Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)
- Quyển 3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm
- Quyển 3 - Chương 2: Hết sức đặc sắc
- Quyển 3 - Chương 3: Ta là phụ thân
- Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ
- Quyển 3 - Chương 5: Nồng đậm không thôi
- Quyển 3 - Chương 6: Tri âm tri kỷ
- Quyển 3 - Chương 7: Xuân ý tràn đầy
- Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
- Quyển 3 - Chương 9: Hồng tụ thiêm hương
- Quyển 3 - Chương 10: Một bước lên trời
- Quyển 3 - Chương 11: Ấn ký hoa lan
- Quyển 3 - Chương 12: Lớn lên quá mĩ rồi!
- Quyển 3 - Chương 13: Một cuộc mua bán
- Quyển 3 - Chương 14: Một đêm xuân phong
- Quyển 3 - Chương 15: Mỹ nhân tắm
- Quyển 3 - Chương 16: Thật là phong lưu
- Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
- Quyển 3 - Chương 18: Hai bí mật lớn
- Quyển 3 - Chương 19: Ôn nhu gặp mặt
- Quyển 3 - Chương 20: Tương tư tận xương
- Quyển 3 - Chương 21: Ta thích hắn
- Quyển 3 - Chương 22: Hưu thư
- Quyển 3 - Chương 23: Phối hôn cho công chúa
- Quyển 3 - Chương 24: Thỉnh chỉ gả cho
- Quyển 3 - Chương 25: Liếc mắt đưa tình
- Quyển 3 - Chương 26: Ván cờ động phòng
- Quyển 3 - Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó
- Quyển 3 - Chương 28: Đánh đập tàn nhẫn
- Quyển 3 - Chương 29: Phản ứng hoá học
- Quyển 3 - Chương 30: Sinh tử tương hứa* (Hứa sống chết có nhau)
- Quyển 3 - Chương 31: Thiên trường địa cửu
- Quyển 3 - Chương 32: Giải quyết dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi
- Quyển 3 - Chương 34: Thái tử thần bí
- Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
- Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
- Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa
- Quyển 3 - Chương 38: Ta thật cao hứng
- Quyển 3 - Chương 39: Hãy yêu thật nhiều
- Quyển 3 - Chương 40: Từ hôn luận kiếm
- Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)
- Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
- Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng
- Quyển 3 - Chương 44: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Quyển 3 - Chương 45: Không phải nàng không cưới
- Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
- Quyển 3 - Chương 47: Công tử luận nghệ (Nghệ: tài nghệ)
- Quyển 3 - Chương 48: Thật là ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 49: Ngàn dặm trở về
- Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
- Quyển 3 - Chương 51: Núi ngọc sụp đổ
- Quyển 3 - Chương 52: Bách điểu triêu phượng
- Quyển 3 - Chương 53: Đúng hạn đại hôn
- Quyển 3 - Chương 54: Cưới vợ, ám sát
- Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
- Quyển 3 - Chương 56: Dung Cảnh trở về
- Quyển 3 - Chương 57: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế
- Quyển 3 - Chương 59: Không phụ ý khanh
- Quyển 3 - Chương 60: Tham quan học tập động phòng
- Quyển 3 - Chương 61: Tình thương của cha như núi
- Quyển 3 - Chương 62: Linh thuật huyễn dung
- Quyển 3 - Chương 63: Mười dặm hoa đào
- Quyển 3 - Chương 64: Thê tử của ta
- Quyển 3 - Chương 65: Thương Đình bại thủ
- Quyển 3 - Chương 66: Nắm càn khôn
- Quyển 3 - Chương 67: Ngàn vạn chú mục
- Quyển 3 - Chương 68: Long Đằng Hổ Khiếu
- Quyển 3 - Chương 69: Vứt bỏ không cưới
- Quyển 3 - Chương 70: Mẹ con nhận nhau
- Quyển 3 - Chương 71: Biết sai có thể thay đổi
- Quyển 3 - Chương 72: Một ngày vui vẻ
- Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài
- Quyển 3 - Chương 74: Cùng chung một chồng
- Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
- Quyển 3 - Chương 76: Xao sơn chấn hổ*
- Quyển 3 - Chương 77: Khẩn cầu hưu thê (hưu thê: bỏ vợ)
- Quyển 3 - Chương 78: Tinh Tinh Chi Hỏa (Những vì sao)
- Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
- Quyển 3 - Chương 80: Gạo nấu thành cơm
- Quyển 3 - Chương 81: Trái tim dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 82: Không kìm lòng được
- Quyển 3 - Chương 83: Coi như viên mãn
- Quyển 3 - Chương 84: Hóa giải hiềm khích
- Quyển 3 - Chương 85: Lừa dối
- Quyển 3 - Chương 86: Cá chép vàng hóa rồng
- Quyển 3 - Chương 87: Thích đã nhiều năm
- Quyển 3 - Chương 88: Lòng dạ hiểm độc rất tốt
- Quyển 3 - Chương 89: Độc nhất vô nhị
- Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết
- Quyển 3 - Chương 91: Tình hình cha mẹ
- Quyển 3 - Chương 92: “Trừng phạt”
- Quyển 3 - Chương 93: Xuất giá lấy chồng
- Quyển 3 - Chương 94: Cấm thuật phệ hồn
- Quyển 3 - Chương 95: Ba đạo thánh chỉ
- Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
- Quyển 3 - Chương 97: Diện mạo như hoa như nguyệt
- Quyển 3 - Chương 98: Cập kê, cập quan
- Quyển 3 - Chương 99: Cùng trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 100: Được lợi không thua lỗ
- Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
- Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu
- Quyển 4 - Chương 3: Thiên lôi địa hỏa
- Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 5: Đúng là ngu ngốc
- Quyển 4 - Chương 6: Không có lương tâm
- Quyển 4 - Chương 7: Học dĩ trí dụng*
- Quyển 4 - Chương 8: Lao sư động chúng
- Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa
- Quyển 4 - Chương 10: Sẽ không buông tha
- Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
- Quyển 4 - Chương 12: Lật đổ Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
- Quyển 4 - Chương 14: Lạt thủ tồi hoa
- Quyển 4 - Chương 15: Đậy nắp quan tài định luận
- Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch
- Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ
- Quyển 4 - Chương 18: Liệu sự như thần
- Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu
- Quyển 4 - Chương 20: Gặp lại người lạ
- Quyển 4 - Chương 21: Binh mã bao vây
- Quyển 4 - Chương 22: Công thành giao phong
- Quyển 4 - Chương 23: Vây khốn thương đình
- Quyển 4 - Chương 24: Từ trên trời rơi xuống
- Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc
- Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương
- Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại
- Quyển 4 - Chương 28: Không phải ta không thể
- Quyển 4 - Chương 29: Tin đồn phấn hồng
- Quyển 4 - Chương 30: Quy tâm như mũi tên
- Quyển 4 - Chương 31: Một nắng hai sương
- Quyển 4 - Chương 32
- Quyển 4 - Chương 33: Chồn tía mây tía
- Quyển 4 - Chương 34: Hội thơ thưởng mai
- Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
- Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
- Quyển 4 - Chương 37: Chung sống ngọt ngào
- Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
- Quyển 4 - Chương 39: Giận hủy kim y
- Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên
- Quyển 4 - Chương 41: Chuyện tình của Khinh Noãn
- Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 43: Thiên hương quốc sắc
- Quyển 4 - Chương 44: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 45: Cự hôn không cưới
- Quyển 4 - Chương 46: Khúc nhạc thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 47: Độc hại quá sâu
- Quyển 4 - Chương 48: Đêm ngắm sao trời
- Quyển 4 - Chương 49: Cả triều chấn động
- Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn
- Quyển 4 - Chương 51
- Quyển 4 - Chương 52: Thiên hạ kinh diễm
- Quyển 4 - Chương 53: Bản ghi chép của công chúa
- Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
- Quyển 4 - Chương 55: Hậu duệ của Mộ Dung gia
- Quyển 4 - Chương 56: Thái hậu lâm nguy
- Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm
- Quyển 4 - Chương 58: Uy thác Đế tỷ
- Quyển 4 - Chương 59: Đoán được thân phận
- Quyển 4 - Chương 60: Thiên tử giá lâm
- Quyển 4 - Chương 61: Khứu giác nhạy bén
- Quyển 4 - Chương 62: Nụ hoa sắp nở
- Quyển 4 - Chương 63: Tiệc Tất Niên đêm giao thừa
- Quyển 4 - Chương 64: Xuất kỳ bất ý (*)
- Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 66: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 67: Nạp hỷ hạ sính (*)
- Quyển 4 - Chương 68: Thương định hôn kỳ (*)
- Quyển 4 - Chương 69: An bài liên hoàn
- Quyển 4 - Chương 70: Đêm xuân khổ đoản
- Quyển 4 - Chương 71: Qua sông đoạn cầu
- Quyển 4 - Chương 72: Tin vui liên tiếp
- Quyển 4 - Chương 73: Thượng Nguyên hoa đăng
- Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
- Quyển 4 - Chương 75: Chân Long Phượng hiện
- Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên
- Quyển 4 - Chương 77: Long phượng lại xuất hiện
- Quyển 4 - Chương 78: Đại hỷ gả cưới
- Quyển 4 - Chương 79: Đại hôn nghênh thú
- Quyển 4 - Chương 80: Tam bái thiên địa
- Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 82: Dạ khởi binh thương
- Quyển 4 - Chương 83: Nàng dâu dâng trà
- Quyển 4 - Chương 84: Ngọc tỷ Mộ Dung thị
- Quyển 4 - Chương 85: Gan hùm mật gấu
- Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết
- Quyển 4 - Chương 87: Thủ đoạn thiết huyết
- Quyển 4 - Chương 88: Lại xuất hiện di chiếu
- Quyển 4 - Chương 89: Thâm hải tàng long
- Quyển 4 - Chương 90: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
- Quyển 4 - Chương 92: Tân Đế đăng cơ
- Quyển 4 - Chương 93: Kinh hồn đoạt phách
- Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
- Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta
- Quyển 4 - Chương 96: Cái gì cũng tốt
- Quyển 4 - Chương 97: Giận xông vào Kim điện
- Quyển 4 - Chương 98: Đế sư Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
- Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản
- Quyển 4 - Chương 101: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 4 - Chương 102: Mưu định chế động
- Quyển 4 - Chương 103: Tràn ngập nguy cơ
- Quyển 4 - Chương 104: Liệt hỏa đốt người
- Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
- Quyển 4 - Chương 106: Sự lựa chọn của Thiệu Trác
- Quyển 4 - Chương 107: Đế sư bị giết
- Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
- Quyển 4 - Chương 109: Mổ bụng phanh ngực
- Quyển 4 - Chương 110
- Quyển 4 - Chương 111
- Quyển 4 - Chương 112
- Quyển 5 - Chương 1: Điều binh khiển tướng
- Quyển 5 - Chương 2: Bảo vật vô giá
- Quyển 5 - Chương 3: Thưởng mẫu đơn trong đêm
- Quyển 5 - Chương 4: Xuất binh dẹp loạn
- Quyển 5 - Chương 5: Cả nước trưng binh
- Quyển 5 - Chương 6: Bày tiệc mời khách
- Quyển 5 - Chương 7: Thuyết phục trong nháy mắt
- Quyển 5 - Chương 8: Phu thê tình thâm
- Quyển 5 - Chương 9: Quyết định thắng bại sau cùng
- Quyển 5 - Chương 10: Ngày xuân trời đẹp
- Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
- Quyển 5 - Chương 12: Nhận thay ấn soái
- Quyển 5 - Chương 13: Thù Tình điểm binh
- Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
- Quyển 5 - Chương 15: Tế cờ xuất chinh
- Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
- Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
- Quyển 5 - Chương 18: Một phòng xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
- Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 21: Mỹ nhân như hoa
- Quyển 5 - Chương 22: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 23: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 24: Tự nhận ác quả
- Quyển 5 - Chương 25: Lưỡng chiến lưỡng bại
- Quyển 5 - Chương 26: Ai biết tính kế
- Quyển 5 - Chương 27: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 5 - Chương 28: Có thù tất báo
- Quyển 5 - Chương 29: Tôn chủ Mặc các
- Quyển 5 - Chương 30: Huyết mạch truyền thừa
- Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
- Quyển 5 - Chương 32: Di hồng hương diễm
- Quyển 5 - Chương 33: Thu phục Lăng gia
- Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
- Quyển 5 - Chương 35: Giành lại giang sơn
- Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
- Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu
- Quyển 5 - Chương 38: Hóc lóc om sòm. Giở trò cay độc
- Quyển 5 - Chương 39: Viết hộ hưu thư
- Quyển 5 - Chương 40: Tin đồn ly hôn
- Quyển 5 - Chương 41: Mạnh mẽ ban hôn
- Quyển 5 - Chương 42: Khuynh quốc hỗ trợ
- Quyển 5 - Chương 43: Nhớ đến đau lòng
- Quyển 5 - Chương 44: Danh chính ngôn thuận
- Quyển 5 - Chương 45: Đào hoa chỉ quý
- Quyển 5 - Chương 46: Nhanh chóng thành hôn
- Quyển 5 - Chương 47: Truyền khắp thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 48: Áo hồng rực lửa
- Quyển 5 - Chương 49: Mẫu đơn biến mất
- Quyển 5 - Chương 50: Để lại ngọc minh châu
- Quyển 5 - Chương 51: Diễm quan quần phương
- Quyển 5 - Chương 52: Nghịch thiên cải mệnh
- Quyển 5 - Chương 53: Lật Càn Khôn
- Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
- Quyển 5 - Chương 55: Nghe triều nghị chính
- Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước
- Quyển 5 - Chương 57: Phao chuyên dẫn ngọc (*)
- Quyển 5 - Chương 58: Trên đá Tam Sinh (*)
- Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời
- Quyển 5 - Chương 60: Một vạn khinh kỵ binh
- Quyển 5 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
- Quyển 5 - Chương 63: Nhân duyên định mệnh
- Quyển 5 - Chương 64: Chân tướng sáng tỏ
- Quyển 5 - Chương 65: Nghị hôn lập hậu
- Quyển 5 - Chương 66: Ký kết nhân duyên
- Quyển 5 - Chương 67: Tinh thần can đảm
- Quyển 5 - Chương 68: Lại nghị hôn sự
- Quyển 5 - Chương 69: Ba ngàn tình ý
- Quyển 5 - Chương 70: Nguy tại sớm tối
- Quyển 5 - Chương 71: Khởi tử hồi sinh
- Quyển 5 - Chương 72: Sinh Tử trận
- Quyển 5 - Chương 73: Hai quân giao chiến
- Quyển 5 - Chương 74: Làm vợ cả đời
- Quyển 5 - Chương 75: Cùng chung mục đích
- Quyển 5 - Chương 76: Chỉ có thể là của hắn
- Quyển 5 - Chương 77: Tương tư tận xương
- Quyển 5 - Chương 78: Không có cách nào với hắn
- Quyển 5 - Chương 79: Cởi bỏ khúc mắc
- Quyển 5 - Chương 80: Tham nghị quân sự
- Quyển 5 - Chương 81: Ngoài dự đoán của mọi người
- Quyển 5 - Chương 82: Một trận thắng
- Quyển 5 - Chương 83: Tâm nữ nhân
- Quyển 5 - Chương 84: Người đánh cờ
- Quyển 5 - Chương 85: Vui vẻ chịu đựng
- Quyển 5 - Chương 86: Tình đến chỗ sâu
- Quyển 5 - Chương 87: Quyết tâm đánh cược một lần
- Quyển 5 - Chương 88: Cường ngạnh chặn lại
- Quyển 5 - Chương 89: Bất viễn vạn dặm (*)
- Quyển 5 - Chương 90: Song sinh tử
- Quyển 5 - Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Quyển 5 - Chương 92: Bẫy rập đính hôn
- Quyển 5 - Chương 93: Đón gió tẩy trần
- Quyển 5 - Chương 94: Máu mủ tình thâm
- Quyển 5 - Chương 95: Quân cờ chôn sâu
- Quyển 5 - Chương 96: Có thai
- Quyển 5 - Chương 97: Đêm khuya lên đường
- Quyển 5 - Chương 98: Sinh tử khóa tình
- Quyển 5 - Chương 99: Hàn trì vạn năm
- Quyển 5 - Chương 100: Thời khắc sinh tử
- Quyển 5 - Chương 101: Khói lửa luân phiên nổi lên
- Quyển 5 - Chương 102: Cùng chung nhịp thở
- Quyển 5 - Chương 103: Trận chiến Bát Hoang
- Quyển 5 - Chương 104: Hai quân kinh biến
- Quyển 5 - Chương 105: Lấy mạng đổi mạng
- Quyển 5 - Chương 106: Thảm bại hoàn toàn
- Quyển 5 - Chương 107: Chiến trường chiêu phu
- Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày
- Quyển 5 - Chương 109: Cự tuyệt thu mỹ nhân
- Quyển 5 - Chương 110: Bí mật ngàn năm
- Quyển 5 - Chương 111: Khổ tận cam lai
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
Dung Cảnh dứt lời, Dạ Thiên Dật mạnh mẽ quay đầu lần nữa nhìn về phía hắn.
Mọi người quỳ trên mặt đất lúc này mới nhớ tới còn có hai đạo thánh chỉ chưa được mở ra, cũng nhất tề ngẩng đầu.
Không khí trở nên đông lạnh lần nữa, tuyết bay đầy trời cũng bởi vì hơi thở của người nào đó mà đông lạnh lại.
“Cảnh thế tử nói không sai, không phải là còn có hai đạo thánh chỉ sao? Nhiếp chính vương, đều mở ra xem một chút đi!” Hoàng hậu đoan trang uy nghiêm mở miệng, đánh vỡ yên lặng.
“Đúng vậy, Nhiếp chính vương, hai đạo thánh chỉ còn lại cũng nên mở ra xem! Đều phải mở ra xem thì chuyện hôm nay mới có thể xác định được.” Trước giờ đều không lên tiếng, Lãnh Thiệu Trác đón ý nói hùa theo lời của hoàng hậu.
“Không sai! Trong thánh chỉ đầu tiên Tiên hoàng đã nói lập thành ba đạo thánh chỉ.” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, cũng chậm rãi mở miệng.
Ba người dứt lời, không tiếp tục có người lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật rút đi lãnh ý trong mắt, dời tầm mắt trên người Dung Cảnh, nhìn về phía Hiếu thân vương cùng Vân Vương gia đang quỳ trên mặt đất, trầm thấp ra lệnh: “Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, các ngươi mở thánh chỉ đi!”
“Dạ!” Hai người vội vàng lên tiếng.
“Chậm đã, trước tiên nên kiểm tra xem hai thánh chỉ còn hoàn hảo hay không!” Đức thân vương ngăn cản hai người.
Hai người dừng động tác lại, nhìn nhau, đồng thời cung kính giơ thánh chỉ lên.
“Đức vương thúc nói đúng, Văn Lai, ngươi tới kiểm tra!” Dạ Thiên Dật ra lệnh cho Văn Lai.
“Dạ!” Văn Lai cẩn thận đi lên trước, trước cầm qua thánh chỉ trong tay Hiếu thân vương kiểm tra một lần, lại mang đến trước mặt Dạ Thiên Dật cho hắn nhìn, Dạ Thiên Dật gật đầu, hắn giao trả thánh chỉ lại cho Hiếu thân vương, lại kiểm tra thánh chỉ của Vân Vương gia một lần, cũng mang tới trước mặt Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua, gật đầu lần nữa. Hắn trả lại thánh chỉ cho Vân Vương gia, lui về phía sau Dạ Thiên Dật.
“Thánh chỉ hoàn hảo, không có dấu vết bị mở ra. Hai vị Vương thúc mở ra đi!” Dạ Thiên Dật phân phó hai người.
“Vâng!” Hai người cầm qua thánh chỉ, động tác dựa theo phương pháp của Đức thân vương mở di chiếu ra.
“Lãnh vương thúc đọc trước!” Dạ Thiên Dật nói.
Hiếu thân vương đáp một tiếng, mở quyển trục ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong thánh chỉ, chợt sắc mặt đại biến, một đôi mắt lão hiện lên kinh dị không dám tin nhìn thánh chỉ, giây lát sau, “Lạch cạch” một tiếng, thánh chỉ từ trong tay của hắn trượt ra, rơi trên mặt đất.
Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hắn, cũng theo ánh mắt của hắn, thấy được thánh chỉ rơi trên mặt đất, tất cả đều nhất tề kinh hãi.
Chỉ thấy trên thánh chỉ trống rỗng, không viết bất kì chữ gì.
Khuôn mặt Dạ Thiên Dật khẽ động, ánh mắt híp lại, chăm chú nhìn vào đạo thánh chỉ trống kia.
“Tại sao có thể như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm cũng kinh ngạc, tiến lên một bước, nhặt thánh chỉ trống không trên mặt đất lên, hỏi Hiếu thân vương.
Hiếu thân vương không khỏi kinh hãi, vội vàng lắc đầu, nét mặt già nua trắng bệch, “Lão thần. . . . . . lão thần cũng không biết là chuyện gì xảy ra!”
“Ngươi không biết là chuyện gì? Thánh chỉ này thế nào lại là trống không ?” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng không tin.
“Nhiễm Tiểu vương gia, lúc hoàng thượng giao cho lão thần thánh chỉ đã được niêm phong, lúc ngủ lão thần cũng đều hận không thể ôm nó ngủ cùng, cho tới bây giờ cùng không có rời khỏi người, mới vừa. . . . . . mới vừa ngươi cũng đã thấy, thánh chỉ là hoàn hảo, hơn nữa dùng loại keo đặc chế của hoàng thất niêm phong lại, nếu lão thần có mở ra thì cũng sẽ để lại dấu vết. . . . . .” Giọng nói của Hiếu thân vương run rẩy giải thích.
Dạ Khinh Nhiễm cau mày, cầm lấy thánh chỉ lật xem, đây chính là một đạo thánh chỉ trống rỗng mà thôi, cái gì cũng không có. Hắn nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật hơi trầm xuống, đưa tay cầm thánh chỉ trong tay Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra cái gì, liền nói với Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, mở thánh chỉ trong tay ngươi ra.”
“. . . . . . Vâng!” Vân Vương gia tựa hồ cũng bị kinh sợ, nghe vậy vội vàng mở thánh chỉ ra, nhưng tay hắn phát run, mở hồi lâu cũng không sao mở được, ngược lại còn làm rơi thánh chỉ xuống đất.
Dạ Khinh Nhiễm không nhìn được, tiến lên một bước, nhặt thánh chỉ trên mặt đất lên, động tác lưu loát mở ra, khi thấy thánh chỉ, chân mày cũng nhăn lại, không nói một lời đưa cho Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật nhận lấy thánh chỉ, nhìn thoáng qua, màu sắc trong mắt đã trầm nay càng trầm hơn, không nói một lời.
Lúc này mọi người cũng nhìn thấy thánh chỉ trong tay Vân Vương gia, cũng giống của Hiếu thân vương, cũng là trống không, lại càng không khỏi kinh ngạc.
“Này. . . . . . Này làm sao có thể như vậy?” Vân Vương gia cũng vội nói: “Sau khi lão thần nhận được thánh chỉ từ hoàng thượng, còn được hoàng thượng cố ý căn dặn, lão thần cùng Lãnh vương huynh giống nhau, ngủ cũng không dám buông lỏng, cũng đều ôm thánh chỉ cùng ngủ . . . . . .”
“Đúng vậy, tại sao có thể như vậy?” Đức thân vương cũng không dám tin nhìn hai đạo thánh chỉ trống không.
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một dấu hỏi thật lớn.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, ánh mắt vừa ám vừa chìm, “Cảnh thế tử, ngươi có thể nói cho bản vương nghe một chút đây là chuyện gì xảy ra hay không?”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Dạ Thiên Dật, ấm giọng nói: “Thất hoàng tử hỏi thật là kỳ quái, hoàng thượng chưa từng giao thánh chỉ cho Cảnh, Cảnh làm sao có thể biết đây là chuyện gì xảy ra!”
“Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, tiên hoàng vẫn luôn khen ngợi, bây giờ hai đạo thánh chỉ này đều trống không, phụ hoàng không thể nào hạ hai đạo thánh chỉ trống không rồi niêm phong lại giao cho Hiếu thân vương và Vân Vương, mà bây giờ đều là hai đạo thánh chỉ trống không, xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ Cảnh thế tử không nghĩ ra tại sao?” Dạ Thiên Dật chăm chú nhìn Dung Cảnh.
Sắc mặt Dung Cảnh thanh thanh đạm đạm, giọng nói không cao không thấp, nhất quán nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhuận, “Thật ra thì cũng nghĩ ra được rồi, chỉ có điều không biết Nhiếp chính vương có nguyện ý nghe hay không.”
“Cảnh thế tử có nghĩ ra đương nhiên là tốt, cứ nói đừng ngại! Không chỉ là ta nghe, các vị đại thần tất cả cũng muốn nghe một chút.” Dạ Thiên Dật nói.
“Vậy thì Cảnh sẽ nói!” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Thứ nhất, thánh chỉ hoàn hảo, cái này vốn là do đặc chế của hoàng thất, một khi đã niêm phong, chỉ cần có người mở ra sẽ lưu lại dấu vết, hôm nay cũng không hề có dấu vết bị mở ra, cũng có thể khẳng định hai đạo thánh chỉ mà tiên hoàng giao cho hai vị vương gia đích thị là hai đạo thánh chỉ trống.”
“Không thể nào! Mới vừa rồi phụ hoàng ở trong thánh chỉ của Đức vương thúc đã nhắc tới, phân làm ba phần.” Dạ Thiên Dật lập tức phủ quyết.
Dung Cảnh cũng không phản biện, tiếp tục nói: “Thứ hai, nhất định đã có người mở ra thánh chỉ, dùng thủ pháp đặc thù làm biến mất nội dung bên trong, sau đó lại niêm phong thánh chỉ lại.”
“Điều này cũng không thể! Đừng nói là việc mở ra thánh chỉ rồi sau đó niêm phong lại, chính là thánh thỉ này trên bề mặt toàn là trống không, một vết mực cũng không có, kỷ xảo bậc này tuyệt không thể làm được. Bản vương không làm được, Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, chẳng lẽ có thể làm được?” Dạ Thiên Dật lần nữa phủ quyết, sau đó nhướng mày nhìn Dung Cảnh.
“Cảnh đương nhiên là không làm được !” Dung Cảnh lắc đầu, tiếp tục nói: “Thứ ba, đó chính là hai vị Vương gia không có giữ gìn thánh chỉ cẩn thận, thánh chỉ đã bị đánh tráo. Dùng hai đạo thánh chỉ trống không đổi đi hai thánh chỉ thật.”
Dạ Thiên Dật nhíu mày, lúc này không có phản bác.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy điểm này là có khả năng nhất, trong lúc nhất thời không người nào nói chuyện.
Dung Cảnh nhìn mọi người, rồi tiếp tục nói: “Nhưng thánh chỉ hoàng thất trước khi được giao cho người khác trông giữ sẽ được cất ở một nơi đặc biệt và được ám vệ trông coi. Mỗi lần hạ một đạo thánh chỉ thì đều sẽ phái người đi lấy, tất cả đều được ghi chép lại cẩn thận. Sau khi hoàng thượng bệnh, lúc ấy là đích thân Thất hoàng tử hay bây giờ là Nhiếp chánh vương giám quốc, thánh chỉ liền chuyển giao đến trong tay Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương tiếp nhận liền phái người trông coi thánh chỉ, chẳng lẽ nói có người từ trong tay Nhiếp chính vương trộm đi hai đạo thánh chỉ?”
“Số lượng thánh chỉ nhiều hay thiếu một cái sẽ có người trông chừng kịp thời bẩm báo.” Dạ Thiên Dật nói: “Đến nay bản vương còn chưa từng nghe nói có người bẩm báo chuyện như thế.”
“Nhưng thánh chỉ này đích xác là thật sao? Sau lưng khắc đồ đằng cùng long văn của Thiên Thánh. Đây là tộc ấn của Dạ thị, chỉ có người của hoàng thất biết, tuyệt đối không truyền ra ngoài.” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, từ từ nói: “Việc này cần Nhiếp chính vương tra xét cẩn thận. Xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thánh chỉ bậc này, ngoại nhân muốn làm giả, thế nhưng cũng không làm được.”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật âm trầm, không nói một lời nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bông tuyết dày rớt trên người hắn, bông tuyết dưới ngón tay như ngọc của hắn tuôn rơi. Động tác của hắn tùy ý, nhẹ nhàng và chậm rãi lại vô cùng ưu nhã, ở ngoài điện Thánh Dương, mọi người hoặc đứng hoặc quỳ, nhưng hắn lại như một người độc lập hoàn toàn không liên quan tới mọi vật xung quanh, đơn độc mà đứng, giống như một bức tranh phong cảnh.
“Ngoại nhân muốn làm giả thánh chỉ đích xác là không thể, nhưng chuyện như vậy cũng không thể làm khó được Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời đúng không?” Dạ Thiên Dật trầm mặc chốc lát, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, trầm trầm lên tiếng.
Mọi người đồng thời hít vào một hơi, đều nhìn về Dung Cảnh. Dung Cảnh là kỳ tài trong kỳ tài, dưới con mắt của mọi người, bao gồm tất cả những người ở đây, chỉ cần là việc hắn muốn làm, không có ai hoài nghi hắn không làm được. Giả tạo thánh chỉ, thâu lương hoán trụ (treo đầu dê bán thịt chó), ở dưới mí mắt của Nhiếp chính vương, lặng yên không một tiếng động, chuyện này người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nếu đổi lại là hắn thì lại khác.
Giờ khắc này, đối với Dung Cảnh, không chỉ là dân chúng thiên hạ sùng bái, tất cả mọi người tại chỗ này đều phát hiện, trong lòng của bọn họ, đã đem hắn cùng với Vinh vương phủ trở thành người ở trên một độ cao mà thế nhân không ai có thể với tới. Chuyện người khác không làm được, hắn có thể làm được. Cho dù là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“A. . . . . .” Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Dạ Thiên Dật, thờ ơ nói: “Nhiếp chính vương quá đề cao ta!”
“Có phải đề cao hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Dạ Thiên Dật trầm mặt nhìn Dung Cảnh.
“Nếu Dung Cảnh có bản lãnh bực này, như thế nào lại bị ám hại mà trúng Thôi Tình Dẫn, phải dùng hàn độc hoàn áp chế, sau khi nhặt về được một mạng lại bị người ám toán trúng một chưởng, thân thể không chịu nổi tổn thương, sau lại càng không thể khống chế hàn độc, bệnh tình khổ sở suốt mười năm?” Sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật, chậm rãi nói: “Cảnh là người, không phải là thần, Nhiếp chính vương chớ nghĩ sai. Kỳ tài ngút trời, cũng không thể chữa trị bệnh của bản thân, cũng có chuyện không làm được.”
“Vậy cũng không nhất định, không phải Nguyệt nhi mới vừa nói. Thiên hạ không có chuyện Dung Cảnh ngươi không thể làm, chỉ là ngươi nghĩ không muốn làm mà thôi. Nàng hiểu ngươi như thế. Ngươi nói như vậy thì ai sẽ tin?” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói.
“Nàng mới vừa rồi chỉ là giận dữ mà thội. Huống chi người nói ra lời đó là nàng, ta cảm thấy cũng không kỳ quái, trong thiên hạ nam tử nhiều không kể xiết, nhưng trong lòng nàng ta là người tốt nhất. Nàng đề cao ta, chỉ vì quá yêu, yêu tới cực độ mà thôi. Nhiếp chính vương là người lý trí, không nên lấy lời nói của nữ tử một lòng yêu thương ta mà phán đoán suy luận.” Dung Cảnh tựa hồ bởi vì nhắc tới Vân Thiển Nguyệt, dung nhan như vẽ tràn ra vẻ ấm áp, ôn hòa mà cười.
Trong mắt Dạ Thiên Dật dâng lên tức giận, giống như một cơn gió giận dữ, trong khoảnh khắc liền tụ lại trong đôi mắt hắn.
“Nếu Nhiếp chính vương khẳng định là Cảnh, vậy thì tra đi. Tra ra chứng cớ , Dung Cảnh không lời nào để nói, nếu là tra không ra chứng cớ , Nhiếp chính vương nghi vấn thần tử trung thành của Thiên Thánh, kia quả thật rất tổn thương ta, nhất định phải đưa ra một công đạo. Nếu không hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, tâm thần tử cũng đã lạnh trước.” Dung Cảnh không để ý tới phong bạo trong mắt Dạ Thiên Dật, bình tĩnh nói.
Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, phong bạo ở trong mắt hắn đảo quanh.
“Nhiếp chính vương, Cảnh thế tử nói đúng, chuyện này tốt nhất vẫn cần phải điều tra, không thể dễ dàng hoài nghi là người phương nào gây nên. Mặc dù Cảnh thế tử là kỳ tài ngút trời, nhưng tổng yếu vẫn cần có chứng cớ.” Đức thân vương nhìn phong bạo trong mắt Dạ Thiên Dật, trong lòng chợt sợ, vị Thất hoàng tử này có lực uy hiếp chỉ có hơn chứ không kém so với tiên hoàng. Chỉ sợ hắn còn tức giận nữa, máu sẽ thật sự nhiễm ngoài điện Thánh Dương, hậu quả như vậy thật không tưởng tượng nổi.
Lúc này Hiếu thân vương cũng không nói tiếp, dù sao trong tay của hắn xuất hiện thánh chỉ trống không, hôm nay mọi chuyện nguyên do còn chưa rõ, hắn không dám tùy ý phụ họa bên nào. Sợ rằng Dạ Thiên Dật tức giận, hắn liền bị tai ương. Nhưng cũng may là còn có Vân Vương cùng cảnh ngộ với hắn.
Vân Vương gia cũng không nói gì, vẫn một bộ dạng kinh hãi cúi thấp đầu, thoạt nhìn rất giống như mặc dù người khác chà xát dẹp văn vê tròn hắn, hắn cũng không có ý kiến gì, nhiều lắm là kêu lên hai tiếng mà thôi.
Hai vị Vương gia không nói lời nào, chuyện như vậy quả thật là đại sự, những văn võ bá quan khác cũng không dám nhiều lời, sợ một khi không cẩn thận, đắc tội một trong hai người là Thất hoàng tử hoặc là Cảnh thế tử đều không được, mạng nhỏ sẽ khó bảo toàn.
“Phụ vương nói đúng, Nhiếp chính vương, chuyện này tốt hơn vẫn nên điều tra rõ.” Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, nhìn Dung Cảnh một cái, trầm giọng nói: “Không thể bởi vì Nhược mỹ nhân có tài, liền hoài nghi hắn.”
“Thiên hạ người trí giả tài ba chiếm đa số, người không có danh tiếng lại càng nhiều không kể xiết, không chỉ một người là Cảnh, Cảnh chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Cảnh thế tử cần gì quá khiêm nhường!” Dạ Thiên Dật nặng nề ném ra một câu, không hề nhìn Dung Cảnh nữa, quát to: “Văn Lai!”
“Nhiếp chính vương, có nô tài!” Văn Lai vội vàng lên tiếng.
“Truyền mọi người trông coi Ngự thư phòng tới đây cho bản vương!” Dạ Thiên Dật phân phó nói.
“Dạ!” Văn Lai lên tiếng, vội vàng vung chân đi về hướng Ngự thư phòng.
Mọi người thấy Văn Lai rời đi, không tiếp tục có người lên tiếng.
Ngự thư phòng cách điện Thánh Dương không xa, không lâu lắm, Văn Lai chạy về, theo sau là hai hắc y nhân. Một cao một thấp, một mập một gầy. Hai người mặc áo đen che mặt. Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ vóc người cùng cước bộ cũng có thể nhận ra là hai lão nhân.
Khi hai lão nhân tới gần, cung kính thi lễ với Dạ Thiên Dật, sau đứng lại, không nói một lời.
“Các ngươi chịu trách nhiệm trông chừng Ngự thư phòng, có chuyện gì phát sinh hay không? Thí dụ như mất thánh chỉ” Dạ Thiên Dật nhìn hai người.
Hai người nghe vậy nhất tề lắc đầu.
Lúc này mọi người mới biết trông chừng Ngự thư phòng chỉ sợ là hai người câm.
“Cho tới nay có cái gì dị thường?” Dạ Thiên Dật lại hỏi.
Hai người nhất tề suy nghĩ một chút, lần nữa lắc đầu.
“Các ngươi đi xuống đi!” Dạ Thiên Dật cũng không giận, phất tay để cho hai người lui ra.
Hai người cung kính thi lễ lần nữa, rồi xoay người lui ra ngoài.
“Nhiếp chính vương, cứ như vậy hỏi hai câu liền xong chuyện?” Hiếu thân vương không nhịn được hỏi.
“Hai người này là Nhị lão quỷ mị, trăm năm trước cùng với Tứ lão Thiên Địa Huyền Hoàng xưng thiên hạ. Năng lực của bọn họ không cần hoài nghi. Bọn họ nói vô sự, chính là vô sự.” Dạ Thiên Dật nói.
Hiếu thân vương nghe vậy lập tức im lặng, mọi người vẫn biết trông chừng Ngự Thư phòng là hai người có võ công đã đạt tới ảo cảnh. Nhưng cũng không ngờ tới lại là nhị lão Quỷ mị thanh danh uy chấn thiên hạ trăm năm trước. Nếu là bọn họ trông chừng Ngự thư phòng, người khác trộm thánh chỉ lại không bị bọn họ phát hiện, không có lưu lại một tia dấu vết khả nghi nào là việc không thể.
“Nhưng thánh chỉ không có bị trộm, vậy. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiên hoàng để lại cho chúng ta thật sự là thánh chỉ trống?” Vân Vương gia tựa hồ như mới từ trong kinh hãi định thần lại, nghi ngờ hỏi.
“Điều này là không thể nào ! Hoàng bá bá nói rõ thánh chỉ được lập thành ba bản, không thể nào chỉ có một bản.” Lúc này Dạ Khinh Nhiễm phản bác, trầm giọng nói: “Trừ phi là có người sớm có dự mưu, không phải là ở Ngự thư phòng đánh cắp thánh chỉ, mà là có người chân chính có thể chế tạo ra tộc ấn của hoàng thất, tạo thành công thánh chỉ giống y hệt thánh chỉ thật rồi đổi đi thánh chỉ thật.”
“Rất có khả năng này!” Đức thân vương gật đầu, đồng ý suy luận của Dạ Khinh Nhiễm.
“Nhưng lão thần vẫn luôn bất ly thân với thánh chỉ. . . . . .” Hiếu thân vương nói.
“Cũng theo như lời Cảnh thế tử nói, người trí giả tài ba chiếm đa số, cho dù là ngươi không rời thánh chỉ, chính mình không phát hiện, nhưng có người thần không biết quỷ không hay đổi đi thánh chỉ của ngươi cũng là điều có thể, ngươi thật cảm thấy Hiếu phủ thân vương là tường đồng vách sắt sao? Thân thể của ngươi là tường đồng vách sắt à? Người khác không tới gần được?” Đức thân vương nhìn Hiếu thân vương.
Hiếu thân vương lập tức im bặt.
Vân Vương gia nhìn Đức thân vương, tựa hồ muốn nói cái gì, nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
“Lão thần tự nhận là Đức phủ thân vương không có tường đồng vách sắt như vậy, nhưng vì sao thánh chỉ của lão thần không bị đổi?” Đức thân vương nói lên nghi vấn.
“Ước chừng nếu đem ra so sánh, Đức phủ thân vương quả thật là tường đồng vách sắt hơn Hiếu phủ thân vương và Vân Vương Phủ, thậm chí so với hoàng cung, cũng không thua kém bao nhiêu.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Dù sao Nhiễm Tiểu vương gia trông coi bốn mươi vạn binh mã kinh thành, sẽ có người sợ, không dám đánh cắp đồ của Đức thân vương!”
“Hiện tại nói gì cũng không có tác dụng! Kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Dường như Dạ Khinh Nhiễm đã không nhịn được, hỏi Dạ Thiên Dật.
“Toàn lực tra rõ chuyện này!” Dạ Thiên Dật nhìn mọi người một cái, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Dung Cảnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ lần đầu tiên lộ ra uy nghi hiếm thấy, giây lát sau, hắn dời ánh mắt nhìn hướng hoàng hậu từ nãy giờ vẫn không có mở miệng, “Mẫu hậu, ngài có ý kiến gì không?”
Từ lúc Dạ Thiên Dật muốn ngăn Vân Thiển Nguyệt sắc mặt Hoàng hậu hiện lên uy nghiêm bén nhọn sau đó cũng đã sớm lấy lại vẻ bình tĩnh, vẫn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, lúc này thấy Dạ Thiên Dật hỏi nàng, đoan trang nói: “Bổn cung không có ý kiến gì.”
“Cảnh thế tử, ngươi nghĩ thế nào?” Dạ Thiên Dật lại nhìn về phía Dung Cảnh, trầm giọng hỏi.
“Chuyện này đương nhiên cần tra. Hơn nữa cần phải tra ra rõ ràng.” Dung Cảnh lạnh lùng nói.
Dạ Thiên Dật dời tầm mắt, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, uy nghiêm phân phó, “Nhiễm Tiểu vương gia, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền điều tra, cần phải tra ra manh mối.”
“Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu lên tiếng.
Dạ Thiên Dật vung vẩy thánh chỉ trong tay, một lần nữa liếc nhìn hai đạo thánh chỉ trống, nói với mọi người: “Về việc thánh chỉ chỉ còn lại một bản, các vị đại thần có ý kiến gì không? Không ngại nói ra. Chúng ta cùng xem nên xử lý chuyện hôm nay như thế nào?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người nào nói chuyện. Chuyện như vậy, ai cũng không dám nói bừa một câu.
“Không có ai nói gì sao? Cảnh thế tử, ngươi tới nói!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, nhướng mày lãnh chìm nói: “Đối với việc chỉ còn một đạo thánh chỉ có lẽ Cảnh thế tử hẳn là vừa ý nhất, bởi vì nếu là chỉ còn một đạo thánh chỉ thì, có nhiều thứ cũng sẽ không cần tôn sùng rồi. Ví dụ như. . . . . . tứ hôn!”
“Thất hoàng tử nói như vậy là đưa Cảnh ở chỗ nào? Bởi vì ta cùng Vân Thiển Nguyệt yêu nhau, Thất hoàng tử cùng nàng có hôn ước trước, hay bởi vì Thất hoàng tử là nhi tử tiên Hoàng sủng ái nhất, có cái điều kiện tiên quyết này, cho nên liền muốn dùng Quân áp Thần? Một đạo thánh chỉ đưa ra liền chia rẽ người hữu tình. Chuyện bực này mặc dù trong lòng Cảnh oán hận, Vân Thiển Nguyệt vì vậy giận dữ, nhưng ta cũng không có để ở trong lòng. Dù sao sinh tử tương hứa, không phải là một đạo thánh chỉ là có thể thao túng mọi việc. Dù sao được người cũng không được tâm nàng. Cảnh có thể ngay trước mặt người trong thiên hạ nói, một đạo thánh chỉ này chẳng những Vân Thiển Nguyệt không tuân theo, Cảnh cũng không tuân theo, bởi vì nó bất công.”
Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, tựa hồ rốt cục cũng bị chọc giận, ánh mắt nhẹ ngưng tụ một tia lãnh ý, giọng nói ôn nhuận cũng trở lạnh, tiếp tục nói: “Nhưng ta ngăn cản Vân Thiển Nguyệt hủy thánh chỉ, không để cho nàng máu nhiễm hoàng cung, là bởi vì hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, thánh chỉ là vận mệnh quốc gia đại sự. Tứ hôn chỉ là chuyện tư tình nhi nữ mà thôi, so sánh với quốc sự, ở trong lòng chúng ta tuy lớn, nhưng ở trong lòng thiên hạ dân chúng cùng với vận nước trước mắt nhỏ đến không đáng giá nhắc tới. Cảnh thân là người của một trong bốn Vương Phủ, thân là thế tử Vinh vương phủ, thân là một triều thần trong triều, tiên hoàng coi trọng, di chiếu phong làm Thừa tướng, Cảnh không muốn phụ ưu ái của tiên hoàng, không muốn áy náy với dân chúng khắp thiên hạ nên mới ngăn cản Vân Thiển Nguyệt. Nhiếp chính vương, nếu mới vừa rồi không có ta ngăn trở, ngươi xác định Vân Thiển Nguyệt thật sự không phá hủy được thánh chỉ? Hoặc là thật không có năng lực phá hủy thánh chỉ sao? Lấy tính tình bướng bỉnh của nàng, bị làm cho tức giận, tất sẽ liều cái mạng nhỏ này, cũng sẽ phá hủy thánh chỉ, nếu so sánh, ngươi còn biết nàng sớm hơn ta, điều này ngươi hẳn nên biết, cũng sớm đã chấp nhận việc như vậy.”
Ánh mắt Dạ Thiên Dật càng chìm, không nói lời nào.
“Nếu ta cầu kết quả vừa ý nhất, như vậy hẳn là nên giúp nàng phá hủy thánh chỉ mới đúng! Một đạo thánh chỉ cũng không còn nữa, cũng không có việc tứ hôn rồi. Thất hoàng tử, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa? Nếu Thất hoàng tử vẫn không rõ? Vẫn cố giội nước bẩn lên người Cảnh, như vậy Cảnh cũng không thể nói gì hơn.” Giọng nói của Dung Cảnh khẽ lạnh lùng.
Mọi người yên lặng như tờ.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười, nhìn Dung Cảnh, trong khoảnh khắc sắc mặt lãnh chìm cùng gợn sóng trong mắt rút đi, cười nói: “Bản vương chỉ là tùy ý nhắc tới mà thôi, dù sao nơi này mọi người ai cũng không có bản lãnh giống như Cảnh thế tử, Cảnh thế tử cần gì tức giận? Bản vương chỉ muốn hỏi một chút hiện tại hai đạo thánh chỉ trống không, chỉ còn lại một đạo thánh chỉ, chuyện như vậy nên xử trí như thế nào? Nếu Cảnh thế tử được phụ hoàng phong làm Thừa tướng, thống lĩnh văn võ bá quan. Bản vương tự nhiên muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử một chút.”
“Cảnh như thế nào còn dám nói ý kiến? Nói nhiều sai nhiều mà thôi. Chuyện như vậy là chuyện lạ thiên cổ, hơn nữa lại là đại sự di chiếu. Nhiếp chính vương vẫn nên hỏi người khác đi!” Dung Cảnh nhàn nhạt cản nói trở về.
“Di chiều phụ hoàng, trừ nhắc tới bản vương, chính là Cảnh thế tử. Hơn nữa lúc tiên hoàng bệnh nặng, Bản vương giám quốc, ngươi chính là chi thần phụ chính. Hôm nay tất cả mọi ngưởi tại đây, bao gồm Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, còn có Tần Thừa tướng được phụ hoàng ân chuẩn cáo lão hồi hương, cùng với Nhiễm Tiểu vương gia, Lãnh tiểu Vương gia, Dung Phong thế tử, tất cả mọi cùng tính toán. Cũng sợ là không thể bằng một lời của Cảnh thế tử, mặc dù Bản vương có nghi vấn nho nhỏ, không quá đáng khi nói là tiếng lòng của dân chúng trong thiên hạ, dù sao trong lòng dân chúng, Cảnh thế tử ngươi là tồn tại không gì sánh kịp. Hơn nữa ngươi cũng phản bác Bản vương, Cảnh thế tử đại tài, miệng lưỡi biện luận như vậy, còn sợ Bản vương nghi vấn sao? Như thế nào không dám nói ý kiến nữa? Bản vương nghĩ chắc rằng mọi người nơi này cũng đều muốn nghe một chút ý kiến của ngươi .” Dạ Thiên Dật nhướng mày, dứt lời, quét nhìn mọi người một cái, hỏi: “Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, có phải các người muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử đối với chuyện lần này hay không?”
“Đúng!” Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, ba người vội vàng lên tiếng, chỉnh tề nhất trí.
“Các vị đại thần ở đây thì sao? Phải chăng cũng có ý nghĩ như Bản vương cùng ba vị Vương gia hay không?” Dạ Thiên Dật hỏi mọi người.
“Đúng!” Mọi người cũng đồng thời lên tiếng, không một chút do dự.
“Ngươi xem, Cảnh thế tử, uy vọng của ngươi đã áp đảo thiên tử cùng bản vương là Nhiếp chính vương rồi!” Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh đưa tay xoa cái trán, bất đắc dĩ cười một tiếng, giây lát sau, hắn thả tay xuống, vừa muốn nói chuyện, trước mắt chợt lóe một đạo thân ảnh, Thanh Ảnh vô thanh vô tức rơi vào trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn Thanh Ảnh, không đợi hắn mở miệng, đã hỏi trước: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Ảnh “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, trong giọng nói tràn đầy áy náy, “Bẩm thế tử, thuộc hạ đã để mất dấu Thiển Nguyệt tiểu thư!”
“Mất dấu?” Đuôi lông mày Dung Cảnh ngưng lại.
“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu.
“Nàng bị thương nặng, sao ngươi lại để mất dấu nàng?” Dung Cảnh hỏi.
“Mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư bị thương nặng, nhưng khinh công cũng không bị giảm, từ sau khi rời khỏi hoàng cung, thuộc hạ một đường đi theo nàng ra khỏi thành, khi vừa mới ra khỏi thành, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, trước mắt thuộc hạ nổi lên một mảnh sương mù, khi thuộc hạ mở được mắt ra, phía trước đã không thấy thân ảnh của nàng.” Thanh Ảnh áy náy nói: “Thế tử thứ tội, thuộc hạ vô dụng.”
Dung Cảnh giơ tay lên, đặt hai ngón tay như ngọc ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, nói: “Nàng hẳn là phát hiện ra ngươi theo dõi nàng, cho nên mới bỏ rơi ngươi.”
“Thuộc hạ đã rất cẩn thận rồi, Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không phát hiện ra mới đúng. . . . . .” Thanh Ảnh nói.
Dung Cảnh cười cười, thở dài nói: “Nàng đoán ta tất nhiên sẽ không yên lòng nàng, chắc chắn phái người đi theo, mặc dù nàng trọng thương không phát hiện được ngươi theo dõi, nhưng nàng có thể đoán ngươi nhất định ở sau lưng nàng, cho nên liền bỏ rơi ngươi.”
Thanh Ảnh nghe vậy quỳ trên mặt đất không nói thêm gì nữa.
Những lời này của hai người cũng không có kiêng kỵ ai, cho nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
“Cảnh thế tử, phía ngoài tuyết lớn như thế, Nguyệt nhi một mình một người, có xảy ra chuyện gì hay không?” Hoàng hậu lo lắng, “Mau phái người đi tìm đi! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hoàng hậu nương nương đừng nóng vội, Cảnh đi tìm nàng ngay. Hôm nay nàng bị chọc tức, vốn cũng không thể trách nàng tức giận.” Dung Cảnh thả tay xuống, nói với hoàng hậu.
“Ngươi đi tìm là tốt nhất!” Hoàng hậu gật đầu.
“Nhiếp chính vương, Cảnh cảm thấy tìm người quan trọng hơn, hôm nay tuyết lớn như vậy, trên người nàng lại đang bị thương nặng, ngươi cũng không muốn nàng gặp chuyện không may đúng không?” Dung Cảnh quay đầu trở lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật trầm mặc không nói.
“Hôm nay chuyện thánh chỉ này là đại sự, theo Cảnh thấy một đạo thánh chỉ này cũng chính là thánh chỉ hoàng thượng, không bằng tạm thời trước cứ tuân thủ làm theo, các vị thấy sao! Đợi chuyện thánh chỉ trống tra ra manh mối, sau đó sẽ đưa ra phương hướng giải quyết chuẩn xác nhất. Lúc Hoàng thượng ngã bệnh như thế nào, thì vẫn là như thế ấy. Không thể vì vậy mà ảnh hưởng triều cục.” Dung Cảnh tựa hồ suy nghĩ một chút, nói: “Nhiếp chính vương, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia cùng với các vị đại nhân, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Đức thân vương nghe vậy vội vàng trả lời, “Cảnh thế tử nói đúng, lão thần cũng cho là lẽ ra nên như vậy! Không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến triều cục.”
Hiếu thân vương cũng liền vội vàng gật đầu, Vân Vương gia lại càng không cam lòng rơi ở phía sau, luôn miệng phụ họa.
Tất cả mọi người đều trái nhìn phải liếc, gật đầu lia lịa.
Quần thần thống nhất ý kiến, như vậy cũng chính là tuân theo di chiếu của tiên hoàng biến thành một phần chiếu thư tạm thời.
“Như vậy là tốt nhất!” Dạ Khinh Nhiễm cũng thừa nhận đây là biện pháp tốt nhất, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, “Nhiếp chính vương, ta cùng Nhược mỹ nhân đi tìm tiểu nha đầu? Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không cần sống rồi.”
“Nhiễm Tiểu vương gia mới vừa rồi cũng bị thương. Tuyết rơi nhiều trời giá rét, Cảnh một người đi tìm là được rồi. Nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì, người của Đức thân vương phủ cùng bốn mươi vạn binh mã kinh thành thật sự không cần sống nữa.” Dung Cảnh lắc đầu, nhìn Dạ Thiên Dật, thấy hắn không nói lời nào, cũng không hề để ý tới nữa, nói với Thanh Ảnh đang quỳ: “Đi thôi!”
Thanh Ảnh đứng lên, trước mắt đã không có thân ảnh của Dung Cảnh, hắn vội vàng phi thân đuổi theo.
Mọi người trơ mắt nhìn Dung Cảnh từ chỗ này rời đi, nửa điểm gió nhẹ cũng không có nổi lên, không có một bông tuyết nào bay lên, vốn biết Cảnh thế tử có võ công cao tuyệt, mấy tháng trước ở Thanh Tuyền sơn Linh Đài tự lấy lực lượng một người hóa giải một tăng một đạo so đấu nội lực, hôm nay tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, lại không có một ti gió nhẹ thổi lên, kinh công thật đáng sợ, đáy lòng mọi người đồng thời than nhẹ.
Dạ Thiên Dật thấy Dung Cảnh rời đi, cũng không nói lời nào, thu hồi tầm mắt, giấu cảm xúc tràn ra ở trong mắt xuống, nhìn mọi người một cái nói: “Các vị đại thần đều đứng dậy đi. Các ngươi đều trường cột nước nhà, đối với Thiên Thánh, đối với tiên hoàng một lòng trung thành, tiên hoàng vẫn biết được, không cần ở chỗ này đạp tuyết túc trực bên linh cữu, nếu bị lạnh hại thân thì đều là tổn thất của xã tắc.”
“Tạ ơn Nhiếp chính vương!” Mọi người nghe vậy nhất tề đứng lên, trong thời gian chốc lát, đã có mấy vị đại thần lâu năm chịu không nổi mà run cầm cập.
“Từ hôm qua cho tới bây giờ, mấy vị huynh đệ tỷ muội vẫn luôn túc trực bên linh cữu của phụ hoàng, mọi người đều có hiếu tâm, đủ để an ủi. Tất cả cũng đứng lên đi!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía đám người Lục công chúa, lại nói.
Thân thể đám người Lục công chúa đã đông lạnh đến tê rần, nha hoàn thiếp thân của mỗi người đi đầu là nha hoàn thiếp thân của Lục công chúa đỡ đám người bọn họ đứng dậy. Sắc mặt mọi người trắng bệch, đôi môi trắng bệch, có người thậm chí liền ngay cả lông mày cũng hiện lên một tầng sương trắng.
“Những người còn lại đều là người bên gối tiên hoàng, lúc tại thế tiên hoàng vẫn đều một mực yêu thương các ngươi, hôm nay tiên hoàng đã mất, các ngươi thân là người bên gối tiên hoàng nên dẫn đầu túc trực bên linh cữu.” Dạ Thiên Dật nhìn những phi tần thứ phi hậu cung, thản nhiên nói. Hắn dứt lời, có mấy người thân thể nhất thời mềm nhũn, té xỉu ở trong đống tuyết, hắn cũng không để ý tới, nhấc chân đi về hướng hoàng hậu, đưa tay đở lấy cánh tay của nàng, giọng nói hòa hoãn nói: “Thái hậu có mang thiên tử, tuyết trời giá rét, phụ hoàng đau lòng thiên tử, cũng sẽ không cần ngài túc trực bên linh cữu, nhi thần đưa ngài hồi cung.”
Sắc mặt Hoàng hậu hiện lên một tia hoảng hốt, hai mươi mấy năm tại hoàng cung, nàng từ một thiếu nữ, tựa hồ trong nháy mắt đã trở thành Thái hậu.
“Cung tiễn Thái hậu!” Âm thanh mọi người vang lên rung trời.
Trong lúc Thái hậu hoảng hốt, Dạ Thiên Dật đã vịn nàng rời khỏi điện Thánh Dương, đi về hướng Vinh Hoa cung.
Một đời đế vương băng hà, lại hiện ra hai đạo thánh chỉ trống, di chiếu tiên hoàng biến thành một lời nói suông, buồn cười, thật buồn cười!
Mọi người quỳ trên mặt đất lúc này mới nhớ tới còn có hai đạo thánh chỉ chưa được mở ra, cũng nhất tề ngẩng đầu.
Không khí trở nên đông lạnh lần nữa, tuyết bay đầy trời cũng bởi vì hơi thở của người nào đó mà đông lạnh lại.
“Cảnh thế tử nói không sai, không phải là còn có hai đạo thánh chỉ sao? Nhiếp chính vương, đều mở ra xem một chút đi!” Hoàng hậu đoan trang uy nghiêm mở miệng, đánh vỡ yên lặng.
“Đúng vậy, Nhiếp chính vương, hai đạo thánh chỉ còn lại cũng nên mở ra xem! Đều phải mở ra xem thì chuyện hôm nay mới có thể xác định được.” Trước giờ đều không lên tiếng, Lãnh Thiệu Trác đón ý nói hùa theo lời của hoàng hậu.
“Không sai! Trong thánh chỉ đầu tiên Tiên hoàng đã nói lập thành ba đạo thánh chỉ.” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, cũng chậm rãi mở miệng.
Ba người dứt lời, không tiếp tục có người lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật rút đi lãnh ý trong mắt, dời tầm mắt trên người Dung Cảnh, nhìn về phía Hiếu thân vương cùng Vân Vương gia đang quỳ trên mặt đất, trầm thấp ra lệnh: “Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, các ngươi mở thánh chỉ đi!”
“Dạ!” Hai người vội vàng lên tiếng.
“Chậm đã, trước tiên nên kiểm tra xem hai thánh chỉ còn hoàn hảo hay không!” Đức thân vương ngăn cản hai người.
Hai người dừng động tác lại, nhìn nhau, đồng thời cung kính giơ thánh chỉ lên.
“Đức vương thúc nói đúng, Văn Lai, ngươi tới kiểm tra!” Dạ Thiên Dật ra lệnh cho Văn Lai.
“Dạ!” Văn Lai cẩn thận đi lên trước, trước cầm qua thánh chỉ trong tay Hiếu thân vương kiểm tra một lần, lại mang đến trước mặt Dạ Thiên Dật cho hắn nhìn, Dạ Thiên Dật gật đầu, hắn giao trả thánh chỉ lại cho Hiếu thân vương, lại kiểm tra thánh chỉ của Vân Vương gia một lần, cũng mang tới trước mặt Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua, gật đầu lần nữa. Hắn trả lại thánh chỉ cho Vân Vương gia, lui về phía sau Dạ Thiên Dật.
“Thánh chỉ hoàn hảo, không có dấu vết bị mở ra. Hai vị Vương thúc mở ra đi!” Dạ Thiên Dật phân phó hai người.
“Vâng!” Hai người cầm qua thánh chỉ, động tác dựa theo phương pháp của Đức thân vương mở di chiếu ra.
“Lãnh vương thúc đọc trước!” Dạ Thiên Dật nói.
Hiếu thân vương đáp một tiếng, mở quyển trục ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong thánh chỉ, chợt sắc mặt đại biến, một đôi mắt lão hiện lên kinh dị không dám tin nhìn thánh chỉ, giây lát sau, “Lạch cạch” một tiếng, thánh chỉ từ trong tay của hắn trượt ra, rơi trên mặt đất.
Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hắn, cũng theo ánh mắt của hắn, thấy được thánh chỉ rơi trên mặt đất, tất cả đều nhất tề kinh hãi.
Chỉ thấy trên thánh chỉ trống rỗng, không viết bất kì chữ gì.
Khuôn mặt Dạ Thiên Dật khẽ động, ánh mắt híp lại, chăm chú nhìn vào đạo thánh chỉ trống kia.
“Tại sao có thể như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm cũng kinh ngạc, tiến lên một bước, nhặt thánh chỉ trống không trên mặt đất lên, hỏi Hiếu thân vương.
Hiếu thân vương không khỏi kinh hãi, vội vàng lắc đầu, nét mặt già nua trắng bệch, “Lão thần. . . . . . lão thần cũng không biết là chuyện gì xảy ra!”
“Ngươi không biết là chuyện gì? Thánh chỉ này thế nào lại là trống không ?” Dạ Khinh Nhiễm rõ ràng không tin.
“Nhiễm Tiểu vương gia, lúc hoàng thượng giao cho lão thần thánh chỉ đã được niêm phong, lúc ngủ lão thần cũng đều hận không thể ôm nó ngủ cùng, cho tới bây giờ cùng không có rời khỏi người, mới vừa. . . . . . mới vừa ngươi cũng đã thấy, thánh chỉ là hoàn hảo, hơn nữa dùng loại keo đặc chế của hoàng thất niêm phong lại, nếu lão thần có mở ra thì cũng sẽ để lại dấu vết. . . . . .” Giọng nói của Hiếu thân vương run rẩy giải thích.
Dạ Khinh Nhiễm cau mày, cầm lấy thánh chỉ lật xem, đây chính là một đạo thánh chỉ trống rỗng mà thôi, cái gì cũng không có. Hắn nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật hơi trầm xuống, đưa tay cầm thánh chỉ trong tay Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra cái gì, liền nói với Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, mở thánh chỉ trong tay ngươi ra.”
“. . . . . . Vâng!” Vân Vương gia tựa hồ cũng bị kinh sợ, nghe vậy vội vàng mở thánh chỉ ra, nhưng tay hắn phát run, mở hồi lâu cũng không sao mở được, ngược lại còn làm rơi thánh chỉ xuống đất.
Dạ Khinh Nhiễm không nhìn được, tiến lên một bước, nhặt thánh chỉ trên mặt đất lên, động tác lưu loát mở ra, khi thấy thánh chỉ, chân mày cũng nhăn lại, không nói một lời đưa cho Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật nhận lấy thánh chỉ, nhìn thoáng qua, màu sắc trong mắt đã trầm nay càng trầm hơn, không nói một lời.
Lúc này mọi người cũng nhìn thấy thánh chỉ trong tay Vân Vương gia, cũng giống của Hiếu thân vương, cũng là trống không, lại càng không khỏi kinh ngạc.
“Này. . . . . . Này làm sao có thể như vậy?” Vân Vương gia cũng vội nói: “Sau khi lão thần nhận được thánh chỉ từ hoàng thượng, còn được hoàng thượng cố ý căn dặn, lão thần cùng Lãnh vương huynh giống nhau, ngủ cũng không dám buông lỏng, cũng đều ôm thánh chỉ cùng ngủ . . . . . .”
“Đúng vậy, tại sao có thể như vậy?” Đức thân vương cũng không dám tin nhìn hai đạo thánh chỉ trống không.
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một dấu hỏi thật lớn.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, ánh mắt vừa ám vừa chìm, “Cảnh thế tử, ngươi có thể nói cho bản vương nghe một chút đây là chuyện gì xảy ra hay không?”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Dạ Thiên Dật, ấm giọng nói: “Thất hoàng tử hỏi thật là kỳ quái, hoàng thượng chưa từng giao thánh chỉ cho Cảnh, Cảnh làm sao có thể biết đây là chuyện gì xảy ra!”
“Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, tiên hoàng vẫn luôn khen ngợi, bây giờ hai đạo thánh chỉ này đều trống không, phụ hoàng không thể nào hạ hai đạo thánh chỉ trống không rồi niêm phong lại giao cho Hiếu thân vương và Vân Vương, mà bây giờ đều là hai đạo thánh chỉ trống không, xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ Cảnh thế tử không nghĩ ra tại sao?” Dạ Thiên Dật chăm chú nhìn Dung Cảnh.
Sắc mặt Dung Cảnh thanh thanh đạm đạm, giọng nói không cao không thấp, nhất quán nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhuận, “Thật ra thì cũng nghĩ ra được rồi, chỉ có điều không biết Nhiếp chính vương có nguyện ý nghe hay không.”
“Cảnh thế tử có nghĩ ra đương nhiên là tốt, cứ nói đừng ngại! Không chỉ là ta nghe, các vị đại thần tất cả cũng muốn nghe một chút.” Dạ Thiên Dật nói.
“Vậy thì Cảnh sẽ nói!” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Thứ nhất, thánh chỉ hoàn hảo, cái này vốn là do đặc chế của hoàng thất, một khi đã niêm phong, chỉ cần có người mở ra sẽ lưu lại dấu vết, hôm nay cũng không hề có dấu vết bị mở ra, cũng có thể khẳng định hai đạo thánh chỉ mà tiên hoàng giao cho hai vị vương gia đích thị là hai đạo thánh chỉ trống.”
“Không thể nào! Mới vừa rồi phụ hoàng ở trong thánh chỉ của Đức vương thúc đã nhắc tới, phân làm ba phần.” Dạ Thiên Dật lập tức phủ quyết.
Dung Cảnh cũng không phản biện, tiếp tục nói: “Thứ hai, nhất định đã có người mở ra thánh chỉ, dùng thủ pháp đặc thù làm biến mất nội dung bên trong, sau đó lại niêm phong thánh chỉ lại.”
“Điều này cũng không thể! Đừng nói là việc mở ra thánh chỉ rồi sau đó niêm phong lại, chính là thánh thỉ này trên bề mặt toàn là trống không, một vết mực cũng không có, kỷ xảo bậc này tuyệt không thể làm được. Bản vương không làm được, Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, chẳng lẽ có thể làm được?” Dạ Thiên Dật lần nữa phủ quyết, sau đó nhướng mày nhìn Dung Cảnh.
“Cảnh đương nhiên là không làm được !” Dung Cảnh lắc đầu, tiếp tục nói: “Thứ ba, đó chính là hai vị Vương gia không có giữ gìn thánh chỉ cẩn thận, thánh chỉ đã bị đánh tráo. Dùng hai đạo thánh chỉ trống không đổi đi hai thánh chỉ thật.”
Dạ Thiên Dật nhíu mày, lúc này không có phản bác.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy điểm này là có khả năng nhất, trong lúc nhất thời không người nào nói chuyện.
Dung Cảnh nhìn mọi người, rồi tiếp tục nói: “Nhưng thánh chỉ hoàng thất trước khi được giao cho người khác trông giữ sẽ được cất ở một nơi đặc biệt và được ám vệ trông coi. Mỗi lần hạ một đạo thánh chỉ thì đều sẽ phái người đi lấy, tất cả đều được ghi chép lại cẩn thận. Sau khi hoàng thượng bệnh, lúc ấy là đích thân Thất hoàng tử hay bây giờ là Nhiếp chánh vương giám quốc, thánh chỉ liền chuyển giao đến trong tay Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương tiếp nhận liền phái người trông coi thánh chỉ, chẳng lẽ nói có người từ trong tay Nhiếp chính vương trộm đi hai đạo thánh chỉ?”
“Số lượng thánh chỉ nhiều hay thiếu một cái sẽ có người trông chừng kịp thời bẩm báo.” Dạ Thiên Dật nói: “Đến nay bản vương còn chưa từng nghe nói có người bẩm báo chuyện như thế.”
“Nhưng thánh chỉ này đích xác là thật sao? Sau lưng khắc đồ đằng cùng long văn của Thiên Thánh. Đây là tộc ấn của Dạ thị, chỉ có người của hoàng thất biết, tuyệt đối không truyền ra ngoài.” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, từ từ nói: “Việc này cần Nhiếp chính vương tra xét cẩn thận. Xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thánh chỉ bậc này, ngoại nhân muốn làm giả, thế nhưng cũng không làm được.”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật âm trầm, không nói một lời nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bông tuyết dày rớt trên người hắn, bông tuyết dưới ngón tay như ngọc của hắn tuôn rơi. Động tác của hắn tùy ý, nhẹ nhàng và chậm rãi lại vô cùng ưu nhã, ở ngoài điện Thánh Dương, mọi người hoặc đứng hoặc quỳ, nhưng hắn lại như một người độc lập hoàn toàn không liên quan tới mọi vật xung quanh, đơn độc mà đứng, giống như một bức tranh phong cảnh.
“Ngoại nhân muốn làm giả thánh chỉ đích xác là không thể, nhưng chuyện như vậy cũng không thể làm khó được Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời đúng không?” Dạ Thiên Dật trầm mặc chốc lát, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, trầm trầm lên tiếng.
Mọi người đồng thời hít vào một hơi, đều nhìn về Dung Cảnh. Dung Cảnh là kỳ tài trong kỳ tài, dưới con mắt của mọi người, bao gồm tất cả những người ở đây, chỉ cần là việc hắn muốn làm, không có ai hoài nghi hắn không làm được. Giả tạo thánh chỉ, thâu lương hoán trụ (treo đầu dê bán thịt chó), ở dưới mí mắt của Nhiếp chính vương, lặng yên không một tiếng động, chuyện này người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nếu đổi lại là hắn thì lại khác.
Giờ khắc này, đối với Dung Cảnh, không chỉ là dân chúng thiên hạ sùng bái, tất cả mọi người tại chỗ này đều phát hiện, trong lòng của bọn họ, đã đem hắn cùng với Vinh vương phủ trở thành người ở trên một độ cao mà thế nhân không ai có thể với tới. Chuyện người khác không làm được, hắn có thể làm được. Cho dù là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“A. . . . . .” Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Dạ Thiên Dật, thờ ơ nói: “Nhiếp chính vương quá đề cao ta!”
“Có phải đề cao hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Dạ Thiên Dật trầm mặt nhìn Dung Cảnh.
“Nếu Dung Cảnh có bản lãnh bực này, như thế nào lại bị ám hại mà trúng Thôi Tình Dẫn, phải dùng hàn độc hoàn áp chế, sau khi nhặt về được một mạng lại bị người ám toán trúng một chưởng, thân thể không chịu nổi tổn thương, sau lại càng không thể khống chế hàn độc, bệnh tình khổ sở suốt mười năm?” Sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật, chậm rãi nói: “Cảnh là người, không phải là thần, Nhiếp chính vương chớ nghĩ sai. Kỳ tài ngút trời, cũng không thể chữa trị bệnh của bản thân, cũng có chuyện không làm được.”
“Vậy cũng không nhất định, không phải Nguyệt nhi mới vừa nói. Thiên hạ không có chuyện Dung Cảnh ngươi không thể làm, chỉ là ngươi nghĩ không muốn làm mà thôi. Nàng hiểu ngươi như thế. Ngươi nói như vậy thì ai sẽ tin?” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói.
“Nàng mới vừa rồi chỉ là giận dữ mà thội. Huống chi người nói ra lời đó là nàng, ta cảm thấy cũng không kỳ quái, trong thiên hạ nam tử nhiều không kể xiết, nhưng trong lòng nàng ta là người tốt nhất. Nàng đề cao ta, chỉ vì quá yêu, yêu tới cực độ mà thôi. Nhiếp chính vương là người lý trí, không nên lấy lời nói của nữ tử một lòng yêu thương ta mà phán đoán suy luận.” Dung Cảnh tựa hồ bởi vì nhắc tới Vân Thiển Nguyệt, dung nhan như vẽ tràn ra vẻ ấm áp, ôn hòa mà cười.
Trong mắt Dạ Thiên Dật dâng lên tức giận, giống như một cơn gió giận dữ, trong khoảnh khắc liền tụ lại trong đôi mắt hắn.
“Nếu Nhiếp chính vương khẳng định là Cảnh, vậy thì tra đi. Tra ra chứng cớ , Dung Cảnh không lời nào để nói, nếu là tra không ra chứng cớ , Nhiếp chính vương nghi vấn thần tử trung thành của Thiên Thánh, kia quả thật rất tổn thương ta, nhất định phải đưa ra một công đạo. Nếu không hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, tâm thần tử cũng đã lạnh trước.” Dung Cảnh không để ý tới phong bạo trong mắt Dạ Thiên Dật, bình tĩnh nói.
Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, phong bạo ở trong mắt hắn đảo quanh.
“Nhiếp chính vương, Cảnh thế tử nói đúng, chuyện này tốt nhất vẫn cần phải điều tra, không thể dễ dàng hoài nghi là người phương nào gây nên. Mặc dù Cảnh thế tử là kỳ tài ngút trời, nhưng tổng yếu vẫn cần có chứng cớ.” Đức thân vương nhìn phong bạo trong mắt Dạ Thiên Dật, trong lòng chợt sợ, vị Thất hoàng tử này có lực uy hiếp chỉ có hơn chứ không kém so với tiên hoàng. Chỉ sợ hắn còn tức giận nữa, máu sẽ thật sự nhiễm ngoài điện Thánh Dương, hậu quả như vậy thật không tưởng tượng nổi.
Lúc này Hiếu thân vương cũng không nói tiếp, dù sao trong tay của hắn xuất hiện thánh chỉ trống không, hôm nay mọi chuyện nguyên do còn chưa rõ, hắn không dám tùy ý phụ họa bên nào. Sợ rằng Dạ Thiên Dật tức giận, hắn liền bị tai ương. Nhưng cũng may là còn có Vân Vương cùng cảnh ngộ với hắn.
Vân Vương gia cũng không nói gì, vẫn một bộ dạng kinh hãi cúi thấp đầu, thoạt nhìn rất giống như mặc dù người khác chà xát dẹp văn vê tròn hắn, hắn cũng không có ý kiến gì, nhiều lắm là kêu lên hai tiếng mà thôi.
Hai vị Vương gia không nói lời nào, chuyện như vậy quả thật là đại sự, những văn võ bá quan khác cũng không dám nhiều lời, sợ một khi không cẩn thận, đắc tội một trong hai người là Thất hoàng tử hoặc là Cảnh thế tử đều không được, mạng nhỏ sẽ khó bảo toàn.
“Phụ vương nói đúng, Nhiếp chính vương, chuyện này tốt hơn vẫn nên điều tra rõ.” Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, nhìn Dung Cảnh một cái, trầm giọng nói: “Không thể bởi vì Nhược mỹ nhân có tài, liền hoài nghi hắn.”
“Thiên hạ người trí giả tài ba chiếm đa số, người không có danh tiếng lại càng nhiều không kể xiết, không chỉ một người là Cảnh, Cảnh chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Cảnh thế tử cần gì quá khiêm nhường!” Dạ Thiên Dật nặng nề ném ra một câu, không hề nhìn Dung Cảnh nữa, quát to: “Văn Lai!”
“Nhiếp chính vương, có nô tài!” Văn Lai vội vàng lên tiếng.
“Truyền mọi người trông coi Ngự thư phòng tới đây cho bản vương!” Dạ Thiên Dật phân phó nói.
“Dạ!” Văn Lai lên tiếng, vội vàng vung chân đi về hướng Ngự thư phòng.
Mọi người thấy Văn Lai rời đi, không tiếp tục có người lên tiếng.
Ngự thư phòng cách điện Thánh Dương không xa, không lâu lắm, Văn Lai chạy về, theo sau là hai hắc y nhân. Một cao một thấp, một mập một gầy. Hai người mặc áo đen che mặt. Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ vóc người cùng cước bộ cũng có thể nhận ra là hai lão nhân.
Khi hai lão nhân tới gần, cung kính thi lễ với Dạ Thiên Dật, sau đứng lại, không nói một lời.
“Các ngươi chịu trách nhiệm trông chừng Ngự thư phòng, có chuyện gì phát sinh hay không? Thí dụ như mất thánh chỉ” Dạ Thiên Dật nhìn hai người.
Hai người nghe vậy nhất tề lắc đầu.
Lúc này mọi người mới biết trông chừng Ngự thư phòng chỉ sợ là hai người câm.
“Cho tới nay có cái gì dị thường?” Dạ Thiên Dật lại hỏi.
Hai người nhất tề suy nghĩ một chút, lần nữa lắc đầu.
“Các ngươi đi xuống đi!” Dạ Thiên Dật cũng không giận, phất tay để cho hai người lui ra.
Hai người cung kính thi lễ lần nữa, rồi xoay người lui ra ngoài.
“Nhiếp chính vương, cứ như vậy hỏi hai câu liền xong chuyện?” Hiếu thân vương không nhịn được hỏi.
“Hai người này là Nhị lão quỷ mị, trăm năm trước cùng với Tứ lão Thiên Địa Huyền Hoàng xưng thiên hạ. Năng lực của bọn họ không cần hoài nghi. Bọn họ nói vô sự, chính là vô sự.” Dạ Thiên Dật nói.
Hiếu thân vương nghe vậy lập tức im lặng, mọi người vẫn biết trông chừng Ngự Thư phòng là hai người có võ công đã đạt tới ảo cảnh. Nhưng cũng không ngờ tới lại là nhị lão Quỷ mị thanh danh uy chấn thiên hạ trăm năm trước. Nếu là bọn họ trông chừng Ngự thư phòng, người khác trộm thánh chỉ lại không bị bọn họ phát hiện, không có lưu lại một tia dấu vết khả nghi nào là việc không thể.
“Nhưng thánh chỉ không có bị trộm, vậy. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiên hoàng để lại cho chúng ta thật sự là thánh chỉ trống?” Vân Vương gia tựa hồ như mới từ trong kinh hãi định thần lại, nghi ngờ hỏi.
“Điều này là không thể nào ! Hoàng bá bá nói rõ thánh chỉ được lập thành ba bản, không thể nào chỉ có một bản.” Lúc này Dạ Khinh Nhiễm phản bác, trầm giọng nói: “Trừ phi là có người sớm có dự mưu, không phải là ở Ngự thư phòng đánh cắp thánh chỉ, mà là có người chân chính có thể chế tạo ra tộc ấn của hoàng thất, tạo thành công thánh chỉ giống y hệt thánh chỉ thật rồi đổi đi thánh chỉ thật.”
“Rất có khả năng này!” Đức thân vương gật đầu, đồng ý suy luận của Dạ Khinh Nhiễm.
“Nhưng lão thần vẫn luôn bất ly thân với thánh chỉ. . . . . .” Hiếu thân vương nói.
“Cũng theo như lời Cảnh thế tử nói, người trí giả tài ba chiếm đa số, cho dù là ngươi không rời thánh chỉ, chính mình không phát hiện, nhưng có người thần không biết quỷ không hay đổi đi thánh chỉ của ngươi cũng là điều có thể, ngươi thật cảm thấy Hiếu phủ thân vương là tường đồng vách sắt sao? Thân thể của ngươi là tường đồng vách sắt à? Người khác không tới gần được?” Đức thân vương nhìn Hiếu thân vương.
Hiếu thân vương lập tức im bặt.
Vân Vương gia nhìn Đức thân vương, tựa hồ muốn nói cái gì, nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
“Lão thần tự nhận là Đức phủ thân vương không có tường đồng vách sắt như vậy, nhưng vì sao thánh chỉ của lão thần không bị đổi?” Đức thân vương nói lên nghi vấn.
“Ước chừng nếu đem ra so sánh, Đức phủ thân vương quả thật là tường đồng vách sắt hơn Hiếu phủ thân vương và Vân Vương Phủ, thậm chí so với hoàng cung, cũng không thua kém bao nhiêu.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Dù sao Nhiễm Tiểu vương gia trông coi bốn mươi vạn binh mã kinh thành, sẽ có người sợ, không dám đánh cắp đồ của Đức thân vương!”
“Hiện tại nói gì cũng không có tác dụng! Kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Dường như Dạ Khinh Nhiễm đã không nhịn được, hỏi Dạ Thiên Dật.
“Toàn lực tra rõ chuyện này!” Dạ Thiên Dật nhìn mọi người một cái, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Dung Cảnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ lần đầu tiên lộ ra uy nghi hiếm thấy, giây lát sau, hắn dời ánh mắt nhìn hướng hoàng hậu từ nãy giờ vẫn không có mở miệng, “Mẫu hậu, ngài có ý kiến gì không?”
Từ lúc Dạ Thiên Dật muốn ngăn Vân Thiển Nguyệt sắc mặt Hoàng hậu hiện lên uy nghiêm bén nhọn sau đó cũng đã sớm lấy lại vẻ bình tĩnh, vẫn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, lúc này thấy Dạ Thiên Dật hỏi nàng, đoan trang nói: “Bổn cung không có ý kiến gì.”
“Cảnh thế tử, ngươi nghĩ thế nào?” Dạ Thiên Dật lại nhìn về phía Dung Cảnh, trầm giọng hỏi.
“Chuyện này đương nhiên cần tra. Hơn nữa cần phải tra ra rõ ràng.” Dung Cảnh lạnh lùng nói.
Dạ Thiên Dật dời tầm mắt, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, uy nghiêm phân phó, “Nhiễm Tiểu vương gia, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền điều tra, cần phải tra ra manh mối.”
“Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu lên tiếng.
Dạ Thiên Dật vung vẩy thánh chỉ trong tay, một lần nữa liếc nhìn hai đạo thánh chỉ trống, nói với mọi người: “Về việc thánh chỉ chỉ còn lại một bản, các vị đại thần có ý kiến gì không? Không ngại nói ra. Chúng ta cùng xem nên xử lý chuyện hôm nay như thế nào?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người nào nói chuyện. Chuyện như vậy, ai cũng không dám nói bừa một câu.
“Không có ai nói gì sao? Cảnh thế tử, ngươi tới nói!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, nhướng mày lãnh chìm nói: “Đối với việc chỉ còn một đạo thánh chỉ có lẽ Cảnh thế tử hẳn là vừa ý nhất, bởi vì nếu là chỉ còn một đạo thánh chỉ thì, có nhiều thứ cũng sẽ không cần tôn sùng rồi. Ví dụ như. . . . . . tứ hôn!”
“Thất hoàng tử nói như vậy là đưa Cảnh ở chỗ nào? Bởi vì ta cùng Vân Thiển Nguyệt yêu nhau, Thất hoàng tử cùng nàng có hôn ước trước, hay bởi vì Thất hoàng tử là nhi tử tiên Hoàng sủng ái nhất, có cái điều kiện tiên quyết này, cho nên liền muốn dùng Quân áp Thần? Một đạo thánh chỉ đưa ra liền chia rẽ người hữu tình. Chuyện bực này mặc dù trong lòng Cảnh oán hận, Vân Thiển Nguyệt vì vậy giận dữ, nhưng ta cũng không có để ở trong lòng. Dù sao sinh tử tương hứa, không phải là một đạo thánh chỉ là có thể thao túng mọi việc. Dù sao được người cũng không được tâm nàng. Cảnh có thể ngay trước mặt người trong thiên hạ nói, một đạo thánh chỉ này chẳng những Vân Thiển Nguyệt không tuân theo, Cảnh cũng không tuân theo, bởi vì nó bất công.”
Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, tựa hồ rốt cục cũng bị chọc giận, ánh mắt nhẹ ngưng tụ một tia lãnh ý, giọng nói ôn nhuận cũng trở lạnh, tiếp tục nói: “Nhưng ta ngăn cản Vân Thiển Nguyệt hủy thánh chỉ, không để cho nàng máu nhiễm hoàng cung, là bởi vì hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, thánh chỉ là vận mệnh quốc gia đại sự. Tứ hôn chỉ là chuyện tư tình nhi nữ mà thôi, so sánh với quốc sự, ở trong lòng chúng ta tuy lớn, nhưng ở trong lòng thiên hạ dân chúng cùng với vận nước trước mắt nhỏ đến không đáng giá nhắc tới. Cảnh thân là người của một trong bốn Vương Phủ, thân là thế tử Vinh vương phủ, thân là một triều thần trong triều, tiên hoàng coi trọng, di chiếu phong làm Thừa tướng, Cảnh không muốn phụ ưu ái của tiên hoàng, không muốn áy náy với dân chúng khắp thiên hạ nên mới ngăn cản Vân Thiển Nguyệt. Nhiếp chính vương, nếu mới vừa rồi không có ta ngăn trở, ngươi xác định Vân Thiển Nguyệt thật sự không phá hủy được thánh chỉ? Hoặc là thật không có năng lực phá hủy thánh chỉ sao? Lấy tính tình bướng bỉnh của nàng, bị làm cho tức giận, tất sẽ liều cái mạng nhỏ này, cũng sẽ phá hủy thánh chỉ, nếu so sánh, ngươi còn biết nàng sớm hơn ta, điều này ngươi hẳn nên biết, cũng sớm đã chấp nhận việc như vậy.”
Ánh mắt Dạ Thiên Dật càng chìm, không nói lời nào.
“Nếu ta cầu kết quả vừa ý nhất, như vậy hẳn là nên giúp nàng phá hủy thánh chỉ mới đúng! Một đạo thánh chỉ cũng không còn nữa, cũng không có việc tứ hôn rồi. Thất hoàng tử, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa? Nếu Thất hoàng tử vẫn không rõ? Vẫn cố giội nước bẩn lên người Cảnh, như vậy Cảnh cũng không thể nói gì hơn.” Giọng nói của Dung Cảnh khẽ lạnh lùng.
Mọi người yên lặng như tờ.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười, nhìn Dung Cảnh, trong khoảnh khắc sắc mặt lãnh chìm cùng gợn sóng trong mắt rút đi, cười nói: “Bản vương chỉ là tùy ý nhắc tới mà thôi, dù sao nơi này mọi người ai cũng không có bản lãnh giống như Cảnh thế tử, Cảnh thế tử cần gì tức giận? Bản vương chỉ muốn hỏi một chút hiện tại hai đạo thánh chỉ trống không, chỉ còn lại một đạo thánh chỉ, chuyện như vậy nên xử trí như thế nào? Nếu Cảnh thế tử được phụ hoàng phong làm Thừa tướng, thống lĩnh văn võ bá quan. Bản vương tự nhiên muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử một chút.”
“Cảnh như thế nào còn dám nói ý kiến? Nói nhiều sai nhiều mà thôi. Chuyện như vậy là chuyện lạ thiên cổ, hơn nữa lại là đại sự di chiếu. Nhiếp chính vương vẫn nên hỏi người khác đi!” Dung Cảnh nhàn nhạt cản nói trở về.
“Di chiều phụ hoàng, trừ nhắc tới bản vương, chính là Cảnh thế tử. Hơn nữa lúc tiên hoàng bệnh nặng, Bản vương giám quốc, ngươi chính là chi thần phụ chính. Hôm nay tất cả mọi ngưởi tại đây, bao gồm Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, còn có Tần Thừa tướng được phụ hoàng ân chuẩn cáo lão hồi hương, cùng với Nhiễm Tiểu vương gia, Lãnh tiểu Vương gia, Dung Phong thế tử, tất cả mọi cùng tính toán. Cũng sợ là không thể bằng một lời của Cảnh thế tử, mặc dù Bản vương có nghi vấn nho nhỏ, không quá đáng khi nói là tiếng lòng của dân chúng trong thiên hạ, dù sao trong lòng dân chúng, Cảnh thế tử ngươi là tồn tại không gì sánh kịp. Hơn nữa ngươi cũng phản bác Bản vương, Cảnh thế tử đại tài, miệng lưỡi biện luận như vậy, còn sợ Bản vương nghi vấn sao? Như thế nào không dám nói ý kiến nữa? Bản vương nghĩ chắc rằng mọi người nơi này cũng đều muốn nghe một chút ý kiến của ngươi .” Dạ Thiên Dật nhướng mày, dứt lời, quét nhìn mọi người một cái, hỏi: “Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, Vân Vương thúc, có phải các người muốn nghe ý kiến của Cảnh thế tử đối với chuyện lần này hay không?”
“Đúng!” Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, ba người vội vàng lên tiếng, chỉnh tề nhất trí.
“Các vị đại thần ở đây thì sao? Phải chăng cũng có ý nghĩ như Bản vương cùng ba vị Vương gia hay không?” Dạ Thiên Dật hỏi mọi người.
“Đúng!” Mọi người cũng đồng thời lên tiếng, không một chút do dự.
“Ngươi xem, Cảnh thế tử, uy vọng của ngươi đã áp đảo thiên tử cùng bản vương là Nhiếp chính vương rồi!” Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh đưa tay xoa cái trán, bất đắc dĩ cười một tiếng, giây lát sau, hắn thả tay xuống, vừa muốn nói chuyện, trước mắt chợt lóe một đạo thân ảnh, Thanh Ảnh vô thanh vô tức rơi vào trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn Thanh Ảnh, không đợi hắn mở miệng, đã hỏi trước: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Ảnh “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, trong giọng nói tràn đầy áy náy, “Bẩm thế tử, thuộc hạ đã để mất dấu Thiển Nguyệt tiểu thư!”
“Mất dấu?” Đuôi lông mày Dung Cảnh ngưng lại.
“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu.
“Nàng bị thương nặng, sao ngươi lại để mất dấu nàng?” Dung Cảnh hỏi.
“Mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư bị thương nặng, nhưng khinh công cũng không bị giảm, từ sau khi rời khỏi hoàng cung, thuộc hạ một đường đi theo nàng ra khỏi thành, khi vừa mới ra khỏi thành, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, trước mắt thuộc hạ nổi lên một mảnh sương mù, khi thuộc hạ mở được mắt ra, phía trước đã không thấy thân ảnh của nàng.” Thanh Ảnh áy náy nói: “Thế tử thứ tội, thuộc hạ vô dụng.”
Dung Cảnh giơ tay lên, đặt hai ngón tay như ngọc ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, nói: “Nàng hẳn là phát hiện ra ngươi theo dõi nàng, cho nên mới bỏ rơi ngươi.”
“Thuộc hạ đã rất cẩn thận rồi, Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không phát hiện ra mới đúng. . . . . .” Thanh Ảnh nói.
Dung Cảnh cười cười, thở dài nói: “Nàng đoán ta tất nhiên sẽ không yên lòng nàng, chắc chắn phái người đi theo, mặc dù nàng trọng thương không phát hiện được ngươi theo dõi, nhưng nàng có thể đoán ngươi nhất định ở sau lưng nàng, cho nên liền bỏ rơi ngươi.”
Thanh Ảnh nghe vậy quỳ trên mặt đất không nói thêm gì nữa.
Những lời này của hai người cũng không có kiêng kỵ ai, cho nên tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
“Cảnh thế tử, phía ngoài tuyết lớn như thế, Nguyệt nhi một mình một người, có xảy ra chuyện gì hay không?” Hoàng hậu lo lắng, “Mau phái người đi tìm đi! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hoàng hậu nương nương đừng nóng vội, Cảnh đi tìm nàng ngay. Hôm nay nàng bị chọc tức, vốn cũng không thể trách nàng tức giận.” Dung Cảnh thả tay xuống, nói với hoàng hậu.
“Ngươi đi tìm là tốt nhất!” Hoàng hậu gật đầu.
“Nhiếp chính vương, Cảnh cảm thấy tìm người quan trọng hơn, hôm nay tuyết lớn như vậy, trên người nàng lại đang bị thương nặng, ngươi cũng không muốn nàng gặp chuyện không may đúng không?” Dung Cảnh quay đầu trở lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật trầm mặc không nói.
“Hôm nay chuyện thánh chỉ này là đại sự, theo Cảnh thấy một đạo thánh chỉ này cũng chính là thánh chỉ hoàng thượng, không bằng tạm thời trước cứ tuân thủ làm theo, các vị thấy sao! Đợi chuyện thánh chỉ trống tra ra manh mối, sau đó sẽ đưa ra phương hướng giải quyết chuẩn xác nhất. Lúc Hoàng thượng ngã bệnh như thế nào, thì vẫn là như thế ấy. Không thể vì vậy mà ảnh hưởng triều cục.” Dung Cảnh tựa hồ suy nghĩ một chút, nói: “Nhiếp chính vương, Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia cùng với các vị đại nhân, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Đức thân vương nghe vậy vội vàng trả lời, “Cảnh thế tử nói đúng, lão thần cũng cho là lẽ ra nên như vậy! Không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến triều cục.”
Hiếu thân vương cũng liền vội vàng gật đầu, Vân Vương gia lại càng không cam lòng rơi ở phía sau, luôn miệng phụ họa.
Tất cả mọi người đều trái nhìn phải liếc, gật đầu lia lịa.
Quần thần thống nhất ý kiến, như vậy cũng chính là tuân theo di chiếu của tiên hoàng biến thành một phần chiếu thư tạm thời.
“Như vậy là tốt nhất!” Dạ Khinh Nhiễm cũng thừa nhận đây là biện pháp tốt nhất, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, “Nhiếp chính vương, ta cùng Nhược mỹ nhân đi tìm tiểu nha đầu? Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không cần sống rồi.”
“Nhiễm Tiểu vương gia mới vừa rồi cũng bị thương. Tuyết rơi nhiều trời giá rét, Cảnh một người đi tìm là được rồi. Nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì, người của Đức thân vương phủ cùng bốn mươi vạn binh mã kinh thành thật sự không cần sống nữa.” Dung Cảnh lắc đầu, nhìn Dạ Thiên Dật, thấy hắn không nói lời nào, cũng không hề để ý tới nữa, nói với Thanh Ảnh đang quỳ: “Đi thôi!”
Thanh Ảnh đứng lên, trước mắt đã không có thân ảnh của Dung Cảnh, hắn vội vàng phi thân đuổi theo.
Mọi người trơ mắt nhìn Dung Cảnh từ chỗ này rời đi, nửa điểm gió nhẹ cũng không có nổi lên, không có một bông tuyết nào bay lên, vốn biết Cảnh thế tử có võ công cao tuyệt, mấy tháng trước ở Thanh Tuyền sơn Linh Đài tự lấy lực lượng một người hóa giải một tăng một đạo so đấu nội lực, hôm nay tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, lại không có một ti gió nhẹ thổi lên, kinh công thật đáng sợ, đáy lòng mọi người đồng thời than nhẹ.
Dạ Thiên Dật thấy Dung Cảnh rời đi, cũng không nói lời nào, thu hồi tầm mắt, giấu cảm xúc tràn ra ở trong mắt xuống, nhìn mọi người một cái nói: “Các vị đại thần đều đứng dậy đi. Các ngươi đều trường cột nước nhà, đối với Thiên Thánh, đối với tiên hoàng một lòng trung thành, tiên hoàng vẫn biết được, không cần ở chỗ này đạp tuyết túc trực bên linh cữu, nếu bị lạnh hại thân thì đều là tổn thất của xã tắc.”
“Tạ ơn Nhiếp chính vương!” Mọi người nghe vậy nhất tề đứng lên, trong thời gian chốc lát, đã có mấy vị đại thần lâu năm chịu không nổi mà run cầm cập.
“Từ hôm qua cho tới bây giờ, mấy vị huynh đệ tỷ muội vẫn luôn túc trực bên linh cữu của phụ hoàng, mọi người đều có hiếu tâm, đủ để an ủi. Tất cả cũng đứng lên đi!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía đám người Lục công chúa, lại nói.
Thân thể đám người Lục công chúa đã đông lạnh đến tê rần, nha hoàn thiếp thân của mỗi người đi đầu là nha hoàn thiếp thân của Lục công chúa đỡ đám người bọn họ đứng dậy. Sắc mặt mọi người trắng bệch, đôi môi trắng bệch, có người thậm chí liền ngay cả lông mày cũng hiện lên một tầng sương trắng.
“Những người còn lại đều là người bên gối tiên hoàng, lúc tại thế tiên hoàng vẫn đều một mực yêu thương các ngươi, hôm nay tiên hoàng đã mất, các ngươi thân là người bên gối tiên hoàng nên dẫn đầu túc trực bên linh cữu.” Dạ Thiên Dật nhìn những phi tần thứ phi hậu cung, thản nhiên nói. Hắn dứt lời, có mấy người thân thể nhất thời mềm nhũn, té xỉu ở trong đống tuyết, hắn cũng không để ý tới, nhấc chân đi về hướng hoàng hậu, đưa tay đở lấy cánh tay của nàng, giọng nói hòa hoãn nói: “Thái hậu có mang thiên tử, tuyết trời giá rét, phụ hoàng đau lòng thiên tử, cũng sẽ không cần ngài túc trực bên linh cữu, nhi thần đưa ngài hồi cung.”
Sắc mặt Hoàng hậu hiện lên một tia hoảng hốt, hai mươi mấy năm tại hoàng cung, nàng từ một thiếu nữ, tựa hồ trong nháy mắt đã trở thành Thái hậu.
“Cung tiễn Thái hậu!” Âm thanh mọi người vang lên rung trời.
Trong lúc Thái hậu hoảng hốt, Dạ Thiên Dật đã vịn nàng rời khỏi điện Thánh Dương, đi về hướng Vinh Hoa cung.
Một đời đế vương băng hà, lại hiện ra hai đạo thánh chỉ trống, di chiếu tiên hoàng biến thành một lời nói suông, buồn cười, thật buồn cười!
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)
- Quyển 3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm
- Quyển 3 - Chương 2: Hết sức đặc sắc
- Quyển 3 - Chương 3: Ta là phụ thân
- Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ
- Quyển 3 - Chương 5: Nồng đậm không thôi
- Quyển 3 - Chương 6: Tri âm tri kỷ
- Quyển 3 - Chương 7: Xuân ý tràn đầy
- Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
- Quyển 3 - Chương 9: Hồng tụ thiêm hương
- Quyển 3 - Chương 10: Một bước lên trời
- Quyển 3 - Chương 11: Ấn ký hoa lan
- Quyển 3 - Chương 12: Lớn lên quá mĩ rồi!
- Quyển 3 - Chương 13: Một cuộc mua bán
- Quyển 3 - Chương 14: Một đêm xuân phong
- Quyển 3 - Chương 15: Mỹ nhân tắm
- Quyển 3 - Chương 16: Thật là phong lưu
- Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
- Quyển 3 - Chương 18: Hai bí mật lớn
- Quyển 3 - Chương 19: Ôn nhu gặp mặt
- Quyển 3 - Chương 20: Tương tư tận xương
- Quyển 3 - Chương 21: Ta thích hắn
- Quyển 3 - Chương 22: Hưu thư
- Quyển 3 - Chương 23: Phối hôn cho công chúa
- Quyển 3 - Chương 24: Thỉnh chỉ gả cho
- Quyển 3 - Chương 25: Liếc mắt đưa tình
- Quyển 3 - Chương 26: Ván cờ động phòng
- Quyển 3 - Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó
- Quyển 3 - Chương 28: Đánh đập tàn nhẫn
- Quyển 3 - Chương 29: Phản ứng hoá học
- Quyển 3 - Chương 30: Sinh tử tương hứa* (Hứa sống chết có nhau)
- Quyển 3 - Chương 31: Thiên trường địa cửu
- Quyển 3 - Chương 32: Giải quyết dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi
- Quyển 3 - Chương 34: Thái tử thần bí
- Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
- Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
- Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa
- Quyển 3 - Chương 38: Ta thật cao hứng
- Quyển 3 - Chương 39: Hãy yêu thật nhiều
- Quyển 3 - Chương 40: Từ hôn luận kiếm
- Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)
- Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
- Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng
- Quyển 3 - Chương 44: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Quyển 3 - Chương 45: Không phải nàng không cưới
- Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
- Quyển 3 - Chương 47: Công tử luận nghệ (Nghệ: tài nghệ)
- Quyển 3 - Chương 48: Thật là ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 49: Ngàn dặm trở về
- Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
- Quyển 3 - Chương 51: Núi ngọc sụp đổ
- Quyển 3 - Chương 52: Bách điểu triêu phượng
- Quyển 3 - Chương 53: Đúng hạn đại hôn
- Quyển 3 - Chương 54: Cưới vợ, ám sát
- Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
- Quyển 3 - Chương 56: Dung Cảnh trở về
- Quyển 3 - Chương 57: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế
- Quyển 3 - Chương 59: Không phụ ý khanh
- Quyển 3 - Chương 60: Tham quan học tập động phòng
- Quyển 3 - Chương 61: Tình thương của cha như núi
- Quyển 3 - Chương 62: Linh thuật huyễn dung
- Quyển 3 - Chương 63: Mười dặm hoa đào
- Quyển 3 - Chương 64: Thê tử của ta
- Quyển 3 - Chương 65: Thương Đình bại thủ
- Quyển 3 - Chương 66: Nắm càn khôn
- Quyển 3 - Chương 67: Ngàn vạn chú mục
- Quyển 3 - Chương 68: Long Đằng Hổ Khiếu
- Quyển 3 - Chương 69: Vứt bỏ không cưới
- Quyển 3 - Chương 70: Mẹ con nhận nhau
- Quyển 3 - Chương 71: Biết sai có thể thay đổi
- Quyển 3 - Chương 72: Một ngày vui vẻ
- Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài
- Quyển 3 - Chương 74: Cùng chung một chồng
- Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
- Quyển 3 - Chương 76: Xao sơn chấn hổ*
- Quyển 3 - Chương 77: Khẩn cầu hưu thê (hưu thê: bỏ vợ)
- Quyển 3 - Chương 78: Tinh Tinh Chi Hỏa (Những vì sao)
- Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
- Quyển 3 - Chương 80: Gạo nấu thành cơm
- Quyển 3 - Chương 81: Trái tim dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 82: Không kìm lòng được
- Quyển 3 - Chương 83: Coi như viên mãn
- Quyển 3 - Chương 84: Hóa giải hiềm khích
- Quyển 3 - Chương 85: Lừa dối
- Quyển 3 - Chương 86: Cá chép vàng hóa rồng
- Quyển 3 - Chương 87: Thích đã nhiều năm
- Quyển 3 - Chương 88: Lòng dạ hiểm độc rất tốt
- Quyển 3 - Chương 89: Độc nhất vô nhị
- Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết
- Quyển 3 - Chương 91: Tình hình cha mẹ
- Quyển 3 - Chương 92: “Trừng phạt”
- Quyển 3 - Chương 93: Xuất giá lấy chồng
- Quyển 3 - Chương 94: Cấm thuật phệ hồn
- Quyển 3 - Chương 95: Ba đạo thánh chỉ
- Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
- Quyển 3 - Chương 97: Diện mạo như hoa như nguyệt
- Quyển 3 - Chương 98: Cập kê, cập quan
- Quyển 3 - Chương 99: Cùng trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 100: Được lợi không thua lỗ
- Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
- Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu
- Quyển 4 - Chương 3: Thiên lôi địa hỏa
- Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 5: Đúng là ngu ngốc
- Quyển 4 - Chương 6: Không có lương tâm
- Quyển 4 - Chương 7: Học dĩ trí dụng*
- Quyển 4 - Chương 8: Lao sư động chúng
- Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa
- Quyển 4 - Chương 10: Sẽ không buông tha
- Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
- Quyển 4 - Chương 12: Lật đổ Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
- Quyển 4 - Chương 14: Lạt thủ tồi hoa
- Quyển 4 - Chương 15: Đậy nắp quan tài định luận
- Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch
- Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ
- Quyển 4 - Chương 18: Liệu sự như thần
- Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu
- Quyển 4 - Chương 20: Gặp lại người lạ
- Quyển 4 - Chương 21: Binh mã bao vây
- Quyển 4 - Chương 22: Công thành giao phong
- Quyển 4 - Chương 23: Vây khốn thương đình
- Quyển 4 - Chương 24: Từ trên trời rơi xuống
- Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc
- Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương
- Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại
- Quyển 4 - Chương 28: Không phải ta không thể
- Quyển 4 - Chương 29: Tin đồn phấn hồng
- Quyển 4 - Chương 30: Quy tâm như mũi tên
- Quyển 4 - Chương 31: Một nắng hai sương
- Quyển 4 - Chương 32
- Quyển 4 - Chương 33: Chồn tía mây tía
- Quyển 4 - Chương 34: Hội thơ thưởng mai
- Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
- Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
- Quyển 4 - Chương 37: Chung sống ngọt ngào
- Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
- Quyển 4 - Chương 39: Giận hủy kim y
- Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên
- Quyển 4 - Chương 41: Chuyện tình của Khinh Noãn
- Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 43: Thiên hương quốc sắc
- Quyển 4 - Chương 44: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 45: Cự hôn không cưới
- Quyển 4 - Chương 46: Khúc nhạc thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 47: Độc hại quá sâu
- Quyển 4 - Chương 48: Đêm ngắm sao trời
- Quyển 4 - Chương 49: Cả triều chấn động
- Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn
- Quyển 4 - Chương 51
- Quyển 4 - Chương 52: Thiên hạ kinh diễm
- Quyển 4 - Chương 53: Bản ghi chép của công chúa
- Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
- Quyển 4 - Chương 55: Hậu duệ của Mộ Dung gia
- Quyển 4 - Chương 56: Thái hậu lâm nguy
- Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm
- Quyển 4 - Chương 58: Uy thác Đế tỷ
- Quyển 4 - Chương 59: Đoán được thân phận
- Quyển 4 - Chương 60: Thiên tử giá lâm
- Quyển 4 - Chương 61: Khứu giác nhạy bén
- Quyển 4 - Chương 62: Nụ hoa sắp nở
- Quyển 4 - Chương 63: Tiệc Tất Niên đêm giao thừa
- Quyển 4 - Chương 64: Xuất kỳ bất ý (*)
- Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 66: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 67: Nạp hỷ hạ sính (*)
- Quyển 4 - Chương 68: Thương định hôn kỳ (*)
- Quyển 4 - Chương 69: An bài liên hoàn
- Quyển 4 - Chương 70: Đêm xuân khổ đoản
- Quyển 4 - Chương 71: Qua sông đoạn cầu
- Quyển 4 - Chương 72: Tin vui liên tiếp
- Quyển 4 - Chương 73: Thượng Nguyên hoa đăng
- Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
- Quyển 4 - Chương 75: Chân Long Phượng hiện
- Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên
- Quyển 4 - Chương 77: Long phượng lại xuất hiện
- Quyển 4 - Chương 78: Đại hỷ gả cưới
- Quyển 4 - Chương 79: Đại hôn nghênh thú
- Quyển 4 - Chương 80: Tam bái thiên địa
- Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 82: Dạ khởi binh thương
- Quyển 4 - Chương 83: Nàng dâu dâng trà
- Quyển 4 - Chương 84: Ngọc tỷ Mộ Dung thị
- Quyển 4 - Chương 85: Gan hùm mật gấu
- Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết
- Quyển 4 - Chương 87: Thủ đoạn thiết huyết
- Quyển 4 - Chương 88: Lại xuất hiện di chiếu
- Quyển 4 - Chương 89: Thâm hải tàng long
- Quyển 4 - Chương 90: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
- Quyển 4 - Chương 92: Tân Đế đăng cơ
- Quyển 4 - Chương 93: Kinh hồn đoạt phách
- Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
- Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta
- Quyển 4 - Chương 96: Cái gì cũng tốt
- Quyển 4 - Chương 97: Giận xông vào Kim điện
- Quyển 4 - Chương 98: Đế sư Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
- Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản
- Quyển 4 - Chương 101: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 4 - Chương 102: Mưu định chế động
- Quyển 4 - Chương 103: Tràn ngập nguy cơ
- Quyển 4 - Chương 104: Liệt hỏa đốt người
- Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
- Quyển 4 - Chương 106: Sự lựa chọn của Thiệu Trác
- Quyển 4 - Chương 107: Đế sư bị giết
- Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
- Quyển 4 - Chương 109: Mổ bụng phanh ngực
- Quyển 4 - Chương 110
- Quyển 4 - Chương 111
- Quyển 4 - Chương 112
- Quyển 5 - Chương 1: Điều binh khiển tướng
- Quyển 5 - Chương 2: Bảo vật vô giá
- Quyển 5 - Chương 3: Thưởng mẫu đơn trong đêm
- Quyển 5 - Chương 4: Xuất binh dẹp loạn
- Quyển 5 - Chương 5: Cả nước trưng binh
- Quyển 5 - Chương 6: Bày tiệc mời khách
- Quyển 5 - Chương 7: Thuyết phục trong nháy mắt
- Quyển 5 - Chương 8: Phu thê tình thâm
- Quyển 5 - Chương 9: Quyết định thắng bại sau cùng
- Quyển 5 - Chương 10: Ngày xuân trời đẹp
- Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
- Quyển 5 - Chương 12: Nhận thay ấn soái
- Quyển 5 - Chương 13: Thù Tình điểm binh
- Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
- Quyển 5 - Chương 15: Tế cờ xuất chinh
- Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
- Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
- Quyển 5 - Chương 18: Một phòng xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
- Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 21: Mỹ nhân như hoa
- Quyển 5 - Chương 22: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 23: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 24: Tự nhận ác quả
- Quyển 5 - Chương 25: Lưỡng chiến lưỡng bại
- Quyển 5 - Chương 26: Ai biết tính kế
- Quyển 5 - Chương 27: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 5 - Chương 28: Có thù tất báo
- Quyển 5 - Chương 29: Tôn chủ Mặc các
- Quyển 5 - Chương 30: Huyết mạch truyền thừa
- Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
- Quyển 5 - Chương 32: Di hồng hương diễm
- Quyển 5 - Chương 33: Thu phục Lăng gia
- Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
- Quyển 5 - Chương 35: Giành lại giang sơn
- Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
- Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu
- Quyển 5 - Chương 38: Hóc lóc om sòm. Giở trò cay độc
- Quyển 5 - Chương 39: Viết hộ hưu thư
- Quyển 5 - Chương 40: Tin đồn ly hôn
- Quyển 5 - Chương 41: Mạnh mẽ ban hôn
- Quyển 5 - Chương 42: Khuynh quốc hỗ trợ
- Quyển 5 - Chương 43: Nhớ đến đau lòng
- Quyển 5 - Chương 44: Danh chính ngôn thuận
- Quyển 5 - Chương 45: Đào hoa chỉ quý
- Quyển 5 - Chương 46: Nhanh chóng thành hôn
- Quyển 5 - Chương 47: Truyền khắp thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 48: Áo hồng rực lửa
- Quyển 5 - Chương 49: Mẫu đơn biến mất
- Quyển 5 - Chương 50: Để lại ngọc minh châu
- Quyển 5 - Chương 51: Diễm quan quần phương
- Quyển 5 - Chương 52: Nghịch thiên cải mệnh
- Quyển 5 - Chương 53: Lật Càn Khôn
- Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
- Quyển 5 - Chương 55: Nghe triều nghị chính
- Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước
- Quyển 5 - Chương 57: Phao chuyên dẫn ngọc (*)
- Quyển 5 - Chương 58: Trên đá Tam Sinh (*)
- Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời
- Quyển 5 - Chương 60: Một vạn khinh kỵ binh
- Quyển 5 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
- Quyển 5 - Chương 63: Nhân duyên định mệnh
- Quyển 5 - Chương 64: Chân tướng sáng tỏ
- Quyển 5 - Chương 65: Nghị hôn lập hậu
- Quyển 5 - Chương 66: Ký kết nhân duyên
- Quyển 5 - Chương 67: Tinh thần can đảm
- Quyển 5 - Chương 68: Lại nghị hôn sự
- Quyển 5 - Chương 69: Ba ngàn tình ý
- Quyển 5 - Chương 70: Nguy tại sớm tối
- Quyển 5 - Chương 71: Khởi tử hồi sinh
- Quyển 5 - Chương 72: Sinh Tử trận
- Quyển 5 - Chương 73: Hai quân giao chiến
- Quyển 5 - Chương 74: Làm vợ cả đời
- Quyển 5 - Chương 75: Cùng chung mục đích
- Quyển 5 - Chương 76: Chỉ có thể là của hắn
- Quyển 5 - Chương 77: Tương tư tận xương
- Quyển 5 - Chương 78: Không có cách nào với hắn
- Quyển 5 - Chương 79: Cởi bỏ khúc mắc
- Quyển 5 - Chương 80: Tham nghị quân sự
- Quyển 5 - Chương 81: Ngoài dự đoán của mọi người
- Quyển 5 - Chương 82: Một trận thắng
- Quyển 5 - Chương 83: Tâm nữ nhân
- Quyển 5 - Chương 84: Người đánh cờ
- Quyển 5 - Chương 85: Vui vẻ chịu đựng
- Quyển 5 - Chương 86: Tình đến chỗ sâu
- Quyển 5 - Chương 87: Quyết tâm đánh cược một lần
- Quyển 5 - Chương 88: Cường ngạnh chặn lại
- Quyển 5 - Chương 89: Bất viễn vạn dặm (*)
- Quyển 5 - Chương 90: Song sinh tử
- Quyển 5 - Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Quyển 5 - Chương 92: Bẫy rập đính hôn
- Quyển 5 - Chương 93: Đón gió tẩy trần
- Quyển 5 - Chương 94: Máu mủ tình thâm
- Quyển 5 - Chương 95: Quân cờ chôn sâu
- Quyển 5 - Chương 96: Có thai
- Quyển 5 - Chương 97: Đêm khuya lên đường
- Quyển 5 - Chương 98: Sinh tử khóa tình
- Quyển 5 - Chương 99: Hàn trì vạn năm
- Quyển 5 - Chương 100: Thời khắc sinh tử
- Quyển 5 - Chương 101: Khói lửa luân phiên nổi lên
- Quyển 5 - Chương 102: Cùng chung nhịp thở
- Quyển 5 - Chương 103: Trận chiến Bát Hoang
- Quyển 5 - Chương 104: Hai quân kinh biến
- Quyển 5 - Chương 105: Lấy mạng đổi mạng
- Quyển 5 - Chương 106: Thảm bại hoàn toàn
- Quyển 5 - Chương 107: Chiến trường chiêu phu
- Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày
- Quyển 5 - Chương 109: Cự tuyệt thu mỹ nhân
- Quyển 5 - Chương 110: Bí mật ngàn năm
- Quyển 5 - Chương 111: Khổ tận cam lai
- bình luận