Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 4 - Chương 91: Ban tên Yến Quy
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Hắn tình nguyện nàng ngốc một chút, cái gì cũng đều giao cho hắn sao?

Vân Thiển Nguyệt ôm hông Dung Cảnh, đầu tựa vào ngực hắn, đời trước đã quen sống suy đi nghĩ lại, tâm tư kín đáo đến không thể bỏ sót một chút, đời này nàng đã thật sự mệt mỏi, mặc dù phải đợi tới năm mười sáu tuổi, trong mười lăm năm kia của nàng hơn phân nửa đều lo ứng phó lão hoàng đế trùm tấm lưới lớn lên người nàng, mỏi mệt phiền chán, hôm nay có hắn, nàng liền tin tưởng hắn hoàn toàn, giao hết từ trong ra ngoài cho hắn.

Có một số việc, nàng không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu. Loại cảm giác an nhàn này làm cho nàng trầm mê.

Dung Cảnh cúi đầu nhìn bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Vân Thiển Nguyệt, ngọc dung ôn nhu, ánh mắt như nước, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhợt nhạt ấm áp.

Hai người cứ ôm như vậy, cho đến khi ở cửa vang lên một tiếng ho khan quen thuộc, thì Vân Thiển Nguyệt mới chui ra khỏi lòng Dung Cảnh, ló đầu nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa thì mắt liền sáng lên.

“Bản Thái tử có quấy rầy hai vị không?” Ngọc Tử Thư đứng dựa người vào cửa đầy tao nhã, cười mà như không cười hỏi.

Dung Cảnh từ từ xoay người lại, nhìn thoáng qua Ngọc Tử Thư, ấm giọng nói: “Đúng là hơi quấy rầy. Nếu ta là ngươi, thì tất nhiên sẽ không nói lời nào.”

“Hai ngày nay, BảnThái tử ăn gió nằm sương, vừa mệt vừa đói, hôm nay trước ngực đã sắp dán vào sau lưng rồi, thật xin lỗi, không thể không quấy rầy!” Đang khi nói chuyện, Ngọc Tử Thư đã cất bước đi vào.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Thư, thấy trên cẩm bào hoa lệ hơi nhăn, mặc dù vẫn sạch sẽ, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra mùi vị phong trần, nàng hỏi: “Ăn gió nằm sương, huynh đã đi đâu?”

“Rừng hoa đào mười dặm.” Ngọc Tử Thư nói.

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “La Ngọc ở rừng hoa đào mười dặm?”

“Ừ!” Ngọc Tử Thư gật đầu, đi tới trước giường êm, lười biếng ngồi lên, lộ ra vẻ mệt mỏi, nói với Dung Cảnh: “Ta muốn ăn Bát trân giò, Da gà giòn xông khói, Thịt kho cá chép, Thịt bò chưng tương……”

Một hơi kêu hơn mười món ăn.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Ngọc Tử Thư, “Đói đến như vậy?”

Ngọc Tử Thư gật đầu, “Rất đói.”

Dung Cảnh quay mặt ra ngoài ấm giọng hỏi thăm, “Thanh Thường, đã nghe rõ chưa?”

Giọng nói ẩn ẩn ý cười của Thanh Thường vang lên, “Bẩm Thế tử, đã nghe được, Ngọc Thái tử thật sự đã vô cùng đói.” Nói xong liền xoay người vội vã chạy đến phòng bếp nhỏ.

“La Ngọc đâu? Vẫn ở Thương gia sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm.

Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Muội ấy ở trong Vô Hồi cốc trên núi Cửu Hoàn sơn phía sau rừng hoa đào mười dặm.”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, đây chính là Vô Hồi cốc có đi không có về, hỏi: “Cứu về rồi sao?”

Ngọc Tử Thư xoa bóp trán, “Không có, sau khi huynh đến thì muội ấy không muốn về.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Tiểu nha đầu kia nói, nơi đó có sông có núi, có người chơi với muội ấy, nên vui đến quên cả trời đất.” Ngọc Tử Thư nói một cách bất đắc dĩ: “Ta thật sự đã đi một chuyến vô ích mà, cô cô và Tử Tịch không đi mà mặc kệ muội ấy mới là sáng suốt.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, không về thật sự đúng như tính tình của La Ngọc, ở đâu cũng có thể nuôi sống nàng được.

“Đây là dùng Ẩn Linh thuật?” Ngọc Tử Thư nghiêng đầu nhìn đứa bé đang nằm trên giường êm.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới đứa bé bị nàng ném qua một bên, gật đầu, phất nhẹ tay, Ẩn Linh thuật biến mất, trở lại gương mặt vốn có, nàng hỏi: “Huynh có thể nhìn ra được sao?”

Ngọc Tử Thư “Ừ” một tiếng, “Ở bên cạnh Hoa Vương thúc và cô cô mưa dầm thấm đất được chút ít, nên có thể nhìn ra.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn đứa bé, nói lại đơn giản những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay cho huynh ấy nghe.

Ngọc Tử Thư nghe xong liền nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Muội muốn ta mang Dạ Thiên Tứ đi sao?”

“Trước kia là có suy nghĩ này, hôm nay ư, nó được phong làm Bình Vương, muội cũng không biết còn có thể mang đi được không nữa.” Vân Thiển Nguyệt nhìn qua Dung Cảnh, “Chàng nói xem?”

Dung Cảnh nói một cách thản nhiên: “Đông Hải thái bình, quốc thái dân an, mấy trăm năm nữa cũng sẽ không sao. Nó cần phải bình an và không thể gây trở ngại cho chúng ta. Mang đi đi! Ở lại bên cạnh chúng ta, luôn sẽ bó tay bó chân. Chuyện hôm nay, mặc dù Dạ Khinh Nhiễm thử thăm dò lòng của nàng, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn ta có tin hay không, thì vẫn không biết được.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi Ngọc Tử Thư: “Huynh có sợ rắc rối không?”

Ngọc Tử Thư cười lắc đầu, “Rắc rối thì không sợ, nhưng ta không muốn nuôi con thay người khác.”

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, “Là con của cô cô muội.”

“Nếu là con của muội thì ta còn có thể suy nghĩ.” Ngọc Tử Thư lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Thư thật thật chăm chú một cái, “Một vạn lượng bạc.”

“BảnThái tử không bị lợi ích hấp dẫn.” Ngọc Tử Thư lắc đầu.

“Hai vạn lượng bạc.” Vân Thiển Nguyệt tăng giá.

Ngọc Tử Thư nháy nháy mắt, “Một tháng hai vạn lượng bạc.”

“Khẩu vị của huynh thật lớn! Không được.” Vân Thiển Nguyệt liền phản đối. Cái gì kêu là không bị lợi ích hấp dẫn, hắn đang trả giá đó, nàng nói: “Nửa năm hai vạn lượng bạc.”

“Vụ mua bán này không có lời, không làm!” Ngọc Tử Thư lắc đầu.

“Vậy muội nhờ mẹ chăm sóc nó.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Ngọc Tử Thư nói một cách thật chậm rãi: “Tử La chính là đi theo bên cạnh Thanh di được dì chăm sóc đó, bây giờ muội thấy muội ấy như thế nào? Chẳng lẽ trong tương lai muội muốn nó trở thành Tử La thứ hai?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, đương nhiên nàng không muốn, như vậy thì sẽ thật đau đầu, nhưng vẫn nói: “Một tháng hai vạn lượng bạc cũng quá mắc đi.”

“BảnThái tử đích thân dạy dỗ. Muội nói có đáng giá không?” Ngọc Tử Thư hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.

Dung Cảnh bỗng cười khẽ, ấm giọng nói: “Nếu do đích thân Ngọc Thái tử dạy, thì cứ quyết định như vậy đi.”

Ngọc Tử Thư nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên, nói với Dung Cảnh: “Vẫn là Cảnh Thế tử hào phóng, nữ nhân này nha, luôn keo kiệt như vậy.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nhấc chân đạp Ngọc Tử Thư một cước, nói một cách hung ác: “Không được phép dạy dỗ ra cho muội một cây hoa đào nát. Tử Tịch cũng được đích thân huynh dạy dỗ đó! Trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Ngọc Tử Thư thực sự bị Vân Thiển Nguyệt đạp một cước, cười nói: “Những thứ đó đều là giả mà thôi, không tin muội không nhìn ra.”

Vân Thiển Nguyệt “Hừ” một tiếng, đương nhiên nàng nhìn ra được, đứa bé kia thoạt nhìn phong lưu phóng đãng, nhưng kỳ thật bị bệnh khiết phích nhẹ, giống như Nam Lăng Duệ vậy, thảo luận xong chuyện này, nàng lại hỏi: “Đưa Dạ Thiên Tứ đi, như vậy tiếp theo phải làm sao đây? Chẳng lẽ để đứa bé này chống đỡ? Nó mắc thiên tật, không sống được mấy ngày đi?”

“Nhờ nương làm Định thuật cho nó đi! Cho uống thuốc tốt, có thể sống lâu được thêm mấy ngày.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Tử Thư vươn tay bắt mạch cho đứa bé này, một lát sau mới khẽ thở dài, “Hóa ra làThiên tật, chẳng trách Vân nhi nguyện ý lấy nó để đổi Dạ Thiên Tứ, thoạt nhìn lòng dạ của muội ấy cứng rắn, nhưng thật ra thì rất mềm.”

Dung Cảnh nhíu mày, “Ngươi thật hiểu nàng ấy.”

“Đương nhiên ta hiểu muội ấy rồi.” Ngọc Tử Thư cười mà như không cười nhìn Dung Cảnh một cái, “Hiểu rõ hơn ngươi nhiều.”

“Vậy thì thế nào? Bây giờ nàng đã gả cho bảnThế tử rồi.” Dung Cảnh ôm chặt vòng eo của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, hai người này, bắt đầu ngây thơ thì cứ như vẫn con con nít ấy, nhắc nhở: “Cơm tới rồi!”

Ngọc Tử Thư vội vàng đứng lên, đi tới bên bàn ngồi xuống.

Thanh Thường bưng khay vào, bày từng đĩa từng đĩa ra trước mặt Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư không để ý đến trận đấu võ mồm ngắn ngủi với Dung Cảnh lúc nãy nữa, mà bắt đầu ăn vội ăn vàng.

Lần đầu tiên Dung Cảnh thấy được bộ dáng ăn như hổ đói phía sau sự ưu nhã của Ngọc Thái tử, nói với hắn ta: “Thật nên vẽ lại, một khi tướng ăn này truyền ra ngoài, thì danh dự của Ngọc Thái tử liền biến mất sạch sẽ.”

“Thế tử phi của ngươi mà đói bụng đến sắp chết thì mười bản Thái tử cũng không bằng muội ấy. Tốt nhất là cùng vẽ lại luôn.” Ngọc Tử Thư nói.

Dung Cảnh nghe thấymấy chữ “Thế tử phi của ngươi” thì cánh môi liền dâng lên một nụ cười, bỏ đi ý niệm trong đầu, “Tha cho ngươi!”

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hai người nữa, xoay người đi tới giường, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy cuốn sách mà mẹ nàng đưa cho Dung Cảnh, bắt đầu luyện.

Dung Cảnh nhìn nàng một cái, cũng không ngăn cản.

Sau nửa canh giờ, Ngọc Tử Thư cơm nước no nê, liền khôi phục lại hình tượng Ngọc Thái tử ưu nhã ôn hòa, dường như người mới gió cuốn mây tan lúc nãy không phải là hắn ta vậy. Thanh Thường nhìn Ngọc Tử Thưđầy bội phục một cái, dọn dẹp những đồ ăn còn thừa lại rồi lui ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt học Định thuật do Vân tộc lập ra được mấy phần, nhưng nếu giữ trong thời gian dài thì vẫn còn chưa đủ lực, cần phải luyện thêm mấy ngày, nàng hỏi Ngọc Tử Thư, “Huynh tính khi nào thì đi?”

“Ngày mai!” Ngọc Tử Thư nói.

“Nhanh như vậy?” Vân Thiển Nguyệt cau mày, mỗi lần hắn đến, thì nàng sợ nhất là nghe thấy hắn đi.

Ngọc Tử Thư nhìn ra sự lưu luyến của Vân Thiển Nguyệt, cũng lộ ra một tia lưu luyến, nói một cách bất đắc dĩ: “Mấy năm nay, phụ hoàng vất vả chính sự, thân thể tuổi già đã không xong, rất dễ mệt nhọc. Huynh là Thái tử, theo lý nên phân ưu. Hiện tại Hoa thúc thúc và cô cô cũng không trở về, Tử Tịch tới cũng không muốn đi, nếu huynh còn ở đây nữa, thì chính sự của Đông Hải đều sẽ chồng chất lên người Phụ hoàng, ông ấy sẽ không chịu nổi.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ cũng đúng, gật đầu, “Vậy cũng được!”

“Ngày mai ngươi đi? Mang ta theo.” Bỗng nhiên, tiếng của Nam Lăng Duệ vang lên ở ngoài cửa.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, liền thấy Nam Lăng Duệ đi từ ngoài vào, nàng nghĩ, không biết ở ở sau lưng nàng mấy người ở lại Thiên Thánh kia đang làm gì, ngày này qua ngày khác đều không thấy bóng dáng.

“Ngươi xác định muốn đi cùng ta?” Ngọc Tử Thư nhìn Nam Lăng Duệ đi vào nhướng mày.

“Nói nhảm, nếu không, trẫm mở miệng nói với ngươi làm gì?” Nam Lăng Duệ quát một tiếng.

“Không ở lại đây xem kịch hay sao?” Ngọc Tử Thư lại hỏi.

“Nào quan trọng bằng mỹ nhân Lạc Dao của ta, không xem.” Nam Lăng Duệ lắc đầu, một bộ dáng rất khẩn cấp.

“Nếu dọc đường ngươi chăm sóc em bé giúp ta, thì ta sẽ suy nghĩ đồng ý với ngươi.” Ngọc Tử Thư nói.

Nam Lăng Duệ nhíu mày, “Em bé nào? Cái vật nhỏ Dạ Thiên Tứ kia sao?”

Ngọc Tử Thư từ chối cho ý kiến, “Sao?”

“Mang nó theo làm gì? Chỉ là một tiểu tai họa mà thôi, sao không bị rượu độc độc chết đi!” Nam Lăng Duệ đặt mông ngồi xuống chỗ mà lúc trước Ngọc Tử Thư đã ngồi, độc miệng nói.

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp hắn một cước, phản bác: “Không được, ca chạy về Nam Lương đi, giam cha làm trâu làm ngựa cho ca, ca lại chạy đến Đông Hải tìm nữ nhân, còn ra thể thống gì?”

Nam Lăng Duệ “Hừ” một tiếng, “Muội còn giam lấy nương đó!”

“Nương phải chăm sóc lão già họm hẹm chu toàn đạo hiếu.” Vân Thiển Nguyệt liền nói lại.

“Ca cưới vợ về cho ông ôm cháu, ông càng vui hơn nữa kìa, đây là sự hiếu thảo lớn nhất.” Nam Lăng Duệ liếc Vân Thiển Nguyệt một cái.

Vân Thiển Nguyệt liền nghẹn lời, không phản bác được, liền phá đài: “Lạc Dao người ta vẫn chờ ca sao? Thanh niên tài tuấn Đông Hải có rất nhiều.”

Nam Lăng Duệ bắt lấy Ngọc Tử Thư, “Đi ngay bây giờ.”

Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Mệt, không đi nổi.”

Nam Lăng Duệ nhìn hắn ta nói: “Một vạn lượng bạc.”

Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Hai vạn lượng bạc cũng không đi.”

“Trên đường đến Đông Hải, ngoài chuyện ăn ngủ ta chi ra, lại thêm mười vạn lượng bạc nữa, thế nào?”

Ngọc Tử Thư nháy nháy mắt, “Hai mươi vạn lượng bạc.”

“Ngọc Thái tử, ngươi thật biết làm ăn.” Nam Lăng Duệ lành lạnh nhìn Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư nói một cách bất đắc dĩ: “Không có biện pháp, ai kêu BảnThái tử yêu dân như con đây, phải tận hết sức lực để tạo phúc cho Đông Hải!”

“Được, vậy thì hai mươi vạn lượng bạc, đi ngay bây giờ.” Nam Lăng Duệ cắn răng một cái.

Ngọc Tử Thư liền đứng bật dậy, trong nháy mắt cả người liền có tinh thần, nơi nào có nửa điểm phong trần mệt mỏi? Gật đầu một cách thống khoái, “Được, vậy bây giờ liền lên đường!”

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn Ngọc Tử Thư, “Ngọc Thái tử, ngài thật yêu bạc!” Mới chớp mắt đã lừa gạt được bấy nhiêu rồi?

“Vân nhi, muội phải nói huynh rất yêu con dân của huynh!” Ngọc Tử Thư sửa đúng.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, “Huynh cần nhiều bạc như vậy làm gì? Đông Hải quốc giàu có, còn thiếubạc sao?”

“Xây học đường, làm công ích, xây dựng thuỷ lợi, chỉnh đốn nông nghiệp, rất nhiều chỗ cần dùng.” Ngọc Tử Thư sửa sang lại cẩm bào, “Nên đương nhiên tiền càng nhiều càng tốt.”

“Dung Cảnh, chàng nói Đông Hải sẽ an bình một trăm năm là sai rồi, nó sẽ an bình ngàn năm.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nói vớiDung Cảnh.

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, “Sau này chúng ta cũng sẽ làm cho thiên hạ này an bình.”

Ánh mắt Ngọc Tử Thư lóe lên, Nam Lăng Duệ liếc Dung Cảnh một cái.

“Thanh Ảnh, nhanh ôm Dạ Thiên Tứ tới cho Ngọc Thái tử.” Dung Cảnh như không nhìn thấy thần sắc của hai người, ra lệnh một tiếng.

Thanh Ảnh rơi nhẹ xuống, ôm Dạ Thiên Tứ vào phòng.

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, bước nhanh một bước nhận lấy Dạ Thiên Tứ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đầy lưu luyến, nói: “Đệ đến Đông Hải phải nghe lời ca ca này đó.” Nàng chỉ chỉ Ngọc Tử Thư, “Ca ấy là người tỷ tỷ của đệ tín nhiệm nhất, chờ yên ổn rồi, tỷ tỷ lại đi đón đệ.”

Dạ Thiên Tứ khóc “Oa” lên một tiếng.

“Vật nhỏ này thật sự có thể nghe hiểu lời nói của muội.” Nam Lăng Duệ “Hừ” một tiếng.

“Ngoan, không được khóc, đệ là nam tử hán. Sau này đệ sẽ không tên Dạ Thiên Tứ nữa, đệ tên là……Ừm……” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được cái tên nào, liền hỏi Dung Cảnh, “Đổi tên cho đệ ấy, đệ ấy tên gì đây?”

Dung Cảnh cười nói: “Nhị hoàng tử Đông Hải phong lưu thiên thành, hồng nhan vô số. Đệ ấy có một đứa con riêng cũng không kỳ quái, thấy sao?”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, “Tử Tịch còn nhỏ.”

“Nhỏ?” Dung Cảnh nhướng mày, nhắc nhở: “Vân Thiển Nguyệt, đệ ấy chỉ nhỏ hơn nàng một chút mà thôi, những chuyện, những tiếng tăm mà đệ ấy đã làm ra kia, cho dù là ai thì cũng đều không nhìn ra đệ ấy còn nhỏ.”

“Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh của đệ ấy, đệ ấy còn phải đại hôn nữa đó.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Lỡ chuyện này ảnh hưởng đệ ấy tìm được cô gái tốt, thì sao đây?”

“Vậy thì không phải là chuyện của chúng ta.” Dung Cảnh nhìn qua Ngọc Tử Thư, chậm rãi hỏi, “Ngọc Thái tử mang đứa bé theo bên người dạy dỗ, dễ sinh nghi ngờ nhất, cũng không thể nói là con của Ngọc Thái tử, đúng không?”

Ngọc Tử Thư cười một tiếng, “Cũng đúng! Hậu quả do chính đệ ấy gây ra, chuyện này liền để đệ ấy gánh. Cũng nên cho đệ ấy một bài học.”

“Vậy đặt tên gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai nam nhân kẻ xướng người họa chuẩn bị đẩy đứa bé cho Ngọc Tử Tịch, nàng cảm thấy thật sự là tim của một người so với một người còn đen hơn.

“Ngọc Thái tử đặt đi!” Dung Cảnh nói.

“Yến Quy!” Ngọc Tử Thư suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ngọc Yến Quy……” Vân Thiển Nguyệt thưởng thức một chút, cảm thấy khá hay, cười gật đầu nói Dạ Thiên Tứ đang khóc: “Liền gọi là Ngọc Yến Quy đi! Quên họ Dạ của đệ đi, từ nay về sau, đệ họ Ngọc. Đừng khóc, vốn quả Sinh Tử đến từ Đông Hải, đệ và Đông Hải cũng xem như có duyên. Đây là phúc phận.”

Bàn tay nhỏ bé của Dạ Thiên Tứ ném cây trâm đi, bắt lấy vạt áo của Vân Thiển Nguyệt, khóc lớn không ngừng.

Vành mắt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, hứa hẹn: “Đệ ngoan ngoãn đợi ở Đông Hải, chờ ngày nào đó tỷ rảnh rỗi không chừng sẽ đến thăm đệ.”

Mũi Dạ Thiên Tứ vẫn thút thít, khóc một cách tủi thân.

Nam Lăng Duệ vươn một tay túm lấy Dạ Thiên Tứ ra khỏi lòng Vân Thiển Nguyệt, nói một cách ghét bỏ: “Từ nhỏ ngươi đã không được người khác chào đón, hôm nay tìm gia đình mới cho ngươi, là phúc phận mà người khác có cầu cũng không cầu được, xem như mệnh ngươi tốt, khóc cái gì? Đi!” Nói xong liền ôm nó đi ra ngoài, cảnh cáo: “Nếu ngươi còn khóc một tiếng, ta liền ném ngươi xuống nước.”

Vốn Dạ Thiên Tứ đang khóc lớn, nghe vậy liền tắt tiếng.

Ngọc Tử Thư cười khẽ, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, “Vân nhi, ta đi đây.”

Vân Thiển Nguyệt bước lên trước một bước ôm Ngọc Tử Thư, Dung Cảnh lại vươn một tay kéo nàng vào lòng, nói với Ngọc Tử Thư như tiễn khách: “Ngọc Thái tử thuận đường xuôi gió.”

Ngọc Tử Thư nhíu mày, “Cảnh Thế tử cần phải coi chừng, bây giờ Nhiễm Tiểu Vương gia làm Đế, hắn ta cũng không giống Dạ Thiên Dật.” Dứt lời, hắn liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, lời ít mà ý nhiều, “Vân nhi cũng cẩn thận một chút!”

“Đương nhiên sẽ coi chừng.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi: “Chừng nào huynh lại đến?”

Ngọc Tử Thư đi ra ngoài, không quay người lại, khoát tay một cái nói: “Không tới nữa, lần sau muội đến thăm huynh.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt đồng ý đầy sảng khoái.

Dung Cảnh ra lệnh cho Thanh Ảnh, “Tiễn Ngọc Thái tử ra khỏi thành.”

“Dạ!” Thanh Ảnh liền lên tiếng.

Ngọc Tử Thư ra khỏi phòng, cùng Nam Lăng Duệ đang ôm Dạ Thiên Tứ rời khỏi Tử Trúc Viện.

Hai người vừa đi, thoáng chốc trong phòng liền trống vắng, trong lòng Vân Thiển Nguyệt liền thấy hơi khó chịu. Nàng thích người thân của nàng đều có thể vây quanh bên cạnh nàng, hôm nay muốn gặp, thì liền gặp, trò chuyện vài ngày, uống trà một lát, mà không phải một ở trời Nam một ở biển Bắc, muốn gặp cũng chỉ có thể nhớ đến mà không gặp được.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, biết nàng vẫn còn lưu luyến, nên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không nói lời nào mà chỉ vỗ nàng như an ủi đứa bé.

Sau một lúc lâu, ngoài Tử Trúc Lâm vang lên tiếng của Dung Tích, “Thế tử, Văn công công trong cung phụng ý chỉ của Tân hoàng, đến đây mời ngài tiến cung.”

Lưu luyến không thôi của Vân Thiển Nguyệt liền bị nuốt hết vào bụng, chui ra khỏi lòng Dung Cảnh.

“Chuyện gì?” Dung Cảnh hỏi.

“Đệ hỏi thì Văn công công nói là Tân hoàng chỉ ra lệnh tới mời ngài. An Vương, Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương cũng đã tiến cung.” Dung Tích nói.

Dung Cảnh cúi đầu ôn nhu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Chắc là thương nghị chuyện Tân đế đăng cơ, có lẽ ta sẽ về trễ một chút, nàng không cần chờ ta, cứ ngủ trước đi.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, lúc trước là do Dạ Thiên Tứ quá nhỏ, nên tất nhiên không có làm đại điển đăng cơ gì, bây giờ Dạ Khinh Nhiễm tôn di chiếu kế vị, nên đương nhiên muốn mau sớm cử hành đại điển đăng cơ, nàng gật đầu.

Dung Cảnh sửa sang lại cẩm bào, chậm rãi ra khỏi phòng.

Nhìn thân ảnh Dung Cảnh rời khỏi Tử Trúc Viện, Vân Thiển Nguyệt đứng bên cửa sổ, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, Tử Trúc Lâm bị bao phủ trong một mảnh hoàng hôn.Trong lòng nàng cũng hơi tối tăm nặng nề mờ ảo.

Thanh Thường đi đến, nhẹ giọng nói: “Thế tử phi, nô tỳ ôm Bình Vương xuống ạ!”

Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nhìn đứa bé kia một cái, gật đầu, “Đi đi!”

Thanh Thường ôm đứa bé kia đi xuống.

Trong đầu Vân Thiển Nguyệt đang nghĩ tới tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay, phong vân biến hóa, quả nhiên chỉ trong lúc sớm tối. Nhớ tới tình cảnh khi mới gặp gỡ Dạ Thiên Dật, nhớ tới tình cảnh khi mới gặp gỡ Dạ Khinh Nhiễm, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Khinh Noãn. Nàng khẽ thở dài một hơi.

Với Dạ Khinh Nhiễm, nàng không nhìn thấu.

Với Dạ Thiên Dật, nàng không muốn nhìn thấu, không muốn hiểu.

Với Dạ Khinh Noãn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn nàng ta.

Ba người này, tính cách khác lạ, khác biệt cực kỳ lớn, từ nhỏ nàng đã biết. Nhìn bọn họ đi từng bước đi lên một quỹ đạo như vậy. Nàng biết, trước mặt người nào cũng đều là một con đường không thể quay lại nữa. Chỉ cần đi lên, thì sẽ không thể quay đầu lại nữa. Kể cả nàng và Dung Cảnh, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

“Lăng Liên, Y Tuyết!” Vân Thiển Nguyệt quay mặt ra ngoài kêu một tiếng.

“Tiểu thư!” Hai người liền đi đến, thấy bóng lưng nặng nề hiếm thấy của Vân Thiển Nguyệt, liền biết có chuyện muốn dặn dò.

“Hoa Lạc và Thương Lan vẫn còn đang bảo vệ Trầm Chiêu sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Dạ!” Hai người cùng nói.

“Mấy ngày qua, Trầm Chiêu có chuyện gì không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Hai người lắc đầu, “Không có, bên cạnh Trầm Chiêu đều yên bình.”

“Chép lại các cọc ngầm của Hồng các trong hoàng cung cho ta một bản.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Sau khi thuộc hạ và Y Tuyết tới bên người Tiểu chủ, thì Hoa Sênh tỷ tỷ liền dặn dò chúng ta một lòng đi theo tiểu thư, không cho chúng ta phân tâm, nên đã chuyển giao những chuyện mà chúng ta đang quản lý cho Hoa Lạc và Thương Lan.” Lăng Liên nhẹ giọng nói: “Bây giờ Tiểu chủ muốn cọc ngầm của Hồng các ở hoàng cung thì chỉ có thể tìm Hoa Lạc lấy danh sách.”

“Hiện tại liền truyền tin cho Hoa Lạc, kêu hắn tới một chuyến.” Vân Thiển Nguyệt ra lệnh.

“Dạ!” Lăng Liên liền lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đứng bên cửa sổ, yên lặng chờ. Từ khi Hồng các rơi vào trong tay nàng, nàng vẫn luôn không cho nó phát huy tác dụng, đều chỉ dựa vào Dung Cảnh. Trước kia nàng cho rằng dựa vào hắn không có gì xấu cả, nàng muốn tìm một bến cảng, trùng hợp hắn lại chính là bến cảng đó, nàng muốn nghỉ ngơi, hắn liền chống đỡ cho nàng một bầu trời xanh mà không chút do dự; nhưng hôm nay nàng mới biết, cứ tiếp tục như vậy thì không được. Muốn dựa vào bến cảng của hắn tránh gió, thì bây giờ còn chưa phải lúc.

Hoa Lạc tới rất nhanh, không lâu sau liền đi tới Tử Trúc Viện, thân người rơi nhẹ nhàng xuống, đẩy cửa ra đi vào, nói với Vân Thiển Nguyệt như đang tán gẫu: “Cuối cùng Tiểu chủ cũng nhớ tới ta, ta còn tưởng rằng Tiểu chủ ở trong hương ôn nhu vui đến không nhớ nổi chúng thuộc hạ rồi đó!”

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, thấy gương mặt vẫn tuấn mỹ đến rạng rỡ, dung mạo như hoa đào tuấn mỹ vô cùng củaHoa Lạc, tâm tình đang tối tăm nặng nề của nàng nhìn thấy thần sắc viết rõ ràng hai chữ bất mãn của hắn ta liền sáng sủa hơn mấy phần, cười cười, nói một câu không liên quan gì, “Hoa Lạc đã đến tuổi cưới vợ rồi!”

Hoa Lạc sửng sốt.

“Hai ngươi biết hắn ta thích ai không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi Lăng Liên và Y Tuyết.

Lăng Liên và Y Tuyết liếc nhìn Hoa Lạc, mím môi cười, “Hắn ta thích tiểu thư ngài.”

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.

Hoa Lạc gật đầu, “Đúng đó, ta thích Tiểu chủ, đáng tiếc Tiểu chủ đã gả cho người khác rồi.” Hoa Lạc thấy Vân Thiển Nguyệt đang cười nhìn hắn, liền nói một cách u oán: “Ta không đánh lại Cảnh Thế tử a.”

Vân Thiển Nguyệt như không nghe thấy, lại bỗng nói, “Tiểu cô nương Phong Lộ kia cũng chưa gả cho người khác đó!”

Bước chân của Hoa Lạc khựng lại một chút.

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng “Ha”, nói cực kỳ chậm: “A, ta biết rồi, thì ra người trong lòng Hoa Lạc là Phong Lộ nha.”

Mặt Hoa Lạc đỏ lên, liền nổi giận, nói hơi oán hận: “Ta thấy tâm tình của Tiểu chủ rất tốt, nếu đã không muốn gặp ta, vậy thì thuộc hạ đi đây.” Hoa Lạc xoay người muốn đi.

Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Trở lại! Mỗi ngày ngươi được phép chọc tiểu nha đầu Phong Lộ kia tới khóc, lại không cho phép ta vạch trần sao?”

“Tiểu nha đầu kia, ta mới không thích muội ấy.” Hoa Lạc “Hừ” một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, cũng không quan tâm lời này thật hay giả, nhưng có điều,trong lúc nói mấy câu như vậy, đúng là tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn. Nàng vươn tay, nói với Hoa Lạc: “Đưa danh sách ở hoàng cung cho ta.”

Hoa Lạc thấy nàng ấy nói đến chính sự, thì cũng trở nên nghiêm túc, lắc đầu, “Không có danh sách, đều nằm trong đầu thuộc hạ. Tiểu chủ muốn biết, vậy để thuộc hạ nói cho Tiểu chủ.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Lăng Liên và Y Tuyết liền ra khỏi phòng, cùng nhất trí canh giữ ở cửa. Mặc dù nơi này là Tử Trúc Viện, nhưng các nàng cũng phải cẩn thận từng ly từng tí.

Hoa Lạc nhỏ giọng nói ra danh sách cọc ngầm trong hoàng cung cho Vân Thiển Nguyệt nghe, Vân Thiển Nguyệt qua tai không quên, sau khi nghe xong liền suy nghĩ một lát, rồi cười nói: “Chôn cũng thật tuyệt diệu.”

“Trừ cọc ngầm của hoàng cung ra, còn có cọc ngầm trong kinh thành nữa, Tiểu chủ có muốn biết không?” Hoa Lạc lại hỏi.

“Nói luôn đi!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Hoa Lạc lại nói một lần.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt nghe xong liền híp mắt, gật đầu, “Ngược lại đều có chút công dụng.”

“Hồng các không có phế nhân và người vô dụng.” Hoa Lạc nói.

Đương nhiên Vân Thiển Nguyệt tin tưởng, Hồng các quý tinh không quý nhiều(quý ở chất lượng chứ không phải số lượng). Tay nàng gõ nhẹ song cửa sổ, trầm mặc một lát rồi nói vớiHoa Lạc: “Ngươi và Thương Lan tiếp tục bảo vệ Trầm Chiêu, nhất định phải một tấc cũng không rời.”

Hoa Lạc gật đầu, Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, hắn ra khỏi phòng, rời khỏi Tử Trúc Viện.

“Lăng Liên, ngươi truyền tin cho Hoa Sênh, kêu nàng ấy, kể từ hôm nay, phái người chú ý chặt chẽ hướng đi của kinh thành, nhất là người ra vào bốn cửa Đông Tây Nam Bắc và các phủ đệ trong thời gian này, không được bỏ qua bất cứ điều gì, mỗi ngày báo cáo cho ta.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng hạ lệnh.

“Dạ!” Lăng Liên lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt lại đứng một lúc lâu, rồi xoay người lên giường.

Đêm dần khuya, Dung Cảnh vẫn chưa về.

Vân Thiển Nguyệt nằm đến nửa đêm thì thức dậy, thấy bên cạnh trống trơn, nàng quay mặt ra ngoài hỏi, “Thế tử còn chưa về sao?”

“Thế tử còn đang nghị sự trong hoàng cung ạ.” Thanh Thường vội vàng trả lời.

Vân Thiển Nguyệt lại nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Khoảng canh ba, tiếng bước chân quen thuộc bước vào sân, không lâu sau, cửa phòng đẩy nhẹ ra từ bên ngoài, ngay sau đó, người đi đến, đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng đứng lại, nhìn một lát rồi sau đó mới nhẹ nhàng cởi cẩm bào, mở cửa phòng tắm ra, đi vào.

Đêm nay, Vân Thiển Nguyệt không ngủ ngon, biết Dung Cảnh đã về liền thả lỏng, bắt đầu chân chính đi vào giấc ngủ.

Đang say giấc, Dung Cảnh lên giường, nhẹ tay kéo một cái, áo ngủ mềm nhẹ hơi lỏng của Vân Thiển Nguyệt bị giật ra, hắn liền áp thân thể mình lên.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, môi của hắn đã rơi xuống, nàng khẽ thở, “Chàng không…… mệt?”

Dung Cảnh”Ô” một tiếng, “Không mệt……”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, vươn tay ôm lấy hắn, đón ý nói hùa với tình triều nồng đậm mà hắn rắc lên người nàng.

Mây mưa tạm nghỉ, Vân Thiển Nguyệt mới có cơ hội lầm bầm, “Sao về trễ vậy?”

Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại mịn màng của nàng, giọng nói mang theo sự lười biếng và thờ ơ, “Hôm qua thương nghị cả đêm, tất cả mọi chuyện đăng cơ của Tân đế vào ngày mai đều đã được quyết định.”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, nhanh như vậy? Đang muốn hỏi nữa, thì Dung Cảnh lại đè lên, giọng nói khàn khàn, “Xem ra nàng vẫn còn khí lực, chúng ta lại thêm một lần……”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận