoảng trăm bước. Đội ngũ bốn năm ngàn ngườimênh mông cuồn cuộn, rất nhanh đến cửa lớn. Thời điểm hai chân đại hánrâu quai nón cách cửa lớn còn có vài bước, Vân Thiển Nguyệt bỗng hỏiDung Phong, “Trong binh doanh, điều thứ nhất trong quân quy là gì?”“Không được Bộ Binh phê chuẩn, cho dù là chết, cũng không được rời khỏibinh doanh.” Dung Phong nói.
“Hôm nay nếu bọn họ bước ra khỏi đại doanh này, có tính là phạm vào quân quy không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Có, bởi vì tính từ ngày bọn họ được chiêu mộ đã xem như theo quân, đã có quân tịch.” Dung Phong nói.
“Tự tiện rời khỏi quân doanh, theo quân pháp xử phạt như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Nhẹ thì đánh ba mươi quân côn, nặng thì xử tử.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, Dung Phong cũng không nói gì.
Giọng hai người không lớn, như là nói chuyện bình thường, nhưng toàn bộ đại doanh quân cơ vẫn một mực nghe thấy rõ ràng.
Đại hán râu quai nón kia vốn đã muốn một mạch đi ra, lúc này bỗng dừng lại. Quay đầu nhìn, thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, ánh mắt lạnh nhạtnhìn cửa lớn, dường như chỉ đợi hắn bước ra, sẽ thi hành quân pháp. Hắnnghiêm mặt, nhìn về phía thư sinh yếu đuối.
“Trương Đại Ngốc, mày sợ à?” Thư sinh yếu đuối cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, xì mũi coi thường đại hán râu quai nón.
“Ai sợ? Ông mày cũng không phải chỉ dọa suông.” Đại hán râu quai nón bước một chân ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, tim hai gã Phó tướng đều vọt lên cổ họng rồi.
Đại hán râu quai nón quay đầu lại nhìn qua, thấy Vân Thiển Nguyệt không cóphản ứng, chân còn lại cũng bước ra ngoài. Sau đó, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói gì, hắn cười to ba tiếng, sải bước đi ra ngoài. Những ngườiđứng sau hắn cũng được tăng sĩ khí theo, sải bước rời đi. Rất nhanh, hơn hai ngàn người đã ra khỏi đại doanh quân cơ.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói gì, ánh mắt rơi vào trên người thư sinh yếu đuối phía sau.
Thư sinh yếu đuối đi tới cửa, một chân dợm bước ra ngoài, lại thu về, bỗngnhiên cũng cười to ba tiếng, “Trương Đại Ngốc, phải đi thì ngươi đi đi,ông đây mới không đi. Cái con quỷ nhỏ Hạnh Nhi kia, ông đây sẽ khôngcưới, ngươi thích lấy thì lấy đi, ông đây quyết định theo Cảnh Thế tửphi xuất binh rồi. Máu lạnh vô tình, ông đây mới thích.”
Dứt lời, hắn quay người trở về. Phía sau hắn, hơn hai ngàn huynh đệ đồng loạt sững sờ, đều nhìn đại ca của bọn họ.
“Đi ra ngoài có gì tốt? Không bằng ở lại đây, ăn ngon uống tốt, có khi còncó thể lăn lộn lấy được cái quân công, lấy tiểu thư nhà giàu, so với mẹ trẻ Hạnh Nhi thay đổi thất thường kia còn tốt hơn đấy.” Thư sinh yếu đuối nói.
“Đại ca anh minh.” Hơn hai ngàn người lập tức phụ họa, cũng trở về theo hắn, hiển nhiên là nghe lời hắn như Thiên Lôi sai đâuđánh đó.
“Hàn Tiểu Nhị, con mẹ nó, ngươi lại dám gạt ta, khôngphải người.” Đại hán râu quai nón lập tức quay đầu lại mắng, khuôn mặttái nhợt.
“Nói ngươi ngốc, ngươi đúng thật là ngốc.” Thư sinh yếu đuối xì mũi coi thường.
Đại hán râu quai nón nghiến răng, vung tay lên, cả giận nói: “Chúng ta đi,còn nhiều thời gian, rồi có ngày ông đây thu thập hắn.”
Hơn hai ngàn người hận đến ngứa răng, rời đi theo đại hán râu quai nón.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới lên tiếng, ra lệnh cho năm vạn binh mã Đạiquân doanh Tây Sơn được điều đến, “Ngăn bọn họ lại, một người cũng không cho thoát.”
“Vâng!” Bên ngoài vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Hai vị Phó tướng đồng loạt cả kinh, hiển nhiên không biết bên ngoài còn có binh mã.
“Đi, chúng ta đi ra ngoài.” Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa đi ra ngoài.
Dung Phong gật đầu, giục ngựa đuổi kịp. Lăng Liên, Y Tuyết tự nhiên đi theosau lưng hai người. Hai gã Phó tướng kia liếc mắt nhìn, cũng hớt hải đira ngoài theo. Đám binh sĩ ở đây nghe vậy cũng xôn xao, theo tới cửalớn.
Thư sinh yếu đuối Hàn Dịch cười to, “Trương Đại Ngốc, đángđời! Cảnh Thế tử phi muốn thi hành quân pháp rồi. Ngươi cứ chờ mông nởhoa đi! Ha ha ha...”
Rõ ràng là một thư sinh gầy gò yếu đuối,lại có một giọng nói ngông cuồng lỗ mãng, cười rộ lên cũng vang dội,toàn bộ quân doanh cũng nghe được tiếng cười của hắn.
Vân Thiển Nguyệt đến cửa, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì, nhưng hắn lại thấy toàn thân lạnh lẽo, lập tức im miệng.
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, đánh ngựa ra khỏi cửa lớn, chỉ thấynăm vạn binh sĩ đã vây quanh đại hán râu quai nón Trương Bái và haingàn người, kín không kẽ hở. Hai ngàn binh mã chống lại năm vạn, cho dùhắn chắp cánh cũng không bay được ra ngoài.
Đại hán râu quai nón biến sắc, hai ngàn người phía sau hắn cũng đại biến, trong giây lát, đều nắm chặt binh khí trong tay.
“Người đâu, bắt hai ngàn ba trăm năm mươi người này lại, Trương Bái chịu bamươi quân côn, những người còn lại hai mươi quân côn. Lập tức chấphành.” Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, ngồi trên ngựa, ra lệnhmột tiếng.
Lập tức một đội nhân mã tiến lên, đồng loạt ra tay bắt người, đại hán râu quai nón chống lại, vung búa lớn.
“Lăng Liên! Bắt lấy hắn.” Vân Thiển Nguyệt sai bảo.
“Vâng, tiểu thư!” Lăng Liên bay người lên, lướt nhẹ rơi xuống bên cạnh đại hán râu quai nón Trương Bái, vươn tay cướp búa lớn của hắn.
TrươngBái cũng có bản lĩnh đấy, lập tức né tránh, vung búa lớn đánh tới LăngLiên, Lăng Liên thân nhẹ như yến, sau mấy chiêu, liền cướp được búa lớntrong tay hắn, một đạp đạp hắn xuống đất, giầy thêu dẫm lên lưng hắn.
Lăng Liên thân là một trong Thất trưởng lão của Hồng Các, từ nhỏ chịu huấnluyện của Hồng Các, tuy võ công của nàng không bằng Hoa Lạc, Thương Lan, nhưng đương nhiên cao thủ giang hồ bình thường cũng không thể so sánh.Tuy Trương Bái này có chút danh tiếng trên giang hồ, nhưng đâu phải đốithủ của Lăng Liên? Sau hai ba chiêu liền bị đánh ngã xuống đất. Một chân nàng dẫm lên lưng hắn, một đại hán nặng trăm sáu, trăm bảy mươi câncũng không thể trở mình.
Một đám huynh đệ nhìn thấy Trương Bái sau hai ba chiêu đã bị một tiểu nữ tử chế ngự, bỗng chốc đều choáng váng.Những người này ngây người một lúc, đã bị binh sĩ Đại quân doanh Tây Sơn được huấn luyện nhiều năm chế ngự. Hơn hai ngàn người, thoáng chốc ngãrạp xuống đất, chúc đầu xuống, chổng mông lên. Động tác của các binhlính cũng giống như Lăng Liên, một chân giẫm lên lưng bọn họ, khiến họkhông thể nhúc nhích.
“Đánh!” Vân Thiển Nguyệt nói ra một chữ.
Lập tức hơn hai ngàn người, kể cả Trương Bái bị người ta vung mạnh quân côn đánh xuống bồm bộp. Dù là Trương Bái to lớn như thế, cũng bị đánh đếnkêu cha gọi mẹ. Huynh đệ phía sau hắn càng không chịu nổi, trước cổngtrại tân binh cửa lập tức vang lên tiếng kêu khổ thấu trời.
Không bao lâu, đánh xong, Trương Bái muốn động cũng không động nổi, nhe răng nhếch miệng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn, quay đầu nhìn Hàn Dịch, Hàn Dịch thấy nàng nhìn, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Cảnh Thế tử phi, tiểunhân cũng không ra khỏi cửa lớn.”
“Dung Phong, tụ tập kích động gây loạn trong quân, xử phạt thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
“Kẻ nhẹ thì ba mươi quân côn, kẻ nặng thì xử tử.” Dung Phong cũng liếc nhìn Hàn Dịch.
“Ngươi chưa chạy khỏi binh doanh, nhưng lại tụ tập gây loạn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hàn Dịch, “Ngươi nhận ba mươi quân côn, hay để ta cho người đèngươi xuống đánh?”
Mặt Hàn Dịch trắng xanh, có vẻ xoắn xuýt trong chốc lát, rồi cắn răng một cái, nằm sấp trên mặt đất.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt quét một vòng, hắng giọng nói: “Phạt Hàn Dịch bamươi quân côn, những tòng phạm còn lại hai mươi quân côn! Lập tức đánh.”
Một đám huynh đệ của Hàn Dịch không nghĩ tới đại ca không bước khỏi cửacũng bị đánh theo, cũng trắng bệch mặt, lúc trước nhìn Trương Bái vàngười của hắn bị đánh, trong lòng vui sướng đến lật trời, không ngờ đảomắt đến phiên bọn họ, thấy đại ca đã nằm sấp rồi, tất nhiên cũng khôngdám phản kháng, nguyên một đám vẻ mặt đau khổ nằm sấp trên mặt đất.
Lập tức, có một đội ngũ vác quân côn tới hành hình. Trong lúc nhất thời tiếng bồm bộp vang lên lần nữa.
Lúc này trong lòng đại hán râu quai nón Trương Bái cảm thấy công bằng rồi, tuy bị đánh ba mươi quân côn, nhưng toàn thân vẫn thoải mái, cũng không nhe răng nhếch miệng với Vân Thiển Nguyệt nữa, la lớn: “Đúng, nên đánh hắn, Hàn Tiểu Nhị này là con cáo xảo quyệt.”
Hàn Dịch cố gắng cắn răng, miệng nói: “Trương Đại Ngốc, vừa rồi ngươi kêu khóc thật là khónghe, thì ra khí phách của ngươi lại kém như thế? Xem tao đây, tao camđoan không rên một tiếng.”
“Đó là vì ông đây không phục nên mới kêu, ngươi cho rằng ba mươi quân côn có thể làm gì được ta?” Trương Bái tức giận hừ.
“Có bản lĩnh thì ngươi đứng lên đi!” Hàn Dịch mỉa mai hắn.
Trương Bái bị hắn khiêu khích, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng còn chưa bắt đầu, lại gục xuống, hắn chửi Hàn Dịch một câu, Hàn Dịch thấm đòn, không thèm đấu võ mồm với hắn, cắn răng chịu đau.
Một lát sau, đánh xong ba mươi quân côn, cửa lớn nồng nặc mùi máu tanh. Quả thật là ai cũng da tróc thịt bong.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn hơn bốn nghìn người đang nằm rạp trên mặt đất, quay đầu nói với hai gã Phó tướng: “Trở về điểm binh.”
Trong lòng hai gã Phó tướng bội phục thủ đoạn sấm sét của Vân Thiển Nguyệt,vậy mà phạt quân côn bốn năm ngàn người. Từ xưa đến nay chưa từng cóquy mô trừng phạt lớn như vậy. Hai người nhìn lướt qua năm vạn binh mãnghiêm chỉnh, đội hình chỉnh tề cả buổi trời, không rối loạn chút nào,bọn họ kinh hãi không thôi, liên tục lên tiếng, “Vâng!”
Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa quay về.
“Cảnh Thế tử phi, ta cũng muốn xuất chinh với người.” Trương Bái thấy VânThiển Nguyệt đánh xong cũng không để ý tới bọn họ, lập tức gào to.
“Ta cũng muốn.” Hàn Dịch cũng hô to.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, một lầnnữa đi vào đại doanh. Những binh sĩ xem náo nhiệt không dám không cungkính, như ong vỡ tổ theo sát sau lưng Vân Thiển Nguyệt chạy về, mỗingười tự tìm chỗ đứng vững, chờ nàng tuyển. Cũng không có một ánh mắtcàn rỡ nào.
“Hôm nay ta điểm binh đánh Nam Lương, nguyện ý theota, sau khi được chọn trúng thì ra khỏi hàng. Tuy ta là một nữ tử, nhưng cũng có cốt khí, đã nói xuất hành ắt là quả quyết. Thưởng phạt phânminh, công tội rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt lần lượt nhìn từng gương mặtphía dưới, giọng nói rõ ràng, “Không vùi dập bất kỳ người tài năng nào, cũng không bao che bất kỳ kẻ nào lười biếng. Chỉ cần có chí, ta liềncho các người một bậc thang bước mây xanh.”
Tâm trí mỗi người rung động, nhiệt huyết trong tim lập tức sôi trào.
“Dung Phong, lại để huynh vất vả điểm binh.” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nói với Dung Phong.
Dung Phong gật đầu, xoay người xuống ngựa, giống như ở Đại quân doanh TâySơn, lần lượt chọn người. Người nào đồng ý thì bước ra khỏi hàng, khôngmuốn đi thì không ra khỏi hàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người được chọn hầu như không ai không ra khỏi hàng.
Ở cửa lớn, Trương Bái nóng nảy, “Cảnh Thế tử phi, ta cũng muốn đi theongười, ta thu hồi lời trước kia đã nói, ta mắt chó không nhận ra ngài,ngài cho ta một cơ hội a. Còn nữa, Cảnh Thế tử sủng ái ngài không có gìkhông đúng, ngài sủng ái ngài rất tốt, ngài không biết, mọi người trongthiên hạ hâm mộ ngài, lão Đại Ngốc ta cũng hâm mộ đấy, muốn sau này chỉlấy một người vợ, làm quan lớn đến đâu cũng chỉ lấy một người...”
Hàn Dịch cũng có vẻ gấp, “Cảnh Thế tử phi, ta nhất định đi theo ngài đấy,ngài không thể vứt bỏ không chọn ta. Ta không cưới Hạnh Nhi kia nữa,tặng cho Trương Đại Ngốc rồi, sau này hắn sẽ không tìm ta đánh nhaunữa, ta cũng không kích động tụ tập gây rối.”
“Hàn Tiểu Nhị đángchết nhà ngươi, ông đây không muốn Hạnh Nhi gì đó nữa rồi, nữ nhân lẳng lơ dâm loàn*, không cưới cũng thế, sau này ta cũng không đánh với ngươi nữa. Mẹ trẻ kia hoàn toàn không có gì tốt cả.” Trương Bái cũng vội vàng nói.
Hiếm có hai người bị đánh ba mươi quân côn mà giọng nói vẫn rất vang dội.
Vân Thiển Nguyệt không nói một tiếng, làm như không nghe thấy.
Dung Phong chọn ra bốn vạn năm ngàn ba trăm người, quay đầu lại nhìn VânThiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu với hắn, “Đã đủ rồi!”
Dung Phong dừng lại, mũi chân dẫm nhẹ, lập tức trở lại, vững vàng ngồi xuống.
Hai vị Phó tướng khẽ giật mình, đều nghi hoặc nhìn về phía Vân ThiểnNguyệt, “Cảnh Thế tử phi, còn chưa chọn đủ người đâu! Không phải HoàngThượng hạ chỉ chọn năm vạn người sao?”
“Thêm bốn ngàn bảy trămngười ở cửa kia là đủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, ra lệnh:“Tìm bốn ngàn bảy trăm cáng cứu thương ra, đặt những người này lên, đitheo ta.”
Hai gã Phó tướng mở to hai mắt, “Cảnh Thế tử phi, người muốn những người kia thật à? Nhưng những người kia...”
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, hai người lập tức im miệng, ấpúng chốc lát, vội vàng xác nhận, tự mình mang người chạy đi lấy cángcứu thương. Từ xưa đến nay chưa thấy qua tướng quân điểm binh chọn bốnnăm ngàn thương binh dùng cáng cứu thương mang đi xuất chinh đấy.
Vân Thiển Nguyệt giục ngựa lên trước, ra khỏi đại doanh quân cơ, đằng saubốn vạn năm ngàn ba trăm người đi theo, tuy chưa được huấn luyện chínhthức, nhưng đội ngũ chỉnh tề đồng đều, trên mặt mỗi người được chọntrúng đều mang vẻ nghiêm túc nhưng vẫn nhìn ra vẻ hưng phấn trong đó,nhìn qua cũng có khuôn có dạng*.
Tất nhiên Trương Bái và Hàn Dịchbiết rõ Vân Thiển Nguyệt vẫn cần bọn họ, thấy nàng đi ra, hai người nằmrạp trên mặt đất cười toe toét với nàng.
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn hai người, hiếm khi cong khóe miệng lên một cái, khoát tay chặn lại, hắng giọng nói: “Đi!”
Nàng thúc ngựa lên trước, Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết đi theo sau nàng,phía sau là mười vạn binh mã, đội ngũ phía trước nghiêm túc, đội ngũđằng sau khiêng cáng cứu thương. Nhịp bước chỉnh tề, rung chuyển mặtđất, mênh mông cuồn cuộn, bước nhanh về phía cửa thành.
Sau nửa canh giờ, đội ngũ đi vào cửa thành, thấy Dạ Khinh Nhiễm mặc một thân long bào, dẫn đầu bá quan văn võ đã chờ ở đó.
Hai gã Phó tướng của Đại quân doanh Tây Sơn không dám ngăn cản, chỉ vội vàng sai người về kinh bẩm báo An Vương và Hoàng Thượng.
Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới hai gã Phó tướng kia, Đại quân doanhTây Sơn là nơi nào? Không kể hai Phó tướng, lúc này chỉ sợ nhất cử nhấtđộng của nàng đã được bẩm báo vào cung từ sớm. Đến giờ không có ai ngăncản, tất nhiên sẽ không có người đến ngăn cản nữa.
Ra khỏi đại doanh quân cơ, một đường không nói chuyện, đi vào đại doanh quân cơ mới ở núi Ngọc Long.
Cổng lớn đại doanh quân cơ mới không đóng chặt giống Đại quân doanh Tây Sơn, lúc này bốn cánh cổng lớn mở rộng, bên trong ồn ào náo động. Cũng không có người ra nghênh đón, Vân Thiển Nguyệt khoát tay chặn người sau lưnglại, năm vạn binh mã động loạt dừng chân. Nàng và Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết đánh ngựa vào.
Trại tân binh so với Đại quân doanh TâySơn, bởi vì mới chiêu mộ tân binh không lâu, chưa sắp xếp và quản lý cho nên vô cùng hỗn loạn. Một ngày phát sinh hơn mười trận đánh nhau, thậmchí mấy trăm trận đánh nhau cũng không phải chuyện lạ, thậm chí còn cóán mạng đấy.
Bởi vì Vân Thiển Nguyệt quen thuộc Đại quân doanh Tây Sơn, cho nên cũng đi tới sân luyện binh rất nhanh, tất nhiên đi ngangqua chỗ đánh nhau. Mà không phải một người hai người, là mấy ngàn ngườikéo bè kéo lũ đánh nhau. Tiếng ồn ào vừa nghe được ở bên ngoài là vìvậy. Toàn bộ sân luyện binh loạn thành một đám, đã có mấy người chếtrồi, những người còn lại vẫn còn túm lấy, mấy ngàn người đều chảy máukhông ít.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, Dạ Khinh Nhiễm cho phép đánh nhau ở đây?
Có hai người chạy ra đón tiếp, một béo một gầy, đều hơn ba mươi tuổi, vẻmặt hai người căng thẳng, trên người cũng chảy máu, hiển nhiên là khuyên can không đánh nhau nữa, để mình cũng bị thương, vẻ mặt đau khổ chào,“Trương Phúc, Lý Trình, bái kiến Dung Phong thế tử, Cảnh Thế tử phi!”
Dung Phong gật gật đầu, không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìn hai người hắng giọng hỏi, “Biết rõ hôm nay ta đến điểm binh hả?” “Bẩm Cảnh Thế tử phi, biết ạ. Hôm quaHoàng Thượng hạ chỉ ở đây.” Hai người lập tức nói.
“Nghe nói hiện tại nơi này có mười lăm vạn binh mã? Đều ở đây?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Vâng, đều ở nơi này.” Hai người nói chuyện hết sức lớn tiếng, nhưng vẫn không át được tiếng đánh nhau bên kia.
“Mặc dù nói tân binh chưa được phân công, nhưng hôm nay công khai kéo bè kéo lũ đánh nhau trong binh doanh cũng không khỏi quá hiếm lạ rồi.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, hỏi: “Chuyện gì? Vì sao đánh nhau.”
“Cảnh Thế tử phi phải biết, lúc trước, khi án lớn yêu nữ Nam Cương kia làmhại Hoàng Thượng và Cảnh Thế tử bị tra ra, liền có rất nhiều người đếntòng quân. Trong đó không thiếu người trong giang hồ, đều là thân mangvõ công. Trong đó có hai người là đối thủ một mất một còn. Một người làBạo Thiên Hổ* Trương Bái, một người là Phiên Giang Thử* Hàn Dịch. Haingười này từ trước tới nay chưa hề sinh sự, nhưng hôm qua nghe nói ngàimuốn tới điểm binh, đều muốn theo cùng, một lời không hợp, liền đánhnhau. Bởi vì hai người bọn họ đều rất có uy vọng, lúc vào đây cũng dẫntheo không ít huynh đệ, vào được một tháng nay lại mua chuộc rất nhiềungười, cho nên, trở thành hai phe đánh nhau rồi. Vẫn đánh từ nửa đêmhôm qua đến tận bây giờ. Thuộc hạ vô năng, không quản lý được. Đã báocáo Bộ Binh, Bộ Binh đại nhân bề bộn nhiều việc, chuẩn bị người xuấtchinh, lương thảo dự trữ, không hở ra lúc nào để ngó tới.” Trương Phúcvội vàng nói rõ ràng nguyên nhân và kết quả sự việc.
Vân ThiểnNguyệt gật đầu, nhìn vào trong sân, thấy đánh đến khí thế ngất trời,nàng xem một lát, ánh mắt rơi vào hai người ở giữa đang đánh nhau kịchliệt, hai người một là đại hán râu quai nón, dáng vẻ dũng mãnh, một làthư sinh nho nhã, bộ dáng thanh tú. Đều hơn hai mươi tuổi. Đại hán râuquai nón dùng một cây búa lớn, trong tay thư sinh nho nhã cầm một sợiroi mềm. Đây thật sự là lấy lớn đấu nhỏ, dùng cứng đánh mềm. Hết lần này tới lần khác lại ngang tài ngang sức, những người bên cạnh hai ngườiđều chảy máu, ngược lại trên người bọn họ lại không tổn thương gì. Rấtkhó tưởng tượng hai người như vậy có thể sinh ra mối thù không độitrời chung gì.
“Trái lại, rất thú vị.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng nghĩ thế, vuốt ve roi ngựa trong tay, thấy cũng có hứng thú.
“Cảnh Thế tử phi, Dung Phong thế tử, cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết thêm mấyngười đấy.” Hai vị Phó tướng thấy hai người đến cả buổi rồi vẫn bấtđộng, không nói lời nào, không khuyên giải, cũng chẳng khuyến khích, chỉ nhìn hai người đánh, không khỏi sốt ruột mở miệng.
“Gấp cái gì? Chết kéo ra ngoài chôn.” Giọng Vân Thiển Nguyệt lạnh nhạt, rõ ràng truyền khắp sân.
Lúc này, dường như mười lăm vạn người trong sân mới biết được có nữ nhânđến, đồng loạt nhìn về phía bên này, khi thấy bốn người Vân ThiểnNguyệt, Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết cùng nhau khẽ giật mình, lập tứccó người hô lớn, “Cảnh Thế tử phi đến rồi!”
Người trong sân lập tức ngừng đánh, đều nhìn về phía bên này.
Hai vị Phó tướng không nghĩ tới một câu của Vân Thiển Nguyệt có tác dụng như thế, thấy không đánh nữa, đều thở dài một hơi.
“Cảnh Thế tử yêu thương dân chúng, hóa ra Cảnh Thế tử phi lại máu lạnh vôtình như thế, ở đây đều là huynh đệ trong quân doanh, chết kéo ra ngoàichôn, lời này của Cảnh Thế tử phi để người khác nghe xong chẳng phải sẽthất vọng đau khổ?” Đại hán râu quai nón giơ búa lớn dò xét Vân ThiểnNguyệt, “Hôm qua ta còn ngóng trông Cảnh Thế tử phi đến, không nghĩ tớimong chờ được người vô tâm đấy, lão tử đánh một trận này thật thiệtthòi.”
“Đúng đấy, sao Cảnh Thế tử phi có thể nói như thế?” Có người lập tức phụ họa.
“Chúng ta chết ba huynh đệ.” Cũng có một người tức giận nói.
“Chúng ta cũng đã chết ba huynh đệ!” Lại có người kể lể.
“Trương Nhị Cẩu còn chưa cưới vợ, cứ chết đi như thế.” Lại một người khóc lớn lên, “Ông đây không làm lính nữa!”
“Đúng, chúng ta đi, không làm lính nữa!” Có người lập tức phụ họa, “Nơi này có cái gì tốt? Không bằng về nhà, nên cưới vợ thì cưới vợ, muốn ôm đàn bàthì ôm đàn bà, nghe theo một nữ nhân sai bảo làm cái gì?”
“Đúng, đi!” Đại hán râu quai nón vác búa lên, hỏi thư sinh nho nhã yếu đuối kia, “Hàn Tiểu Nhị, ngươi đi không?”
Thư sinh nho nhã yếu đuối kia nhìn Vân Thiển Nguyệt, đôi mi thanh tú chớpchớp, “Đi, ở đây quả thực không có ý nghĩa, không bằng trở về lấy HạnhNhi.”
“Con mẹ nó, ngươi lại nhắc đến Hạnh Nhi trước mặt ông, ông giết cả nhà ngươi.” Đại hán râu quai nón quắc mắt nhìn trừng trừng.
“Cả nhà ta chỉ có một mình ta, ngươi không giết được.” Thư sinh yếu đuối quấn roi mềm lên lưng.
“Còn nhiều thời gian, ông đây đi ra ngoài sẽ tìm ngươi tính sổ.” Đại hán râu quai nón vung tay lên, thét một tiếng ra lệnh, “Các huynh đệ, đi.”
“Vâng, đại ca!” Hơn hai ngàn người hét to, chỉnh tề đi theo sau hắn.
“Đợi ngươi tính sổ, chỉ sợ ngươi không tính nổi.” Thư sinh yếu đuối cũng khoát tay, “Chúng ta cũng đi.”
“Vâng, đại ca!” Lại có hơn hai ngàn người hét to, chỉnh tề đi theo sau hắn.
Vậy mà hai phe đạt được nhất trí, đi rồi cũng muốn lôi kéo nhân mã đi theo.
“Này, đám binh oắt con kia, các ngươi có đi không? Không đi chẳng lẽ chờ mộtnữ nhân tuyển binh?” Đại hán râu quai nón quay đầu, nói với những binhsĩ đứng đấy xem cuộc vui, “Cảnh Thế tử yêu thương dân chúng, ông đâykính nể trong lòng, nhưng đến cùng ngài quá chiều chuộng nữ nhân, thậtsự mất bản sắc đàn ông. Nữ nhân máu lạnh này, hôm nay ai trong chúng tađi theo chân nàng, có khi sẽ không giữ được mạng nhỏ.”
Những binh lính kia không ai nói gì, nhìn nhau, dường như nghe hắn ta nói đã động lòng, lại như không thể đưa ra quyết định.
“Các ngươi không đi thì thôi, dù sao ông đây cũng không thể đợi ở đây được.” Đại hán râu quai nón sải bước đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, mặt không cảm xúc nhìn hắn rời đi, không nói một lời.
Đại hán râu quai nón thấy nàng không ngăn cản, lại càng bước thật dài, phía sau hắn hai ngàn người một lòng đi theo, trên mặt mỗi người đều là vẻkiêu ngạo muốn rời đi. Mà thư sinh yếu đuối nhìn vào hai mắt Vân ThiểnNguyệt, cũng sải bước rời đi theo, người đứng sau hắn đều hơi gầy yếu,nhưng khí thế không hề thua kém.
“Cảnh Thế tử phi, chuyện này... vậy để cho bọn hắn đi thật sao?” Hai vị Phó tướng thấy Vân Thiển Nguyệt không ngăn cản, cảm thấy căng thẳng. Nếu bọn hắn bỏ đi thật, vậy thìlòng những binh lính vừa được chiêu mộ sẽ rời rạc. Đã có lần một sẽ cólần hai, không chừng bọn hắn tạo ra vết xe đổ, những xe đằng sau sẽ họctheo ngay.
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, không nói gì.
Hai người bị ánh mắt bình thản của nàng quét tới, lập tức rùng mình, không nói ra lời.
Sân luyện binh cách cửa lớn khoảng trăm bước. Đội ngũ bốn năm ngàn ngườimênh mông cuồn cuộn, rất nhanh đến cửa lớn. Thời điểm hai chân đại hánrâu quai nón cách cửa lớn còn có vài bước, Vân Thiển Nguyệt bỗng hỏiDung Phong, “Trong binh doanh, điều thứ nhất trong quân quy là gì?”“Không được Bộ Binh phê chuẩn, cho dù là chết, cũng không được rời khỏibinh doanh.” Dung Phong nói.
“Hôm nay nếu bọn họ bước ra khỏi đại doanh này, có tính là phạm vào quân quy không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Có, bởi vì tính từ ngày bọn họ được chiêu mộ đã xem như theo quân, đã có quân tịch.” Dung Phong nói.
“Tự tiện rời khỏi quân doanh, theo quân pháp xử phạt như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Nhẹ thì đánh ba mươi quân côn, nặng thì xử tử.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, Dung Phong cũng không nói gì.
Giọng hai người không lớn, như là nói chuyện bình thường, nhưng toàn bộ đại doanh quân cơ vẫn một mực nghe thấy rõ ràng.
Đại hán râu quai nón kia vốn đã muốn một mạch đi ra, lúc này bỗng dừng lại. Quay đầu nhìn, thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ngựa, ánh mắt lạnh nhạtnhìn cửa lớn, dường như chỉ đợi hắn bước ra, sẽ thi hành quân pháp. Hắnnghiêm mặt, nhìn về phía thư sinh yếu đuối.
“Trương Đại Ngốc, mày sợ à?” Thư sinh yếu đuối cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, xì mũi coi thường đại hán râu quai nón.
“Ai sợ? Ông mày cũng không phải chỉ dọa suông.” Đại hán râu quai nón bước một chân ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, tim hai gã Phó tướng đều vọt lên cổ họng rồi.
Đại hán râu quai nón quay đầu lại nhìn qua, thấy Vân Thiển Nguyệt không cóphản ứng, chân còn lại cũng bước ra ngoài. Sau đó, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói gì, hắn cười to ba tiếng, sải bước đi ra ngoài. Những ngườiđứng sau hắn cũng được tăng sĩ khí theo, sải bước rời đi. Rất nhanh, hơn hai ngàn người đã ra khỏi đại doanh quân cơ.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói gì, ánh mắt rơi vào trên người thư sinh yếu đuối phía sau.
Thư sinh yếu đuối đi tới cửa, một chân dợm bước ra ngoài, lại thu về, bỗngnhiên cũng cười to ba tiếng, “Trương Đại Ngốc, phải đi thì ngươi đi đi,ông đây mới không đi. Cái con quỷ nhỏ Hạnh Nhi kia, ông đây sẽ khôngcưới, ngươi thích lấy thì lấy đi, ông đây quyết định theo Cảnh Thế tửphi xuất binh rồi. Máu lạnh vô tình, ông đây mới thích.”
Dứt lời, hắn quay người trở về. Phía sau hắn, hơn hai ngàn huynh đệ đồng loạt sững sờ, đều nhìn đại ca của bọn họ.
“Đi ra ngoài có gì tốt? Không bằng ở lại đây, ăn ngon uống tốt, có khi còncó thể lăn lộn lấy được cái quân công, lấy tiểu thư nhà giàu, so với mẹ trẻ Hạnh Nhi thay đổi thất thường kia còn tốt hơn đấy.” Thư sinh yếu đuối nói.
“Đại ca anh minh.” Hơn hai ngàn người lập tức phụ họa, cũng trở về theo hắn, hiển nhiên là nghe lời hắn như Thiên Lôi sai đâuđánh đó.
“Hàn Tiểu Nhị, con mẹ nó, ngươi lại dám gạt ta, khôngphải người.” Đại hán râu quai nón lập tức quay đầu lại mắng, khuôn mặttái nhợt.
“Nói ngươi ngốc, ngươi đúng thật là ngốc.” Thư sinh yếu đuối xì mũi coi thường.
Đại hán râu quai nón nghiến răng, vung tay lên, cả giận nói: “Chúng ta đi,còn nhiều thời gian, rồi có ngày ông đây thu thập hắn.”
Hơn hai ngàn người hận đến ngứa răng, rời đi theo đại hán râu quai nón.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới lên tiếng, ra lệnh cho năm vạn binh mã Đạiquân doanh Tây Sơn được điều đến, “Ngăn bọn họ lại, một người cũng không cho thoát.”
“Vâng!” Bên ngoài vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Hai vị Phó tướng đồng loạt cả kinh, hiển nhiên không biết bên ngoài còn có binh mã.
“Đi, chúng ta đi ra ngoài.” Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa đi ra ngoài.
Dung Phong gật đầu, giục ngựa đuổi kịp. Lăng Liên, Y Tuyết tự nhiên đi theosau lưng hai người. Hai gã Phó tướng kia liếc mắt nhìn, cũng hớt hải đira ngoài theo. Đám binh sĩ ở đây nghe vậy cũng xôn xao, theo tới cửalớn.
Thư sinh yếu đuối Hàn Dịch cười to, “Trương Đại Ngốc, đángđời! Cảnh Thế tử phi muốn thi hành quân pháp rồi. Ngươi cứ chờ mông nởhoa đi! Ha ha ha...”
Rõ ràng là một thư sinh gầy gò yếu đuối,lại có một giọng nói ngông cuồng lỗ mãng, cười rộ lên cũng vang dội,toàn bộ quân doanh cũng nghe được tiếng cười của hắn.
Vân Thiển Nguyệt đến cửa, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì, nhưng hắn lại thấy toàn thân lạnh lẽo, lập tức im miệng.
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, đánh ngựa ra khỏi cửa lớn, chỉ thấynăm vạn binh sĩ đã vây quanh đại hán râu quai nón Trương Bái và haingàn người, kín không kẽ hở. Hai ngàn binh mã chống lại năm vạn, cho dùhắn chắp cánh cũng không bay được ra ngoài.
Đại hán râu quai nón biến sắc, hai ngàn người phía sau hắn cũng đại biến, trong giây lát, đều nắm chặt binh khí trong tay.
“Người đâu, bắt hai ngàn ba trăm năm mươi người này lại, Trương Bái chịu bamươi quân côn, những người còn lại hai mươi quân côn. Lập tức chấphành.” Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, ngồi trên ngựa, ra lệnhmột tiếng.
Lập tức một đội nhân mã tiến lên, đồng loạt ra tay bắt người, đại hán râu quai nón chống lại, vung búa lớn.
“Lăng Liên! Bắt lấy hắn.” Vân Thiển Nguyệt sai bảo.
“Vâng, tiểu thư!” Lăng Liên bay người lên, lướt nhẹ rơi xuống bên cạnh đại hán râu quai nón Trương Bái, vươn tay cướp búa lớn của hắn.
TrươngBái cũng có bản lĩnh đấy, lập tức né tránh, vung búa lớn đánh tới LăngLiên, Lăng Liên thân nhẹ như yến, sau mấy chiêu, liền cướp được búa lớntrong tay hắn, một đạp đạp hắn xuống đất, giầy thêu dẫm lên lưng hắn.
Lăng Liên thân là một trong Thất trưởng lão của Hồng Các, từ nhỏ chịu huấnluyện của Hồng Các, tuy võ công của nàng không bằng Hoa Lạc, Thương Lan, nhưng đương nhiên cao thủ giang hồ bình thường cũng không thể so sánh.Tuy Trương Bái này có chút danh tiếng trên giang hồ, nhưng đâu phải đốithủ của Lăng Liên? Sau hai ba chiêu liền bị đánh ngã xuống đất. Một chân nàng dẫm lên lưng hắn, một đại hán nặng trăm sáu, trăm bảy mươi câncũng không thể trở mình.
Một đám huynh đệ nhìn thấy Trương Bái sau hai ba chiêu đã bị một tiểu nữ tử chế ngự, bỗng chốc đều choáng váng.Những người này ngây người một lúc, đã bị binh sĩ Đại quân doanh Tây Sơn được huấn luyện nhiều năm chế ngự. Hơn hai ngàn người, thoáng chốc ngãrạp xuống đất, chúc đầu xuống, chổng mông lên. Động tác của các binhlính cũng giống như Lăng Liên, một chân giẫm lên lưng bọn họ, khiến họkhông thể nhúc nhích.
“Đánh!” Vân Thiển Nguyệt nói ra một chữ.
Lập tức hơn hai ngàn người, kể cả Trương Bái bị người ta vung mạnh quân côn đánh xuống bồm bộp. Dù là Trương Bái to lớn như thế, cũng bị đánh đếnkêu cha gọi mẹ. Huynh đệ phía sau hắn càng không chịu nổi, trước cổngtrại tân binh cửa lập tức vang lên tiếng kêu khổ thấu trời.
Không bao lâu, đánh xong, Trương Bái muốn động cũng không động nổi, nhe răng nhếch miệng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn, quay đầu nhìn Hàn Dịch, Hàn Dịch thấy nàng nhìn, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Cảnh Thế tử phi, tiểunhân cũng không ra khỏi cửa lớn.”
“Dung Phong, tụ tập kích động gây loạn trong quân, xử phạt thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
“Kẻ nhẹ thì ba mươi quân côn, kẻ nặng thì xử tử.” Dung Phong cũng liếc nhìn Hàn Dịch.
“Ngươi chưa chạy khỏi binh doanh, nhưng lại tụ tập gây loạn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hàn Dịch, “Ngươi nhận ba mươi quân côn, hay để ta cho người đèngươi xuống đánh?”
Mặt Hàn Dịch trắng xanh, có vẻ xoắn xuýt trong chốc lát, rồi cắn răng một cái, nằm sấp trên mặt đất.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt quét một vòng, hắng giọng nói: “Phạt Hàn Dịch bamươi quân côn, những tòng phạm còn lại hai mươi quân côn! Lập tức đánh.”
Một đám huynh đệ của Hàn Dịch không nghĩ tới đại ca không bước khỏi cửacũng bị đánh theo, cũng trắng bệch mặt, lúc trước nhìn Trương Bái vàngười của hắn bị đánh, trong lòng vui sướng đến lật trời, không ngờ đảomắt đến phiên bọn họ, thấy đại ca đã nằm sấp rồi, tất nhiên cũng khôngdám phản kháng, nguyên một đám vẻ mặt đau khổ nằm sấp trên mặt đất.
Lập tức, có một đội ngũ vác quân côn tới hành hình. Trong lúc nhất thời tiếng bồm bộp vang lên lần nữa.
Lúc này trong lòng đại hán râu quai nón Trương Bái cảm thấy công bằng rồi, tuy bị đánh ba mươi quân côn, nhưng toàn thân vẫn thoải mái, cũng không nhe răng nhếch miệng với Vân Thiển Nguyệt nữa, la lớn: “Đúng, nên đánh hắn, Hàn Tiểu Nhị này là con cáo xảo quyệt.”
Hàn Dịch cố gắng cắn răng, miệng nói: “Trương Đại Ngốc, vừa rồi ngươi kêu khóc thật là khónghe, thì ra khí phách của ngươi lại kém như thế? Xem tao đây, tao camđoan không rên một tiếng.”
“Đó là vì ông đây không phục nên mới kêu, ngươi cho rằng ba mươi quân côn có thể làm gì được ta?” Trương Bái tức giận hừ.
“Có bản lĩnh thì ngươi đứng lên đi!” Hàn Dịch mỉa mai hắn.
Trương Bái bị hắn khiêu khích, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng còn chưa bắt đầu, lại gục xuống, hắn chửi Hàn Dịch một câu, Hàn Dịch thấm đòn, không thèm đấu võ mồm với hắn, cắn răng chịu đau.
Một lát sau, đánh xong ba mươi quân côn, cửa lớn nồng nặc mùi máu tanh. Quả thật là ai cũng da tróc thịt bong.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn hơn bốn nghìn người đang nằm rạp trên mặt đất, quay đầu nói với hai gã Phó tướng: “Trở về điểm binh.”
Trong lòng hai gã Phó tướng bội phục thủ đoạn sấm sét của Vân Thiển Nguyệt,vậy mà phạt quân côn bốn năm ngàn người. Từ xưa đến nay chưa từng cóquy mô trừng phạt lớn như vậy. Hai người nhìn lướt qua năm vạn binh mãnghiêm chỉnh, đội hình chỉnh tề cả buổi trời, không rối loạn chút nào,bọn họ kinh hãi không thôi, liên tục lên tiếng, “Vâng!”
Vân Thiển Nguyệt đánh ngựa quay về.
“Cảnh Thế tử phi, ta cũng muốn xuất chinh với người.” Trương Bái thấy VânThiển Nguyệt đánh xong cũng không để ý tới bọn họ, lập tức gào to.
“Ta cũng muốn.” Hàn Dịch cũng hô to.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, một lầnnữa đi vào đại doanh. Những binh sĩ xem náo nhiệt không dám không cungkính, như ong vỡ tổ theo sát sau lưng Vân Thiển Nguyệt chạy về, mỗingười tự tìm chỗ đứng vững, chờ nàng tuyển. Cũng không có một ánh mắtcàn rỡ nào.
“Hôm nay ta điểm binh đánh Nam Lương, nguyện ý theota, sau khi được chọn trúng thì ra khỏi hàng. Tuy ta là một nữ tử, nhưng cũng có cốt khí, đã nói xuất hành ắt là quả quyết. Thưởng phạt phânminh, công tội rõ ràng.” Vân Thiển Nguyệt lần lượt nhìn từng gương mặtphía dưới, giọng nói rõ ràng, “Không vùi dập bất kỳ người tài năng nào, cũng không bao che bất kỳ kẻ nào lười biếng. Chỉ cần có chí, ta liềncho các người một bậc thang bước mây xanh.”
Tâm trí mỗi người rung động, nhiệt huyết trong tim lập tức sôi trào.
“Dung Phong, lại để huynh vất vả điểm binh.” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nói với Dung Phong.
Dung Phong gật đầu, xoay người xuống ngựa, giống như ở Đại quân doanh TâySơn, lần lượt chọn người. Người nào đồng ý thì bước ra khỏi hàng, khôngmuốn đi thì không ra khỏi hàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người được chọn hầu như không ai không ra khỏi hàng.
Ở cửa lớn, Trương Bái nóng nảy, “Cảnh Thế tử phi, ta cũng muốn đi theongười, ta thu hồi lời trước kia đã nói, ta mắt chó không nhận ra ngài,ngài cho ta một cơ hội a. Còn nữa, Cảnh Thế tử sủng ái ngài không có gìkhông đúng, ngài sủng ái ngài rất tốt, ngài không biết, mọi người trongthiên hạ hâm mộ ngài, lão Đại Ngốc ta cũng hâm mộ đấy, muốn sau này chỉlấy một người vợ, làm quan lớn đến đâu cũng chỉ lấy một người...”
Hàn Dịch cũng có vẻ gấp, “Cảnh Thế tử phi, ta nhất định đi theo ngài đấy,ngài không thể vứt bỏ không chọn ta. Ta không cưới Hạnh Nhi kia nữa,tặng cho Trương Đại Ngốc rồi, sau này hắn sẽ không tìm ta đánh nhaunữa, ta cũng không kích động tụ tập gây rối.”
“Hàn Tiểu Nhị đángchết nhà ngươi, ông đây không muốn Hạnh Nhi gì đó nữa rồi, nữ nhân lẳng lơ dâm loàn*, không cưới cũng thế, sau này ta cũng không đánh với ngươi nữa. Mẹ trẻ kia hoàn toàn không có gì tốt cả.” Trương Bái cũng vội vàng nói.
Hiếm có hai người bị đánh ba mươi quân côn mà giọng nói vẫn rất vang dội.
Vân Thiển Nguyệt không nói một tiếng, làm như không nghe thấy.
Dung Phong chọn ra bốn vạn năm ngàn ba trăm người, quay đầu lại nhìn VânThiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu với hắn, “Đã đủ rồi!”
Dung Phong dừng lại, mũi chân dẫm nhẹ, lập tức trở lại, vững vàng ngồi xuống.
Hai vị Phó tướng khẽ giật mình, đều nghi hoặc nhìn về phía Vân ThiểnNguyệt, “Cảnh Thế tử phi, còn chưa chọn đủ người đâu! Không phải HoàngThượng hạ chỉ chọn năm vạn người sao?”
“Thêm bốn ngàn bảy trămngười ở cửa kia là đủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, ra lệnh:“Tìm bốn ngàn bảy trăm cáng cứu thương ra, đặt những người này lên, đitheo ta.”
Hai gã Phó tướng mở to hai mắt, “Cảnh Thế tử phi, người muốn những người kia thật à? Nhưng những người kia...”
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, hai người lập tức im miệng, ấpúng chốc lát, vội vàng xác nhận, tự mình mang người chạy đi lấy cángcứu thương. Từ xưa đến nay chưa thấy qua tướng quân điểm binh chọn bốnnăm ngàn thương binh dùng cáng cứu thương mang đi xuất chinh đấy.
Vân Thiển Nguyệt giục ngựa lên trước, ra khỏi đại doanh quân cơ, đằng saubốn vạn năm ngàn ba trăm người đi theo, tuy chưa được huấn luyện chínhthức, nhưng đội ngũ chỉnh tề đồng đều, trên mặt mỗi người được chọntrúng đều mang vẻ nghiêm túc nhưng vẫn nhìn ra vẻ hưng phấn trong đó,nhìn qua cũng có khuôn có dạng*.
Tất nhiên Trương Bái và Hàn Dịchbiết rõ Vân Thiển Nguyệt vẫn cần bọn họ, thấy nàng đi ra, hai người nằmrạp trên mặt đất cười toe toét với nàng.
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn hai người, hiếm khi cong khóe miệng lên một cái, khoát tay chặn lại, hắng giọng nói: “Đi!”
Nàng thúc ngựa lên trước, Dung Phong, Lăng Liên, Y Tuyết đi theo sau nàng,phía sau là mười vạn binh mã, đội ngũ phía trước nghiêm túc, đội ngũđằng sau khiêng cáng cứu thương. Nhịp bước chỉnh tề, rung chuyển mặtđất, mênh mông cuồn cuộn, bước nhanh về phía cửa thành.
Sau nửa canh giờ, đội ngũ đi vào cửa thành, thấy Dạ Khinh Nhiễm mặc một thân long bào, dẫn đầu bá quan văn võ đã chờ ở đó.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)
- Quyển 3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm
- Quyển 3 - Chương 2: Hết sức đặc sắc
- Quyển 3 - Chương 3: Ta là phụ thân
- Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ
- Quyển 3 - Chương 5: Nồng đậm không thôi
- Quyển 3 - Chương 6: Tri âm tri kỷ
- Quyển 3 - Chương 7: Xuân ý tràn đầy
- Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
- Quyển 3 - Chương 9: Hồng tụ thiêm hương
- Quyển 3 - Chương 10: Một bước lên trời
- Quyển 3 - Chương 11: Ấn ký hoa lan
- Quyển 3 - Chương 12: Lớn lên quá mĩ rồi!
- Quyển 3 - Chương 13: Một cuộc mua bán
- Quyển 3 - Chương 14: Một đêm xuân phong
- Quyển 3 - Chương 15: Mỹ nhân tắm
- Quyển 3 - Chương 16: Thật là phong lưu
- Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
- Quyển 3 - Chương 18: Hai bí mật lớn
- Quyển 3 - Chương 19: Ôn nhu gặp mặt
- Quyển 3 - Chương 20: Tương tư tận xương
- Quyển 3 - Chương 21: Ta thích hắn
- Quyển 3 - Chương 22: Hưu thư
- Quyển 3 - Chương 23: Phối hôn cho công chúa
- Quyển 3 - Chương 24: Thỉnh chỉ gả cho
- Quyển 3 - Chương 25: Liếc mắt đưa tình
- Quyển 3 - Chương 26: Ván cờ động phòng
- Quyển 3 - Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó
- Quyển 3 - Chương 28: Đánh đập tàn nhẫn
- Quyển 3 - Chương 29: Phản ứng hoá học
- Quyển 3 - Chương 30: Sinh tử tương hứa* (Hứa sống chết có nhau)
- Quyển 3 - Chương 31: Thiên trường địa cửu
- Quyển 3 - Chương 32: Giải quyết dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi
- Quyển 3 - Chương 34: Thái tử thần bí
- Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
- Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
- Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa
- Quyển 3 - Chương 38: Ta thật cao hứng
- Quyển 3 - Chương 39: Hãy yêu thật nhiều
- Quyển 3 - Chương 40: Từ hôn luận kiếm
- Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)
- Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
- Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng
- Quyển 3 - Chương 44: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Quyển 3 - Chương 45: Không phải nàng không cưới
- Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
- Quyển 3 - Chương 47: Công tử luận nghệ (Nghệ: tài nghệ)
- Quyển 3 - Chương 48: Thật là ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 49: Ngàn dặm trở về
- Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
- Quyển 3 - Chương 51: Núi ngọc sụp đổ
- Quyển 3 - Chương 52: Bách điểu triêu phượng
- Quyển 3 - Chương 53: Đúng hạn đại hôn
- Quyển 3 - Chương 54: Cưới vợ, ám sát
- Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
- Quyển 3 - Chương 56: Dung Cảnh trở về
- Quyển 3 - Chương 57: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế
- Quyển 3 - Chương 59: Không phụ ý khanh
- Quyển 3 - Chương 60: Tham quan học tập động phòng
- Quyển 3 - Chương 61: Tình thương của cha như núi
- Quyển 3 - Chương 62: Linh thuật huyễn dung
- Quyển 3 - Chương 63: Mười dặm hoa đào
- Quyển 3 - Chương 64: Thê tử của ta
- Quyển 3 - Chương 65: Thương Đình bại thủ
- Quyển 3 - Chương 66: Nắm càn khôn
- Quyển 3 - Chương 67: Ngàn vạn chú mục
- Quyển 3 - Chương 68: Long Đằng Hổ Khiếu
- Quyển 3 - Chương 69: Vứt bỏ không cưới
- Quyển 3 - Chương 70: Mẹ con nhận nhau
- Quyển 3 - Chương 71: Biết sai có thể thay đổi
- Quyển 3 - Chương 72: Một ngày vui vẻ
- Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài
- Quyển 3 - Chương 74: Cùng chung một chồng
- Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
- Quyển 3 - Chương 76: Xao sơn chấn hổ*
- Quyển 3 - Chương 77: Khẩn cầu hưu thê (hưu thê: bỏ vợ)
- Quyển 3 - Chương 78: Tinh Tinh Chi Hỏa (Những vì sao)
- Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
- Quyển 3 - Chương 80: Gạo nấu thành cơm
- Quyển 3 - Chương 81: Trái tim dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 82: Không kìm lòng được
- Quyển 3 - Chương 83: Coi như viên mãn
- Quyển 3 - Chương 84: Hóa giải hiềm khích
- Quyển 3 - Chương 85: Lừa dối
- Quyển 3 - Chương 86: Cá chép vàng hóa rồng
- Quyển 3 - Chương 87: Thích đã nhiều năm
- Quyển 3 - Chương 88: Lòng dạ hiểm độc rất tốt
- Quyển 3 - Chương 89: Độc nhất vô nhị
- Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết
- Quyển 3 - Chương 91: Tình hình cha mẹ
- Quyển 3 - Chương 92: “Trừng phạt”
- Quyển 3 - Chương 93: Xuất giá lấy chồng
- Quyển 3 - Chương 94: Cấm thuật phệ hồn
- Quyển 3 - Chương 95: Ba đạo thánh chỉ
- Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
- Quyển 3 - Chương 97: Diện mạo như hoa như nguyệt
- Quyển 3 - Chương 98: Cập kê, cập quan
- Quyển 3 - Chương 99: Cùng trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 100: Được lợi không thua lỗ
- Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
- Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu
- Quyển 4 - Chương 3: Thiên lôi địa hỏa
- Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 5: Đúng là ngu ngốc
- Quyển 4 - Chương 6: Không có lương tâm
- Quyển 4 - Chương 7: Học dĩ trí dụng*
- Quyển 4 - Chương 8: Lao sư động chúng
- Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa
- Quyển 4 - Chương 10: Sẽ không buông tha
- Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
- Quyển 4 - Chương 12: Lật đổ Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
- Quyển 4 - Chương 14: Lạt thủ tồi hoa
- Quyển 4 - Chương 15: Đậy nắp quan tài định luận
- Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch
- Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ
- Quyển 4 - Chương 18: Liệu sự như thần
- Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu
- Quyển 4 - Chương 20: Gặp lại người lạ
- Quyển 4 - Chương 21: Binh mã bao vây
- Quyển 4 - Chương 22: Công thành giao phong
- Quyển 4 - Chương 23: Vây khốn thương đình
- Quyển 4 - Chương 24: Từ trên trời rơi xuống
- Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc
- Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương
- Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại
- Quyển 4 - Chương 28: Không phải ta không thể
- Quyển 4 - Chương 29: Tin đồn phấn hồng
- Quyển 4 - Chương 30: Quy tâm như mũi tên
- Quyển 4 - Chương 31: Một nắng hai sương
- Quyển 4 - Chương 32
- Quyển 4 - Chương 33: Chồn tía mây tía
- Quyển 4 - Chương 34: Hội thơ thưởng mai
- Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
- Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
- Quyển 4 - Chương 37: Chung sống ngọt ngào
- Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
- Quyển 4 - Chương 39: Giận hủy kim y
- Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên
- Quyển 4 - Chương 41: Chuyện tình của Khinh Noãn
- Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 43: Thiên hương quốc sắc
- Quyển 4 - Chương 44: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 45: Cự hôn không cưới
- Quyển 4 - Chương 46: Khúc nhạc thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 47: Độc hại quá sâu
- Quyển 4 - Chương 48: Đêm ngắm sao trời
- Quyển 4 - Chương 49: Cả triều chấn động
- Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn
- Quyển 4 - Chương 51
- Quyển 4 - Chương 52: Thiên hạ kinh diễm
- Quyển 4 - Chương 53: Bản ghi chép của công chúa
- Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
- Quyển 4 - Chương 55: Hậu duệ của Mộ Dung gia
- Quyển 4 - Chương 56: Thái hậu lâm nguy
- Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm
- Quyển 4 - Chương 58: Uy thác Đế tỷ
- Quyển 4 - Chương 59: Đoán được thân phận
- Quyển 4 - Chương 60: Thiên tử giá lâm
- Quyển 4 - Chương 61: Khứu giác nhạy bén
- Quyển 4 - Chương 62: Nụ hoa sắp nở
- Quyển 4 - Chương 63: Tiệc Tất Niên đêm giao thừa
- Quyển 4 - Chương 64: Xuất kỳ bất ý (*)
- Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 66: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 67: Nạp hỷ hạ sính (*)
- Quyển 4 - Chương 68: Thương định hôn kỳ (*)
- Quyển 4 - Chương 69: An bài liên hoàn
- Quyển 4 - Chương 70: Đêm xuân khổ đoản
- Quyển 4 - Chương 71: Qua sông đoạn cầu
- Quyển 4 - Chương 72: Tin vui liên tiếp
- Quyển 4 - Chương 73: Thượng Nguyên hoa đăng
- Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
- Quyển 4 - Chương 75: Chân Long Phượng hiện
- Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên
- Quyển 4 - Chương 77: Long phượng lại xuất hiện
- Quyển 4 - Chương 78: Đại hỷ gả cưới
- Quyển 4 - Chương 79: Đại hôn nghênh thú
- Quyển 4 - Chương 80: Tam bái thiên địa
- Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 82: Dạ khởi binh thương
- Quyển 4 - Chương 83: Nàng dâu dâng trà
- Quyển 4 - Chương 84: Ngọc tỷ Mộ Dung thị
- Quyển 4 - Chương 85: Gan hùm mật gấu
- Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết
- Quyển 4 - Chương 87: Thủ đoạn thiết huyết
- Quyển 4 - Chương 88: Lại xuất hiện di chiếu
- Quyển 4 - Chương 89: Thâm hải tàng long
- Quyển 4 - Chương 90: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
- Quyển 4 - Chương 92: Tân Đế đăng cơ
- Quyển 4 - Chương 93: Kinh hồn đoạt phách
- Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
- Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta
- Quyển 4 - Chương 96: Cái gì cũng tốt
- Quyển 4 - Chương 97: Giận xông vào Kim điện
- Quyển 4 - Chương 98: Đế sư Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
- Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản
- Quyển 4 - Chương 101: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 4 - Chương 102: Mưu định chế động
- Quyển 4 - Chương 103: Tràn ngập nguy cơ
- Quyển 4 - Chương 104: Liệt hỏa đốt người
- Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
- Quyển 4 - Chương 106: Sự lựa chọn của Thiệu Trác
- Quyển 4 - Chương 107: Đế sư bị giết
- Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
- Quyển 4 - Chương 109: Mổ bụng phanh ngực
- Quyển 4 - Chương 110
- Quyển 4 - Chương 111
- Quyển 4 - Chương 112
- Quyển 5 - Chương 1: Điều binh khiển tướng
- Quyển 5 - Chương 2: Bảo vật vô giá
- Quyển 5 - Chương 3: Thưởng mẫu đơn trong đêm
- Quyển 5 - Chương 4: Xuất binh dẹp loạn
- Quyển 5 - Chương 5: Cả nước trưng binh
- Quyển 5 - Chương 6: Bày tiệc mời khách
- Quyển 5 - Chương 7: Thuyết phục trong nháy mắt
- Quyển 5 - Chương 8: Phu thê tình thâm
- Quyển 5 - Chương 9: Quyết định thắng bại sau cùng
- Quyển 5 - Chương 10: Ngày xuân trời đẹp
- Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
- Quyển 5 - Chương 12: Nhận thay ấn soái
- Quyển 5 - Chương 13: Thù Tình điểm binh
- Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
- Quyển 5 - Chương 15: Tế cờ xuất chinh
- Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
- Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
- Quyển 5 - Chương 18: Một phòng xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
- Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 21: Mỹ nhân như hoa
- Quyển 5 - Chương 22: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 23: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 24: Tự nhận ác quả
- Quyển 5 - Chương 25: Lưỡng chiến lưỡng bại
- Quyển 5 - Chương 26: Ai biết tính kế
- Quyển 5 - Chương 27: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 5 - Chương 28: Có thù tất báo
- Quyển 5 - Chương 29: Tôn chủ Mặc các
- Quyển 5 - Chương 30: Huyết mạch truyền thừa
- Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
- Quyển 5 - Chương 32: Di hồng hương diễm
- Quyển 5 - Chương 33: Thu phục Lăng gia
- Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
- Quyển 5 - Chương 35: Giành lại giang sơn
- Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
- Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu
- Quyển 5 - Chương 38: Hóc lóc om sòm. Giở trò cay độc
- Quyển 5 - Chương 39: Viết hộ hưu thư
- Quyển 5 - Chương 40: Tin đồn ly hôn
- Quyển 5 - Chương 41: Mạnh mẽ ban hôn
- Quyển 5 - Chương 42: Khuynh quốc hỗ trợ
- Quyển 5 - Chương 43: Nhớ đến đau lòng
- Quyển 5 - Chương 44: Danh chính ngôn thuận
- Quyển 5 - Chương 45: Đào hoa chỉ quý
- Quyển 5 - Chương 46: Nhanh chóng thành hôn
- Quyển 5 - Chương 47: Truyền khắp thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 48: Áo hồng rực lửa
- Quyển 5 - Chương 49: Mẫu đơn biến mất
- Quyển 5 - Chương 50: Để lại ngọc minh châu
- Quyển 5 - Chương 51: Diễm quan quần phương
- Quyển 5 - Chương 52: Nghịch thiên cải mệnh
- Quyển 5 - Chương 53: Lật Càn Khôn
- Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
- Quyển 5 - Chương 55: Nghe triều nghị chính
- Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước
- Quyển 5 - Chương 57: Phao chuyên dẫn ngọc (*)
- Quyển 5 - Chương 58: Trên đá Tam Sinh (*)
- Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời
- Quyển 5 - Chương 60: Một vạn khinh kỵ binh
- Quyển 5 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
- Quyển 5 - Chương 63: Nhân duyên định mệnh
- Quyển 5 - Chương 64: Chân tướng sáng tỏ
- Quyển 5 - Chương 65: Nghị hôn lập hậu
- Quyển 5 - Chương 66: Ký kết nhân duyên
- Quyển 5 - Chương 67: Tinh thần can đảm
- Quyển 5 - Chương 68: Lại nghị hôn sự
- Quyển 5 - Chương 69: Ba ngàn tình ý
- Quyển 5 - Chương 70: Nguy tại sớm tối
- Quyển 5 - Chương 71: Khởi tử hồi sinh
- Quyển 5 - Chương 72: Sinh Tử trận
- Quyển 5 - Chương 73: Hai quân giao chiến
- Quyển 5 - Chương 74: Làm vợ cả đời
- Quyển 5 - Chương 75: Cùng chung mục đích
- Quyển 5 - Chương 76: Chỉ có thể là của hắn
- Quyển 5 - Chương 77: Tương tư tận xương
- Quyển 5 - Chương 78: Không có cách nào với hắn
- Quyển 5 - Chương 79: Cởi bỏ khúc mắc
- Quyển 5 - Chương 80: Tham nghị quân sự
- Quyển 5 - Chương 81: Ngoài dự đoán của mọi người
- Quyển 5 - Chương 82: Một trận thắng
- Quyển 5 - Chương 83: Tâm nữ nhân
- Quyển 5 - Chương 84: Người đánh cờ
- Quyển 5 - Chương 85: Vui vẻ chịu đựng
- Quyển 5 - Chương 86: Tình đến chỗ sâu
- Quyển 5 - Chương 87: Quyết tâm đánh cược một lần
- Quyển 5 - Chương 88: Cường ngạnh chặn lại
- Quyển 5 - Chương 89: Bất viễn vạn dặm (*)
- Quyển 5 - Chương 90: Song sinh tử
- Quyển 5 - Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Quyển 5 - Chương 92: Bẫy rập đính hôn
- Quyển 5 - Chương 93: Đón gió tẩy trần
- Quyển 5 - Chương 94: Máu mủ tình thâm
- Quyển 5 - Chương 95: Quân cờ chôn sâu
- Quyển 5 - Chương 96: Có thai
- Quyển 5 - Chương 97: Đêm khuya lên đường
- Quyển 5 - Chương 98: Sinh tử khóa tình
- Quyển 5 - Chương 99: Hàn trì vạn năm
- Quyển 5 - Chương 100: Thời khắc sinh tử
- Quyển 5 - Chương 101: Khói lửa luân phiên nổi lên
- Quyển 5 - Chương 102: Cùng chung nhịp thở
- Quyển 5 - Chương 103: Trận chiến Bát Hoang
- Quyển 5 - Chương 104: Hai quân kinh biến
- Quyển 5 - Chương 105: Lấy mạng đổi mạng
- Quyển 5 - Chương 106: Thảm bại hoàn toàn
- Quyển 5 - Chương 107: Chiến trường chiêu phu
- Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày
- Quyển 5 - Chương 109: Cự tuyệt thu mỹ nhân
- Quyển 5 - Chương 110: Bí mật ngàn năm
- Quyển 5 - Chương 111: Khổ tận cam lai
- bình luận