Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 4 - Chương 13: Giang sơn quá nặng
Vân Thiển Nguyệt nói giọng nhẹ vô cùng, dường như tùy ý nói ra, lại dường như là đã trải qua trau chuốt lắng đọng được nàng bình tĩnh nói ra.

Dung Cảnh chợt dừng bước, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt tĩnh lặng.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn hắn, nhếch miệng, hỏi: “Như thế nào?”

Dung Cảnh cười cười, kéo cẩm trù ở cánh tay nàng phủ lên mắt nàng, giọng nói ôn hòa bình tĩnh: “Không thế nào cả.”

“Không thế nào cả?” Trước mắt Vân Thiển Nguyệt tối sầm, cách cẩm trù nhướn mày.

“Ừ, không thế nào cả.” Dung Cảnh lắc đầu, đưa mắt nhìn bầu trời, bông tuyết rơi nhẹ nhàng, xa xa trời đất gặp nhau, như tranh cuốn được trải ra, mặc dù không thấy núi xanh, nhưng lại nhìn thấy tuyết trắng bay, không làm mất đi phong cảnh như vẽ, hắn nói khẽ: “Giang sơn quá nặng, ta không đủ sức, ta chỉ có thể gánh vác được một mình nàng mà thôi.”

Trong khoảnh khắc trái tim Vân Thiển Nguyệt xao xuyến, nàng dùng một tay kéo cẩm trù che ở trên mặt ra, nhìn thẳng vào Dung Cảnh.

Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, cong cong khóe môi với nàng, nói khẽ: “Mấy ngày nay nàng không gầy đi, ngược lại béo lên, ôm nặng tay rồi.”

Vân Thiển Nguyệt không hình dung ra được câu nói vừa rồi gây cho nàng bao nhiêu kích động, chỉ biết giờ khắc này nàng được hắn ôm trong lòng, khiến nàng cảm nhận được tình yêu và sự quý trọng của hắn trước nay chưa từng có. Nàng há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào, hé miệng lần nữa mới cố gắng nói ra được, “Dung Cảnh, chàng…” Muốn nói cái gì, bỗng nhiên đổi giọng, “Sao ta không cảm thấy ta béo lên?”

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt cười khẽ, một lát sau, hắn cúi đầu xuống, in xuống môi nàng một nụ hôn, nói nhỏ: “Nàng đâu cẩn thận bằng ta? Ta nói nàng béo là béo.”

Hắn đang nói cho nàng biết ngày nào hắn cũng đo đạc tính toán thân thể nàng sao? Vân Thiển Nguyệt im lặng, “Dung công tử, chàng đang khích lệ ta sao?”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.

“Nói ta béo chính là khen ta?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Ừ!” Dung Cảnh cực kỳ nghiêm trang, nói từng câu từng chữ: “Nàng mập lên, chứng minh nàng nẩy nở rồi.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng chốc đỏ bừng mặt, thấy bộ dáng nghiêm trang của Dung Cảnh, nghĩ rằng hắn có biết hắn đang nói gì không? Lời này vốn không hề có tính nhục dục, nhưng nàng lại cứ nghe ra nhục dục, đây là thế nào? Nàng nhìn dõi theo hắn rất lâu, thấy hắn ôm nàng đi về phía trước, áo bào phất phới, đi lại nhẹ nhàng, mặt mày nghiêm chỉnh, không hề khác lạ, cứ như không hề ý thức được mình nói cái gì, nàng bỗng căm giận nói: “Bây giờ chàng gầy teo, theo lý thì là chưa nảy nở sao?”

Dung Cảnh bỗng nhiên dừng bước, lại cước bộ, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói một tiếng “hả?” rất êm tai.

Vân Thiển Nguyệt vừa nghe thấy âm thanh như thế thì bỗng cảm giác như có lưới đen gì chụp xuống đầu, nàng vội vàng nhìn bầu trời pha trò: “A, lạnh quá, chàng để ta xuống, chúng ta nhanh về thôi!”

Dung Cảnh nhìn nàng không nói lời nào.

“Ta muốn ăn cá nướng phù dung chàng làm rồi!” Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn, dùng sức bịch một tiếng rời khỏi lòng hắn, nhẹ nhàng đi về phía trước hai bước rồi quay lại mỉm cười gọi Dung Cảnh: “Đi mau lên! Chàng không thấy trời đã sắp tối rồi sao?”

Dung Cảnh rũ mắt, gật đầu, nhấc chân đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt hoài nghi nhìn Dung Cảnh, dễ dàng bỏ qua cho nàng như thế? Nàng đi thụt lùi lại, nhìn chằm chằm Dung Cảnh rất lâu, thấy hắn không hề chớp mắt, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn không thay đổi nên nàng cẩn thận thử dò xét: “Này, chàng có nghe thấy ta vừa nói gì không?”

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn nghe thấy mà không tỏ vẻ gì, chứng tỏ là không để ý rồi. Nàng lập tức yên tâm, đi lên, kéo tay hắn, năm ngón tay đan xen với tay hắn, cánh tay nhẹ nhàng đung đưa giữa hai người, tâm trạng bỗng trở nên vô cùng tốt, nàng nghiêng đầu cười nói: “Dung Cảnh, chàng lặp lại lời vừa rồi đi.”

“Lời gì? Rằng nàng mập lên rồi? Nẩy nở rồi?” Dung Cảnh nhướn mày.

“Không phải!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Cái câu giang sơn kia cơ.”

Dung Cảnh hơi nhếch khóe miệng, nhìn nàng, lặp lại: “Giang sơn quá nặng, ta không đủ sức, ta chỉ có thể gánh vác được một mình nàng mà thôi.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, tâm trạng trở nên phơi phới, kéo tay Dung Cảnh lên, rồi lại hạ xuống, lại kéo lên, lại hạ xuống, sau vài lần thì buông tay ra, nghiêng người ôm lấy hắn, ngửa mặt lên trẻ con hỏi: “Thật sự là thế sao?”

“Ừ!” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt”à” một tiếng, vùi mặt vào lồng ngực hắn, nói nhỏ: “Người ta đều là yêu giang sơn hơn mỹ nhân. Sao chàng không thế?”

“Vân Thiển Nguyệt, nàng xác định nàng là mỹ nhân?” Dung Cảnh nhìn nàng buồn cười.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Dung Cảnh, “Có lẽ được xem như mỹ nhân đi!”

“Không xấu mà thôi!” Dung Cảnh phun ra bốn chữ.

“Chàng thật sự là dồn hết sức đả kích ta, dân chúng ngoài kia đều nói ta đẹp hơn Tần Ngọc Ngưng.” Vân Thiển Nguyệt trừng hắn, người này chưa bao giờ hiểu được dỗ dành nữ nhân là như thế nào. Người bình thường gặp phải tình huống như thế không phải nên nói là “đúng, nàng chính là mỹ nhân, ai cũng không đẹp bằng nàng?” sao. Sao đến lượt hắn thì không phải thế rồi? Quả nhiên hắn không phải người bình thường.

“Thế chứng tỏ nàng ta xấu hơn mà thôi, nàng chỉ hơn nàng ta một chút.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, nhắc nhở: “Dung công tử, người ta chính là mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh đấy. Chàng đang nói là ánh mặt mọi người trong thiên hạ đều có vấn đề sao?”

“Hẳn là thế, không phải nàng vẫn luôn mồm nói mọi người đều say mình ta tỉnh đó sao? Có lẽ là chỉ mình ta tỉnh táo, người khác đều say.” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái.

Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn bị đánh bại, quay mặt đi không nhìn hắn, sợ rằng vừa liếc hắn thì không nhịn được mà đi nhéo khuôn mặt khiến mình nhìn thấy cảnh đẹp ý vui kia. Dung công tử, chàng còn có thể kiêu ngạo hơn nữa được sao?

Dung Cảnh đưa bàn tay như ngọc lên che miệng ho nhẹ một tiếng, trong tiếng khụ dường như xen lẫn ý cười.

Hai người một đường không nói chuyện, về tới cửa thành.

Trong lúc đưa tang Tiên hoàng, toàn thành đóng chặt, cấm người đi đường ra vào, trong vòng trăm dặm kinh thành bị phong tỏa kiểm soát. Binh lính cửa thành nhìn thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt về trước thì duỗi dài cổ nhìn ra phía sau hai người, không thấy người khác thì vội vàng mở cửa thành ra, để cho hai người tiến vào.

Bên trong thành cực kỳ yên tĩnh, trên đường cực kỳ ít người và xe ngựa.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, “Tới Vinh vương phủ của chàng đi, chàng làm cá nướng phù dung cho ta.”

“Được!” Dung Cảnh gật đầu.

Hai người đi về hướng Vinh vương phủ, khi đi ngang qua Túy Hương lâu, phòng ở tầng hai bỗng được mở từ bên trong ra, một người ló ra, vang lên một giọng nói quen thuộc, “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, đã lâu không gặp!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy chỗ cửa sổ tầng hai lộ ra một gương mặt quen thuộc, chính là Thương Đình. Nàng nhìn Thương Đình, mấy ngày không gặp, từ khi hắn đi thành Thanh Sơn tiếp nhận việc trị thủy của Dạ Thiên Dục thì nàng gần như đã quên mất người này. Hôm nay hắn về kinh rồi thì thấy hắn gầy hơn chút, nhưng nét mặt vẫn trước sau như một, nàng im lặng không nói gì.

Dung Cảnh chậm rãi ngẩng đầu, thấy là Thương Đình thì cười nhạt, “Thương thiếu chủ quay về là tốt rồi! Hôm nay đã vào kinh, vì sao không tham gia tấn lễ của tiên hoàng?”

“Bổn thiếu chủ nhận được tin tức hoàng thượng đại nạn, ra roi thúc ngựa về kinh, đáng tiếc gặp phải bão tuyết, hôm nay mới vừa vào kinh, đã lỡ giờ lành tiên hoàng vào lăng nên không đi Hoàng Lăng nữa, mà chờ ở đây.” Thương Đình nhìn Dung Cảnh, cười nói: “Không ngờ chưa đợi được đội ngũ đưa linh quay về mà lại đã chờ được Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư, thật khiến bản thiếu chủ bất ngờ.”

“Chúng chẳng có gì bất ngờ, hôm nay chuông thần của tẩm lăng bị người cố tình xoắn gãy, suýt thì đè xuống Vân Thiển Nguyệt. Nàng sợ hãi nên chúng ta về trước.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Trước đây chẳng phải là Thương Thiếu chủ tạm trú ở phủ Thất hoảng tử sao? Bây giờ phủ Thất hoàng tử trở trước phủ Nhiếp chính vương, nhưng mà cũng sẽ không cản trở người phụ tá là Thương thiếu chủ đấy, Thương Thiếu chủ không cần chờ ở Túy Hương lâu, đi Nhiếp chính vương phủ chờ Nhiếp chính vương về kinh là được.”

“Chuông thần bị xoắn gãy? Chẳng lẽ có người muốn hại Thiển Nguyệt tiểu thư?” Thương Đình nhướn mày, “Ai?”

“Chuyện này thì không biết được! Nhiếp chính vương sẽ điều tra.” Dung Cảnh kéo Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước, “Thương Thiếu chủ ở thành Thanh Sơn trị thủy cực khổ, lại chạy gấp rút cả chặng đường, sớm đi nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước đây.”

“Nói hay lắm! Cảnh thế tử tạm biệt!” Thương Đình cũng không ngăn cản, chắp tay.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Thương Đình trị thủy ở thành Thanh Sơn mấy chục ngày, hôm nay gặp lại thì không đáng ghét như trước rồi.

Thương Đình nhìn bóng dáng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi xa, tay gõ nhẹ vào khung cửa sổ trầm tư.

Trở về Vinh vương phủ, một gã thiếu niên đang đi từ bên trong phủ ra ngoài, thiếu niên trông tuấn tú khoảng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc áo bào mềm bằng bông, hắn đi một bước lại quay đầu lại nhìn, trông có vẻ rối rắm.

Vân Thiển Nguyệt nhìn gã thiếu niên này, người này nàng biết, là Tần Thiến – công tử của phủ Thừa Tướng trước kia. Bởi vì Tần Ngọc Ngưng quá sáng chói, mười tuổi đã được phong làm mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, trong đám nữ nhi Thiên Thánh không ai là đối thủ. Cho nên, mọi người đều dồn mắt vào Tần Ngọc Ngưng, mà quên mất phủ Thừa Tướng còn có một Tiểu công tử. Khác với Tần Ngọc Ngưng, tiểu công tử này tương đối hướng nội, lại hay ngượng ngập, không giỏi ăn nói, võ nghệ cũng không giỏi, tóm lại không có chỗ nào đáng khen, không được Tần thừa tướng thích, Tần thừa tướng dồn toàn bộ tinh lực vào Tần Ngọc Ngưng mà đã quên hắn còn có một người con trai, mọi người trong kinh thành Thiên Thánh, thậm chí toàn thiên hạ cũng đều quên hắn còn có một người con trai.

Vân Thiển Nguyệt cũng không quá chú ý đến công tử phủ Thừa Tướngnày, hắn giống Tam công tử trước kia của Hiếu thân vương phủ, là một người rất dễ bị người ta bỏ qua. Tam công tử của Hiếu thân vương phủ mất tích, ngoại trừ Lãnh Thiệu Trác tìm một thời gian rồi im hơi lặng tiếng sau khi biết sự thật ra thì Hiếu thân vương còn không nhắc tới, sợ là hiện tại cũng chưa biết Tam công tử đã là Tây Duyên Nguyệt, thái tử của Tây Duyên rồi. Mà nếu hôm nay công tử của phủ thừa tướng này không xuất hiện ở Vinh vương phủ thì nàng gần như đã quên mất Tần Ngọc Ngưng còn có một người em trai.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh nhíu mày, tiếp tục đi về trước.

Tần Thiến vừa quay đầu lại thì thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, dường như sợ hết hồn, lùi lại sau một bước rồi vội vã chào hai người, giọng điệu hơi bối rối và đứt quãng, “Xin chào…. Cảnh…… Cảnh thế tử…… Thiển Nguyệt tiểu thư……”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Thiến, bỗng nhiên cười, “Ta nhớ Tần công tử không hề nói lắp, sao hôm nay lại nói lắp rồi?”

Tần Thiến đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, dường như không biết trả lời thế nào.

Dung Cảnh ôn hòa cười một tiếng, “Tần công tử tới tìm Ngũ muội muội?”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy chợt hiểu ra, nàng nhớ đã nghe nói sau khi Dung Linh Yên tỏ tình với Dạ Thiên Dật ở cổng Vinh vương phủ thì Tứ lão gia và tứ phu nhân nghị hôn cho Ngũ tiểu thư Dung Linh Yên, rồi ở ngày lễ Khất Xảo, nàng nghe Huyền Ca nói công tử phủ thừa tướng đi Vinh vương phủ mời Ngũ tiểu thư cùng cầu Chức Nữ, Ngũ tiểu thư đã đồng ý. Xem ra Tần Thiến và Dung Linh Yên đã có dính dáng rồi.

Lúc này Tần Thiến không ngừng đỏ mặt, ngay cả tai cũng hồng lên, bị Dung Cảnh vạch trần, hắn khá bối rối và luống cuống tay chân, gật đầu, “……vâng!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nghĩ tới Tần Thừa tướng thì cáo già, Tần Ngọc Ngừng thì khôn khéo, thế mà Tần gia lại xuất hiện một công tử thế này. Trông hắn thế này so với Tần Ngọc Ngưng và Tần thừa tướng thật khiến người khác không muốn cảm thán cũng không được.

Dung Cảnh mỉm cười hỏi, “Tần công tử và Ngũ muội muội nói chuyện tốt không?”

Tần Thiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dung Cảnh rồi lại cúi xuống, lắc đầu.

Dung Cảnh cười cười, nói với hắn: “Nếu Tần công tử rảnh thì cùng ta vào tiền thính ngồi tạm uống ấm trà thì thế nào?”

Tần Thiến sửng sốt, rồi lại ngẩng đầu, như đang suy đoán ý Dung Cảnh.

Dung Cảnh mỉm cười nhìn hắn, ấm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện Ngũ muội muội, ta nhớ mấy tháng trước Tứ thúc và Tứ thẩm từng nghị hôn với phủ Thừa Tướng, nhưng mà về sau nhiều việc nên hoãn lại.”

Tần Thiến do dự một chút, yên lặng gật đầu.

Dung Cảnh buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, nghiêng đầu nói với nàng: “Nàng về Tử Trúc Viện trước đi, Ngọc thái tử hẳn đã nghe nói chuyện ở Hoàng Lăng, chắc đang lo lắng cho nàng, lát nữa ta về.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi về Tử Trúc viện trước.

Dung Cảnh nhấc chân đi về tiền sảnh, Tần Thiến cúi đầu đi theo phía sau hắn.

Rẽ vào một hành lang, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã không thấy bóng dáng Dung Cảnh và Tần Thiến, nàng thu hồi mắt, nghĩ tới ban đầu Tứ lão gia và Tứ phu nhân vì thấy Tần Ngọc Ngưng ngồi lên vị trí Thái Tử Phi nên mới vội vàng nghị hôn với phủ Thừa Tướng, Dung Cảnh vẫn không tỏ thái độ, hơn nữa về sau Dạ Thiên Khuynh bị phế, chuyện nghị hôn mới bị bỏ mặc, hôm nay xem ra Tần Thiến này thích Dung Linh Yên. Hôm nay tự mình đến phủ, trông vẻ mặt thì hoặc là nói chuyện với Dung Linh Yên không ổn thỏa, không thì là chỗ Tứ lão gia và Tứ phu nhân không khả quan. Mà Dung Cảnh lại mời Tần Thiến đến phòng khách uống trà, không biết có ý định gì.

Nàng ngẫm nghĩ cả một đường về Tử Trúc Viện, đi tới cửa thì thấy Ngọc Tử Thư đang đứng ở trong viện, ánh mắt nhìn theo một hướng, nàng nhìn hắn một cái rồi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy góc tây nam Tử Trúc Viện đã trồng một cây hoa đào từ lúc nào. Lúc này hoa đào vừa mới nhú nhụy, nụ hoa màu hồng phấn hết sức mềm mại, dưới bông tuyết bay nhìn trông vô cùng tươi đẹp.

Ngọc Tử Thư nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, khẽ cười với nàng, “Biết thể nào muội cũng sẽ không sao!”

“Suýt nữa đã bị cái chuông hỏng kia nện thành bùn nhão.” Vân Thiển Nguyệt đi về phía Ngọc Tử Thư.

“Có Cảnh thế tử che chở muội, muội tất nhiên sẽ không sao.” Ngọc Tử Thư vỗ tuyết rơi trên người mình, cười nói: “Ta quả thật không cần lo lắng.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Thư phủi tuyết, trong lòng ấm áp, hắn thì nói không cần lo lắng, nàng sẽ không sao, nhưng vẫn đứng trong tuyết chờ Dung Cảnh và nàng về, rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Nàng đi mau mấy bước tới bên cạnh hắn, đấm hắn một cái, “Khẩu thị tâm phi, lo lắng ta thì nói lo lắng ta, còn quanh co như thế.”

Ngọc Tử Thư bỗng nhiên cười, chìa tay ra bắn bông tuyết trên người Vân Thiển Nguyệt, ưu nhã chỉ ngón tay: “Thấy cây hoa đào kia không?”

“Thấy! Lúc nào thì trồng hoa đào rồi?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đã bao lâu nàng không tới Vinh vương phủ rồi.

“Cái này phải hỏi Cảnh thế tử rồi!” Ngọc Tử Thư cười cười.

“Thanh Thường, ngươi nói đi, ở đó trồng cây hoa đào từ lúc nào!” Vân Thiển Nguyệt thấy Thanh Thường đi từ căn phòng phía tây ra nên hỏi nàng.

Thanh Thường cười nói: “Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, đã hai tháng rồi, khi đó thế tử nói có người từ phương xa tới, sợ hãi hoa đào nở rộ, thế tử muốn mỗi ngày nhìn mới có thể yên tâm. Dù nó nở hoa cũng phải nở trong viện nhà mình.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn Ngọc Tử Thư, “Đây không phải là ngày huynh từ Đông Hải quốc tới Thiên Thánh sao?”

Ngọc Tử Thư cười gật đầu, “Ừ!”

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, đỏ mặt lên, gắt một cái, “Dung Cảnh này!”

Thanh Thường che miệng cười, nhìn Ngọc Tử Thư một cái, chế nhạo Vân Thiển Nguyệt: “Điều này chứng tỏ thế tử quan tâm tiểu thư ngài!” Dứt lời, nàng nhìn cây hoa đào kia rồi nói tiếp: “Thế tử ngày ngày bảo chúng ta dùng lều cùng lò sưởi che cho nó, chúng ta không dám sơ suất, hôm nay đã có nụ rồi, đợi đến sang năm mới là có thể nở, đến lúc đó nhất định rất đẹp.”

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Thanh Thường một cái, căm phẫn nói: “Ta sẽ bảo thế tử nhà ngươi giúp Huyền Ca trồng một cây cho ngươi xem.”

Thanh Thường nghe vậy thì không còn dám giễu cợt nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Đi thôi! Chúng ta trở về phòng. Chết rét rồi!” Vân Thiển Nguyệt xoa xoa tay, nói với Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư cười gật đầu, theo nàng đi vào phòng.

Trong phòng Dung Cảnh đã trải thảm thượng hạng bằng da hươu, ở giữa đặt một chiếc bếp lửa. Vân Thiển Nguyệt không đành lòng giẫm đôi chân dính tuyết lên trên, đá giày đi, đi tới ngồi xuống bên cạnh bếp lửa. Ngọc Tử Thư cũng tháo giày, ngồi xuống bên cạnh bếp lửa theo nàng, hỏi chuyện nàng trải qua hôm nay.

Vân Thiển Nguyệt thuật lại sơ sơ một lần, không mang cảm xúc gì.

Ngọc Tử Thư nghe xong thì thở dài: “Tiên hoàng Thiên Thánh thật là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi, lại không tiếc phá hủy chuông thần bảo vệ tẩm lăng cũng muốn giết muội. Thế hệ đế vương này thật có thủ đoạn khiến người ta bội phục, chỉ tiếc hắn có một con trai chấp nhất muội, còn có một thế tử Vinh vương phủ làm đối thủ. Nếu không lần này muội không chạy trời không khỏi nắng rồi.”

“Ừ, một khắc đó ta đã cảm thấy tử vong.” Vân Thiển Nguyệt thành khẩn gật đầu, cúi đầu nói: “Là loại tử vong rõ ràng, lần trước ta ôm bom hẹn giờ nhảy xuống tòa nhà cục Quốc An, cũng không cảm giác được tử vong như vậy.”

Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng hỏi, “Vì sao không quăng bom đi, như vậy muội có thể còn sống đấy!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, thoải mái nói: “Khi đó không muốn sống a, thật tốt mới có một cơ hội đi chết, sao có thể không nắm chắc? Khi đó huynh đi rồi, ngày ngày ta sống không có tư có vị gì cả, có lẽ trong tiềm thức chỉ đợi một cơ hội cho ta kính dâng, sao ta có thể không kính dâng tính mạng? Nếu ném bom xuống thì rơi vào đâu đó đều sẽ có lực phá hủy rất lớn, chỉ nổ tan tác một mình ta lại có thể cứu được bao nhiêu người! Tín niệm vĩ đại của chúng ta là quên mình vì người không phải sao? Ta giống huynh, đến chết cũng làm được.”

Ngọc Tử Thư xoa xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Đã qua lâu như vậy, đừng suy nghĩ nữa!”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng người nằm trên thảm, nói với Ngọc Tử Thư: “Tử Thư, huynh biết không? Dạ Thiên Dật hẳn cũng biết đây là tác phẩm của phụ hoàng hắn, cho nên không truy xét đến cùng, đã xử quyết năm trăm ám nhân hoàng thất rồi. Mùi máu tươi phủ khắp núi Ngọc Long, ta thực sự không muốn ở lại nữa, nên lôi kéo Dung Cảnh đi trước, ra khỏi núi Ngọc Long ta bỗng nhiên muốn cho Dung Cảnh lật đổ giang sơn Dạ thị.”

Ngọc Tử Thư nhíu mày, “Sau đó thì sao? Muội nói với hắn?”

“Ừ, nói!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Hắn trả lời như thế nào?” Ngọc Tử Thư hỏi.

“Ta hỏi hắn như thế nào, hắn nói không thế nào cả.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, tiếp tục nói: “Hắn nói giang sơn quá nặng, hắn không đủ sức, hắn chỉ có thể gánh vác được một mình ta mà thôi.”

Ngọc Tử Thư tỏ vẻ xúc động.

“Tử Thư, ta không ngờ hắn có thể nói như vậy, huynh biết hắn rõ ràng là …” Vân Thiển Nguyệt dừng lại, lấy hai tay che mặt, thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Tính như thế, rốt cuộc ta nặng hay là nhẹ đây?”

Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ấm áp hòa tan nước mùa xuân, hắn vỗ bả vai nàng, chậm rãi nói: “Muội nặng hay nhẹ cũng không quan trọng, hắn nói được một câu như thế, đáng để muội gửi gắm cả đời. Vân nhi, muội may mắn đấy.”

“Đúng vậy, ta may mắn, may mắn xiết bao.” Vân Thiển Nguyệt yếu ớt thở dài một tiếng: “Vì một câu nói kia, ta đột nhiên cảm thấy, bất kể trước kia ta trả giá cái gì, sau này ta tiếp tục trả giá cái gì, cho dù là điều ta không thể thừa nhận hay cắt đứt, ta đều cắt đứt, cũng đều đáng giá. Bởi vì hắn là Dung Cảnh.”

Ngọc Tử Thư cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, vẫn bụm mặt nhắm mắt lại.

Lò sưởi trong phòng cháy mạnh, bên ngoài tuyết không rơi đầy trời như mấy ngày trước, mà rơi rất nhẹ, rất thưa, bông tuyết lác đác, bay xuống từng tầng từng tầng, bao phủ mặt đất.

Sau nửa canh giờ, có tiếng bước chân đến gần, mang đặc trưng ưu nhã nhẹ nhàng chậm chạp của Dung Cảnh.

“Người này trước giờ đều không nhanh không chậm!” Vân Thiển Nguyệt lầm bầm một tiếng.

“Lúc cứu muội thì nhanh là được!” Ngọc Tử Thư cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nhếch môi, buông tay ra, nhìn ra cửa, Dung Cảnh đội tuyết chậm rãi đi tới, dù nhìn từ góc nào đều ung dung, tao nhã vô song. Nàng lẩm bẩm: “Tôn quý hơn thiên tử, tao nhã át vương hầu.”

Ngọc Tử Thư cười nhìn Vân Thiển Nguyệt,chế nhạo: “Vân nhi bị dáng dấp này của hắn mê hoặc hay là bị lòng dạ hiểm độc của hắn lừa gạt?”

“Đều có đi! Đâu nói rõ được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, ánh mắt không rời Dung Cảnh.

Lúc này Dung Cảnh đi tới cửa, nhìn thoáng qua bên trong qua bức rèm che, nhíu mày, giây lát sau, chậm rãi đi đến, cũng đá giày, đi tới trước lò sưởi, vươn tay với Vân Thiển Nguyệt: “Đứng lên, trên mặt đất đầy hơi lạnh.”

“Dung công tử, ở đây là bên cạnh bếp lò đấy!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Chỗ nàng nằm là sàn nhà.” Dung Cảnh thấy nàng không đứng lên nên chìa tay túm nàng lên, rồi liếc Ngọc Tử Thư một cái, “Ngọc thái tử không sợ lạnh sao? Vậy thì tiếp tục ngồi đi!”

“Thật ra thì ta cũng sợ lạnh, nhưng người khác thích ngồi dưới đất, nên ta chỉ có thể liều mình theo quân tử.” Ngọc Tử Thư cười cười, chậm rãi đứng lên, “Thấy Cảnh thế tử quan tâm Vân nhi như thế, ngày mai ta về Đông Hải cũng yên tâm.”

Vân Thiển Nguyệt vừa ngồi trên giường êm, nghe vậy thì đứng bật dậy, nhìn Ngọc Tử Thư: “Ngày mai huynh trở về Đông Hải?”

“Ừ!” Ngọc Tử Thư gật đầu, cười nói: “Ta đi ra ngoài quá lâu rồi, phụ hoàng sốt ruột, thúc giục ta trở về. Đã ba đạo chiếu hàm rồi, nếu ta còn không trở về thì e rằng ông sẽ phái người tìm tới.”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Tìm đến thì tìm đến, ở thêm mấy ngày đi!”

“Nếu chờ ông tìm tới, thì không phải một hai người, sợ rằng sẽ là đại quân Đông Hải áp sát rồi.” Ngọc Tử Thư cười lắc đầu, “Thật ra nội tâm phụ hoàng không khác lão vương thúc lắm, làm ra chuyện này cũng không có gì là lạ.”

Vân Thiển Nguyệt không nỡ, “Vậy hãy để cho đại quân của hắn áp sát, sợ cái gì!”

Dung Cảnh búng đầu Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi nói: “Vân Thiển Nguyệt, hắn là thái tử Đông Hải quốc. Cứ ở Thiên Thánh mãi còn ra gì? Nếu đại quân của Đông Hải quốc áp sát, lòng dân bất ổn, cục diện chính trị rung chuyển, ta lại phải bận rộn không có thời gian ở bên nàng rồi.”

“Muốn bận rộn cũng là Dạ Thiên Dật bận rộn.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ta là Thừa tướng, Nhiếp chính vương có thể nào bỏ qua cho ta?” Dung Cảnh thờ ơ nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại cũng phải, hừ một tiếng, nhưng vẫn không nỡ, loại không nỡ này quấy đảo ruột gan nàng, nhìn Ngọc Tử Thư nói: “Vậy cũng không cần phải vội vã đi luôn ngày mai, ở thêm một ngày đi.”

“Sớm một ngày muộn một ngày cũng không khác gì nhau.” Ngọc Tử Thư trấn an nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cười nói: “Hôm nay Hoa vương thúc và cô cô đều ở Thiên thánh, ở bên cạnh muội, ta cũng yên tâm, chờ lúc muội rảnh rỗi thì có thể đi Đông Hải, có lẽ không lâu sau, ta sẽ còn quay lại Thiên Thánh, Đông Hải và Thiên Thánh cũng không phải là chân trời góc biển, cũng không phải là quá xa , chẳng qua là đường hơi dài mà thôi. Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt.”

Vân Thiển Nguyệt trong lòng khó chịu, lầm bầm: “Hôm đó huynh nói là ở lại hai ngày, nói chuyện không tính toán gì hết.”

Ngọc Tử Thư cười nói: “Sau này bù lại, được không?”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, bỗng nhiên quay đầu đẩy Dung Cảnh một cái: “Chàng đi làm cá nướng Phù Dung, làm thêm vài món ăn, hôm nay ta muốn uống rượu dạ đàm với Tử Thư, không say không về.”

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ta vừa về xong, còn chưa được nghỉ ngơi đây!”

“Ngày mai Tử Thư đi rồi!” Vân Thiển Nguyệt nói giọng năn nỉ: “Tiễn huynh ấy đi rồi, ta sẽ khao chàng, được chưa?”

“Được!” Dung Cảnh lập tức đứng lên, cười gật đầu.

Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh ra khỏi cửa phòng, buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thở dài nói: “Có thể sai bảo Cảnh thế tử được vạn người kính ngưỡng sùng bái xuống bếp, thiên hạ độc nhất vô nhị chỉ có một mình muội đi!”

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày đắc ý rồi lại nhanh chóng không nỡ để Ngọc Tử Thư đi.

Bữa tối ngày đó cực kỳ phong phú, cũng đều do Dung Cảnh đích thân xuống bếp, ba người quây quanh bếp lò nói chuyện đêm. Vân Thiển Nguyệt trút niềm lưu luyến của nàng dành cho Ngọc Tử Thư vào trong rượu, một chén lại một chén.

Dung Cảnh cũng không khuyên can, nhìn nàng uống, còn cười nói: “Nàng đang muốn Ngọc thái tử quá chén, ngày mai vừa vặn không đi được sao?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thành khẩn nói: “Đang tính thế!”

Ngọc Tử Thư cười cười, lắc đầu nói: “Vân nhi, tửu lượng của ta được lão Vương thúc và Hoa vương thúc luyện đến ngàn chén không say.”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Ta cũng ngàn chén không say!”

Rượu quá ba tuần, món ăn quá ngũ vị. Đã nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt say ngà ngà rồi chợt nhớ tới một việc, nàng đứng bật dậy, nói với hai người: “Ta phải về Vân vương phủ!” Dứt lời, không đợi hai người kia nói chuyện, nàng đã chạy ra ngoài.

Dung Cảnh muốn đứng dậy, Ngọc Tử Thư bỗng nhiên ra tay cản hắn, cười một tiếng: “Cảnh thế tử, có lẽ ta biết nàng về Vân vương phủ làm cái gì, để ta đi theo nàng! Sáng mai rời khỏi từ Vân vương phủ luôn.”

Dung Cảnh nhìn Ngọc Tử Thư, giây lát cười một tiếng, chậm rãi gật đầu rồi ngồi xuống.

Ngọc Tử Thư ra khỏi cửa phòng, điểm nhẹ mũi chân rồi theo đuôi Vân Thiển Nguyệt về hướng Vân vương phủ.

Dung Cảnh ngồi bên cạnh lò sưởi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài viện đã được tuyết nhuộm màu trắng bạc, có thể nhìn thấy rõ cây hoa đào ở góc tây nam. Hắn đưa tay lên bóp trán, lẩm bẩm: “Để ý hắn như vậy, ta lại ăn dấm chua thì làm sao bây giờ?”

Trong phòng lẳng lặng, không ai đáp lại hắn.

Một lát sau, Dung Cảnh thả tay xuống, hô vọng ra bên ngoài: “Thanh Thường!”

“Có nô tỳ!” Thanh Thường lập tức xuất hiện ở cửa.

“Tối nay tuyết rơi nhiều, che cây hoa đào cẩn thận vào, nhất định không được để nó nở hoa!” Dung Cảnh thấp giọng sai bảo.

Thanh Thường hiểu thế tử chỉ cái gì, che miệng nở nụ cười, gật đầu, nói lanh lảnh: “Dạ, nô tỳ nhất định trông chừng cho thế tử, muốn nở hoa cũng chỉ nở trong viện của chúng ta.”

Dung cảnh gật đầu, nghiêm trang”ừ” một tiếng.

Thanh Thường thấy hắn không sai bảo nữa thì cười lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt mượn sức rượu, thi triển khinh công bay vọt từ Tử Trúc Lâm ra khỏi Vinh vương phủ, hiếm khi say khướt lại không lạc đường, trực tiếp đi về hướng Vân vương phủ. Nàng nhanh chóng trở về đến Vân vương phủ, nhẹ nhàng rơi vào Thiển Nguyệt các, giẫm lên tuyết chạy bình bịch vào trong nhà.

“Tiểu thư, sao ngài về lúc này?” Lăng Liên và Y Tuyết cùng vọt ra khỏi nhà, nhìn nàng kinh ngạc.

“À nhớ tới một việc, không làm không được!” Vân Thiển Nguyệt đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đi về chỗ ngăn tủ.

Hai người muốn hỏi chuyện gì thì đã nhìn thấy Ngọc Tử Thư rơi vào trong viện, nên quay đầu lại, đồng thời cung kính chào hỏi: “Ngọc thái tử!”

Ngọc Tử Thư gật đầu, cười đi vào phòng.

Vân Thiển Nguyệt đã đứng ở trước ngăn tủ, mở ngăn tủ ra lục tung đồ trong đó, đầu tiên là một mảnh vải gấm màu đen lộng lẫy, sau đó là kim chỉ cùng màu và kéo. Thấy nàng làm lưu loát như thế thật không giống người uống say.

Ngọc Tử Thư nhìn nàng một cái, cười đi tới, nhận lấy đồ nàng lấy ra, ấm giọng nói: “Cái này không vội, có thể làm sau cho ta cũng……”

“Không được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu rất kiên quyết: “Ta muốn để huynh mặc về Đông Hải ngày mai.” Dứt lời, túm lấy đồ trong tay, nói với hắn: “Huynh ngồi bên cạnh ta, sáng mai ta có thể làm xong.”

“Tiểu thư, bây giờ đã nửa đêm, nửa đêm sao có thể làm xong một áo choàng? Cái áo choàng của Cảnh thế tử ngài mất một ngày mới làm xong một nửa đấy.” Lăng Liên và Y Tuyết nghe rõ, đồng thời nói.

“Có thể làm xong. Cái áo choàng kia là cái đầu tiên ta làm nên ngượng tay, cái này làm lần thứ hai rồi đã quen tay.” Vân Thiển Nguyệt mở vải ra, không cần thước, dùng tay đo đạc vẽ vời một chút rồi bắt đầu cắt. Động tác gọn gàng linh hoạt, không hề do dự chậm chạp.

Không lâu sau đã cắt xong, nàng xỏ kim chỉ, bắt đầu may.

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn tay ngón tay nàng và kim chỉ qua lại đung đưa mà kinh hãi, đâu giống như người mới học nghề? Tú nương đã làm cả đời cũng không hơn được, các nàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt mông lung, thấp giọng nói: “Quần áo trước mười lăm tuổi của ta đều do Vân nhi mua, sau mười lăm tuổi đều do muội tự làm. Thoáng một cái hôm qua như hôm nay, hôm nay như hôm qua.” Dứt lời, hắn đặt tay lên trán, bỗng cười một tiếng, “Còn có thể mặc quần áo muội làm, là chuyện sau khi đến đây ta chưa từng dám nghĩ. Trời cao ưu ái Tử Thư như thế, Tử Thư không còn dám cầu gì hơn nữa.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận