Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo cũng vì cái lợi.

Nàng cho tới bây giờ, làm nhiều chuyện như vậy, là vì cái gì?

Vân Thiển Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, bỗng nhiên hoảng hốt. Từ lúc sinh ra tới nay, mười sáu năm, nàng đều không nhớ rõ lúc chínhmình dùng thân chịu chết khi mở to mắt đến cái thế giớ này ýnghĩ đầu tiên là cái gì.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn nàng, thấynàng hoảng hốt mà nhìn phía trước, hắn vốn còn muốn nóiđiều gì, bỗng nhiên trầm mặc.

Sau một lúc lâu, nét hoảnghốt trên mặt Vân Thiển Nguyệt mới rút đi, thản nhiên nói: “Không vì cái gì cả, chỉ muốn sống sót mà thôi.”

Dạ Khinh Nhiễm tay cầm dây cương xiết chặt: “Sống?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Gỡ bỏ trách nhiệm, cũng chỉ là muốn đổi lấy một cuộc sống mới mà thôi!”

“Gỡ bỏ trách nhiệm của đích nữ Vân vương phủ?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt,thản nhiên nói: “Đích nữ Vân vương phủ cũng chỉ là một thânphận mà thôi, ta nói gỡ bỏ trách nhiệm, là những thứ tín niệm,đại nghĩa mà giam cầm linh hồn cơ.”

Dạ Khinh Nhiễm dườngnhư có chút hiểu, thấp giọng nói: “Ta khi sinh ra đã đeo trênlưng trách nhiệm, trước kia Hoàng bá bá nói, ta là vì Dạ thịmà sinh ra. Thì ra chính là thứ giam cầm linh hồn a!”

VânThiển Nguyệt bỗng nhiên cười: “Huynh là Dạ Khinh Nhiễm, mới cócái trách nhiệm này, khi huynh không còn là Dạ Khinh Nhiễm nữa, trách nhiệm gì đó cũng không còn nữa.” Tựa như nàng đã từnglà Lý Vân, về sau không phải, có nhiều thứ, cũng biến mất theo nàng.

Dường như Dạ Khinh Nhiễm có điều suy nghĩ, không nói gì thêm nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói gì thêm, thúc ngựa đi về phía trước.

Lộ trình Vân Thành cách kinh thành Thiên Thánh gần, đường đi cũngtốt, giờ thân một khắc ba người đã về đến kinh thành.

Hiệntại, kinh thành chưa tới thời gian mở cửa, cổng thành vẫn cònđóng chặt. Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa lại, nhìnthoáng qua phía trên thành, phát hiện trên đầu các binh sĩ thủthành đều buộc vải trắng, canh giờ này toàn bộ kinh thành nênnáo nhiệt đấy, nhưng hôm nay lại hết sức nghiêm túc và trangtrọng. Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm tự nhiên cũng chú ý đến tình hình ở cổng thành,ghìm chặt cương ngựa, trêm mặt hiện ra cảm xúc trầm trọng.

Nghiên Mặc từ phía sau tiến lên một bước, lấy lệnh bài ra, lớngiọng hô: “Hoàng Thượng trở về thành! Mau mở cửa thành!”

Binh sĩ thủ thành nhìn thấy ba người đang ở ngoài cổng thành, vội vàng mở cửa thành ra, nhất tề quỳ rạp trên đất.

Dạ Khinh Nhiễm đi vào trước, trầm giọng hỏi một gã thủ vệ: “Trong thành có chuyện gì xảy ra?”

Tên thủ vệ kia cúi đầu không dám ngẩng lên: “Bẩm Hoàng thượng, Đức thân vương…. hoăng rồi.”

“Cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm biến sắc, cất cao giọng, thân thể ngồi trên ngựa lung lay.

Vân Thiển Nguyệt cũng khẽ giật mình, lúc nàng rời đi, Đức thânvương còn khá tốt, làm sao có thể trong thời gian ngắn này lại hoăng rồi hả?

“Đã có chuyện gì xảy ra? Nói!” Giọng Dạ Khinh Nhiễm lạnh xuống.

Thân thể tên thủ thành sợ đến nỗi run lên, vội vàng lắc đầu:“Tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe nói Đức thân vương sau khihạ triều đột nhiên té xỉu bất tỉnh nhân sự, không cứu được…”

Dạ Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, muốn ngã xuống ngựa.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay đỡ lấy vai hắn, trầm tĩnh nói: “Huynhđừng vội, chúng ta hãy đi tới Đức thân vương phủ nhìn xem trước đã.”

Trên mặt Dạ Khinh Nhiễm lộ ra vẻ đau xót, nhếch môigật đầu. Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, hắn thúc ngựa phóng điĐức thân vương phủ.

Từ cửa đông thành đến Đức thân vươngphủ, thời gian đi mất một nén nhang, nhưng bọn họ lại chỉ đitrong chốc lát.

Trên đường cái kinh thành, Vân Thiển Nguyệt chú ý đến, trước cửa mỗi nhà đều treo vải tang, đường đikhông người, giống mỗi khi kinh thành đang có tang sự, toàn bộ kinh thành đang chìm vào tối tăm làm cho người khác không thở nổi.

Trước cửa Đức thân vương phủ tụ tập rất nhiều xe, bên trong phủ là một mảnh tiếng khóc.

Dạ Kinh Nhiễm đi vào Đức Thân vương phủ, ném cương ngựa, đi nhanhvào bên trong, người của Đức thân vương phủ cùng người đến đâyđể tưởng nhớ thấy hắn đều vội vàng quỳ xuống đất, hô to:“Hoàng thượng vạn tuế!”

Dạ Khinh Nhiễm dường như không nghe thấy, đi nhanh xông vào trong phủ.

Tiền viện trong phủ đã dựng linh đường, một cỗ quan tài thượnghạng đang ở đó, nhưng linh đường lại không có người, mọi ngườiđang khóc ở hậu viện, hiển nhiên thi thể của Đức thân vương còn ở trong phòng nội viện, chưa mang ra đặt vào trong quan tài.

Nhưng sự thật linh đường đã được dựng lên, khiến cho Dạ Khinh Nhiễm đỏ mắt.

Vân Thiển Nguyệt đi sau lưng Dạ Khinh Nhiễm, đánh giá tất cả trongphủ, thấy Vân Ly cùng Lãnh Thiệu Trác, văn võ bá quan đang quỳở bên trong, sắc mặt u ám, không thấy Dung Phong, nàng quét quatrên mặt của hai người, hai người tựa hồ có cảm giác, ngẩngđầu lên nhìn nàng, đồng thời cũng đánh giá lại nàng, thấynàng hoàn hảo, dường như cũng thở ra một hơi dài.

Vân Thiển Nguyệt đi đến bên hai người, hai người cũng đứng lên, nàng thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Vân Ly thấp giọng nói: “Nghe nói là tâm huyết hao tổn mà sinh bệnh nặng, tích lũy dần dần, không được điều trị, không chịu nổivất vả, nên mới sớm hoăng.”

Lãnh Thiệu Trác gật gật đầu: “Là như thế, Đức thân vương từ sau khi Tiên đế mất, thân thể đã không còn tốt, miễn cưỡng chống đỡ, hôm nay nhận được tin tức, nghe nói Hoàng thượng được cứu đang hồi kinh rồi, còn thật caohứng, ai biết khi hạ triều, liền bất tỉnh nhân sự, không đợiDung Phong kê đơn, liền đã buông tay rời khỏi nhân gian rồi.”

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi: “Dung Phong đâu rồi?”

“Hiện tại ở bên trong viện! Đức thân vương phi giữ Dung Phong Thế tử ở lại, cầu hắn cứu Đức thân vương, hắn bị giữ lại.” Lãnh Thiệu Trác nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thấy Dạ Khinh Nhiễm đi vào trong viện, nàng cũng tiếp tục bước vào theo.

Đi vào nội viện, chỉ thấy một viện đầy người đang quỳ, trongnội viện một mảnh tiếng khóc, Đức thân vương phủ nhất mạch,hậu nhân khổng lồ. Nội trong phủ, cũng đã mấy trăm người.

Vân Thiển Nguyệt vượt qua mọi người, đi theo Dạ Khinh Nhiễm đi vào trong phòng.

Trong phòng, Đức thân vương phi đang quỳ trên mặt đất, ôm chân DungPhong, khóc thành một người đầy nước mắt, mơ hồ không rõ hìnhdạng của bà. Sắc mặt Dung Phong bi thương, thần sắc bất đắcdĩ, nhìn Đức thân vương đang nằm trên giường lớn vô thanh vô tức.

“Phụ vương!” Dạ Khinh Nhiễm vọt vào phòng, hô lớn một tiếng, giọng điệu bi thống khi mất đi người thân nhất.

Đức thân vương phi nghe tiếng của Dạ Khinh Nhiễm, lập tức bừngtỉnh, liền buông chân Dung Phong ra, chuyển qua ôm lấy Dạ KhinhNhiễm vừa mới vào phòng: “Nhiễm Nhi, mau cứu phụ vương con, phụ vương con không chết, hắn làm sao có thể chết được? Sáng nayhắn đi ra ngoài còn rất tốt, nói đến con cả buổi, sao hắn cóthể vứt bỏ ta lại bất kể không quản?”

Dạ Khinh Nhiễm bịĐức thân vương phi ngăn trở, cúi đầu nhìn bà, cúi người xuống,dìu bà đứng dậy, gật đầu: “Con đi nhìn”

Đức thân vương philập tức kéo hắn đến trước giường, Dạ Khinh Nhiễm nhìn Đứcthân vương đang nằm trên giường, run rẩy vươn tay kiểm tra hơi thởcủa hắn, chốc lát, lại run tay bắt mạch, một lát sau, mộtgiọt nước mắt bỗng lăn xuống, rơi vào tay của Đức thân vương.

“Nhiễm Nhi? Phụ vương con… Con đừng nói với mẹ đó là sự thật… mẹ khôngtin…ta không tin” Đức thân vương phi lay mạnh cánh tay của Da KhinhNhiễm, than thở khóc lóc.

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên quỳ xuống trước giường, vùi mặt vào tay của Đức thân vương.

Đức thân vương phi không chấp nhận được sự thật, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi.

Trong phòng tràn ngập tử khí nặng nề, Dạ Khinh Nhiễm khóc không tiếng động.

Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong đứng đợi trong phòng chốc lát, haingười liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi ra cửa. Có lẽ vì DạKhinh Nhiễm trở về, trong nội viện tiếng khóc nhỏ hơn, có ítngười không dám khóc. Đều cúi thấp đầu, cả người không dámngẩng đầu lên.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Đức thân vương phủtinh xảo, không kém bao nhiêu so với hoàng cung. Đức thân vươngphủ trăm năm qua, được hoàng thất coi trọng nhất dựa vào, ở thế hệ này, huống hồ còn phó thác cả giang sơn. Hôm nay Đức thân vương chết rồi, tuy Dạ Khinh Nhiễm kế vị, nhưng chắc chắn thế hệ này sẽ có thay đỏi.

Nàng cũng không nghĩ tới Đức thân vương lại chết đột ngột như thế.

Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy khí sắc nàng không tốt lắm,thấp giọng nói: “Muội về hoàng cung nghỉ ngơi trước đi! Thân thể của Đức thân vương vẫn là do Hoàng thượng kê đơn điều trị, kỳthật trong lòng hắn hiểu rõ, Đức thân vương không thể chịu đựngđược lâu nữa. Mặc dù đúng là có chút vội vàng, nhưng không tính là quá đột nhiên.”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Ta đưa Đức thân vương một đoạn đường! Ngoại trừ Dạ thị làm người bất nhân, nhưng bọnhắn cũng có chút làm người ta kính trọng. Tại thời điểm takhông uy hiếp đến con của hắn, Đức thân vương vẫn ở trước mặtlão hoàng đế kia bảo vệ ta rất nhiều lần đấy. Người yêu thương con, làm cha không nỡ.”

Dung Phong gật đầu, không nói gì thêm.

Hai người ở trong nội viện đứng một lúc lâu, Dạ Khinh Nhiễm từtrong phòng đi ra, hai mắt đỏ bừng nhìn hai người, cuối cùngánh mắt rơi vào trên người Dung Phong.

Dung Phong nói với hắn: “Ta đã cố gắng hết sức, lúc ấy không thể cứu chữa được.”

Dạ Khinh Nhiễm đau thương gật đầu, trong miệng Dung Phong, chưa từngnói ngoa. Hắn nhắm hai mắt lại, phân phó đại quản gia Đức thânvương phủ: “Chuẩn bị sắp xếp quan tài”

Đại quản gia lau nước mắt gật đầu.

Không bao lâu sau, Dạ Khinh Nhiễm trở lại trong phòng, tự mình thay yphục cho Đức thân vương, tự mình ôm hắn ra chủ phòng, tiến vềlinh đường. Cả đám người đi theo sau hắn đến linh đường.

Dạ Khinh Nhiễm vừa đưa Đức thân vương tiến nhập vào quan mộc, Đứcthân vương phi hôn mê cũng tỉnh lại, lảo đảo đi ra ngoài, ngăn DạKhinh Nhiễm lại.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Đức thân vương phi,thấy nàng cơ hồ không còn hình dạng con người nữa, lòng hắnlại khó chịu, giọng điệu mềm mại nói: “Mẹ, phụ vương đã đi,ngài còn có con.”

Đức thân vương phi như không nghe thấy, run rẩy vuốt mặt Đức thân vương.

Dạ Khinh Nhiễm không đành lòng nhìn nàng như thế, phân phó tháigiám bên cạnh: “Người tới, đưa Vương phi trở về nghỉ ngơi.”

Có thái giám lập tức tiến đến, muốn dìu Đức thân vương phi đi.

“Ta không đi!” Đức thân vương phi bỗng hét lên, không biết nàng lấyra đâu khí lực, từ trong tay Dạ Khinh Nhiễm túm lấy Đức thânvương, ôm hắn ngồi trên mặt đất.

Thái giám không dám hạ thủ, nhìn về phia Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm khoát khoát tay thái giám, không ngăn cản Đức thân vương phi nữa.

Đức thân vương phi ôm Đức thân vương như người điên không để ý đếnngười khác, bắt đầu nói chuyện từ lúc bọn họ quen nhau chođến bây giờ đã hơn hai mươi năm, ở đây có các lão thần khôngchịu nổi, cũng không khỏi rơi lệ giống bà.

Vân ThiểnNguyệt nhìn Đức thân vương phi, sau khi bà gả vào Đức thân vươngphủ, lại hạ sinh được Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Khinh Noãn, haiđứa con đều được chọn trúng làm người bồi dưỡng hoàng quyền, bà vì sinh Dạ Khinh Noãn mà xuất nhiều máu, không thể sinh connữa. Bà vô cùng đau khổ, Đức thân vương đáp ứng bà, vì đền bù cho nàng một cặp nhi nữ không ở bên người giáo dưỡng, hắn cướiTrắc phi thị thiếp vào cửa, tất cả không để lại con nối dõi,Đức thân vương phủ cũng chỉ có một tiểu vương gia một tiểuquận chúa. Hai mươi năm, Đức thân vương hết lòng tuân thủ lờihứa, không sinh nhi nữ nữa. Tuy Đức thân vương phi cảm thấy đauxót, không nhi nữ bên cạnh, nhưng được Đức thân vương hậu đãi,nữ nhân trong phủ không có con nối dõi, con của bà là tiểu vương gia, sau này là Hoàng thượng, nữ nhi của bà là Đức thân vươngphủ tiểu quận chúa, Ám phượng của Dạ thị, nàng là nữ chủ nhân của Đức thân vương phủ, thân phận độc nhất vô nhị, chưa từngxuát hiện lời đồn Đức thân vương ái thiếp diệt thê, Đức thânvương cũng kính trọng nàng.

Một canh giờ, mọi người cùng Đức thân vương phi, nghe nàng tự mình nói.

Một lúc lâu sau, nước mắt của nàng tựa hồ chảy khô, bỗng nhiênngừng lời nói, ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên quỳ xuống, cầm chặt tay Đức thân vươngphi: “Mẹ, ngài còn có ta, còn có muội muội, hiện tại muội muộicòn chưa có trở lại…”

Đức thân vương phi dường như không nghe thấy, dán mắt nhìn chằm chằm, tựa hồ như muốn nhìn cho đủ.

Trong lòng Dạ Khinh Nhiễm bỗng sinh ra cảm giác xấu, bắt lấy haicánh tay của Đức thân vương phi, mạnh mẽ chế trụ, càng nóikhông ngừng: “Con sẽ nghe lời ngài, con sẽ không để người lại lolắng, ta…”

Đức thân vương phi bỗng nhiên nhìn đến Vân ThiểnNguyệt đang đứng xem, đánh gãy lời hắn nói, mở miệng: “ThiểnNguyệt tiểu thư”

Vân Thiển Nguyệt chạm vào ánh mắt Đứcthân vương phi đang nhìn nàng, ánh mắt kia quá mức phức tạp,lại làm cho nàng nhất thời không rõ được, nàng bất động thanhsắc gật đầu: “Vương phi!”

Đức thân vương phi nhìn nàng bỗng nở nụ cười: “Quanh đi quẩn lại, ta biết ngươi cuối cùng cũngtrở lại Hoàng cung…”

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn Đức thân vương phi.

Đức thân vương phi bỗng nhiên tránh thoát Dạ Khinh Nhiễm nhanh chóngbắt chặt tay nàng, vươn tay về phía Vân Thiển Nguyệt: “Tới đây!”

Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, đối với Đức thân vương phi, hayđối với các mệnh phụ trong kinh, nàng cơ hồ không tiếp xúc mấy, nhất là thời khắc này, không rõ ý của Đức thân vương phi,càng sẽ không vọng động.

Đức thân vương phi vẫn vươn tay chờ nàng.

Dạ Khinh Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, vẻ mặt trầm thốngcùng tang thương, ngắn ngủ hai canh giờ, người tại trong tửu lâuTrương Dương cùng người khác biện luận với người hiện tại nhưthể là hai người khác nhau.

“Vì sao Thiển Nguyệt tiểu thưlại tiến vào Vinh Hoa cung? Vì sao lại trợ giúp Nhiễm nhi xửlý triều chính? Trong lòng ngươi có hiểu rõ?” Đức thân vương phitựa hồ như tỉnh táo lại, giống như nói chuyện bình thường, hỏithăm Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt mím môi không nói.

“Hay là ngươi vẫn còn yêu Cảnh thế tử?” Đức thân vương phi nhìn ánh mắt của nàng, nhìn thẳng vào đáy lòng nàng.

Quần thần cùng người trong viện đều nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt, vẫn không nói lời nào.

“Ngươi và Cảnh thế tử là không thể nào, hết lần này đến lần kháctrái thiên nghịch mệnh, muốn ở cùng nhau. Kết quả là quanh điquẩn lại, đi đến hôm nay, ngươi lại tiến vào Vinh Hoa cung, trongnội tâm ngươi có thể đã minh bạch một vài chuyện?” Đức thân vương phi nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt lắng nghe bà, biết vẫn còn tiếp, nên cũng không trả lời.

“Hôm nay bản vương phi dùng thân phận là một người mẹ hỏi ngươi,ngươi có bằng lòng gả cho Nhiễm nhi nhà ta hay không?” Đức thânvương phi bỗng nhiên nói.

Thân thể Dạ Khinh Nhiễm chấn động.

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thản nhiên nói: “Vương gia gặp đại nạn, Vương phi mệt mỏi, vẫn nên về nghỉ ngơiđi! Nữ nhân không phải chỉ có một đường đi là thành thân, lúcnày đàm luận việc này cũng không hợp lễ nghi lắm.”

Đức thân vương phi trực tiếp nhìn nàng: “Ngươi không dám đáp ứng ta?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Đúng, ta không dám đáp ứng! Những lờingười nói đều đúng cả. Nhưng ta chỉ là một tiểu nữ tử màthôi, hôn nhân là việc lớn, cho tới bây giờ ta chưa từng lấy rađể làm trò đùa.”

“Đúng là một tiểu nha đầu quật cường!” Đức thân vương phi bỗng nhiên cười lạnh “Ngươi không thích hắn,vì sao lại tiến vào Vinh Hoa cung? Nhiễm nhi nhà ta, từ nhỏ đãthích ngươi, người khác không biết, ta đây làm mẹ chẳng lẽ cũng không biết hay sao. Thế nhưng qua nhiều năm như vậy, ngươi đáplại cho hắn là cái gì? Lời nói đả thương người, sắc bén nhưđao kiếm, cùng Cảnh thế tử tan rã tiến vào hoàng cung, dámtiến vào Vinh Hoa cung, cũng không đáp ứng ta một chữ được, ngươihỏi lại chính ngươi xem, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Vân Thiển Nguyệt nhếch môi lên.

Dạ Khinh Nhiễm thu hồi ánh mắt không nhìn nàng, thấp giọng hô: “Mẹ, đừng nói nữa!.”

“Cảnh thế tử từng đối đãi với ngươi một mảnh chân tình, vì ngươimà tốn sức tâm tư, chẳng lẽ tấm lòng Nhiễm nhi đối với ngươilại là giả? Cho ngươi nhiều lần không cố kị, nói lợi dụng liền lợi dụng, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, còn suýt chút nữa đãmuốn mạng của hắn. Hắn là muốn chết trong tay ngươi, ngươi thậtsự nhẫn tâm.” Đức thân vương phi vẫn luôn dịu dàng, hôm nay rốtcũng lộ ra sư sắc sảo của Đức thân vương phi, chữ chữ châu ngọcnhắm vào Vân Thiển Nguyệt “Ta đây dùng thân phận là một ngườimẹ ngươi không đáp ứng, vậy dùng một thân phận là một ngườimẹ sắp chết yêu cầu ngươi, ngươi có đáp ứng không?”

DạKhinh Nhiễm biến sắc, mạnh mẽ chế trụ tay của Đức Thân vươngphi. “Mẹ, ngài không cần làm như vậy, người phải sống, phảisống thật tốt, nếu nhi tử cần mẹ dùng cái chết để cưới đượcvợ, sau này còn mặt mũi nào lưu lại hậu thế?”

Đức thânvương phi nghe vậy chỉ tiếc sắt không rèn thành thép mắng hắn:“Dạ Khinh Nhiễm, ta sinh con cốt khí, sinh ra thịt của con, vìsao lại không sinh ra con phải ngoan tâm với nữ nhân?”

Dạ Khinh Nhiễm nắm chặt tay Đức thân vương phi, trầm mặc không nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, bỗng nhiên xoay người rời đi.

Đức thân vương phi thấy Vân Thiển Nguyệt rời đi, bỗng hô lên: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi dừng bước!.”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn về phíaĐức thân vương phi: “Vương phi, hôm nay ta không muốn ở đây cùngngài tranh chấp cái gì, ta sở dĩ tới đây, đơn giản là muốn đưa tiễn Đức thân vương một đoạn đường. Những chuyện khác, vô luận ta thích ai, hay muốn kết hôn với ai, tương lai sau này như thếnào, cũng không phải là sự tình hôm nay có thế giải quyếtđược.”

Đức thân vương phi nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặt trờichiều ngả về tây, nàng đứng trong ánh mặt trời, màu ráng chiều phủ đầy trời chiếu xuống, bao phủ lên người nàng, có sự tao nhã mà cứng cỏi mà nữ tử tầm thường không có. Nàng bỗng nhiên tuyệtvọng thở dài: “Ngươi rốt cuộc là Vân Thiển Nguyệt. Nhiễm nhinhà ta là cướp… trách không được Tiên hoàng đối với ngươi…” Câunói tiếp theo, bà bỗng nhiên ngừng lại.

Vân Thiển Nguyệt trầm tĩnh nhìn nàng.

Đức thân vương phi không nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, quay đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tay sờ khuôn mặt của hắn, thấp giọng nói: “Sinh…”

“Mẹ!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên đánh gãy lời nàng, khẩn cầu nói:“Con không thích nghe ngài nói cái gì nữa! Phụ vương đi, ngài còncó ta, ngài không thể vứt bỏ ta được…”

Đức thân vương phivốn muốn nói điều gì, bỗng dưng rũ tay xuống, khóe miệng cómáu đen chảy ra, không nỡ nhìn Dạ Khinh Nhiễm: “Muộn rồi, trướckhi mẹ đến đây, đã uống kịch độc. Từ nhỏ con đã không cần taquan tâm, nay đã trưởng thành, cũng không cần ta quan tâm, ta muốn quan tâm, cũng không cần thiết. Cha con đang ở trên đường chờ ta, hắn vì ta và các ngươi, hai mươi năm không có hài tử nào khác,ta không thể để cho hắn cô đơn, không đợi được muội muội ngươirồi, nàng cũng không cần mẹ quan tâm…”

Dạ Khinh Nhiễm bithống ôm lấy Đức thân vương phi, tựa hồ sớm đã đoán được, nhưng ngũ tạng vẫn đau như cắt hô to: “Mẹ!”

Đức Than vương phi ôm Đức thân vương ngã lệch vào lòng Dạ Khinh Nhiễm, dùng mộtchút sức cuối cùng gian nan nhìn Dạ Khinh Nhiễm, sau đó chuyểnqua Vân Thiển Nguyệt, thanh âm dần dần nhỏ lại: “Mười sau nămtrước, Hoàng bá bá con nói cho ta biết, con của ta đã có vợ,nhưng đáng tiếc, ta lại không có phúc để bồng cháu rồi,Sinh…Sinh…”

Một hơi thở cuối cùng cũng biến mất, một âmthanh cuối kéo dài, Đức thân vương phi cuối cùng tự tử theo Đứcthân vương, chết bên cạnh trượng phu của mình, trong lòng nhi tửcủa mình.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận