Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)
- Quyển 3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm
- Quyển 3 - Chương 2: Hết sức đặc sắc
- Quyển 3 - Chương 3: Ta là phụ thân
- Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ
- Quyển 3 - Chương 5: Nồng đậm không thôi
- Quyển 3 - Chương 6: Tri âm tri kỷ
- Quyển 3 - Chương 7: Xuân ý tràn đầy
- Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
- Quyển 3 - Chương 9: Hồng tụ thiêm hương
- Quyển 3 - Chương 10: Một bước lên trời
- Quyển 3 - Chương 11: Ấn ký hoa lan
- Quyển 3 - Chương 12: Lớn lên quá mĩ rồi!
- Quyển 3 - Chương 13: Một cuộc mua bán
- Quyển 3 - Chương 14: Một đêm xuân phong
- Quyển 3 - Chương 15: Mỹ nhân tắm
- Quyển 3 - Chương 16: Thật là phong lưu
- Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
- Quyển 3 - Chương 18: Hai bí mật lớn
- Quyển 3 - Chương 19: Ôn nhu gặp mặt
- Quyển 3 - Chương 20: Tương tư tận xương
- Quyển 3 - Chương 21: Ta thích hắn
- Quyển 3 - Chương 22: Hưu thư
- Quyển 3 - Chương 23: Phối hôn cho công chúa
- Quyển 3 - Chương 24: Thỉnh chỉ gả cho
- Quyển 3 - Chương 25: Liếc mắt đưa tình
- Quyển 3 - Chương 26: Ván cờ động phòng
- Quyển 3 - Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó
- Quyển 3 - Chương 28: Đánh đập tàn nhẫn
- Quyển 3 - Chương 29: Phản ứng hoá học
- Quyển 3 - Chương 30: Sinh tử tương hứa* (Hứa sống chết có nhau)
- Quyển 3 - Chương 31: Thiên trường địa cửu
- Quyển 3 - Chương 32: Giải quyết dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi
- Quyển 3 - Chương 34: Thái tử thần bí
- Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
- Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
- Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa
- Quyển 3 - Chương 38: Ta thật cao hứng
- Quyển 3 - Chương 39: Hãy yêu thật nhiều
- Quyển 3 - Chương 40: Từ hôn luận kiếm
- Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)
- Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
- Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng
- Quyển 3 - Chương 44: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Quyển 3 - Chương 45: Không phải nàng không cưới
- Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
- Quyển 3 - Chương 47: Công tử luận nghệ (Nghệ: tài nghệ)
- Quyển 3 - Chương 48: Thật là ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 49: Ngàn dặm trở về
- Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
- Quyển 3 - Chương 51: Núi ngọc sụp đổ
- Quyển 3 - Chương 52: Bách điểu triêu phượng
- Quyển 3 - Chương 53: Đúng hạn đại hôn
- Quyển 3 - Chương 54: Cưới vợ, ám sát
- Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
- Quyển 3 - Chương 56: Dung Cảnh trở về
- Quyển 3 - Chương 57: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế
- Quyển 3 - Chương 59: Không phụ ý khanh
- Quyển 3 - Chương 60: Tham quan học tập động phòng
- Quyển 3 - Chương 61: Tình thương của cha như núi
- Quyển 3 - Chương 62: Linh thuật huyễn dung
- Quyển 3 - Chương 63: Mười dặm hoa đào
- Quyển 3 - Chương 64: Thê tử của ta
- Quyển 3 - Chương 65: Thương Đình bại thủ
- Quyển 3 - Chương 66: Nắm càn khôn
- Quyển 3 - Chương 67: Ngàn vạn chú mục
- Quyển 3 - Chương 68: Long Đằng Hổ Khiếu
- Quyển 3 - Chương 69: Vứt bỏ không cưới
- Quyển 3 - Chương 70: Mẹ con nhận nhau
- Quyển 3 - Chương 71: Biết sai có thể thay đổi
- Quyển 3 - Chương 72: Một ngày vui vẻ
- Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài
- Quyển 3 - Chương 74: Cùng chung một chồng
- Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
- Quyển 3 - Chương 76: Xao sơn chấn hổ*
- Quyển 3 - Chương 77: Khẩn cầu hưu thê (hưu thê: bỏ vợ)
- Quyển 3 - Chương 78: Tinh Tinh Chi Hỏa (Những vì sao)
- Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
- Quyển 3 - Chương 80: Gạo nấu thành cơm
- Quyển 3 - Chương 81: Trái tim dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 82: Không kìm lòng được
- Quyển 3 - Chương 83: Coi như viên mãn
- Quyển 3 - Chương 84: Hóa giải hiềm khích
- Quyển 3 - Chương 85: Lừa dối
- Quyển 3 - Chương 86: Cá chép vàng hóa rồng
- Quyển 3 - Chương 87: Thích đã nhiều năm
- Quyển 3 - Chương 88: Lòng dạ hiểm độc rất tốt
- Quyển 3 - Chương 89: Độc nhất vô nhị
- Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết
- Quyển 3 - Chương 91: Tình hình cha mẹ
- Quyển 3 - Chương 92: “Trừng phạt”
- Quyển 3 - Chương 93: Xuất giá lấy chồng
- Quyển 3 - Chương 94: Cấm thuật phệ hồn
- Quyển 3 - Chương 95: Ba đạo thánh chỉ
- Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
- Quyển 3 - Chương 97: Diện mạo như hoa như nguyệt
- Quyển 3 - Chương 98: Cập kê, cập quan
- Quyển 3 - Chương 99: Cùng trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 100: Được lợi không thua lỗ
- Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
- Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu
- Quyển 4 - Chương 3: Thiên lôi địa hỏa
- Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 5: Đúng là ngu ngốc
- Quyển 4 - Chương 6: Không có lương tâm
- Quyển 4 - Chương 7: Học dĩ trí dụng*
- Quyển 4 - Chương 8: Lao sư động chúng
- Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa
- Quyển 4 - Chương 10: Sẽ không buông tha
- Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
- Quyển 4 - Chương 12: Lật đổ Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
- Quyển 4 - Chương 14: Lạt thủ tồi hoa
- Quyển 4 - Chương 15: Đậy nắp quan tài định luận
- Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch
- Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ
- Quyển 4 - Chương 18: Liệu sự như thần
- Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu
- Quyển 4 - Chương 20: Gặp lại người lạ
- Quyển 4 - Chương 21: Binh mã bao vây
- Quyển 4 - Chương 22: Công thành giao phong
- Quyển 4 - Chương 23: Vây khốn thương đình
- Quyển 4 - Chương 24: Từ trên trời rơi xuống
- Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc
- Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương
- Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại
- Quyển 4 - Chương 28: Không phải ta không thể
- Quyển 4 - Chương 29: Tin đồn phấn hồng
- Quyển 4 - Chương 30: Quy tâm như mũi tên
- Quyển 4 - Chương 31: Một nắng hai sương
- Quyển 4 - Chương 32
- Quyển 4 - Chương 33: Chồn tía mây tía
- Quyển 4 - Chương 34: Hội thơ thưởng mai
- Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
- Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
- Quyển 4 - Chương 37: Chung sống ngọt ngào
- Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
- Quyển 4 - Chương 39: Giận hủy kim y
- Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên
- Quyển 4 - Chương 41: Chuyện tình của Khinh Noãn
- Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 43: Thiên hương quốc sắc
- Quyển 4 - Chương 44: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 45: Cự hôn không cưới
- Quyển 4 - Chương 46: Khúc nhạc thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 47: Độc hại quá sâu
- Quyển 4 - Chương 48: Đêm ngắm sao trời
- Quyển 4 - Chương 49: Cả triều chấn động
- Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn
- Quyển 4 - Chương 51
- Quyển 4 - Chương 52: Thiên hạ kinh diễm
- Quyển 4 - Chương 53: Bản ghi chép của công chúa
- Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
- Quyển 4 - Chương 55: Hậu duệ của Mộ Dung gia
- Quyển 4 - Chương 56: Thái hậu lâm nguy
- Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm
- Quyển 4 - Chương 58: Uy thác Đế tỷ
- Quyển 4 - Chương 59: Đoán được thân phận
- Quyển 4 - Chương 60: Thiên tử giá lâm
- Quyển 4 - Chương 61: Khứu giác nhạy bén
- Quyển 4 - Chương 62: Nụ hoa sắp nở
- Quyển 4 - Chương 63: Tiệc Tất Niên đêm giao thừa
- Quyển 4 - Chương 64: Xuất kỳ bất ý (*)
- Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 66: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 67: Nạp hỷ hạ sính (*)
- Quyển 4 - Chương 68: Thương định hôn kỳ (*)
- Quyển 4 - Chương 69: An bài liên hoàn
- Quyển 4 - Chương 70: Đêm xuân khổ đoản
- Quyển 4 - Chương 71: Qua sông đoạn cầu
- Quyển 4 - Chương 72: Tin vui liên tiếp
- Quyển 4 - Chương 73: Thượng Nguyên hoa đăng
- Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
- Quyển 4 - Chương 75: Chân Long Phượng hiện
- Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên
- Quyển 4 - Chương 77: Long phượng lại xuất hiện
- Quyển 4 - Chương 78: Đại hỷ gả cưới
- Quyển 4 - Chương 79: Đại hôn nghênh thú
- Quyển 4 - Chương 80: Tam bái thiên địa
- Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 82: Dạ khởi binh thương
- Quyển 4 - Chương 83: Nàng dâu dâng trà
- Quyển 4 - Chương 84: Ngọc tỷ Mộ Dung thị
- Quyển 4 - Chương 85: Gan hùm mật gấu
- Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết
- Quyển 4 - Chương 87: Thủ đoạn thiết huyết
- Quyển 4 - Chương 88: Lại xuất hiện di chiếu
- Quyển 4 - Chương 89: Thâm hải tàng long
- Quyển 4 - Chương 90: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
- Quyển 4 - Chương 92: Tân Đế đăng cơ
- Quyển 4 - Chương 93: Kinh hồn đoạt phách
- Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
- Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta
- Quyển 4 - Chương 96: Cái gì cũng tốt
- Quyển 4 - Chương 97: Giận xông vào Kim điện
- Quyển 4 - Chương 98: Đế sư Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
- Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản
- Quyển 4 - Chương 101: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 4 - Chương 102: Mưu định chế động
- Quyển 4 - Chương 103: Tràn ngập nguy cơ
- Quyển 4 - Chương 104: Liệt hỏa đốt người
- Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
- Quyển 4 - Chương 106: Sự lựa chọn của Thiệu Trác
- Quyển 4 - Chương 107: Đế sư bị giết
- Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
- Quyển 4 - Chương 109: Mổ bụng phanh ngực
- Quyển 4 - Chương 110
- Quyển 4 - Chương 111
- Quyển 4 - Chương 112
- Quyển 5 - Chương 1: Điều binh khiển tướng
- Quyển 5 - Chương 2: Bảo vật vô giá
- Quyển 5 - Chương 3: Thưởng mẫu đơn trong đêm
- Quyển 5 - Chương 4: Xuất binh dẹp loạn
- Quyển 5 - Chương 5: Cả nước trưng binh
- Quyển 5 - Chương 6: Bày tiệc mời khách
- Quyển 5 - Chương 7: Thuyết phục trong nháy mắt
- Quyển 5 - Chương 8: Phu thê tình thâm
- Quyển 5 - Chương 9: Quyết định thắng bại sau cùng
- Quyển 5 - Chương 10: Ngày xuân trời đẹp
- Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
- Quyển 5 - Chương 12: Nhận thay ấn soái
- Quyển 5 - Chương 13: Thù Tình điểm binh
- Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
- Quyển 5 - Chương 15: Tế cờ xuất chinh
- Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
- Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
- Quyển 5 - Chương 18: Một phòng xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
- Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 21: Mỹ nhân như hoa
- Quyển 5 - Chương 22: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 23: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 24: Tự nhận ác quả
- Quyển 5 - Chương 25: Lưỡng chiến lưỡng bại
- Quyển 5 - Chương 26: Ai biết tính kế
- Quyển 5 - Chương 27: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 5 - Chương 28: Có thù tất báo
- Quyển 5 - Chương 29: Tôn chủ Mặc các
- Quyển 5 - Chương 30: Huyết mạch truyền thừa
- Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
- Quyển 5 - Chương 32: Di hồng hương diễm
- Quyển 5 - Chương 33: Thu phục Lăng gia
- Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
- Quyển 5 - Chương 35: Giành lại giang sơn
- Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
- Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu
- Quyển 5 - Chương 38: Hóc lóc om sòm. Giở trò cay độc
- Quyển 5 - Chương 39: Viết hộ hưu thư
- Quyển 5 - Chương 40: Tin đồn ly hôn
- Quyển 5 - Chương 41: Mạnh mẽ ban hôn
- Quyển 5 - Chương 42: Khuynh quốc hỗ trợ
- Quyển 5 - Chương 43: Nhớ đến đau lòng
- Quyển 5 - Chương 44: Danh chính ngôn thuận
- Quyển 5 - Chương 45: Đào hoa chỉ quý
- Quyển 5 - Chương 46: Nhanh chóng thành hôn
- Quyển 5 - Chương 47: Truyền khắp thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 48: Áo hồng rực lửa
- Quyển 5 - Chương 49: Mẫu đơn biến mất
- Quyển 5 - Chương 50: Để lại ngọc minh châu
- Quyển 5 - Chương 51: Diễm quan quần phương
- Quyển 5 - Chương 52: Nghịch thiên cải mệnh
- Quyển 5 - Chương 53: Lật Càn Khôn
- Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
- Quyển 5 - Chương 55: Nghe triều nghị chính
- Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước
- Quyển 5 - Chương 57: Phao chuyên dẫn ngọc (*)
- Quyển 5 - Chương 58: Trên đá Tam Sinh (*)
- Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời
- Quyển 5 - Chương 60: Một vạn khinh kỵ binh
- Quyển 5 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
- Quyển 5 - Chương 63: Nhân duyên định mệnh
- Quyển 5 - Chương 64: Chân tướng sáng tỏ
- Quyển 5 - Chương 65: Nghị hôn lập hậu
- Quyển 5 - Chương 66: Ký kết nhân duyên
- Quyển 5 - Chương 67: Tinh thần can đảm
- Quyển 5 - Chương 68: Lại nghị hôn sự
- Quyển 5 - Chương 69: Ba ngàn tình ý
- Quyển 5 - Chương 70: Nguy tại sớm tối
- Quyển 5 - Chương 71: Khởi tử hồi sinh
- Quyển 5 - Chương 72: Sinh Tử trận
- Quyển 5 - Chương 73: Hai quân giao chiến
- Quyển 5 - Chương 74: Làm vợ cả đời
- Quyển 5 - Chương 75: Cùng chung mục đích
- Quyển 5 - Chương 76: Chỉ có thể là của hắn
- Quyển 5 - Chương 77: Tương tư tận xương
- Quyển 5 - Chương 78: Không có cách nào với hắn
- Quyển 5 - Chương 79: Cởi bỏ khúc mắc
- Quyển 5 - Chương 80: Tham nghị quân sự
- Quyển 5 - Chương 81: Ngoài dự đoán của mọi người
- Quyển 5 - Chương 82: Một trận thắng
- Quyển 5 - Chương 83: Tâm nữ nhân
- Quyển 5 - Chương 84: Người đánh cờ
- Quyển 5 - Chương 85: Vui vẻ chịu đựng
- Quyển 5 - Chương 86: Tình đến chỗ sâu
- Quyển 5 - Chương 87: Quyết tâm đánh cược một lần
- Quyển 5 - Chương 88: Cường ngạnh chặn lại
- Quyển 5 - Chương 89: Bất viễn vạn dặm (*)
- Quyển 5 - Chương 90: Song sinh tử
- Quyển 5 - Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Quyển 5 - Chương 92: Bẫy rập đính hôn
- Quyển 5 - Chương 93: Đón gió tẩy trần
- Quyển 5 - Chương 94: Máu mủ tình thâm
- Quyển 5 - Chương 95: Quân cờ chôn sâu
- Quyển 5 - Chương 96: Có thai
- Quyển 5 - Chương 97: Đêm khuya lên đường
- Quyển 5 - Chương 98: Sinh tử khóa tình
- Quyển 5 - Chương 99: Hàn trì vạn năm
- Quyển 5 - Chương 100: Thời khắc sinh tử
- Quyển 5 - Chương 101: Khói lửa luân phiên nổi lên
- Quyển 5 - Chương 102: Cùng chung nhịp thở
- Quyển 5 - Chương 103: Trận chiến Bát Hoang
- Quyển 5 - Chương 104: Hai quân kinh biến
- Quyển 5 - Chương 105: Lấy mạng đổi mạng
- Quyển 5 - Chương 106: Thảm bại hoàn toàn
- Quyển 5 - Chương 107: Chiến trường chiêu phu
- Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày
- Quyển 5 - Chương 109: Cự tuyệt thu mỹ nhân
- Quyển 5 - Chương 110: Bí mật ngàn năm
- Quyển 5 - Chương 111: Khổ tận cam lai
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
Ánh mắt hai người gặp nhau, trong một giây này, thời gian như ngừng lại.
Giây phút này, hầu như trong mắt Dung Cảnh cũng không nhìn thấy người khác nữa, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy dịu dàng, nhu hòa.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt vẫn ấm áp lẳng lặng, một khuôn mặt hiện lên sự tái nhợt gầy yếu, không chút biến hóa. Một lát sau, nàng bình tĩnh không dao động mà chuyển tầm mắt, nói với Dạ Khinh Noãn: “Hai bầu rượu Thanh Quế còn không thu mua ta được.”
Dạ Khinh Noãn “A” một tiếng.
“Ta mệt mỏi, các ngươi chơi đi, ta về phủ trước!” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc đến ngây người của Dạ Khinh Noãn, đứng lên đi khỏi.
“Ta biết ngay muội mệt mỏi mà, đi thôi, ta đưa muội về!” Dạ Khinh Nhiễm cũng đứng lên theo.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi ra khỏi lương đình trước, một cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo nàng lướt qua cẩm bào màu trắng nguyệt nha của Dung Cảnh, nhưng cũng không dừng lại.
Dạ Khinh Nhiễm lập tức đi theo.
Dạ Khinh Noãn ngơ ngác nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm đi khỏi, hơi không phản ứng kịp, giây lát sau, nàng quay đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh khẽ cúi đầu, nhìn túi nước trên bàn ở trước mặt, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Nàng há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.
“Ta đã nói, xem ra, Thiển Nguyệt tiểu thư di tình biệt luyến (thay lòng đổi dạ) qua Nhiễm Tiểu vương gia rồi, quả thật như thế!” Lục công chúa hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng mọi người cũng đồng loạt suy nghĩ theo lời của nàng ta.
Bỗng nhiên, Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lục công chúa một cái.
Thân thể Lục công chúa run lên, chỉ cảm thấy, trong chớp mắt, toàn thân bị lạnh đến đóng băng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, người ôn nhuận như ngọc như vậy lại có ánh mắt sắc bén đến thế, nàng mà còn kích động nữa thì sẽ bị đóng băng cả người ngay lập tức.
Dung Cảnh cũng chỉ nhìn Lục công chúa một cái, liền thu hồi tầm mắt, cầm lấy túi nước đứng lên, mọi người chỉ cảm thấy một vệt sáng màu trắng lóe lên trước mắt, người đã biến mất ngay tại chỗ.
Dạ Khinh Noãn lại “A” một tiếng lần nữa.
Mọi người cũng đồng loạt cả kinh, nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh đã chắn trước mặt Vân Thiển Nguyệt, vươn tay nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy đi tới xe ngựa của mình.
“Dung Cảnh, ngươi làm gì vậy?” Dạ Khinh Nhiễm gầm lên một tiếng.
Dung Cảnh dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Nhiễm Tiểu vương gia, lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang làm gì ở đây?”
“Ta mang tiểu nha đầu ra ngoài giải sầu, tránh cho muội ấy buồn chết ở Thiển Nguyệt các.” Dạ Khinh Nhiễm nói, “Bây giờ muội ấy đã giải sầu xong, thì tất nhiên muốn đưa muội ấy trở về. Nếu ngươi đã ném muội ấy ở Thiển Nguyệt các năm sáu ngày không quản không hỏi, hôm nay lại chạy tới làm gì?”
“Ai nói ta không quản không hỏi đến nàng ấy?” Dung Cảnh nhướng mày, nheo mắt lại, “Mặc dù ta không quản không hỏi đến nàng ấy, thì cũng không tới phiên người khác chạy tới quản nàng ấy, hỏi đến nàng ấy.”
Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười lạnh, “Ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi là Dung Cảnh sao?”
“Chỉ bằng ta thích nàng, nàng ấy thích ta. Nhiễm Tiểu vương gia, câu trả lời này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta có thể nói cho ngươi biết, chỉ bằng chúng ta yêu nhau mười năm, chỉ bằng nàng từng khởi động Phượng Hoàng kiếp, mất đi trí nhớ, chỉ bằng ta vì nàng mà không để cho người khác gần người ba thước. Chỉ bằng ta nói với nàng ấy, cuộc đời này chỉ có một vợ, không phải nàng không cưới. Chỉ bằng nàng ấy nói với ta, một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ. Vô luận bây giờ giữa chúng ta hành hạ lẫn nhau như thế nào, thì cũng không cho phép người khác tới ngăn cản, xen vào tình cảm của chúng ta.” Giọng nói của Dung Cảnh đầy băng hàn.
Ngay lập tức, Dạ Khinh Nhiễm mất ngôn ngữ.
Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, mà kéo Vân Thiển Nguyệt rời đi, bước chân của hắn đã thay đổi sự nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã trước sau như một, mà lúc này là cực nhanh, chưa tới một giây đã đến trước xe ngựa của hắn, Huyền Ca vội vén màn xe lên, hắn lên xe trước, rồi kéo Vân Thiển Nguyệt lên xe.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước xe không nhúc nhích, lặng yên nhìn Dung Cảnh.
“Đi lên!” Dung Cảnh lãnh nghiêm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Dựa vào cái gì mà chàng nói lên thì phải lên chứ?” Thân thể Vân Thiển Nguyệt vẫn không nhúc nhích, rút tay ra khỏi tay hắn.
Tay của Dung Cảnh giam cầm quá chặt, vẫn không nhúc nhích, híp mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng, “Nàng muốn ngồi xe của hắn ta về sao?”
“Ta có đi về cũng không ngồi xe của chàng.” Vân Thiển Nguyệt thúc giục nội lực vùng thoát khỏi tay của hắn.
Dung Cảnh lại khắc chế công lực của nàng trước một bước, cổ tay chợt nhấc lên, Vân Thiển Nguyệt bị hắn kéo lên xe. Trước khi màn che rơi xuống, một vật hình tròn màu tím bay từ trong xe ra, trong khoảnh khắc biến thành mưa hoa tím rơi đầy trời, bay bổng rơi lên mặt đất, lên người Dạ Khinh Nhiễm, chính là chiếc áo khoác lông chồn tía của Vân Thiển Nguyệt.
“Dung Cảnh, chàng làm gì vậy?” Trong xe truyền ra giọng nói đầy tức giận của Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh không trả lời câu hỏi của Vân Thiển Nguyệt, mà giọng nói băng hàn lại vang lên, “Dạ Khinh Nhiễm, nếu ngươi còn dám không thu lại tâm tư của ngươi, ngươi sẽ như cái áo choàng này!” Dứt lời, hắn phân phó Huyền Ca, “Đánh xe!”
Huyền Ca giật mình kinh ngạc, vội vàng vung roi ngựa lên, đánh xe ngựa rời đi.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn chiếc áo khoác lông chồn tía bị hóa thành từng mảnh nhỏ, hắn giận tím mặt, “Dung Cảnh!” Dứt lời, liền muốn tiến lên ngăn cản xe ngựa của Dung Cảnh lại.
Một cột khói đen hình người nhẹ nhàng rơi xuống, Thanh Ảnh chắn ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói lạnh lùng mộc mạc, “Xin Nhiễm Tiểu vương gia dừng bước!”
“Cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm phất tay đánh Thanh Ảnh một chưởng.
Thanh Ảnh né tránh, thấy Dạ Khinh Nhiễm lại đánh ra một chưởng nữa, thì hắn nhìn vào trong lương đình, nhắc nhở không nhanh không chậm: “Thiển Nguyệt tiểu thư thích là Thế tử nhà ta, ngài không muốn Tiểu quận chúa bị thương vào hôm nay, thì cũng đừng ra tay.”
Chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm khó khăn lắm mới dừng lại được, quay đầu nhìn vào trong lương đình ở sườn núi, chỉ thấy một ẩn vệ áo đen đang dùng kiếm đặt lên cổ của Dạ Khinh Noãn, giống như chỉ cần hắn lại ra tay, thì kiếm kia sẽ chém đứt cổ của Dạ Khinh Noãn không chút do dự, sắc mặt hắn âm trầm quay đầu lại, nhìn xe ngựa của Dung Cảnh đang đi xa.
“Nhiễm Tiểu vương gia có thể hiểu thì tốt rồi! Hy vọng sau này Tiểu vương gia đừng làm ra chuyện như hôm nay nữa. Ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư, Thế tử nhà ta đều có thể hạ thủ được với bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ.” Thanh Ảnh bỏ lại một câu, rồi thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Tên ẩn vệ đang đặt kiếm trên cổ của Dạ Khinh Noãn ẩn vệ cũng kiếm rút về, rồi biến mất trong nháy mắt.
Quả đấm trong tay áo của Dạ Khinh Nhiễm nắm chặt, gân xanh trên trán nhảy lên, ánh mắt gắt gao nhìn chiếc xe ngựa rời đi.
Trong lương đình, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, lần đầu tiên thấy, dưới bề ngoài ôn nhuận như ngọc, Cảnh Thế tử lại cường ngạnh lạnh lùng đến thế, ai cũng chưa từng thấy Dung Cảnh như vậy, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Gần như tất cả mọi người đều bị kinh sợ, trong giây phút vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, qua thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Bỗng nhiên, Dạ Khinh Noãn khóc “Oa” lên một tiếng, phá vỡ tĩnh lặng.
“Khóc cái gì? Không phải muội cũng học công phu mấy năm sao? Sao lại vô dụng như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại tức giận quát Dạ Khinh Noãn, nếu hôm nay không phải tại muội ấy, thì tất nhiên hắn sẽ không để Dung Cảnh mang Vân Thiển Nguyệt đi dễ dàng.
“Sao chút công phu mèo cào kia của muội có thể thắng ẩn vệ của Cảnh ca ca được chứ?” Dạ Khinh Noãn vừa khóc vừa nói: “Muội đã nói, sao hôm nay Cảnh ca ca lại cho muội đi cùng với huynh ấy chứ, nguyên lai là dùng muội để đổi Vân tỷ tỷ về.”
Mọi người nghe vậy liền hiểu ra.
“Không có đầu óc! Muội bị hai ba câu của hắn ta mê hoặc sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Khinh Noãn đầy tức giận.
“Nào có? Mặc dù muội thích Cảnh ca ca, nhưng không phải là loại yêu thích giữa nam nữ này, muội chỉ tới xem kịch vui thôi, muội nghe nói bọn họ đang giận nhau, muốn nhìn Cảnh ca ca làm thế nào để hòa hảo với Vân tỷ tỷ mà, hóa ra…… Ưm……”
Dạ Khinh Noãn còn chưa nói hết câu, thì một cái khăn đã bay ra khỏi tay áo của Dạ Khinh Nhiễm đến bịt miệng của nàng lại, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn muội ấy, tức giận đến nỗi đầu bốc khói xanh, “Sao mới vừa rồi không để cho ẩn vệ của hắn ta giết muội luôn đi.”
Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh về phía xe ngựa của mình.
Dạ Khinh Noãn vội lấy cái khăn trên miệng xuống, nhanh chóng ra khỏi lương đình, khinh công của nàng không nhanh, nhưng cũng không chậm, đi tới trước xe ngựa của Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm vừa muốn lên xe, thì đã bị nàng ôm cổ, nói thật mềm mại nũng nịu: “Ca ca tốt, muội sai rồi, muội nào biết lòng dạ của Cảnh ca ca lại đen tối như vậy, dùng muội để áp chế ca……”
“Cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm tức giận hất Dạ Khinh Noãn ra.
“Ca, muội thật sự sai rồi, mặc dù muội ngốc nghếch hồ đồ mà giúp Cảnh ca ca, nhưng muội cũng xem như đã giúp ca mà, muội biết người trong lòng Vân tỷ tỷ là Cảnh ca ca, cho nên, ca có đối xử với Vân tỷ tỷ tốt hơn nữa thì cũng vô dụng……” Dạ Khinh Noãn làm nũng năn nỉ.
“Muội còn nói nữa?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn muội ấy chằm chằm.
Dạ Khinh Noãn co cổ lại, bộ dáng như một con thỏ nhỏ, chết sống ôm Dạ Khinh Nhiễm không buông tay, “Ca, hôm qua muội xin ca cho muội cái áo choàng kia, ca không cho, hôm nay thì hay rồi, bị Cảnh ca ca làm hỏng……”
“Muội câm miệng cho ca!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chiếc áo choàng đang nguyên vẹn lại biến thành một đám lông tím rơi lả tả đầy đất mà xanh cả mặt.
“Ca, mới vừa rồi Cảnh ca ca thật uy phong a.” Dạ Khinh Noãn cũng nhìn thấy lông tím trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt loang lổ tràn đầy kính nể, “Cho tới bây giờ muội còn chưa từng thấy nam nhân nào phát giận đến như vậy……”
“Muội muốn chết phải không?” Dạ Khinh Nhiễm âm trầm phun ra một câu.
Ngay lập tức, Dạ Khinh Noãn tắt tiếng, thân thể nho nhỏ run rẩy, cổ co lại, giây lát sau, đôi mắt lại chuyển một vòng, bỗng nhiên nói: “Ca, lúc nãy, Cảnh ca ca tức giận như vậy, thật đáng sợ, ca nói Vân tỷ tỷ có thể ăn thiệt thòi của huynh ấy không?”
Dạ Khinh Nhiễm thúc giục chân khí đẩy tay của Dạ Khinh Noãn ra, xanh mặt không nói một lời mà bước lên xe.
Cả người của Dạ Khinh Noãn lui về sau hai bước, nhưng lại lập tức tiến lên, chui vào trong xe theo như một con thỏ.
“Muội cút xuống xe cho ca! Ca không có muội muội như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng.
“Ca ca tốt, ca rất tốt, mặc dù hôm nay muội bị Cảnh ca ca lừa một vố, cảm thấy rất mất mặt, nhưng đồng thời cũng biết ca ca thương muội, nên rất vui mừng, nếu Vân tỷ tỷ không lấy hai bầu rượu Thanh Quế, sau khi trở về phủ, muội sẽ lấy hai bầu rượu Thanh Quế kia cho ca uống, có được không?” Dạ Khinh Noãn ôm lấy Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm đẩy Dạ Khinh Noãn ra, âm trầm phân phó, “Trở về phủ!”
Ngay lập tức, xe ngựa của Đức Thân Vương phủ liền khởi hành rời khỏi.
Dạ Khinh Noãn nằm trên người Dạ Khinh Nhiễm như bạch tuột, tò mò hỏi: “Ca, ca nói Vân tỷ tỷ có thể bị ăn thiệt thòi hay không?”
Dạ Khinh Nhiễm không để ý đến muội ấy nữa.
Xe ngựa đi xa, mọi người trong lương đình trên sườn núi không còn nghe tiếng của hai người kia nữa, trong khoảnh khắc, tâm tư khác nhau, nhìn nhau thất thần.
Thương Đình đánh vỡ sự yên lặng, cười đến ý tứ hàm súc sâu xa, “Hôm nay thật sự thú vị!”
Lục công chúa vẫn bị nhấn chìm trong cái nhìn băng hàn sắc bén kia của Dung Cảnh mà chưa hồi thần lại, sắc mặt trắng bệch, không nói gì tiếp.
Trầm Chiêu nhìn theo phương hướng rời đi của hai chiếc xe ngựa kia, cũng không nói tiếng nào.
Bốn người đã đi khỏi, trong nháy mắt cảm thấy nơi này hơi trống vắng, bỗng nhiên, tất cả mọi người cũng liền mất hứng thú thưởng mai, rối rít nói rời đi, không lâu sau, buổi thưởng thi hội náo nhiệt này cũng giải tán.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh cường ngạnh kéo lên xe ngựa, thấy áo choàng lông chồn tía do Dạ Khinh Nhiễm đưa bị thúc giục công lực phá huỷ rồi ném ra ngoài xe, lập tức giận dữ, nhưng nàng tức giận đến cương cứng cả khuôn mặt, thì cổ tay của Dung Cảnh lại dùng sức, kéo nàng vào trong lòng, sau đó là trời đất quay cuồng, đặt nàng lên sàn xe ngựa, tiếp sau đó là một nụ hôn như cuồng phong bạo vũ kéo tới.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh hắn, lại bị hắn giữ cổ tay, dùng chân đá hắn, lại bị hắn đè chân lại, nàng há miệng cắn xuống, hắn lại tránh được, sau đó lại mạnh mẽ hôn nàng, nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm, ngoại trừ võ công của hắn cao hơn nàng ra, giờ khắc này khí lực giữa nam nữ cũng nhìn ra sự chênh lệch, trong lúc nhất thời, nàng tức giận đến mắt đỏ ửng lên.
Hình như Dung Cảnh không muốn nhìn vào ánh mắt của nàng, nên vươn tay che lại, răng môi vẫn quanh quẩn giữa răng môi của nàng, như muốn cắn nuốt nàng. Vân Thiển Nguyệt nhớ tới uất ức của mấy ngày nay, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Dung Cảnh cảm giác được sự ẩm ướt nồng đậm, thân thể cứng đờ, động tác đột nhiên ngừng lại, môi cũng rời khỏi cánh môi của nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt không thấy có động tác nữa, một tay kéo tay hắn, đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, cầm lò sưởi tay ở bên cạnh ném vào trên người hắn, giận dữ nói: “Dung Cảnh, chàng bản lĩnh lắm phải không? Hôm nay chàng thật uy phong! Không phải chàng không chào đón ta sao? Không phải chàng mặc kệ ta sao? Có bản lãnh cũng đừng quản cả đời, chàng lại ba ba chạy tới cưỡng ép ta thì coi là chuyện gì?”
Lò sưởi tay đập vào trên người Dung Cảnh, hắn không trốn không tránh, chân chân thật thật bị trúng một cái, khẽ mím môi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta ngu ngốc ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến, ta ngu ngốc vận dụng linh lực cứu người này bảo vệ người kia, ta ngu ngốc chẳng phân biệt được ngày đêm không ngừng không nghỉ chạy về để gặp chàng, không chỉ ngựa mệt chết, mà chính mình cũng mệt đến bị bệnh. Ta con mẹ nó đúng là ngu ngốc, chàng không nhìn quen ta ngu ngốc phải không? Không thích chúng ta mỗi người đi một ngã, sau này ta cũng không ngu ngốc quan tâm chàng nữa. Lúc này ta đã nhớ kỹ rồi! Chàng thích đấu với Dạ Thiên Dật đến sống đến chết cũng không liên quan tới ta. Ta chỉ là một nữ nhân, đâu cần quản những chuyện thiên hạ rắc rối này, cho rằng con mẹ nó mình là thánh nhân, có thể cứu vớt mọi người. Ta sẽ đi thật xa, để mắt không thấy, tâm không phiền, có được chưa?” Vân Thiển Nguyệt rống lên, rồi một tay vén màn xe lên, muốn xuống xe.
Dung Cảnh vươn tay kéo tay nàng, giữ thật chặt.
“Muốn làm gì? Giam ta như nô lệ của chàng sao? Ta con mẹ nó chính là người, mà không phải là sủng vật của chàng nuôi, chàng kêu ta đi hướng đông, ta không dám đi hướng tây, chàng kêu ta đi hướng tây, ta không dám đi hướng đông. Ở bên cạnh chàng không dám cười với người khác, không dám có giao tình với người khác, ra bên ngoài còn cẩn thận từng ly từng tí bị chàng theo dõi, sợ chàng tức giận, chàng còn chưa hài lòng sao? Ta phải làm như thế nào thì chàng mới hài lòng đây?” Vân Thiển Nguyệt phất tay đánh tay của hắn.
Dung Cảnh nhanh chóng bắt được, vẫn không động đậy.
“Chàng có buông ra không, có phải muốn để ta phóng hỏa đốt tay của chàng, thì chàng mới chịu buông đúng không?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm.
“Nếu đốt tay của ta mà nàng có thể hết giận, thì cứ đốt đi!” Giọng nói lạnh lùng và tức giận lúc trước của Dung Cảnh đã biến mất không còn, mà nhẹ giọng nói hơi bất đắc dĩ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, lại càng tức không có chỗ đánh, trong nháy mắt, trong lòng bàn tay nàng tích tụ một cỗ linh lực, ngọn lửa xanh lam như một đóa hoa sen, bao trùm lên bàn tay đang nắm chặt tay nàng của Dung Cảnh từ trong ra bên ngoài.
Dung Cảnh lặng yên nhìn nàng, lực đạo trong tay càng mạnh, chứ không buông lỏng.
Vân Thiển Nguyệt dùng linh lực đẩy mạnh tay của hắn ra, nhưng vẫn không đẩy được, sắc mặt nàng phát lạnh, kêu nàng thật sự đốt tay của hắn, thì lại không đốt được, nàng tức giận đến viền mắt lại đỏ lên, bỗng nhiên, một cái tay khác không bị hắn kiềm chế liền bẻ gãy cổ tay của mình.
Dung Cảnh biến sắc, ra tay ngăn cản tay của nàng.
“Chàng có buông không? Hay ép ta tự cắt đứt gân mạch?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh đầy hung dữ.
Sắc mặt Dung Cảnh hơi tái, môi mím thật chặt, một lát sau, tay chậm rãi nới lỏng.
Vân Thiển Nguyệt rút tay về, xoay người muốn xuống xe.
Bỗng nhiên Dung Cảnh lại vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, giam cầm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng đi Nam Cương, Nam Lương, ta vẫn luôn lo lắng cho nàng, trắng đêm không ngủ.”
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn giận dữ đẩy tay hắn ra lần nữa, nghe vậy, thì ngừng lại.
“Nàng vận dụng linh lực, trêu chọc Trầm Chiêu, Cố Thiểu Khanh, ta cũng có thể không giận, nhưng nàng có biết, một khắc kia, khi ta mở cửa ra lại thấy nàng ngất xỉu ở trước mặt ta là cảm giác gì không? Con ngựa kia, miệng sùi bọt mép mà chết, mà nàng thì bất tỉnh nhân sự……”
Cơn giận của Vân Thiển Nguyệt chợt bị đóng băng.
“Ta không muốn giam cầm nàng, ta không nuôi sủng vật, nếu thật sự giam cầm nàng, thì nàng đã không đi Nam Cương và Nam Lương được. Nếu ta nuôi sủng vật, không nên tìm một cô gái như nàng, hẳn phải tìm một người nghe lời, trừ nàng ra, tất cả nữ nhân trong thiên hạ, ở trước mặt ta đều nghe lời.” Dung Cảnh cúi đầu nói: “Rõ ràng đã nói nàng phải yêu quý mình, trở về hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lông tóc không tổn hao gì cho ta. Nhưng còn nàng? Sao lại không nghe lời như vậy? Ta biết nàng vì muốn gặp ta, rất tốt với ta, nhưng tốt như vậy, nàng có biết cũng sẽ làm tổn thương ta nhất không?”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, lòng bàn tay nắm lại.
“Ta cực kỳ tức giận, mới không quan tâm không hỏi đến nàng. Kêu ta canh giữ trước giường của nàng, nhìn bộ dáng hôn mê bất tỉnh, sốt cao không hạ, sắc mặt tái nhợt, suy yếu không chịu nổi sợ là ngay cả đụng một đầu ngón tay cũng vẫn chưa tỉnh lại của nàng, ta không làm được, lòng ta sẽ đau đến chết.” Tiếng nói của Dung Cảnh cực thấp, giống như đang nói cho Vân Thiển Nguyệt nghe, cũng giống như đang lẩm bẩm một mình, “Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết cảm giác này không?”
Vân Thiển Nguyệt mím chặt cánh môi, không nói tiếng nào.
“Ba ngày sau nghe nói nàng đã tỉnh lại, ta đến thăm nàng, rõ ràng muốn ôm nàng vào lòng, nhưng khi ta nhìn thấy nàng gầy yếu nằm trên giường, có làm gì thì cánh tay cũng không duỗi ra được.” Dung Cảnh bỗng nhắm mắt lại, “Vân Thiển Nguyệt, nếu ta có sai, thì chính là quá yêu nàng. Nàng thật sự muốn bởi vì ta yêu nàng cực kỳ như vậy mà lần này liền không để ý đến ta sao?”
Bỗng nhiên, Vân Thiển Nguyệt tiêu tan hết khí lực, phẫn nộ, tức giận, uất ức ngay lập tức.
“Ta giận nàng, nàng lại giận ta, hôm nay không công lại để cho người khác xem trò hay.” Dung Cảnh xoay người Vân Thiển Nguyệt lại, nhìn nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, rồi hôn lên ánh mắt nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Chúng ta không giận nhau nữa được không? Nàng giận ta một trận, ta giận nàng một trận, hôm nay ta và nàng đều phát ra ngoài, cũng công bằng rồi, hòa hảo đi, được không?”
Vân Thiển Nguyệt giương lên đôi mắt còn đỏ trừng mắt liếc hắn một cái, hơi không cam lòng, “Ta lại không định bỏ qua cho chàng như vậy.”
Ánh mắt Dung Cảnh chớp lên, ôm nàng nhẹ giọng hỏi, “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Ta còn rất tức giận!” Gương mặt Vân Thiển Nguyệt cau có, nói.
Dung Cảnh ôm người nàng thật chặt, giọng nói nhỏ nhẹ như dỗ đứa trẻ, hỏi, “Vậy nàng muốn thế nào mới không tức giận nữa?”
“Tại sao chàng làm hỏng áo choàng lông chồn tía mà Dạ Khinh Nhiễm cho ta?” Vân Thiển Nguyệt “Hừ” khẽ.
“Ta đền cho nàng cái khác.” Dung Cảnh lập tức nói.
“Ta chỉ thích cái đó!” Vân Thiển Nguyệt cố ý không cho hắn xuống đài.
Dung Cảnh nhìn nàng, giọng nói lại càng nhỏ nhẹ, dịu dàng dỗ, “Nàng mặc áo choàng của nam nhân khác là cố ý khiến cho ta không thoải mái. Nàng suy nghĩ xem, Dạ Khinh Nhiễm hắn ta là ai? Tặng một cái áo choàng lông chồn tía còn để cho toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết? Nếu hắn ta muốn không cho người ta biết, có rất nhiều biện pháp, nhưng hiện tại, ai ai cũng biết, nàng cho rằng hắn ta có ý đồ xấu gì?”
“Ta ngu dốt, không biết hắn ta có ý đồ xấu gì, chàng nói cho ta nghe xem.” Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái.
“Hắn ta nghĩ muốn thừa chỗ trống mà chui vào, mượn lời đồn lan tràn, để chia rẽ chúng ta.” Đôi mắt Dung Cảnh trở nên lạnh băng, “Ta phá hủy cái áo choàng đó đã là nhẹ rồi.”
Vân Thiển Nguyệt “Hừ” khẽ một tiếng, “Đúng vậy, Dung công tử, ngài có nhiều bản lĩnh, hủy áo choàng của người ta, uy hiếp muội muội của người ta. Chuyện như vậy mà chàng cũng làm ra được, cũng mệt cho tiểu cô nương kia còn mở miệng gọi chàng một tiếng Cảnh ca ca.”
Dung Cảnh bỗng cười khẽ, cúi đầu ngưng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Trong chuyện không để người của mình bị người khác cướp đi, tất nhiên ta phải dốc hết sức lực, giết một người răn đe trăm người, ai cũng không được, đừng nói nàng ta kêu Cảnh ca ca, kêu ca ca ruột cũng không được.”
Vân Thiển Nguyệt dùng cánh tay đánh hắn, oán hận nói: “Ta vẫn còn rất giận, một cái áo choàng không đủ.”
“Kèm theo cá nướng Phù Dung.” Dung Cảnh tăng giá.
“Cũng không đủ.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt lắc đầu.
Hình như Dung Cảnh hơi khó xử, suy nghĩ một chút, cúi đầu, trong giọng nói ôn nhu còn có một chút ấm áp tình ý, “Tặng chính mình cho nàng thì sao?”
“Không hiếm lạ!” Thân thể Vân Thiển Nguyệt tê dại một chút, đẩy hắn ra.
Dung Cảnh ôm chặt nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng mình, gió thổi cũng không lọt, khẽ thở dài một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, nàng là người đã sống hai đời sao? Sao lại hành hạ người như vậy đây?”
Vân Thiển Nguyệt không nhịn được liếc trắng mắt, ai nói người sống hai đời liền có tình thương người nhiều?
“Ngọc Tử Thư nói nàng lý trí, giỏi khắc chế, làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng, không làm chuyện không có nguyên tắc, không cho người khác có cơ hội để lợi dụng, không để cho người khác thừa chỗ trống mà chui vào, có trí có mưu, với chuyện gì cũng như vậy, với tình cảm cũng như vậy, khiến cho người khác bớt lo……” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, giọng nói liền chuyển, “Nhưng sao ta lại phát hiện nàng giỏi nhất là luôn khiến cho người khác lo lắng đây?”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, không cam lòng, nói: “Người cũng không thể có cách sống giống nhau, chuyện đời trước đã bị bụi đất chôn vùi từ lâu rồi. Bây giờ ta đang sống là đời này. Kiếp trước ta là cô nhi, không nhà không cửa, không có người thân, đời này, ta có nhà, có người thân; kiếp trước, Tiểu Thất bao dung ta khắp nơi, đời này, gặp phải chàng, khắp nơi đều không nhường nhịn ta. Kiếp trước ta tin vào chính nghĩa, vì dân vì nước, đời này, hoàng triều Thiên Thánh khiến cho ta thất vọng, ta việc gì phải sinh ra niềm tin chính nghĩa chứ?”
“Hóa ra là như vậy!” Dung Cảnh làm như có thật gật đầu, “Vậy ta phải miễn cưỡng tiếp nhận nàng luôn không bớt lo rồi!”
“Cái này thật không tốt, Dung công tử, ngài cao quý bao nhiêu, ngay cả tức giận còn lớn như vậy, sao tiểu nữ tử chịu nổi? Không cần ngài miễn cưỡng đâu.” Vân Thiển Nguyệt muốn đi ra khỏi lòng Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười khẽ, ôm chặt lấy nàng, “Ta nói sai rồi, không phải là miễn cưỡng, mà là vui vẻ. Nàng chịu chưa?”
Vân Thiển Nguyệt khẽ “Hừ” một tiếng.
“Đừng tức giận nữa được không? Mấy ngày nay thật sự hành hạ ta đến nỗi khó chịu, không bao giờ muốn bị hành hạ nữa, Duyên thúc thúc và Thanh di nói, ta nên dạy dỗ trừng phạt nàng một trận, đáng tiếc, kết quả, ta lại phát hiện ta tự trừng phạt mình. Sau này không nghe mưu kế của bọn họ nữa, bọn họ nhất định không có ý tốt gì.” Dung Cảnh hơi buồn bực.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời của cha mẹ nàng vào hôm đó, lại nghe người này nói, cảm thấy, trong chuyện này, một nửa nguyên nhân còn xuất phát từ hai người này. Trong lòng nàng mài mài răng.
Dung Cảnh nhìn nàng, đôi môi hiện lên một nụ cười ấm áp, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm cánh môi của nàng.
Vân Thiển Nguyệt từ chối hai cái, bị hắn ôm sát, lại không phản kháng nữa. Chuyện tình cảm, như con người uống nước vậy, lạnh ấm đều tự mình biết. Nàng trách Dung Cảnh bỏ mặc nàng hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm, Dung Cảnh trách nàng một nắng hai sương không thương tiếc thân thể đến hôn mê bất tỉnh để trở về gặp hắn. Rốt cuộc, trong chuyện này, ai đúng ai sai, nơi nào có thể phân rõ được đây? Hai người đều quá yêu nhau, cho nên đều có những điều mà lẫn nhau không thể thừa nhận được. Chỉ cho là một bài học, lần sau lấy đó mà rút kinh nghiệm. Về phần hôm nay…… Liền hòa hảo đi! Nàng đã nghĩ nhớ hắn như vậy, còn hành hạ cái gì?
Không có cuồng phong bạo vũ như trước kia, lần này lại ôn nhu lưu luyến, dường như Dung Cảnh muốn dốc hết tình ý nồng đậm bị đè nén mấy ngày nay ra vậy.
Rất nhanh, Vân Thiển Nguyệt bị hạ gục trong nhu tình của Dung Cảnh, chỉ có thể dựa vào không khí được hắn truyền qua mà thở dốc. Nệnh nặng mới khỏi, đầu óc hỗn loạn, thân thể càng trở nên mềm yếu.
Nhiệt độ trong xe không ngừng được kéo lên.
Qua một lúc lâu, Dung Cảnh buông nàng ra, vươn tay vuốt ve gương mặt đã bị lây nhiễm một rặng mây đỏ của Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu thở dốc, nói: “Ta nói, “Băng tâm nhất phiến như Ngọc hồ, cửu thiên sái xuất yên chi sắc” (Tấm lòng thanh khiết như Ngọc hồ, nhan sắc như từ trên chín tầng trời hạ xuống). Thì ra đã sai rồi. Hẳn là, “Băng cơ ngọc cốt tố kiều nhan, tuyết phu hoa mạo ngưng yên chi” (Băng cơ ngọc cốt làm kiều nhan, da như tuyết dung mạo như hoa tụ thành nhan sắc).”
Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt càng đỏ hơn, cả ánh mắt đều dâng lên sự xấu hổ, thở dốc vô lực đấm hắn, “Tài hoa quan lại, thơ văn học được của chàng chính là để làm loại thơ tình nhi nữ này sao? Chàng có xấu hổ không?”
“Không xấu hổ!” Dung Cảnh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như hòa tan băng tuyết, “Chí hướng lớn nhất của ta chính là nàng. Thơ văn học được dùng trên người của nàng, mới xem như không mai một thơ văn.”
Vân Thiển Nguyệt xấu hổ và giận dữ mà phản bác hắn, “Chẳng những chàng sẽ khiến tổ tông tức chết, mà lời này, nếu để cho Trầm Chiêu nghe thấy, chắc hắn ta cũng muốn rớt cằm luôn, sùng bái dành cho chàng cũng đều biến thành gặp quỷ hết, hối hận đã đến Thiên Thánh để gặp, ruột cũng có thể đen quanh năm luôn.”
Dung Cảnh cười khẽ, “Tổ tông Vinh Vương phủ nên kiêu ngạo vì có một đứa cháu như ta. Về phần Trầm Chiêu, mấy ngày nay, mỗi ngày, hắn đều thấy ta tiều tụy, ăn không ngon, ngủ không yên vì nàng. Nếu hối hận thì cũng đã hối hận từ lâu, ruột có đen thì cũng đã đen sớm rồi. Hôm nay người còn đang ở trong Vinh Vương phủ, sau chuyện hôm nay, chắc cũng thích ứng được.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắmgmắt, vươn tay đẩy hắn, “Lăn xuống đi, nặng muốn chết.”
Dung Cảnh hạ xuống một nụ hôn lên môi nàng, tung mình nằm xuống bên người nàng, vươn tay cầm chặt tay nàng, nói thật sâu kín: “Nữ nhân nàng cũng xem như có chút lương tâm, không vì hai bầu rượu Thanh Quế mà bán ta.”
Vân Thiển Nguyệt “Hừ” một tiếng.
Mười ngón tay của Dung Cảnh và nàng đan xen vào nhau, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng bánh xe cán lên mặt đất, nghe tiếng vó ngựa “Lộc cộc” có quy luật tiết tấu, bực bội, uất ức trong mấy ngày nay liền tiêu tán, tâm tình cũng thoải mái theo, thấp giọng nói: “Thượng Tà! Ta muốn cùng Quân quen biết, cả đời không bao giờ chia lìa. Núi có mòn, sông có cạn, mùa đông có sấm sét, mùa hạ có mưa tuyết, trời đất hợp nhất, mới dám cùng Quân chia lìa!” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng thở dài, hương vị của hắn giữa răng môi vẫn không tiêu tan, làm cho nàng càng mềm mại, “Còn có bài thơ nào có thể diễn tả rõ lòng ta dành cho chàng hơn bài thơ này.”
Dung Cảnh vươn tay ôm nàng vào lòng, vẫn nhắm mắt không mở ra, giọng nói ôn nhu sủng nịch, “Trời đất hợp nhất, mới dám cùng Quân chia lìa. Từ nay về sau, ta phải thu lòng của nàng thật tốt, nếu không sẽ khiến nó khóc.”
Vân Thiển Nguyệt bỗng cười, “Tốt nhất nhớ kỹ lời chàng đã nói.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng mà lại trịnh trọng “Ừ” một tiếng, tiếng vang giữa răng môi như vạn quân.
Xe ngựa tiếp tục đi về trước, ngoài xe, trái tim suýt nữa rớt ra khỏi cổ họng của Huyền Ca cũng trôi xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Giây phút này, hầu như trong mắt Dung Cảnh cũng không nhìn thấy người khác nữa, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy dịu dàng, nhu hòa.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt vẫn ấm áp lẳng lặng, một khuôn mặt hiện lên sự tái nhợt gầy yếu, không chút biến hóa. Một lát sau, nàng bình tĩnh không dao động mà chuyển tầm mắt, nói với Dạ Khinh Noãn: “Hai bầu rượu Thanh Quế còn không thu mua ta được.”
Dạ Khinh Noãn “A” một tiếng.
“Ta mệt mỏi, các ngươi chơi đi, ta về phủ trước!” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc đến ngây người của Dạ Khinh Noãn, đứng lên đi khỏi.
“Ta biết ngay muội mệt mỏi mà, đi thôi, ta đưa muội về!” Dạ Khinh Nhiễm cũng đứng lên theo.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi ra khỏi lương đình trước, một cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo nàng lướt qua cẩm bào màu trắng nguyệt nha của Dung Cảnh, nhưng cũng không dừng lại.
Dạ Khinh Nhiễm lập tức đi theo.
Dạ Khinh Noãn ngơ ngác nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm đi khỏi, hơi không phản ứng kịp, giây lát sau, nàng quay đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh khẽ cúi đầu, nhìn túi nước trên bàn ở trước mặt, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Nàng há miệng, nhưng không phát ra tiếng nào.
“Ta đã nói, xem ra, Thiển Nguyệt tiểu thư di tình biệt luyến (thay lòng đổi dạ) qua Nhiễm Tiểu vương gia rồi, quả thật như thế!” Lục công chúa hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng mọi người cũng đồng loạt suy nghĩ theo lời của nàng ta.
Bỗng nhiên, Dung Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lục công chúa một cái.
Thân thể Lục công chúa run lên, chỉ cảm thấy, trong chớp mắt, toàn thân bị lạnh đến đóng băng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, người ôn nhuận như ngọc như vậy lại có ánh mắt sắc bén đến thế, nàng mà còn kích động nữa thì sẽ bị đóng băng cả người ngay lập tức.
Dung Cảnh cũng chỉ nhìn Lục công chúa một cái, liền thu hồi tầm mắt, cầm lấy túi nước đứng lên, mọi người chỉ cảm thấy một vệt sáng màu trắng lóe lên trước mắt, người đã biến mất ngay tại chỗ.
Dạ Khinh Noãn lại “A” một tiếng lần nữa.
Mọi người cũng đồng loạt cả kinh, nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh đã chắn trước mặt Vân Thiển Nguyệt, vươn tay nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy đi tới xe ngựa của mình.
“Dung Cảnh, ngươi làm gì vậy?” Dạ Khinh Nhiễm gầm lên một tiếng.
Dung Cảnh dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Nhiễm Tiểu vương gia, lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang làm gì ở đây?”
“Ta mang tiểu nha đầu ra ngoài giải sầu, tránh cho muội ấy buồn chết ở Thiển Nguyệt các.” Dạ Khinh Nhiễm nói, “Bây giờ muội ấy đã giải sầu xong, thì tất nhiên muốn đưa muội ấy trở về. Nếu ngươi đã ném muội ấy ở Thiển Nguyệt các năm sáu ngày không quản không hỏi, hôm nay lại chạy tới làm gì?”
“Ai nói ta không quản không hỏi đến nàng ấy?” Dung Cảnh nhướng mày, nheo mắt lại, “Mặc dù ta không quản không hỏi đến nàng ấy, thì cũng không tới phiên người khác chạy tới quản nàng ấy, hỏi đến nàng ấy.”
Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười lạnh, “Ngươi dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi là Dung Cảnh sao?”
“Chỉ bằng ta thích nàng, nàng ấy thích ta. Nhiễm Tiểu vương gia, câu trả lời này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta có thể nói cho ngươi biết, chỉ bằng chúng ta yêu nhau mười năm, chỉ bằng nàng từng khởi động Phượng Hoàng kiếp, mất đi trí nhớ, chỉ bằng ta vì nàng mà không để cho người khác gần người ba thước. Chỉ bằng ta nói với nàng ấy, cuộc đời này chỉ có một vợ, không phải nàng không cưới. Chỉ bằng nàng ấy nói với ta, một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ. Vô luận bây giờ giữa chúng ta hành hạ lẫn nhau như thế nào, thì cũng không cho phép người khác tới ngăn cản, xen vào tình cảm của chúng ta.” Giọng nói của Dung Cảnh đầy băng hàn.
Ngay lập tức, Dạ Khinh Nhiễm mất ngôn ngữ.
Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, mà kéo Vân Thiển Nguyệt rời đi, bước chân của hắn đã thay đổi sự nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã trước sau như một, mà lúc này là cực nhanh, chưa tới một giây đã đến trước xe ngựa của hắn, Huyền Ca vội vén màn xe lên, hắn lên xe trước, rồi kéo Vân Thiển Nguyệt lên xe.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước xe không nhúc nhích, lặng yên nhìn Dung Cảnh.
“Đi lên!” Dung Cảnh lãnh nghiêm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Dựa vào cái gì mà chàng nói lên thì phải lên chứ?” Thân thể Vân Thiển Nguyệt vẫn không nhúc nhích, rút tay ra khỏi tay hắn.
Tay của Dung Cảnh giam cầm quá chặt, vẫn không nhúc nhích, híp mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng, “Nàng muốn ngồi xe của hắn ta về sao?”
“Ta có đi về cũng không ngồi xe của chàng.” Vân Thiển Nguyệt thúc giục nội lực vùng thoát khỏi tay của hắn.
Dung Cảnh lại khắc chế công lực của nàng trước một bước, cổ tay chợt nhấc lên, Vân Thiển Nguyệt bị hắn kéo lên xe. Trước khi màn che rơi xuống, một vật hình tròn màu tím bay từ trong xe ra, trong khoảnh khắc biến thành mưa hoa tím rơi đầy trời, bay bổng rơi lên mặt đất, lên người Dạ Khinh Nhiễm, chính là chiếc áo khoác lông chồn tía của Vân Thiển Nguyệt.
“Dung Cảnh, chàng làm gì vậy?” Trong xe truyền ra giọng nói đầy tức giận của Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh không trả lời câu hỏi của Vân Thiển Nguyệt, mà giọng nói băng hàn lại vang lên, “Dạ Khinh Nhiễm, nếu ngươi còn dám không thu lại tâm tư của ngươi, ngươi sẽ như cái áo choàng này!” Dứt lời, hắn phân phó Huyền Ca, “Đánh xe!”
Huyền Ca giật mình kinh ngạc, vội vàng vung roi ngựa lên, đánh xe ngựa rời đi.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn chiếc áo khoác lông chồn tía bị hóa thành từng mảnh nhỏ, hắn giận tím mặt, “Dung Cảnh!” Dứt lời, liền muốn tiến lên ngăn cản xe ngựa của Dung Cảnh lại.
Một cột khói đen hình người nhẹ nhàng rơi xuống, Thanh Ảnh chắn ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói lạnh lùng mộc mạc, “Xin Nhiễm Tiểu vương gia dừng bước!”
“Cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm phất tay đánh Thanh Ảnh một chưởng.
Thanh Ảnh né tránh, thấy Dạ Khinh Nhiễm lại đánh ra một chưởng nữa, thì hắn nhìn vào trong lương đình, nhắc nhở không nhanh không chậm: “Thiển Nguyệt tiểu thư thích là Thế tử nhà ta, ngài không muốn Tiểu quận chúa bị thương vào hôm nay, thì cũng đừng ra tay.”
Chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm khó khăn lắm mới dừng lại được, quay đầu nhìn vào trong lương đình ở sườn núi, chỉ thấy một ẩn vệ áo đen đang dùng kiếm đặt lên cổ của Dạ Khinh Noãn, giống như chỉ cần hắn lại ra tay, thì kiếm kia sẽ chém đứt cổ của Dạ Khinh Noãn không chút do dự, sắc mặt hắn âm trầm quay đầu lại, nhìn xe ngựa của Dung Cảnh đang đi xa.
“Nhiễm Tiểu vương gia có thể hiểu thì tốt rồi! Hy vọng sau này Tiểu vương gia đừng làm ra chuyện như hôm nay nữa. Ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư, Thế tử nhà ta đều có thể hạ thủ được với bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ.” Thanh Ảnh bỏ lại một câu, rồi thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Tên ẩn vệ đang đặt kiếm trên cổ của Dạ Khinh Noãn ẩn vệ cũng kiếm rút về, rồi biến mất trong nháy mắt.
Quả đấm trong tay áo của Dạ Khinh Nhiễm nắm chặt, gân xanh trên trán nhảy lên, ánh mắt gắt gao nhìn chiếc xe ngựa rời đi.
Trong lương đình, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, lần đầu tiên thấy, dưới bề ngoài ôn nhuận như ngọc, Cảnh Thế tử lại cường ngạnh lạnh lùng đến thế, ai cũng chưa từng thấy Dung Cảnh như vậy, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Gần như tất cả mọi người đều bị kinh sợ, trong giây phút vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, qua thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Bỗng nhiên, Dạ Khinh Noãn khóc “Oa” lên một tiếng, phá vỡ tĩnh lặng.
“Khóc cái gì? Không phải muội cũng học công phu mấy năm sao? Sao lại vô dụng như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu lại tức giận quát Dạ Khinh Noãn, nếu hôm nay không phải tại muội ấy, thì tất nhiên hắn sẽ không để Dung Cảnh mang Vân Thiển Nguyệt đi dễ dàng.
“Sao chút công phu mèo cào kia của muội có thể thắng ẩn vệ của Cảnh ca ca được chứ?” Dạ Khinh Noãn vừa khóc vừa nói: “Muội đã nói, sao hôm nay Cảnh ca ca lại cho muội đi cùng với huynh ấy chứ, nguyên lai là dùng muội để đổi Vân tỷ tỷ về.”
Mọi người nghe vậy liền hiểu ra.
“Không có đầu óc! Muội bị hai ba câu của hắn ta mê hoặc sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Khinh Noãn đầy tức giận.
“Nào có? Mặc dù muội thích Cảnh ca ca, nhưng không phải là loại yêu thích giữa nam nữ này, muội chỉ tới xem kịch vui thôi, muội nghe nói bọn họ đang giận nhau, muốn nhìn Cảnh ca ca làm thế nào để hòa hảo với Vân tỷ tỷ mà, hóa ra…… Ưm……”
Dạ Khinh Noãn còn chưa nói hết câu, thì một cái khăn đã bay ra khỏi tay áo của Dạ Khinh Nhiễm đến bịt miệng của nàng lại, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn muội ấy, tức giận đến nỗi đầu bốc khói xanh, “Sao mới vừa rồi không để cho ẩn vệ của hắn ta giết muội luôn đi.”
Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh về phía xe ngựa của mình.
Dạ Khinh Noãn vội lấy cái khăn trên miệng xuống, nhanh chóng ra khỏi lương đình, khinh công của nàng không nhanh, nhưng cũng không chậm, đi tới trước xe ngựa của Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm vừa muốn lên xe, thì đã bị nàng ôm cổ, nói thật mềm mại nũng nịu: “Ca ca tốt, muội sai rồi, muội nào biết lòng dạ của Cảnh ca ca lại đen tối như vậy, dùng muội để áp chế ca……”
“Cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm tức giận hất Dạ Khinh Noãn ra.
“Ca, muội thật sự sai rồi, mặc dù muội ngốc nghếch hồ đồ mà giúp Cảnh ca ca, nhưng muội cũng xem như đã giúp ca mà, muội biết người trong lòng Vân tỷ tỷ là Cảnh ca ca, cho nên, ca có đối xử với Vân tỷ tỷ tốt hơn nữa thì cũng vô dụng……” Dạ Khinh Noãn làm nũng năn nỉ.
“Muội còn nói nữa?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn muội ấy chằm chằm.
Dạ Khinh Noãn co cổ lại, bộ dáng như một con thỏ nhỏ, chết sống ôm Dạ Khinh Nhiễm không buông tay, “Ca, hôm qua muội xin ca cho muội cái áo choàng kia, ca không cho, hôm nay thì hay rồi, bị Cảnh ca ca làm hỏng……”
“Muội câm miệng cho ca!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chiếc áo choàng đang nguyên vẹn lại biến thành một đám lông tím rơi lả tả đầy đất mà xanh cả mặt.
“Ca, mới vừa rồi Cảnh ca ca thật uy phong a.” Dạ Khinh Noãn cũng nhìn thấy lông tím trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt loang lổ tràn đầy kính nể, “Cho tới bây giờ muội còn chưa từng thấy nam nhân nào phát giận đến như vậy……”
“Muội muốn chết phải không?” Dạ Khinh Nhiễm âm trầm phun ra một câu.
Ngay lập tức, Dạ Khinh Noãn tắt tiếng, thân thể nho nhỏ run rẩy, cổ co lại, giây lát sau, đôi mắt lại chuyển một vòng, bỗng nhiên nói: “Ca, lúc nãy, Cảnh ca ca tức giận như vậy, thật đáng sợ, ca nói Vân tỷ tỷ có thể ăn thiệt thòi của huynh ấy không?”
Dạ Khinh Nhiễm thúc giục chân khí đẩy tay của Dạ Khinh Noãn ra, xanh mặt không nói một lời mà bước lên xe.
Cả người của Dạ Khinh Noãn lui về sau hai bước, nhưng lại lập tức tiến lên, chui vào trong xe theo như một con thỏ.
“Muội cút xuống xe cho ca! Ca không có muội muội như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng.
“Ca ca tốt, ca rất tốt, mặc dù hôm nay muội bị Cảnh ca ca lừa một vố, cảm thấy rất mất mặt, nhưng đồng thời cũng biết ca ca thương muội, nên rất vui mừng, nếu Vân tỷ tỷ không lấy hai bầu rượu Thanh Quế, sau khi trở về phủ, muội sẽ lấy hai bầu rượu Thanh Quế kia cho ca uống, có được không?” Dạ Khinh Noãn ôm lấy Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm đẩy Dạ Khinh Noãn ra, âm trầm phân phó, “Trở về phủ!”
Ngay lập tức, xe ngựa của Đức Thân Vương phủ liền khởi hành rời khỏi.
Dạ Khinh Noãn nằm trên người Dạ Khinh Nhiễm như bạch tuột, tò mò hỏi: “Ca, ca nói Vân tỷ tỷ có thể bị ăn thiệt thòi hay không?”
Dạ Khinh Nhiễm không để ý đến muội ấy nữa.
Xe ngựa đi xa, mọi người trong lương đình trên sườn núi không còn nghe tiếng của hai người kia nữa, trong khoảnh khắc, tâm tư khác nhau, nhìn nhau thất thần.
Thương Đình đánh vỡ sự yên lặng, cười đến ý tứ hàm súc sâu xa, “Hôm nay thật sự thú vị!”
Lục công chúa vẫn bị nhấn chìm trong cái nhìn băng hàn sắc bén kia của Dung Cảnh mà chưa hồi thần lại, sắc mặt trắng bệch, không nói gì tiếp.
Trầm Chiêu nhìn theo phương hướng rời đi của hai chiếc xe ngựa kia, cũng không nói tiếng nào.
Bốn người đã đi khỏi, trong nháy mắt cảm thấy nơi này hơi trống vắng, bỗng nhiên, tất cả mọi người cũng liền mất hứng thú thưởng mai, rối rít nói rời đi, không lâu sau, buổi thưởng thi hội náo nhiệt này cũng giải tán.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh cường ngạnh kéo lên xe ngựa, thấy áo choàng lông chồn tía do Dạ Khinh Nhiễm đưa bị thúc giục công lực phá huỷ rồi ném ra ngoài xe, lập tức giận dữ, nhưng nàng tức giận đến cương cứng cả khuôn mặt, thì cổ tay của Dung Cảnh lại dùng sức, kéo nàng vào trong lòng, sau đó là trời đất quay cuồng, đặt nàng lên sàn xe ngựa, tiếp sau đó là một nụ hôn như cuồng phong bạo vũ kéo tới.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh hắn, lại bị hắn giữ cổ tay, dùng chân đá hắn, lại bị hắn đè chân lại, nàng há miệng cắn xuống, hắn lại tránh được, sau đó lại mạnh mẽ hôn nàng, nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm, ngoại trừ võ công của hắn cao hơn nàng ra, giờ khắc này khí lực giữa nam nữ cũng nhìn ra sự chênh lệch, trong lúc nhất thời, nàng tức giận đến mắt đỏ ửng lên.
Hình như Dung Cảnh không muốn nhìn vào ánh mắt của nàng, nên vươn tay che lại, răng môi vẫn quanh quẩn giữa răng môi của nàng, như muốn cắn nuốt nàng. Vân Thiển Nguyệt nhớ tới uất ức của mấy ngày nay, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Dung Cảnh cảm giác được sự ẩm ướt nồng đậm, thân thể cứng đờ, động tác đột nhiên ngừng lại, môi cũng rời khỏi cánh môi của nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt không thấy có động tác nữa, một tay kéo tay hắn, đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, cầm lò sưởi tay ở bên cạnh ném vào trên người hắn, giận dữ nói: “Dung Cảnh, chàng bản lĩnh lắm phải không? Hôm nay chàng thật uy phong! Không phải chàng không chào đón ta sao? Không phải chàng mặc kệ ta sao? Có bản lãnh cũng đừng quản cả đời, chàng lại ba ba chạy tới cưỡng ép ta thì coi là chuyện gì?”
Lò sưởi tay đập vào trên người Dung Cảnh, hắn không trốn không tránh, chân chân thật thật bị trúng một cái, khẽ mím môi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta ngu ngốc ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến, ta ngu ngốc vận dụng linh lực cứu người này bảo vệ người kia, ta ngu ngốc chẳng phân biệt được ngày đêm không ngừng không nghỉ chạy về để gặp chàng, không chỉ ngựa mệt chết, mà chính mình cũng mệt đến bị bệnh. Ta con mẹ nó đúng là ngu ngốc, chàng không nhìn quen ta ngu ngốc phải không? Không thích chúng ta mỗi người đi một ngã, sau này ta cũng không ngu ngốc quan tâm chàng nữa. Lúc này ta đã nhớ kỹ rồi! Chàng thích đấu với Dạ Thiên Dật đến sống đến chết cũng không liên quan tới ta. Ta chỉ là một nữ nhân, đâu cần quản những chuyện thiên hạ rắc rối này, cho rằng con mẹ nó mình là thánh nhân, có thể cứu vớt mọi người. Ta sẽ đi thật xa, để mắt không thấy, tâm không phiền, có được chưa?” Vân Thiển Nguyệt rống lên, rồi một tay vén màn xe lên, muốn xuống xe.
Dung Cảnh vươn tay kéo tay nàng, giữ thật chặt.
“Muốn làm gì? Giam ta như nô lệ của chàng sao? Ta con mẹ nó chính là người, mà không phải là sủng vật của chàng nuôi, chàng kêu ta đi hướng đông, ta không dám đi hướng tây, chàng kêu ta đi hướng tây, ta không dám đi hướng đông. Ở bên cạnh chàng không dám cười với người khác, không dám có giao tình với người khác, ra bên ngoài còn cẩn thận từng ly từng tí bị chàng theo dõi, sợ chàng tức giận, chàng còn chưa hài lòng sao? Ta phải làm như thế nào thì chàng mới hài lòng đây?” Vân Thiển Nguyệt phất tay đánh tay của hắn.
Dung Cảnh nhanh chóng bắt được, vẫn không động đậy.
“Chàng có buông ra không, có phải muốn để ta phóng hỏa đốt tay của chàng, thì chàng mới chịu buông đúng không?” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm.
“Nếu đốt tay của ta mà nàng có thể hết giận, thì cứ đốt đi!” Giọng nói lạnh lùng và tức giận lúc trước của Dung Cảnh đã biến mất không còn, mà nhẹ giọng nói hơi bất đắc dĩ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, lại càng tức không có chỗ đánh, trong nháy mắt, trong lòng bàn tay nàng tích tụ một cỗ linh lực, ngọn lửa xanh lam như một đóa hoa sen, bao trùm lên bàn tay đang nắm chặt tay nàng của Dung Cảnh từ trong ra bên ngoài.
Dung Cảnh lặng yên nhìn nàng, lực đạo trong tay càng mạnh, chứ không buông lỏng.
Vân Thiển Nguyệt dùng linh lực đẩy mạnh tay của hắn ra, nhưng vẫn không đẩy được, sắc mặt nàng phát lạnh, kêu nàng thật sự đốt tay của hắn, thì lại không đốt được, nàng tức giận đến viền mắt lại đỏ lên, bỗng nhiên, một cái tay khác không bị hắn kiềm chế liền bẻ gãy cổ tay của mình.
Dung Cảnh biến sắc, ra tay ngăn cản tay của nàng.
“Chàng có buông không? Hay ép ta tự cắt đứt gân mạch?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh đầy hung dữ.
Sắc mặt Dung Cảnh hơi tái, môi mím thật chặt, một lát sau, tay chậm rãi nới lỏng.
Vân Thiển Nguyệt rút tay về, xoay người muốn xuống xe.
Bỗng nhiên Dung Cảnh lại vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, giam cầm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng đi Nam Cương, Nam Lương, ta vẫn luôn lo lắng cho nàng, trắng đêm không ngủ.”
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn giận dữ đẩy tay hắn ra lần nữa, nghe vậy, thì ngừng lại.
“Nàng vận dụng linh lực, trêu chọc Trầm Chiêu, Cố Thiểu Khanh, ta cũng có thể không giận, nhưng nàng có biết, một khắc kia, khi ta mở cửa ra lại thấy nàng ngất xỉu ở trước mặt ta là cảm giác gì không? Con ngựa kia, miệng sùi bọt mép mà chết, mà nàng thì bất tỉnh nhân sự……”
Cơn giận của Vân Thiển Nguyệt chợt bị đóng băng.
“Ta không muốn giam cầm nàng, ta không nuôi sủng vật, nếu thật sự giam cầm nàng, thì nàng đã không đi Nam Cương và Nam Lương được. Nếu ta nuôi sủng vật, không nên tìm một cô gái như nàng, hẳn phải tìm một người nghe lời, trừ nàng ra, tất cả nữ nhân trong thiên hạ, ở trước mặt ta đều nghe lời.” Dung Cảnh cúi đầu nói: “Rõ ràng đã nói nàng phải yêu quý mình, trở về hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lông tóc không tổn hao gì cho ta. Nhưng còn nàng? Sao lại không nghe lời như vậy? Ta biết nàng vì muốn gặp ta, rất tốt với ta, nhưng tốt như vậy, nàng có biết cũng sẽ làm tổn thương ta nhất không?”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, lòng bàn tay nắm lại.
“Ta cực kỳ tức giận, mới không quan tâm không hỏi đến nàng. Kêu ta canh giữ trước giường của nàng, nhìn bộ dáng hôn mê bất tỉnh, sốt cao không hạ, sắc mặt tái nhợt, suy yếu không chịu nổi sợ là ngay cả đụng một đầu ngón tay cũng vẫn chưa tỉnh lại của nàng, ta không làm được, lòng ta sẽ đau đến chết.” Tiếng nói của Dung Cảnh cực thấp, giống như đang nói cho Vân Thiển Nguyệt nghe, cũng giống như đang lẩm bẩm một mình, “Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết cảm giác này không?”
Vân Thiển Nguyệt mím chặt cánh môi, không nói tiếng nào.
“Ba ngày sau nghe nói nàng đã tỉnh lại, ta đến thăm nàng, rõ ràng muốn ôm nàng vào lòng, nhưng khi ta nhìn thấy nàng gầy yếu nằm trên giường, có làm gì thì cánh tay cũng không duỗi ra được.” Dung Cảnh bỗng nhắm mắt lại, “Vân Thiển Nguyệt, nếu ta có sai, thì chính là quá yêu nàng. Nàng thật sự muốn bởi vì ta yêu nàng cực kỳ như vậy mà lần này liền không để ý đến ta sao?”
Bỗng nhiên, Vân Thiển Nguyệt tiêu tan hết khí lực, phẫn nộ, tức giận, uất ức ngay lập tức.
“Ta giận nàng, nàng lại giận ta, hôm nay không công lại để cho người khác xem trò hay.” Dung Cảnh xoay người Vân Thiển Nguyệt lại, nhìn nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, rồi hôn lên ánh mắt nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Chúng ta không giận nhau nữa được không? Nàng giận ta một trận, ta giận nàng một trận, hôm nay ta và nàng đều phát ra ngoài, cũng công bằng rồi, hòa hảo đi, được không?”
Vân Thiển Nguyệt giương lên đôi mắt còn đỏ trừng mắt liếc hắn một cái, hơi không cam lòng, “Ta lại không định bỏ qua cho chàng như vậy.”
Ánh mắt Dung Cảnh chớp lên, ôm nàng nhẹ giọng hỏi, “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Ta còn rất tức giận!” Gương mặt Vân Thiển Nguyệt cau có, nói.
Dung Cảnh ôm người nàng thật chặt, giọng nói nhỏ nhẹ như dỗ đứa trẻ, hỏi, “Vậy nàng muốn thế nào mới không tức giận nữa?”
“Tại sao chàng làm hỏng áo choàng lông chồn tía mà Dạ Khinh Nhiễm cho ta?” Vân Thiển Nguyệt “Hừ” khẽ.
“Ta đền cho nàng cái khác.” Dung Cảnh lập tức nói.
“Ta chỉ thích cái đó!” Vân Thiển Nguyệt cố ý không cho hắn xuống đài.
Dung Cảnh nhìn nàng, giọng nói lại càng nhỏ nhẹ, dịu dàng dỗ, “Nàng mặc áo choàng của nam nhân khác là cố ý khiến cho ta không thoải mái. Nàng suy nghĩ xem, Dạ Khinh Nhiễm hắn ta là ai? Tặng một cái áo choàng lông chồn tía còn để cho toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết? Nếu hắn ta muốn không cho người ta biết, có rất nhiều biện pháp, nhưng hiện tại, ai ai cũng biết, nàng cho rằng hắn ta có ý đồ xấu gì?”
“Ta ngu dốt, không biết hắn ta có ý đồ xấu gì, chàng nói cho ta nghe xem.” Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái.
“Hắn ta nghĩ muốn thừa chỗ trống mà chui vào, mượn lời đồn lan tràn, để chia rẽ chúng ta.” Đôi mắt Dung Cảnh trở nên lạnh băng, “Ta phá hủy cái áo choàng đó đã là nhẹ rồi.”
Vân Thiển Nguyệt “Hừ” khẽ một tiếng, “Đúng vậy, Dung công tử, ngài có nhiều bản lĩnh, hủy áo choàng của người ta, uy hiếp muội muội của người ta. Chuyện như vậy mà chàng cũng làm ra được, cũng mệt cho tiểu cô nương kia còn mở miệng gọi chàng một tiếng Cảnh ca ca.”
Dung Cảnh bỗng cười khẽ, cúi đầu ngưng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Trong chuyện không để người của mình bị người khác cướp đi, tất nhiên ta phải dốc hết sức lực, giết một người răn đe trăm người, ai cũng không được, đừng nói nàng ta kêu Cảnh ca ca, kêu ca ca ruột cũng không được.”
Vân Thiển Nguyệt dùng cánh tay đánh hắn, oán hận nói: “Ta vẫn còn rất giận, một cái áo choàng không đủ.”
“Kèm theo cá nướng Phù Dung.” Dung Cảnh tăng giá.
“Cũng không đủ.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt lắc đầu.
Hình như Dung Cảnh hơi khó xử, suy nghĩ một chút, cúi đầu, trong giọng nói ôn nhu còn có một chút ấm áp tình ý, “Tặng chính mình cho nàng thì sao?”
“Không hiếm lạ!” Thân thể Vân Thiển Nguyệt tê dại một chút, đẩy hắn ra.
Dung Cảnh ôm chặt nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng mình, gió thổi cũng không lọt, khẽ thở dài một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, nàng là người đã sống hai đời sao? Sao lại hành hạ người như vậy đây?”
Vân Thiển Nguyệt không nhịn được liếc trắng mắt, ai nói người sống hai đời liền có tình thương người nhiều?
“Ngọc Tử Thư nói nàng lý trí, giỏi khắc chế, làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng, không làm chuyện không có nguyên tắc, không cho người khác có cơ hội để lợi dụng, không để cho người khác thừa chỗ trống mà chui vào, có trí có mưu, với chuyện gì cũng như vậy, với tình cảm cũng như vậy, khiến cho người khác bớt lo……” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, giọng nói liền chuyển, “Nhưng sao ta lại phát hiện nàng giỏi nhất là luôn khiến cho người khác lo lắng đây?”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, không cam lòng, nói: “Người cũng không thể có cách sống giống nhau, chuyện đời trước đã bị bụi đất chôn vùi từ lâu rồi. Bây giờ ta đang sống là đời này. Kiếp trước ta là cô nhi, không nhà không cửa, không có người thân, đời này, ta có nhà, có người thân; kiếp trước, Tiểu Thất bao dung ta khắp nơi, đời này, gặp phải chàng, khắp nơi đều không nhường nhịn ta. Kiếp trước ta tin vào chính nghĩa, vì dân vì nước, đời này, hoàng triều Thiên Thánh khiến cho ta thất vọng, ta việc gì phải sinh ra niềm tin chính nghĩa chứ?”
“Hóa ra là như vậy!” Dung Cảnh làm như có thật gật đầu, “Vậy ta phải miễn cưỡng tiếp nhận nàng luôn không bớt lo rồi!”
“Cái này thật không tốt, Dung công tử, ngài cao quý bao nhiêu, ngay cả tức giận còn lớn như vậy, sao tiểu nữ tử chịu nổi? Không cần ngài miễn cưỡng đâu.” Vân Thiển Nguyệt muốn đi ra khỏi lòng Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười khẽ, ôm chặt lấy nàng, “Ta nói sai rồi, không phải là miễn cưỡng, mà là vui vẻ. Nàng chịu chưa?”
Vân Thiển Nguyệt khẽ “Hừ” một tiếng.
“Đừng tức giận nữa được không? Mấy ngày nay thật sự hành hạ ta đến nỗi khó chịu, không bao giờ muốn bị hành hạ nữa, Duyên thúc thúc và Thanh di nói, ta nên dạy dỗ trừng phạt nàng một trận, đáng tiếc, kết quả, ta lại phát hiện ta tự trừng phạt mình. Sau này không nghe mưu kế của bọn họ nữa, bọn họ nhất định không có ý tốt gì.” Dung Cảnh hơi buồn bực.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời của cha mẹ nàng vào hôm đó, lại nghe người này nói, cảm thấy, trong chuyện này, một nửa nguyên nhân còn xuất phát từ hai người này. Trong lòng nàng mài mài răng.
Dung Cảnh nhìn nàng, đôi môi hiện lên một nụ cười ấm áp, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm cánh môi của nàng.
Vân Thiển Nguyệt từ chối hai cái, bị hắn ôm sát, lại không phản kháng nữa. Chuyện tình cảm, như con người uống nước vậy, lạnh ấm đều tự mình biết. Nàng trách Dung Cảnh bỏ mặc nàng hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm, Dung Cảnh trách nàng một nắng hai sương không thương tiếc thân thể đến hôn mê bất tỉnh để trở về gặp hắn. Rốt cuộc, trong chuyện này, ai đúng ai sai, nơi nào có thể phân rõ được đây? Hai người đều quá yêu nhau, cho nên đều có những điều mà lẫn nhau không thể thừa nhận được. Chỉ cho là một bài học, lần sau lấy đó mà rút kinh nghiệm. Về phần hôm nay…… Liền hòa hảo đi! Nàng đã nghĩ nhớ hắn như vậy, còn hành hạ cái gì?
Không có cuồng phong bạo vũ như trước kia, lần này lại ôn nhu lưu luyến, dường như Dung Cảnh muốn dốc hết tình ý nồng đậm bị đè nén mấy ngày nay ra vậy.
Rất nhanh, Vân Thiển Nguyệt bị hạ gục trong nhu tình của Dung Cảnh, chỉ có thể dựa vào không khí được hắn truyền qua mà thở dốc. Nệnh nặng mới khỏi, đầu óc hỗn loạn, thân thể càng trở nên mềm yếu.
Nhiệt độ trong xe không ngừng được kéo lên.
Qua một lúc lâu, Dung Cảnh buông nàng ra, vươn tay vuốt ve gương mặt đã bị lây nhiễm một rặng mây đỏ của Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu thở dốc, nói: “Ta nói, “Băng tâm nhất phiến như Ngọc hồ, cửu thiên sái xuất yên chi sắc” (Tấm lòng thanh khiết như Ngọc hồ, nhan sắc như từ trên chín tầng trời hạ xuống). Thì ra đã sai rồi. Hẳn là, “Băng cơ ngọc cốt tố kiều nhan, tuyết phu hoa mạo ngưng yên chi” (Băng cơ ngọc cốt làm kiều nhan, da như tuyết dung mạo như hoa tụ thành nhan sắc).”
Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt càng đỏ hơn, cả ánh mắt đều dâng lên sự xấu hổ, thở dốc vô lực đấm hắn, “Tài hoa quan lại, thơ văn học được của chàng chính là để làm loại thơ tình nhi nữ này sao? Chàng có xấu hổ không?”
“Không xấu hổ!” Dung Cảnh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như hòa tan băng tuyết, “Chí hướng lớn nhất của ta chính là nàng. Thơ văn học được dùng trên người của nàng, mới xem như không mai một thơ văn.”
Vân Thiển Nguyệt xấu hổ và giận dữ mà phản bác hắn, “Chẳng những chàng sẽ khiến tổ tông tức chết, mà lời này, nếu để cho Trầm Chiêu nghe thấy, chắc hắn ta cũng muốn rớt cằm luôn, sùng bái dành cho chàng cũng đều biến thành gặp quỷ hết, hối hận đã đến Thiên Thánh để gặp, ruột cũng có thể đen quanh năm luôn.”
Dung Cảnh cười khẽ, “Tổ tông Vinh Vương phủ nên kiêu ngạo vì có một đứa cháu như ta. Về phần Trầm Chiêu, mấy ngày nay, mỗi ngày, hắn đều thấy ta tiều tụy, ăn không ngon, ngủ không yên vì nàng. Nếu hối hận thì cũng đã hối hận từ lâu, ruột có đen thì cũng đã đen sớm rồi. Hôm nay người còn đang ở trong Vinh Vương phủ, sau chuyện hôm nay, chắc cũng thích ứng được.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắmgmắt, vươn tay đẩy hắn, “Lăn xuống đi, nặng muốn chết.”
Dung Cảnh hạ xuống một nụ hôn lên môi nàng, tung mình nằm xuống bên người nàng, vươn tay cầm chặt tay nàng, nói thật sâu kín: “Nữ nhân nàng cũng xem như có chút lương tâm, không vì hai bầu rượu Thanh Quế mà bán ta.”
Vân Thiển Nguyệt “Hừ” một tiếng.
Mười ngón tay của Dung Cảnh và nàng đan xen vào nhau, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng bánh xe cán lên mặt đất, nghe tiếng vó ngựa “Lộc cộc” có quy luật tiết tấu, bực bội, uất ức trong mấy ngày nay liền tiêu tán, tâm tình cũng thoải mái theo, thấp giọng nói: “Thượng Tà! Ta muốn cùng Quân quen biết, cả đời không bao giờ chia lìa. Núi có mòn, sông có cạn, mùa đông có sấm sét, mùa hạ có mưa tuyết, trời đất hợp nhất, mới dám cùng Quân chia lìa!” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng thở dài, hương vị của hắn giữa răng môi vẫn không tiêu tan, làm cho nàng càng mềm mại, “Còn có bài thơ nào có thể diễn tả rõ lòng ta dành cho chàng hơn bài thơ này.”
Dung Cảnh vươn tay ôm nàng vào lòng, vẫn nhắm mắt không mở ra, giọng nói ôn nhu sủng nịch, “Trời đất hợp nhất, mới dám cùng Quân chia lìa. Từ nay về sau, ta phải thu lòng của nàng thật tốt, nếu không sẽ khiến nó khóc.”
Vân Thiển Nguyệt bỗng cười, “Tốt nhất nhớ kỹ lời chàng đã nói.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng mà lại trịnh trọng “Ừ” một tiếng, tiếng vang giữa răng môi như vạn quân.
Xe ngựa tiếp tục đi về trước, ngoài xe, trái tim suýt nữa rớt ra khỏi cổ họng của Huyền Ca cũng trôi xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn (khương: gừng – Sơn: núi non. Ý nói một thùng gừng có tạo hình như cảnh núi non hùng vĩ)
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)
- Quyển 3 - Chương 1: Xuân sắc kiều diễm
- Quyển 3 - Chương 2: Hết sức đặc sắc
- Quyển 3 - Chương 3: Ta là phụ thân
- Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ
- Quyển 3 - Chương 5: Nồng đậm không thôi
- Quyển 3 - Chương 6: Tri âm tri kỷ
- Quyển 3 - Chương 7: Xuân ý tràn đầy
- Quyển 3 - Chương 8: Chỉ ức hiếp nàng
- Quyển 3 - Chương 9: Hồng tụ thiêm hương
- Quyển 3 - Chương 10: Một bước lên trời
- Quyển 3 - Chương 11: Ấn ký hoa lan
- Quyển 3 - Chương 12: Lớn lên quá mĩ rồi!
- Quyển 3 - Chương 13: Một cuộc mua bán
- Quyển 3 - Chương 14: Một đêm xuân phong
- Quyển 3 - Chương 15: Mỹ nhân tắm
- Quyển 3 - Chương 16: Thật là phong lưu
- Quyển 3 - Chương 17: Cửu trọng thiên cung
- Quyển 3 - Chương 18: Hai bí mật lớn
- Quyển 3 - Chương 19: Ôn nhu gặp mặt
- Quyển 3 - Chương 20: Tương tư tận xương
- Quyển 3 - Chương 21: Ta thích hắn
- Quyển 3 - Chương 22: Hưu thư
- Quyển 3 - Chương 23: Phối hôn cho công chúa
- Quyển 3 - Chương 24: Thỉnh chỉ gả cho
- Quyển 3 - Chương 25: Liếc mắt đưa tình
- Quyển 3 - Chương 26: Ván cờ động phòng
- Quyển 3 - Chương 27: Treo đầu dê bán thịt chó
- Quyển 3 - Chương 28: Đánh đập tàn nhẫn
- Quyển 3 - Chương 29: Phản ứng hoá học
- Quyển 3 - Chương 30: Sinh tử tương hứa* (Hứa sống chết có nhau)
- Quyển 3 - Chương 31: Thiên trường địa cửu
- Quyển 3 - Chương 32: Giải quyết dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 33: Gả ngươi cưới ngươi
- Quyển 3 - Chương 34: Thái tử thần bí
- Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
- Quyển 3 - Chương 36: Sáng tạo kỳ tích
- Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa
- Quyển 3 - Chương 38: Ta thật cao hứng
- Quyển 3 - Chương 39: Hãy yêu thật nhiều
- Quyển 3 - Chương 40: Từ hôn luận kiếm
- Quyển 3 - Chương 41: Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền)
- Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
- Quyển 3 - Chương 43: Đỡ kiếm vì nàng
- Quyển 3 - Chương 44: Trẻ nhỏ dễ dạy
- Quyển 3 - Chương 45: Không phải nàng không cưới
- Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
- Quyển 3 - Chương 47: Công tử luận nghệ (Nghệ: tài nghệ)
- Quyển 3 - Chương 48: Thật là ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 49: Ngàn dặm trở về
- Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
- Quyển 3 - Chương 51: Núi ngọc sụp đổ
- Quyển 3 - Chương 52: Bách điểu triêu phượng
- Quyển 3 - Chương 53: Đúng hạn đại hôn
- Quyển 3 - Chương 54: Cưới vợ, ám sát
- Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
- Quyển 3 - Chương 56: Dung Cảnh trở về
- Quyển 3 - Chương 57: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế
- Quyển 3 - Chương 59: Không phụ ý khanh
- Quyển 3 - Chương 60: Tham quan học tập động phòng
- Quyển 3 - Chương 61: Tình thương của cha như núi
- Quyển 3 - Chương 62: Linh thuật huyễn dung
- Quyển 3 - Chương 63: Mười dặm hoa đào
- Quyển 3 - Chương 64: Thê tử của ta
- Quyển 3 - Chương 65: Thương Đình bại thủ
- Quyển 3 - Chương 66: Nắm càn khôn
- Quyển 3 - Chương 67: Ngàn vạn chú mục
- Quyển 3 - Chương 68: Long Đằng Hổ Khiếu
- Quyển 3 - Chương 69: Vứt bỏ không cưới
- Quyển 3 - Chương 70: Mẹ con nhận nhau
- Quyển 3 - Chương 71: Biết sai có thể thay đổi
- Quyển 3 - Chương 72: Một ngày vui vẻ
- Quyển 3 - Chương 73: Chín người đánh bài
- Quyển 3 - Chương 74: Cùng chung một chồng
- Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
- Quyển 3 - Chương 76: Xao sơn chấn hổ*
- Quyển 3 - Chương 77: Khẩn cầu hưu thê (hưu thê: bỏ vợ)
- Quyển 3 - Chương 78: Tinh Tinh Chi Hỏa (Những vì sao)
- Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
- Quyển 3 - Chương 80: Gạo nấu thành cơm
- Quyển 3 - Chương 81: Trái tim dứt khoát
- Quyển 3 - Chương 82: Không kìm lòng được
- Quyển 3 - Chương 83: Coi như viên mãn
- Quyển 3 - Chương 84: Hóa giải hiềm khích
- Quyển 3 - Chương 85: Lừa dối
- Quyển 3 - Chương 86: Cá chép vàng hóa rồng
- Quyển 3 - Chương 87: Thích đã nhiều năm
- Quyển 3 - Chương 88: Lòng dạ hiểm độc rất tốt
- Quyển 3 - Chương 89: Độc nhất vô nhị
- Quyển 3 - Chương 90: Sớm đã quen biết
- Quyển 3 - Chương 91: Tình hình cha mẹ
- Quyển 3 - Chương 92: “Trừng phạt”
- Quyển 3 - Chương 93: Xuất giá lấy chồng
- Quyển 3 - Chương 94: Cấm thuật phệ hồn
- Quyển 3 - Chương 95: Ba đạo thánh chỉ
- Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
- Quyển 3 - Chương 97: Diện mạo như hoa như nguyệt
- Quyển 3 - Chương 98: Cập kê, cập quan
- Quyển 3 - Chương 99: Cùng trưởng thành
- Quyển 3 - Chương 100: Được lợi không thua lỗ
- Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
- Quyển 4 - Chương 2: Tuyên đọc di chiếu
- Quyển 4 - Chương 3: Thiên lôi địa hỏa
- Quyển 4 - Chương 4: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 5: Đúng là ngu ngốc
- Quyển 4 - Chương 6: Không có lương tâm
- Quyển 4 - Chương 7: Học dĩ trí dụng*
- Quyển 4 - Chương 8: Lao sư động chúng
- Quyển 4 - Chương 9: Cắt bào đoạn nghĩa
- Quyển 4 - Chương 10: Sẽ không buông tha
- Quyển 4 - Chương 11: Ba lần rơi linh liễn
- Quyển 4 - Chương 12: Lật đổ Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
- Quyển 4 - Chương 14: Lạt thủ tồi hoa
- Quyển 4 - Chương 15: Đậy nắp quan tài định luận
- Quyển 4 - Chương 16: Song vương bệnh tình nguy kịch
- Quyển 4 - Chương 17: Nhận được lợi ích không nhỏ
- Quyển 4 - Chương 18: Liệu sự như thần
- Quyển 4 - Chương 19: Vô tâm trồng liễu
- Quyển 4 - Chương 20: Gặp lại người lạ
- Quyển 4 - Chương 21: Binh mã bao vây
- Quyển 4 - Chương 22: Công thành giao phong
- Quyển 4 - Chương 23: Vây khốn thương đình
- Quyển 4 - Chương 24: Từ trên trời rơi xuống
- Quyển 4 - Chương 25: Chết không có gì đáng tiếc
- Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương
- Quyển 4 - Chương 27: Thôi miên tỉnh lại
- Quyển 4 - Chương 28: Không phải ta không thể
- Quyển 4 - Chương 29: Tin đồn phấn hồng
- Quyển 4 - Chương 30: Quy tâm như mũi tên
- Quyển 4 - Chương 31: Một nắng hai sương
- Quyển 4 - Chương 32
- Quyển 4 - Chương 33: Chồn tía mây tía
- Quyển 4 - Chương 34: Hội thơ thưởng mai
- Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
- Quyển 4 - Chương 36: Nổi giận và hòa hảo
- Quyển 4 - Chương 37: Chung sống ngọt ngào
- Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
- Quyển 4 - Chương 39: Giận hủy kim y
- Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên
- Quyển 4 - Chương 41: Chuyện tình của Khinh Noãn
- Quyển 4 - Chương 42: Họa thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 43: Thiên hương quốc sắc
- Quyển 4 - Chương 44: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 45: Cự hôn không cưới
- Quyển 4 - Chương 46: Khúc nhạc thiên hạ
- Quyển 4 - Chương 47: Độc hại quá sâu
- Quyển 4 - Chương 48: Đêm ngắm sao trời
- Quyển 4 - Chương 49: Cả triều chấn động
- Quyển 4 - Chương 50: Vui với thanh nhàn
- Quyển 4 - Chương 51
- Quyển 4 - Chương 52: Thiên hạ kinh diễm
- Quyển 4 - Chương 53: Bản ghi chép của công chúa
- Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
- Quyển 4 - Chương 55: Hậu duệ của Mộ Dung gia
- Quyển 4 - Chương 56: Thái hậu lâm nguy
- Quyển 4 - Chương 57: Mưu tính từ sớm
- Quyển 4 - Chương 58: Uy thác Đế tỷ
- Quyển 4 - Chương 59: Đoán được thân phận
- Quyển 4 - Chương 60: Thiên tử giá lâm
- Quyển 4 - Chương 61: Khứu giác nhạy bén
- Quyển 4 - Chương 62: Nụ hoa sắp nở
- Quyển 4 - Chương 63: Tiệc Tất Niên đêm giao thừa
- Quyển 4 - Chương 64: Xuất kỳ bất ý (*)
- Quyển 4 - Chương 65: Giải trừ hôn ước
- Quyển 4 - Chương 66: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 67: Nạp hỷ hạ sính (*)
- Quyển 4 - Chương 68: Thương định hôn kỳ (*)
- Quyển 4 - Chương 69: An bài liên hoàn
- Quyển 4 - Chương 70: Đêm xuân khổ đoản
- Quyển 4 - Chương 71: Qua sông đoạn cầu
- Quyển 4 - Chương 72: Tin vui liên tiếp
- Quyển 4 - Chương 73: Thượng Nguyên hoa đăng
- Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
- Quyển 4 - Chương 75: Chân Long Phượng hiện
- Quyển 4 - Chương 76: Chàng dưới, ta trên
- Quyển 4 - Chương 77: Long phượng lại xuất hiện
- Quyển 4 - Chương 78: Đại hỷ gả cưới
- Quyển 4 - Chương 79: Đại hôn nghênh thú
- Quyển 4 - Chương 80: Tam bái thiên địa
- Quyển 4 - Chương 81: Động phòng hoa chúc
- Quyển 4 - Chương 82: Dạ khởi binh thương
- Quyển 4 - Chương 83: Nàng dâu dâng trà
- Quyển 4 - Chương 84: Ngọc tỷ Mộ Dung thị
- Quyển 4 - Chương 85: Gan hùm mật gấu
- Quyển 4 - Chương 86: Kỳ tội đáng giết
- Quyển 4 - Chương 87: Thủ đoạn thiết huyết
- Quyển 4 - Chương 88: Lại xuất hiện di chiếu
- Quyển 4 - Chương 89: Thâm hải tàng long
- Quyển 4 - Chương 90: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
- Quyển 4 - Chương 92: Tân Đế đăng cơ
- Quyển 4 - Chương 93: Kinh hồn đoạt phách
- Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
- Quyển 4 - Chương 95: Chàng ấy chỉ có ta
- Quyển 4 - Chương 96: Cái gì cũng tốt
- Quyển 4 - Chương 97: Giận xông vào Kim điện
- Quyển 4 - Chương 98: Đế sư Dạ thị
- Quyển 4 - Chương 99: Ba quỳ tạ tội
- Quyển 4 - Chương 100: Dựng cờ tạo phản
- Quyển 4 - Chương 101: Ôm cây đợi thỏ
- Quyển 4 - Chương 102: Mưu định chế động
- Quyển 4 - Chương 103: Tràn ngập nguy cơ
- Quyển 4 - Chương 104: Liệt hỏa đốt người
- Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
- Quyển 4 - Chương 106: Sự lựa chọn của Thiệu Trác
- Quyển 4 - Chương 107: Đế sư bị giết
- Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
- Quyển 4 - Chương 109: Mổ bụng phanh ngực
- Quyển 4 - Chương 110
- Quyển 4 - Chương 111
- Quyển 4 - Chương 112
- Quyển 5 - Chương 1: Điều binh khiển tướng
- Quyển 5 - Chương 2: Bảo vật vô giá
- Quyển 5 - Chương 3: Thưởng mẫu đơn trong đêm
- Quyển 5 - Chương 4: Xuất binh dẹp loạn
- Quyển 5 - Chương 5: Cả nước trưng binh
- Quyển 5 - Chương 6: Bày tiệc mời khách
- Quyển 5 - Chương 7: Thuyết phục trong nháy mắt
- Quyển 5 - Chương 8: Phu thê tình thâm
- Quyển 5 - Chương 9: Quyết định thắng bại sau cùng
- Quyển 5 - Chương 10: Ngày xuân trời đẹp
- Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
- Quyển 5 - Chương 12: Nhận thay ấn soái
- Quyển 5 - Chương 13: Thù Tình điểm binh
- Quyển 5 - Chương 14: Xử theo quân quy
- Quyển 5 - Chương 15: Tế cờ xuất chinh
- Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
- Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
- Quyển 5 - Chương 18: Một phòng xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
- Quyển 5 - Chương 20: Hải đường xuân sắc
- Quyển 5 - Chương 21: Mỹ nhân như hoa
- Quyển 5 - Chương 22: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 23: Hai quân đối chiến
- Quyển 5 - Chương 24: Tự nhận ác quả
- Quyển 5 - Chương 25: Lưỡng chiến lưỡng bại
- Quyển 5 - Chương 26: Ai biết tính kế
- Quyển 5 - Chương 27: Xoay chuyển càn khôn
- Quyển 5 - Chương 28: Có thù tất báo
- Quyển 5 - Chương 29: Tôn chủ Mặc các
- Quyển 5 - Chương 30: Huyết mạch truyền thừa
- Quyển 5 - Chương 31: Chiêu lừa bịp của nàng
- Quyển 5 - Chương 32: Di hồng hương diễm
- Quyển 5 - Chương 33: Thu phục Lăng gia
- Quyển 5 - Chương 34: Tiên lễ hậu binh
- Quyển 5 - Chương 35: Giành lại giang sơn
- Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
- Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu
- Quyển 5 - Chương 38: Hóc lóc om sòm. Giở trò cay độc
- Quyển 5 - Chương 39: Viết hộ hưu thư
- Quyển 5 - Chương 40: Tin đồn ly hôn
- Quyển 5 - Chương 41: Mạnh mẽ ban hôn
- Quyển 5 - Chương 42: Khuynh quốc hỗ trợ
- Quyển 5 - Chương 43: Nhớ đến đau lòng
- Quyển 5 - Chương 44: Danh chính ngôn thuận
- Quyển 5 - Chương 45: Đào hoa chỉ quý
- Quyển 5 - Chương 46: Nhanh chóng thành hôn
- Quyển 5 - Chương 47: Truyền khắp thiên hạ
- Quyển 5 - Chương 48: Áo hồng rực lửa
- Quyển 5 - Chương 49: Mẫu đơn biến mất
- Quyển 5 - Chương 50: Để lại ngọc minh châu
- Quyển 5 - Chương 51: Diễm quan quần phương
- Quyển 5 - Chương 52: Nghịch thiên cải mệnh
- Quyển 5 - Chương 53: Lật Càn Khôn
- Quyển 5 - Chương 54: Vén ra mây mù
- Quyển 5 - Chương 55: Nghe triều nghị chính
- Quyển 5 - Chương 56: Phó thác cả nước
- Quyển 5 - Chương 57: Phao chuyên dẫn ngọc (*)
- Quyển 5 - Chương 58: Trên đá Tam Sinh (*)
- Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời
- Quyển 5 - Chương 60: Một vạn khinh kỵ binh
- Quyển 5 - Chương 61: Hồng nhan họa thủy
- Quyển 5 - Chương 62: Dùng thân tự tử
- Quyển 5 - Chương 63: Nhân duyên định mệnh
- Quyển 5 - Chương 64: Chân tướng sáng tỏ
- Quyển 5 - Chương 65: Nghị hôn lập hậu
- Quyển 5 - Chương 66: Ký kết nhân duyên
- Quyển 5 - Chương 67: Tinh thần can đảm
- Quyển 5 - Chương 68: Lại nghị hôn sự
- Quyển 5 - Chương 69: Ba ngàn tình ý
- Quyển 5 - Chương 70: Nguy tại sớm tối
- Quyển 5 - Chương 71: Khởi tử hồi sinh
- Quyển 5 - Chương 72: Sinh Tử trận
- Quyển 5 - Chương 73: Hai quân giao chiến
- Quyển 5 - Chương 74: Làm vợ cả đời
- Quyển 5 - Chương 75: Cùng chung mục đích
- Quyển 5 - Chương 76: Chỉ có thể là của hắn
- Quyển 5 - Chương 77: Tương tư tận xương
- Quyển 5 - Chương 78: Không có cách nào với hắn
- Quyển 5 - Chương 79: Cởi bỏ khúc mắc
- Quyển 5 - Chương 80: Tham nghị quân sự
- Quyển 5 - Chương 81: Ngoài dự đoán của mọi người
- Quyển 5 - Chương 82: Một trận thắng
- Quyển 5 - Chương 83: Tâm nữ nhân
- Quyển 5 - Chương 84: Người đánh cờ
- Quyển 5 - Chương 85: Vui vẻ chịu đựng
- Quyển 5 - Chương 86: Tình đến chỗ sâu
- Quyển 5 - Chương 87: Quyết tâm đánh cược một lần
- Quyển 5 - Chương 88: Cường ngạnh chặn lại
- Quyển 5 - Chương 89: Bất viễn vạn dặm (*)
- Quyển 5 - Chương 90: Song sinh tử
- Quyển 5 - Chương 91: Độc nhất vô nhị
- Quyển 5 - Chương 92: Bẫy rập đính hôn
- Quyển 5 - Chương 93: Đón gió tẩy trần
- Quyển 5 - Chương 94: Máu mủ tình thâm
- Quyển 5 - Chương 95: Quân cờ chôn sâu
- Quyển 5 - Chương 96: Có thai
- Quyển 5 - Chương 97: Đêm khuya lên đường
- Quyển 5 - Chương 98: Sinh tử khóa tình
- Quyển 5 - Chương 99: Hàn trì vạn năm
- Quyển 5 - Chương 100: Thời khắc sinh tử
- Quyển 5 - Chương 101: Khói lửa luân phiên nổi lên
- Quyển 5 - Chương 102: Cùng chung nhịp thở
- Quyển 5 - Chương 103: Trận chiến Bát Hoang
- Quyển 5 - Chương 104: Hai quân kinh biến
- Quyển 5 - Chương 105: Lấy mạng đổi mạng
- Quyển 5 - Chương 106: Thảm bại hoàn toàn
- Quyển 5 - Chương 107: Chiến trường chiêu phu
- Quyển 5 - Chương 108: Tương tư mỗi ngày
- Quyển 5 - Chương 109: Cự tuyệt thu mỹ nhân
- Quyển 5 - Chương 110: Bí mật ngàn năm
- Quyển 5 - Chương 111: Khổ tận cam lai
- bình luận