Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
Edit: YueBeta: LeticiaVân Thiển Nguyệt còn muốn nói nữa thì môi Dung Cảnh đã rơi xuống, nên đành nuốt lời vừa muốn nói trở về. Vân Thiển Nguyệt im lặng, trợn mắtnhìn Dung Cảnh, làm sao cũng không nghĩ ra nàng mang theo hắn rời đi,lại rơi đúng vào trên mái hiên nhà hắn. Đều nói thỏ khôn có ba hang, hắn có mấy cái hang đây?

“Ngoan, nhắm mắt lại.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, dùng giọng nói ôn nhu dụ dỗ.

“Ta đói bụng” Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, bởi vì khoảng cách khágần nàng có thể nhìn rõ sắc mặt trong suốt trắng nõn của Dung Cảnh cùngvới tia máu rất nhỏ trong mắt hắn. Đêm hôm qua rốt cuộc là hắn đã giàyvò chính mình như thế nào chứ. Tên khốn kiếp này!

“Ta cũng đói bụng. Ta ăn trước.” Dung Cảnh cúi đầu ngậm lấy môi củanàng. Môi của hắn thì ấm áp, môi của Vân Thiển Nguyệt thì mát lạnh, mộtnóng một lạnh đụng nhau, thân thể hai người đồng thời run lên.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy Dung Cảnh ra , đỏ mặt tức giận nói: “Tại sao không để cho ta ăn trước?”

“Ah, vậy chúng ta cùng nhau ăn.” Dung Cảnh cầm chặt tay nàng, nặng nề hạ cánh môi hôn xuống cánh môi nàng, không chừa ra một chút khe hở nào.

Vân Thiển Nguyệt không thể mở miệng, trong khoảnh khắc cánh môi mátlạnh của nàng liền bị cánh môi ấm áp của hắn bao trùm, nàng chỉ có thểnhắm mắt lại, tất cả giác quan chưa từng nhạy cảm như lúc này. Hơi thởnhư tuyết liên(hoa sen trắng) của hắn bao phủ lấy nàng, trong nháy mắt thần trí tung bay.

Thắt lưng được tháo xuống, từng lớp áo tím yên la bị đẩy ra, DungCảnh buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, bàn tay lạnh như ngọc ôn nhu lướt ởtrên da thịt nàng, kích thích tầng tầng cảm xúc của nàng, khiến nàng run rẩy. Vân Thiển Nguyệt không nhịn được rên khẽ một tiếng.

Âm thanh nhu mì mềm nhũn của nàng vừa phát ra, Dung Cảnh lập tức trở nên cuồng nhiệt hơn.

Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi mở to mắt ra, nàng thấy Dung Cảnh cẩm bào ngọc đái (đai lưng có đính ngọc), áo mũ chỉnh tề, mà nàng thì áo xốc xếch, váy đã bị tháo xuống, ngay lập tức nàng cản thấy xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, vừa mới nhắm mắt lạithì lại có chút không cam lòng, liền đưa tay kéo ngọc đái bên hông củaDung Cảnh, nhưng do nàng kéo quá gấp nên không kiểm soát được lực đạotrong tay, chỉ nghe “Két” một tiếng giòn vang, trong khoảnh khắc ngọckhấu (khuy cài bằng ngọc) đính trên ngọc đái bị nàng kéo vỡ vụn, nàng cả kinh, nắm chặt ngọc đái.

Dung Cảnh đang hôn cuồng nhiệt liền dừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua ngoại bào của mình cùng ngọc đái và ngọc khấu bị vỡ vụn trong tay VânThiển Nguyệt thì khẽ giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nàngcó chút kinh hãi, hắn liền cười một tiếng, “Ta vậy mà lại không biếtnàng cũng rất nóng lòng muốn ăn ta.”

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt liền đỏ rực,lập tức ném đai lưng trong tay, xấu hổ và giận dữ nói, “Ai nói chứ!. Làdo đai lưng của ngươi cộm lên khiến ta đau nên ta mới kéo nó xuống.”

“A!” Dung Cảnh bừng tỉnh đại ngộ, kéo dài giọng, gật gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thẹn đến muốn chui xuống đất, có cảm giác nói dối bị người ta vạch trần ngay trước mặt, căm phẫn nói: “A cái gì mà a!”

Dung Cảnh cười nhìn nàng, một đôi con ngươi tựa như dục hỏa sôi tràohàm chứa nụ cười thật sâu, hắn bỗng nhiên đưa tay nắm tay nàng đặt ởtrước ngực hắn, ôn nhu hỏi “Nàng không cảm thấy áo lót bên trong cũngcộm sao?”

Cẩm bào bên trong cực kỳ mỏng, tuy tay Vân Thiển Nguyệt cách một lớpáo mỏng nhưng tựa hồ có thể chạm đến da thịt của hắn, có chút như phỏngtay, nàng chợt rụt tay lại, Dung Cảnh nắm tay nàng không để cho nàngđộng. Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh nhướn mày với nàng,“Không dám?”

“Ai nói ta không dám!” Vân Thiển Nguyệt hất tay của hắn ra, thò taykéo ra, áo bên trong bị kéo xuống, lộ ra da thịt xanh ngọc của hắn. Nàng nhìn thoáng qua lập tức nhắm hai mắt lại.

Dung Cảnh bỗng nhiên cười khẽ.

Vân Thiển Nguyệt mắc cở đỏ mặt không nói nên lời. Vào giờ khắc này,tựa hồ hai thân thể lõa lồ của hai người là điều hết sức tự nhiên.

Dung Cảnh ngừng cười, cúi người, để da thịt mình cùng da thịt ấm ápmềm mại của Vân Thiển Nguyệt kề nhau. Thân thể hai người lại đồng thờirun lên. Giờ khắc này Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngừng hô hấp, cũngbỗng nhiên không nghe thấy hô hấp của Dung Cảnh.

Dung Cảnh cũng không làm thêm động tác gì nữa, thân thể hắn dính sátvào Vân Thiển Nguyệt, lát sau, bàn tay như ngọc của hắn từ trên ngườinàng rời đi, một đường lưu luyến đi tới hai mắt đang nhắm chặt trênkhuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn lẳng lặng nhìn nàng, âm thanh khànkhàn, “Vân Thiển Nguyệt, nàng nhìn ta!”

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, đập vào mắt nàng là đôi mắt ôn nhu như nướccủa Dung Cảnh, bên trong đó còn phản chiếu dung nhan của nàng.

“Ta là ai?” Dung Cảnh thấp giọng hỏi.

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt nhìn đôi mắt của Dung Cảnh, giờ đây đôi mắt ấy không còn tĩnh lặng trong veo như bình thường, mà là như lửa như nước lại như mây mù, nhưng vô luận là màu gì, trong đôi mắt đó đều rõràng phản chiếu gương mặt ửng hồng của nàng, nàng nhìn “nàng” ở trongmắt hắn, trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ.

“Dung Cảnh là người nào của nàng?” Dung Cảnh lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dung Cảnh là người nào của nàng. Không phải là người nhà, không phải là địch nhân, không phải là bằng hữu, khôngphải là đồng bạn, trong nháy mắt ánh mắt khẽ lay động, nhẹ giọng nói: ”Là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ta!”

“Quan trọng như thế nào?” Dung Cảnh bỗng nhiên hạ thấp giọng nói thêm một phần.

“Quan trọng đến mức ta nguyện ý từ bỏ mười lăm năm trí nhớ để đổi lấy một cơ hội cho ta và hắn.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đêm đó hỏa thiêuVọng Xuân Lâu, nàng đã nghĩ như vậy đấy. Quanh đi quẩn lại, như gần nhưxa, mười năm dây dưa, cắt bỏ không được, lý trí bị rối loạn. Nếu khôngdứt bỏ được, không bằng trọng sinh. Nếu vĩnh viễn không khôi phục đượctrí nhớ, nàng cũng không hối hận.

“Ta nguyện ý dốc hết tất cả, dốc hết tánh mạng, để đổi lấy tình cảmđời đời kiếp kiếp của nàng. Nàng có tin không?” Giọng của Dung Cảnh lạithấp thêm một phần nữa.

“Tin” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Dung Cảnh bị mây mù bao phủ, cúi đầu,hung hăng hôn lên cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, đưa tay kéo eo nhỏ của nàng sát về phía hắn. Vân Thiển Nguyệt cả kinh, chỉ nghe Dung Cảnh nói: “Không cần đèn long phượng, hôm nay ta cũng muốn động phòng.”

“Không được!” Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, vội vàng ngăn cản Dung Cảnh.

Đôi mắt của Dung Cảnh đã bị lây nhiễm màu đen, giương mắt nhìn nàng, “Nàng không muốn?”

“Trước tiên hãy dưỡng cho tốt cái thân thể hư nhược của ngươi rồi hãy nói! Ta sợ ngươi quá sức mà chết.” Mới vừa rồi Vân Thiển Nguyệt đã cảmthấy có chỗ nào không đúng, lúc này mới thấy rõ trước ngực hắn một mảnhlớn da thịt bạch ngọc đã chuyển thành màu xanh, như vậy có thể kết luậnlục phủ ngũ tạng của hắn bị thương nặng đến mức nào rồi? Còn động dụcvới nàng, hắn muốn chết có phải không?

“Sẽ không .” Dung Cảnh lắc đầu, giọng nói ẩn chứa một loại ôn nhu triền miên bị đè nén.

“Ta đếm tới ba, ngươi lập tức đứng lên cho ta. Nếu không đứng lên,sau này đừng nghĩ đến chuyện động phòng thật.” Vân Thiển Nguyệt bắt buộc mình cứng rắn quyết tâm, nhịn xuống thân thể đang bị ngọn lửa dục vọngthiêu đốt, nghiêm mặt nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh có chút tủi thân nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Nàng thật ác độc, ta không nhịn được.”

“Không nhịn được cũng phải nhịn! Ngươi bị thương nặng như vậy làm sao có thể nhịn đến bây giờ còn không chữa trị?” Vân Thiển Nguyệt dùng sứcđẩy hắn ra, Dung Cảnh bị đẩy ngã nhào lật ngửa ở bên cạnh nàng, nàngcũng không thèm nhìn hắn, kéo quần áo qua, mặc quần áo chỉnh tế.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút buồn bực nói: “Sẽ chết người đấy .”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, cúi đầu đỏ mặt tiếp tục mặc y phục..

“Thật sự sẽ chết người đấy.” Dung Cảnh lại buồn bực nói.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất như không nghe thấy. Nghĩ tới tựa hồ nhưvậy đối với thân thể của nam nhân thì thật không tốt, nhưng hắn bịthương nặng như vậy còn đòi vận động chẳng phải là lại càng không tốt?Phổ Thiện đại sư cùng lão đạo lúc ấy có công lực như thế nào, có thểnghĩ nội thương của hắn đoán chừng lúc này đã không chịu nổi rồi. Lại bị giày vò thì không phải là trực tiếp bị phế đi à! Còn ngang bướng cáirắm á.

“Vân Thiển Nguyệt, lỗ tai nàng khi nào thì điếc hả? Ta nói sẽ chết người đó” Dung Cảnh lại lặp lần nữa.

Vân Thiển Nguyệt mặc lại thỏa đáng, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt quétqua y phục bị thoát ra một nửa của hắn, sau lại nhìn tới khuôn mặt nhưthơ như vẽ lúc này thể hiện vẻ buồn bực chưa thỏa mãn dục vọng của hắn.Nàng liền đỏ mặt nói một câu, “Sẽ có người chết! Một người toàn thân hưthoát, kiệt sức mà chết, chính là ngươi. Còn có một người chết đói,người đó chính là ta.”

Buồn bực tiêu tan, Dung Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, “Vậy thì thật là tốt, sinh bất đồng lúc, tử năng đồng thời.” (không sinh cùng ngày, nhưng có thể chết cùng một lúc)

“Ít không biết xấu hổ đi! Mau đứng dậy!” Vân Thiển Nguyệt khép y phục ở nửa thân trên của hắn lại, đỏ mặt nói: “Ta đói bụng đây này!”

“Ta cũng đói! Chưa từng thấy nữ nhân nào có lòng dạ ác độc như nàng”Dung Cảnh nằm ở trên giường bất động, giống như là một tiểu hài tử cáukỉnh, “Nàng cởi y phục của ta, nàng phải chịu trách nhiệm mặc lại chota.”

“Mặc kệ.” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy muốn xuống giường.

Dung Cảnh đưa tay ôm lấy eo của nàng, cánh tay như ngọc nắm lầy thắtlưng của nàng, ngọn lửa trong mắt chuẩn bị vọt lên “Quản hay mặc kệ?”

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Dung Cảnh, hừ một tiếng, hất tay của hắn ra, tức giận nói: “Quản!”

Dung Cảnh cười nhẹ.

Vân Thiển nguyệt lườm hắn, đưa tay kéo hắn dậy, cẩn thận mặc lại áocho hắn. Cuối cùng nhìn ngọc đái bị kéo hỏng nói, “Không thể dùng nữa,làm sao bây giờ?”

“Huyền Ca! Lấy cho ta một cái đai lưng đến.” Dung Cảnh hướng ra phía ngoài phân phó.

“Dạ, thế tử!” Huyền Ca lập tức lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự thoải mái nói không nên lời.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt vừa mới khôi phục được mấy phần thì lại nhiễm lên rặng mây đỏ.

Dung Cảnh kề sát vào mặt Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hôn xuống, “Saunày loại chuyện này hắn sẽ thường xuyên làm, trước hết để cho hắn làmquen đi là vừa.”

“Không biết xấu hổ!” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt căm phẫn nói một câu,cài tất cả nút áo cho hắn, chợt nhớ tới hắn muốn đi quân cơ đại doanh,nhưng bây giờ lại cùng nàng ở chỗ này, liền hỏi: “Không phải ngươi điquân cơ đại doanh rồi sao? Tại sao lại trở về?”

“Chuyện gì cũng không trọng yếu bằng nàng, quân cơ đại doanh lại không có nàng.” Dung Cảnh đưa tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt.

“Ta nói chuyện đứng đắn đây này.” Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra.

“Ta rất đứng đắn” Dung Cảnh vô tội nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lườm hắn, lười không muốn hỏi nữa. Thích đi hay không, dù sao cũng không phải là chuyện của nàng .

Dung Cảnh cười nhẹ, ấm giọng nói: “Hai ngày nay tất cả binh lính ởquân cơ đại doanh đều bị Dạ Khinh Nhiễm lôi đi huấn luyện, đã huấn luyện suốt hai ngày, lúc này mọi người đều mệt mỏi, đứng cũng không đứng dậynổi, tất cả đều đang ngủ la liệt. Ta còn đi thị sát cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đêm qua nàng đi đến quân cơ đại doanh thìđúng là như thế, trừ các binh lính tuần tra trông giữ hậu doanh và Thiết lão thì tất cả binh lính luôn ở tiền doanh thao luyện. Dạ Khinh Nhiễmchịu đựng đến nổi vành mắt đỏ bừng cùng với bộ dáng mỏi mệt, hiển nhiênlà hắn luôn không nghỉ ngơi. Nàng gật đầu, không hề nói thêm gì nữa .

“Xem như Dạ Khinh Nhiễm là một kẻ thức thời đấy.” Dung Cảnh thu hồi nụ cười, hừ một tiếng.

“So với ngươi thì đúng là rất thức thời” Vân Thiển Nguyệt đương nhiên biết hắn ám chỉ chuyện gì.

Dung Cảnh cười nhẹ, cúi đầu hôn xuống cánh môi của Vân Thiển Nguyệt.Vân Thiển Nguyệt đưa tay ngăn cản, thấp giọng nói với hắn: “Huyền Catới!”

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, giọng nói của Huyền Ca ở bên ngoài vang lên, “Thế tử, đai lưng của ngài!”

“Ném vào !” Dung Cảnh chỉ có thể buông Vân Thiển Nguyệt ra. Hắn vừadứt lời, cửa sổ không tiếng động mở ra, đai lưng bay vào từ cửa sổ, cửasổ lại không tiếng động đóng lại, hắn tự tay đón lấy đai lưng, phânphó Huyền Ca, “Đi phân phó người mang thức ăn tới.”

“Dạ!” Huyền Ca lui xuống.

Dung Cảnh nhét đai lưng vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, Vân ThiểnNguyệt nhìn hắn một cái, đưa tay nhận lấy, cánh tay vòng qua bên hônghắn, quấn đai lưng quanh cẩm bào trắng nguyệt nha của hắn, nhẹ nhàng cài lại đai lưng, sau đó nàng lại vuốt các nếp nhăn trên cẩm bào. Làm xongtất cả, nàng nhướn mày với hắn, “Dung công tử, nô tỳ hầu hạ ngài có thỏa mãn hay không?”

Dung Cảnh cười gật đầu, “Rất tốt!”

Vân Thiển Nguyệt hài lòng nhảy xuống giường, hắn mà dám nói không tốt thì về sau, loại chuyện này đánh chết lão nương cũng không làm! Nàngbước nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, đưa tay đẩy màn che ra, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ phía ngoài chiếu rọi vào, nàng mở cửa sổ ra, mộtmùi thơm thảo được xông vào mũi, chỉ thấy cả viện trồng đầy thảo dược,tất cả đều là thảo dược quý hiếm, nàng quay đầu lại nhìn Dung Cảnh, “Tại sao đây lại là tiểu viện của ngươi?”

“Lúc trước ta cứu một lão nhân thân mang đầy bênh tật, nhi tử của lão đi đánh giặc đã chết trên chiến trường, lão lẻ loi một mình, không nơinương tựa, về sau ta lại mua tiểu viện này cho lão nhân đấy.”. Dung Cảnh nói: “Một lát nữa nàng có thể nhìn thấy hắn. Hắn có một tay nghề vôcùng tốt.”

“Tay nghề gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Lão nhân biết làm mì Dương Xuân.” Dung Cảnh cười nói.

“Ngươi vì coi trọng người ta biết làm mì Dương Xuân nên mới cứungười ta?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới tên khốn kiếp này quả nhiên là vôlợi bất đồ mà(không có lợi lộc thì không cần). Nàng đã nghĩ hắn có lòng tốt đi cứu một vị lão nhân cơ đấy.

“Lúc ta cứu lão không biết là lão biết làm mì Dương Xuân.” Dung Cảnh thở dài, đưa tay xoa xoa cái trán, tựa hồ hết sức buồn rầu, “Ta ở trong lòng nàng lại tệ như vậy sao?”

“Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua ngươi làm chuyện tốt gì” VânThiển Nguyệt hừ một tiếng, quay đầu, tiếp tục nhìn về phía ngoài viện.Lần đầu tiên gặp mặt, hắn mới bảy tuổi mà đã có hành vi vô lễ với nànglúc đó mới có năm tuổi, đó không phải là xấu xa thì là cái gì? Nói hắnlòng dạ hiểm độc, tim đen, phổi đen cũng không nói sai.

“Xem ra sau này ta phải làm chút chuyện tốt cho nàng, để nàng mới cóthể thay đổi cách nhìn về ta. Nếu không sau này con của chúng ta cũng sẽ bị nàng ảnh hưởng, sẽ cảm thấy ta là người xấu.” Từ phía sau, Dung Cảnh ôm lấy thân thể mãnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt, đầu tựa vào trên cổnàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, thở dài nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt vừa thẹn vừa hồng, “Ngươi mới có mấy tuổi mà đã nghĩ muốn có hài tử? Rau giá còn chưa đủ dài! Mà mầmđậu đã dài thì không tốt đâu.

“Lớn lên tốt!” Dung Cảnh giọng điệu chắc chắc, “Ta sắp cập quan rồi,nàng cũng sắp cập kê, chúng ta đã trưởng thành, có thể nghĩ đến chuyệncó hài tử!”

Vân Thiển Nguyệt im bặt. Nàng cập kê thì mới mười lăm mà thôi, hắncập quan thì mới mười tám. Cổ đại này thật là làm người ta ưu thương mà. Nàng vừa định nói chuyện thì thấy một lão nhân đầu đầy tóc bạc, lưngcòng xuống tận eo, bước tập tễnh đi về phía cửa phòng, trong tay lão còn bưng hai bát nóng hôi hổi ở trước mặt. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh, lão đầu này ước chừng cũng khoảng tám mươi tuổi rồi, là lão nhân theo lờihắn nói sao?

“Hắn gọi Trương lão, năm nay tám mươi hai.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt thổn thức một tiếng, thấy lão đầu kia bưng hai chénnước trước mặt, run run rẩy rẩy đi tới, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng cókhả ngã sấp xuống, nàng liền đẩy ra Dung Cảnh muốn đi đến đón lão đầukia, Dung Cảnh ôm nàng bất động, thấp giọng nói: “Đừng thấy Trương lãolớn tuổi nhưng xương cốt rất cứng rắn. Chỉ cần là việc mình có thể làmđược thì hắn sẽ không bao giờ nhờ người khác. Nàng đi cũng vô dụng, sẽlàm cho hắn cảm thấy nàng coi thường hắn.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng bước.

“Những thảo dược trong viện này đều là do Trương lão trồng, mỗi ngàycòn phải nhổ cỏ, đuổi côn trùng cho sân thảo dược này. Có loại thảo dược ngay cả Dược lão cũng không trồng được nhưng hắn lại trồng được rấttốt..” Dung Cảnh lại thấp giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thuộc hạ của Dung Cảnh có ai là người vô dụng? Lão nhân tám mươi cũng không thể xem thường.

“Công tử, tiểu lão nhân nghe nói ngài tới nên cố ý làm hai chén MìDương Xuân đưa tới cho ngài” Lúc này Trương lão đã đi tới cửa, nhìn vàobên trong phòng liền kích động nói: “Nghe nói ngài dẫn thiếu phu nhântới, hôm nay ta có phúc được gặp mặt nương tử của ngài một lần rồi. Tacòn tưởng rằng cả đời này chờ tới xương rục hết rồi cũng không gặp đượcnương tử của ngài đấy.”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt vốn khôi phục mấy phần, vừa nghe lão nhânnói thế mặt lại đỏ lên. Nàng nghĩ lão đầu này là nghe ai nói nàng lànương tử của Dung Cảnh chứ? Chẳng lẽ là Huyền Ca?

Dung Cảnh cười khẽ, buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười với hắn nói: “Làta nghĩ tới hương vị mì dương xuân của lão nhân gia ngài nên mới mangnương tử tới cùng thưởng thức. Bưng vào đi!”

Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt trợn mắt nhìn Dung Cảnh, khẽ quát lên: “Đừng gọi loạn!”

“Vậy nàng muốn gọi là gì?” Dung Cảnh ôn nhu hỏi.

Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt không nói.

Dung Cảnh cười nhìn nàng, yêu thích ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửnghồng của nàng, buồn bực do lúc nãy chưa thỏa mãn dục vọng liền vì khuônmặt ửng hồng của nàng mà tiêu tán đi. Hắn khẽ cắn một chút vành tai củanàng, ôn nhu nói: “Nàng nhất định là của ta, như vậy ta liền sớm đòiquyền lợi của mình.”

Lỗ tai Vân Thiển Nguyệt mẫn cảm làm cho thân thể nàng run lên, nàngkhông có da mặt dày như Dung Cảnh! Đẩy hắn ra, đỏ mặt thấp giọng nói:“Đừng làm rộn, người tiến vào rồi.”

Dung Cảnh không buông nàng ra.

“Đã thật lâu rồi công tử không tới đây!” Trương lão cười nói, bưngmì Dương Xuân đến, đặt mì Dương Xuân ở trên bàn, thân thể cúi khomliền đứng thẳng lên, trợn to mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhìn hồi lâu rồi khen: “Cô nương này thật tốt! Trong veo như nước. Công tử có thể lấyđược nương tử như vậy thật là có phúc khí.”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, lần đầu được một lão nhân khen ngợi khoa trương như vậy nên cảm thấy có chút xấu hổ.

“Trương lão, lục phủ ngũ tạng của ta chịu chút tổn thương, ngươi nấucho ta một chén thuốc, ngươi không cần tự mình đưa tới, lát nữa để choHuyền Ca bưng tới là được rồi.” Dung Cảnh cười nhìn lão nhân nói.

“Tốt, tiểu lão nhân đi làm ngay. Bộ dạng này của công tử quả thật làthân thể quá kém. Phải điều dưỡng cho thật tốt, tương lai mới có thểsinh được một tiểu tử mập mạp.” Trưởng lão lập tức quay đầu, vừa nói vừa cười ha hả đi xuống.

“Nhất định điều dưỡng tốt!” Dung Cảnh cũng tràn đầy tươi cười..

Vân Thiển Nguyệt dùng khuỷ tay huých mạch vào bên eo hắn, nghe hắnkêu rên một tiếng, nàng mới đỏ mặt ngẩng đầu, cảnh cáo nói: “Ta hôm nayvẫn là họ Vân đấy. Đừng làm tổn hại thanh danh của bổn cô nương.”

“Hôm nay nàng suýt nữa đã không còn là họ Vân rồi.” Ánh mắt Dung Cảnh quét một vòng ở trên người Vân Thiển Nguyệt, có chút sâu kín nói.

“Ăn mì” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt đi tới trước bàn ngồi xuống. Cầm lấyđôi đũa, xông vào mũi nàng là mùi thơm của mì, nàng ăn một ngụm, sợi mìkhông mềm không cứng, vừa phải, nàng khen một câu, “Quả nhiên là mìngon. So với mì Dương Xuân nổi danh ở Bắc Cương còn ngon hơn.”

Dung Cảnh đi tới trước bàn, nghe vậy dừng bước một lúc, rồi làm nhưkhông có chuyện gì xảy ra đi tới ngồi xuống trước bàn, cầm lấy đũa, cũng ăn một ngụm, chậm rì rì nói: “Có Trương lão ở đây, quán mì Dương Xuân ở Bắc Cương chỉ có thể đứng hàng thứ hai.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đồng ý gật đầu.

“Cho nên, sau này muốn ăn Mì Dương Xuân đừng đi Bắc Cương nữa! Tìm Trương lão, lão sẽ làm cho nàng!” Dung Cảnh lại nói.

“Trương lão đã lớn tuổi như vậy rồi, sợ là cũng không thể làm cảđời.” Vân Thiển Nguyệt vẫn cúi đầu ăn mì, hoàn toàn không ngẩng lên, đáp lời Dung Cảnh, không phải là nàng đói bụng, mà là mì Dương Xuân này làm quả thật ăn rất ngon. Nhưng mà Trương lão đã tám mươi hai rồi, có thểlàm được thêm mấy năm nữa đây?

“Trương lão không thể làm cả đời nhưng ta thì có thể! Ta biết nàng thích ăn, cho nên đã sớm học xong.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên giương mắt nhìn Dung Cảnh, chợt bắt gặphắn đang mỉm cười nhìn nàng, nàng mở trừng hai mắt, cúi đầu, cố gắngkiềm chế cảm động trong lòng, hừ lạnh nói: “Đừng tưởng dùng một chút ânhuệ nhỏ thì có thể hối lộ được ta. Không được đâu.”

“Ta không hối lộ nàng, ta nghĩ món nàng thích ăn, tương lai con củachúng ta cũng sẽ thích ăn, cho nên ta liền học” Ánh mắt Dung Cảnh rơivào trên hàng lông mi hơi run rẩy của Vân Thiển Nguyệt, nụ cười càng sâu thêm mấy phần.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, cảm động thoáng chốc bay mất. Nàng khôngnói thêm gì nữa, nghĩ đúng thật là có một loại người có bản lãnh này,một khắc trước có thể làm cho ngươi cảm động đến lệ rơi đầy mặt, mộtkhắc sau cũng có thể làm cho ngươi nghĩ muốn cầm đá đập chết hắn. DungCảnh chính là loại người này.

Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, cũng tiếp tục ăn mì.

Huyền Ca bưng một cái khay đi tới, trên khay có thêm vài đĩa thức ăn, chỉ thấy mặc dù cái bàn rất lớn, có thể ngồi được rất nhiều người,nhưng Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt lại ngồi sát cùng một chỗ, độngtác ăn mì của hai người lại hoàn toàn giống nhau, mặc dù bọn họ khôngnói chuyện, nhưng trong phòng vẫn có một mùi hương vương vất, hai ngườigiữa không gian yên tĩnh, tuy không hề thấy một tia tình ý lưu chuyểngiữa hai người, nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy cuộc sống của bọn họ tựa hồ vẫn là như thế, cho tới bây giờ dường như thế tử chưa từng bị bệnh nặng mười năm, cũng như chưa từng có một Thiển Nguyệt tiểu thưngụy trang đuổi theo ở Thái tử điện hạ suốt mười năm qua.

Vân Thiển Nguyệt thấy Huyền Ca đi vào, giương mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn mì.

Huyền Ca nhẹ nhàng đặt món ăn xuống, xoay người lui ra ngoài. Khônglâu lắm, hắn lại bưng một chén thuốc đi vào, đặt ở trước mặt Dung Cảnh,Dung Cảnh nhíu nhíu mày, hắn liếc Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân ThiểnNguyệt cũng không ngẩng đầu lên, hắn lại tiếp tục lui xuống. Đi tới cửa, mới không nhịn được mở miệng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nhà ta bị thương nhưng lại không chịu uống thuốc, ngài nhất định phải khiếnthế tử uống hết thuốc. Thế tử thường chỉ uống một nửa.”

“Ừ, ta biết rồi.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Dung Cảnh uống thuốc chỉuống một nửa, tật xấu này của hắn nàng đương nhiên là biết. Lúc đó làsau một năm Vinh vương gia cùng Vinh vương phi mất, nàng chính mắt thấyhắn bị một cuộc đại nạn, sau đó hắn nằm triền miên trên giường bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Có một đêm nàng len lén vào trong phủ muốnxem hắn đang làm gì, liền phát hiện hắn uống thuốc chỉ uống một nửa, đổmột nửa còn lại vào chậu hoa đặt trước giường. Nhớ tới đại nạn năm đó,sắc mặt nàng bỗng nhiên trầm xuống. Đôi đũa trong tay không tự chủ đượcbị nàng dùng sức, “Két” một tiếng gãy thành hai đoạn..

Dung Cảnh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt, “Sao vậy?”

Vân Thiển Nguyệt ném đôi đũa gãy trong tay, cầm lấy một đôi đũa khác nói: “Đang nhớ lại một chuyện!”

Dung Cảnh nhìn nàng, “Chuyện gì?”

“Nhớ tới năm đó ngươi trúng Thôi Tình Dẫn sau lại bị ám sát, lúc ấyta thấy được người ám sát ngươi.” Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, âm thanh trầm thấp u ám.

Vẻ mặt Dung Cảnh chấn động, càng nắm chặt đôi đũa trong tay hơn, “Hóa ra ngày đó người núp ở trong chỗ tối gây ra động tĩnh là nàng?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Dù sao lúc đó ta mới năm tuổi, chỉ là một đứa bé, biết mình không phải là đối thủ của hắn, liền cố tình làmra động tĩnh. Chưởng thứ hai hắn không đánh trúng, liền lập tức bỏ chạy, nhưng ta cũng không đi ra ngoài, bởi vì ta biết mặc dù người kia đã đi, nhưng nhất định hắn sẽ đi chưa xa, hắn đang âm thầm thăm dò động tĩnh,muốn xem là hắn bị người nào phát hiện. Nếu lúc đó ta đi ra ngoài, chắcchắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Dung Cảnh không nói lời nào, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn tô mì Dương Xuân trước mặt, bỗng nhiên khôngcòn khẩu vị gì nữa. Năm đó là thời gian bắt đầu mười năm chịu đựng trịthương của Dung Cảnh. Năm đó cùng khiến nàng cảm nhận được mình nhỏ bévà bất lực bao nhiêu. Đó là lần thứ hai cảm thấy bất lực sau lần nàngphải trơ mắt nhìn mẫu thân vì trúng độc mà chết. Sau khi trở về nàng đểcho ông nội mang một viên Đại Hoàn đan cho Dung Cảnh, sau đó nàng đãnhốt mình trong phòng đóng cửa luyện công suốt ba ngày không ra khỏiphòng một bước. Nàng giương mắt, thấy Dung Cảnh đang nhìn nàng, nàngbuông đũa trong tay, đưa tay tháo chiếc vòng cổ xuống, nhẹ nhàng nhấnmột cái chốt ở cuối vòng cổ, vòng cổ vang lên một tiếng “Ba”, lộ ra mộtcái khe nhỏ, từ bên trong rơi ra một ống trúc nho nhỏ, nàng đưa ống trúc cho Dung Cảnh, “Đây là vật do tên hung thủ lưu lại, bộ dạng của ngươilúc ấy tự vệ cũng khó khăn nói gì tới báo thù, nên ta không có giao nócho ngươi.”

Dung Cảnh để đũa xuống, đưa tay nhận lấy ống trúc, cẩn thận nhìn.

“Ngươi phát hiện ra cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Đây là đồ của Nam Cương.” Dung Cảnh nói.

“Không sai! Là mộc trúc dùng để thi chú(thực hiện lời nguyền rủa) của Nam Cương. Sau đó ta cố ý đi Nam Cương một chuyến, loại mộc trúcnày dân chúng tầm thường vốn không biết dùng để thực hiện thi chú, người dùng được nó chỉ có vương thất của Nam Cương. Hơn nữa còn là dòng chính nhất mạch của Nam Cương Vương.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Nhưng mà ngươi nhìn lại đi, ngươi còn phát hiện được cái gì nữa không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn ống trúc kia, lại hỏi.

“Mặc hương(mùi hương của mực viết).” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, “Là mặc hương. Cái mũi của ngươiquả nhiên nhạy bén. Loại mực này rất đặc biệt, ta và ngươi cũng biết.Bởi vì bên trong loại mực này được tăng thêm một loại cỏ màu đen, loạicỏ này chỉ sinh sống ở Bắc Cương, dùng để điều chế mực vô cùng tốt.Nhưng mà loại cỏ này cực ít, sản lượng hằng năm không nhiều lắm, cho nên vô cùng trân quý, mực điều chế từ nó cũng cực kỳ quý giá, dân chúng tầm thường tuyệt đối không mua nổi. Nơi tiêu thụ chủ yếu là trong cung đình và đã trở thành ngự dụng (vật vua dùng) của Hoàng đế. Hoàng đế thỉnh thoảng cũng sẽ thưởng cho đại thần.”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

“Nhưng loại mực này chưa bao giờ xuất hiện ở Nam Cương. Nam CươngVương chưa bao giờ sử dụng loại mực này trong cung đình. Bởi vì ngoạitrừ Tử thảo thì chú thuật cũng tương khắc với loại cỏ này. Chỉ cần lâydính loài cỏ này, chú thuật sẽ không linh nghiệm.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu lần nữa.

“Lúc ấy, người áo đen che mặt, hơn nữa còn là ban đêm, ta núp trongbóng tối nhìn không rõ lắm, chỉ biết võ công của hắn cực cao.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Sau đó ta lại âm thầm quan sát, đi Nam Cươngmột chuyến, lại đi Bắc Cương một chuyến. Nhưng vẫn luôn nghĩ không raviệc này. Hôm nay rốt cục ta cũng nghĩ thông suốt, cũng biết được ngườikia là ai.”

Dung Cảnh trầm mặc không nói.

“Có phải ngươi đã sớm biết hay không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Dung Cảnh nhìn ống trúc, vẻ mặt u ám, vẫn trầm mặc

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Mặc dù nàng âm thầm điều tra, cũng chưa bao giờ nói rõ ràng với hắn về chuyện này, nhưng nàng vẫn cảm thấy Dung Cảnh thông minh, lúc đó hắc y nhân xuất thủ với hắn, mặc dùhắn không nhìn thấy mặt của hắc y nhân, nhưng chắc chắn sẽ có cảm giác.Huống chi mũi của hắn linh mẫn như thế. Người đó có tướng mạo, quần áo,mặc dù có thể dùng Súc Cốt Công để cải biến thân hình, nhưng chung quyvẫn là không thể thay đổi được hơi thở. Một người dù có cố gắng giấu hơi thở đến đâu thì vẫn sẽ để lại dấu vết có thể tìm ra.

“Nếu sớm biết hôm đó nàng là người núp ở nơi bí mật cứu ta, ta cũngsẽ không chờ tới mười năm.” Chốc lát sau, Dung Cảnh để ống trúc xuống,bỗng nhiên nhẹ nhàng cười với Vân Thiển Nguyệt

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, không hiểu ý của hắn lắm.

“Ta tất nhiên đã sớm cưới nàng vào Vinh vương phủ.” Dung Cảnh đưa tay ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, “Lúc ấy ta đã nghĩ tới ta đã sắp chết, tiểunha đầu nàng tương lai sẽ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng. Ta khônglấy được nàng, thật không cam lòng a!”

“Khi đó ngươi mới bảy tuổi!” Khó chịu trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lui mấy phần, nhắc nhở hắn.

“Bảy tuổi cũng không phải là nhỏ, lúc ấy ta tự trách mình lớn lên quá chậm.” Dung Cảnh cười nhẹ, khẽ hôn lên mặt Vân Thiển Nguyệt, giống nhưcó chút bất đắc dĩ nói: “Sau đó ngẫm lại nếu ta lớn lên nhanh hơn nữanhưng nàng lại không lớn lên thì cũng vô dụng, cho nên ta liền chịuđựng!”

Vân Thiển Nguyệt im lặng.

“Về sau ta biết viên Đại Hoàn Đan là nàng đưa cho ta, nàng có biết lúc ấy ta oán giận biết bao nhiêu không?” Dung Cảnh lại nói.

“Ta cho ngươi Đại Hoàn Đan cứu mạng của ngươi, ngươi còn tức giận?”Vân Thiển Nguyệt nghĩ đầu óc của người này là gì vậy? Không phải đều làcó ân tất báo sao? Tại sao đến hắn lại đổi ngược lại rồi?

“Tự nhiên là tức giận đấy! Vì sao nàng không tự mình đưa cho ta, màlại nói thành Vân gia gia cho ta. Nếu Vân gia gia không nói, ta vẫn luôn không biết đấy.” Dung Cảnh ôm thật chặt thân thể Vân Thiển Nguyệt,giọng nói bất thiện (không tốt) nói: “Ta vẫn luôn nghĩ nàng đều đối xử tốt với người khác, không nỡ đối tốt với ta, nhưng hóa ra làkhông phải thế. Nhưng mỗi lần nàng làm chuyện cho ta đều không cho tabiết, sao ta biết rõ lòng của nàng? Nàng có biết năm năm trước khi biếtđược nàng đáp ứng Dạ Thiên Dật nói năm năm sau sẽ thích hắn, lúc đó tatâm tình như thế nào không? Ta suýt nữa đã buông tay rồi!”

“Ngươi biết rõ chuyện đó?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Ngươi cũng làmkhông ít chuyện, cũng không có nói cho ta biết, đúng không? Chúng ta huề nhau!”

“Ừ! Lúc ấy ta biết là do đuổi theo hai người. Trong mắt nàng tronglòng nàng lúc đó chỉ có hắn, đương nhiên không phát hiện được ta.” DungCảnh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái trên cổ Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đau nhói, đẩy hắn ra, cả giận nói: “Ngươi có thểtrách ta không phát hiện được ngươi sao? Võ công của ngươi cao hơn sovới ta, làm sao ta phát hiện được ngươi.”

“Cũng đúng!” Dung Cảnh sửng sốt, nhưng ngay sau đó gật đầu, “Khi đóta sao còn nhớ được cái gì võ công! Chỉ biết là nàng đáp ứng hắn nói năm năm sau thích hắn! Lúc lòng ta rất đau đớn. Sau ta trở về suy nghĩ thấy ta một bộ dạng thân thể đổ nát như vậy thì làm sao mà có được nàng. Cho nên buông tha đi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Về sau ta dùng một năm thời gian nhưng cũng không buông tay được.Nghĩ phải làm sao bây giờ! Không bằng đến lúc đó kéo nàng chết theo ta?” Giọng Dung Cảnh bỗng nhiên cực thấp, trong mắt chỉ nhớ lại một ít đoạnký ức nghĩ lại mà kinh, khuôn mặt hiện lên vẻ thống khổ cùng bất đắc dĩ, “Nhưng ta lại không đành lòng. Sau lại nghĩ, cứ như vậy đứng từ xa nhìn nàng cũng tốt rồi! Nếu nàng thích Dạ Thiên Dật, muốn gả cho Dạ ThiênDật thì liền gả cho hắn đi. Cả đời này ta không có hi vọng, chỉ có thểnghĩ đến kiếp sau, kiếp sau ta nhất định bảo vệ thật tốt thân thể này.”

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, “Nếu đã như vậy, lúc ta mất trí nhớ, vì sao ngươi giữ chặt lấy ta?”

“Nàng mất trí nhớ, nếu ta không ra tay, thì đó không phải là ta rồi.” Dung Cảnh cười nói: “Lúc ấy ta ở Uyên Ương trì nhìn thấy nàng mơ mơmàng màng tỉnh lại muốn từ trong miệng tiểu nha đầu kia hỏi thăm tintức, lại bị Dạ Thiên Dục lôi đi, trên mặt lại đầy cảnh giác. Ta liềnnghĩ tới trời cao đối xử với ta không tệ, nếu ta không nắm bắt cơ hộilần này, liền thực lòng xin lỗi sự yêu thương của ông trời rồi. Cho dùchỉ là một giấc mộng, đợi nàng tỉnh lại bỏ ta mà đi, ta cũng vẫn camnguyện. Nhưng lại không nghĩ đến trời đất đưa đẩy để cho nàng chữa hếtbệnh cùng hàn độc của ta, lại càng không nghĩ đến hóa ra nàng vì ta màcam tâm tình nguyện mất đi trí nhớ.”

Vân Thiển Nguyệt không thèm nhìn hắn, không nói lời nào.

“Ăn đi. Nếu Trương lão thấy chúng ta để lại một sợi mì cũng sẽ mất hứng.” Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cầm lấy đũa, ngay lúc này, phía ngoàitruyền đến âm thanh của Huyền Ca, cấp bách nói:”Thế tử, trong cungtruyền đến tin tức, Thất hoàng tử mới tiến cung xin chỉ, xin Hoàngthượng tứ hôn cho hắn cùng Thiển Nguyệt tiểu thư. Hoàng thượng đã đápứng! Đang muốn hạ thánh chỉ rồi.”

Dung Cảnh biến sắc, Vân Thiển Nguyệt cả kinh, hai người nhất tề đứng lên.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận