Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, trầm mặc không nói.

“Hử?” Dung Cảnh cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, tinh tế đánh giá khuôn mặt nàng, mặt mày đôi môi đều hàm chứa nụ cười thật sâu.

“Ta ăn dấm chua thì thế nào?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh. Đưa tay hung hăng đập vào ngực hắn một cái. Cho dù công chúa của Đông Hải quốc muốn tới thực hiện hôn ước, hắn có cần phải cao hứng như thế không?

Dung Cảnh không trốn tránh, thực bị đánh một cái, truyền ra một tiếng kêu rên đau đớn, nhưng vẫn cười nhẹ nói: “Cho nên, có lẽ lại để cho Lăng Liên đi mua dấm cho nàng. Ta không ngăn cản nàng, để nàng uống đủ.”

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt tốn hơi thừa lời, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dung Cảnh, trong lòng tức giận, đẩy hắn ra định xuống xe. Trong lòng thầm mắng mình vô dụng, người còn chưa tới mà đã chua như vậy, nếu người thật tới, nàng còn không chua rụng răng sao.

Dung Cảnh thấyVân Thiển Nguyệt sắp đi ra, vội vàng dùng cánh tay ôm nàng thật chặt, thu nụ cười, ôn nhu nói: “Trong mắt của ta chỉ có nàng, một trăm công chúa Đông Hải quốc đến cũng vô dụng.”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng: “Có quỷ mới tin!”

“Quỷ tin hay không không quan trọng, nàng tin là được!” Dung Cảnh ôn nhuận mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn cánh môi Vân Thiển Nguyệt một cái: “Ngoan, nàng không uống dấm, là ta ăn dấm có được hay không?”

“Lăng Liên, đi đánh một vò dấm cho Cảnh thế tử, phải là một vò đầy.” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức phân phó ra bên ngoài.

“Tiểu thư, nô tỳ tìm không được nơi nào bán dấm chua. Chúng ta trở về phủ ngài và Cảnh thế tử cùng nhau uống đi!” Rốt cục Lăng Liên chịu không nổi, ném vò rượu không đi, nói với bên trong một câu.

Y Tuyết nhìn cái vò rượu không kia cười trộm. Nghĩ tới tiểu thư và Cảnh thế tử là người thú vị nhất mà nàng gặp đấy.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, bất đắc dĩ thở dài, giọng nói ẩn chứa nụ cười: “Nàng xem, không phải là ta không uống, là tỳ nữ của nàng tìm không được chỗ bán dấm chua.”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt: “Vân Vương Phủ còn nhiều mà, chờ lát nữa trở về sẽ cho ngươi uống đủ!”

“Hôm nay sắc trời tốt như vậy, chúng ta trở về phủ không phải là quá lãng phí sao?” Dung Cảnh lặng yên một chút, bỗng nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, hôm nay sắc trời đúng là rất tốt, trở về phủ có chút lãng phí, nàng nhướn mày nhìn Dung Cảnh.

“Chúng ta đi Văn bá Hầu phủ ăn cơm đi!” Dung Cảnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm qua Dung Phong từ Vinh vương phủ dọn đến Văn bá Hầu phủ, chờ sau khi thân thể Hoàng thượng thật tốt sẽ mở yến ở trong phủ, hôm nay chúng ta đi Văn bá Hầu phủ ăn trước của hắn một bữa.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới trên thọ yến Lão Hoàng đế ban thưởng cho Dung Phong làm thế tử Văn bá Hầu phủ, Dung Phong coi như là chân chính tiến vào triều cục này. Nàng gật đầu “Cũng tốt! Chúng ta đi thăm Văn bá Hầu phủ một chút, xem Lão Hoàng đế phái người sửa chữa như thế nào.”

“Đi!” Dung Cảnh duỗi tay nắm eo Vân Thiển Nguyệt, nói đi là đi, mang theo nàng như một luồng gió mát, lập tức bay ra khỏi xe.

Lăng Liên và Y Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngay cả bóng dáng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không thấy, các nàng đưa tay đẩy màn xe ra nhìn, trong xe đã không có một bóng người. Liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể chạy xe ngựa tiếp tục đi về Vân Vương Phủ.

Văn bá Hầu phủ và Hiếu Thân Vương phủ nằm trên cùng một phố, không tới một lát Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã đến Văn bá Hầu phủ. Bởi vì Dung Cảnh nói với bên ngoài lai đang dưỡng thương, tự nhiên không thể đi cửa chính, hai người leo tường mà vào.

Văn bá Hầu phủ vốn đổ nát mười năm, hôm nay một lần nữa tân trang lại, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, nếu không phải biết rõ huyết án diệt môn mười năm trước của Văn bá Hầu phủ… cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi đây là một tòa phủ đệ mới tinh.

“Lão Hoàng đế cũng có lòng, hôm nay từng cọng cây ngọn cỏ của Văn bá Hầu phủ được sửa chữa giống trước kia.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói.

“Ừ, Cho dù Dung Phong là bàng chi của Vinh vương phủ, nhưng hắn cũng là sư đệ của Dạ Thiên Dật. Cho nên, Hoàng thượng trọng dụng hắn cũng không quá đáng.” Dung Cảnh nhìn cảnh sắc trong phủ, sắc mặt nhàn nhạt.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới năm mẫu thân nàng rời đi, Tuyết Sơn lão nhân tới kinh thành, vốn là muốn thu nàng, nhưng nàng không muốn bái sư, cho nên Tuyết Sơn lão nhân cùng nàng bái làm bạn vong niên, truyền thụ y thuật cho nàng. Sau lại bởi vì nàng gặp được Dạ Thiên Dật, thấy Dạ Thiên Dật thiên tư thông minh, rất vui mừng thu hắn làm đồ đệ, ở kinh thành nửa năm, sau đó Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, nàng cứu Dung Phong, suy nghĩ liên tục, liền đem hắn đi Thiên Tuyết Sơn, Tuyết Sơn lão nhân vốn không có ý định không thu đồ đệ nữa, nhưng bởi vì liên quan đến nàng, phá lệ thu hắn làm đệ tử quan môn. Cứ như vậy, Dạ Thiên Dật và Dung phong thành sư huynh đệ. Nàng không nghĩ tới mười năm sau Dung Phong sẽ hồi kinh vào triều, mà bởi vì nguyên nhân được Lão Hoàng đế trao tặng chức vị quan trọng, trùng tu Văn bá Hầu phủ.

“Tựa hồ chúng ta đi không đúng lúc!” Dung Cảnh bỗng nhiên nói.

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, trong lúc nhất thời không rõ Dung Cảnh có ý gì.

“Thế tử Văn bá Hầu phủ có mĩ nhân làm bạn, chúng ta đi quấy rầy chuyện tốt của người ta.” Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt đi tới chủ viện của hậu viện, người nhẹ nhàng rơi vào trên xà nhà, ánh mắt nhìn vào trong viện nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Dung Cảnh, thì thấy dưới một gốc cây hoa đào trong viện có hai người đứng đó, một nam một nữ, thân thể nam tử hơi cứng đờ đứng đó, nữ tử gục ở trong ngực nam tử tựa hồ đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ, nhưng có thể nghe ra là tiếng khóc, nam tử chính là Dung Phong chủ nhân của tòa viện này, mặt nữ tử chôn ở trong ngực Dung Phong, không thấy rõ tướng mạo, nhưng từ bóng lưng không khó nhận ra chính là Thất công chúa bệnh nặng mấy năm. Nàng thu hồi tầm mắt, hạ giọng nói với Dung Cảnh: “Nếu là quấy rầy chuyện tốt, chúng ta vẫn nên đi thôi!”

“Xem một chút cũng không sao!” Giọng nói của Dung Cảnh nhẹ vô cùng.

“Không phải ngươi đói bụng sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Đêm qua ăn hai khối thịt bò bít tết lớn, chỗ nào sẽ đói?” Dung Cảnh chẳng những không đi, nắm cả người Vân Thiển Nguyệt thuận thế ngồi trên xà nhà.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới tình cảnh người nam nhân này đêm qua mơ hồ buồn ngủ là giả, căn bản là rất thanh tỉnh, hết lần này tới lần khác cố ý hành hạ nàng. Nàng trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, không nói thêm gì nữa, một lần nữa nhìn về phía trong viện. Trước kia cách một đoạn thời gian nàng thường sẽ đi chỗ Thất công chúa một chuyến, từ sau khi mất trí nhớ thì chưa từng đi. Hai ngày trước ở trên Thọ yến thượng thấy Thất công chúa, mặc dù nàng không nói gì, yên lặng, nhưng ánh mắt không khác người bình thường, nàng đã cảm thấy ước chừng là nàng ta khỏe rồi. Năm đó Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, hình như Thất công chúa cũng đã chứng kiến thảm án, thần trí thất thường nhiều năm như vậy, hôm nay Dung Phong trở lại, nàng khôi phục bình thường, quả nhiên muốn tháo chuông cần tìm đúng người buộc chuông.

“Tốt lắm! Đừng khóc!” Dung Phong đẩy Thất công chúa ra, giọng nói không lãnh đạm như đối với Văn Như Yến.

“Dung Phong, ta còn tưởng rằng chàng đã chết. . . . . . những năm này ta. . . . . . ta sợ. . . . . .” Thất công chúa rời khỏi người của Dung Phong, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn loang lổ nước mắt.

“Là đã chết, nhưng sống lại.” Dung Phong tựa hồ muốn đưa tay lau nước mắt trên mặt cho Thất công chúa, nhưng chợt dừng lại, móc một khối khăn quyên từ trong lồng ngực ra đưa cho nàng, giọng nói trầm thấp: “Đừng khóc nữa, mắt đều đỏ lên rồi!”

Thất công chúa hít hít lỗ mũi, đưa tay nhận lấy khăn lau mắt, bộ dáng kia nhu nhược nói không nên lời.

Dung Phong nhìn Thất công chúa, cũng không nói chuyện.

Thất công chúa dùng khăn lau qua mắt rồi đưa cho Dung Phong, Dung Phong đưa tay nhận lấy, nói với nàng: “Ta đưa nàng hồi cung, nếu Minh phi nương nương không thấy nàng thì sẽ đi tìm.”

“Mẫu phi biết ta tới nơi này.” Thất công chúa nhỏ giọng nói.

Dung Phong khẽ giật mình: “Minh phi nương nương biết nàng tới?”

“Ừ!” Thất công chúa gật đầu “Hôm qua mẫu phi sai người bắt mạch cho ta, biết bệnh của ta tốt lên, đặc biệt vui vẻ. Biết ta muốn tới nơi này, liền đồng ý cho ta tới.”

“Phải không? Minh phi nương nương thật khoan dung với nàng.” Giọng nói của Dung Phong bỗng nhiên phai nhạt thêm mấy phần.

“Dung Phong, ta. . . . . .” Thất công chúa nhìn Dung Phong, tựa hồ có chút xấu hổ: “Ta đói bụng, buổi sáng chưa ăn sáng.”

“Ta đưa ngươi hồi cung đi! Trong cung tất nhiên sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nàng.” Dung Phong cất bước đi ra ngoài.

Thất công chúa cắn cánh môi nhìn Dung Phong, ánh mắt có chút ảm đạm, nhỏ giọng nói “Ta muốn ở nơi này của ngươi dùng bữa.”

Dung Phong dừng lại.

Thất công chúa tiến lên một bước, đưa tay túm tay áo hắn, giọng nói có ba phần nhẹ nhàng mềm mại, ba phần đáng thương: “Nhớ trước kia ta thường xuyên tới nơi này tìm ngươi chơi. Mỗi lần đều ở nơi này dùng cơm xong mới hồi cung . . . . . .”

“Trước kia là trước kia, hôm nay cùng trước kia khác nhau! Nàng là công chúa, không thể tùy tiện dùng bữa ở nhà thần tử của Hoàng thượng.” Dung Phong duỗi tay đẩy tay Thất công chúa nắm chặt ống tay áo của mình ra, giọng nói có chút đạm mạc, giọng điệu không cho cự tuyệt: “Ta đưa nàng hồi cung! Tới nơi này đã lâu Minh phi nương nương sẽ lo lắng.”

Thất công chúa cúi đầu không nói.

Dung Phong đi thẳng về phía trước, bất kể Thất công chúa đuổi theo hay không, cũng không quay đầu lại, cho đến hắn đi ra khỏi viện, rốt cuộc Thất công chúa nhấc chân đuổi theo. Hai người rất nhanh liền ra khỏi chủ viện. Từ đầu đến cuối cũng không phát hiện có hai người ở góc tối trên nóc phòng.

“Ai, lại là thiếp hữu tình, lang vô ý.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh hai người đi xa thở dài.

“Trở về phủ thôi!” Dung Cảnh đưa tay nắm eo nàng, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng rời khỏi Văn bá Hầu phủ.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới chuyện năm đó của Văn bá Hầu phủ có liên quan đến Minh phi hay không, Dung Phong có biết cái gì hay không? Nếu không vì sao Thất công chúa nhắc tới Minh phi, Dung Phong liền thay đổi thái độ? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh “Thảm án diệt môn của Văn bá Hầu phủ ngươi điều tra ra sao?”

“Không có!” Dung Cảnh nhìn về phía trước, sắc mặt nhàn nhạt.

“Ta không có đắc tội vớingươi đi?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày. Nghĩ tới có phải mọi người trong Vinh vương phủ đều trở mặt giống như lật sách hay không.

“Nàng nên chuẩn bị hỉ lễ rồi!” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt.

“Hả? Người nào? Ngươi cùng công chúa Đông Hải quốc?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Trở về phủ! Chúng ta cùng uống dấm! Nàng quả nhiên là người cần uống nhất.” Dung Cảnh không đáp lời, mang theo Vân Thiển Nguyệt, thân hình tăng tốc.

Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt , không nói thêm gì nữa. Nghĩ tới chuẩn bị hỉ lễ cho người nào? Dung Phong và Thất công chúa sao? Không cần thiết đi! Hôm nay lão Hoàng đế bị bệnh nằm trên giường, Thái tử bị bắt bỏ tù. Không khí của Thiên Thánh u ám và bị đè nén. Có thể sử dụng được hỉ lễ? Làm được hỉ sự này?

Trở lại Vân Vương Phủ, Dung Cảnh mang theo Vân Thiển Nguyệt trực tiếp trở lại Thiển Nguyệt các.

Bức rèm che nhấc lên, hai người nhẹ nhàng vào phòng. Trong phòng đã có một người ngồi, mặc trang phục áo tơ trắng, chính là Hoàng hậu. Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc hô một tiếng “Cô cô?”

“Các ngươi đã trở về rồi!” Hoàng hậu nhìn hai người, ánh mắt đảo mắt một vòng trên người Dung Cảnh, thấy hắn không tổn thương gì, nhất thời sáng tỏ.

“Cô cô!” Dung Cảnh cũng hô một tiếng, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi tới.

“Cô cô, tại sao ngài lại ở đây?” Dù như thế nào Vân Thiển Nguyệt cũng không nghĩ ra lúc này Hoàng hậu lại xuất cung, nhìn trang phục áo tơ trắng, hiển nhiên là len lén xuất cung. Nàng suy đoán hẳn là có chuyện gì, nếu không phái người tới thông báo một tiếng là được, không đến nỗi tự mình xuất cung.

“Ta tới là có chuyện muốn cho cháu biết.” Hoàng hậu vốn đang uống trà, lúc này để chén trà nhỏ xuống, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta mang thai!”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, không dám tin nhìn Hoàng hậu “Cô cô? Ngài nói ngài. . . .. Không phải mẫu thân cháu đã xem cho ngài, nói ngài cả đời này khó có khả năng có hài tử sao? Chuyện gì xảy ra?”

“Ta cũng muốn biết! Cho nên mới tới tìm cháu.” Hoàng hậu nhìn Dung Cảnh một cái, tiếp tục nói “Hơn nữa ta biết Cảnh thế tử hẳn là đang ở cùng một chỗ với cháu. Y thuật của các ngươi tốt, xem cho ta là chuyện gì xảy ra.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy đưa tay đi bắt mạch cho Hoàng hậu, mạch của Hoàng hậu giống như có dấu hiệu hoạt động, con ngươi của nàng trợn to, đúng là mạch giống như mang thai, nàng giữ hồi lâu, nhưng không tìm ra chút dị thường nào, thu tay, nhìn về phía Dung Cảnh: “Ngươi tới bắt mạch cho cô cô!”

Dung Cảnh gật đầu, duỗi tay đặt lên trên mạch Hoàng hậu.

Vân Thiển Nguyệt và Hoàng hậu cùng nhìn sắc mặt Dung Cảnh, sắc mặt hắn thanh thanh đạm đạm, nhìn không ra chút dị sắc nào. Chốc lát, hắn rút về tay, nói với hai người: “Cô cô đích xác là mang thai!”

Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt biến đổi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Cái này phải hỏi cô cô rồi! Trong vòng một năm gần đây cô cô đã ăn cái gì? Hoặc là trong vòng nửa năm gần đây ăn cái gì.” Dung Cảnh nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu nghi ngờ, giọng nói hơi trầm xuống: “Nếu ta chẩn đoán không sai, cô cô hẳn là ăn Sinh tử quả.”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống.

“Sinh tử quả? Đấy là cái gì?” Hoàng hậu nhìn Dung Cảnh.

“Sinh tử quả sinh trưởng ở Đông Hải quốc. Nghe nói là trên tiên đảo của Đông Hải có một thân cây, hai mươi năm cây mới nở hoa kết quả. Trái cây đó chính là Sinh tử quả. Sinh tử quả khó cầu, một thân cây hai mươi năm nở hoa kết quả cũng chỉ có hai quả mà thôi, hai quả là song sinh quả. Một viên là âm quả, một viên là dương quả. Âm quả là quả độc, phục dụng thì không thể sinh con, mà dương quả mới thật sự là Sinh tử quả. Trước kia cô cô không thể sinh con, chính là bởi vì phục dụng một viên âm quả, nhiễm độc tính, phong bế tử cung. Hôm nay có thể mang thai, cũng là bởi vì phục dụng một viên dương quả, giải khai độc tính.” Dung Cảnh chậm rãi giải thích.

Hoàng hậu đưa tay xoa bụng, nhìn Dung Cảnh, giọng nói khẽ run: “Nói như vậy là thật sự? Ta thật mang thai?”

“Vâng! Cô cô đích xác là mang thai.” Dung Cảnh gật đầu, khẳng định nói.

“Hai tháng này quỳ thủy của ta không tới, thân thể luôn mỏi mệt, cho là sinh bệnh, liền lén tìm một gã thái y của Thái y viện chẩn đoán bệnh, thái y nói là mang thai ta còn không tin, nên đến tìm các ngươi. Thì ra là thật sự là mang thai.” Hoàng hậu có chút vui mừng, đưa tay một phát bắt được cánh tay của Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt Nhi, ta mang thai, ta vẫn luôn muốn đứa bé, năm đó mẫu phi cháu chẩn đoán cho ta nói ta cả đời khó có khả năng mang thai nữa, ta còn không tin, hôm nay không nghĩ rằng lại là thật. . . . . . ta thật sự có hài tử rồi. . . . . .”

Tay Vân Thiển Nguyệt bị Hoàng hậu bắt được, sắc mặt không có chút vui mừng nào, nhìn Hoàng hậu cơ hồ vui mừng đến phát khóc, nàng nhẹ giọng nói “Cô cô, là Hoàng thượng cho ngài ăn Sinh tử quả sao?”

“Hẳn là vậy! Ta cũng không biết ta ăn lúc nào.” Hoàng hậu lắc đầu, giữa lông mày không thể che hết thần sắc vui mừng.

“Hiện nay đã có những ai biết chuyện này?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Hoàng hậu lắc đầu: “Trừ thái y kia, ai cũng không biết.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn Dung Cảnh một cái, mấp máy môi, chống lại sắc mặt vui mừng của Hoàng hậu do dự một chút, trịnh trọng nói: “Cô cô, đứa bé này không thể giữ!”

Hoàng hậu thu hồi sắc mặt vui mừng: “Nguyệt nhi?”

“Mới vừa rồi Dung Cảnh cũng nói, Sinh tử quả chia làm âm quả cùng dương quả. Âm quả có độc, nhưng cũng có một chỗ tốt, chính là dưỡng nhan. Ngài biết vì sao da ngài đẹp như vậy, mặt mũi trẻ tuổi như vậy sao? Cũng là bởi vì hiệu quả dưỡng nhan của âm quả. Nhưng nó khiến ngài không mang thai. Ngươi trúng âm quả nhiều năm như thế, độc tính đã thấm vào tim gan, hôm nay mặc dù đã giải độc, ngài đã hoài thai, nhưng chính bởi vì âm dương kết hợp, cần toàn bộ máu huyết thân thể ngài mới có thể dưỡng dục hài tử, trong lúc mang thai, máu trong thân thể ngài lưu thông rất nhanh, cũng sẽ khiến ngài già yếu rất nhanh. Lúc ngài sinh con, chính là máu hết mà chết, chết già.” Vân Thiển Nguyệt nói từng chữ từng câu.

Hoàng hậu biến sắc, từ trên ghế đứng lên, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Cháu nói chính là sự thật! Không tin ngài hỏi Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu, thật sự không đành lòng nói điều này cho cô cô biết. Nàng biết cô cô thích hài tử đến cỡ nào. Hôm nay thật vất vả có hài tử, sao nàng có thể không thích? Nhưng thật không thể giữ đứa bé này.

Hoàng hậu nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh gật đầu: “Nàng nói không sai!”

Hoàng hậu thấy Dung Cảnh khẳng định, thân thể run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch “Chẳng lẽ không có biện pháp khác?”

“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu “Trừ phi xoá sạch đứa nhỏ, mới có thể giữ được ngài.”

Thân thể Hoàng hậu lui về phía sau một bước, đưa tay che bụng, thân thể đụng vào trên ghế suýt nữa ngã quỵ. Dung Cảnh nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, kéo thân thể của nàng lại, sắc mặt nàng có chút chán nản ngã ngồi ở trên ghế.

“Cô cô, không phải ngài không thích Hoàng thượng sao? Đối với nam nhân không thích, ngài cũng khinh thường sinh hài tử của hắn. Xoá sạch đi!” Vân Thiển Nguyệt tàn nhẫn quyết tâm, nàng nhất định phải để cô cô vô sự. Hài tử là nòi giống của lão Hoàng đế, không bằng không cần.

Hoàng hậu không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh đưa tay cầm tay nàng, giữa lông mày ẩn vẻ sầu lo.

Trong phòng lẳng lặng, trong lúc nhất thời ba người không nói gì.

Hồi lâu, Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi, cô cô biết cháu vì tốt cho ta, nhưng ta muốn đứa bé này!”

“Cô cô!” Vân Thiển Nguyệt căng thẳng trong lòng: “Ngài không thể giữ. . . . . .”

Hoàng hậu khoát khoát tay, chặn lại lời nói của Vân Thiển Nguyệt, khổ sở nói: “Những năm này ta sống ở trong cung, hình dạng như gỗ mục, mỗi một ngày đều là sống một ngày bằng một năm. Bắt đầu từ hôm mẫu phi cháu bắt mạch cho ta, ta biết nếu mình không thể có bầu, ta nghĩ cả đời này cũng bị mất hi vọng, cứ như vậy chết già ở trong cung. Năm đó mẫu phi ngươi chưa nói với ta là trúng âm quả Sinh tử quả, ta cho là ta trúng độc suốt đời không thể mang thai, cho nên cho tới bây giờ đều không hi vọng. Nhưng cháu cũng biết, những năm này ta nhìn những nữ nhân trong cung kia đều có hài tử, vờn quanh tại bên người, ta hâm mộ cỡ nào sao?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc. Ước chừng là mỗi người phụ nữ đều muốn có một hài tử đấy!

“Mặc dù có Thái tử điện hạ và Tứ hoàng tử gửi nuôi trên danh nghĩa của ta. Nhưng tóm lại không phải là của mình. Ta cũng không dành bao nhiêu tình cảm lên người bọn họ.” Hoàng hậu từ từ vỗ về bụng: “Mặc dù đứa bé này tới đột nhiên, ta cũng không biết lúc nào ta phục dụng viên dương quả giải độc tính kia, nhưng hôm nay nếu ta có hài tử, mặc dù là của nam nhân kia, nhưng nó ở trong bụng ta, sao ta có thể nhẫn tâm xoá sạch nó?”

“Nhưng hắn sẽ lấy mạng của ngài!” Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở Hoàng hậu.

“So sánh với tuổi già cô đơn cả đời, ta tình nguyện lưu lại một hài tử. Một hài tử của ta.” Hoàng hậu thở dài một tiếng.

“Cô cô, đây có lẽ là âm mưu của Hoàng thượng! Ngài suy nghĩ một chút, vì sao nhiều năm như vậy mà ngài cũng không mang thai? Vì sao đột nhiên giải trừ được độc tính của Sinh tử quả? Ngài không hoài nghi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu. Lúc này cô cô nàng mang thai, nàng không thể hoài nghi đây là âm mưu của lão Hoàng đế.

“Cho dù là âm mưu ta cũng giữ! Ta muốn chính là một hài tử.” Hoàng hậu nói.

“Nhưng nếu ngài sinh hạ hài tử thì ngài sẽ chết, đến lúc đó nó không có mẫu thân, lớn lên như thế nào?” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt bất giác cao vút lên.

Hoàng hậu trầm mặc.

“Cô cô, nghe cháu, đừng giữ nó có được hay không? Từ sau khi mẫu thân đi, cháu cùng ngài thân nhất, không coi ngài làm cô cô, mà coi ngài làm mẫu thân của mình. Ngài còn có ta, ngài không phải một mình. Có lẽ có một ngày cháu có thể đón ngài ra khỏi nhà lao hoàng cung kia, ngài sẽ trôi qua một cuộc sống mà ngài muốn.” Vân Thiển Nguyệt bước lên trước một bước, nửa quỳ trước mặt Hoàng hậu, đưa tay cầm tay nàng, tay hoàng hậu lạnh như băng, làm cho tay nàng tay cũng run lên, lạnh lẽo theo lòng bàn tay chạy lên não.

“Nguyệt nhi, ta cũng coi cháu là nữ nhi của mình.” Hoàng hậu cầm tay Vân Thiển Nguyệt, nước mắt từ hốc mắt tràn ra, nhỏ xuống tại tay hai người giao nhau, nàng thấp giọng nói: “Nữ nhân có một đứa con của mình mới xem như một nữ nhân hoàn chỉnh. Cô cô không muốn mang theo tiếc nuối rời đi.”

Cánh môi Vân Thiển Nguyệt nhếch lên, nhìn Hoàng hậu.

“Cô cô chết, cháu liền thay ta nuôi lớn nói, tương lai đi đến trước mộ phần của ta đốt một nén nhang cho, ta liền thỏa mãn!” Hoàng hậu lại nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay mặt đi, không đành lòng nhìn Hoàng hậu. Mẫu thân nàng rời đi sớm, những năm này nàng thật coi cô cô như mẫu thân, nhưng dù sao cô cô cũng là cô cô, chất nữ(cháu gái) cũng là chất nữ, vĩnh viễn không phải là mẫu tử, nàng có yêu cô cô, cũng không có quyền lợi làm mất đi con của cô cô trong khi cô cô kiên quyết muốn giữ đứa bé, tước đoạt quyền lợi làm mẫu thân của cô cô.

Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, ngón tay mát lạnh lướt nhẹ qua mặt Vân Thiển Nguyệt, đầu ngón tay truyền đến một chút run rẩy.

Vân Thiển Nguyệt không nhịn được, một giọt nước mắt trong suốt theo khe hở ngón tay Hoàng hậu chảy xuống.

“Đừng khóc, kỳ thật cô cô rất cao hứng! Có thể có hài tử, là chuyện ta cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào. Nàng còn chưa phải là nữ nhân, nhiều lắm là coi như là nữ hài, vẫn không thể nhận thức loại tình thương của mẹ này.

“Tiểu thư!” Ở bên ngoài vang lên giọng nói của Lăng Liên.

“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt ngăn chặn khó chịu, hỏi thăm bên ngoài.

“Văn công công trong cung tới, nói Hoàng thượng tỉnh lại muốn gặp Hoàng hậu, biết Hoàng hậu không có ở trong cung, phái hắn tới Vân Vương Phủ tuyên Hoàng hậu hồi cung.” Lăng Liên nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, nhìn về phía Hoàng hậu.

Hoàng hậu đứng lên, buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, từ ái nói “Cô cô hồi cung rồi! Chuyện này cứ định như vậy, cháu cũng đừng thương tâm, phải thay cô cao hứng mới đúng.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, sao nàng có thể cao hứng được đây?

Hoàng hậu nhìn về phía Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, Nguyệt Nhi nhất thời chịu không được, cháu thay ta khuyên nhủ nàng. Ngươi ở bên cạnh nàng, đối với nàng tốt, cho dù có một ngày ta chết đi, cũng có thể yên tâm giao Nguyệt nhi cho ngươi. Hai người các ngươi thay ta trông chừng hài tử lớn lên, coi như là toàn bộ tâm nguyện của ta trong những năm này.”

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn nhuận “Cô cô yên tâm!”

Hoàng hậu gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng, Lăng Liên dẫn nàng ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Hoàng hậu biến mất ở cửa Thiển Nguyệt các, bỗng nhiên đưa tay che mặt, nước mắt lã chã rơi.

Dung Cảnh đưa tay ôm nàng vào trong ngực, giọng nói ôn nhu: “Muốn khóc thì khóc ra đi!”

Vân Thiển Nguyệt bỏ tay đang bụm mặt, ôm lấy thân thể Dung Cảnh, đầu tựa vào trong lồng ngực của hắn, khóc âm có chút phẫn hận: “Vì sao ta không lưu lại được một người thân nào? Nhưng người ở bên cạnh ta đều lần lượt rời đi, đầu tiên là mẫu thân, sau lại ca ca, hôm nay lại là cô cô, sau đó lại là ai? Có phải hay không cuối cùng chỉ còn lại chính mình mới cam tâm?”

“Chớ nói nhảm! Nàng còn có ta, ta sẽ không đi!” Dung Cảnh đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Vân Thiển Nguyệt.

“Dung Cảnh, ta thật khó chịu. . . . . .” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt nghẹn ngào, cực thấp cực kỳ áp lực.

“Cô cô nói đúng, nàng nên thay cô cô cao hứng. Nàng thích hài tử, thay vì ở trong cung cô đơn đến già rồi chết, lưu lại một huyết mạch cũng tốt. Lúc này Hoàng thượng trúng ám khí có độc, mặc dù tốt rồi, nhưng cũng bị tổn hại dương khí, sợ rằng ngày giờ không còn nhiều. Lâu thì một năm, nhanh thì nửa năm mấy tháng, cũng không có ổn định. Hoàng thượng đã chết, cô cô sống quãng đời còn lại trong cung, chẳng lẽ nàng hi vọng cô cô làm tiếp Thái hậu? Hàng ngày sống trong hoàng cung thanh lãnh?” Dung Cảnh than nhẹ một tiếng, “Như vậy cũng tốt, mặc dù làm người ta buồn bã đau thương, nhưng cũng là rực rỡ tươi đẹp.”

“Nhưng đây là âm mưu của lão Hoàng đế!” Dù như thế nào Vân Thiển Nguyệt cũng cao hứng không nổi.

“Cho dù là âm mưu thì thế nào? Đối với cô cô mà nói, nàng chỉ muốn đứa bé. Mà việc chúng ta có thể làm chỉ là giúp nàng giữ được đứa bé này.” Dung Cảnh nói: “Chúng ta chỉ cần nhớ kỹ, vô luận nó là nam là nữ, cũng là hài tử của cô cô.”

Vân Thiển Nguyệt ôm chặt Dung Cảnh, nghẹn ngào hỏi “Ta không làm được, làm sao bây giờ? Ta không muốn hài tử này của cô cô.”

“Nàng không làm được không sao, có ta.” Dung Cảnh ôm sát thân thể mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt, người khác nhìn qua chính là vô tâm vô phế, quần là áo lụa không thay đổi, ngang ngược càn rỡ, lãnh huyết lãnh tình Vân Thiển Nguyệt, mà hắn chứng kiến lại là tiểu nữ nhân có tình có nghĩa, sâu sắc, có trăm ngàn loại khuôn mặt mà thôi. Nàng kiên cường cùng bền bỉ, nhưng đằng sau cũng có một trái tim mềm mại. Có bao nhiêu mềm mại thì chỉ có hắn biết, nước mắt của nàng lúc này muốn hòa tan lòng hắn. Để cho hắn có một loại xúc động, hận không được giúp nàng xuất thủ đi xoá sạch hài tử trong bụng Hoàng hậu, chỉ vì không để cho nàng khóc.

“Dung Cảnh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt hít hít mũi khẽ gọi.

“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng.

“Dung Cảnh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lại hô một tiếng.

“Ừ!” Dung Cảnh Hựu đáp một tiếng, cánh tay buộc chặt.

“Dung Cảnh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lại hô một tiếng, mang theo giọng mũi mềm nhũn thì thầm.

“Ta ở đây!” Dung Cảnh lại buộc chặt cánh lần nữa.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Nàng cũng từng cảm thấy mình rất kiên cường, có thể nâng tất cả trách nhiệm nặng nề đặt ở trên vai nàng. Cho đến ngày đó tiểu Thất đi sứ nhiệm vụ, chiếc phi cơ kia nổ tung trên bầu trời Viên, nàng thoáng cái đã ngất đi, nàng mới biết được nàng không kiên cường như vậy, sau khi hôn mê ba ngày tỉnh lại, nàng không còn tươi cười được nữa. Cho đến khi trọng sinh, thấy được mẫu thân, phụ thân, ca ca, cùng với cô cô, gia gia. . . . . . Sau lại mẫu thân rời đi, ca ca bị hoán đổi, nàng càng không ngừng tự nói với mình, nàng đã chịu đựng được sau màn nổ tung trên bầu trời Viên kia, còn có cái gì nàng không chịu đựng nổi? Nhưng hôm nay khi biết cô cô mang thai, không tiếc dùng tính mạng của mình đi đổi lấy một hài tử, nàng mới phát giác ra mình không kiên cường như vậy, lần lượt nhìn thân nhân rời đi mà bất lực.

Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt, toàn bộ sức nặng thân thể nàng đều dựa vào trên người hắn, hắn biết hắn không cần nói gì nữa, chỉ cần ôm nàng là tốt rồi.

Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng hỏi “Thật không có biện pháp sao? Có biện pháp nào vừa có thể giữ được hài tử, vừa có thể giữ được tính mạng của cô cô hay không?”

“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu “Hai quả âm dương Sinh tử quả không thể đồng thời bị một người phục dụng.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, mặc dù nàng cũng biết không có cách nào, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lên.

“Khóc khiến mắt đều đỏ lên rồi!” Dung Cảnh móc khăn quyên ra, nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho Vân Thiển Nguyệt, nhìn khăn quyên bị nhuộm ướt, thở dài nói: “Sau này nàng đừng khóc, ít nhất chớ khóc trước mặt ta, ta chịu không nổi.”

“Ta cứ khóc trước mặt ngươi, dán sát vào khóc trước mặt ngươi. Chịu không nổi cũng phải chịu.” Vân Thiển Nguyệt đoạt lấy khăn quyên, dùng sức lau nước mắt.

“Được rồi! Vậy nàng khóc đi, tốt nhất khóc cả đời, nhà ta cũng giảm nước rửa mặt rồi.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt ném khăn quyên trả lại cho Dung Cảnh, không có tâm tình nói giỡn với hắn, có chút khó chịu đẩy hắn ra đi tới ngồi xuống nhuyễn tháp, hôm nay từ sáng đến bây giờ chỉ có hai canh giờ mà thôi, nàng tiễn hai ca ca, lại nghe đến chuyện cô cô mang thai muốn dùng mình đổi lại một hài tử, nàng cảm thấy chưa bao giờ thấy mệt mỏi như hôm nay. Làm cho nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác chán ghét với thế giới này.

“Vân Thiển Nguyệt, nhìn ta, nàng còn có ta.” Dung Cảnh đi tới trước nhuyễn tháp, ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt ngồi xổm người xuống, mắt nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng câu nói: “Vô luận là phụ thân của nàng, là mẫu thân, là ca ca, là gia gia, hay là cô cô, bọn họ cũng không phải là người đi cùng nàng cả đời, chỉ có ta, chỉ có mình ta. Ta mới là người có thể cùng nàng đi cả đời.”

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn Dung Cảnh.

“Về sau có vô số thời gian, có lẽ đến lúc chúng ta cùng nhau già đi, đến chết, cho đến một khắc nàng nhắm mắt lại, bên cạnh nàng cũng sẽ có ta.” Dung Cảnh cầm bàn tay lạnh như băng của Vân Thiển Nguyệt, lòng bàn tay ấm áp của hắn truyền vào đầu ngón tay của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ giọng mà trịnh trọng nói “Bất kể nàng có hôn ước, bất kể ta có hôn ước, người có hôn ước với nàng không phải ta, cũng như người có hôn ước với ta không phải nàng, nhưng cái này có quan hệ gì? Chỉ cần ta và nàng tâm ý tương thông, thế gian này ai có thể chia rẽ chúng ta?”

Vân Thiển Nguyệt mím môi lại.

“Nhớ kỹ, nàng không phải chỉ có một người.” Dung Cảnh cầm tay Vân Thiển Nguyệt, môi hôn lên đầu ngón tay nàng.

Khó chịu trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tản đi chút ít. Đúng vậy, mỗi người đều có lựa chọn của mình, cô cô cảm thấy mất đi tính mạng đổi lại đứa bé, cô cô cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, nàng không cưỡng cầu được. Nàng còn có Dung Cảnh, nàng tin tưởng, vô luận người nào rời đi nàng, Dung Cảnh sẽ thủy chung luôn ở cạnh nàng, điều này là đủ rồi. Nàng cười cười với Dung Cảnh, nghiêng người về phía trước, đầu chạm vào trên trán Dung Cảnh, nhẹ giọng nói “Ta biết, ta tin tưởng, ngươi cái tên lòng dạ hiểm độc, ngươi tâm đen như vậy, không ức hiép đủ ta thì sẽ không dừng tay.”

“Ừ, nàng biết là tốt rồi! Cả đời này ta chỉ ức hiếp nàng.” Dung Cảnh chống đỡ cái trán của Vân Thiển Nguyệt, cười gật đầu.

Hai người không nói thêm gì nữa, trong phòng lẳng lặng. Đau thương nhàn nhạt, thâm tình nồng đậm.

“Thiển Nguyệt. . . . . .” Kèm theo một trận tiếng bước chân vội vã vang lên, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói cấp bách.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vân Vương gia khó khăn chạy vào Thiển Nguyệt các, vừa chạy vừa nói: “Thiển Nguyệt, không xong, Hoàng thượng hạ thánh chỉ muốn phế Thái tử, lập. . . . . . lập. . . . . .”

“Lập ai là Thái tử?” Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa, lên tiếng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận