Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
Edit: ElisaBeta: Vi ViSau bức bình phong đã không còn truyềnra tiếng động nào nữa, hiển nhiên Dung Cảnh đã đã thay đồ xong, nhưngnghe Vân Thiển Nguyệt nói nên chưa đi ra ngay.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt có chút khócoi, từ lúc đi vào cái thế giới này nàng đã quên nữ nhân còn có chuyệnquỳ thủy này rồi, đã hỏi người khác dùng cái gì đâu? Nàng ngẩng đầunhìn thoáng qua bình phong, hít sâu một hơi, dù sao mất mặt cũng khôngphải chỉ có lúc này, lại ném mặt mũi thêm một lần nữa thì có làm sao a?Mở miệng đối bên ngoài nhẹ hô, “Triệu ma ma, ngươi tiến vào một chuyến.”

“Tiểu thư, Triệu ma ma đang ở trù phòng! Người có chuyện gì thì có nô tỳ đây!” thanh âm Thải Liên từ bên ngoài truyền đến.

“Ngươi không được, đi tìm Triệu ma mađến!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Thải Liên còn nhỏ hơn nàng, đoán chừngcũng không hiểu chuyện này.

“Vâng!” Thải Liên tuy nghi hoặc nhưng vẫn là nghe lời mà đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt dùng chăn phủ lên thân thể, lẳng lặng chờ đợi, Dung Cảnh đứng sau bức bình phong cũng rất có kiên nhẫn.

Không bao lâu, Triệu ma ma đẩy cửa vào,nàng nhìn lướt qua gian phòng, kinh ngạc không nhìn thấy Dung Cảnh, nhẹgiọng hỏi thăm, “Tiểu thư, ngài tìm lão nô?”

“Ngươi… Ngươi đến cái kia… thì dùng cái gì?” Vân Thiển Nguyệt kéo Triệu ma ma qua, thấp giọng hỏi thăm.

“Tiểu thư nói cái nào?” Triệu ma ma nghi hoặc.

“Chính là cái… Đồ vật nữ nhân cần đếnkhi …” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt ép tới cực thấp, nhưng gian phòng quátĩnh, nàng cảm giác mình mà nói vẫn rất rõ ràng.

“Đồ vật nữ nhân cần đến?” Triệu ma ma trong lúc nhất thời nghĩ không ra đó là cái gì. Như lọt vào trong sương mù.

“Ai nha, chính là quỳ thủy. Ngươi đếnquỳ thủy dùng cái gì đệm lên?” Vân Thiển Nguyệt bất chấp bất cứ giá nàorồi, cũng không thấp giọng nữa. Dù sao cái gia hỏa lòng dạ hiểm độc kia cũng biết hết rồi, nàng cần sợ gì nữa.

“Ah! Tiểu thư nói chính là quỳ thủy,tiểu thư… Tiểu thư ngài đến quỳ thủy? Thật là chuyện vui vô cùng a!”Triệu ma ma hiểu ra, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời,chuyện này có cái gì đáng mừng a. Nàng nhấn mạnh từng chữ từng câu mànói: “Đừng vội vui mừng, ta hỏi ngươi dùng cái gì đệm lên?” Nàng lần đầu phát hiện bên người không có người nhanh nhẹn một chút thì thực khôngđược a!

“Tiểu thư ngài chờ, lão nô đi lấy đến cho ngài.” Triệu ma ma vừa dứt lời, vui rạo rực chạy ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt ôm chăn bọc lấy thân thể tiếp tục chờ đợi.

Không bao lâu Triệu ma ma quay trở lại,cầm trong tay một cái túi đựng đồ đạc, nàng bước nhanh đến trước giường, đưa túi cho Vân Thiển Nguyệt, “Chính là dùng cái này.”

“Cái này?” Vân Thiển Nguyệt đưa tay tiếp nhận túi, mở to hai mắt, “Vật này… Có thể sử dụng sao?”

“Có thể sử dụng a! Lão nô tính toán tiểu thư sắp tới lúc cập kê rồi, quỳ thủy cũng nên đến rồi. Trước đó vàingày đã may chuẩn bị cho tiểu thư rất nhiều để đó. Tiểu thư dùng cái này trong đó được lót bằng bông rồi may thành đấy, mềm mại, tự nhiên là tốt nhất. Tụi nô tỳ bình thường dùng đều là từ sợi đay xốp may thành, sovới vật này thì kém không biết bao nhiêu…” Triệu ma ma vội vàng nói.

Vân Thiển Nguyệt quan sát chiếc túi trong tay có chút im lặng, nửa ngày không nói lời nào.

“Tiểu thư?” Triệu ma ma nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Cái này có thể sử dụng trong bao lâu?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Ước chừng nửa ngày a! Còn xem quỳ thủycủa tiểu thư nhiều bao nhiêu. Nếu nhiều, cũng được một canh giờ, nếu ítcó thể nửa ngày.” Triệu ma ma nói.

Quỳ thủy của nàng làm ướt một mảnggiường không nói, còn dính lên quần áo của mình và Dung Cảnh rất nhiều,có phải được tính vào dạng có rất nhiều không? Cũng chính là một canhgiờ rồi, nhưng mà đây là do Triệu ma ma đích thân may lấy, chưa đượckhử trùng, sạch sẽ chứ? Nàng có một loại xúc động muốn khóc a.

“Tiểu thư không hài lòng sao?” Triệu ma ma có chút luống cuống nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhắm lại hai mắt, nghĩđến nơi này là cổ đại, có thể có cái cho nàng dùng cũng không tệ rồi.Không thể yêu cầu rất cao muốn băng vệ sinh gì đó. Nàng lại mở to mắt,lắc đầu với Triệu ma ma, “Hài lòng. Ngươi đi xuống đi! Ta liền dùng cáinày.”

“Được! Vậy thì lão nô đi bẩm báo Lão Vương gia cùng Vương gia.” Triệu ma ma quay người đi ra ngoài.

“Đợi một chút, ngươi nói muốn đi báo cho gia gia cùng phụ vương ta biết?” Vân Thiển Nguyệt giật mình. Loạichuyện này còn muốn nhao nhao cho thiên hạ đều biết sao?

“Quỳ thủy của tiểu thư đến rồi, đâychính là chuyện vui a. Thân phận của người tôn quý, tự nhiên phải bẩmbáo Lão Vương gia cùng Vương gia, chuyện này cần phải được ghi sổ ghichép sự kiện trong phủ đấy.” Triệu ma ma lập tức nói.

“Vậy ngươi đi đi!” Vân Thiển Nguyệt có chút vô lực.

Triệu ma ma cảm thấy có lẽ là do đây làlần đầu tiên của tiểu thư, không quen, mới có bộ dáng như thế, cười cười lại an ủi hai câu. Lại nói tiếp, quỳ thủy của tiểu thư đến rồi vậyngười liền là người trưởng thành rồi. Ra khỏi phòng, cầm lấy ô che mưachạy về hướng viện của Vân Lão Vương gia.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Triệu ma ma vuimừng chạy ra Thiển Nguyệt Các, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn chiếc túi trong tay ngập ngừng một lát, lúc này mới kê lót vào, lại vội vàng sột sộtsoạt soạt thay đổi quần áo, thay tất cả xong xuôi, nàng mới đi giầy đểdưới giường vào. Có chút khó khăn mà nhìn một mớ lộn xộn trên giường vàmột đống quần áo, kể cả cẩm bào mà Dung Cảnh vừa mới ném xuống đất. Sắcmặt nàng không tốt đối với người đang đứng chờ sau bức bình phong hô,“Ngươi có thể đi ra!”

Dung Cảnh từ sau bức bình phong chậm rãi đi ra, ngọc nhan hơi nhuộm màu hồng.

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, ngóntay chỉ vào quần áo trên mặt đất, tức giận nói: “áo ngoài của ngươi phải làm sao bây giờ?” Cũng không thể để cho người của nàng cầm lấy đi giặtsạch a? Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?

“Ngươi trước thu lại đi! Không cần giặt sạch.” Dung Cảnh đề nghị.

“Ngươi chừng nào thì về phủ đệ của mình?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Miệng vết thương của ngươi tuy đã khép lại, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài. Ước chừng còn phải mấy ngày.” Dung Cảnh nói.

“Ta đây trước giữ cho ngươi, tối nay ngươi nghỉ ngơi ở bên cạnh đi. Không được phép ở phòng ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh gật gật đầu, lúc này lại cực kỳ thoải mái, “được!”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, khomngười nhặt quần áo trên mặt đất lên, nhét từng cái từng cái một vào tủđựng quần áo của mình. Ánh mắt của Dung Cảnh lóe lóe, chậm rãi đi đếntrước bàn ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi người Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đóng cửa tủ, xoay người lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Dung Cảnh. Nàng cảm giác mình da mặtdầy, nhưng vẫn không dày như người nam nhân này. Nàng còn chưa mở miệng, chợt nghe Dung Cảnh nghiêm túc nói: “Ngươi… Hay là trở lại nằm trêngiường a!”

“Không chết được.” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng trừng mắt hắn một cái.

Sắc mặt Dung Cảnh hiện lên một tia mấttự nhiên, che miệng ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không nói lời nào nữa.

Vân Thiển Nguyệt đi đến trước giường gom lại toàn bộ ga trải giường, ôm toàn bộ vào trong lòng, vài bước đi tớicửa, đẩy cửa ra, ném vào trong lòng Thải Liên, “Cầm lấy đi giặt sạch.”

“Vâng!” Thải Liên nghĩ đến ga giường này mới giặt đấy, nhưng cũng không dám nói gì, vội vàng tiếp nhận.

“Phân phó phòng bếp hầm cho tiểu thư nhà ngươi một nồi canh gà.” Giọng nói Dung Cảnh truyền ra.

Thải Liên bị dọa đến tay cũng run lên,đồ vật trong tay suýt nữa đều văng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơitrắng bệch nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vừa thấy bộ dáng tiểunha đầu này thì đã biết rõ nàng hiểu sai rồi. Nghĩ thầm cổ nhân quảnhiên đều trưởng thành sớm, tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi như vậythế mà còn hiểu nhiều hơn. Nàng quay đầu lại trừng Dung Cảnh, tức giậnnói với Thải Liên: “Ngươi nghĩ lung tung cái gì đấy? Ta có quỳ thủythôi.”

Thải Liên hiểu ra, có chút áy náy liếcnhìn Vân Thiển Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gật đầu, “Nô tỳ đingay!” Dứt lời, ôm đồ đạc quay người chạy.

Vân Thiển Nguyệt thấy Thải Liên chạytrong trời mưa, hạt mưa tách tách đánh lên trên người nàng. Thân thể nhỏ bé của nàng trong màn mưa lâm thâm từ từ thu nhỏ lại thành một điểm,nàng hít vào một hơi không khí mới mẻ, quay người đi trở về phòng.

“Thay thuốc a!” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt tiến đến, sắc mặt khôi phục trước sau như một, ấm giọng nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cũng không sĩ diện mà chống lại, gật gật đầu. Nữ nhân nha, đều có chút chuyện như vậy, bịmất mặt thì đã mất mặt rồi, nếu như cứ xấu hổ thì làm sao còn lăn lộnđược nữa? Nàng đối bên ngoài hô một tiếng, Thính Tuyết, Thính Vũ vộivàng bưng nước ấm từ từ đi vào.

Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên nhuyễn tháp, Dung Cảnh vén tay áo lên đứng dậy, bắt đầu thay thuốc cho miệng vết thương của nàng.

Vải lụa được mở ra, quả nhiên miệng vếtthương đã kết vảy, đúng như lời Dung Cảnh, vẻn vẹn chỉ là liền ở mặtngoài. Muốn liền toàn bộ ước chừng còn phải mấy ngày, nhưng cái này đãđủ để cho Vân Thiển Nguyệt bội phục y thuật của Dung Cảnh rồi, quảnhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp. Nàng không khỏi khen câu, “Ythuật coi như không tệ. Về sau ta nếu lại bị thương, liền nhờ vàongươi.”

Dung Cảnh dừng tay lại một chốc lát,giọng điệu có chút trầm lại, “Không được ăn nói bậy bạ, về sau khôngđược để bản thân bị thương.”

Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, khẽnói: “Cũng không ngẫm lại ta là như thế nào mới bị thương? Còn khôngphải bởi vì ngươi! Nếu không phải ngươi ngu xuẩn, ta sao có thể bịthương được?”

Dung Cảnh im lặng, sau một lúc lâu nói: “Về sau ta không ngu xuẩn nữa, cho nên ngươi cũng không được phép lại bị thương.”

“Ngươi nói không cho phép liền không cho phép sao? Ngươi là cái gì của ta a?” Vân Thiển Nguyệt khinh thường màbĩu môi, thấy Dung Cảnh dừng động tác lại, nàng lập tức thúc giục,“Nhanh một chút, ta đói chết. Ngươi làm xong ta còn ăn cơm ngon.”

Dung Cảnh nặng nề nhìn thật sâu VânThiển Nguyệt, bỗng nhiên cúi đầu xuống, có chút tự giễu nói: “Ngươi nóiđúng, ta không là gì của ngươi. Cho dù sau này ngươi nguyện ý bị thương, không có ngoại lệ như lúc này, ta sẽ không đi quản sống chết củangươi.”

Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt run lên.

Động tác trên tay Dung Cảnh lưu loát,rất nhanh liền rửa sạch thay thuốc băng bó kỹ cho nàng, đứng lên, nhìncũng không nhìn nàng một lần, nhấc chân đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Dung Cảnh không nói một lời, đẩy bức rèm ra, bước qua cửa phòng, cất bước vào trong mưa.

Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợiliền đuổi theo, xông ra khỏi cửa phòng, hạt mưa tí tách đánh lên ngườinàng. Ánh mắt của nàng bị mưa quất vào làm cho khó chịu, nhắm vào lại mở ra, vươn tay nhanh chóng bắt lấy ống tay áo của Dung Cảnh, phiền muộnnói: “Không thấy trời đang mưa sao? Ngươi muốn đi đâu?”

“Hồi phủ!” Dung Cảnh nhổ ra hai chữ, như trước không nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Không phải ngươi bảo qua hai ngày nữa mới hồi phủ sao? Sao hôm nay nói đi là đi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ta và ngươi chẳng hề liên quan chút xíu nào, ta cũng không phải người nào của ngươi, ta ở chỗ này làm cái gì?Ngươi cho rằng ta rất thanh nhàn sao? Sân viện tốt đẹp trong phủ đệ củamình không ở, lại chạy tới nơi này của ngươi để bị chế nhạo ghét bỏkhinh bỉ. Bản thế tử còn chưa giá rẻ như vậy.” Dung Cảnh giãy khỏi VânThiển Nguyệt, mặt không chút biểu cảm bỏ lại một câu, liền cất bước đira ngoài. Màn mưa lâm thâm như vây xung quanh hắn, cẩm bào màu trắngliền lấm tấm những hạt mưa lâm râm.

Miệng Vân Thiển Nguyệt há miệng, khôngphát ra bất cứ thanh âm nào, đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng DungCảnh rời đi, vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu thư…” Thính Tuyết, Thính Vũ vốnhầu hạ ở trong phòng, không nghĩ tới hai người đang vốn yên lành, độtnhiên không hài lòng liền trở mặt ngay, các nàng bị dọa liền vội vàngđuổi tới. Chỉ thấy Dung Cảnh đã đi mất, Vân Thiển Nguyệt đứng trong mưa. Hai người vội vàng dùng ống tay áo của mình một trái một phải che mưacho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng DungCảnh cũng không chút lưu luyến quay đầu nhìn lại mà rời khỏi ThiểnNguyệt Các. Trong lòng có chút phiền muộn, có chút tức giận lại có chútcảm xúc nói không rõ quẩn quanh trong lòng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng bị một đống lộn xộn trói buộc, mở không ra lại phát tác không được.

“Tiểu thư, bên ngoài trời đang mưa rấtlớn a! Cảnh thế tử cứ trở về phủ như vậy sẽ bị bệnh hư thân thể mất,ngài…” Thính Tuyết đánh bạo lên tiếng. Những ngày này nàng cảm thấy Cảnh thế tử ở lại khuê phòng tiểu thư ngày đêm chăm sóc, tuyệt đối là thíchtiểu thư đấy. Tiểu thư tuy thoạt nhìn rất là chán ghét mà vứt bỏ Cảnhthế tử, nhưng tiểu thư người có thể vì Cảnh thế tử ngăn cản ám khí cólẽ cũng không phải không thích ngài ấy. Vốn nàng cho rằng hai người nàytừ nay về sau sẽ tốt hơn, không nghĩ đến chuyện lại ra thế này.

“Đúng vậy a, tiểu thư, thân thể Cảnh thế tử gần đây rất yếu. Nếu như lại gặp mưa mà bệnh nặng…” Thính Vũ cũnggấp gáp lên tiếng. Nàng không rõ trước kia tiểu thư và Cảnh thế tử cãinhau đều tức giận một lát rồi thôi, hôm nay làm sao lại trở mặt rồi.Nhất là trong tình huống này. Ai mắc mưa mà bị thương thân thể đều không tốt.

“Thích đi thì đi! Trở về phòng!” VânThiển Nguyệt bỗng nhiên oán hận mà nói một câu, đẩy Thính Tuyết, ThínhVũ ra, bước nhanh vào phòng. Nàng có bệnh mới đuổi theo đến đây.

Thính Vũ, Thính Tuyết liếc mắt nhìnnhau, lại nhìn về phía cổng, đâu còn thấy được bóng dáng Dung Cảnh, vộivàng đuổi theo vào trong phòng.

Vân Thiển Nguyệt bước vào phòng đặt mông ngồi ở trên nhuyễn tháp, mắng một tiếng “thần kinh”, lại nghĩ tới câunói kia của mình quả thực là làm tổn thương lòng người. Nhưng trong ngày thường lời nàng nói còn châm chọc khiêu khích gấp trăm lần so với lờinày, hết lần này tới lần khác sao hôm nay tính tình hắn lại bộc phát.Trong lòng tuy hối hận, nhưng bảo nàng đuổi theo lần nữa là tuyệt đốikhông thể. Sắc mặt âm trầm mà ngồi trên nhuyễn tháp, âm thầm bực mình.

Thính Tuyết, Thính Vũ vào phòng, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt âm trầm, liếc mắt nhìn nhau, đều không dám nói lời nào nữa.

“Tiểu thư, đồ ăn xong rồi, nô tỳ bưngtới cho người nhé?” Thải Liên đem những chăn ga trải giường đến phònggiặt trở về, bước chân nhẹ nhàng mà tiến vào gian phòng, không thấy Dung Cảnh, kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, Cảnh thế tử đâu rồi?” Dứt lời, nàng mới phát hiện sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, lập tức ngậm miệng.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoángqua Thải Liên, nói với nàng: “Hắn đã đi rồi, ngươi đi đem cho hắn chiếcô, đừng nói là ta bảo ngươi đưa đấy.”

Thải Liên sững sờ, tuy nàng không quáthông minh, nhưng loại tình huống này ước chừng cũng có thể tưởng tượngra tiểu thư và Cảnh thế tử lại cãi nhau mà trở mặt rồi. Gật gật đầu,liền vội vàng lui ra ngoài, rất nhanh cầm một chiếc ô chạy ra khỏi Thiển Nguyệt Các.

Thính Tuyết, Thính Vũ âm thầm thở dàimột hơi, nghĩ đến tiểu thư vẫn còn quan tâm Cảnh thế tử. Hi vọng Cảnhthế tử có thể hiểu được.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hắn như thếnào cũng chăm sóc nàng hai ba ngày, bên ngoài trời còn mưa đây này! Nàng không thể quá cạn tình. Lúc này hắn cút ngay là tốt rồi, tốt nhất là về sau không quay trở lại. Tuy nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng lại cảm thấykhông thoải mái.

Không bao lâu sau , Thải Liên quay trởlại, chiếc ô trong tay cũng cầm trở về, nàng đi về yếu ớt nói với VânThiển Nguyệt: “Tiểu thư, lúc nô tỳ đuổi theo ra Cảnh thế tử đã lên xengựa đi rồi.”

“Huyền Ca đã trở về rồi?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ.

“Hình như không phải là hộ vệ tên Huyền Ca kia đánh xe.” Thải Liên lắc đầu.

Không phải Huyền Ca? Chẳng lẽ hắn sớm đã chuẩn bị đi rồi? Vân Thiển Nguyệt nói với Thải Liên nói: “Ngươi lại đira cửa lớn lần nữa, hỏi thị vệ giữ cửa, cái xe ngựa kia đứng chờ ở cửatừ lúc nào, hỏi lại xem là ai đánh xe?”

“Vâng!” Thải Liên lại quay người đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, đứng trướccửa sổ nhìn về phía bên ngoài, lúc này bỗng nhiên mưa to lên. Nàng thấybầu trời đều tối tăm mờ mịt, tâm trạng càng cảm thấy tối tăm phiền muộn.

Thính Tuyết, Thính Vũ đứng ở cửa, không dám thở mạnh.

Không bao lâu Thải Liên lại che ô chạytrở về, thở hồng hộc nói: “Tiểu thư, cái xe ngựa kia là vừa đến, cóngười nói là phu xe của Tôn ma ma trong cung. Tôn ma ma vừa đến liềnđụng phải Cảnh thế tử đang muốn trở về phủ, Tôn ma ma xuống xe, nên đểcho xe ngựa đưa Cảnh thế tử về phủ rồi. Tôn ma ma thì đi chỗ Lão Vươnggia, còn nói trong chốc lát sẽ qua chỗ của tiểu thư.”

“Ừ!” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt nghe không ra cảm xúc gì. Nghĩ đến hắn ngược lại may mắn, đã có sẵn xe về phủ!

“Tiểu thư… người và Cảnh thế tử làm saovậy? Có muốn nô tỳ lại đuổi theo mang ô đưa cho Cảnh thế tử?” Thải Liênđợi rất lâu lại không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt lên tiếng, nhẹ giọnghỏi. Nàng tóm lại là thiếp thân nô tỳ của Vân Thiển Nguyệt, bạo gan hơnThính Tuyết, Thính Vũ nên hỏi.

“Hắn đã ngồi xe ngựa rồi, ở đâu còn cần dùng ô? Không cần để ý tới!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay lại. Nàng nghĩ đến vì cái gì bản thân lại không thoải mái và tức giận, nàng không phải vẫn luôn chờ mong tên hỗn đản kia cách xa nàng một ít sao? Hôm nay chẳng phải là rất tốt rồi sao? Vừa nghĩ như thế, tức giận cũng khôngcòn, đè nén không thoải mái xuống đáy lòng, ngồi ở trước bàn, nói vớiThải Liên: “Sắp chết đói rồi, mau mau dọn cơm a.”

“Nô tỳ dọn thức ăn cho tiểu thư.” Thải Liên lui xuống.

“Bọn nô tỳ cũng đi!” Thính Tuyết, Thính Vũ đi theo Thải Liên cũng lui xuống.

Không bao lâu ba người bưng đồ ăn tới,Vân Thiển Nguyệt cầm lấy chiếc đũa dùng bữa, thế nào cũng cảm thấy đồ ăn đến trong miệng không có vị gì. Nhưng nàng vẫn ăn thật nhiều, thẳng đến khi ăn không vô mới để đũa xuống. Nghe có tiếng bước chân từ bên ngoàitiến vào Thiển Nguyệt Các, nàng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ, chỉ thấyTriệu ma ma dẫn Tôn ma ma từ từ tiến vào.

Hai người vừa đi vừa cười nói gì đó, hai gương mặt già nua cùng tươi cười như hoa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, tâmtrạng bỗng nhiên khá hơn nhiều, nàng khoát tay với đám người Thải Liên,“Đem những thứ này xuống đi, chuẩn bị một chén trà nóng, mời Tôn ma mavào phòng.”

“Vâng!” Đám người Thải Liên liền vội vã thu dọn những thứ trên bàn, mang trà nóng lên.

“Lão nô vâng lệnh Hoàng hậu nương nươngđến thăm Thiển Nguyệt tiểu thư, thuận tiện đưa cho Thiển Nguyệt tiểu thư bùa ước nguyện do Hoàng hậu nương nương thêu cho Vương phi.” Tôn mama ở ngoài cửa cung kính nói.

“Vào đi!” Vân Thiển Nguyệt dịu giọng nói.

Triệu ma ma tiến lên đẩy mành ra, Tôn ma ma tiến vào, trong tay cầm một cái hộp gấm, cung kính đưa cho Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt đưa tay tiếp nhận rồi mở ra, thấy bên trong là bảy cái bùa ước nguyện lớn nhỏ không thống nhất, đường thêu tuyệt đẹp,kỹ thuật thêu xuất sắc, nàng thầm khen một chút, hỏi: “Những bùa ướcnguyện này đều là từ chính tay hoàng hậu cô cô sao?”

“Đều là do nương nương tự tay làm. Ngàygiỗ Vương phi là mùng một tháng bảy, còn cách hai ngày, Thiển Nguyệttiểu thư ngàn vạn đừng quên buổi tối hôm đó đi viếng mộ của Vương phithì đốt bùa ước nguyện này đi.” Tôn ma ma căn dặn.

Mộ của mẹ ruột nàng ở nơi nào a? VânThiển Nguyệt thản nhiên gật đầu, “Được rồi! Chuyển lời cho cô cô rằng ta biết rồi, xin người yên tâm.”

“Lão nô chúc mừng Thiển Nguyệt tiểu thưtrưởng thành! Lát nữa lão nô hồi cung bẩm báo Hoàng hậu nương nương,nương nương tất nhiên sẽ vui mừng.” Tôn ma ma lại cười ha ha nói.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, không nghĩ tới cổ nhân còn rất để ý loại chuyên này, cười nói, “Vậy thì cám ơn Tôn ma ma rồi!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư khách khí rồi.Hai ngày này sau khi người bị thương, nương nương vẫn ăn ngủ không yên.Chỉ cần người dưỡng khỏi vết thương, Hoàng hậu nương nương liền bớt buồn rầu rồi, lão nô cũng vui mừng.” Tôn ma ma vội vàng nói. Dứt lời, nàngnhìn thoáng qua bốn phía, thấp giọng nói: “Nương nương còn có đôi lờimệnh lão nô truyền đạt cho Thiển Nguyệt tiểu thư.”

“Các ngươi đi xuống trước đi!” Vân Thiển Nguyệt hiểu ý, khoát tay với bọn người Thải Liên.

Bọn người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, Triệu ma ma liền nhanh chóng lui xuống, hơn nữa đóng cửa phòng, đi xa chút ít.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, nương nương nóinàng biết rõ người không muốn tiến cung cũng không muốn gả cho thái tửđiện hạ, nàng cũng không muốn người sẽ bước theo gót nàng gả vào cung.Cảnh thế tử… Nương nương nói Cảnh thế tử quá tốt, bị trời ghen ghét, mới bệnh nặng nằm trên giường mười năm, hôm nay cũng chỉ khá được nửa màthôi. Mặc dù về sau sẽ khỏi hẳn, nhưng ngài ấy lại quá mức phức tạp,cũng thực không phải là phu quân của tiểu thư. Huống hồ Hoàng Thượnglong tâm khó dò, Vinh vương phủ và Vân vương phủ sừng sững trăm năm đếnnay, chi hệ khổng lồ, mặc dù Cảnh thế tử thích người, đối xử khác biệtvới ngài, Hoàng Thượng cũng tuyệt đối không cho phép Vinh vương phủ vàVân vương phủ có quan hệ thông gia đâu. Cho nên, vì để tránh về sau tiểu thư chịu đau khổ, nếu là người có ý gì với Cảnh thế tử thì tốt nhất làcắt đứt thôi. Hơn nữa Cảnh thế tử tài cao, cao trên đám mây, thanh danhngười lại … Nếu như giữa người cùng Cảnh thế tử xảy ra biến cố, HoàngThượng tất nhiên sẽ bảo vệ Cảnh thế tử mà bỏ người. Đến lúc đó chỉ sợcục diện liền khó có thể thu thập.” Tôn ma ma hạ giọng, cúi thấp đầu,không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt, mỗi chữ mỗi câu được thốt ra thật rõràng.

Vân Thiển Nguyệt con mắt híp híp, nhìn Tôn ma ma, cũng không nói gì.

Tôn ma ma ngẩng đầu liếc nhìn Vân ThiểnNguyệt, từ trên mặt nàng nhìn không ra cảm xúc, Tôn ma ma cúi đầu xuống, lại hạ giọng tiếp tục nói: “Nương nương nói nếu là người thực thíchDung Phong công tử, nương nương thật vui mừng đồng ý. Dung Phong công tử tuy là bàng chi Vinh vương phủ, nhưng từ lúc Văn bá Hậu phủ độc lập môn hộ, liền bất hòa với Vinh vương phủ rồi. Hôm nay Văn bá Hậu phủ chỉ có hắn lẻ loi một mình, sau lưng không có quá nhiều sự giúp đỡ, nếu ngườigả cho hắn, chắc chắn sẽ đơn giản rất nhiều. Còn có Dung Phong công tửvề kinh tham gia đại hội Võ Trạng Nguyên, cho dù cuối cùng so với NhiễmTiểu vương gia ai thắng ai thua, Dung Phong công tử hẳn cũng được HoàngThượng trọng dụng đấy. Nếu như Dung Phong công tử cũng thích người,Hoàng Thượng muốn Dung Phong công tử trung tâm như một, có lẽ sẽ đồng ýgả người cho Dung Phong công tử cũng không chừng.”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục im lặng, cũng không nói gì.

Tôn ma ma rõ ràng cảm giác được áp lựcđến từ Vân Thiển Nguyệt, khiến cho lão ma ma đã sống nửa đời người trong cung cũng có chút không chịu nổi. Lúc này không dám lại ngẩng đầu nhìnVân Thiển Nguyệt, tiếp tục hạ giọng nói xong lời đang nói, “Nương nươngnói ngài cũng sắp cập kê rồi, không thể tiếp tục hồ đồ. Mặc dù mặtngoài có hồ đồ chút, nhưng trong lòng nên có tính toán, giờ đây tronglòng Hoàng Thượng nghĩ cái gì ai cũng nói không chính xác được. Nhưngcó một điểm có thể khẳng định, Hoàng Thượng thời thời khắc khắc chú ýVân vương phủ và Thiển Nguyệt tiểu thư người đấy. Chỉ cần đi sai mộtbước, hậu quả không thể lường được. Cho nên, tiểu thư phải hiểu rõ mọiviệc, nghĩ kỹ rồi làm sau. Nếu có chuyện gì tiểu thư có thể tiến cungtìm nương nương bàn bạc. Tuy nương nương không được Hoàng Thượng sủngái, nhưng làm vợ chồng nửa đời người, vẫn hiểu rõ Hoàng Thượng. Nươngnương có thể giúp tiểu thư giúp một tay, tất nhiên sẽ không đứng nhìnđứng ngoài quan sát. Chuyện ở Quan Cảnh viên hôm ấy là do Lão Vương giamuốn thăm dò thái tử điện hạ, đã sớm thông báo cho Hoàng hậu nươngnương, Hoàng hậu nương nương bất đắc dĩ mới phối hợp cùng thái tử điệnhạ đấy. Nương nương nói cho dù người không phải là cháu gái của nàng,nàng cũng nể tình Vương phi đã qua đời là mẹ ruột của người sẽ giúp đỡtiểu thư, hi vọng chuyện ngày ấy tiểu thư đừng có khúc mắc với Hoàng hậu nương nương.”

“Những lời nương nương nói, lão nô đều thuật lại đã xong.” Dứt lời, Tôn ma ma cúi thấp đầu lại không mở miệng.

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới nàng vừa mới nói chuyện này với Dung Cảnh thì Tôn ma ma đã tới nói với nàng mộtphen như vậy. Trong lòng nàng cũng nói không nên lời cảm nhận lúc này.Nghĩ muốn cười lạnh, lại cười không nổi. Nghĩ muốn tức giận, lại khôngthể trút ra. Nếu là ngày ấy trong hoàng cung nàng không nấp vào nghethấy cuộc nói chuyện của Hoàng Hậu và Minh Phi, lúc này chắc chắn nàngsẽ tức giận đánh đuổi Tôn ma ma ra ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác ngày ấy nàng lại nghe thấy được cuộc trò chuyện kia. Biết rõ hoàng hậucó lòng tốt, cái cô cô này của nàng dường như vô cùng tốt với nàng. Thếmà ngày ấy lúc nàng mới đến, trời đưa đất đẩy làm sao mà thấy người phối hợp với Dạ Thiên Khuynh diễn ra màn ấy khiến cho nàng không hề có ấntượng tốt đẹp gì với người. Làm cho nàng mặc dù biết rõ người đối vớibản thân mình rất tốt cũng không thể thân thiết nổi.

Những lời này của Hoàng hậu cô cô, nàngkhông thể không nói phân tích cực kỳ thấu triệt, có thể thấy được dụngtâm lương khổ. Ngày ấy nàng phái Tôn ma ma đi hẳn là muốn nói một phennhư vậy gõ tỉnh nàng đấy, thế mà nàng bị thương dưỡng thương ở trongphủ, lúc này mới phái Tôn ma ma đến truyền đạt.

Vân Thiển Nguyệt đè nén cảm xúc nóikhông rõ là gì tỏng lòng, hắng giọng hỏi Tôn ma ma, “Cô cô phái ngươitruyền đạt những lời này có phải cũng truyền đạt cho gia gia của ta nghe không?”

Tôn ma ma giật mình, dường như khôngnghĩ tới Thiển Nguyệt tiểu thư nhạy cảm như thế, cung kính cúi đầu,“Hoàng hậu nương nương cố ý để cho nô tỳ đi chỗ Lão Vương gia trướctruyền đạt cho Lão Vương gia. Về sau nếu như Lão Vương gia cho phép lạiđến truyền đạt cho Thiển Nguyệt tiểu thư. Nô tỳ vừa mới truyền đạt choLão Vương gia rồi.”

“Nói như vậy là gia gia đồng ý lời nói này?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Sau khi lão Vương gia nghe xong chưanói đồng ý, cũng không nói không đồng ý. Chỉ để cho nô tỳ đem bùa ướcnguyện Hoàng hậu nương nương chuẩn bị cho Vương phi đưa cho tiểu thư.”Tôn ma ma lắc đầu, thấp giọng nói: “Lão nô cảm thấy là Lão Vương giangầm đồng ý rồi, cho nên liền đem những gì Hoàng hậu nương nương nóitruyền đạt cho Thiển Nguyệt tiểu thư.”

“Được, ta đã biết, vất vả ma ma rồi.”Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lại nói: “Ngươi nói cho cô cô, ta biết rõ nênlàm như thế nào. Nàng không cần quá quan tâm.”

“Vâng!” Tôn ma ma cung kính lên tiếng.Tuy Vân Thiển Nguyệt nói rất ít, nhưng trải qua một phen này, nàng cũngmẫn cảm phát hiện Thiển Nguyệt tiểu thư tuyệt đối không như bên ngoàiđồn đại. Trấn định cùng khí phách mức này, ngay cả Hoàng hậu nương nương sợ là cũng không sánh bằng.

“Thải Liên, tiễn Tôn ma ma ra phủ! Nếunhư xe ngựa của nàng còn chưa trở lại, liền dùng xe ngựa của ta.” VânThiển Nguyệt đối bên ngoài hô một tiếng.

“Vâng, tiểu thư!” Thải Liên đẩy cửa tiến đến, thi lễ với Tôn ma ma, “Tôn ma ma mời!”

“Lão nô cáo lui!” Tôn ma ma lui về hướng ra phía cửa phòng, cung kính hơn không biết bao nhiêu lần so sánh với dĩ vãng.

Thải Liên nhìn về phía Vân ThiểnNguyệt, Vân Thiển Nguyệt liếc mắt với Thải Liên một cái, Thải Liên vộivàng đi lấy bạc thưởng đuổi theo. Chút năng lực này nàng phải có. Nếukhông cũng không thể là thiếp thân tỳ nữ của Vân Thiển Nguyệt rồi.

Sau khi Tôn ma ma rời đi, gian phòng yên tĩnh trở lại.

Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, sắc mặt có chút lạnh lùng, lại có chút không thay đổi.

Kiếp trước nàng là cô nhi, mệt chết cốgắng truy cầu giấc mộng leo lên đỉnh cao thành công của mình, cuối cùngkhông phải là sinh không mang được, chết cũng không thể mang theo sao. Ở kiếp này nàng có thể trọng sinh, nàng cảm thấy là trên trời quan tâm, đưa thân tình và vinh hoa phú quý mà kiếp trước nàng không cảm nhậnđược đến tận tay. Còn có một cái thân thể quần là áo lượt không thayđổi, còn kiếm được cái thanh danh không bị gò bó. Vốn tưởng rằng nàng có thể muốn làm gì thì làm, làm ăn chờ chết, an nhàn hưởng thụ, không nghĩ đến lại như vậy. Lão hoàng đế thoạt nhìn dần dần già đi, hết lần nàytới lần khác một cái bàn tay tiều tụy mà lại to lớn như một lưới lớn vôhình ở trên cao khống chế vận mệnh của nàng. Mà địa vị của Vân vương phủ và thân phận đích nữ duy nhất của Vân vương phủ trong kinh thành ThiênThánh đồng thời làm cho nàng dù muốn an nhàn cũng không cho phép nàngtiếp tục an nhàn nữa.

Như vậy trong khoảng thời gian ngắn, từThôi Tình Dẫn, đến việc không hiểu sao lại rớt xuống mật đạo ở Linh ĐàiTự, lại đến chuyện bị Lãnh Thiệu Trác có ý đồ chặn lại bên đường sáthại, lại xảy ra chuyện hai ngày trước trăm tên tử sĩ âm thầm ám sát…Vân..vân, bàn tay phía sau …. những chuyện này đều từng lần từng lần bức bách nàng.

Chẳng lẽ muốn nàng lại tiếp tục nghiệp cũ sao?

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, thanh âm tại trong phòng tĩnh lặng cực kỳ rõ ràng. Có chút lạnh như băng.

Nàng lại tiếp tục nghiệp cũ thì có làm sao?

Chỉ là trước khi lần nữa tiếp tục nghiệp cũ, thì có phải nên làm gì đó không? Ví dụ như đầu tiên phải có lợithế, quyền lợi, thế lực chống lại Lão Hoàng Đế. Lại ví dụ như bản thânnàng, hôm nay một thân võ công mất hết, thân không một vật, ngoại trừMạc Ly và ba nghìn ẩn vệ của vương phủ, nàng hai bàn tay trắng, cứ nhưvậy mình có thể làm cái gì?

Vân Thiển Nguyệt dùng mười ngón nhẹ nhàng đặt tại trên trán, lẳng lặng trầm tư.

Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc suynghĩ như thế từ lúc nàng đi vào cái thế giới này. Không tiếp tục sống hờ hững với thân phận làm Vân Thiển Nguyệt, mà là để cho Lý Vân và VânThiển Nguyệt dung hợp, hôm nay thứ duy nhất nàng có là đầu óc của LýVân. May mắn sa sút trong thời gian dài như vậy còn chưa mất những trítuệ mà trước đây nàng vô cùng kiêu ngạo.

Đại não cấp tốc vận động, lần lượt táihiện những chuyện xảy ra từ lúc nàng mới tới cái thế giới này cho tớibây giờ. Cuối cùng dừng hình ảnh ở trên thân thể này, nếu muốn chống lại lão hoàng đế, có thể nắm số phận của mình ở trong tay mình, đầu tiênphải hiểu rõ thân thể này. Ví dụ như thân thể này che dấu chút ít bímật sâu như biển gì, đầu tiên phải tìm hiểu tất cả, chỉ khi hiểu đượcthân thể này, nàng mới có thể tìm được phương pháp đúng bệnh hốt thuốc.Nếu không tựa như lời hoàng hậu, đi sai một bước, hậu quả sợ là khó cóthể tưởng tượng.

Dù sao hôm nay nàng đã có cảm tình vớiVân vương phủ, Vân Lão Vương gia, Vân Vương gia, Vân Mộ Hàn, cùng vớinhững chi thứ thân tộc và các hạ nhân, phía sau nàng còn nhiều người như vậy, nàng không còn lẻ loi một mình, thân phận của nàng bày ở chỗ này,nàng một người phạm vào sai không đáng sợ, đáng sợ chính là những ngườiphía sau nàng chỉ sợ không chịu nổi. Cho nên, nàng nhất định phải có đầy đủ lợi thế và chuẩn bị.

Huống chi hôm nay ngoại trừ kế thừa chút ít sở học từ thân thể này thì nàng không hề còn chút ký ức nào. Cho nên không thể nóng vội. Nhưng mà may mắn nàng còn có thời gian, hôm nay ánh mắt mọi người đều chăm chú vào chuyện nàng và Dung Cảnh bị trăm tên tửsĩ ám sát giữa ban ngày. Đệ nhất mỹ nhân Nam Cương Diệp Thiến lại đi tới kinh thành, chú ý tới nàng tạm thời sẽ không quá nhiều. Nàng có thểnhân cơ hội này làm chút chuyện.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này, lạithả tay xuống, thấy Thải Liên đã đưa Tôn ma ma trở về, nàng lập tức đứng dậy đi tới cửa, nói với nàng: “Đem ô tới cho ta, ta đi chỗ gia gia mộtchuyến.”

Thải liên cả kinh, “Tiểu thư, bên ngoàitrời còn mưa đây này? Người tìm Lão Vương gia có việc gấp sao? Nếu không gấp đợi mưa tạnh hãy đi a! Vết thương trên cánh tay người không thểdính nước đấy.”

“Việc gấp!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Thải Liên đột nhiên phát hiện trong thời gian ngắn như vậy tiểu thư dường như lại không giống với lúc trước. Làm cho nàng muốn lắm mồm khuyên bảo cũng không dám mở miệng, như là lạikhôi phục như tiểu thư của trước kia, do dự một chút, cũng biết ngănkhông được, đưa ô trong tay cho Vân Thiển Nguyệt. “Ngươi không cần đitheo.” Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận chiếc ô rồi căng ra, bỏ lại một câu,ra khỏi phòng.

Nàng cảm thấy nàng cần phải thẳng thắnnói chuyện với Vân Lão Vương gia. Trước kia nàng vẫn luôn rụt cổ khôngmuốn đối mặt, hôm nay lại không thể không đi đối mặt. Cứ như người mùdồn sức đâm đầu, không bằng nói thẳng ra. Nếu Vân Lão Vương gia có thểkhông so đo, về sau nàng coi hắn như ông nội ruột của nàng, Vân vươngphủ chính là gia đình nàng. Nàng sẽ hết sức bảo vệ bản thân và Vân vương phủ. Nếu Vân Lão Vương gia so đo, như vậy hậu quả xấu nhất chính lànàng trả lại cho cháu gái hắn thân thể này là được.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ như vậy, rất nhanh liền ra khỏi Thiển Nguyệt Các.

Mưa lâm thâm đập vào tán ô, tí táchkhông dứt, cực kỳ rõ ràng. Trên đường từ Thiển nguyệt Các đi thông tớiviện của Vân Lão Vương gia tĩnh lặng không người, nàng một đường thôngsuốt, rất nhanh là đến sân viện của Vân Lão Vương gia.

Ngọc Trạc thấy Vân Thiển Nguyệt đi vàoliền cả kinh, vội vàng khẩn trương ra đón, “Thiển Nguyệt tiểu thư, người làm sao tới rồi? Nếu người có chuyện gì phái người đến truyền lời nóimột tiếng là được, người còn bị thương đây này!”

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười với Ngọc Trạc, “Không có chuyện gì, vết thương đỡ một ít rồi. Đến xem gia gia.”

“Lão Vương gia đang trong phòng! Người mau vào đi thôi!” Ngọc Trạc vội vàng vén rèm.

Vân Thiển Nguyệt đưa ô cho Ngọc Trạc, chậm rãi vào phòng. Chỉ thấy Vân Lão Vương gia vừa dùng ngọ thiện (ăn trưa) xong, đang thưởng thức trà. Nàng hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Vân Lão Vương gia, hô một tiếng gia gia.

“Xú nha đầu, ngươi không dưỡng thươngnghiêm chỉnh, trời mưa lớn như vậy chạy nơi này làm cái gì?” Vân LãoVương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, đánh giá nàng từ trên xuống dưới mộtlần, hôm nay lộ ra vẻ mặt ôn hoà hơn so với mọi lần, quan sát xong không liền gật đầu, “Trong nháy mắt ngươi từ tiểu nha đầu liền là ngườitrưởng thành rồi. Tốt lắm! lão đầu tử ta cuối cùng có thể ăn nói vớimẫu thân đã mất của ngươi rồi.”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu xuống, bỗngnhiên có chút do dự nàng có nên nói không, quyết định như vậy đến cùnglà đúng hay không. Nhưng nếu không nói, nàng thật sự không hề biết gìvới thân thể này, nếu là làm sai chuyện gì, liên luỵ đến Vân vương phủvà lão đầu này thì nàng sẽ hối tiếc không kịp. Nếu nói, nếu Vân LãoVương gia không phải người so đo hẳn là có thể chỉ điểm chút cho nàng,nàng cố lấy dũng cảm mở miệng, “Gia gia, ta là tới nói với người, takhông phải tôn nữ của người đâu, ta thật ra là…”

“Vô liêm sỉ!” Vân Lão Vương gia vốn vẻmặt ôn hoà đột nhiên giận tím mặt, không đợi Vân Thiển Nguyệt nói chohết liền tức giận đến râu mép vểnh lên. Thò tay chỉ về phía nàng, “Ngươi cái xú nha đầu nổi điên cái gì vậy? Vừa rồi làm Cảnh thế tử tức giậnbỏ đi, ta không tìm tới ngươi tính sổ thì thôi, ngươi lại còn chạy tớinơi này nổi điên! Ngươi không phải tôn nữ của ta thì ai là tôn nữ củata? Lại lần nữa đem chuyện này ra nói một câu xem ta có đánh gãy châncủa ngươi hay không!”

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Vân Lão Vương gia, nàng trước kia lo trước lo sau sợ hãi bị hắn pháthiện nàng không phải cháu gái của hắn mà sẽ bị đưa lên công đường. Hômnay nàng đến tận trước cửa nói ra mà người ta lại không tin. Nhưng màcái này cũng khó trách hắn không tin, loại chuyện này xác thực là khôngthể tưởng tượng, nàng lui về phía sau một bước, rất nghiêm túc nói: “Gia gia, ta nói là sự thật, ta thực không phải …”

“Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Vân LãoVương gia giơ quải trượng lên, trừng mắt giận dữ nói với Vân ThiểnNguyệt: “Nói thêm câu nữa, ta mặc mệ ngươi bị thương hay không bịthương, đều đánh ngươi một trận!”

Vân Thiển Nguyệt như thế nào cũng khôngcó ngờ tới loại tình huống này, nhưng không thể cứ như vậy mà nửa đườnglại bỏ cuộc. Nàng lại lui về phía sau một bước, vẫn nỗ lực thuyết phụclão nhân này, “Gia gia, ta đang nói sự thật với người, ta thật ra là…”

Nàng vừa mở đầu, quải trượng của VânLão Vương gia cũng đã nhắm vào người nàng. Hơn nữa nhắm đúng vào mặtnàng, ra tay không lưu tình một chút nào.

Vân Thiển Nguyệt giật mình, vội vàngnghiêng người tránh thoát, nhưng cái cánh tay còn lành lặn kia vẫn bịđuôi quải trượng quét trúng, rất đau nha, nàng đưa tay che cánh taytrừng mắt nhìn Vân Lão Vương gia, “Người thật đúng là đánh a! Ta cònđang bị thương đây này!”

“Đúng là đánh ngươi, ngươi còn dám nóibậy nói bạ một câu, xem ta đánh có đánh chết đứa cháu bất hiếu như ngươi không.” Vân Lão Vương gia thoạt nhìn quả thực nổi giận. Ngày xưa tuyhắn thường gào to với Vân Thiển Nguyệt, nhưng chưa từng thực động tayđộng chân. Hôm nay quải trượng văng ra không nói, còn có tư thế chuẩn bị quơ lấy cái ghế.

Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng. Sớmbiết sẽ có loại kết quả như vậy, trước kia nàng còn sợ đầu sợ đuôi sợhắn phát hiện cái rắm a! Nàng có chút phiền não mà hừ một tiếng, “Khôngnói thì không nói! Gia gia người cho là ta cam tâm tình nguyện tới tìmchuyện để bị người đánh sao!”

Dứt lời, nàng lại không để ý tới Vân Lão Vương gia, có chút hờn dỗi xoay người muốn đi ra ngoài.

“Ngươi đã có sức lực nổi điên hồ nháo,xem ra đi một chuyến tới Vinh vương phủ là không có vấn đề đâu. Lão đầutử ta mặc kệ ngươi là trêu chọc Cảnh thế tử thế nào mà làm hắn không vui rồi, hiện tại lập tức đi Vinh vương phủ tìm hắn xin lỗi.” Vân Lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt muốn ra khỏi cửa phòng, hầm hừ ném ra một câu cho nàng.

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt tức giận trả lời một câu, cũng không quay đầu lại bước tiếp ra cửa phòng.

“Ngươi dám! Nếu ngươi dám không đi, ta liền đuổi ngươi ra khỏi Vân vương phủ!” Vân Lão Vương gia giận dữ.

“Tùy người, muốn đuổi liền đuổi, cái địa phương rách nát này ta chính là không muốn ở đây này!” Vân Thiển Nguyệt có chút cáu kỉnh nói ra một câu. Nàng chọc ai rồi hả? Vừa tỉnh lại liền nuốt cả cơn giận. Nàng xử lý chuyện sai thì cũng thôi đi, hôm naychuyện này nàng cho là đúng cũng sai rồi. Sớm biết như vậy mới không tới nơi này để nhận thêm tức giận.

“Ngươi…” Vân Lão Vương gia dường như khó thở im bặt.

Vân Thiển Nguyệt bước nhanh vào trong màn mưa, rất nhanh liền rời khỏi sân viện của Vân Lão Vương gia.

Ngọc Trạc một mực canh giữ ở cửa, khôngnghĩ tới Vân Thiển Nguyệt vừa mới tiến vào liền náo loạn với lão Vươnggia rồi tức giận đi ra. Nàng sững sờ chỉ chốc lát, thấy Vân Thiển Nguyệt nổi giận đùng đùng rời khỏi giữa trời mưa, vội vàng cầm ô đuổi theonàng, khuyên nhủ: “Thiển Nguyệt tiểu thư, thứ cho nô tỳ nói nhiều, người thực không nên nói lời như vậy với Lão Vương gia. Lão Vương gia nângngười trong lòng bàn tay cũng sợ người bị đau đấy. Người sao có thể nóingười không phải thân tôn nữ của Lão Vương Gia! Cái này sẽ làm tổnthương trái tim của Lão Vương gia a.”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, trong lòngcó chút bực mình lại có chút bất đắc dĩ, đưa tay tiếp nhận ô che trênđầu, dịu giọng nói với Ngọc Trạc: “Ta là nổi điên rồi, liền chọc tứcgia gia một chút, ai kêu gia gia ngày thường vênh mặt hất hàm sai khiếnlại mắng lại dọa ta kia mà. Hôm nay trong lòng ta không vui, liền tớitìm gia gia để cho người cũng không vui theo.”

Ngọc Trạc không nghĩ tới là lý do này, ngẩn người, “xì” một tiếng nở nụ cười, “Lão Vương gia chính là đau tiểu thư!”

“Ta biết rõ! Cho nên hôm nay ta cũng tới làm đau gia gia một chút.” Vân Thiển Nguyệt không muốn nói nữa, câu nói vừa dứt liền cầm ô rời khỏi. Trong lòng phiền muộn chỉ có nàng tự mìnhbiết.

Ngọc Trạc cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là tính tình trẻ con, mỉm cười quay trở về chỗ Vân Lão Vươnggia. Vào phòng chỉ thấy Lão Vương gia râu mép vểnh lên trừng mắt nhìnphía ngoài cửa sổ, nàng vội vàng nhặt quải trượng lên, cười khuyên nhủLão Vương gia: “Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn là đứa trẻ, Lão Vương gia ngàn vạn đừng giận hại người, nàng là cố ý chọc giận người đấy!”

Vân Lão Vương gia hừ một tiếng, mắng:“Xú nha đầu, từ khi đụng hư mất đầu óc càng kỳ lạ rồi! Cái gì bậy bạcũng dám nói! Nếu để cho ta lại nghe được một câu như vậy nữa, ta liềnthực đánh gãy chân của nàng!” Dứt lời, hắn vẫn hầm hừ nói: “Ngươi điVinh vương phủ một chuyến, tìm Cảnh thế tử… Ai, thôi đi, lão đầu tử tamới chẳng muốn quản cái xú nha đầu thiếu gân kia! Nàng thích giày vònhư thế nào liền giày vò như thế a! Nếu là Cảnh thế tử thật có lòng,tất nhiên sẽ có biện pháp trị nàng.”

Ngọc Trạc nghe vậy che miệng cười, “LãoVương gia nói đúng, người thực không cần hao tổn tinh thần. Theo nô tỳthấy Cảnh thế tử vô cùng để bụng Thiển Nguyệt tiểu thư đấy. Chỉ có điềuphía Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương …”

“Lão đầu tử ta tự nhiên sẽ không nhìnlầm Cảnh thế tử. Thế nhưng mà cái xú nha đầu này thì khó nói. Nàng còntiếp tục hồ nháo thì người ta vẫn để ý nàng mới là lạ? Về phần HoàngThượng và Hoàng hậu nương nương…” Vân Lão Vương gia hừ lạnh một tiếng,không nói chuyện.

Ngọc Trạc cũng không hề nói tiếp nữa, có chút lo lắng tiến tới cho đấm lưng Lão Vương gia.

“Mọi chuyện do người tạo nên!” Qua hồi lâu, Vân Lão Vương gia ném ra một câu, nhắm mắt lại.

Ngọc Trạc tâm tư khẽ động, thấy LãoVương gia không muốn nói nữa, động tác đấm lưng cho hắn càng nhẹ, cũngkhông nói thêm gì nữa.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt bực mình đi một đoạn đường, dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía sân viện của Vân LãoVương gia. Toàn bộ đại viện này được mưa bụi bao phủ, nàng chăm chúnhìn, chợt có chút buồn cười vì chuyện vừa mới xảy ra.

Chiếm cứ thân thể này giống như là trộmđi hạnh phúc của người khác, chuyện này vẫn là một cái nút thắt tronglòng nàng. Nàng muốn thẳng thắn nói rõ ngoài việc muốn hiểu rõ bí mậtthân thể này sẽ giúp đỡ nàng đối kháng với lão hoàng đế ra, quan trọngnhất là tháo được nút thắt trong lòng nàng, không muốn giống như là ăntrộm. Tuy không người nào biết, nhưng nàng luôn cảm thấy cửa ải tronglòng khó vượt qua. Một trận ầm ĩ hôm nay, lại làm cho khúc mắc củanàng tháo gỡ, cũng kéo nàng từ trong áy náy và mệt mỏi ra ngoài.

Nàng không phải Vân Thiển Nguyệt trướckia thì có liên quan gì? Từ ngày nàng đi vào thế giới này cho tới bâygiờ, gia gia của nàng, phụ thân của nàng, ca ca của nàng, tỳ nữ củanàng, còn có những người cùng sự việc trong khoảng thời gian ngắn đều đã liên quan đến nàng quá sâu, đã sớm lôi kéo nàng vào trong đó, khiếnnàng không thể hành động như một người đứng xem ở ngoài. Nàng đã chínhlà Vân Thiển Nguyệt, không phải cũng thế. Bất kể là bởi vì những ngàyngày nàng đóng vai chủ nhân thân thể này trình độ quá cao lừa gạt đượclão Vương gia, hay là Lão Vương gia cho dù biết rõ nàng không phải tônnữ của hắn trong lòng lại giả hồ đồ cố ý chặn đứng lời của nàng đuổinàng ra ngoài. Tóm lại lúc này khúc mắc của nàng đã được cởi bỏ, có thểkhông cố kỵ mà tiếp tục làm người rồi.

Không chỉ làm Vân Thiển Nguyệt, cũng làm Lý Vân!

Linh hồn Lý Vân hai mươi mấy năm thâmcăn cố đế và thân phận Vân Thiển Nguyệt cũng không phải nàng nói bỏ làcó thể bỏ! Đều không bỏ được, như vậy liền để cho nàng làm một con người hoàn toàn mới cũng không phải không thể, sống cuộc sống vui sơngs mà cả hai linh hồn Lý Vân và Vân Thiển Nguyệt đều chưa từng sống! Mới khônguổng công sống cuộc đời này.

Vừa nghĩ như thế, tuy không có từ chỗLão Vương gia đạt được bí mật của thân thể này, nhưng khúc mắc chôn giấu dưới đáy lòng lại được tháo gỡ. Tâm trạng Vân Thiển Nguyệt sáng sủa hẳn lên, nàng cảm giác cả người dễ chịu rất nhiều, giờ đây tất cả cũngkhông thể nóng vội, nhiệm vụ hàng đầu của nàng là dưỡng khỏi vết thươngtrên cánh tay, những việc khác sẽ tính sau.

Đã quyết định, Vân Thiển Nguyệt bung ôchuẩn bị rời khỏi, lúc này nghe được có tiếng bước chân từ sau lưng đếngần, nàng chậm rãi quay người lại. Thấy Vân Mộ Hàn đang che ô đi về phía nàng, liền dừng lại bước chân định rời đi, nhìn hắn đến gần.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận