Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
Edit: NoraBeta: LeticiaVân Thiển Nguyệt phóng tầm mắt. Giao mười vạn binh mã cho nàng thống lĩnh,thăng Lam Y thành phó tướng quân, quả nhiên Dạ Khinh Nhiễm không hề làmnàng thất vọng, đưa ra một quyết định ngoài dự liệu của nàng, nhưngnhững suy nghĩ ấy xuất hiện trên người hắn cũng không coi là ngoài dựliệu.

Trong lòng Dạ Khinh Nhiễm hiểu rõ nếu Lam Y tiếp nhận mườivạn binh mã của Ngụy Chương, cùng lắm cũng chỉ nhậm chức tổng binh. Nếumười vạn binh mã có sơ suất gì thì nàng sẽ tìm cơ hội đoạt lại từ nàngta, dù sao nàng ta cũng không phải người của đại quân xuất chinh NamLương, mà được điều động đến chỗ quản chế, còn nàng nắm chức quan điềubinh khiển tướng. Nhưng giờ đây thăng nàng ta làm phó tướng quân thìkhác, Vân Thiển Nguyệt nàng là đại tướng quân thống lĩnh 23 vạn binh mã, nàng ta là phó tướng, nếu có chuyện gì đó sẽ lôi đại tướng quân nhưnàng ra hỏi tội, nói trắng ra, nàng không dễ gì động vào Lam Y được.

“Đại tướng quân, ngài tạ ơn tiếp chỉ đi!” Văn Lai biết rõ tính tình VânThiển Nguyệt nên cũng không bảo nàng thật sự quỳ xuống tạ ơn, chỉ cungkính đưa thánh chỉ tới cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt giương tay tiếp nhận thánh chỉ, thản nhiên nói: “Tạ thánh ý của hoàng thượng.”

“Chúc mừng đại tướng quân! Chúc mừng Lam phó tướng quân.” Văn Lai cười ha hả chúc mừng.

Lam Y và chúng binh sĩ cùng quỳ xuống đất cung kính hô: “Khấu tạ thánh ân!”

“Hai vị tướng quân đã tiếp chỉ, nô tài có thể về phục chỉ được rồi.” Văn Lai đã hoàn thành nhiệm vụ, thở ra một hơi.

“Sao Văn công công vội đi thế? Ông cưỡi ngựa mệt nhọc, nghỉ ngơi một ngày,ngày mai hãy lên đường!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Đạitướng quân đã có lời. Quả thật nô tài cũng mệt mỏi, không dám chối từ,vậy xin được nán lại một ngày vậy.” Văn Lai thuận theo.

Vân ThiểnNguyệt giơ cao thánh chỉ, nhìn về phía 23 vạn đại quân, hắng giọng hô:“Kể từ nay, giải tán mười vạn binh mã thành Thanh Sơn, phân chia thànhdoanh thám binh, doanh tiên phong, doanh kỳ bài, doanh hỏa đầu, kỵ binh, bộ binh, thống binh, toàn bộ phân công lại một lần, gộp vào cùng mườiba vạn đại quân. Sau này không còn tổng binh doanh thành Thanh Sơn nữa,chỉ còn đại quân Chinh Nam.”

Ai nấy đều cùng nhìn về phía nàng giật mình. Phó tướng, tham tướng, đô úy và các tướng lãnh thành Thanh Sơn lập tức biến sắc.

Lam Y cũng ngẩng phắt lên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Có thể hiểu, hành động lần này của Vân Thiển Nguyệt chính là xóa sổ tổngbinh doanh thành Thanh Sơn, biến thành đại quân Chinh Nam. Dung nhậptoàn bộ binh sĩ thành Thanh Sơn vào đại quân là để phòng ngừa có ngườibởi vị Ngụy tổng binh bị đoạt quyền mà bất mãn tụ tập gây chuyện. Chiara mà trị, trăm sông nhập biển, khó mà phân rõ cái nào là nước sông, cái nào là nước biển.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn ai cả, hướng về Tôn Trinh gọi: “Tôn Trinh!”

“Có thuộc hạ!” Tôn Trinh bước ra khỏi hàng.

“Bổn tướng quân cho ngươi mười ngày, toàn quyền xử lý chuyện chỉnh biên, có kháng nghị gì không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi hắn.

“Mạt tướng nhất định làm được!” Tôn Trinh vội cung kính nhận lệnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Trương Bái và Hàn Dịch phân phó: “Trương Bái, Hàn Dịch, hai người các ngươi hỗ trợ Tôn Trinh, có phản đối không?”

Trương Bái và Hàn Dịch biết rõ đây là được đại tướng quân coi trọng, chuyệnphân phối binh sĩ sao có thể bình thường. Hai người lập tức vui mừng,vội vàng ôm quyền cúi đầu, vang giọng hô: “Chúng thuộc hạ không dám chối từ, nhất định sẽ hỗ trợ Tôn giáo úy thật tốt.”

Vân Thiển Nguyệtgật đầu: “Người nào không phục điều phối tương đương với không phục quân lệnh, cứ trượng hình không cần bẩm báo với ta.”

“Vâng!” Ba người đồng loạt vâng theo.

Đám thuộc hạ Ngụy Chương ở thành Thanh Sơn đồng loạt phát lạnh trong lòng,lập tức thu hồi ánh mắt bất mãn. Ai nấy đều thấy sợ hãi và run rẩy. Nhớđến danh tiếng Cảnh thế tử phi những năm này càn quấy làm xằng làm bậykhông đổi, dù họ ở cách xa kinh thành ngàn dặm vẫn nghe được không ít.Họ cứ luôn ỷ y cho rằng chẳng qua chỉ là một thiên kim tiểu thư ngangngược bốc đồng không chút võ công, chỉ biết ỷ vào xuất thân từ Vân vương phủ và dụ dỗ được Cảnh thế tử mà làm xằng làm bậy. Thế mà từ hôm trước, nàng mang theo mười vạn binh mã chỉ mất nửa ngày đã nhanh chóng đoạtđược cửa ải quan trọng Phượng Hoàng quan của Nam Lương, ai nấy cũng phải cảm phục, không dám mảy may xem thường nàng nữa.

Có người kínhnể, có người tán thưởng, có người sốt ruột, có người lo lắng, cũng cóngười thấy như trời sập. Nhưng bất luận thế nào cũng không có ai dámnhìn thẳng vào nữ tử đang giương cao thánh chỉ lặng yên đứng ở đó. Giờkhắc này, không ai lại dám cho rằng nàng là một nữ tử yếu nhược khôngmột chút nguy hại nữa. Sự sắc sảo của nàng như bảo kiếm, dù chưa rờikhỏi vỏ nhưng vẫn có thể khiến người mất mạng.

“Ngày bổn tướngquân điểm binh đã từng nói qua, trong quân của ta sẽ không chôn vùi bấtkì người tài nào, cũng không bao che bất kì tiểu nhân gian xảo lườibiếng nào. Ai cũng được luận công ban thưởng, có tội tất phạt. Quân luật nặng như núi. Bất luận là binh sĩ theo ta đến từ kinh thành hay ngườicủa tổng binh doanh ở thành Thanh Sơn, chỉ cần phục tùng quân mệnh sẽđược đối đãi như nhau.” Vân Thiển Nguyệt lướt ánh mắt sắc lạnh qua từngngười, bao quát hết cả 23 vạn binh mã.

Người của tổng binh doanh ở thành Thanh Sơn nghe vậy như được uống một viên thuốc an thần, bất giác cảm thấy bị phân chia lại cũng không phải chuyện xấu.

Có một loại người không cần làm gì, chỉ cần một câu đã đánh gãy nhân tâm. Vân Thiển Nguyệt chính là người như vậy, trên người nàng có một loại quân uy bẩmsinh làm cho người ta hàng phục.

Lam Y gục đầu xuống, sắc mặt khócoi. Mấy câu của Vân Thiển Nguyệt như đánh tan những vất vả mấy ngày nay của nàng tại thành Thanh Sơn, vươn lên thu phục quân tâm, làm mất trắng công lao mấy ngày nay của nàng, cánh môi không khỏi mím chặt.

“Mười ngày tới hưu binh không chiến, tất cả mọi chuyện sẽ bẩm báo cho Lam phó tướng quân quyết định.” Vân Thiển Nguyệt vứt lại một câu xong quayngười rời đi.

“Tất cả nghe theo đại tướng quân!” Tôn Trinh gào với theo.

“Tất cả nghe theo đại tướng quân!” Trương Bái, Hàn Dịch và mấy tướng lãnh cũng hùa theo.

“Tất cả nghe theo đại tướng quân!” Lập tức tất cả binh sĩ có mặt cũng đồng loạt vô vang.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy tiếng hô đinh tai nhức óc sau lưng, khóe miệngkhông khỏi giương lên. Có Tôn Trinh phân binh, Trương Bái và Hàn Dịchphối hợp, phó tướng Lam Y này đương nhiên không thể tự mình nhúng tayvào thẩm duyệt từng chuyện trong quân, bằng không, nàng ta khó tránhkhỏi dựa vào chức quyền phó tướng quân mà làm việc của giáo úy. Ngọc TửTịch huyễn dung thành Tôn Trinh có thể khó đối phó, đương nhiên không có chỗ trống cho nàng ta lợi dụng sơ hở. Lăng Yến, Hoa Thư, hai vị phótướng nàng càng không cần phải lo lắng, các nàng so với Lam Y còn kém xa lắm, không đủ kinh nghiệm thực chiến, không đủ uy hiếp.

Nàng mộtđường tâm tình vô cùng tốt trở về phủ tổng binh, vừa về đã trông thấyDung Cảnh đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế dưới bóng cây hải đường.

Ngày xuân ấm áp, gần đến tháng tư đúng là đã đến lúc hải đường chớm nở. Nơiđây chính là phủ đệ được tổng binh Nam Lương trấn thủ Phượng Hoàng quanhai mươi năm trước tự mình sửa chữa từng chút một. Người nọ tên TiêuTriệt, từ nhỏ đã đi theo thái thượng hoàng Nam Lương, chính là cậu Hoàng đế của nàng dù thoái vị vẫn không thể không ngồi trên ghế rồng quan tâm triều chính để nhi tử có thời gian đi cưới vợ. Sau khi cậu đăng cơ liền điều động ông ta đến trấn thủ Phượng Hoàng quan. Nghe nói mười lăm nămtrước, chính ông ta đã cứu phụ thân nàng. Đáng tiếc, năm trước vách núiThiên Thủy sụp đổ, Phượng Hoàng quan phải chịu lũ lụt, cả đời ông tachưa từng làm sai, tới cùng vẫn không bảo toàn được khí tiết tuổi già,phải tự vận trước mặt cậu. Nghe nói ông ta rất yêu thích hải đường, chonên cả phủ tổng binh này đều là cây hải đường, không hề có một bóng hoalai tạp.

Hải đường ở đây đều là những giống quý nhất. Hoa còn chưa nở đã vô cùng diễm lệ, mấy đóa tụm lại một chỗ thành một mảng hồngphấn, hết sức mềm mại.

Có cơn gió thổi qua, hai ba cánh hoa khôngchịu nổi sự trêu đùa của gió đã khẽ khàng rơi xuống cẩm bào nguyệt nhacủa Dung Cảnh, áo trắng liền được điểm xuyến thêm chút hồng hào, hết sức tươi đẹp.

Rốt cuộc là người đẹp như họa hay phong cảnh như họa, không còn phân biệt được nữa.

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên ngừng bước, nín thở, lẳng lặng ngắm nhìn Dung Cảnh.

Rõ ràng đang ở quân doanh đại quân xuất chinh, hai phe đối chọi, trêntriều đình dậy sóng có Dạ Khinh Nhiễm tâm cơ thâm trầm trù tính, ởPhượng Hoàng quan này không biết có bao nhiêu bàn tay ẩn núp thúc đẩythế cục, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được sát khí và sợ hãi, mà như ở chốn bồng lai vô cùng thanh tĩnh ấm áp.

Do vẫn luôn có hắn bên người nên mới cảm thấy ấm áp sao!?

Cũng vì có hắn, nên nàng mới được thưởng thức cả vườn hoa hải đường này đếncùng có những giống nào, kiên nhẫn phân biệt được kia là Tây Phủ hảiđường, này là Thùy Ti hải đường, đó lại là Mộc Qua hải đường, một câybên kia lại là Thiếp Ngạnh hải đường.

Cũng bởi vìhắnnàng mới cảm nhận được hoa hải đường chốn này thật xinh đẹp kiều diễm, dù cho chúng vẫn chưa nở rộ.

“Ngắm đủ chưa?” Tiếng Dung Cảnh nhè nhẹ cười vang lên, ôn nhu như hải đường được tắm gió xuân.

Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, chầm chậm tiến về phía chàng, cúi đầu nhìnchàng, những tức giận bị chàng giày vò thê thảm đến nổi phải một ngàymột đêm không xuống giường được cũng biến mất trên chín tầng mây. Sắcmặt nàng dịu đi, đáy mắt cũng ngập ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Có biết hômnay ta làm được việc tốt gì không?”

Dung Cảnh ngước mắt nhìn nàng, nàng dịu dàng đứng trước mặt hắn, kiều diễm như những đóa hải đườngngày xuân kia, sáng như nước xuân, tươi đẹp không nói nên lời. Lòng hắnthầm rung động, không đáp mà hỏi lại: “Nàng cứ vậy mà đến quân doanhsao?”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, không hiểu lắm nhìn hắn.

Dung Cảnh nhíu mày, bỗng nhiên vươn tay kéo nàng vào lòng, thân thể mềm mạicủa nàng tựa vào hắn, bị hắn ôm chặt lấy, giọng điệu có chút trầm xuống: “Thật muốn giấu nàng đi!”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn chàng: “Ta mới muốn giấu chàng đi đây này!”

Dung Cảnh nghe vậy nhíu mày, thấy vẻ mặt nàng si ngốc mới lập tức nhoẻnmiệng cười, chút hờn giận cũng bay biến, nới lỏng lực đạo, nâng mặt nàng lên nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Vân Thiển Nguyệt lập tức né tránh, sẵn giọng: “Đang ở ngoài sân, đừng làm càn.”

“Không ai dám quấy rầy.” Dung Cảnh nói.

“Bị người ta thấy cũng không tốt.” Vân Thiển Nguyệt âm thầm bổ sung mộtcâu, nhất là tiểu tử Mặc Cúc kia, không biết sẽ cười thành dạng gì nữa.

Dung Cảnh buông tha, kéo cả người nàng cho nàng cùng nằm lên ghế, cười nói: “Lại phân chia đại quân lại lần nữa sao?”

Vân Thiển Nguyệt biết không thể gạt được hắn, bỉu môi: “Chàng không thể làm bộ không đoán được sao?”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, nếu hắn không đoán được thì đã không phải là DungCảnh rồi. Cho dù hắn đoán không được thì cũng có người báo cho hă nhấtcử nhất động của nàng. Nàng nhắm mắt lại, cười nói: “Lúc này Lam Y mỹnhân hẳn rất tức giận! Ta muốn xem xem có phải nàng đã thật sự hết hyvọng với Thương Đình, muốn thay đổi làm phượng hoàng bên cạnh thiên tửđó hay không. Rốt cuộc ý nàng ta muốn thế nào, cũng nên bày ra cho taxem.”

“Tiểu Duệ ca ca và Lạc Dao công chúa cũng nên đến rồi mới phải!” Bỗng nhiên Dung Cảnh nói một câu không ăn nhập gì.

Vân Thiển Nguyệt nhẩm tính thời gian, thấy cũng đã đến lúc rồi. Nàng mở tomắt, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Ca ca trở về từ Đông Hải phải đi qua NamLương, tất nhiên phải qua Phượng Hoàng quan. Chàng nói xem huynh ấy sẽđến chỗ ta trước hay đi an ủi Cố đại tướng quân trước?”

Dung Cảnh cười cười: “Ở đâu cũng không bỏ được, cần gì phải phân trước sau.”

Vân Thiển Nguyệt lại khép mắt lại, thầm nghĩ ca ca đến rồi, không biết LạcDao có nỡ để hắn dùng mỹ nhân kế hay không. Hoa hải đường ngẫu nhiên rơi xuống chỗ hai người, đẹp tựa như vẽ.

Mấy hạ nhân phủ tổng binh đều tránh xa xa chỗ hai người, dường như sợ gây ra động tĩnh quấy nhiễu sự yên tĩnh của hai người.

Ba ngày sau, Tôn Trinh bắt đầu chỉnh đốn 23 vạn binh mã, toàn bộ cơ cấu cũ đều dựa theo cơ cấu mới mà biên chế lại. Trương Bái, Hàn Dịch toàn lựcphối hợp. Những tướng lãnh khác trong binh doanh cũng bị Tôn Trinh không khách khí mà sai sử. Lúc mới đầu những tướng lãnh kia vẫn không phụcVân Thiển Nguyệt trọng dụng Tôn Trinh nhưng khi trông thấy thủ đoạn củahắn cũng không có ý kiến gì, cơ hồ đều kính nể hắn.

Chỉ qua ba ngày, 23 vạn binh mã đã được phân chia đến hơn phân nửa, được Tôn Trinh chọn ra người huấn luyện lần nữa.

Bộ hạ cũ của thành Thanh Sơn không một người dám có ý nghĩ khác, đều tuyệt đối phục tùng chờ được biên chế lại.

Đại tướng quân Vân Thiển Nguyệt không ra khỏi phủ Tổng binh, quân sư DungCảnh cũng trốn không ra ngoài. Lam Y chính là phó tướng quân chủ sựtrong quân, nhưng Tôn Trinh làm việc cẩn thận, phó tướng Lam Y liềnthành vật bày trí. Vốn chẳng cần xin chỉ thị của nàng, Tôn Trinh đã dẫntheo Trương Bái và Hà Dịch xử lý ổn thỏa chuyện biên chế, hơn nữa cũngkhông có người nào bất mãn làm loạn.

Lam Y ở trong doanh quan sátbiên chế ba ngày, tâm không khỏi ê ẩm mà trầm xuống. Nàng đã sai ngườiâm thầm điều tra, Tôn Trinh này vốn là người được Đức thân vương đề cửđến quân cơ đại doanh Tây Sơn, xem như là môn sinh của Đức thân vương.Thế mà bây giờ lại toàn tâm toàn ý làm việc cho Vân Thiển Nguyệt. Nàngthấy Đức thân vương và hoàng thượng cũng có lúc nhìn lầm, Tôn Trinh nàylúc ở đại doanh quân cơ Tây Sơn vốn chỉ có chút tài mọn, làm việc ổnthỏa, không xuất chúng cũng không lu mờ, xem như nửa vời. Thế mà giờ đây lại trở thành trợ thủ đắc lực của Vân Thiển Nguyệt, một kỳ tài nhiều âm mưu thủ đoạn như hắn lại ẩn mình trong binh doanh, còn vượt qua đượctất cả tướng lãnh, nhất là nắm rõ tâm tư binh sĩ như lòng bàn tay, đếncả một phó tướng quân như nàng cũng không thể chen chân vô được.

“Lam tỷ tỷ, Tôn Trinh này thật sự rất lợi hại!” Lăng Yến nhịn không đượcngợi khen. Ba ngày này nàng cùng Hoa Thư vẫn luôn theo sau Lam Y quansát biên chế trong binh doanh, mỗi một người đều được phân tới một vịtrí thích hợp. Nàng không hề hoài nghi, đại quân được biên chế ra nhưvậy, với 23 vạn binh mã tuyệt đối có thể đối đầu với 30 vạn binh.

Hoa Thư cũng nhịn không được hùa theo: “Đúng vậy đó, thật không thể nhìn ra một người xấu xí như vậy lại có được tâm cơ bực này.”

Ánh mắt Lam Y tối đi, cười lạnh một tiếng, đứng phắt dậy quay đi.

“Lam tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?” Lăng Yến thấy Lam Y đi rồi khẽ giật mình, không khỏi gọi với theo.

“Đi phủ Tổng binh!” Lam Y cũng không quay đầu lại.

Lăng Yến và Hoa Thư liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo nàng. Từ khirời khỏi Thập Lý Đào Hoa, ngoại trừ nhận được thánh chỉ của hoàngthượng, gia tộc còn bí mật giao cho các nàng một mệnh lệnh. Lam gia làthế gia đứng đầu, mấy đại thế gia như thiên lôi bị Lam gia sai đâu đánhđó. Gia chủ Lam gia cùng mấy vị trưởng lão trong tộc đều có ý muốn choLam Y nhập cung.

Những năm gần đây, đám khuê tú nổi danh ở ThiênThánh được có mấy người. Vân Thiển Nguyệt của Vân vương phủ đã gả choCảnh thế tử của Vinh vương phủ. Tần tiểu thư của tiền Tần phủ thừa tướng sau khi theo Tần thừa tướng cáo lão hồi hương, dùng thân phận Dạ Tiêuxuất hiện ở Nam Cương sau khi đoạt quyền thất bại bị giết, liền không rõ tung tích, thoái lui khỏi sân khấu quý tộc của Thiên Thánh. Lãnh Sơ Lycủa phủ Hiếu thân vương sau khi hay tin nhị hoàng tử Dạ Thiên Khuynh tựvận chết đã nản lòng thoái chí, ngày ngày ở trong Phật đường trong phủsao chép tụng Kinh, không có người đến cầu thân, nàng cũng không có ýmuốn lập gia đình. Nhị tiểu thư của Vinh vương phủ Dung Linh Lan theoBàng Chi bị giáng chức đi Bắc Địa vùng đất cực lạnh. Triệu Khả Hàm từphủ Binh Bộ Thị Lang sau khi gả cho Tứ hoàng tử, chưa hưởng phúc đượcmấy ngày, đã theo Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bức hoàng đế thoái vị, bịvây khốn ở phủ Tứ hoàng tử hao tổn tâm huyết đến hương tiêu ngọc vẫn.Văn Như Yến phủ Văn đại tướng quân trong lòng ngưỡng mộ thế tử DungPhong của phủ Văn Bá Hầu, hắn một ngày chưa cưới, nàng một ngày khônglấy chồng, quyết tâm chờ đợi. Tính ra, kinh thành Thiên Thánh cũng không còn được mấy khuê tú tài hoa có tài, có đức, có khí chất, có dung mạo,còn có thể quản gia, thích hợp gả vào hậu cung của hoàng đế.

Chonên, Lam gia xuất thế, một vọng tộc ẩn thế nhiều năm lần nữa tiến vàotriều cục, chỉ có một huyết mạch ngoại tôn An vương Dạ Thiên Dật dĩnhiên không đủ, cần có một nữ tử phấn hồng làm cầu nối. Chỉ cần Lam Y có thể, như vậy Lam gia sẽ nhanh chóng quật khởi, trở thành trụ cột quantrọng trong triều.

Mấy vị trưởng lão Lam gia có ý như thế, đươngnhiên mấy nhà phụ thuộc Lam gia như: Y gia, Hoa gia, Lăng gia, Thươnggia, phải nhiệt liệt ủng hộ. Ngũ đại thế gia đã đầu phục tân hoàng Thiên Thánh, đương nhiên phải nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*(), đồng khí liên chi. Cho nên, sau khi các tộc trưởng bàn bạc nhất trí, ủng hộ Lam Y làmhoàng hậu, Lăng Yến và Hoa Thư làm phi, chỉ cần ba người thành công, như vậy ngũ đại thế gia mới có thể nhanh chóng chiếm được một chỗ cắm dùitrong một đời triều cục giang sơn Thiên Thánh.

Dù nhân duyên giữaThương Đình và Lam Y không thành, nhưng đều cùng quy thuận tân hoàng,không đến nỗi tổn hại tình cảm hai nhà. Giờ đây tân hoàng vừa mới đăngcơ, bận rộn nhiều chuyện chiến sự Tây Nam, lại xuất binh đi Nam Lươngngăn chặn Nam Lương đến hỗ trợ Tây Nam, không có thời gian lập hậu lậpphi. Nhưng một khi chiến sự bình ổn, tân hoàng sẽ lập tức lập hậu nạpphi, lấp đầy hậu cung, tuyển tú nữ. Đến lúc đó thiếu niên công tử ngũđại thế gia đều có thể dũng mãnh vào triều, nữ tử nhập hậu cung, cành lá đan chen, phồn hoa của ngũ đại thế gia chỉ trong tầm tay.

Cho nên, ba người các nàng vào triều, còn mang theo sứ mạng của gia tộc.

Lăng Yến và Hoa Thư vẫn luôn được huấn luyện ở Khôn Vũ điện, từ nhỏ đã ởcạnh nhau, quan hệ rất thân thiết, cho nên vừa bàn đã nhất trí. Nhưng dù hai người và Lam Y đều ở Thập Lý Đào Hoa, nhưng từ nhỏ đã không ở cạnhnhau, nên có chút không quen, cũng chưa bao giờ thảo luận về lời nhắnnhủ bí mật này của các trưởng lão trong gia tộc. Sau khi thấy Lam Y vàokinh cũng không thân cận với tân hoàng, cũng không biết nàng có còn nhớthương Thương Đình hay không, mấy người các nàng ở chung nhiều ngày nhưvậy vẫn không nhìn ra rốt cuộc nàng đang nghĩ gì, vì vậy hôm nay thấynàng trầm mặc rời đi, cũng không yên lòng mà đi theo.

Ba ngườitrước sau nối đuôi đi vào phủ Tổng binh, liền trông thấy Dung Cảnh vàVân Thiển Nguyệt đang ôm nhau ngồi dưới bóng cây hải đường, mỗi ngườimột quyển sách, rõ ràng nhìn thấy hai người như thế nhưng vô luận nhìntừ góc độ nào cũng đều như một người. Ba ngày này nụ hải đường đã nở rađược không ít, chớp mắt chỉ như ảo giác. Một làn gió xuân nhè nhẹ thổicánh hoa rơi xuống chỗ hai người, cảnh sắc đến họa cũng không đủ để hình dung.

Lam Y khựng lại, Lăng Yến và Hoa Thư cũng bị làm cho dừng bước.

Lăng Liên trông thấy ba người tới liền tới nghênh đón, nàng còn chưa cấtlời, Lam Y đã xoay người về phòng của mình. Lăng Yến và Hoa Thư khẽ giật mình, lập tức thu hồi hâm mộ với Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh đuổitheo. Lăng Liên nhìn vào bóng lưng Lam Y chốc lát rồi cũng quay về tiểuviện của mình.

Dường như Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đều không biết ba người đã tới, không hề bị quấy rầy chút nào.

Lại qua ba ngày nữa, Tôn Trinh đã biên chế xong 23 vạn đại quân, hoàn thành nhiệm vụ Vân Thiển Nguyệt giao cho trong mười ngày. Hắn liền đến phủTổng binh đưa tin, đưa danh sách cho Vân Thiển Nguyệt xem qua.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt nhìn qua sơ bộ thì đưa cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhàn hạ lật qua hai trang thì mỉm cười: “Ngọc thái tử quả nhiên làm cho người ta kính nể.”

“Chuyện này liên quan gì đến huynh ấy?” Tôn Trinh bất mãn nhìn Dung Cảnh. Hắnvất vả sáu ngày, ngày đêm không nghỉ, lại chỉ nhận được những lời này?Vốn hắn còn tưởng sẽ nhận được vài lời khen ngợi.

Dung Cảnh nhìn hắn: “Ta nói là, cũng chỉ có Ngọc thái tử mới dạy được đệ thế này.”

“Đi nghỉ ngơi đi!” Vân Thiển Nguyệt cười khoát tay với hắn.

Tôn Trinh mím môi, ôm danh sách đi xuống. Nhìn bước chân lảo đảo, không mở nổi mắt của hắn là biết hắn mệt muốn chết rồi.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ Ngọc Tử Tịch ở lại Thiên Thánh, là giúp nàng một đại ân rồi.

“Công tử, chủ mẫu!” Tiếng Mặc Cúc bỗng vang lên bên ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy Mặc Cúc liền nhớ lại mối thù ngày đó. Nếu khôngphải hắn, nàng cũng không đến mức thua Dung Cảnh, tuyệt chiêu cũng đãdùng mất, về sau lại không dùng được nữa, vừa nghĩ đã thấy tức, khó chịu nói: “Có chuyện mau nói, có rắm nhanh thả!”

Mặc Cúc nghẹn họng, chốc sau mới hít vào một hơi lãnh khí: “Chủ mẫu, sao người lại thô lỗ như thế? Thật không giống nữ nhân.”

“Rốt cuộc ta có phải nữ nhân hay không, công tử nhà ngươi biết rõ nhất, cầnchàng nói ngươi biết sao?” Vân Thiển Nguyệt âm u nói.

Mặc Cúc lập tức cạn lời, biết đã đắc tội Vân Thiển Nguyệt nên không dám nói nữa.

“Chuyện gì?” Dung Cảnh nhẹ cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi vọng ra.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng. Dung Cảnh thật là dung túng Mặc Cúc, hoặc là nói hắn rất vui lòng có một người như thế trêu tức nàng. Nàng càng tứcgiận, hắn càng vui vẻ.

Mặc Cúc vô cùng đáng thương nói: “Thuộc hạđến báo cho chủ mẫu, Lục hoàng tử từ ngày đó sau khi tỉnh dậy liền không ăn không uống. Thuộc hạ ép uống thuốc, ăn cháo mấy ngày. Sau bảy ngàykhông nói tiếng nào, hôm nay rốt cuộc chịu mở miệng, nói rằng muốn gặpchủ mẫu.”

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệtlúc này mới nhớ đến còn một người Lục hoàng tử nữa. Từ ngày đó sau khiđưa hắn về nàng cũng quên khuấy đi mất. Nàng đứng dậy nói với Dung Cảnh: “Ta đi xem hắn đây. Chàng có đi với ta không, hay để ta đi một mình.”

“Hai người kia sắp tới rồi, ta phải ở đây chờ họ. Nàng đi một mình đi!” Dung Cảnh ngồi tại chỗ khoát khoát tay.

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt mấy cái, thầm hiểu gật gật đầu đi ra ngoài.

Lục hoàng tử được thu xếp ở Thiên viện, ở đây cực kỳ yên tĩnh, có Mặc Cúcvà ẩn vệ canh gác, cứ ba bước có một người như tường đồng vách sắt, dùcó cánh cũng không bay ra ngoài được.

Vân Thiển Nguyệt vén rèm đivào, trông thấy Lục hoàng tử đang nửa nằm trên giường, dù gầy đi rấtnhiều nhưng khí sắc đã khá hơn. Thấy nàng đi vào, cuồng phong trong đáymắt thoáng chốc cuồn cuộn, hiển nhiên nhớ đến bảy ngày trước. Vân ThiểnNguyệt nhìn hắn, bước chân không ngừng. Nàng mỉm cười đi đến trướcgiường, híp mắt nhìn hắn: “Biểu ca nghĩ thông rồi sao?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận