Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 3 - Chương 42: Mất hết uy nghiêm
Edit: Yue
Beta: LeticiaTrong chủ điện Vinh Hoa cung, Hoàng hậu ôm bụng nằm ở trên giường,mới ngắn ngủn một tháng không gặp mà nàng cũng đã gầy đi nhìn không rahình dạng con người.

Vân Thiển Nguyệt bước nhanh đi tới trước giường, hai tiểu cung nữđứng ở trước giường lập tức tránh ra, nàng nhìn thấy trên giường có bãimáu, tay Hoàng hậu ôm bụng, toàn thân run rẩy, quần áo đệm chăn cũngtoàn là vết máu. Nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt Hoàng hậu liền sáng lên, “Nguyệt nhi, Nguyệt nhi. . . . . . cháu cứu cứu hài tử. . . . . .”

“Cô cô yên tâm, có thể cứu cháu nhất định sẽ cứu!” Vân Thiển Nguyệtlập tức đưa tay đặt lên cổ tay của Hoàng hậu bắt mạch cho nàng.

Hoàng hậu gật đầu, mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vừa chạm vào cổ tay Hoàng hậu, liền cảm giác đượckhí lạnh từ cổ tay người truyền đến lạnh đến tận xương, khí lạnh như vậy là truyền ra từ người Hoàng hậu, khó trách thân thể người không ngừngrun rẩy, hoàn toàn không phải là do đau mà là do lạnh mà run rẩy. Theolý thuyết mặc dù Hoàng hậu ăn sinh tử quả, thân thể của người cũng sẽkhông lạnh như thế, như vậy chỉ có thể là dấu hiệu của việc trúng hànđộc. Nhưng hàn độc bị sinh tử quả trong bụng người khống chế, nên mới có thể xảy ra hiện trạng như thế. Hoàng hậu mím chặt môi, cẩn thận hỏi.

“Nguyệt nhi. . . . . . như thế nào. . . . . .có phải là hài không giữ được hay không?” Hoàng hậu thấy Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào,lòng liền chùng xuống.

Vân Thiển Nguyệt giương mắt, chỉ thấy trong mắt Hoàng hậu đã khôngcòn tia sáng, tràn ngập một mảnh màu xám tro, nàng vừa muốn mở miệng thì nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào, quay đầu, thì thấy người đi tới là lão Hoàng đế, lời nàng vừa muốn nói liền nuốt trở về.

Lão Hoàng đế đi tới trước giường, nhìn Vân Thiển Nguyệt gấp giọng hỏi, “Nguyệt nha đầu, hài tử có thể giữ được hay không?”

“Hoàng thượng dượng muốn đứa bé này giữ được, hay là không muốn đứa bé này giữ được?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Nói nhảm! Trẫm đương nhiên hi vọng hài tử của trẫm có thể giữ được!” Lão Hoàng đế nghe vậy giận tím mặt.

“Hoàng thượng dượng, ngài đừng quên, hắn vừa là hài tử của ngươinhưng đồng thời cũng là thái tử. Ngài hi vọng thái tử giữ được sao?” Vân Thiển Nguyệt không quan tâm đến lão Hoàng đế tức giận, lại nhíu mày.

Lão Hoàng đế nghe vậy khẽ giật mình.

“Ngươi. . . . . . Ngươi đi ra ngoài. . . . . .” Hoàng hậu bỗng nhiênnhắm mắt lại, lên tiếng đuổi người, người nàng đuổi đương nhiên là lãoHoàng đế.

Lão Hoàng đế giận dữ, “Trẫm đương nhiên hi vọng thái tử giữ được!Nguyệt nha đầu, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Rốt cuộc hài tử có thểgiữ được hay không?”

“Ta nói. . . . . . đi ra ngoài. . . . . .” Hoàng hậu nói thêm một câu, đuổi lão Hoàng đế một lần nữa.

“Hoàng hậu, đừng hồ nháo! Trong bụng ngươi chính là hài tử của trẫm,trẫm thấy ngươi khó chịu trẫm cũng lo lắng, ngươi cũng đừng tức giận với trẫm, bây giờ việc trước tiên là nghĩ biện pháp giữ được hài tử mới làquan trọng nhất.” Lão Hoàng đế dùng giọng điệu mềm nhũn nói với Hoànghậu.

Hoàng hậu nhắm mắt lại, thái độ cương quyết, “Ngươi đi ra ngoài. . . . . .”

“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế đã hoàn toàn bị tức giân, đã khi nàohắn phải ăn nói khép nép như vậy chứ? Hôm nay đã là xuống nước lắm rồivậy mà Hoàng hậu lại còn không nể mặt hắn, hắn nghĩ tới liền thấy tứcgiận, nhưng với tình hình hiện tại hắn cũng đành kiềm chế sự tức giận,không phát tác ra ngoài, hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hoàng hậu.

“Đi ra ngoài. . . . . .” Dường như Hoàng hậu chỉ biết nói hai chữ này.

Mắt lão Hoàng đế lộ ra vẻ tức giận, nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống,không nhìn Hoàng hậu nữa, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, rốt cuộc là tình hình như thế nào, ngươi cũng biết rõ cô cô ngươi rất mongmỏi đứa bé này, trẫm cũng vậy, chỉ cần có một biện pháp ngươi cũng phảigiữ đứa bé này lại cho trẫm.”

“Lần này tuy bảo vệ được nhưng còn những lần sau thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

Hoàng hậu mắt đang nhắm lập tức mở ra, chờ đợi nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nhi. . . . . . hài tử thật có thể. . . . . . giữ được?”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, chỉ nhìn lão Hoàng đế.

“Lần sau làm sao lại giữ không được chứ! Trẫm đường đường là thiêntử, muốn cái gì mà không được? Sao có thể không giữ được một hài tử?”Lão Hoàng đế trầm giọng nói: “Chỉ cần ngươi có thể giữ được hài tử, trẫm sẽ bỏ qua việc ngươi đuổi Thái tử và công chúa của Đông Hải quốc.”

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Hoàng thượng dượng! Ta phải trịnhtrọng nói với ngài một tiếng, thái tử và công chúa Đông Hải quốc rờikhỏi huyện Hà Cốc trở về Đông Hải là bởi vì bệnh tình của Hoa Vương Đông Hải Quốc tái phát, rất nghiêm trọng nên khiến cho bọn họ vạn bất đắc dĩ phải trở về, không liên quan đến ta. Ta đi huyện Hà Cốc là vì muốn gặpDung Cảnh mà thôi.”

“Ngươi giải thích cũng chỉ có thể lừa gạt trẻ nhỏ mà thôi, không lừa được trẫm.” Ánh mắt lão Hoàng đế bén nhọn.

“Ngài tin hay không thì tùy, dù sao sự thật chính là như vậy. Nếungài không tin, đại khái có thể cho người đi điều tra tính chính xác của sự việc.Nếu không mặc dù ngài là thiên tử chí tôn, cũng không thể tùy ý định tội danh cho người khác được.” Mặt Vân Thiển Nguyệt chùng xuống,“Hoàng thượng dượng vẫn nên đi ra ngoài đi! Trên giường nằm là cô cô của ta, đứa bé trong bụng của nàng là đệ đệ của ta, chỉ cần có một tia hyvọng đương nhiên ta sẽ toàn lực cứu. Không cần ngài lấy điều kiện màtrao đổi với ta.”

“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế giận dữ.

“Ngài ở chỗ này ảnh hưởng tới tâm tình của cô cô, cũng ảnh hưởng tớita, nếu thật sự không giữ được hài tử, trách nhiệm này sẽ thuộc vềngài.” Lúc này Vân Thiển Nguyệt chẳng những sắc mặt không tốt, giọng nói cũng không hòa nhã.

“Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Ta không muốngặp ngươi. . . . . .” Lúc này Hoàng hậu cũng mạnh mẽ nói lần nữa.

“Đều nói nữ nhi Vân Vương Phủ tính cách cứng rắn, cuối cùng hôm naytrẫm đã hiểu !” Lão Hoàng đế giận không thể nguôi, hung dữ nói với VânThiển Nguyệt: “Trẫm có thể đi ra ngoài, nhưng tốt nhất ngươi phải giữđược hài tử cho trẫm. Nếu không trẫm sẽ tìm ngươi hỏi tội” Dứt lời, hắnbước nhanh đi ra ngoài, bước chân có chút giống như một lão già bảy mươi tuổi bị mất tinh thần, bước đi lảo đảo.

“Ma ma, đóng cửa phòng! Từ giờ trở đi bất luận kẻ nào cũng không chophép tiến vào” Vân Thiển Nguyệt phân phó ma ma. Nàng biết ma ma này làngười Dung Cảnh an bài ở bên cạnh Hoàng hậu, từ lúc Tôn ma ma ở thọ yếncủa lão Hoàng đế trúng ám khí mất mạng, về sau nàng lại mang thai, DungCảnh phái người đến đây. Võ công của nàng ta cao cường, nếu không cũngkhông thể trước lúc nàng đi tới vẫn ngăn cản lão Hoàng đế ở phía ngoài.

“Dạ!” ma ma lập tức lên tiếng, đóng cửa phòng.

Tay Vân Thiển Nguyệt vẫn để ở trên mạch đập của Hoàng hậu không cóbuông ra, thật ra thì lúc nàng nói chuyện với lão Hoàng đế vẫn âm thầmtruyền chân khí vào trong cơ thể của Hoàng hậu. Hoàng hậu bởi vì hai lần ăn sinh tử quả, thể chất đặc thù, cho nên chỉ cần bên trong cơ thể cótình trạng khác lạ, thân thể sẽ lập tức phản ứng. Nói cách khác ngườitrúng hàn độc chính là chuyện xảy tra trước đó không lâu, là chuyệnkhông quá nửa canh giờ trước. Cho nên chỉ cần lập tức loại trừ hàn độc,là có thể giữ được thai nhi.

“Nguyệt nhi. . . . . .” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt. Mắt lộ ra tia sáng vui mừng.

“Cô cô, cháu có thể giữ được hài tử, ngài yên tâm đi!” Vân ThiểnNguyệt cười cười với Hoàng hậu, một cái tay khác ở đặt ở trên bụng củaHoàng hậu nhẹ nhàng gõ hai cái, “Cháu cầm máu cho ngài, ngài thả lỏngmột chút, tin tưởng cháu.”

“Ừ, cô cô tin tưởng cháu. . . . . .” Hoàng hậu nghe được lời đảm bảocủa Vân Thiển Nguyệt, miễn cưỡng cười cười với nàng, suy yếu gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đem chân khí liên tục khôngngừng truyền vào trong cơ thể Hoàng hậu, bởi vì bản thân nàng tu luyệnPhượng Hoàng chân kinh nên chân khí thuộc về tính nóng, nhưng bởi vì lúc nương nàng truyền cho nàng Phượng Hoàng kiếp đã truyền vào cơ thể nàngmột cỗ chân khí có tính hàn (tính lạnh), sau lại bởi vì trúng Thôi TìnhDẫn, ở phật đường dưới lòng đất tại linh đài tự Dung Cảnh giúp nàng dung hợp hai đại chân khí này, cho nên hôm nay chân khí của nàng có thuộctính dung hòa của hai chân khí này, đó là chân khí thuộc về ôn tính.Cũng bởi vì đã có kinh nghiệm lúc trợ giúp Dung Cảnh giải trừ hàn độctrong cơ thể, nên lần này gặp phải hàn độc nàng hoàn toàn dễ dàng tìm ra môn lộ (cửa sống) để phá giải. Hơn nữa thời gian Hoàng hậu trúng hànđộc tương đối ngắn, trong cơ thể nàng lại có sinh tử quả đang bài xíchhàn độc, cho nên chân khí đưa vào cơ thể Hoàng hậu rất thuận lợi, cứtừng tầng từng tầng giải trừ hàn độc dọc theo bụng của Hoàng hậu..

Thân thể Hoàng hậu đang run rẩy dần dần ngừng run, vẻ thống khổ trên mặt cũng rút đi, dần dần hiện lên vẻ thư thái.

Mặt mày Vân Thiển Nguyệt kiên nghị, lần đầu tiên cảm ơn mẹ nàng đã đểlại Phượng Hoàng chân kinh cho nàng. Có thể cứu Dung Cảnh, có thể cứu cô cô, hai người họ cũng là hai người mà nàng quan tâm nhất. Mặc dù nàngcó kinh nghiệm lần trước, tận lực giảm thiểu mức tiêu hao chân khí tớimức thấp nhất, nhưng vẫn rõ ràng cảm giác được chân khí trong cơ thể xói mòn rất nhanh.

Ma ma vẫn canh giữ ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, thỉnh thoảng lại dùng khăn quyên lau mồ hôi trên trán cho nàng.

Hoàng hậu nhìn sắc mặt dần dần tái nhợt của Vân Thiển Nguyệt chợt đau lòng, mấy lần há miệng muốn nói chuyện nhưng cuối cùng cũng không lêntiếng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong điện tĩnh lặng, ngoàiđiện thỉnh thoảng truyền đến âm thanh đi qua đi lại, hiển nhiên là lãoHoàng đế không rời đi, mà vẫn canh giữ ở ngoài cửa. Mặc dù đám ngườithái y của Thái y viện cũng không có việc làm nhưng ai cũng không dámrời đi.

Trong ngoài Vinh Hoa cung bao trùm một không khí khẩn trương.

Bình minh ló dạng, Vân Thiển Nguyệt cũng rút tay về, thân thể mềmnhũn, liền ngã trên mặt đất, ma ma lập tức đỡ lấy nàng, lo lắng kêu,“Thiển Nguyệt tiểu thư!”

“Nguyệt nhi?” Lúc này thân thể Hoàng hậu cũng không còn khó chịu nữa, thấy Vân Thiển Nguyệt té xuống, cũng lo lắng lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, hơi thở có chút suy yếu, lắc đầu với Hoàng hậu: “Cháu không sao, hơi mệt thôi. . . . . .”

“Quan ma ma, mau đỡ Nguyệt nhi lên trên giường nghỉ ngơi. . . . .” Hoàng hậu vội vàng phân phó ma ma.

Quan ma ma gật đầu, đỡ Vân Thiển Nguyệt tới giường êm.

Vân Thiển Nguyệt ngã lệch ở trên giường, cảm giác sức lực giơ taylên cũng không có, nhưng trên mặt nàng vẫn hiện lên nụ cười ấm áp, “Côcô, ngài không khó chịu nữa chứ? Hài tử đã bảo vệ được! May mắn cháukhông làm ngài thất vọng.”

Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nước mắt chảy ra, “Nguyệt nhi, cháu cực khổ . . . .”

“Là cực khổ một chút, nhưng hài tử bảo vệ vẫn là đáng giá.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, trấn an nói: “Cô cô, ngài đừng khóc, ngài cần phải ổnđịnhtâm tình, khóc với thân thể không tốt. Mặc dù thai nhi đã ổn định,hài tử đã được bảo vệ, nhưng ngài không thể có cảm xúc quá khích, nếukhông sẽ rất dễ dàng bị sảy thai đấy.”

Hoàng hậu gật đầu, vội vàng dừng khóc.

“Ma ma, cô cô là trong hoàn cảnh nào mà trúng hàn độc? Không phải làngươi vẫn bên cạnh cô cô sao?” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng hỏi.

Quan ma ma lộ ra thần sắc xấu hổ, “Lão nô vẫn luôn canh giữ ở bêncạnh nương nương, Đối với ẩm thực hằng ngày của nương nương đều cực kỳcẩn thận. Nhất là hai ngày này, lão nô lại càng không dám rời nươngnương nửa bước, ban đêm cũng nghỉ ngơi bên cạnh giường của nương nương,hôm qua trời còn sớm nương nương đã ngủ, lão nô cũng vậy nằm xuống, ướcchừng đến nửa đêm, lão nô nghe cửa có tiếng động, vội vàng đứng dậy,ngay lúc lão nô ngồi dậy, từ cửa sổ bỗng nhiên bay vào một người, ngườinọ xuất chưởng với lão nô, lão nô liền tránh né, nương nương vì hoảng sợ nên hét lên một tiếng, ngay lúc này người nọ liền ném vào trong miệngngài một viên thuốc, lão nô khẩn trương liền xuất thủ với hắn, nhưng lại băn khoăn an nguy của nương nương, nên đã để hắn chạy thoát.”

“Sau đó thì sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Thời điểm hắn chạy trốn thì thị vệ mới phát hiện, nhưng vẫn là không bắt được hắn, sau đó nương nương bắt đầu đau bụng, kinh động đến Hoàngthượng, Hoàng thượng mang theo thái y đi tới, nhưng nương nương nói chờngài . . . . . .tình hình sau đó ngài cũng đã biết, là lão nô thấttrách. . . . . .” Quan ma ma tự trách nói.

“Chuyện này cũng không thể trách ngươi. Trong ngoài Vinh Hoa cung cótầng tầng thủ hộ, không chỉ là người của Hoàng thượng, còn có người củata và Dung Cảnh. Phòng hộ bực này nhưng lại vẫn để người lọt vào bêntrong mà hại cô cô, sau đó còn an toàn chạy trốn, chỉ có thể nói rõ võcông của người này vô cùng cao, nói không chừng hắn rất rành hoàng cung, hơn nữa hiểu rất rõ Vinh Hoa cung.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Là rất hiểu rõ, Vinh Hoa cung nhiều ẩn vệ như vậy còn bị hắn qua mặt.” Quan ma ma gật đầu nói.

“Hắn có bộ dạng như thế nào? Mặc y phục gì? Ngươi hãy nghĩ kỹ xem?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Nhìn thân hình tướng mạo rất giống. . . . . . Nhị hoàng tử.” Quan ma ma nói.

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, lập tức lắc đầu phủ nhận, “Khôngphải là hắn, hắn không có công lực như thế. Mặc dù lúc ấy tình huốngkhẩn cấp, Dạ Thiên Khuynh cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

“Hay là từ trước đến giờ Nhị hoàng tử vẫn ngụy trang võ công của mình không tốt để lừa mọi người? Công lực của người nọ đúng là rất là caothâm.” Quan ma ma nói.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ta đi theo phía sau Dạ Thiên Khuynh mườinăm, nếu nói hắn có tâm cơ thâm trầm thì đúng, nhưng ngụy trang được như thế từ trước tới giờ hắn không làm được, hắn thật ra là người vui buồnđều thể hiện ra bên ngoài. Hắn có thể ngụy trang trước mặt người khác,nhưng nếu hắn ngụy trang ở trước mặt ta chắc chắn không thể ngụy trangsuốt mười năm mà không bị ta phát hiện. Khẳng định không phải là hắn.”

“Vậy thì chính là có người giả mạo Nhị hoàng tử rồi!” Quan ma ma nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Có phải hay không là. . . . . . Thất hoàng tử phái người đi?” Quanma ma nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt, cẩn thận từng li từng tí nói.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Cũng không phải là hắn. Dạ Thiên Dật đốivới ngôi vị Hoàng đế có thể nói là có được dễ như trở bàn tay, huống chi hắn cũng sẽ không tổn thương cô cô của ta, lại nói loại chuyện thươngtổn một thai nhi mới ba tháng tuổi không có gì uy hiếp đến hắn, hắn sẽkhông làm. Niềm kiêu ngạo của hắn cũng sẽ không cho hắn làm như thế.”

Quan ma ma gật đầu, nghi hoặc nói: “Cũng không thể là người của Tứ hoàng tử sao?”

“Dạ Thiên Dục cũng không thể, hắn còn không có năng lực khống chếđược người tài ba như vậy.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thản nhiên nói:“Chuyện này nói rõ có người muốn mượn chuyện kéo Dạ Thiên Khuynh, DạThiên Dục, Dạ Thiên Dật xuống nước. Hài tử trong bụng cô cô là thái tử,cái thân phận này quá nhạy cảm. Huống chi hai ngày này Dạ Thiên Khuynhvà Dạ Thiên Dục có mờ ám sau lưng, rất dễ dàng làm cho người ta sinhlòng nghi ngờ chuyện hôm nay là do bọn họ gây nên, để rời tầm mắt. Mặtkhác trên đường ta tới cứu cô cô, lúc mới ra khỏi Vân Vương Phủ thì gặpphải sát thủ mai phục, thời gian nắm được chính xác vô cùng, hiển nhiênbiết được nếu ta nghe đến tin tức cô cô xảy ra chuyện sẽ lập tức chạytới hoàng cung, việc này nói rõ sát thủ mai phục ta cùng với sát thủ hại cô cô không phải là người của cùng một người sao. Mục đích một công baviệc, một, giết chết hài tử trong bụng của cô cô; hai, giá họa cho DạThiên Khuynh và Dạ Thiên Dục để bọn họ chịu tiếng xấu thay cho ngườikhác, hoặc sâu hơn là có thể dính líu tới Dạ Thiên Dật; ba, giết ta.”

“Nguyệt nhi, lúc cháu tới chỗ này gặp phải sát thủ sao?” Hoàng hậu nghe vậy cả kinh.

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chống lại sắc mặt kinh hãi củaHoàng hậu lập tức nói: “Cháu không có bị thương! Nhưng hắn chạy mấtrồi.”

Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, “Cháu không bị thương là tốt rồi!”

“Hắn không dễ dàng làm thương tổn cháu như vậy.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới người ám sát nàng mặc một thân y phục xám tro, sắc mặt băng hànchợt lóe lên rồi biến mất. Nhìn Hoàng hậu nói: “Cô cô, ngài suy nghĩ một chút, loại chuyện một ná bắn ba chim này thì có lợi nhất với ngườinào?”

“Hoàng thượng?” Hoàng hậu lập tức nói.

“Hiện tại khắp nơi Thiên Thánh lũ lụt hoành hành, hắn sẽ không hivọng lúc này ngài gặp chuyện không may, tăng thêm phiền phức cho hắn.”Vân Thiển Nguyệt nói.

“Chẳng lẽ không phải Hoàng thượng?” Hoàng hậu cau mày, nhìn thoángqua ngoài điện, xuyên thấu qua khe hở của màn che nàng có thể rõ ràngthấy thân ảnh lão Hoàng đế vẫn không ngừng đi qua đi lại, nàng lắc đầu:“Ta chỉ biết hắn không muốn ta sinh đứa bé này, cho dù là Nhị hoàng tửvà Tứ hoàng tử là do ta nuôi dạy từ nhỏ, nhưng cháu cũng biết bọn họcùng ta không có quan hệ máu mủ, dù sao cũng không phải là ruột thịt.Cho dù là ruột thịt thì sao, ngôi vị Hoàng đế ai lại không tham, nhưngnếu cháu nói không phải là bọn họ, ta sẽ tin không phải là bọn họ.”

“Trừ bọn họ ra, ngài không nghĩ ra người nào khác không muốn hài tử trong bụng ngài sống sót sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Ai không muốn hài tử trong bụng ta sống sót ư? Trừ bọn họ ra, thì chắc chính là các phi tần ở hậu cung” Hoàng hậu nói.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, lại hỏi Quan ma ma: “Ngươi thấyngười kia giống với Nhị hoàng tử. Ngươi cẩn thận suy nghĩ xem thân hìnhcủa hắn có phải là nữ tử cải trang hay không? Dù sao thân hình của namtử và nữ tử hoàn toàn khác nhau. Mặc dù dịch dung cũng sẽ nhìn ra điểmbất đồng. Trừ phi là thuật dịch dung của người đó cực cao.”

Quan ma ma nghe vậy cúi đầu ngẫm nghĩ, hồi lâu có chút không xác định nói: “Theo lời ngài nói như vậy thì hình như là có chút giống!”

“Ta viết cho cô cô phương thuốc trước, ngươi tự mình đi sắc.” VânThiển Nguyệt không đề cập tới chuyện này nữa, cảm thấy đã khôi phục chút ít khí lực, đứng dậy xuống giường, đi tới trước bàn, cầm bút bắt đầu kê đơn thuốc.

“Dạ!” Quan ma ma theo Vân Thiển Nguyệt đi tới trước bàn.

Rất nhanh Vân Thiển Nguyệt đã viết xong một đơn thuốc, đưa cho Tôn ma ma, Tôn ma ma lập tức nhận lấy, cầm lấy phương thuốc ra khỏi cửa phòng.

Cửa phòng mở ra, lão Hoàng đế đi vào trước tiên, thấy Hoàng hậu nằm ở trên giường, đi mấy bước tới phía trước cửa sổ, gấp gáp hỏi, “Như thếnào? Có bảo vệ được hài tử hay không?”

Hoàng hậu làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại không để ý tới hắn.

“Nguyệt nha đầu?” Lão Hoàng đế hỏi sang Vân Thiển Nguyệt đang đứng ở trước bàn.

Giờ khắc này Vân Thiển Nguyệt cảm thấy hắn cũng chỉ là một phụ thânđang khẩn trương cho hài tử của mình mà thôi, hắn đã thoát khỏi thânphận Hoàng đế, hắn là thật lòng lo cho hài tử sao? Nhưng hắn có nhiềuhài tử như vậy, loại lo lắng này có thể có được mấy phần chứ? Nàng cũngkhông còn hứng thú mà tìm hiểu, gật đầu nói, “Bảo vệ được!”

Lão Hoàng đế vui mừng, “Bảo vệ được là tốt rồi!”

Vân Thiển Nguyệt thấy lão Hoàng đế bày ra sắc mặt vui mừng tình cảmbộc lộ trong lời nói, nàng nhìn Hoàng hậu một cái, không nói thêm gìnữa, xoay người đi ra ngoài điện, đi được gần tới bên ngoài điện, liếcmắt liền thấy ngoài viện Vinh Hoa cung, Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dụcđứng phía trước đám người thái y. Nàng dừng bước, lười biếng tựa thânthể trên khung cửa, nhíu mày với hai người.

“Nguyệt muội muội! Mẫu hậu thế nào?” Dạ Thiên Khuynh thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, lập tức đi tới.

Dạ Thiên Dục cũng đi tới, sắc mặt của hai người đều hơi trắng bệch, cẩmbào trên người có một tầng sương mỏng, hiển nhiên đã sớm tới, ở bênngoài cùng với lão Hoàng đế đợi từ lúc nửa đêm.

“Bảo vệ được hài tử.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Không phải là chúng ta động tay!” Dạ Thiên Khuynh hạ giọng nói: “Mặc dù chúng ta có sai người làm một chút động tác sau lưng, nhưng sẽ không làm chuyện trực tiếp tổn thương tới mẫu hậu như vậy, chỉ là muốn bứcbách Thất đệ xuất thủ mà thôi.”

“Nguyệt muội muội, muội tin hay không cũng được. Tuyệt đối không phải chúng ta làm.” Dạ Thiên Dục cũng trịnh trọng nói.

Giọng nói của hai người đều được đè nén tới cực thấp, đương nhiên sẽkhông truyền vào lỗ tai của lão Hoàng đế còn ở bên trong điện.

“Ta cũng không nói không tin các ngươi!” Nụ cười của Vân Thiển Nguyệt có chút lạnh, “Chỉ có điều ta hi vọng đây là lần cuối cùng. Các ngươivà Dạ Thiên Dật thích đấu đá nhau như thế nào thì làm, đừng đánh chủ ýtới trên người cô cô ta. Mặc dù các ngươi không trực tiếp xuất thủ vớinàng, nhưng ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ngươi mà chết. Nếukhông phải hai ngày trước các ngươi động tay động chân, thì làm gì cóngười sẽ mượn việc này hạ thủ với cô cô, để cố gắng đổ tội danh lên đầucác ngươi, nếu hôm nay ta khẳng định là các ngươi động tay, các ngươi có trăm miệng cũng không thể bào chữa được.”

Sắc mặt của Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục đang tái nhợt nghe vậy có chút xám xịt, Dạ Thiên Dục nói: “Chắc chắn là Thất đệ, hắn muốn đổ tộicho chúng ta, giá họa cho chúng ta.”

“Dạ Thiên Dật sẽ không làm ra loại chuyện như vậy” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Nguyệt muội muội, cho tới bây giờ muội vẫn còn che chở Thất đệ sao?” Dạ Thiên Dục có chút tức giận.

Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ta không phải là che chở, mà là sựthật chính là như thế. Có một số người muốn ở ngoài xem cuộc vui, xemcác ngươi đấu tới ngươi chết ta sống. Ta bất kể trước kia cùng sau nàycác ngươi đấu đá với nhau như thế nào ở ngoài sáng hay trong tối, nhưngchuyện này ta dám khẳng định không phải là hắn. Không liên quan tới việc hôm nay ta cùng hắn đã chặt đứt giao tình. Nếu các ngươi cảm thấy tache chở hắn, hay sự thật chứng minh ta nói sai. Vậy thì sau này cácngươi làm việc liền thông minh một chút, đừng như con chó con được nuôi ở trong nhà. Kết quả là bị người khác lợi dụng. Đối với các ngươi điềukhông có lợi”

Dạ Thiên Dục há miệng, muốn phản bác, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh âm trầm, hạ giọng nói: “Nguyệt muội muội dạy rất đúng! Sau này chúng ta sẽ ghi nhớ.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn hướnglên bầu trời, sáng sớm là bầu trời bao la trời xanh không mây, mặc dù là mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng khí trời trong xanh, vạn dặm khôngmây, thật là khí trời tốt. Bên trong điện không nghe thấy giọng nói củaHoàng hậu, chỉ mơ hồ có giọng nói của lão Hoàng đế, trong lòng nàng buồn cười, cặp vợ chồng được tôn quý nhất thiên hạ lại thành cái bộ dạngnày, thật sự làm cho người ta cảm thấy là một chuyện cười mà.

Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục không nói nữa, đều nhìn Vân ThiểnNguyệt, đột nhiên cảm giác được mấy ngày nay hai người cẩn thận hànhđộng nhưng ở dưới ánh mắt nhàn nhạt của nữ tử này cùng một cuộc đốithoại mới vừa rồi thì không có một chút cảm giác thành công nào, bọn họkhông nghĩ là ăn trộm gà còn mất luôn nắm gạo, liền cảm thấy tự ti mặccảm.

Bên trong điện có tiếng bước chân đi ra, Vân Thiển Nguyệt không quayđầu lại cũng biết người ra là lão Hoàng đế. Nghĩ tới hắn mất hết uynghiêm, đại thể cũng là như thế.

“Nguyệt nha đầu, ngươi bảo vệ thái tử trẫm có công, về chuyện mộtmình ngươi ra khỏi thành đi huyện Hà Cốc trẫm sẽ bỏ qua. Sau này khôngcó trẫm cho phép, tuyệt đối không được một mình rời khỏi thành.” LãoHoàng đế đặt hai tay ở phía sau lưng, trầm giọng nói với Vân ThiểnNguyệt.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn lão Hoàng đế:”Ừ” một tiếng ứng phó.

“Thiên Khuynh, Thiên Dục, hai người các ngươi có biết tội không!” Lão Hoàng đế bỗng nhiên hét lớn với Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục.

“Nhi thần không biết tội! Xin phụ hoàng nói rõ.” Dạ Thiên Khuynh vàDạ Thiên Dục nghe vậy lập tức quỳ gối trên mặt đất, cùng lên tiếng.

“Giỏi một câu không biết tội! Đừng tưởng rằng trẫm bệnh mà xem trẫmlà kẻ ngu mặc cho các ngươi lừa gạt trẫm. Mấy ngày nay các ngươi ở dướimí mắt trẫm làm chuyện tốt gì trẫm đều biết rõ. Hôm nay suýt nữa cònhại thái tử, các ngươi dám nói các ngươi không biết tội?” Lão Hoàng đếgiận dữ.

“Hai người nhi thần tuyệt đối không hại mẫu hậu!” Sắc mặt Dạ ThiênKhuynh và Dạ Thiên Dục trắng bệch, lúc này hoàn toàn cảm nhận được câunói vừa rồi của Vân Thiển Nguyệt, mặc dù bọn họ không có làm, nhưng cóhành động của bọn họ ở hai ngày trước, nên cho dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Chỉ có thể lắc đầu.

“Nói sạo, trẫm không có nhi tử như các ngươi, trẫm còn chưa có chếtđâu! Các ngươi khẩn trương muốn thay thế vị trí của trẫm lắm sao? Ngườiđâu, đem hai tên nghiệt tử này . . . . .” Lão Hoàng đế càng nói cànggiận.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe, nàng đương nhiên sẽ không có hảo tâm đi giúp Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục, nếu không có bọn họ động thủ,hôm nay nàng còn đang ở huyện Hà Cốc, cũng không vội vội vàng vàng màtrở về thành. Lại càng không có chuyện cô cô bị người ta hạ hàn độc. Nếu bọn họ bị lão Hoàng đế cứ như thế mà xử trí, cũng là tự gieo gió gặtbão. Nàng tin chắc trong lòng lão Hoàng đế cũng rõ ràng biết được hainhi tử này của hắn không làm việc này.

“Hoàng thượng, không phải là bọn họ, ngươi cũng đừng có giận chó đánh mèo bọn hắn.” Lúc này trong điện truyền đến giọng nói của Hoàng hậu,chặn đứng lời nói của lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế ngẩn ra, im miệng, xoay người lại nhìn về phía trong điện: “Ngươi đang cầu tình cho bọn họ?”

“Không có làm thì làm sao có tội? Vậy thì cần gì phải cầu tình? Tanói Hoàng thượng đừng nên giận chó đánh mèo.” Hoàng hậu đối mặt lãoHoàng đế mà giọng nói vẫn là cường ngạnh.

Lão Hoàng đế bị lời nói của Hoàng hậu làm cho một phen khó thở, nhấtthời tức giận, “Sao ngươi biết không phải là bọn họ làm hại ngươi suýtnữa mất đi hài tử?”

“Bọn họ là do ta nuôi dạy từ nhỏ, là nhi tử của ta, làm hay không làm ta đương nhiên biết rõ.” Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Hoàng thượng vẫn nên tra ra hung thủ đi. Tránh để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng phápluật, lại tiếp tục hại con của ta, cũng hại thái tử của ngươi.”

“Ngươi thật là Hoàng hậu tốt của trẫm” Lão Hoàng đế gầm lên mộttiếng, bỗng nhiên phất tay áo, bước nhanh rời đi, đằng long (hoa văngrồng đang bay) trên long bào cũng giống hắn, đều phát ra dấu vết củatuổi già, hắn tức giận không cách nào phát tiết, rất nhanh đã ra khỏiVinh Hoa cung.

Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục không nghĩ tới Hoàng hậu sẽ ra mặtbảo vệ bọn họ, trong lúc nhất thời đều ngẩng đầu nhìn về phía bên trongđiện, nhưng bên trong điện màn che trùng trùng điệp điệp, lương trụ (cột nhà) cách trở, đương nhiên bọn họ không nhìn thấy được thân ảnh củaHoàng hậu.

“Hôm nay cô cô cứu được các ngươi, sau này các ngươi tự giải quyếtcho tốt đi” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, xoay người trở vào bên trongđiện. Ở sau lưng nàng cửa điện được đóng thật chặt lần nữa, ngăn cáchthân ảnh của hai người.

Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ cúi đầu, “Đa tạ mẫu hậu!”

Bên trong trong điện Hoàng hậu không lên tiếng trả lời, hai ngườicũng biết Hoàng hậu không muốn thấy bọn họ, đứng lên ra khỏi Vinh Hoacung. Thái y đang canh giữ ở cửa Vinh Hoa cung thấy hài tử trong bụngHoàng hậu giữ được, cũng rối rít rời đi.

Trở lại bên trong điện, Vân Thiển Nguyệt đi tới trước giường, nói với Hoàng hậu: “Cô cô làm như vậy cũng xem như hết tình hết nghĩa rồi. DạThiên Khuynh và Dạ Thiên Dục ngoại trừ thiên phú, trù tính bại bởi DạThiên Dật, còn có một mặt cũng bại bởi Dạ Thiên Dật, chính là không đủngoan lệ và tuyệt tình. Nói một cách khác, trong lòng của bọn họ mẫu phi mất sớm, với cô cô vẫn là nhớ tới mấy phần tình cảm dưỡng dạy, hôm naycô cô giúp bọn họ, sau này bọn họ sẽ không tìm ngài gây phiền toái nữa.”

“Dù sao cũng là hài tử ở bên cạnh ta, ta nhìn mà lớn lên, không phảilà bọn họ làm, đương nhiên ta không thể trơ mắt mà nhìn Hoàng thượnggiận chó đánh mèo. Trong lòng Hoàng thượng nghĩ cái gì ta rõ ràng hơn ai hết, ta sẽ không để cho hắn được như ý.” Hoàng hậu nói.

Vân Thiển Nguyệt cười cười: “Giằng co suốt nửa đêm ngài cũng mệtrồi, nghỉ ngơi đi! Cháu sẽ an bài thêm hai người tiến cung cùng Quan ma ma canh giữ ở bên cạnh ngài, trải qua chuyện hôm nay, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người hạ thủ với ngài nữa. Sau này cháu cũng sẽtranh thủ mỗi ngày tiến cung tới bắt mạch cho ngài. Bây giờ cháu trở vềphủ trước, đợi Quan ma ma sắc thuốc xong thì ngài uống luôn đi.”

“Ừ!” Hoàng hậu nương nương gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không lưu lại nữa, xoay người ra khỏi tẩm điện, đibộ về phía cửa của Vinh Hoa cung. Đi tới cửa, liền nhìn thấy một đám lớn nữ nhân mặc quần áo hoa lệ đang mênh mông cuồn cuộn đi đến Vinh Hoacung. Dẫn đầu đoàn người chính là Minh phi. Ánh mắt nàng lóe lên, nóivới thống lĩnh thị vệ tại cửa Vinh Hoa cung: “Kể từ hôm nay Hoàng hậudưỡng bệnh, không gặp nữ nhân hậu cung.”

Thị vệ kia đương nhiên là người Dung Cảnh an bài ở Vinh Hoa cung, lập tức lên tiếng, “Dạ, xin Thiển Nguyệt tiểu thư yên tâm!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không để ý tới đám nữ nhân kia, đi hướngngoài cung. Đi tới cửa cung, thì thấy Văn Lai chờ chực ở chỗ này, cầmtrong tay một phong thư, thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, vội vàng tiến lên một bước, cung kính vừa làm lễ với nàng vừa trình thư tín trong taylên: “Thiển Nguyệt tiểu thư, đây là thư Thất hoàng tử gửi cho ngài,Hoàng thượng để cho nô tài giao cho ngài.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn thư tín trong tay Văn Lai, chỉ thấytrên thư không có đóng dấu ký tên, nàng nhướn mày, “Là thư tín của Thấthoàng tử?”

“Dạ, Thất hoàng tử trình công văn lên cho Hoàng thượng, bên trong cókèm thư tín này, ở trong công văn nhắc tới nói phong thư này là giao cho ngài.” Văn Lai nói.

“Lúc nào giao cho ta?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Vừa mới đến hôm qua!” Văn Lai lập tức đáp lời.

“Mang về đưa cho Hoàng thượng đi” Vân Thiển Nguyệt ném ra một câu, tiếp tục đi về phía ngoài cung.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, này. . . . . .” Văn Lai giơ thư tín trong tay lên, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, “Hoàng thượng nói chưa phát trả lạicông văn của Thất hoàng tử, ngài ấy đợi ngài hồi âm cho Thất hoàng tửxong sẽ gửi chung với công văn cho Thất hoàng tử.”

“Ta sẽ không xem thư tín, cũng sẽ không hồi âm. Ta và Dạ Thiên Dậtkhông có vấn đề gì! Ngươi cứ như vậy nói cho Hoàng thượng là được!” VânThiển Nguyệt cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói.

Văn Lai dừng bước, tựa hồ bị khí thế lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệtlàm cho kinh sợ, gật đầu, cầm lấy thư tín xoay người đi về hướng ngự thư phòng.

Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa cung thì gặp được Lăng Liên và Y Tuyếtchờ ở nơi đó, thấy nàng đi ra ngoài, hai người lập tức tiến lên nghênhđón, lo lắng nhìn nàng, nàng lắc đầu với hai người: “Không có chuyện gìrồi, trở về phủ thôi”

Lăng Liên và Y Tuyết thấy khí sắc của Vân Thiển Nguyệt cực kỳ khôngtốt, sắc mặt tái nhợt, cũng biết là hao tổn công lực quá nhiều, đồngthời gật đầu. Lăng Liên nói: “Tiểu thư, nhìn giống như là ngài đã haotổn quá nhiều nội lực, không thể thi triển khinh công rồi, nô tỳ nhậnđược tin tức liền gấp gáp đuổi theo người, cũng không cưỡi ngựa hoặc làđánh xe tới, ta thi triển kinh công mang ngài trở về nha.”

“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không đi xe tới sao? Ta tiễn tỷ một đoạn đường đượckhông” Lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc.

Vân Thiển Nguyệt theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xangừng lại một chiếc xe ngựa, trong xe màn che được vén lên, lộ ra khuônmặt xinh đẹp của Tần Ngọc Ngưng, nàng nhớ tới từ lúc Dạ Thiên Khuynh bịkê biên tài sản phủ thái tử, sau đó Tần Ngọc Ngưng đi qua Vân Vương phủnàng cũng chưa từng gặp nàng ta, vốn cho rằng nàng ta đang mang thai thì sẽ rất tiều tụy, lại không ngờ tới khí sắc vô cùng tốt, sắc mặt đỏ ửng, còn đẹp hơn trước kia.

“Vân Thiển Nguyệt, ta đưa ngươi đi!” Vân Thiển Nguyệt còn chưa trả lời, lúc này lại có một giọng nói quen thuộc khác truyền đến.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy theo giọng nói đó đó nhìn lại, chỉ thấycách đó không xa còn có một chiếc xe ngựa, lúc này màn xe nhấc lên, lộra khuôn mặt của Lãnh Thiệu Trác. Cùng trước kia khác nhau rất lớn, nhìn về phía ánh mắt của hắn thì không có một tầng thù hận phẫn nộ đục ngầumà là cực kỳ trong suốt.

“Hóa ra là Lãnh tiểu Vương gia, không biết từ khi nào thì Lãnh tiểuVương gia và Nguyệt tỷ tỷ hòa hợp rồi? Trước kia Lãnh tiểu Vương gianhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ không phải là đánh thì chính là giết, hôm nay đột nhiên vừa thấy một màn này để cho Ngọc Ngưng có chút không quen.” TầnNgọc Ngưng cười nói.

“Người sẽ luôn có thay đổi. Ta thay đổi cũng là bình thường. Khônggiống Tần tiểu thư, đã qua bao nhiêu năm mà nụ cười trên mặt vẫn khôngthay đổi, làm cho người ta nhìn thấy thật sự chán ngấy.” Lãnh Thiệu Trác lạnh lùng đáp trả.

Nụ cười trên mặt Tần Ngọc Ngưng lập tức cứng đờ.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Tần Ngọc Ngưng vẫn trước sau như một thìthật sự rất chán ghét, mà Lãnh Thiệu Trác lại làm cho nàng ta ngượng đến không gượng dậy nổi. Lúc này nàng hao tổn chân khí quá mức, không thểthi triển khinh công, mặc dù Lăng Liên và Y Tuyết có thể thi triển khinh công mang theo nàng, nhưng nàng thật sự không muốn nhọc đến các nàngấy, nàng xoay người đi về phía xe ngựa của Lãnh Thiệu Trác, lạnh nhạtcười nói: “Cũng không cần phiền đến Tần tiểu thư rồi, nếu Lãnh tiểuVương gia nguyện ý, sẽ tiễn ta một đoạn đường”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận