Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 3 - Chương 79: Lũ quét Phượng Hoàng quan
Sau khi Lăng Liên rời đi không lâu, Vân Vương gia liền đi tới Thiển Nguyệt Các.

Vân Vương gia vừa vào gian phòng, đã thấy Vân Thiển Nguyệt có vẻ mặt ngưng trọng, trước mặt nàng đang bày ra hai mươi mật hàm của Hồng Các, ánh mắt hắn lướt nhìn qua những mật hàm kia, nhấc chân tiến vào.

“Phụ thân!” Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường bất động, hô một tiếng.

“Có chuyện quan trọng?” Vân Vương gia ngồi ở bên giường, một câu nói kia là câu khẳng định.

“Vâng, ngài xem cái này!” Vân Thiển Nguyệt lấy một quyển mật hàm đưa cho Vân Vương gia, duỗi tay chỉ chỉ vào cái tin tức nho nhỏ ở phía trên.

Vân Vương gia nhận lấy mật hàm, cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.

“Chỉ là một tia lửa nhỏ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Vương gia, “Cha, con cảm thấy chuyện như vậy không thể coi là chuyện nhỏ. Bao nhiêu đại sự phát sinh lúc ban đầu cũng chỉ là từ một đốm lửa nhỏ, thậm chí còn có thể lặng yên không một tiếng động không người chú ý tới. Nhưng một khi không ngăn chặn kịp, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nơi này là Thiên Thủy nhai ở Phượng Hoàng quan, không thể không phòng.”

“Con nói rất đúng !” Vân Vương gia gật đầu, để mật hàm xuống, nghiêm mặt nói: “Việc này nhìn giống như chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng không nhất định là chuyện nhỏ. Ta trở về dùng bồ câu đưa tin báo cho Duệ nhi và mẫu thân con. Vạn nhất Phượng Hoàng quan gặp chuyện không may, thì không chỉ không giữ được nơi hiểm yếu của Nam Lương mà còn có hơn vạn dân chúng tại Phượng Hoàng quan.”

“Con đã phân phó Hoa Sênh phái người của Hồng Các đến Thiên Thủy nhai điều tra, nhưng con cảm thấy tốt nhất vẫn nên báo chuyện này cho ca ca cùng mẫu thân. Dù sao cũng là trạm kiểm soát của Nam Lương. Nếu chuyện nhỏ này thật không phải là chuyện nhỏ thì… , như vậy tổng binh Phượng Hoàng quan là có vấn đề, không thể dùng.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tổng binh Phượng Hoàng quan là trọng thần được Nam Lương vương thượng coi trọng, từ nhỏ đã theo bên cạnh Nam Lương vương, sau khi hoàng thượng đăng cơ, liền phái hắn tới trấn thủ Phượng Hoàng quan. Tuy làm người không phải là lỗi lạc chính trực, nhưng rất trung tâm với Nam Lương vương. Điểm này cha có thể đảm bảo. Nếu mười lăm năm trước không phải là hắn, có lẽ phụ thân đã không thể trở về đến Thiên Thánh rồi, năm đó hắn truyền nửa phần công lực cho ta, mới bảo vệ được tâm mạch cùng lục phủ ngũ tạng lúc ta bị thương.” Vân Vương gia nhớ lại năm đó, không khỏi dâng lên một phen cảm thán.

“Như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Cũng khó nói, đã nhiều năm trôi qua, lòng người sẽ không thay đổi sao?”

“Năm đó tính mạng của hắn là do Nam Lương vương thượng cứu , hắn là cô nhi, từ đó về sau liền đi theo vương thượng. Có một loại người mặc dù mọi người khắp thiên hạ đều thay đổi, nhưng hắn cũng sẽ không đổi. Tổng binh Phượng Hoàng quan chính là một loại người như vậy.” Vân Vương gia nói.

“Chẳng lẽ là con đa tâm?” Vân Thiển Nguyệt nghe Vân Vương gia nói như vậy, cũng không khỏi hoài nghi có phải mình chuyện bé xé ra to hay không. Nàng tin tưởng ánh mắt nhìn người của phụ thân nàng, đây cũng là một lão hồ ly thành tinh.

“Có lẽ không phải.” Vân Vương gia lắc đầu, “Phượng Hoàng quan dựa vào không chỉ là một Tổng binh mà thôi.”

“Đúng! Phượng Hoàng quan không chỉ có mỗi một tổng binh.” Vân Thiển Nguyệt cũng lập tức nói, “Trừ Tổng binh ra, còn có vô số thuộc hạ quan viên của hắn, cũng không thể loại bỏ.”

“Ừ!” Vân Vương gia gật đầu, “Hơn nữa bây giờ là thời buổi rối loạn. Tình hình các nơi trong thiên hạ đều ở giai đoạn giằng co. Nhưng luôn luôn có chỗ đột phá, Phượng Hoàng quan là nơi giao nhau giữa Nam Lương cùng Thiên Thánh, nếu thật sự bị chiếm giữ, như vậy đối với Nam Lương, có thể sẽ không lạc quan lắm.”

“Đâu chỉ là không lạc quan? Lũ lụt sẽ xảy ra một khi đê vỡ, bây giờ chính là vụ thu hoạch mùa thu, Phượng Hoàng quan có ngàn khoảnh (rộng 100 mẫu, chừng 6,6667 hec-ta) ruộng tốt, vạn gia đình, toàn bộ sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát. Đây cũng là đại sự sống còn.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Hơn nữa khó đảm bảo ngoại trừ Phượng Hoàng quan ra lũ lụt sẽ không liên lụy tới những châu, huyện khác xung quanh đó. Thiên Thủy nhai trữ nước từ năm này qua tháng nọ, số lượng nước cũng không phải là nhỏ.”

“Phụ thân lập tức trở về truyền thư! Một khi Hồng các truyền đến tin tức, lập tức thông báo cho ta.” Vân Vương gia đứng lên.

“Vâng! Phụ thân mau đi đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

Vân Vương gia bước nhanh đi ra khỏi gian phòng, chốc lát đã rời khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi mật hàm trước mặt lại. Trăm năm trước Thiên Thánh đại nhất thống, hàng năm tiểu quốc khắp nơi phải tiến cống, hàng tháng phải xưng thần, Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên to như vậy cũng phải quy nạp vào bản đồ của Thiên Thánh. Nhưng đây chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, mặc dù tiểu quốc xưng thần, nhưng không đạt tới trình độ văn hóa cùng tư tưởng cũng đồng hóa và hòa hợp. Điều này cũng có liên quan từ đại quốc. Thuỷ tổ hoàng đế Thiên Thánh một người chí tôn thiên hạ, thủ đoạn thống trị thiết huyết, con dân Thiên Thánh xem không vừa mắt con dân các tiểu quốc khác, trong tâm cảm thấy thân phận của họ cao hơn một bậc so với với các nước thuộc địa. Do đó mới tạo thành tình hình trăm năm sau như bây giờ, tiểu quốc dần dần cường mạnh, thoát khỏi đại quốc. Thế cho nên họ thậm chí cũng không hề tiến cống xưng thần nữa, trở thành một quốc gia độc lập hoàn toàn thoát khỏi Thiên Thánh, uy hiếp ngược lại Thiên Thánh, đương nhiên Thiên Thánh sẽ không mặc kệ để tiểu quốc tự do phát triển an toàn. Nhất là Nam Lương. Chuyện lần này của Lam gia, Nam Lăng Duệ có thể nói là thu hoạch toàn thắng, Nam Lương lại được Phong gia, Sở gia, Hồng các tương trợ, Thiên Thánh đương nhiên cảm thấy bị uy hiếp, cho nên sẽ động thủ với Phượng Hoàng quan cũng không phải là điều không thể.

Mặc dù nàng là con dân Thiên Thánh, nhưng đã sớm có quan hệ với Nam Lương từ trước. Ca ca của nàng là thái tử Nam Lương, mẫu thân là công chúa Nam Lương, phụ thân mười lăm năm trước vì bảo vệ Nam Lương tại Phượng Hoàng quan mà dẫn tới bệnh tình về sau, mà nội bộ Thiên Thánh thì sao chứ, lúc nào cũng có ý muốn diệt trừ Vân Vương Phủ. Vì nguyên do này nàng đương nhiên không thể ngồi yên không để ý tới Phượng Hoàng quan.

“Tiểu thư, tin tức truyền đi rồi. Hoa Sênh tỷ tỷ nói nàng lập tức phái người truyền lời về Ma Thiên nhai, sai người đi trước Thiên Thủy nhai điều tra.” Y Tuyết đi về, thấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ! Truyền đi là tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, phân phó nói: “Có tin tức gì, lập tức báo cho ta biết.”

“Dạ!” Y Tuyết vội vàng lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt đưa mật hàm đang cầm trong tay cho Y Tuyết, lại phân phó nói: “Sau này mỗi ngày, đều lấy ra cho ta xem một lần.”

Y Tuyết gật đầu, mang theo mật hàm đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, trong bụng nghĩ chỉ mong là do nàng đa tâm mà thôi. Hiện nay nội bộ Thiên Thánh không ổn định. Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm lại bị trọng thương, Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục thì có động tác không ngừng, lão hoàng đế thì một bộ dạng cốt khô, chính quyền cũ mới thay đổi, đầu tiên là phải củng cố triều cương, nơi nào còn có tâm tư xuất thủ với Nam Lương? Mà hộ quốc thần nữ Tây Duyên lại đang bị bệnh, Tây Duyên Vương đang khẩn trương, càng sẽ không xuất thủ, huống chi cho dù sẽ xuất thủ, sợ là cũng không xuất thủ được, dù sao Nam Cương, Tây Duyên vẫn luôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cho Nam Lương. Nam Lương khẽ sụp đổ, quốc gia kế tiếp bị đối phó chính là Tây Duyên, nước có quốc lực(kinh tế + quân sự) kém hơn Nam Lương. Nam Cương là nước láng giềng với Nam Lương, môi hở răng lạnh, thì càng sẽ không.

Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Bây giờ lão hoàng đế đã không còn ra bài theo lẽ thường, huống chi còn có Dạ Thiên Dật.

Một đêm này không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, sắc trời trong xanh, trời trong nắng ấm, khó có được đang là cuối thu mà thời tiết lại tốt như vậy. Trong kinh thái bình vô sự, thiên hạ cũng không truyền ra chuyện đại sự gì. Trong triều, trên cao là hoàng đế, bên dưới là văn võ bá quan, tất cả đều thái thái bình bình.

Thoáng một cái một ngày đã qua.

Ngày thứ ba, trong kinh vẫn như thế, lão hoàng đế tựa hồ đã quên mất chuyện Thất công chúa bị giải vào Thiên Lao, cũng không ân chuẩn khẩn cầu hưu thê của Vân Vương Phủ cùng Vân Ly. Tất cả quan viên trong triều cũng bày ra bộ dạng “mắt mù tai điếc”, đồng thời đều có thái độ chờ đợi với chuyện này. Mỗi người bọn họ đều không phải ngốc, hiểu đây là cuộc đấu giữa hoàng thượng cùng Vân Vương Phủ.

Đêm khuya ngày thứ ba, Vân Thiển Nguyệt mới vừa ngủ, ngoài cửa sổ liền truyền đến một tiếng gió khác thường, nàng đang nhắm mắt liền mở ra.

“Người nào?” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng quát nhẹ của Lăng Liên và Y Tuyết.

“Là ta!” Vang lên giọng nói của Hoa Sênh vang lên.

“Hoa Sênh tỷ tỷ?” Lăng Liên vàY Tuyết cả kinh, đồng thời rút về bảo kiếm.

“Tiểu chủ ngủ rồi sao? Ta có việc gấp cần tìm Tiểu chủ!” Hoa Sênh hạ giọng, vội vàng nói.

“Hoa Sênh vào đi!” Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.

Phía ngoài Hoa Sênh đáp một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, nàng bước nhanh đi đến, mấy bước liền đến trước giường Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Tiểu chủ, chuyện lớn không tốt! Phòng hộ Thiên Thủy nhai thất bại, lũ lụt trút xuống, Phượng Hoàng quan nguy ở sớm tối.”

“Cái gì?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Ta mới vừa nhận được thư từ Ma Thiên nhai truyền đến. Từ hai ngày trước tiểu chủ phân phó chuyện này với ta, ta cảm thấy được chuyện này rất quan trọng, liền phân phó người lập tức đi trước dò thăm, lẻn vào Thiên Thủy nhai có chút khó khăn, nhưng cuối cùng người cũng ẩn nấp vào được, lúc đầu cũng không có phát hiện vấn đề gì, người nọ liền canh giữ ở cửa đập (nơi chặn nước của đập nước) Thiên Thủy nhai, nhưng vào hôm qua lúc buổi tối giờ Tuất hai khắc, không biết do nguyên nhân gì, cửa đập Thiên Thủy nhai bỗng nhiên bị vỡ, hư hại hoàn toàn, trước đó không có nửa điểm báo trước, lũ lụt mãnh liệt trào ra, đã tuôn ra khỏi Thiên Thủy nhai. Hắn muốn ra tay, cũng vô kế khả thi, liền vội vàng dùng bồ câu đưa tin cho ta.” Hoa Sênh vội vàng nói.

“Giờ Tuất hai khắc, bây giờ đã là giờ Tý canh ba rồi.” Vân Thiển Nguyệt đẩy chăn ra đứng dậy, mang giầy đi ra ngoài.

“Tiểu chủ, ngài muốn đi đâu?” Hoa Sênh vội vàng hỏi.

“Hoa Sênh, ngươi phân phó người ở Ma Thiên nhai, khẩn trương toàn lực cứu người, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, làm bè trúc, bè gỗ, chuyển toàn bộ bách tính ở nơi đó tới chỗ cao tại sườn núi.” Vân Thiển Nguyệt dừng bước, phân phó cho Hoa Sênh: “Ta đi tìm phụ vương.”

“Dạ!” Hoa Sênh cũng biết chuyện cấp bách, vội vàng điểm nhẹ mũi chân, phi thân rời khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng, thi triển khinh công, đi đến viện Vân Vương gia.

Đi tới trong viện Vân Vương gia, đã qua nhiều năm như thế đây vẫn là lần đâu tiên nàng bước vào sân của phụ thân nàng, cũng bất chấp gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, “Phụ thân!”

“Nguyệt nhi?” Hình như Vân Vương gia cũng mới nằm ngủ, đẩy chăn ra đứng dậy, nhìn Vân Thiển Nguyệt xông tới.

“Phòng hộ của Thiên Thủy Nhai Phượng Hoàng quan thất bại, lũ lụt đã trút xuống. Phượng Hoàng quan nguy ở sớm tối.” Vân Thiển Nguyệt gấp giọng nói.

Vân Vương gia biến sắc, nhưng cũng không có quá nhiều kinh hoảng, hắn thở dài một tiếng, “Hai ngày trước thời điểm con vừa nói ta đã có dự cảm. Cảm thấy chuyện tất nhiên sẽ không đơn giản như thế, quả nhiên. Chẳng qua là không ngờ tới sẽ xảy ra nhanh như vậy, cho chúng ta phòng hộ cũng không kịp nữa rồi. Xem ra người động thủ đã sớm chuẩn bị xong ở Thiên Thủy nhai. Tất nhiên không phải chỉ là ngày một ngày hai mà chuẩn bị được.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cha, ngài có muốn đi Phượng Hoàng quan hay không? Nếu không bây giờ chúng ta cùng nhau lên đường?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Nguy hại của lũ lụt nàng đều tinh tường hơn so với bất kỳ ai. Hủ thi (hủ = mục nát, thối rửa) (thi = thi thể, xác chết) khắp nơi, thảm thiết cỡ nào?

“Cho dù bây giờ chúng ta đi, nơi đó lại cách xa tám trăm dặm, chúng ta tới đó thì cũng không còn kịp nữa.” Vân Vương gia lắc đầu.

“Vậy làm sao bây giờ? Không thể cứ nhìn Phượng Hoàng quan bị chìm ngập như vậy!” Vân Thiển Nguyệt mím môi, có lẽ là bởi vì quan hệ nghề nghiệp, trước tiên nàng luôn nghĩ đến lũ lụt trút xuống, mãnh liệt lao nhanh, bao phủ không chỉ dừng lại ở ruộng đồng nhà cửa, còn có tính mạng của người dân. Trong lòng cũng nhớ lại chuyện mười lăm năm trước cha nàng dùng hết toàn lực thủ hộ Phượng Hoàng quan dẫn tới bệnh tật về sau. Từng để cho nàng lồng lộng ngưỡng mộ.

“Nguyệt nhi, con đã phân phó Hồng các toàn lực cứu người rồi sao?” Vân Vương gia bình tĩnh hơn Vân Thiển Nguyệt.

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Vân Vương gia thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như thế, bây giờ chúng ta không làm được gì khác. Chỉ mong hai ngày trước ta truyền tin cho Duệ Nhi và mẫu thân con, bọn họ đã có an bài nhanh nhất. Phượng Hoàng quan vẫn là nơi hiểm yếu của Nam Lương, trừ phái trọng binh trông chừng, những năm này cũng an bài phòng hộ khẩn cấp phòng chuyện vạn nhất xảy ra, chỉ mong là có thể có tác dụng ”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, sắc mặt càng đen nói: “Nếu người động thủ sớm có trù tính với Phượng Hoàng quan, việc vỡ cửa đập lớn như vậy cũng có thể giấu khiến không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, làm được đến một giọt nước cũng không lọt, vô thanh vô tức, chẳng lẽ sẽ không động thủ với phòng hộ sao? Sợ rằng phòng hộ tại Phượng Hoàng quan từ lâu đã sụp đổ rồi.”

“Vậy cũng không cách nào! Chúng ta chỉ có thể gửi hi vọng vào Hồng các, mẹ con và Duệ Nhi, nhìn xem động tác có nhanh hay không, có thể cứu bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu!” Ánh mắt Vân Vương gia lộ ra vẻ thương xót, “Giang sơn sớm muộn gì cũng có một ngày sụp đổ, giẫm đạp trên nó đơn giản là thịt người và xương trắng, máu nhiễm Phượng Hoàng quan chỉ là khúc dạo đầu, cũng không kỳ quái. Mười lăm năm trước tránh thoát được một kiếp, mười lăm năm sau không nhất định tránh thoát được. Bởi vì nó là nơi trọng địa hiểm yếu. Không bị tính toán, mới có thể khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.”

“Nhưng thịt người và xương trắng, không phải là một người hai người, cũng không phải là ba người năm người, lại càng không là mười người tám người, mà là trên vạn người. Trên vạn người ngã vào trong nước chết, cũng không tránh khỏi quá mức tàn nhẫn.” Nôn nóng trước đó của Vân Thiển Nguyệt cũng đã trấn định lại, giọng nói có chút lạnh lẽo.

“Nguyệt nhi, trăm năm trước thiên hạ đại loạn, chết đâu chỉ là vạn người? Một khi giang sơn thay đổi, chính là vô số kể sinh linh tính mạng, việc này không thể tránh được. Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu chảy thành sông, xương trắng chồng chất có thể so với núi, thế gian không có một nơi có người sống yên ổn. Ngay cả tăng nhân Linh Đài Tự năm đó cũng không tránh khỏi. Huống chi nói đến chính là dân chúng?” Vân Vương gia thở dài một tiếng, “Thời cuộc như vậy, bao nhiêu bàn tay ở sau lưng cùng nhau thúc đẩy, Nguyệt Nhi, con cũng là một người trong đó. Đây là hạo kiếp (tai họa lớn), người người tất không thể thoát.”

“Mặc dù con biết thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Nhưng thê lương như vậy, vẫn còn có chút không thể tiếp nhận.” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt đen tối không rõ, có chút lãnh trào (lãnh lẽo + chế giễu), có chút bất đắc dĩ, “Cha nói đúng, con cũng là một trong số đó. Mặc dù con tự nhận là trước mắt còn chưa làm cái gì, nhưng sự tồn tại của con, bản thân chính là làm. Không làm cũng phải làm.”

Vân Vương gia đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt, “Ta biết con là hài tử thiện tâm! Mọi việc chỉ cần tận tâm, còn lại thì nghe thiên mệnh thôi!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nàng không phải là thiện tâm, lúc cần thiết có lẽ còn tàn nhẫn hơn ai hết, nhưng tàn nhẫn của nàng sẽ không phải là nhằm vào dân chúng vô tội. Vạn dân chúng tại Phượng Hoàng quan, tại sao người sau lưng có thể hạ thủ được? Nàng không dám tưởng tượng nếu không phải là lão hoàng đế, thì người kia là ai? Là người nàng quen, hay là người không quen.

Ngoài cửa sổ có một tia gió nhẹ khác thường khẽ xẹt qua, nhẹ nhàng rơi xuống một người.

Vân Vương gia và Vân Thiển Nguyệt đồng thời quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, in trên hoán sa ô vuông ngoài cửa sổ là một bóng màu trắng, nhàn nhạt mông lung, nhưng nhã trí trác tuyệt. Không cần đoán cũng biết là ai.

“Duyên thúc thúc!” Giọng nói của Dung Cảnh vang lên từ bên ngoài.

“Tiểu Cảnh à, vào đi!” Sắc mặt Vân Vương gia hòa hoãn hơn mấy phần, chào hỏi với người ngoài cửa.

Cửa phòng được mở ra, bức rèm che được vén lên , Dung Cảnh mang theo ít khí lạnh đi đến, mặc dù có một tia khí lạnh, nhưng quanh thân cả người hắn vẫn là ấm áp, sau khi hắn đi vào, đưa tay vỗ vỗ khí lạnh trên người, nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như không có gì ngoài ý khi thấy nàng ở chỗ này, nhấc chân đi về phía nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, thê lương cùng với ảm đạm trong lòng và phẫn nộ dành cho người sau lưng ra tay với Phượng Hoàng quan bỗng nhiên giảm đi chút ít. Hắn giống như là ánh trăng sáng của nàng, nơi nào nàng thấy được, đều phóng ra ấm áp với nàng.

“Làm sao vậy? Trong lòng không thoải mái?” Dung Cảnh đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, bàn tay như ngọc sờ sờ vào trên đầu nàng, vô cùng tự nhiên, giọng điệu thấp và nhu hòa.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt trầm thấp lên tiếng.

“Chuyện không thể tránh được, không cần không thoải mái” Dung Cảnh dùng sức xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, “Người khác đều cảm thấy nàng thiện tâm, chỉ có ta biết, lòng của nàng tàn nhẫn còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, Phượng Hoàng quan sập cũng là chuyện sớm muộn. Không có chuyện hôm nay cũng sẽ có chuyện khác xảy ra, tóm lại không thể chu toàn mọi việc. Đừng khó chịu.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng không lên tiếng.

“Tiểu Cảnh, cháu biết chuyện này từ khi nào ? Là ai làm, có biết không?” Vân Vương gia nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh không đáp lời, khom người ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, ôm nàng ngồi ở một bên trên giường êm, vuốt vuốt ba thước tóc đen của nàng bởi vì nằm ngủ nên không búi lên, lộ ra khuôn mặt của nàng, yêu thương vỗ vỗ thân thể có chút lạnh lẻo của nàng, lúc này mới ngẩng đầu nói với Vân Vương gia: “Cháu cũng hai ngày trước mới biết được.”

“Vậy cháu cùng Nguyệt Nhi lấy được tin tức không sai biệt lắm.” Vân Vương gia thở dài.

“Nam Lương quá mức liều lĩnh, trong khoảng thời gian này có thể nói xuôi gió xuôi nước. Nội bộ Thiên Thánh lại là một đoàn rối loạn, để bình ổn cần phải có thời gian. Vì không muốn trong khoảng thời gian này bị Nam Lương quấy rối, nên cần tìm một điểm cân bằng, như vậy cũng chỉ có Phượng Hoàng quan. Sau lưng là ai động tay, cần phải tránh né rất nhiều tai mắt để trù tính, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, cũng không phải là ai cũng có thể có bản lãnh đi làm chuyện này. Bởi vậy chỉ cần suy đoán, không khó đoán là ai.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy tim trầm xuống, mặc dù nàng mơ hồ đoán được, nhưng vẫn không muốn tin tâm tư hắn lại tàn nhẫn như thế.

“Giờ đây bao nhiêu người ở nơi đầu sóng ngọn gió, có một số việc không thể không làm. Hôm nay đổi Nam Lương thành Thiên Thánh. Cũng chưa chắc ca ca của nàng sẽ không động thủ như thế, dù sao đây là con đường ngắn nhất, biện pháp hữu hiệu nhất. Nam Lương gặp phải khó khăn nơi Phượng Hoàng quan này, không tới mấy tháng quả thật không thể khôi phục lại. Thời gian vừa đủ để Thiên Thánh quét sạch nội bộ” Dung Cảnh từ từ nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói đúng, thật ra thì trong lòng nàng cũng đã hiểu .

“Vân Thiển Nguyệt, nàng cũng không phải là tiểu hài tử! Không đến nổi không chịu được, nếu ngay cả chuyện hôm nay tại Phượng Hoàng quan nàng đều chịu không được, như vậy tương lai của ta, cũng thật đáng lo!” Dung Cảnh than nhẹ một tiếng.

“Ta không phải không chịu được, chẳng qua là quá mức đột ngột.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, giọng nói đã khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh cùng tự giễu, không có chút cảm xúc nào, “Đổi lại là ta, đối với chuyện có lợi với ta, ta khó bảo đảm ta sẽ không đi làm. Nơi này không có đúng với sai, chỉ có dân chúng vô tội.”

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, trịnh trọng nói: “Dung Cảnh, ta hi vọng nếu là có một ngày kia, chàng cũng là vạn bất đắc dĩ, hoặc là việc hết sức có lợi, không làm không được, ít nhất trong lòng còn có một tia thương hại, nhớ tới dân chúng vô tội một chút.”

Dung Cảnh cười gật đầu, đưa tay điểm một cái trên chóp mũi của Vân Thiển Nguyệt, khẽ cười nói: “Xem ra ta nói sai rồi, nàng không có nhẫn tâm, thật sự là thiện tâm.” Dứt lời, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, hắn ôn nhu nói: “Ta đáp ứng nàng.”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, sắc mặt ấm dần.

Vân Vương gia nhìn hai người, mặt chứa ý cười, ánh mắt yêu thương vui mừng.

Ba người lại nói chuyện một lát, có người vọt vào sân của Vân Vương gia, gấp giọng hô to, “Vương gia, trong cung có người tới mời, hoàng thượng phân phó lập tức vào triều, có đại sự xảy ra!”

“Biết rồi!” Vân Vương gia lên tiếng, “Ta lập tức tiến cung đây.”

Người ở phía ngoài dừng bước, lui ra ngoài.

“Hẳn là bây giờ cũng có người đi Vinh vương phủ truyền lời cho cháu rồi, Tiểu Cảnh, chúng ta cùng nhau tiến cung đi!” Vân Vương gia đứng lên, vừa mặc triều phục vừa nói.

Dung Cảnh “Vâng” một tiếng, cúi đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Nàng có muốn đi theo tiến cung xem một chút hay không?”

“Ta không cần vào triều!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Có thể len lén vào triều xem một chút, dù sao chắc là nàng cũng ngủ không được.” Dung Cảnh nói.

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, từ trong ngực của Dung Cảnh đi ra ngoài trước, “Ta trở về Thiển Nguyệt các của ta, hai người đi đi!” Dứt lời, người đã ra khỏi cửa phòng.

“Nàng không thích hoàng cung, ngủ không được chắc có chuyện khác cần làm, không cần phải lo lắng cho nàng.” Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt rời đi nói.

Dung Cảnh gật đầu, cười cười, đứng lên.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển Nguyệt các, Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng tiến lên hỏi thăm Vương gia có biện pháp hay không, Vân Thiển Nguyệt lắc đầu với hai người, sắc mặt hai người đều buồn bả, trầm mặc xuống.

Chuyện đã không thể vãn hồi nữa, Vân Thiển Nguyệt cũng không còn gút mắt nữa. Ngủ không được liền thắp đèn, nằm ở trên giường êm đọc sách.

Ngày hôm sau, chuyện cửa đập Thiên Thủy nhai ở Phượng Hoàng quan bị sụp đổ khiến thiên hạ khiếp sợ.

Lũ lụt mãnh liệt, cả Phượng Hoàng quan bị chìm ngập, ngay cả hai thành trì gần Phượng Hoàng quan đều không thể may mắn thoát khỏi, ruộng vườn nhà cửa bị dìm ngập là đương nhiên, dân chúng thương vong vô số kể. Trong đó biên giới cách Thiên Thánh và Phượng Hoàng quan là thành Thanh Sơn cũng bị liên lụy, lũ lụt đánh tới, liên lụy hơn phân nửa thành trì.

Kể từ khi Thiên Thánh kiến triều trăm năm tới nay, có một lần bị mưa to suốt bảy ngày bảy đêm, khiến phần lớn diện tích Thiên Thánh ngập trong nạn lụt phải chỉnh đốn sửa chữa, thì đây là lần đầu tiên phát sinh tai nạn lớn như thế, thậm chí còn nghiêm trọng gấp trăm lần so với bảy ngày bảy đêm mưa to lũ lụt bất ngờ bộc phát. Nước tại Thiên Thủy nhai tràn ra, nước phủ khắp trăm dặm Phượng Hoàng quan, tới hung, tới gấp, tất cả sinh linh không một người may mắn thoát khỏi.

Người đương quyền tại các quốc gia nhận được tin tức trước tiên, đều rối rít chú ý động thái Phượng Hoàng quan.

Thiên Thánh lão hoàng đế biết được một phần của Thiên Thánh là thành Thanh Sơn bị liên lụy, lập tức phái Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục đi trước thành Thanh Sơn làm chủ đại cục. Dạ Thiên Dục lĩnh chỉ, ra roi thúc ngựa rời khỏi kinh thành.

Dân chúng kinh thành biết được Phượng Hoàng quan ngập lũ lụt, lương thiện rối rít cùng nhau đặt tượng Phật trước mặt dâng hương khấn cầu. Hi vọng những dân chúng vô tội có thể sống sót qua kiếp nạn này. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, lũ lụt lớn như thế, nghe nói cửa khẩu Phượng Hoàng quan bị dìm hơn một nữa, phòng ốc nhà tranh chôn ở trong nước không thể thấy được bóng dáng, có thể có bao nhiêu người may mắn thoát khỏi nạn kiếp này chứ?

Trong lúc nhất thời chuyện Phượng Hoàng quan bị lũ lụt được truyền đi lấn át cả ba sự kiện lớn kia, vượt lên trở thành sự kiện đứng đầu.

Nghe nói Nam Lương nhận được tin tức trước tiên, Nam Lương vương giận dữ hộc máu, Duệ thái tử xin chỉ mang theo người hầu cận tự mình đi trước Phượng Hoàng quan. Nam Lương vương ân chuẩn, nhưng dù sao kinh thành Nam Lương cách Phượng Hoàng quan hơi xa, nước xa không cứu được lửa gần.

Buổi tối ngày thứ ba, Hồng các truyền về tin tức, lúc ấy lũ lụt quá lớn, bè gỗ, bè trúc đều bị nước lật úp, căn bản không thể sử dụng được. May là mọi người trong Hồng các đều là cao thủ về võ công, xuất động toàn bộ hơn ngàn người Hồng các ở Ma Thiên nhai, cứu hai ngàn người may mắn thoát khỏi cho nạn kiếp.

Hai ngàn người, đã sử dụng hết tất cả lực lượng của Hồng các.

Thời điểm Vân Thiển Nguyệt thấy tin tức kia, vẫn là hơi chút vui mừng, hai ngàn người, ít nhất là hai nghìn tính mạng.

Ngày thứ tư, lũ lụt ngừng, nhưng vẫn không nghỉ. Vô số thi thể nổi lên mặt nước, nghe nói trăm dặm Phượng Hoàng quan, trên mặt sông trôi nổi ngoại trừ thi thể thì vẫn thi thể. Ngoại trừ dân chúng mặc y phục của Nam Lương, còn có người mặc y phục của Thiên Thánh.

Tổng binh Phượng Hoàng quan may mắn thoát khỏi đại nạn, toàn bộ quan viên còn lại đều gặp nạn.

Buổi trưa ngày thứ tư, Nam Lăng Duệ tới Phượng Hoàng quan, đường bộ khó đi, lúc này liền sai người chế tạo chiếc thuyền nhỏ, công dụng của thuyền nhỏ đương nhiên là để vớt thi thể. Nghe nói sau khi Duệ thái tử phân phó một câu này xong, suốt một ngày một đêm cũng không nói một lời.

Buổi tối ngày thứ năm, Thiên Thủy nhai cũng không còn nước đổ ra nữa, lũ lụt mới yên ổn. Nhưng có thể tưởng tượng, cả Phượng Hoàng quan đã hóa thành một mảnh biển lớn mênh mông.

Bảy ngày kế tiếp, Nam Lăng Duệ trấn giữ Phượng Hoàng quan, không ăn không uống, vớt thi thể dân chúng, vớt tất cả thi thể dân chúng Phượng Hoàng quan tới lưng chừng đầu núi, đồng thời trong bảy ngày này, triệu tập binh lính từ trăm dặm bên ngoài, cho một vạn người tại đỉnh núi đào một cái hầm làm mộ phần, Duệ thái tử tự mình chôn cất lập mộ phần để bày tỏ tưởng nhớ vong linh người chết, vô luận dân chúng bị chết bởi lũ lụt là người Nam Lương hay Thiên Thánh, đều được hắn đối xử bình đẳng như nhau..

Sau đó, Duệ thái tử xin tăng nhân chùa miếu ở ngoài trăm dặm không bị lũ lụt liên lụy làm siêu độ vong linh. Mấy vạn người chôn xương trên đỉnh núi, âm thanh tụng kinh ngày đêm không nghỉ, tụng suốt bảy ngày.

Từ sau khi đập nước Thiên Thủy nhai bị vỡ, sau đó là tiếng tụng kinh siêu độ vong linh cho hàng vạn người. Suốt hai mươi ngày, thiên hạ chìm trong tiếng ca bi ai. Vô luận là kinh thành Thiên Thánh, hay là các nơi trong thiên hạ, đều lờ mờ tràn ngập mùi tử khí sau tai nạn. Mọi nhà, ngay cả vương tôn công tử các phủ đệ mỗi ngày đều tiệc rượu ca hát cũng không thấy hưởng lạc như thường ngày.

So với đại nạn tại Phượng Hoàng quan, thành Thanh Sơn bị liên lụy nhẹ hơn, nhưng vẫn lbị mất đi mấy trăm mẫu ruộng tốt, chết hơn một ngàn người.

Một ngày sau khi lũ lụt xuất hiện Dạ Thiên Dục đã tới thành Thanh Sơn, đây là lần đầu tiên tên hoàng tử vẫn sống an nhàn sung sướng thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, vừa chính vừa tà của hắn, cùng dân chúng thành Thanh Sơn đồng cam cộng khổ. Hai mươi ngày sau thành Thanh Sơn đã xử lý thỏa đáng, an ổn dân tâm, nhưng dù cho lũ lụt đã lui, tổn thất vẫn là thảm trọng.

Hai mươi ngày sau, vô luận là Phượng Hoàng quan, hay là thành Thanh Sơn, hay là Chương thành trong Phượng Hoàng quan, xa xa nhìn lại, vẫn là một mảnh nước mênh mông. Hơn mười người ngồi thuyền có thể tùy ý di chuyển cũng không bị mắc cạn, có thể thấy được lượng nước lớn cỡ nào.

Khó có được Nam Lăng Duệ suốt hai mươi ngày không ngã quỵ, hạ lệnh triệu tập quân đội bắt đầu thoát nước.

Mấy ngày nay Vân Thiển Nguyệt ở trong phòng tìm đọc các sách nói về địa hình tại Phượng Hoàng quan, kết hợp cùng với trí nhớ của mình về địa hình của Phượng Hoàng quan, sửa sang lại để tạo ra một phương pháp hữu hiệu cho việc thoát nước, sau đó lệnh Hoa Sênh truyền đi cho Nam Lăng Duệ.

Sau khi phương pháp này được truyền đi, Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước cửa sổ nghĩ, trước mắt nàng có thể làm được cũng chỉ có như vậy.

Hai mươi ngày sau, lão hoàng đế tựa hồ mới nhớ tới sinh nhật của Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục, vội vàng sai người triệu hồi Dạ Thiên Dục từ thành Thanh Sơn về kinh thành để dự sinh nhật, điều động người vừa trở về Thương gia là thiếu chủ Thương Đình, bổ nhiệm hắn làm Ngự sử đốc tra(giám sát) Thiên Tử ngự tứ, đi thành Thanh Sơn tiếp nhận công việc của Dạ Thiên Dục.

Thương Đình lĩnh mệnh đi thành Thanh Sơn, Dạ Thiên Dục nghe lệnh nên trở về.

Một điều lệnh đơn giản này, thoạt nhìn là hoàng thượng yêu con, dưới tình hình như thế còn muốn tổ chức sinh nhật cho Tứ hoàng tử, nhưng người thông minh đều biết, đây là hoàng thượng muốn tước quyền của Tứ hoàng tử, không để cho Tứ hoàng tử có được thời cơ phát triển an toàn ở thành Thanh Sơn, mà người người đều biết Thương Đình là phụ tá của Thất hoàng tử, bây giờ người của Thất hoàng tử tiếp nhận việc của Tứ hoàng tử, ngồi mát ăn bát vàng hưởng hết toàn bộ kết quả tại thành Thanh Sơn, việc này rõ ràng là nói với mọi người trong thiên hạ, người mà hắn chọn làm người thừa kế là Thất hoàng tử. Minh bạch mà nói thì Tứ hoàng tử không có tư cách, cũng không còn cơ hội.

Hướng gió trong triều vốn là bất công, giờ lại đổi chiều một lần nữa, nghiêng về Thất hoàng tử.

Những ngày qua Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật và Nhiễm Tiểu vương gia Dạ Khinh Nhiễm vẫn dưỡng thương. Nhưng bất đồng chính là mỗi ngày Thất hoàng tử đều vào triều, Nhiễm Tiểu vương gia vẫn ở trong phủ dưỡng thương, chưa từng xuất phủ lần nào, chớ nói chi là vào triều.

Một ngày kia, khi thánh chỉ của lão hoàng đế tới Thanh Sơn thành, Vân Thiển Nguyệt nhận được truyền thư từ Dạ Thiên Dục. Trong thư viết, “Xin Nguyệt muội muội hỗ trợ, diệt trừ Thương Đình.”

Vân Thiển Nguyệt cầm thư nhìn trong chốc lát, đề bút hồi âm, “Không trừ được! Huynh hồi kinh đi! Thành Thanh Sơn chỉ là một thành nhỏ mà thôi. Nếu hoàng thượng dượng làm sinh nhật cho huynh, như vậy huynh cứ vui vẻ mau mau trở lại đi. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Kinh thành mới là thiên hạ trọng yếu, sợ gì không có cơ hội?”

Tối hôm đó Dạ Thiên Dục đã nhận được thư, quả nhiên ném vẻ không cam lòng đi, lập tức đánh ngựa hồi kinh.

Vân Thiển Nguyệt không biết nàng ở trong khúc hát bi thương này đóng vai trò gì, là người xem, hoặc là người sau lưng cứu người. Nhưng tóm lại khúc hát bi thương này đã làm cho nàng hiểu rõ, trên đường hoàng quyền chiếm lấy chính quyền, giang sơn không phải chỉ là một từ nói đùa, mà là được hình thành từ vô số tính mạng cùng máu tươi của người dân. Nàng chưa từng có giờ khắc nào rõ ràng hơn lúc này, thiên hạ này đã nghiêng rồi.

Trong kinh mấy ngày nay vẫn thái bình, từ sau ngày đó Dung Cảnh tiến cung cùng Vân Vương gia, thì sau đó cũng không tới Vân Vương Phủ nữa. Nghe nói mỗi ngày ở nghị sự điện cùng Tần Thừa tướng xử lý triều chánh, dù sao thành Thanh Sơn lũ lụt, đại nạn này cũng cần kinh thành cung ứng tiếp tế.

Ba ngày sau, Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục hồi kinh, cách sinh nhật hắn chỉ còn có một ngày.

Lão hoàng đế ra sức tán dương Dạ Thiên Dục lần này ở thành Thanh Sơn trị lũ lụt có biểu hiện, được phong thưởng. Dạ Thiên Dục mỉm cười khấu tạ, cảm động và nhớ nhung phụ hoàng yêu quý, nghe nói tại điện Kim Loan hôm đó phụ từ tử hiếu, hoà thuận vui vẻ.

Ngày kế tiếp, Tứ hoàng tử được lão hoàng đế ân chuẩn, mở yến trong phủ, vốn là quốc nạn, không nên tổ chức chuyện vui, nhưng lão hoàng đế có nói, mượn sinh nhật của Tứ hoàng tử để xung hỉ, xua đi xui xẻo, cho nên các quan viên rối rít tới chúc mừng, vốn là một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, liền náo nhiệt có thể sánh bằng tiệc cưới. Còn chưa có bắt đầu, liền nghe đến đại phô trương cùng không khí vui mừng.

Vân Thiển Nguyệt đúng hẹn, sáng sớm đi tới phủ Tứ hoàng tử.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận