Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 16: Hãnh diện
Edit: Thiên DiBeta: LeticiaDung Cảnh thản nhiên nhìn Ngụy Chương, không nói gì.

Ngụy Chương gục đầu xuống, không đồng ý, nói với Vân Thiển Nguyệt: “ĐạiTướng quân, trong chiến tranh, kiêng kỵ nhất là liều lĩnh gấp gáp tấncông, hôm nay mười vạn đại quân vừa từ kinh thành tới, người kiệt sức,ngựa hết hơi, mỏi mệt không chịu nổi. Mà trong Phượng Hoàng Quan đã cóchuẩn bị từ sớm, lương thảo sung túc, nhân lực dồi dào. Há có thể gấpgáp công chiếm Phượng Hoàng Quan như thế? Trăm hại mà không có một lợiah.”

“Ngụy Tổng binh nói các ngươi người kiệt sức, ngựa hết hơi,mỏi mệt không chịu nổi, có phải không?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lạihắng giọng hỏi phía sau.

“Không phải!” Mười vạn binh sĩ, sĩ khí mỗi người đều dâng cao

“Nếu lập tức công chiếm Phượng Hoàng Quan, có sức lực không?” Vân Thiển Nguyệt lại cao giọng hỏi.

“Có!” Các binh sĩ đồng loạt hô to, sĩ khí cao ngất.

Ngụy Chương khẽ giật mình, không dám tin nhìn sau lưng phía Vân ThiểnNguyệt, hắn vẫn biết, từ khi Vân Thiển Nguyệt điểm binh cho tới giờ,xuyên qua Thanh Sơn cốc, chỉ cần năm ngày đã tới thành Thanh Sơn, lẽ ratất cả binh sĩ đều người kiệt sức, ngựa hết hơi mới đúng, thế nhưng hôm nay, mười vạn đại quân này, khí sắc mỗi người đều vô cùng tốt, hoàntoàn không thấy bộ dạng mỏi mệt không chịu nổi, thậm chí thoạt nhìn vậy mà còn lộ ra hưng phấn, làm hắn thật kinh sợ.

Hắn được thám tửbẩm báo trước, nói Đại Tướng Quân Cảnh Thế tử phi này và mười vạn binhsĩ vừa hát sơn ca vừa hành quân. Một đường hát sơn ca đến thành ThanhSơn, đây là chuyện lạ chưa từng có. Rõ ràng là đội quân máu lạnh thiếthuyết, nàng lại khiến cho như đi chơi xuân. Trong lòng liền bất mãnkhinh thường nàng vài phần, cảm thấy đương kim Hoàng Thượng thực là quámức dung túng nàng, thậm chí ngay cả chuyện quân quốc đại sự, chọn ĐạiTướng Quân xuất binh đánh Nam Lương cũng đem ra đùa cợt. Thế nhưng hômnay thấy nàng, ngựa đen áo tím, dáng người thẳng tắp đoan chính ngồitrên ngựa, khí tức bình tĩnh, khuôn mặt tỉnh táo, làm cho bất mãn vàkhinh thị của hắn đều bị đánh về trong bụng, trong lòng sinh ra kính sợ, không dám lỗ mãng.

Lúc này, hắn mới nhớ tới lời đồn về nữ tửtrước mặt này. Nghe nói nàng ngụy trang mười năm, không sợ Tiên Hoàng,không sợ đương kim Hoàng Thượng, lại khiến cho Cảnh Thế tử tự nguyện đấu tranh với hoàng thất, hủy hôn ước của hắn, lời đồn đãi về nàng, cho tới bây giờ nghe qua không ít. Nghĩ đây là một người không sợ Tiên Hoàng và đương kim Hoàng Thượng, lòng hắn lập tức cẩn thận hơn một phần.

“Binh lính của ta đều nguyện chiếm Quan ngay lập tức, Ngụy Tổng binh còn ngăn cản không?” Vân Thiển Nguyệt thấy Ngụy Chương không nói lời nào, nhíumày.

Ngụy Chương lập tức gục đầu xuống, “Tại hạ không dám ngăn cản Đại Tướng quân, Đại Tướng quân xuất binh đánh Nam Lương, quân tướngbiên cảnh trong vòng trăm dặm quanh thành Thanh Sơn đều nghe Đại Tướngquân điều khiển sai khiến, tại hạ thân là Tổng binh thành Thanh Sơn, tất nhiên cũng nghe Đại Tướng quân điều khiển.”

Vân Thiển Nguyệt quấn roi ngựa vòng quanh tay, nghe vậy, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Ngụy Chương,lát sau, nàng hắng giọng nói: “Đã như vậy, Ngụy Tổng binh dẫn theo mườivạn binh mã thành Thanh Sơn đi sau ta xem địch liệu trận!” Dứt lời, nàng khoát tay với phía sau, “Tiếp tục hành quân.”

Mười vạn đại quânkhông ngừng nghỉ, vượt qua thành Thanh Sơn, băng qua đường mà đi. Khôngbao lâu, liền ra khỏi thành Thanh Sơn, chạy nhanh về Phượng Hoàng Quan.

Ngụy Chương nhìn mười vạn đại quân đúng là đi công thành thật, mặt già thay đổi một hồi, vẫy một người phía sau, thấp giọng dặn dò, “Lập tức truyền tin về kinh cho Đức Thân Vương gia biết việc này.”

“Vâng!” Người nọ vội vàng đi xuống.

Một vị phụ tá thủ hạ của Ngụy Chương mon men tiến lên nhỏ giọng nói: “Tổngbinh, hôm nay Cảnh Thế tử phi có thể đánh hạ Phượng Hoàng Quan thậtsao?”

Ngụy Chương lắc đầu, “Có Cảnh Thế tử đi theo, việc này cũngchưa biết được. Ta vừa mới nhận được tin tức, hôm qua, đội ngũ năm trămngười của Minh Thái Hậu và Vân Vương phi cản lại ba mươi vạn binh mã của Cố Thiếu Khanh ở núi Bát Hoang. Cố Thiếu Khanh vốn sẽ đến Phượng HoàngQuan trong hôm nay, nhưng lại chậm mất một ngày. Thời gian một ngày nàynếu thật bị Cảnh Thế tử phi lợi dụng, chiếm được Phượng Hoàng Quan, nhưvậy liền cản trở Cố Thiếu Khanh ở ngoài Phượng Hoàng Quan rồi.”

“Đội ngũ năm trăm người đi sứ sao có thể ngăn được ba mươi vạn đại quân?” Vị kia phụ tá cả kinh.

“Ta cũng không tin, thế nhưng đã cản được.” Ngụy Chương thấp giọng nói: “Cố Thiếu Khanh hạ được đội ngũ đi sứ, năm trăm ẩn vệ hoàng thất hộ tốngkhông ai sống sót. Minh Thái Hậu và Vân Vương phi bị Cố Thiếu Khanh saingười trói chặt trong doanh trướng.”

“Hai phe giao chiến, không hại sứ giả ah! Sao Cố Thiếu Khanh dám?” Phụ tá lại kinh hãi.

“Hắn là Cố Thiếu Khanh, không làm theo lẽ thường, không có gì không dám!”Ngụy Chương khoát khoát tay, “Đi, chúng ta đi điểm binh, theo Cảnh Thếtử phi xem địch liệu trận. Nhìn xem nàng có thật có bản lĩnh hạ đượcPhượng Hoàng Quan không.”

“Tổng binh, chỉ là xem địch liệu trận?” Người này nghi hoặc hỏi, “Tổng binh không phải xuất binh tương trợ?”

Ngụy Chương gật đầu, “Nếu một trận chiến này thắng lợi, nàng có thể ngồivững vàng cái chức Đại Tướng quân này, nếu thua, vậy tấu chương vạch tội sẽ chất thành núi trong ngự thư phòng, mặc dù tính tình Hoàng Thượngkiên cường, cũng không chống cự nổi Vương gia và cả triều văn võ liềuchết can gián, một tờ chiếu thư có thể triệu nàng về hỏi tội. Từ nay vềsau nàng sẽ không dám vênh váo làm càn, lại cho nàng biết rõ, nữ nhânvẫn chỉ là nữ nhân, vẫn ngồi nhà thêu hoa thì tốt hơn. Lĩnh binh cái gì, đánh trận cái gì? Hoàng Thượng để cho nàng đâm bị thương, đó là dungtúng nàng.”

Vị kia phụ tá gật đầu, vẫn hạ giọng nói: “Tổng binh, ngài đã quên, còn có Cảnh Thế tử đây này.”

“Không quên!” Ngụy Chương lắc đầu, sắc mặt u ám, “Cảnh Thế tử cũng dung túngnữ nhân của hắn. Hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân. Nam nhân có bảnlĩnh cỡ nào cũng khó tránh khỏi bị nữ nhân lầm lỡ cả đời.” Dứt lời, hắnxoay mình lên ngựa, đi điểm binh.

Vị phụ tá kia đi theo sau hắn.

Ra khỏi thành Thanh Sơn năm mươi dặm, Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt dâycương, lấy ra một tờ bản đồ vẽ tay địa hình trăm dặm xung quanh PhượngHoàng Quan và thành Thanh Sơn, nhìn thoáng qua, nói: “Bây giờ là giờNgọ, ta muốn đến đêm sẽ hạ được Phượng Hoàng Quan.”

Mười vạn binhsĩ không ai nói gì, đều nhìn về quan ải hiểm trở thấp thoáng phíatrước. Tuy năm trước, Phượng Hoàng Quan gặp phải lũ lụt, nhưng được Thái tử Nam Lương tu sửa, tuy không còn cảnh tượng lúc trước, nhưng cũng làmột quan ải hiểm trở, không thể coi thường. Hai bên dãy núi chắn giữ,chính giữa chỉ có một con đường vào Phượng Hoàng Quan, không còn đườngvào nào khác, nếu mạnh mẽ tấn công, Phượng Hoàng Quan có mười vạn binhmã, bọn họ cũng là mười vạn binh mã, làm sao có thể đánh hạ Phượng Hoàng Quan trong nửa ngày? Trong nội tâm bọn họ không khỏi nghi hoặc, điềunày có thể sao?

“Bây giờ bắt đầu điểm tướng.” Vân Thiển Nguyệt quay ngựa lại, nhìn mười vạn đại quân phía sau.

Nghe nói điểm tướng, mọi người lập tức nghiêm túc, trang trọng.

“Tuy Phượng Hoàng Quan là nơi hiểm yếu, nhưng nơi hiểm yếu cũng có lợi vàhại.” Vân Thiển Nguyệt đem bản vẽ trong tay mở ra, quay về hướng tấtcả binh sĩ, “Hai bên Phượng Hoàng Quan là sơn mạch Miên Duyên, ở giữalà cửa quan chính. Mọi người đều cho rằng Phượng Hoàng Quan chỉ có mộtcon đường, sai. Kỳ thật có ba con đường vào quan.”

Mọi người nghevậy đều mở to hai mắt nhìn tờ giấy trong tay nàng, tờ giấy mặc dù nhỏ,nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mấy chục hàng binh sĩ đằng trước vẫnthấy rõ ràng, mấy vị tướng lãnh theo quân, Phó tướng, Trung Lang tướngcác loại tất nhiên cũng thấy rõ ràng, đều xôn xao nghi hoặc.

“Nơinày là Phượng Hoàng Quan, nơi này là đèo Thiên Thủy, nơi này là đỉnh Chu Tước.” Ngón tay Vân Thiển Nguyệt chỉ từng cái trên bản vẽ, thanh âmtrong trẻo, “Đèo Thiên Thủy có một khe, đỉnh Chu Tước có một sơn động.Khe ở Đèo Thiên Thủy cách nơi này ba mươi dặm, tiến vào Cốc Bàn San,xông ra một mặt đá lớn giống với tượng Phật, là có thể tiến vào sơn cốc, có điều thế núi dốc đứng, cần dây thừng leo núi và trèo tường, còn cómóc treo. Có thể nhờ đó tiến vào Phượng Hoàng Quan. Mà sơn động ở đỉnhChu Tước nằm sau một gốc cây dong to hai cánh tay ôm, cũng đổ ra mộttảng đá lớn trùng điệp hình trôn ốc. Có thể vào sơn động, từ sơn động đi khoảng ba dặm, gặp một cái hồ, cái hồ kia thông với sông đào bảo vệthành. Bơi men theo đáy qua, tiến vào Phượng Hoàng Quan.”

Nàng dứt lời, lập tức vang lên một tràng tiếng hít khí.

Vân Thiển Nguyệt bỏ bản đồ địa hình xuống, nhìn lên mười vạn đại quân trước mặt, “Cho nên, cần chia ra ba đường. Một đường đi theo khe ở Đèo Thiên Thủy, một đường đi vào sơn động ở Đỉnh Chu Tước. Đi đường khe ĐèoThiên Thủy cần kỹ năng trèo đèo lội suối, cần xích leo núi, có khảnăng leo trèo, đi sơn động ở Đỉnh Chu Tước cần biết bơi. Mặt khác, cònmột đường chính diện công thành. Hình thành thế ba mặt bọc đánh.”

“Đại Tướng quân, ta cùng các huynh đệ thủ hạ thông thạo nhất trèo đèo lộisuối, đi Đèo Thiên Thủy để cho ta đi thôi!” Trương Bái lớn tiếng nói.

“Nếu nói về trèo núi, ta không được, Trương Đại Ngốc lại không vấn đề gì,nhưng nếu nói đến công phu trong nước, thì mười hắn cũng không phải đốithủ của ta. Đại Tướng quân, Đỉnh Chu Tước để cho ta đi thôi!” Hàn Dịchcũng hô to.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên người hai ngườihọ, hôm nay trong mười vạn binh mã có Phó tướng, Tham tướng, Giáo úy,các loại chức quan đều tuyển từ Đại Quân Doanh Tây Sơn, Trương Bái vàHàn Dịch mặc dù có huynh đệ của mình, nhưng là bọn họ cũng là tân binh,không có quân công, tất nhiên không phải sĩ quan. Nàng nhìn hai ngườimột lát, thấy ánh mắt hai người thực sự nhìn nàng, nàng hắng giọng nói,“Một trận chiến này, chỉ cho thắng, không được bại. Mấu chốt ở chỗ saukhi hai đường binh mã này tiến vào Phượng Hoàng Quan phải trong ứngngoài hợp với cánh quân chính diện của ta. Các ngươi chắc chắn các ngươi có thể đi?”

“Chắc chắn!” Trương Bái hô to.

“Ta có thể lập quân lệnh trạng.” Hàn Dịch cũng hô to.

“Đúng, ông đây cũng có thể lập quân lệnh trạng.” Trương Bái sốt ruột, lại văng “ông đây” ra.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh nhẹ gật đầu, nàng nói: “Tốt! Ta tin tưởng các ngươi.”

Trương Bái và Hàn Dịch cùng vui vẻ, chỉ kém nhảy dựng lên.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, đổi giọng, sắc mặt lạnh lẽo, giọng điệuhết sức rét lạnh, “Hai đường binh mã này chỉ có một canh giờ, một lúcsau, các ngươi phải tiến vào Phượng Hoàng Quan, trong ứng ngoài hợp vớita. Nếu không làm được, các ngươi không cần sống nữa.” Dứt lời, nànglệnh cho Lăng Liên, Y Tuyết, “Các ngươi đi qua, cho bọn họ lập quân lệnh trạng. Ký tên!”

“Vâng!” Lăng Liên, Y Tuyết cầm quân lệnh trạng đi tới.

Trương Bái và Hàn Dịch không thèm quan tâm, dứt khoát vung bút lên, ký quân lệnh trạng.

Lăng Liên và Y Tuyết thu quân lệnh trạng lại, Vân Thiển Nguyệt nhìn thoángqua, nói khẽ: “Ta cho mỗi người các ngươi tất cả hai ngàn người. Bây giờ các ngươi điểm đủ người, lên đường đi!” Dứt lời, nàng tiện tay ném chohai người mỗi người một quả đạn tín hiệu, “Sau khi các ngươi vào thành,dùng hai quả đạn tín hiệu này làm tín hiệu.”

“Vâng!” Hai người hưng phấn bắt được đạn tín hiệu, ước lượng cất vào trong ngực, bắt đầu điểm người.

Không bao lâu, mỗi người chọn xong hai ngàn người, Vân Thiển Nguyệt khoát tay, hai người dẫn người lên đường.

“Chúng ta tiếp tục hành quân, đến Phượng Hoàng Quan.” Vân Thiển Nguyệt ra lệnh một tiếng, quay đầu ngựa.

Đại quân tiếp tục đi về phía trước.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn ngồi ngay ngắn trên một con ngựa, gió mátthổi qua, áo tím áo trắng quấn lấy nhau, cảnh tượng này binh sĩ saulưng đã nhìn quen.

Y theo tính toán của Vân Thiển Nguyệt, năm mươi dặm, một canh giờ, vừa vặn đến Phượng Hoàng Quan.

Tổng binh Phượng Hoàng Quan vào năm trước, sau khi đập nước ở Đèo Thiên Thủy sụp đổ hắn may mắn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cảm thấy thẹn với lòngcoi trọng của Nam Lương Vương, tự sát trước mặt vua tạ tội. Sau khi hắnchết, được Nam Lương Vương Hậu chôn cất, một lần nữa bổ nhiệm một vịtrọng thần trong triều. Vị trọng thần tiền nhiệm này chưa tròn ba tháng, trong đêm giao thừa, bị năm vị hoàng tử Nam Lương dấy binh làm phảnliên lụy đến. Lúc trước năm vị hoàng tử này do Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cầm đầu, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử đi theo, bị mộtlần hành động của Cố Thiếu Khanh đánh tan, lúc trước cả triều chấn động. Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử bị giam lỏng. Tổng binh Phượng Hoàng Quan kia là người của Đại hoàngtử, lúc trước Nam Lăng Duệ đăng cơ, khai ân cách chức hắn, sung quân,phái Lục hoàng tử đến đây trấn thủ Phượng Hoàng Quan.

Cho nên, hôm nay vẫn là Lục Hoàng tử trấn thủ Phượng Hoàng Quan.

Nam Lương vương có mười sáu người con trai, Nam Lăng Duệ đứng thứ tư, cùng với Lục hoàng tử và Thập Hoàng Tử do hoàng hậu sinh ra, xem như ruộtthịt cùng mẹ. Đương nhiên, tuy Nam Lăng Duệ không phải Vân Mộ Hàn, nhưng bởi vì có quan hệ bên nhà mẹ, cũng là anh em bà con ruột thịt. Cho nên, tính ra, Lục hoàng tử và Vân Mộ Hàn là anh em ruột thịt cùng mẹ sinhra, là em ruột đấy, như vậy cũng là biểu ca của nàng.

Sau khi Lụchoàng tử đến Phượng Hoàng Quan, tuân theo chính sách cai trị, trị thủycủa Nam Lăng Duệ, giữ nghiêm Phượng Hoàng Quan, không có nửa điểm saisót, càng ngày càng tài hoa.

Năm trước, sau khi Vân Thiển Nguyệtđến Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến, lại đến Nam Lương giúp cậu tỉnh lại,dùng thân phận Sở phu nhân bái kiến một đám hoàng tử Nam Lương, đươngnhiên cũng có Lục hoàng tử. Lúc ấy nàng vội vã trở về gặp Dung Cảnh,không tiếp xúc nhiều lắm với những vị hoàng tử kia, cho nên, chưa thểnói là hiểu rõ.

Nhưng bất kể thế nào, nàng chỉ biết một điều, Lục hoàng tử này, hôm nay không thể giết.

“Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như thế?” Dung Cảnh cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, cười cười với hắn, “Ta đang nghĩ, hômnay trên tường thành Phượng Hoàng Quan có thể lại xuất hiện Nam Lươngquốc sư hay không. Mười lăm năm trước, một mình ông đánh bại mười lămvạn binh mã Thiên Thánh, hôm nay sau mười lăm năm, ta mang mười vạn binh mã đến đây, không biết ông có đến nữa không?”

Dung Cảnh cười một tiếng, “Mười lăm năm rồi, Nam Lương quốc sư nha, cũng già rồi. Đoán chừng không tới.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau lưng, “Lam giám quân, ngươi cứ nói đi?”

“Nghe nói mười lăm năm trước, Nam Lương quốc sư tuy đánh bại mười lăm vạnbinh mã Thiên Thánh, nhưng bị trọng thương, suýt nữa mất một cái mạng,từ đó bệnh tật không dứt, hôm nay ở Nam Lương chỉ là trên danh nghĩa màthôi.” Lam Y nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, cười cười, “Chỉ mong ông ta không đến! Bằng không, khó tránh khỏi một hồi huyết chiến rồi.”

Lam Y nhìn nàng một cái, thấy dường như nàng chỉ nói vu vơ, mây trôi nướcchảy, trên mặt không ý tứ đặc biệt gì, nàng không nói thêm gì nữa.

Khoảng cách đến cổng thành Phượng Hoàng Quan còn khoảng năm trăm mét nữa, VânThiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, khoát tay chặn sau lưng lại, các binh sĩ lập tức ngừng bước chân.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Phượng HoàngQuan trước mắt, chỉ thấy trên tường thành bóng người lắc lư, một ngườitrong đó mặc một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, dung mạo có chút quen thuộc,đúng là Lục hoàng tử. Trong tay hắn cầm một cái kính viễn vọng hànhquân, đang trông xuống phía dưới. Bên cạnh hắn, trái, phải, sau lưng đều là các tướng lĩnh Phượng Hoàng Quan.

“Thiên Thánh không còn aisao? Vậy mà phái một nữ nhân tới công thành?” Lúc này, giọng Lục hoàng tử vang lên, giọng điệu hết sức nhạo báng.

Hắn dứt lời, trên tường thành Phượng Hoàng Quan lập tức vang lên tiếng cười to, ồn ào.

“Đó là Cảnh Thế tử sao? Sao lại ngồi sau mông nữ nhân thế?” Lục hoàng tửnói năng hung hăng càn rỡ, càng cười nhạo nói: “Ta tưởng Cảnh Thế tửđược thiên hạ tôn sùng, sẽ hào hoa phong nhã đến mức nào chứ? Hôm nayvừa thấy, thì ra cũng không hơn gì, trốn sau lưng nữ nhân, mua danhchuộc tiếng! Đoán chừng người trong thiên hạ đều bị dung mạo như nữ nhân này của ngươi mê hoặc.”

Trên tường thành Phượng Hoàng Quan lạivang lên một tràng cười vang, nhưng rõ ràng không lớn bằng vừa rồi, hiển nhiên là vẫn kiêng kị Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười khẽ một tiếng, nhìn người trên tường thành, cũng không nói lời nào.

“Đại Tướng quân, công thành, giết hắn đi, cũng dám vũ nhục Cảnh Thế tử.” Đằng sau có binh sĩ phẫn nộ hét lớn một tiếng.

“Đúng, công thành! Giết hắn đi.” Các binh sĩ đồng thanh hét to.

“Thì ra Cảnh Thế tử không chỉ có duyên với nữ nhân, mà còn có duyên với namnhân.” Lục hoàng tử đứng trên tường thành, cười lạnh nhìn phía dưới,“Không biết nếu tiểu quan Liên Liên đệ nhất Nam Lương ta và Cảnh Thế tửđứng cạnh nhau,có thể so ra hơn kém không?”

“Đại Tướng quân, nhanh hạ mệnh lệnh!” Các binh sĩ giận dữ, hắn dám so sánh Dung Cảnh và tiểu quan, mọi người lại càng phẫn nộ.

“Nhanh hạ mệnh lệnh! Giết hắn đi!” Tất cả binh sĩ la hét rung trời.

Át hắn tiếng Lục Hoàng tử trên tường thành Phượng Hoàng Quan.

Dung Cảnh vẫn không nói gì, cười nhẹ nhàng, dường như cũng không tức giận.

Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn Lục hoàng tử, nghe tiếng hét lớn của binh sĩsau lưng, hận nàng chưa hạ lệnh, muốn xông đi lên. Nàng chỉ cho bọn họla hét chốc lát, rồi khoát tay chặn lại, thanh âm điếc tai nhức óc bỗngim bặt. Nàng nói với Lăng Liên: “Đưa ta một cây cung và mũi tên.”

Lăng Liên lập tức đưa lên một cây cung và mũi tên cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhận cung tên, thân mình tách khỏi Dung Cảnh một chút, kéo cung lắp tên, nhắm thẳng Lục hoàng tử.

“Các ngươi nói nàng có thể bắn trúng bổn hoàng tử không?” Lục hoàng tử nhìnthấy rõ ràng Vân Thiển Nguyệt kéo cung lắp tên. Hắn cảm thấy thật đángsợ khi binh sĩ bị chọc giận trước mặt, vẫn giữ nguyên đội hình, cũngthật đáng sợ khi Vân Thiển Nguyệt chỉ làm một cử chỉ nhẹ nhàng, lập tứckhông ai nói một tiếng. Quân kỷ quân luật không kém đại doanh thiết kỵnúi Ma Lộc được Cố Thiếu Khanh huấn luyện ngày đêm. Nhưng hắn vẫn khôngthay đổi thái độ, cười hỏi xung quanh.

“Lục hoàng tử, nghe nói võ công Cảnh Thế tử phi rất cao.” Một vị Phó tướng hạ giọng nói.

“Nghe nói vào ngày Diệp Nữ hoàng Nam Cương ám sát Tân đế Thiên Thánh đăng cơ, là nàng cứu được Tân đế, sau này, nàng lại đột nhập vào Kim điện đâmHoàng Thượng Thiên Thánh. Về sau Diệp Nữ hoàng cho người mai phục ámsát, nàng lại cứu Cảnh Thế tử.” Một vị phụ tá cũng hạ giọng nói.

“Hừ, việc Diệp Thiến ám sát là do cố kỵ Dạ Khinh Nhiễm, tình cũ khó quên,sao có thể xuống tay độc ác? Mà nàng đột nhập vào Kim điện ám sát DạKhinh Nhiễm, không phải Dạ Khinh Nhiễm không chống cự chút nào sao? Làmgì có chút bản lãnh nào. Mà Diệp Nữ hoàng mai phục năm trăm người khiếncho Dung Cảnh không đủ sức đánh trả, hắn cũng không lợi hại cho lắm,nàng chạy đến cứu người, vô tình nhặt được cái đuôi, trở thành công laocủa nàng rồi.” Lục hoàng tử khẽ quát, thanh âm không thấp, dưới PhượngHoàng Quan cũng có thể nghe được rõ ràng, “Thiên Thánh không còn nữ nhân sao? Tất cả mọi người yêu chiều một nữ nhân như thế? Vậy mà lại chonàng đi chinh chiến như trò đùa. Thật đúng buồn cười!”

Hắn vừa dứt lời, mũi tên trong tay Vân Thiển Nguyệt bắn “Vèo” ra.

“Bảo hộ Lục điện hạ!” Người bên cạnh Lục hoàng tử hét lớn một tiếng, đồng loạt dựng tấm khiên lên.

Thế nhưng một mũi tên kia căn bản không đủ đến tường thành Phượng HoàngQuan, rơi xuống nửa đường, nhìn qua yếu ớt vô lực, rơi xuống đất vanglên “Cạch” một tiếng không lớn.

Người trên Phượng Hoàng Quan vừathấy, đồng loạt khẽ giật mình, Lục hoàng tử bỏ tấm khiên, ha ha cườinhạo, “Quả nhiên là nữ nhân, năng lực kém như vậy!”

Mười vạn binhsĩ sau lưng Vân Thiển Nguyệt cũng không dám tin, nhất là năm vạn binhmã Đại Quân Doanh Tây Sơn, bọn họ từng thấy lúc Cảnh Thế tử phi điểmbinh, một cây kiếm ngọc đâm xuyên qua sắt lá. Tấm sắt kia mười người đàn ông cùng đâm cũng không thủng. Thế nhưng hôm nay... Chẳng lẽ Cảnh Thế tử phi kiếm thuật rất tốt, mà tiễn thuật quá kém?

“Lấy thêm một mũi tên đến.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

Lăng Liên lại đưa cho Vân Thiển Nguyệt một mũi tên.

Vân Thiển Nguyệt kéo cung lắp tên lần nữa, nhắm ngay Lục hoàng tử, động tác của nàng cực kỳ chuẩn, điệu bộ rất chăm chú, trong mắt chỉ có mục tiêu, dường như người bị nàng nhìn chằm chằm, không làm sao chạy được. Giâylát, “Vèo” một tiếng, mũi tên bay về phía Lục hoàng tử lần nữa.

Bên trên Phượng Hoàng Quan lại lần nữa vang lên âm thanh “Bảo hộ Lục điệnhạ”, ngay sau đó tấm khiên được dựng lên, che chắn Lục hoàng tử.

Mũi tên lại rơi “Cạch” xuống đất lần nữa, vẫn yếu ớt vô lực.

“Ta thấy, hay ngươi trở về thêu hoa đi! Một nữ nhân điều binh cái gì? Đánhtrận cái gì? Làm chuyện đàn ông, quả thực là chuyện cười.” Lục hoàng tửxấc xược cười nhạo, “Ngày ngày nhìn dung mạo này của Cảnh Thế tử, khôngđiên loan đảo phượng, lại khăng khăng lãnh binh đi chịu khổ, đây cũngkhông phải nơi cho các ngươi chơi trò tình thú.”

“Lấy thêm mũi tên!” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, nói với Lăng Liên.

Lăng Liên lại đưa cho Vân Thiển Nguyệt một mũi tên.

Vân Thiển Nguyệt lần nữa kéo cung lắp tên, nhắm ngay hắn, “Vèo” một tiếng,mũi tên lại bay về phía Lục hoàng tử lần nữa. Kết quả giống hai lầntrước. Ba mũi tên song song rơi xuống, như là ba anh em.

Lúc này, tất cả mọi người trên Phượng Hoàng Quan đều ồn ào cười to.

Lục hoàng tử cười nhạo hô to, thật là khinh thường càn rỡ, “Gối thêu hoa,trông thì ngon mà không dùng được! Mất mặt xấu hổ! Trở về đi!”

“Trở về đi! Trở về...” Binh sĩ Nam Lương đều cười đuổi người, lo lắng trước đều đã tan biến hết.

Binh mã Thiên Thánh cũng đều cảm thấy ba mũi tên này không tới nổi tườngthành người ta, thật sự nhụt chí, đối với sự cười nhạo của binh sĩ NamLương, trong lòng vừa tức vừa giận, đều nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong bực bội lộ ra ai oán.

“Lấy cho Đại Tướng quân nhà ngươi thêm một mũi tên.” Dung Cảnh rốt cục mở miệng, trong giọng nói tựa như nén cười.

Lúc này Lăng Liên ôm bao đựng tên đến, đưa tới trước ngựa.

Dung Cảnh tự tay cầm một mũi tên, đưa cho Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng cười nói: “Lần này chuẩn một chút.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt nhận mũi tên, cười cười với hắn, chốc lát, cũng cườicười Lục hoàng tử trên tường thành. Lục hoàng tử thấy rõ ràng, ngẩn ngơ. Nàng kéo cung lắp tên, không dừng lại chút nào, mũi tên bay “Vèo” vềphía hắn.

Nhanh như điện xẹt, giống như rời dây cung.

NamLương binh sĩ cười chưa khép miệng, trước mắt lóe lên, “Phập” mộttiếng, tiếng mũi tên đâm rách thân thể, Lục hoàng tử trúng tên, thân thể ngã xuống mặt đất.

“Lục điện hạ!” Nam Lương binh sĩ đồng thanhkinh hô, hộ vệ ở gần vội vàng nâng hắn dậy. Chỉ thấy hắn trúng tên giữangực, mọi người lập tức kinh hãi.

Binh sĩ Thiên Thánh lập tức bật ra một tràng tiếng hoan hô, rốt cục hãnh diện.

Vân Thiển Nguyệt để cung tên xuống, giảo hoạt cười nói với Dung Cảnh:“Chàng sớm lấy mũi tên cho ta, ta đã sớm bắn trúng hắn rồi.”

Dung Cảnh cười khẽ, ôn nhu nhìn nàng một cái, cười nói: “Đúng vậy, lần sau ta nhớ sớm lấy mũi tên giúp nàng.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lúc này, trong Phượng Hoàng Quan có hai quảđạn tín hiệu bay lên không, sắc mặt nàng khẽ giật mình, hắng giọng quátlạnh, “Nổi trống! Lập tức công thành, đánh hạ Phượng Hoàng Quan!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận