Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
Edit: YueBeta: LeticiaDung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt quay đầu lạinhìn, ánh mắt cũng nhìn về phía bên trong Tây Phong Uyển. Cơ hồ cùnglúc đó Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cũng đồng thời quay đầu nhìnlại.

Hơi thở trong Tây Phong Uyển khác so với lúctrước, hiển nhiên đã có người lặng yên không một tiếng động tiến vào bên trong. Vân Thiển Nguyệt chậm rãi thả ra hơi thở dò xét tình hình bêntrong, khi đi tới gần chủ phỏng thì hơi thở mà nàng thả ra bị đánh trởvề bởi một cỗ hơi thở quen thuộc, nàng nhướng mày, điểm nhẹ mũi chân,trong chốc lát đã bay vào Tây Phong Uyển.

“Nguyệt nha đầu! Ngươi đi đâu?” Lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng rời đi, gầm lên hỏi.

“Phụ hoàng, Tây Phong Uyển có động tĩnh, chắc là Nguyệt nhi đi thăm dò.” Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, nhìn DungCảnh, thấy hắn không mở miệng, thì quay sang nói với lão hoàng đế.

“Có động tĩnh gì? Đi! Đi qua xem một chút!”Sắc mặt lão hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, dẫn đầu đi về phíaTây Phong Uyển.

Dung Cảnh, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm cũng chậm rãi đi theo phía sau lão hoàng đế, đoàn người cùng tiến vào Tây Phong Uyển.

Lúc này, ở bên trong Tây Phong Uyển, VânThiển Nguyệt đã vào gian phòng, chỉ thấy Vân Mộ Hàn đang nhắm mắt nằm ởtrên giường, trong phòng không có bất kỳ người nào khác. Nàng đi tớitrước giường nhìn Vân Mộ Hàn, đưa tay ra bắt mạch cho hắn, lát sau, nàng đi ra khỏi gian phòng, chỉ thấy tỳ nữ kia quy củ đứng ở trước cửa, nàng bất động thanh sắc nhìn tỳ nữ kia một cái, cũng không nói chuyện, nhìnđoàn người lão hoàng đế đi vào trong viện.

“Nguyệt nha đầu, ngươi lại giở trò quỷ gìđó?” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa ra cửa, hắn dừngbước, xuyên qua bức rèm che thoáng nhìn vào bên trong, lập tức dựngthẳng lông mày lên, cả giận nói: “Không phải là Vân Mộ Hàn vẫn ở trongphòng sao? Ngươi nói nhăng nói cuội gì mà hắn ta bị Diệp công chúa mangđi? Chuyện này ngươi phải nói rõ cho trẫm.”

“Ngươi tên là Lâm nhi? Ngươi tới kể lạichuyện cho Hoàng thượng.” Vân Thiển Nguyệt không đáp lời lão hoàng đế,nhìn về phía thiếp thân tỳ nữ hầu hạ Vân Mộ Hàn đang đứng ở cửa, “Nóimột chút đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

“Trẫm đang hỏi ngươi. Ngươi lại để cho một tiểu nha đầu đến nói cái gì hả?” Lão hoàng đế uy nghiêm nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Hoàng thượng dượng, không phải là ta khôngmuốn nói, mà là ta cũng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.” VânThiển Nguyệt mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nhìn Lâm nhi: “Nói đi!”

Lâm nhi “Phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống đất, lắc đầu, thấp giọng nói: “Nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Không biết?” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, “Ta cảm thấy người biết nhiều nhất chính là ngươi.”

“Nô tỳ không biết Thiển Nguyệt tiểu thư đangnói cái gì! Nô tỳ thật sự không biết cái gì.” Lâm nhi mạnh mẽ lắc đầu,“Nô tỳ vẫn ở trong nội viện này, chưa từng rời khỏi đây, không biếtchuyện của Thiển Nguyệt tiểu thư.”

“Hoàng thượng dượng, ngài hỏi đi. Ngài muốn biết cái gì thì hỏi cái đó đi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão hoàng đế.

Sắc mặt lão hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhìn Lâm nhi: “Trẫm hỏi ngươi, có phải Vân Mộ Hàn vẫn luôn ở trong phòng phải không? Có phải đã từng bị người nào mang đi rồi lúc này lạiđưa trở về hay không?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, thế tử vẫn luôn ở trong phòng, nô tỳ vẫn canh giữ ở trong viện, chưa từng đi đâu khác.” Lâm nhi lắc đầu.

“Nguyệt nha đầu, trẫm muốn hỏi đúng là chuyện này! Ngươi nói Vân Mộ Hàn bị Diệp công chúa mang đi, thế nhưng bây giờhắn lại hoàn hảo nằm ở trong phòng, mà tiểu nha đầu này cũng nói hắnvẫn luôn ở trong phòng. Bây giờ ngươi giải thích như thế nào?” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nha đầu, ngươi biết khi quân, kháng chỉ thì bị tội gì không?”

“Hoàng thượng dượng, ngài là Thánh chủ MinhQuân sao?” Vân Thiển Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại, nghiêm túc nhìnlão hoàng đế.

Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.

“Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật, các ngươi nóihoàng thượng dượng là Thánh chủ Minh Quân sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật.

“Tất nhiên Hoàng bá bá là Thánh chủ MinhQuân! Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng bày trò để để trút bỏ tội danh khángchỉ.” Vẻ mặt Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn Vân ThiểnNguyệt.

“Phụ hoàng, tuy Nguyệt nhi quần là áo lụakhông thay đổi, nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ.” Dạ ThiênDật nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, nói với lão hoàng đế: “Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói Vân thế tử không có ở trong phòng, chắc hẳn là trongchuyện này có vấn đề gì đó.”

Lão hoàng đế hừ một tiếng, nhìn về phía DungCảnh vẫn đứng đó không mở miệng, giọng điệu hòa hoãn hỏi, “Cảnh thế tử,ngươi nói thử xem. Trẫm có phải là Thánh chủ Minh Quân không?”

“Hoàng thượng có phải là Thánh chủ Minh Quânhay không, trăm ngàn năm sau tự có hậu nhân bình luận.” Dung Cảnh nhànnhạt thi lễ, nhợt nhạt mở miệng.

Lão hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Vân ThiểnNguyệt: “Nguyệt nha đầu, trẫm xem rốt cuộc ngươi còn muốn nói cái gì?Trẫm cũng muốn nhìn rốt cuộc ngươi đang chơi trò bịp bợp gì.”

“Trước hãy nói chuyện ta kháng chỉ, giảiquyết xong chuyện này, rồi xem rốt cuộc là ta bịp bợm hay là người khácbịp bợm.” Vân Thiển Nguyệt liếc Lâm nhi, nói với lão hoàng đế: “Hoàngthượng dượng, ta mới vừa nói, ca ca ta mang theo Thanh Uyển công chúa đi Hồ Tịch Nhan, Thanh Uyển công chúa muốn ca ca ta xuống hồ bắt cá chonàng, trong lúc hắn bắt cá, Thanh Uyển công chúa tự mình té vào tronghồ, ca ca của ta chỉ có thể xuống hồ cứu nàng, nhân cơ hội này, nàng hạđộc hoa tình cho ca ca ta. Ca ca của ta vì giải độc nên đến một chỗtrong hồ ở phía đối diện khe núi để bức độc, trong lúc đó thổ phi đến,nàng tự mình chịu kết cục thảm hại. Sau đó ca ca phát hiện, chạy đến cứu nàng, giết toàn bộ thổ phỉ, không ngờ lại gặp ám sát. May là ta ngheđược động tĩnh chạy tới kịp thời, cứu được hắn và Thanh Uyển công chúa,Thanh Uyển công chúa vừa giận vừa xấu hổ nên tự sát. Chuyện xảy ra chính là như thế. Ta muốn hỏi hoàng thượng dượng một chút, vì sao hạ thánhchỉ muốn giải ca ca của ta vào đại lao Hình bộ, mà không truy xét hungthủ thật sự. Ca ca của ta cũng là người bị hại.”

“Hắn bảo vệ công chúa không tốt, dẫn đến cáichết thảm của công chúa. Mặc dù hắn cũng là người bị hại, nhưng cũng cần phải trông trông coi chặt chẽ. Nếu trẫm tra ra chuyện đúng như lờingươi nói, tất nhiên trẫm sẽ cho hắn một công đạo.” Lão hoàng đế đợi Vân Thiển Nguyệt nói xong, mặt mũi uy nghiêm mở miệng, “Nguyệt nha đầu,ngươi nghi ngờ thánh ý của trẫm hay sao?. Thanh Uyển thân là công chúacủa trẫm, sao nàng có thể biết tới độc hoa tình? Huống chi thần trí luôn luôn không tốt, làm sao có thể hạ độc ca ca ngươi được?”

“Thanh Uyển công chúa là thần trí không tốtsao?” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, “Hoàng thượng dượng, nàng là nữ nhicủa ngài, ngay cả ta cũng nhìn ra là nàng thần trí bình thường, chẳng lẽ ngài lại không nhìn ra?”

“Nói bậy nói bạ! Từ sau khi trở về từ HươngTuyền sơn của Linh Đài tự trở về thần trí của Thanh Uyển vẫn luôn thấtthường. Bao nhiêu thái y chẩn đoán bệnh cũng đều không chữa trị được.Tiểu nha đầu, chẳng lẽ y thuật của ngươi còn giỏi hơn cả các Thái ytrong Thái y viện sao?” Khuôn mặt của lão hoàng đế mặt càng ngày cànglạnh.

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh trong lòng nhưngtrên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Cho dù thần trí của nàng thất thường,nhưng hiện tại trên người ca ca của ta vẫn còn lưu lại độc hoa tình,không phải là nàng hạ độc, thì ca ca của ta cũng là bị người khác hại.Hoàng thượng dượng, ngài không thể bởi vì Thanh Uyển công chúa chết, màcũng muốn đưa ca ca của ta vào chỗ chết. Huống chi ta nhiều lần gặp phải ám sát, ca ca của ta hôm nay cũng gặp phải ám sát, đây rõ ràng chính là có người ở sau lưng muốn diệt trừ Vân Vương Phủ, để cho hoàng thất vàVân Vương Phủ quân thần bất hoà? Nếu ngay cả điểm này hoàng thượng dượng cũng nhìn không ra, ta thật không phát giác ra hoàng thượng dượng làThánh chủ Minh Quân ở chỗ nào. Việc cấp bách không phải là xem xét đó là sai lầm của ai, mà là nghiêm lệnh tra rõ chuyện này.”

“Hả? Ngươi nói cho trẫm nghe, tra rõ như thế nào?” Lão hoàng đế nhướng mày.

“Thứ nhất, lúc ấy Thanh Uyển công chúa là doThất hoàng tử mang ra khỏi cung. Thứ hai, ca ca của ta nói muốn mangThanh Uyển công chúa đi hồ Tịch Nhan ở thành Đông nhưng nàng lại khăngkhăng muốn đi hồ Tịch Nhan ở thành Bắc. Thứ ba, tại sao công chúa lại vô duyên vô cớ rơi vào trong hồ, ca ca của ta buộc phải xuống hồ cứu nàng, ngài nói nàng không biết đến độc hoa tình, nhưng đúng là nàng đã hạđộc hoa tình cho ca ca ta. Phải biết rằng trong vòng hai canh giờ nếukhông giải được độc hoa tình thì sẽ bị mất mạng. Thứ tư, hồ Tịch Nhan ởthành Bắc cách quân cơ đại doanh Tây Sơn gần như thế tại sao lại có thổphỉ hoành hành?”

Vân Thiển Nguyệt nói một hơi mạch lạc có trật tự, nhìn lão hoàng đế, “Hoàng thượng dượng, nhiều nghi vấn như vậy,ngài lại không tra rõ, còn phái năm ngàn Ngự Lâm quân tới bắt người bịhại là ca ca của ta đây. Mặc dù nói Quân muốn thần chết, thần phải chết, nhưng Quân phải minh (anh minh), thần mới có thể cung kính, chodù Quân muốn thần chết, cũng phải chết có ý nghĩa. Hôm nay Hoàng thượngdượng làm như vậy thật không công bình, tuy ta chỉ là một nữ tử yếu đuối không thể nói gì, nhưng giờ đây Vân Vương Phủ do ta chưởng gia, đươngnhiên ta sẽ không để cho ca ca của ta vốn vô tội, suýt nữa mất mạng lạiphải vào đại lao Hình bộ chịu tội nữa. Hôm nay đừng nói hoàng thượngdượng phái năm ngàn Ngự Lâm quân, kể cả năm vạn Ngự Lâm quân, cho dù cảnhà Vân Vương Phủ bị sao trảm, thì loại chuyện bất công như thế này Vân Vương Phủ không thể nghe chỉ tuân theo.”

Vân Thiển Nguyệt nói năng có khí phách, mặcdù giọng nói không cao, nhưng thanh thúy rõ ràng, vang dội khắp nơi ởTây Phong Uyển.

Nàng dứt lời, tất cả mọi người không người nào lên tiếng.

“Nguyệt nha đầu, trước kia đúng là trẫm đãxem thường ngươi rồi! Một tiểu nữ tử mà cũng có thể có kiến giải ngônluận như thế này, thật đúng là làm cho trẫm thay đổi cách nhìn đấy. Đâylà do trước kia ngươi vẫn giấu diếm trẫm , hay là do công lao dạy dỗ của Vân thế tử và Cảnh thế tử đây?” Lão hoàng đế trầm mặc trong chốc lát,nhìn Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt thâm thúy, nhìn không ra cảm xúc gì.

“Bất kể là tự thân ta, hay là ca ca và DungCảnh dạy bảo có công, tóm lại hôm nay hoàng thượng dượng làm như thế này ngay cả ta, một tiểu nữ tử đều cho rằng đây là việc làm mất anh minhcủa ngài, một khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, dân chúng thiên hạsẽ bình luận hoàng thượng dượng như thế nào? Hậu nhân sau này sẽ bìnhluận hoàng thượng ngài như thế nào? Thánh chủ minh quân, thần tử cungkính. Ngay cả một nữ nhân như ta cũng hiểu đạo lý trên, ta nghĩ hoàngthượng dượng cũng sẽ hiểu rõ chứ?” Vân Thiển Nguyệt thẳng sống lưng màđáp.

“Càn rỡ! Vân Thiển Nguyệt, những lời này củangươi chính là đại nghịch bất đạo. Trên đời này làm gì có cô gái nào vôlễ đối với Hoàng bá bá giống như ngươi chứ?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiêntiến lên, xin chỉ của lão hoàng đế: “Hoàng bá bá, ta xin chỉ lập tứchành quyết răn đe Vân Thiển Nguyệt ngay tại chỗ. Nếu không thánh chỉ làmột lời nói suông, sau này còn người nào muốn tuân theo nữa?”

“Nhiễm Tiểu vương gia, chuyện này quả thậtchỉ là chuyện nhà mà thôi. Hoàng thất và Vân Vương Phủ có quan hệ thônggia trăm năm qua, đã sớm là huyết mạch tương liên. Chuyện hôm nay phụhoàng chỉ muốn cảnh báo mà thôi, cũng không phải thật sự muốn giải Vânthế tử vào đại lao Hình bộ. Phụ hoàng đương nhiên là Minh Quân, sao cóthể làm ra chuyện như thế được? Phụ hoàng làm như vậy chỉ muốn chấnnhiếp xuống dưới, rồi tra rõ xem rốt cuộc chuyện này là Vân thế tử hãmhại Thanh Uyển, hay là thật sự có người khác tính kế từ trước, để chúngta có thể lĩnh chỉ tra rõ việc này.” Dạ Thiên Dật tiếp nhận lời của DạKhinh Nhiễm, nhìn về phía lão hoàng đế: “Phụ hoàng, ngài nói nhi thầnphân tích như vậy có đạo lý hay không?”

Vân Thiển Nguyệt không dấu vết nhướn đôi mi thanh tú một chút, giây lát sau, nàng che kín thần sắc trong mắt.

“Ừ! Nói rất có lý!” Lão hoàng đế chậm rãi gật đầu, trầm giọng phân phó, ” Bắt đầu từ ngày hôm nay chuyện Thanh Uyểnvà Vân thế tử bị hại do ngươi và Nguyệt nha đầu toàn quyền tra rõ, không cho phép bỏ qua một chút dấu vết nào, nhất định phải tra rõ ràng chotrẫm.”

“Nhi thần tuân chỉ!” Dạ Thiên Dật lập tứckhom người, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng bất động, hắn ôn nhu nói:“Nguyệt nhi, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn phụ hoàng để chúng ta cùngnhau tra rõ chuyện này.”

“Tại sao còn có ta? Có hắn một người không phải là đủ rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão hoàng đế.

“Nguyệt nha đầu, nếu ngươi đã vì ca ca khôngtiếc cãi lại ý chỉ của trẫm, lại nói một tràng như vậy, nên trẫm muốnnhìn năng lực của ngươi. Huống chi chuyện này dính líu đến Vân thế tử và công chúa của trẫm. Để hai người các ngươi tra rõ trẫm mới có thể yêntâm. Trẫm cho các ngươi thời gian ba ngày, nhất định phải điều tra rõchân tướng.” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói không cho cựtuyệt, “Đã nghe chưa?”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Chuyện nàynàng cũng thật sự đang muốn tra rõ, dựa vào người khác tra không bằngdựa vào chính mình.

Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng,gật đầu, nhìn về phía bên trong nhà, nói với nàng: “Trẫm không áp giảiVân thế tử đi đại lao Hình bộ nữa, mà để Vân thế tử dưỡng thương trongphủ, bây giờ ngươi hãy nói chuyện lúc trước Vân thế tử bị mang đi. Rốtcuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này đương nhiên cũng phải làm rõ” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, nhấc chân đi về phía Lâm nhi, thấy nàng ta nhu thuận quỳ ở nơi đó, nàng ngồi xổm xuống nhìn nàng ta, cười nói:“Trên tai trái của Lâm nhi có nốt ruồi, mà ngươi thì không có. Tại sao?”

Lâm nhi cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt rat ay kéo ở sau tai, chỉnghe một tiếng “xoát” rất nhỏ vang lên, từ trên mặt nàng kéo ra được một mặt nạ thật mỏng, mặt nạ bị lấy ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp hơnvài phần so với của Lâm nhi, nàng cầm mặt nạ đưa qua đưa lại, cười cười, “Mặc dù mặt nạ này rất tinh xảo nhưng giả thì chính là giả, khôngbiến được thành thật đấy.”

Mặt nàng kia trắng bệch, nghiêm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Hoàng thượng dượng, bây giờ còn cần ta nói rõ sao?” Vân Thiển Nguyệt cầm lấy mặt nạ nhìn về phía lão hoàng đế.

Lão hoàng đế híp đôi mắt lão lại nhìn, cả giận nói: “Ngươi là người phương nào?”

Nàng kia lắc đầu, bỗng nhiên nhắm mắt lại, muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Vân Thiển Nguyệt lập tức nắm cằm của nàng ta, cười nói:, “Thời khắc sinh tử, cũng phải nhìn xem có đáng giá haykhông. Hôm nay ngươi chỉ là giả trang thành Lâm nhi mà thôi, cũng khôngphải là đại sự gì, sẽ không bị chết đâu. Ngươi là tỳ nữ thiếp thân củaDiệp công chúa có đúng không?”

Nàng kia sửng sốt nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút không dám tin nàng có thể đoán ra thân phận của nàng ta.

“Diệp công chúa, tiểu nha đầu này lớn lên từnhỏ cùng ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật nhẫn tâm nhìn nàng chết mà không đira sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn vào bên trong phòng, ánh mắt dừng ở trên xà nhà.

Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người theo ánhmắt của nàng nhìn về phía xà nhà bên trong phòng. Chỉ thấy trên xà nhàtrống không, không có người nào. Lão hoàng đế cau mày, quay đầu nhìn vềphía Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, trong nhà chỉ có Vân thế tử, làm gì có ai khác nữa?”

“Phụ hoàng, bên trong nhà quả thật là cóngười, người đã quên Nam Cương có một thuật ẩn thân có thể làm cho người đối diện không nhìn thấy mình. Chắc hẳn Diệp công chúa đã tập thànhthuật ẩn thân của Nam Cương rồi.” Dạ Thiên Dật chậm rãi mở miệng, ánhmắt chuyển sang hướng Dung Cảnh: “Cảnh thế tử có công lực cao thâm,chắc hẳn đã sớm có cảm giác.”

Dung Cảnh chỉ cười nhạt, không nói gì.

Lão hoàng đế nhìn về phía xà nhà bên trong một lần nữa, ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ.

“Ha ha, quả nhiên không giấu được Vân ThiểnNguyệt!” Trên xà nhà bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười nhưchuông bạc, tiếng cười còn chưa dứt, từ trên xà nhà có một người nhẹnhàng rơi xuống, chính là Diệp Thiến.

Vân Thiển Nguyệt thấy nàng đi ra ngoài, chậmrãi buông lỏng tay đang nắm chặt cằm của tỳ nữa kia, cười nói với lãohoàng đế: “Hoàng thượng dượng, bây giờ Diệp công chúa đã ra, ngài muốnbiết cái gì thì cứ hỏi nàng, ta tin tưởng Diệp công chúa hiểu rõ vôcùng.”

“Diệp công chúa, ngươi đây là. . . . . .” Lão hoàng đế nhìn Diệp Thiến, lại nhìn thoáng qua đám người Vân ThiểnNguyệt, Dung Cảnh, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên cảm giácmình già rồi. Nếu là lúc còn trẻ, hắn cũng có loại nhạy cảm này, mặc dùvõ công không cao thâm, nhưng bằng cảm giác, hắn cũng sẽ phát hiện đượctrong phòng còn có một người. Tuy thuật ẩn thân của Nam Cương lợi hại,cũng không thể khiến bóng người biến mất hoàn toàn..

“Chuyện này có cái gì mà phải giải thích chứ! Ta chỉ đùa giỡn với Vân Thiển Nguyệt mà thôi.” Diệp Thiến cười đi racửa, nhìn về phía lão hoàng đế nói: “Khi ta đến thì thấy nàng đang ngăncản Dạ Khinh Nhiễm và năm ngàn Ngự Lâm quân mà hoàng thượng ngài pháiđến đây để bắt người. Ta thấy Vân Thiển Nguyệt dám ngang nhiên khángchỉ, nên muốn giúp nàng một tay mà thôi, dù sao Dạ Khinh Nhiễm thật ácđộc, lại có thể ra tay với Vân Thiển Nguyệt, ta thật đúng là không ngờtới. Lúc này lại thấy hoàng thượng tự mình đến, ta nghĩ chuyện hôm nay chắc là không cần ta hỗ trợ nữa rồi, cho nên ta liền đưa Vân thế tử trở về.”

“Là như vậy sao?” Lão hoàng đế dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Thiến.

“Đương nhiên là như vậy! Nếu không còn có thể như thế nào? Nếu ta thật sự muốn mang Vân thế tử đi, thì tại sao cònmang hắn trở lại? Mà người ta thích lại là Dạ Khinh Nhiễm. Muốn Vân thế tử làm cái gì?” Diệp Thiến gật đầu.

Lão hoàng đế nhìn Diệp Thiến một lát, thấynàng cười vô cùng rạng rỡ, gật đầu, uy nghiêm nói: “Hóa ra là Diệp côngchúa đùa giỡn, muốn giúp Nguyệt nha đầu một tay. Lúc ấy ngươi không nghĩ tới ngươi giúp nàng là đang đối nghịch cùng trẫm sao?”

“Hoàng thượng là Thánh chủ Minh Quân, đâychẳng qua là trò đùa nho nhỏ mà thôi, tự nhiên sẽ không phải là đốinghịch với ngài.” Diệp Thiến thản nhiên cười: “Huống chi hôm nay VânThiển Nguyệt phụng chỉ tra rõ chuyện ngài phân phó, sau này Vân thế tử ở trong phủ dưỡng thương, ngài chỉ phân phó Dạ Khinh Nhiễm tới phủ ápgiải người chứ không phải hạ thánh chỉ đúng không. Cho nên nàng khôngtính là kháng chỉ, dĩ nhiên ta lại càng không bị xem là đối nghịch vớingài.”

“Hôm nay trẫm mới biết được Nguyệt nha đầu và Diệp công chúa đều là người khéo mồm khéo miệng! Người chết cũng có thể bị các ngươi nói cho sống lại!” Lão hoàng đế nghe vậy chợt cười to,khoát khoát tay, “Thôi, chuyện hôm nay trẫm sẽ không truy cứu nữa!”

“Đa tạ Thiên thánh Ngô Hoàng.” Diệp Thiến cười thi lễ.

Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt mà cười, cũngkhông nói cám ơn. Chuyện hôm nay tất nhiên không đơn giản như vậy, chodù là ai thì trong lòng cũng đều rõ ràng minh bạch, lão hoàng đế pháinăm ngàn Ngự Lâm quân, Dạ Khinh Nhiễm giả bộ vô tình, Diệp Thiến dùng tỳ nữ thiếp thân của nàng giả làm Lâm nhi mang Vân mộ Hàn đi rồi lại mangvề. Những chuyện này thoạt nhìn như không có liên quan, nhưng thực chấtlại có liên quan, nhìn như có liên quan nhưng lại không liên quan.

“Không cần cám ơn! Còn có chưa đầy mười ngàynữa chính lễ mừng thọ của trẫm, nghe nói Nam Cương Diệp công chúa khiêuvũ không tệ. Đến lúc đó có thể khiêu vũ một khúc để cho trẫm và các vịchư thần được thưởng thức một phen.” Lão hoàng đế nhìn Diệp Thiến, sắcmặt hòa hoãn.

“Thiên thánh Ngô Hoàng muốn thưởng thức, Diệp Thiến đương nhiên sẽ không để cho Ngô Hoàng thất vọng.” Diệp Thiến cười đáp ứng.

Lão hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, hiện tại sứ giả các quốc gia đang trên đường tới ThiênThánh, mấy ngày nữa sẽ vào kinh. Việc thị sát quân cơ đại doanh hãy tạmthời gác sang một bên, sứ giả vào kinh sẽ do ngươi toàn quyền vất vảtiếp đãi. Có ngươi xuất mã, trẫm mới yên tâm.”

“Cảnh tuân chỉ, hoàng thượng yên tâm!” Dung Cảnh nhàn nhạt gật đầu.

“Nhiễm tiểu tử, việc quân cơ đại doanh TâySơn tạm thời do Thiên Dục quản lý, từ ngày hôm nay, ngươi chịu tráchnhiệm an toàn của kinh thành, nhất định phải tăng cường phòng thủ chotrẫm, không cho phép xuất hiện chuyện ám sát hoặc bất cứ sai lầm nào.”Lão hoàng đế nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, trầm giọng nói: “Trẫm giao Ngự Lâm quân và mười vạn binh mã tại kinh thành cho ngươi toàn quyền điềukhiển.”

“Dạ, Hoàng bá bá!” Dạ Khinh Nhiễm khom người lĩnh chỉ.

“Vân Vương huynh, ngươi sinh được một nữ nhithật tốt đấy. Tuy tiểu nha đầu này luôn làm cho người ta đau đầu, nhưng trẫm vẫn không nỡ trị tội nàng.” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Vươnggia, “Hôm nay nàng dám làm trái ý chỉ của trẫm, ngươi nói ngày mai nàngcó thể làm ra chuyện gì nữa không?”

“Lão thần sợ hãi! Thiển Nguyệt quá mức ngangbướng. . . . . .” Vân Vương Gia đổ mồ hôi thấm ướt áo, lúc này nghe lãohoàng đế nói vậy mồ hôi lạnh lại càng ứa ra.

“Nhưng mà nàng có thể làm ra những chuyện này cũng không thấy kỳ lạ. Mặc dù nàng không dịu dàng như Vân Vương Phi năm đó, nhưng đó là thực chất bên trong a, thật ra trẫm biết nàng rất giống Vân Vương Phi, là giống từ trong xương. Vân Vương Phi cũng chỉ dịu dàng khi ở trong Vân vương phủ mà thôi. Ra khỏi Vân Vương Phủ, nàng cũngkhông phải là nàng nữa.” Lão hoàng đế dứt lời, ý tứ hàm xúc sâu thẳmnhìn Vân Vương gia, “Vân Vương huynh, ngươi thấy trẫm nói có đúngkhông?”

Vân Vương Gia tựa hồ không biết nên nói như thế nào, có chút vô thố.

Lão hoàng đế cười một tiếng, không hề nhìnVân Vương gia nữa, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, trẫmnghe nói hôm nay Tam công tử của Hiếu thân vương phủ tới đây đón Đạitiểu thư của Vân Vương phủ ra ngoài ngắm hoa hả, ngươi đã đáp ứng mốihôn sự này?”

“Mặc dù ta không thích Hiếu thân vương phủ,nhưng nếu lang có tình, thiếp có ý. Tất nhiên ta nguyện ý thành toànchuyện tốt này.” Vân Thiển Nguyệt dừng một chút, ý hữu sở chỉ (ý tại lời nói), “Nhưng người phá hoại nhân duyên của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đấy, ta không muốn bị thiên lôi đánh đâu.”

Sắc mặt Dạ Thiên Dật hơi đổi.

Hình như khóe miệng Dung Cảnh có chút cong lên.

Nụ cười trên mặt lão hoàng đế cứng đờ, nghiêm mặt nói: “Ngươi, cái xú nha đầu này, sớm muộn gì sẽ có ngày ta chongươi nếm chút khổ sở, lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là nói không thểnói lung tung, việc không thể làm loạn. Phải trừng trị ngươi để ngươikhông dám không sợ trời không sợ đất, vô pháp vô thiên nữa.” Dứt lời,hắn nhìn mọi người, rồi nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Nhiễm tiểu tử, cho NgựLâm quân rút lui!”

“Hoàng bá bá, ngài cứ bỏ qua cho Vân ThiểnNguyệt như vậy sao?” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nói: “Nàng khiến ta bịthương, suýt nữa bóp chết ta ở trong hồ, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy.”

“Nhiễm Tiểu vương gia, ngươi luận võ vớiNguyệt nhi bị thất bại mà thôi. Chỉ là một chút thương tích, qua haingày là sẽ tốt thôi. Ta thấy việc này coi như xong đi.” Dạ Thiên Dậtnhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, Nhiễm tiểu tử, Nguyệt nha đầu cũng giống như tiểu Ma vương, chính là một hỗn nha đầu mà thôi. Chuyện hômnay coi như xong! Nếu còn có lần sau, trẫm nhất định không tha chonàng.” Lão hoàng đế dứt lời, nói với Văn Lai: “Bãi giá! Hồi cung!”

“Bãi giá! Hồi cung!” Văn Lai hô lớn một tiếng.

“Cung tiễn hoàng thượng!” Mọi người nhất tề khom người.

Lão hoàng đế đi ra khỏi Tây Phong Uyển, Văn Lai và đội danh dự theo sát phía sau, Vân Vương gia vội vàng đi tiễn lão hoàng đế.

Sau khi lão hoàng đế rời đi, Dạ Khinh Nhiễmhừ lạnh một tiếng với Vân Thiển Nguyệt, “Vân Thiển Nguyệt, nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay bổn Tiểu Vương sẽ không để yên như vậy đâu. Saunày ngươi cẩn thận đấy, tốt nhất đừng tiếp tục chọc giận Hoàng bá bánữa, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.”!”

“Thủ hạ bại tướng mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt không so đo nói.

Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy giận tím mặt, vừamuốn xuất thủ, Dạ Thiên Dật ra tay ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm, nhắc nhởhắn, “Phụ hoàng nói ngươi mang theo Ngự Lâm quân rút lui! Ta nhớ đượcthời điểm phụ hoàng hạ chỉ cho ngươi năm trăm Ngự Lâm quân thôi, ngươilại thỉnh chỉ xin phụ hoàng năm ngàn. Hôm nay năm ngàn Ngự Lâm quân đãchịu ảnh hưởng không ít, còn không lập tức cho bọn họ rút lui? Chẳng lẽngươi còn muốn để bọn họ qua đêm ở Vân Vương Phủ?”

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, rút tay về, hung hăng nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, bước nhanh đi ra ngoài. Theo hắnrời đi, toàn bộ năm ngàn Ngự Lâm quân vây quanh Vân Vương Phủ giống nhưthủy triều đồng thời rút lui.

Say khi năm ngàn Ngự Lâm quân rút lui, ở bên ngoài Vân Vương Phủ không khí khẩn trương, xơ xác, tiêu điều đã giảmđi rất nhiều.

“Chuyện hôm nay là như thế nào? Ngươi nói DạKhinh Nhiễm xin chỉ mang năm ngàn người đến đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìnvề phía Dạ Thiên Dật.

“Ừ! Sau khi ta hồi cung, phụ hoàng nhìn thấyThanh Uyển như vậy liền nổi trận lôi đình, phái Triệu thống lĩnh dẫn năm trăm Ngự Lâm quân đến đây bắt người, lúc ấy Đức thân vương thúc và DạKhinh Nhiễm cũng có mặt ở đó. Dạ Khinh Nhiễm nói năm trăm Ngự Lâm quânkhông đủ uy hiếp với Vân Vương Phủ, nếu nàng kháng chỉ bất tuân, nămtrăm Ngự Lâm quân và Triệu thống lĩnh cũng không làm gì được, hắn tựmình xin chỉ đến đây. Phụ hoàng liền đáp ứng!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nhạo nói: “Tavậy mà không biết mình đắc tội với Dạ Khinh Nhiễm lúc nào!” Dứt lời,nàng nhìn về phía Diệp Thiến, “Còn có Diệp công chúa, ta cũng không biết mình đắc tội với ngươi khi nào!”

“Đắc tội?” Diệp Thiến cười một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, ta đang giúp ngươi đấy.”

“Vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Đương nhiên!” Diệp Thiến thấy Vân ThiểnNguyệt nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nàng xoay mặt qua một bên, ngápmột cái, đưa tay đỡ thiếp thân tỳ nữ của nàng đang quỳ trên mặt đất lên, “Đi!” Dứt lời, nàng điểm nhẹ mũi chân, chuẩn bị phi thân rời đi.

Vân Thiển Nguyệt xuất thủ ngăn cản nàng,“Diệp công chúa cứ đi như vậy sao? Ta cũng muốn biết tỳ nữ Lâm nhi củaca ca đang ở đâu? Nếu nàng mất mạng, tiểu tỳ nữ này của ngươi phải ở lại hầu hạ ca ca của ta đấy!”

“Tiểu tỳ nữ kia đang ngủ ở phòng của ngươi.” Diệp Thiến hất tay Vân Thiển Nguyệt ra.

Vân Thiển Nguyệt cũng đồng thời buông tay ra, nhìn phương hướng Diệp Thiến biến mất, ánh mắt lóe lên, cũng không ngăn cản nữa.

“Nguyệt nhi, phụ hoàng để ta và nàng tra rõchuyện này, ta thấy nên bắt đầu từ hôm nay luôn. Việc cấp bách đươngnhiên là. . . . . .” Dạ Thiên Dật thấy Diệp Thiến rời đi, nhìn thoángqua Dung Cảnh, nói với Vân Thiển Nguyệt, hắn vừa mới nói được một nửathì nghe được có người đi tới, hắn lập tức quay đầu lại, thấy người tớilà Văn Lai, hỏi: “Văn công công, có chuyện gì vậy?”

“Bẩm Thất hoàng tử, hoàng thượng nói mời Thất hoàng tử và Cảnh thế tử đi theo hoàng thượng vào cung một chuyến, nóimuốn cùng hai ngài thương nghị chuyện hạ táng Thanh Uyển công chúa, xemnên xử lý như thế nào ạ. Là chôn cất trước, hay là tra ra chủ mưu saulưng rồi mới chôn cất.” Văn Lai cung kính nói.

“Được! Ta sẽ đi ngay.” Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, ôn nhu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đợi xử lý xong chuyện của Thanh Uyển, ta lại tới tìm nàng.”

“Ừ, nếu quá muộn thì không cần phải tới nữa!Hôm nay ta mệt mỏi lắm! Ngày mai rồi hãy nói.” Vân Thiển Nguyệt khoátkhoát tay. Nghĩ tới hôm nay Thanh Uyển công chúa không được sạch sẽ, đối với hoàng thất mà nói là một vết nhơ, đương nhiên nàng ta sẽ không được hậu táng vào Hoàng Lăng,. Hơn nữa lại sắp tới đại thọ năm mươi lăm nămcủa lão hoàng đế, nghe nói hai tháng trước Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho thọ thần của hắn, đương nhiên đây mới là chuyện đại sự, nên không thểnào khoa trương hạ táng cho Thanh Uyển công chúa, huống chi mấy ngày nay là ngày nắng nóng. Chắc là chỉ chôn cất qua loa mà thôi.

“Cũng được!” Dạ Thiên Dật gật đầu, xoay người nhìn về phía Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, mời!”

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt từ trên ống tay áo của nàng dời đi, nhàn nhạt gật đầu: “Thất hoàng tử, mời.”

Hai người cùng nhau rời đi, nhưng Dung Cảnhđi lại nhẹ nhàng, chậm chạp, đi sau Dạ Thiên Dật một bước, không tới một lát thân ảnh cẩm bào màu tím nhạt và thân ảnh cẩm bào màu trắng nguyệtnha đã đi ra khỏi Tây Phong Uyển.

Chưa đến một lát Tây Phong Uyển náo nhiệt đãkhông còn tiếng người, Vân Thiển Nguyệt xoay người đi vào gian phòng của Vân Mộ Hàn một lần nữa. Nàng vừa tới cửa thì chỉ thấy Vân Mộ Hàn vẫnnhắm mắt ngủ say, nàng đi tới trước giường đưa tay kéo, kéo ra được một lớp mặt nạ tơ tằm từ trên mặt hắn, dưới mặt nạ lộ ra một khuôn mặt xalạ, nàng nhìn khuôn mặt lạ lẫm này, mím môi thật chặt.

Lão hoàng đế cũng không đi vào gian phòng, mà là từ cửa sổ nhìn vào xem xét tình hình bên trong. Cho dù hắn có bướcvào, đoán chừng hắn cũng không phát hiện ra thuật dịch dung tinh diệunhư vậy, mà nàng thông qua hơi thở mới biết đây không phải là Vân MộHàn, nhưng lại không thể vạch trần.

Bởi vì Diệp Thiến công khai mang đi Vân MộHàn, đương nhiên là nàng ta muốn có thẻ bài để đàm phán với nàng, nhưnglại sợ lão hoàng đế biết nàng ta đã mang Vân Mộ Hàn, đến lúc đó lãohoàng đế sẽ nổi lên lòng nghi ngờ rồi tra xét, vạn nhất bị lão hoàng đếbiết được Vạn chú vương của Nam Cương đã rơi vào trong tay của nàng vàDung Cảnh, nàng ta sẽ mất đi lợi thế. Cho nên nàng ta đi rồi quay lại,tìm thế thân giả trang thành Vân Mộ Hàn. Mà mặc dù nàng biết người kiakhông phải là Vân Mộ Hàn, nhưng cũng không vạch trần. Bởi vì một khinàng vạch trần, có lẽ Diệp Thiến sẽ nói ra chuyện của Nam Lăng Duệ vàVân Mộ Hàn, như vậy, hôm nay Vân Vương Phủ chắc chắn sẽ bị xét nhà diệttộc rồi.

Không thể không nói, sau trận khôi hài năm ngàn Ngự Lâm quân bao vây Vân Vương Phủ, Diệp Thiến là người thắng lợi lớn nhất.

Mặt khác, chắc lão hoàng đế và Đức thân vương phủ là cùng một phe, cho Dạ Khinh Nhiễm dùng vong tình, lại bị DạKhinh Nhiễm dùng phương pháp nào đó làm mất đi công hiệu của vong tình,nhưng hắn vì giấu kín lão hoàng đế và Đức thân vương, cho nên mới xinnăm ngàn Ngự Lâm quân tới vây Vân Vương Phủ áp giải Vân Mộ Hàn, bất hòavới nàng, đối xử vô tình và nhẫn tâm với nàng để chứng minh cho lãohoàng đế hoặc là Đức thân vương thấy hắn thật sự đã vong tình. Nàngkhông cho rằng lúc ấy Dạ Khinh Nhiễm đã lừa gạt được Dung Cảnh, DungCảnh thân ngồi nhà tranh có thể ngồi xem thiên hạ. Cho nên, chắc là hắn đã biết lão hoàng đế và Đức thân vương cho Dạ Khinh Nhiễm dùng vongtình. Nên hắn mới nhắc nhở nàng kiểm tra Dạ Khinh Nhiễm. Quả nhiên ởdưới đáy hồ nàng đã ép được Dạ Khinh Nhiễm nói ra sự thật.

Mưu kế này hoàn thành, Dạ Khinh Nhiễm coi như đã đạt được mục đích. Nhưng nàng vẫn nhìn không thấu Dạ Thiên Dật sắmvai trò gì trong những chuyện này. Chuyện gì cũng không liên quan đếnhắn, nhưng lại cảm thấy chuyện gì cũng có liên quan đến hắn.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay che cái trán, dùngngón giữa nhẹ nhàng xo xoa ở mi tâm, trong phòng yên tĩnh, mỗi suy nghĩcủa nàng đều bị ngăn trở, nhưng lại không tìm thấy diểm dừng chân. Látsau, nàng thả tay xuống, hướng ra phía bên ngoài gọi: “Mạc Ly!”

“Tiểu thư!” Mạc Ly nhẹ nhàng thả người rơi xuống

“Mạc Ly, ngươi ở bên cạnh ta đã bao nhiêu năm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Mạc Ly.

“Từ sau khi Vương Phi qua đời ạ!” Mạc Ly nói.

“Những năm này ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta, số lần ta phân phó chuyện cho ngươi có thể đếm được trên đầu ngón taynhỉ.” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Trước khi tiểu thư mất trí nhớ vẫn chưa từng gọi qua ta.” Mạc Ly cúi đầu, giọng nói có chút ảm đạm.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Đó là bởi vì tatrời sanh chỉ tin tưởng chính mình, mà không tin tưởng người khác. Đốivới ta, ẩn vệ luôn vô dụng. Cho nên, kể từ hôm nay, ngươi không còn ẩnvệ của ta nữa.”

Mạc Ly biến sắc, nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên kiếm cầm trong tay kề lên cổ mình.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, Hồng Nhan Cẩm trong tay áo theo cửa sổ bay ra, quấn lấy kiếm của hắn, cau mày nhìn khuônmặt trắng bệch của hắn nói: “Ta nói ngươi không phải là ẩn vệ của ta,chứ chưa nói là không dùng ngươi, ngươi chết cái gì?”

Mạc Ly ngẩn ra.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nói: “Bây giờ ngươi lập tức khởi hành đi Nam Cương một chuyến, mang ngọc tỷ của Nam CươngVương về đây cho ta. Ngươi chỉ cần đi tới đó thì sẽ có người tiếp ứngngươi. Sau khi trở về ngươi sẽ quang minh chính đại đi theo bên cạnh ta. Ta không cần ẩn vệ.”

Mạc Ly kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắcmặt mơ hồ lộ vẻ xúc động. Vân Thiển Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, giây látsau, hắn nới lỏng kiếm, quỳ một chân trên đất, “Dạ! Tiểu thư! Thuộc hạnhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận