Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 4 - Chương 54: Trăm năm lịch sử
Giọng nói ôn nhu rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng hết lần này tới lần khác lại giống như là từ trên không trung xa xăm mơ hồ vọng lại.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của Dung Cảnh, hiếm khi thấy hắn cười lạnh nhạt như vậy. Nàng thở dài nói: “Nam nhân Vinh vương phủ toàn đi mê hoặc nữ nhân thiên hạ phải không? Ngay cả Đại trưởng công chúa Dạ thị cũng không ngoại lệ, cũng thích Vinh Vương gia.”

Dung Cảnh thu hồi nụ cười, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lạnh nhạt chuyển thành ôn nhu, “Phải không?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy! Lấy ta làm ví dụ, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý với chàng!”

“Vốn ta cảm thấy có thể mị hoặc nữ nhân thiên hạ cũng không phải là chuyện tốt, nhưng mà nếu như vậy có thể làm cho nàng toàn tâm toàn ý với ta thì đó cũng không phải là chuyện xấu.” Dung Cảnh ném quyển sổ ghi chép trên tay xuống, cúi đầu hôn lên môi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt khẽ hé đôi môi đỏ mộng đáp lại Dung Cảnh, răng môi liền quấn quýt lấy nhau, trằn trọc triền miên.

Hồi lâu, Dung Cảnh buông nàng ra, nhẹ giọng nói: “Dạ gia dùng hai nữ nhân và dân chúng trong thiên hạ khống chế tổ tiên Vinh Vương phủ, mà ta lại vì một nữ nhân mà lật đổ thiên hạ, so với tổ tiên Vinh Vương, có lẽ ta không phải là tử tôn của Dung gia.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Đây đều là do trời định, khi nào thì trở thành chuyện nên làm hay không nên? Từ nhỏ chàng chính là tử tôn Dung gia, chết cũng là tử tôn Dung gia, nếu muốn sửa lại thân thế, chỉ có thể chở tới kiếp sau thôi.”

Dung Cảnh”Ừ” một tiếng, giọng nói trầm xuống, “Nếu có thể, ta tình nguyện không mang họ Dung.”

“Nếu là có thể, ta cũng không muốn mang họ Vân.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, vừa buồn cười nói: “Nếu tổ tông mà nghe được lời của chúng ta, đoán chừng sẽ từ dưới đất nhảy lên bóp chết đám con cháu không ra gì này.”

Dung Cảnh cười khẽ, “Trăm năm đã qua, ước chừng đã sớm đầu thai chuyển thế rồi.”

Vân Thiển Nguyệt than nhẹ một tiếng, “Đại trưởng công chúa vì cứu Vinh Vương mà chết, châm lửa tự thiêu, Trinh Tịnh hoàng hậu vì Vinh Vương cam nguyện ủy khuất gả vào hoàng cung, dân chúng thiên hạ nợ Vinh Vương phủ, mà Vinh Vương phủ lại nợ ân tình của hai nữ nhân. Đại trưởng công chúa cũng coi như là một nữ tử hiếm thấy, đáng tiếc sinh ra trong Dạ gia, không trách được Thuỷ tổ hoàng đế đã đốt hết thất cả sách ghi chép về bà ấy, chỉ còn lưu lại bản chép tay này.”

“Tất cả sách ghi chép về Trinh Tịnh hoàng hậu cũng không có.” Giọng nói Dung Cảnh ôn nhu nhàn nhạt, “Người chết cũng đã trăm năm rồi, người sống mới không dễ dàng. Trinh Tịnh hoàng hậu có thể mỗi ngày nhẫn nhịn sống ở Vinh Hoa Cung, e là cũng chỉ vì Vinh Vương gia mà thôi, nàng sống, Vinh Vương gia sống, dù không nhìn thấy, tâm của Vinh vương gia cũng sống , nhưng nếu bà ấy chết, tâm của Vinh Vương cũng chết theo.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong quyển sổ ghi chép của Đại trưởng công chúa ghi lại cuộc đời bà ấy cho đến khi bà chết, Thuỷ tổ hoàng đế thiêu hủy hết tất cả bộ sách ghi chép về Đại trưởng công chúa, nhưng e là tự bản thân ông ta không ngờ tới Đại trưởng công chúa còn lưu lại một bản ghi chép này. Cuốn sổ ghi chép này, cơ hồ đã giãi mã hết tất cả bí mật của Dạ gia, bao gồm cả hai bí mật trọng yếu nhất là Thiên Long Ngâm và Hỏa Phượng Ngâm.

Thiên Long Ngâm và Hỏa Phượng Ngâm! Đúng là những thứ nàng đang muốn biết. Vân Thiển Nguyệt thở dài nói: “Lão đầu tử kia cũng có mấy phần bản lãnh, có thể giấu một quyển sổ chép tay trong suốt mấy thập niên như vậy.”

“Vân gia gia vốn rất cơ trí, nếu không Vân Vương Phủ ở nơi đầu sóng ngọn gió cũng không thể thuận lợi vượt qua suốt bao lâu nay, còn có thể ở dưới mí mắt tử tôn Dạ gia treo đầu dê bán thịt chó.” Dung Cảnh cười ôn nhu.

Vân Thiển Nguyệt mếu máo, cả đời này, con cháu của gia gia bị đổi đi đổi lại. Trước tráo đổi nhi tử, sau tráo đổi tôn tử, không biết tương lai có tiếp tục tráo đồi chắt trai hay ngoại tôn, nghĩ tới đây, cũng không khỏi buồn cười,

Hai người không nói thêm gì nữa, xuống xe ngựa, đi vào bên trong phủ.

Dung Tích tiến lên đón, mỉm cười rạng rỡ, “Thế tử ca ca, Trầm Chiêu vừa mới trở lại, đang chờ huynh ở thư phòng.”

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, “Thương Đình sinh ra ở thập đại thế gia, học vấn phong phú, tàng thư của gia tộc có cả vạn cuốn sách, căn cơ thâm hậu, hắn đạt vị trí thứ 2 chỉ sau Thương Đình, đã không tệ.” Dứt lời, nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Nàng muốn đi thư phòng với ta hay là về Tử Trúc Viện trước?”

Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, khoát khoát tay, “Ta muốn về Tử Trúc Viện.”

Dung Cảnh gật đầu, buông tay nàng ra, đi về phía thư phòng.

Vân Thiển Nguyệt trở lại Tử Trúc Viện, vào phòng, cởi giầy, nằm dài trên giường, bọc chăn, nhắm mắt lại, tất cả động tác làm liền một mạch. Thanh Thường biết được nàng đã trở lại, đi theo vào phòng, thấy nàng đã ngủ thì ngẩn người, lui ra ngoài.

Lăng Liên và Y Tuyết đi tới cửa, chạm mặt Thanh Thường đang đi ra ngoài, nàng nói với hai người: “Thiển Nguyệt tiểu thư ước chừng rất mệt.”

Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, cũng không quấy rầy, nhất tề lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cứ vô tình nghĩ về cuốn sổ chép tay kia.

Nữ tử kia tu luyện Hỏa Phượng Ngâm từ nhỏ, khu vực lạnh nhất thiên hạ lại ở địa phương ấm áp nhất, chính là Hàn trì ở Noãn thành. Nơi đó lạnh lẽo quanh năm suốt tháng, nàng ta lại dùng nước Hàn trì luyện công, e là từ nhỏ nàng đã biết đến nhiệm vụ gánh vác sự nghiệp hỗ trợ cho Dạ gia của mình. Cho nên hoàn tất tu luyện Hỏa Phượng Ngâm sau đó tiếp quản Hỏa Phượng Lệnh, mục tiêu duy nhất chính là thanh trừ tất cả chướng ngại cản trở Dạ gia giành được thiên hạ, dĩ nhiên, những điều này là trước khi nàng gặp Vinh Vương gia.

Sau khi gặp Vinh Vương gia, nàng vừa gặp đã yêu. Cũng chỉ có thể trách ông trời, dung mạo của Vinh Vương gia có thể khuynh thiên hạ, lại không thích giết chóc, Đại trưởng công chúa dần dần bị hắn ảnh hưởng, không muốn hắn nhìn thấy bàn tay dính đầy máu tanh của, mình cũng bắt đầu nghi ngờ không biết dự tính giành thiên hạ lúc đầu của Dạ gia là vì sự an vui của bách tính thiên hạ, hay là vì dục niệm của bản thân, nàng tự hỏi mình hết lần này đến lần khác, không thể không thừa nhận, trù tính của Dạ gia suốt trăm năm qua đều là vì ham muốn đoạt thiên hạ của chính bản thân.

Lúc họ Mộ Dung còn thống trị, tất cả lê dân bách tính đều an cư lạc nghiệp, nếu không phải bởi vì Dạ gia bắt cóc thái tử, khiến hoàng hậu bi thương mà chết, hoàng đế đau lòng trước cái chết của hoàng hậu, xao lãng triều chính, vài năm sau ưu sầu bị bệnh mà chết, Mộ Dung gia không có người thừa kế, các phiên vương vì tranh đoạt thiên hạ mà dấy lên chiến tranh, khiến lê dân bách tính chịu khổ, lúc này, Dạ gia lại dựng cờ khởi nghĩa, Thuỷ tổ hoàng đế Dạ Trác Lam văn thao vũ lược, ngụy trang khởi nghĩa vì dân chíng thiên hạ, mưu đoạt thiên hạ, năm đó tạo thanh thế rất lớn, đã sớm có giao hảo với thế gia công tử Vân Mặc Y dương danh thiên hạ, Vân Mặc Y đi theo Dạ Trác Lam lên núi Yến Hoàn bảy lần mời đệ tử của Thiên Địa chân nhân vô địch thiên hạ là Dung Kỳ rời núi, người này chính là Vinh Vương gia sau này.

Sau khi Vinh Vương rời núi, dung mạo khuynh thiên hạ, được dân chúng sùng bái, nắm bắt được nhân tâm, nhất thời vạn dân quy phục Dạ gia.

Khi Thuỷ tổ hoàng đế biết chuyện Đại trưởng công chúa thích Vinh Vương gia, Thuỷ tổ hoàng đế muốn gả nàng cho cho Vinh Vương gia, nhưng Vinh Vương gia vì đã có ý trung nhân, hơn nữa còn đính hôn từ nhỏ nên đã cự tuyệt hôn sự, Thuỷ tổ hoàng đế không thể hiểu được, rốt cuộc trong thiên hạ người nào còn tốt hơn so với Đại trưởng công chúa? Liền ép hỏi nhiều lần, Vinh vương gia mới nói ra đó chính là tiểu sư muội. Khi đó Thuỷ tổ hoàng đế đã xưng vương, là một ông vua duy nhất, đã sắp đến ngày thiên hạ thống nhất. Thủy tố hoàng đế muốn gặp tiểu sư muội của Vinh Vương gia, bởi vì chưa từng nghe nói Thiên Địa chân nhân còn có một nữ đồ đệ, cho đó là lý do mà Vinh Vương gia dùng để khước từ, nếu như không có tiểu sư muội nào, sẽ gả Đại trưởng công chúa cho hắn, Vinh Vương bất đắc dĩ phải phái người đi mời tiểu sư muội rời núi.

Khi tiểu sư muội của Vinh Vương đến trong quân, lúc này mọi người mới biết, thì ra tiểu sư muội của Vinh Vương chính là muội muội của Vân Vương gia tên là Vân Tích Ngô.

Dung nhan Vân Tích Ngô nghiêng nước nghiêng thành, mỹ nhân diễm lệ vừa đến trong quân, giống như lúc Vinh Vương được mời đến trong quân, khuynh tâm rất nhiều người. Bao gồm cả Thuỷ tổ hoàng đế Dạ Trác Lam.

Tâm hồn của Đại trưởng công chúa như vỡ nát, đồng thời, lại thêm một người tương tư với Vân Tích Ngô, người kia chính là Dạ Trác Lam.

Sau cùng Đại trưởng công chúa suy nghĩ thông suốt, nhân duyên không thể cưỡng cầu, cho nên, một đao cắt đứt nhân duyên, không ép buộc Vinh Vương nữa. Nhưng Dạ Trác Lam lại không để yên, hắn quyết lấy Vân Tích Ngô cho bằng được.

Năm đó huynh đệ kết nghĩa của Dạ Trác Lam Lãnh Ý Thu, cũng chính là Hiếu thân vương sau này, đã hiến kế để cho Dạ Trác Lam dùng hồng nhan mị độc thất truyền đã lâu với Vân Tích Ngô, mặc dù Vân Tích Ngô có võ công, cũng không kháng cự được, nhưng nàng vẫn đánh một chưởng trúng Dạ Trác Lam, rồi đến nơi ở của Vinh Vương, đúng lúc nhìn thấy Đại trưởng công chúa ôm Vinh Vương. Vân Tích Ngô cực kì thương tâm, hồng nhan mĩ độc lại phát tác, trong lúc căm hận, nàng đã thúc dục công lực muốn phá hủy mình. Vinh Vương kinh hãi, vì cứu Vân Tích Ngô, đã hút mỵ độc vào trong thân thể của mình, không nghĩ đến bên trong hồng nhan mỵ độc còn trộn lẫn cả Thôi tình dẫn, độc càng thêm độc, đã dẫn phát một loại ám độc vốn đang bị ấp chế trong cơ thể hắn, càng không cứu được. Đại trưởng công chúa vì cứu Vinh Vương không chút do dự đã khai triển Hỏa Phượng Ngâm, Hỏa Phượng Ngâm có một loại công pháp có thể di chuyển chất độc, nàng đã dẫn độc đến trong thân thể của mình. Cuối cùng, nàng cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh còn lại ghi chép lần cuối cùng vào sổ ghi chép, “Sinh mệnh cực kì đáng quý, nặng ở nhân duyên, ngoại trừ Dung Kỳ, không cầu mong ai khác. Kiếp này vô duyên, kiếp sau không liên quan, sau này sinh tử, nguyện không gặp lại Dung Kỳ! Tuyệt bút!”

Bút rơi, hỏa phượng liền thiêu đốt người nàng, biến thành một trận đại hỏa thiêu rụi nơi nàng ở thành mây khói.

Những chuyện về sau không được ghi chép trong cuốn sổ chép tay này.

Nhưng lúc Vân Thiển Nguyệt ở trong thư phòng của Dung Cảnh đã tìm thấy một quyển bí sử ghi chép về Thuỷ tổ hoàng đế cùng Trinh Tịnh hoàng hậu, nên có biết một chút, kết hợp với bản chép tay này, cũng có thể biết đại khái. Sau khi Đại trưởng công chúa chết, Vân Tích Ngô biết được đây là mưu kế của Dạ Trác Lam, oán hận không thôi, muốn đánh ngất Vinh Vương rồi cùng quay trở về núi Yến Hoàn. Nhưng lại bị Dạ Trác Lam khống chế, Dạ Trác Lam đánh Vân Tích Ngô, giam giữ nàng ở một nơi bí mật. Vân Tích Ngô khi đó vì ảnh hưởng của mị độc nên công lực không sánh được với Dạ Trác Lam, bị hắn chế trụ, ép nàng ăn nhuyễn gân tán.

Vinh Vương tỉnh lại, biết được Đại trưởng công chúa vì cứu hắn mà chết, hỏi đến Vân Tích Ngô thì không người nào biết. Vinh Vương tưởng nhớ Đại trưởng công chúa, tính toán thối lui khỏi trong quân quay về núi Yến Hoàn tìm tiểu sư muội, lại bị Thuỷ tổ hoàng đế ngăn cản, Vinh Vương quyết định rời đi, lúc này, thế trận vốn nghiêng về Dạ gia lại có xu thế thay đổi vì xuất hiện người phản loạn quấy phá, dân chúng trong ba thành gặp nhiều nguy nan,Vinh Vương bất đắc dĩ phải lưu lại, cứu ba thành, sau lại phát hiện Vân Tích Ngô bị Dạ Trác Lam khống chế ở Thủy thành, Vinh Vương cả đêm xuât hành đến Thủy thành, cứu Vân Tích Ngô rời đi, Thuỷ tổ hoàng đế đuổi tới, Vinh Vương đánh nhau với hắn, Thuỷ tổ hoàng đế không phải là đối thủ của Vinh Vương, Thủy tổ hoàng đế chỉ đành nhìn Vinh Vương mang Vân Tích Ngô rời đi, trong cơn giận dữ, hắn tàn sát dân chúng Thủy thành.

Sau khi tàn sát dân chúng ở Thủy thành, Dạ Trác Lam phái người đến xung quanh núi Yến Hoàn truyền tin, nói Vân Tích Ngô đã là người của hắn, nếu Vinh Vương không mang nàng trở lại, hôm nay hắn đồ sát Thủy thành, ngày mai liền tàn sát tất cả thành trì chiếm được. Vinh công tử không phải thương dân như con sao? Như vậy xem thử rốt cuộc là một nữ nhân quan trọng, hay thiên hạ dân chúng quan trọng hơn.

Khi đó Dạ Trác Lam đã điên thành ma, chắc chắn sẽ không nói đùa.

Thiên hạ đã là của Dạ gia, không có người nào cản trở, ẩn vệ của Dạ Trác Lam trải rộng thiên hạ, muốn làm cái gì thật sự có thể làm được.

Nếu như Vinh Vương hưng binh đoạt thiên hạ, thì lúc đó thiên hạ đã trải qua vài năm chiến loạn, lê dân bách tính chết khắp nơi xương chất thành đống, đói khổ lạnh lẽo mà chết, khắp nơi quần áo lam lũ, nếu lại tiếp tục bị tàn sát như Dạ Trác Lam nói, có thể thấy được máu chảy thành sông, nước mất nhà tan, giang sơn sẽ không còn. Thiên hạ này ngoại trừ núi Yến Hoàn, Thiên Tuyết Sơn, mười dặm rừng hoa đào, Ma Thiên Nhai, sẽ không còn nơi yên vui nào nữa.

Lòng quân rung chuyển, dân chúng liên tiếp phát ra âm thanh chất vấn.

Vinh Vương trong một đêm tóc bạc hết, Vân Tích Ngô không muốn Vinh Vương chịu khổ sở, một mình rời khỏi núi Yến Hoàn trở lại trong quân.

Tới khi Vinh Vương đuổi tới, Vân Tích Ngô đã đứng ở bên cạnh Thuỷ tổ hoàng đế.

Sau này, khi thiên hạ thống nhất, Thuỷ tổ hoàng đế phong vương phong tướng cho tất cả huy đệ đi theo. Vì vậy có Tứ đại Vương phủ, sau cưới thê tử Vân Tích Ngô vào cung, phong làm Trinh Tịnh hoàng hậu.

Trong chuyện đồ sát dân chúng ở Thủy thành, Vân Vương vì không muốn Thuỷ tổ hoàng đế đánh mất dân tâm nên đã gánh tội thay, tuyên bố thiên hạ Vân Vương vì cứu muội muội, trong cơn giận dữ tàn sát Thủy thanh, tất cả sự giận dữ của thiên hạ đều trút vào Vân vương. Mà Thuỷ tổ hoàng đế thắng được thiên hạ, sau khi được thiên hạ cũng không tàn sát công thần của tiền triều, còn phong vương ban tước cho những huynh đệ đi theo mình, phân đất phong hầu, ban hành rất nhiều chính sách lợi dân, giành được danh tiếng Minh quân.

Sau này thiên hạ cứ như vậy được định ra!

Thuỷ tổ hoàng đế tiêu hủy tất cả sách ghi chép về Đại trưởng công chúa và Trinh Tịnh hoàng hậu, hơn nữa còn nghiêm lệnh không cho sử quan chấp bút sửa đổi sử sách. Hắn xây Vinh Hoa Cung cho Trinh Tịnh hoàng hậu, giữa ba nghìn mỹ nữ độc sủng một mình nàng, vì nàng trồng một rừng trúc tía ở Vinh Hoa Cung, ra sức vơ vét kỳ trân dị bảo, ra sức muốn có được nụ cười của hồng nhan, người trong thiên hạ ca tụng Thuỷ tổ hoàng đế và Trinh Tịnh hoàng hậu yêu nhau đến chết không đổi, lại tựa hồ quên mất chuyên Vinh công tử và tiểu sư muội yêu thương nhau luôn sát cánh bên nhau. Dần dần, trăm năm đã qua, phần lớn bách tính đều tin rằng năm đó Thuỷ tổ hoàng đế và Trinh Tịnh hoàng hậu chân thành yêu nhau.

Vinh Hoa Cung mỗi ngày đều hướng về ngọn đèn dài, Vinh vương phủ mỗi đêm đều cô quạnh đến bình minh.

Vân Thiển Nguyệt bất tri bất giác suy nghĩ rất nhiều, chân tướng lịch sử trăm năm trước, bất cứ người nào biết sự thật cũng đều có thể tưởng tượng, năm đó từng bước sinh tử, máu tươi khắp nơi. Giang sơn chính là một bức tranh nhiễm máu, một người thành ma, kéo người trong thiên hạ rơi xuống địa ngục, nhưng lịch sử đã miêu tả thành, người nào hung ác, người đó liền chiếm thượng phong, người nào nhân từ, người đó liền thua. Đây chính là sự dạy dỗ của lịch sử nhiễm máu.

“Đang nghĩ gì vậy?” Dung Cảnh đẩy bức rèm che ra đi vào gian phòng, trực tiếp đi tới trước giường.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, kéo tay hắn, hắn mới từ phía ngoài đi vào, đầu ngón tay lạnh như băng, nàng dùng tay mình bao bọc lấy tay hắn, để cho tay hắn ấm lên, ánh mắt nhìn hắn không hề chớp, giống như chỉ cần chớp mắt liền không thấy hắn nữa.

Dung Cảnh nhíu mày, nhìn nàng cười hỏi, “Đây là tại sao?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không có gì, chỉ là nhớ chàng thôi.”

Dung Cảnh cười khẽ, ngồi xuống, giọng nói ôn nhu: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Thanh di vẫn nên sống lại thôi!”

“Hửm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Ta muốn nhờ Thanh di cầm Thanh Ngọc tiêu kia về cho nàng. Năm đó khi tiên hoàng và Vân Vương Phi định hôn ước đã trao đổi tín vật đính ước. Trừ khi một bên hối hôn, bên còn lại mới có thể từ bỏ. Tiên hoàng đã chết, Vân Vương Phi lại càng đã chết từ lâu. Chỉ còn một tờ giấy hôn ước mãi mãi như sợi dây thừng trói buộc nàng, sau này cho dù ta cưới nàng, người trong thiên hạ cũng có thể nhớ được nàng từng có hôn ước với Nhiếp chính vương. Điều này thật sự không tốt, khiến ta ăn ngủ không ngon. Vì miễn trừ sau này ta phải cực khổ, bây giờ đành để Thanh di chịu cực vậy!” Dung Cảnh ôn nhu nói.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Nếu chàng có thể thuyết phục bà, để cho bà đã chết mà sống lại, ta không có ý kiến.”

“Ta liền viết thư cho Thanh di.” Dung Cảnh đứng dậy, rút tay khỏi tay của Vân Thiển Nguyệt, đi tới trước bàn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, chỉ thấy hắn ưu nhã viết ở trên giấy Tuyên Thành, cây bút trên tay liên tục chuyển động, văn chương như nước chảy mây trôi, cẩm bào nguyệt nha màu trắng, ôn nhuận tao nhã, như ngọc vô song, trông rất đẹp mắt. Tim của nàng liền trở nên nhu hòa. Nàng không bình phán (bình luận+ phê phán) những con người trong lịch sử đó đúng hay sai, bởi vì chính mình không có ở trong đó, không biết gì không thể bình luận được. Nhưng nàng biết nàng sẽ không đổi Dung Cảnh lấy thiên hạ, chết cũng không đổi lại. Nàng không phải là Vân Tích Ngô, Dung Cảnh cũng không phải Dung Kỳ.

Chỉ trong chốc lát, Dung Cảnh đã viết thư xong, gọi Huyền Ca tới, truyền thư đi.

Dung Cảnh đứng ở trước cửa sổ, nhìn hoa đào trong viện một lát, quay người lại, đi tới bên giường ngồi xuống lần nữa, ôm Vân Thiển Nguyệt đang cuộn tròn trong chăn vào trong ngực, thấp giọng nói: “Hi vọng Thanh di đừng có lề mề, phải hành sự nhanh một chút.”

Vân Thiển Nguyệt cười”Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại nằm trong ngực hắn.

Ngày thứ hai lâm triều, Nhiếp chính vương và Thừa tướng cùng thương nghị với đại thần trọng yếu chuyện bổ nhiệm tân Khoa trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa trong nghị sự điện. Thêm vào đó còn nâng đỡ khoảng một trăm đệ tử có tài trí phù hợp làm quan.

Thương Đình được phong làm Giám Sát Ngự Sử, Trầm Chiêu được phong làm Trung Thư Thị Lang.

Giám Sát Ngự Sử giám sát đủ loại quan lại, Thương Đình coi như là một bước lên trời. Còn Trầm Chiêu đã được như nguyện đến bên cạnh phụ trợ Dung Cảnh xử lý triều chính. Sau cùng, Dung Cảnh và Dạ Thiên Dật xem như là đáp ứng được nhu cầu của mình.

Mấy ngày kế tiếp, sau khi khoa thi kết thúc, đám học sinh trong kinh thành Thiên Thánh hoặc vui mừng hoặc đau buồn. Đồng thời tài hoa chân chính của Vân Thiển Nguyệt lần đầu tiên được người trong thiên hạ rối rít truyền tụng. Một bài “Gián Quân Thư” lan xa ra ngoài, nghe nói còn truyền tới cả Đông Hải quốc.

Mấy ngày nay, Vân Thiển Nguyệt không đi điện Nghị sự trong hoàng cung nữa, mà làm tổ trong Vinh vương phủ.

Nghe tin tức bên ngoại do bọn Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết nói lại, thanh danh của nàng được truyền tụng càng ngày càng lên cao, thậm chí có thể nói là sánh ngang với thần tiên, nàng chỉ có thể trợn trắng mắt. Nếu sớm biết một bài “Gián Quân Thư” hữu dụng với danh tiếng bị bôi đen của nàng như vậy, nàng đã đọc từ sớm rồi.

“Chắc hẳn Tử Thư sẽ chê cười ta.” Vân Thiển Nguyệt oán giận nói với Dung Cảnh. Người khác không biết, nhưng Tử Thư sẽ biết. Dùng một bài “Gián Thái tông thập tư sơ” lưu danh thiên cổ thắng Thương Đình, thật sự thắng mà không vẻ vang!

“Sẽ không đâu !” Dung Cảnh an ủi nàng.

“Trộm đồ vật người khác để nâng cao danh tiếng của mình, lần đầu tiên làm chuyện này, thật sự cảm thấy xấu hổ.” Vân Thiển Nguyệt rất có lương tri nói.

“Trộm nhiều sẽ không thấy ngượng ngùng nữa.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn hắn một cái, hung hăng nghĩ bàn về da mặt dày, nếu Dung Cảnh đứng thứ hai, sẽ không ai dám nhận đứng nhất. Hết lần này tới lần khác người trong thiên hạ lại bị vẻ bề ngoài vô hại của hắn mê hoặc. Nàng chợt nhớ tới Bạch bích liên hoàn của cậu cho lúc ở Nam Lương, sờ tay vào ngực, lấy Bạch bích liên hoàn ra đưa cho Dung Cảnh, ” Cái này cho chàng.”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, đưa tay nhận lấy nhìn thoáng qua, “Bạch bích liên hoàn?”

“Chàng biết sao!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Đây cũng là ta thật vất vả mới lấy được từ tay cậu đấy, chàng nên bảo quản cho tốt! Ừ, xem như sính lễ đi!”

“Sính lễ?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Đúng, sính lễ, ta đưa cho chàng.” Vân Thiển Nguyệt khẳng định gật đầu, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: “Tiểu nữ thấy công tử dung mạo khuynh thiên hạ, thật là ái mộ, may mắn có Bạch bích liên hoàn, nguyện tặng vật này cho công tử, nguyện tim ta như tim chàng, tim chàng như tim ta, trong chàng có ta, trong ta có chàng. Bạch bích không tỳ vết, liền cành liền cánh, ân ái cả đời.”

Dung Cảnh cười khẽ, nhét bạch bích không tỳ vết vào trong ngực, ôn nhu nói: “Hiện có bạch bích, minh châu không tỳ vết. Tâm ý của tiểu thư, sao dám từ chối? Không bằng nhận lấy tình cảm này, nguyện lấy thân báo đáp.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, vừa muốn nói gì, phía ngoài giọng nói của Thanh Ảnh vang lên, “Công tử!”

Dung Cảnh thu hồi nụ cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Ừ” một tiếng.

“Có người xông vào Mặc các muốn gặp công tử.” Thanh Ảnh thấp giọng nói: “Hình như là quốc cữu Nam Cương.”

Ánh mắt Dung Cảnh híp lại một chút, “Hình như?”

“Hẳn là Nam Cương quốc cữu đã dịch dung, Mặc các truyền tin tức đến, nói không nhận thức được người nọ, nhưng có thể cảm giác hơi thở trên người hắn giống với hơi thở của Nam Cương quốc cữu.” Thanh Ảnh nói.

“Có nói vì sao muốn gặp ta không?” Dung Cảnh hỏi.

Dường như Thanh Ảnh do dự một chút, thấp giọng nói: “Hắn đeo một khối lệnh bài, theo Mặc các thì đó là lệnh bài của Phiêu Kỵ Đại tướng quân năm đó. Phía trên có khắc hình rồng.”

Dung Cảnh mím môi, trầm mặc không nói.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy một bên mặt hắn sắc lúc sáng lúc tối, chưa có biến hóa gì khác. Lệnh bài của Phiêu Kỵ Đại tướng quân năm đó? Là năm đó sao? Nàng cũng không lên tiếng.

Giây lát sau, Dung Cảnh phun ra hai chữ, “Không gặp!”

“Dạ!” Thanh Ảnh tựa hồ dừng một chút, lui xuống.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Dung Cảnh chậm rãi quay người lại, đưa tay xoa bóp đầu Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói: “Nàng ngủ trước đi!”

“Ta không ngủ, ta thức cùng chàng!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ôm nàng vào trong ngực đi từ trên giường đi tới trước bàn ngồi xuống, xử lý mật hàm.

Mấy ngày kế tiếp, trong kinh rất yên ổn. Đã gần đến cuối năm, các phủ bắt đầu chuẩn bị đón tết.

Vinh vương phủ cũng không ngoại lệ, Dung Tích phối hợp với Dung Linh Yên, trên dưới Vinh vương phủ bắt đầu bận rộn, hết sức náo nhiệt.

Năm mới cần quần áo mới, cuối cùng Vân Thiển Nguyệt tìm được chuyện làm, quyết đinh may áo choàng cho Dung Cảnh và Vân lão Vương Gia.

Một ngày kia, Vân Thiển Nguyệt đang may áo choàng cho Dung Cảnh, Thanh Thường đi tới nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Trầm công tử muốn gặp ngài.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Trầm Chiêu từ khi được phong làm Trung Thư Thị Lang, liền được ban thưởng phủ đệ, chuyển ra khỏi Vinh vương phủ. Từ ngày đó trở đi, nàng cũng không ra khỏi Vinh vương phủ, nên cũng chưa từng thấy Trầm Chiêu. Nàng hỏi: “Hắn ở đâu?”

“Đang ở tiền sảnh.” Thanh Thường nói.

Vân Thiển Nguyệt thả áo choàng trong tay ra, ra khỏi Tử Trúc Viện, đi tới tiền sảnh Vinh vương phủ.

Trầm Chiêu làm quan, tuy rằng không thể sánh được với Thương Đình một bước lên trời, nhưng chức quan cũng không thấp, cũng có thể phụ trợ Dung Cảnh, rất nhiều người đều cho rằng có thể được Cảnh thế tử ưu ái chính là chuyện mà bao nhiêu người ước mơ rồi. Nhưng hắn chỉ mặc trang phục vải vóc mộc mạc, không hề khoe khoang. Thấy Vân Thiển Nguyệt tới liền vội vàng đứng lên, thi lễ với nàng, “Thiển Nguyệt tiểu thư!”

Vân Thiển Nguyệt cười với hắn một tiếng, ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề chính, “Trầm công tử tìm ta có việc gì sao?”

Trầm Chiêu gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thoáng qua phía ngoài, tựa hồ do dự một chút, thấp giọng hỏi thăm, “Thiển Nguyệt tiểu thư có biết Sở cô nương ở đâu không?”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, “Trầm công tử muốn tìm Sở phu nhân?”

Trầm Chiêu gật đầu, “Sở cô nương đáp ứng ta nói không bao lâu sẽ tới kinh thành, nhưng mà đã trải qua lâu như vậy cũng chưa tới, chuyện này ta không dám làm phiền Cảnh thế tử, chỉ có thể hỏi Thiển Nguyệt tiểu thư.”

“Hóa ra là chuyện này, bây giờ cũng gần đến cuối năm rồi, nàng là phụ nữ có chồng, có thể đã trở về Sở gia rồi!” Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói với Trầm Chiêu: “Nếu Trầm công tử chỉ muốn gặp Sở phu nhân thôi, thì không cần phải vội, nhưng nếu như có chuyện quan trọng khác, thì hãy nói với Dung Cảnh sẽ tốt hơn. Hoặc ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nhắn lại cho nàng ấy.”

Trong nháy mắt sắc mặt Trầm Chiêu có chút không tự nhiên, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý gì khác với Sở cô nương cả. Ta cũng biết nàng ấy đã có chồng rồi mà.”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Ta chỉ là có một việc muốn tìm Sở cô nương.” Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như do dự một chút, thấp giọng nói: “Mấy tháng trước ở Nam Cương, Diệp Tiêu và con gái hắn Diệp Linh Ca làm phản, Thiển Nguyệt tiểu thư có biết chuyện này không? Lúc ấy Sở cô nương giúp ta giết Diệp Tiêu. Nhưng không thấy tung tích Diệp Linh Ca đâu, mấy ngày nay Thủy thuật của ta có tiến bộ, có thể tìm thấy tung tích của Diệp Linh Ca.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, hỏi: “Nàng ta đang ở đâu?”

“Hình như là ở Nam Lương.” Trầm Chiêu thấp giọng nói.

“Thủy thuật của ngươi có thể triển khai cả ngàn dặm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

Trầm Chiêu lắc đầu, “Chỉ một mình ta thì làm không được, nhưng có quốc cữu Nam Cương tới kinh thành, Thủy thuật của ta đã tiến triển một chút, lại có sự trợ giúp của hắn nên mới làm được, nhưng ta chỉ biết nàng ta ở Nam Lương, không biết vị trí cụ thể. Nếu ta đến Nam Lương một chuyến, có thể biết được nơi ở chính xác của nàng ta.”

“Quốc cữu Nam Cương đến kinh thành lúc nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm.

“Mới trước đó không lâu thôi, bởi vì ở Nam Cương ta từng có duyên gặp quốc cữu Nam Cương một lần, từng hợp tác với hắn, nên khi hắn vào kình liền tới tìm ta.” Trầm Chiêu thấp giọng nói: “Hắn bí mật vào kinh nên đã dịch dung, Nhiếp chính vương cũng không biết.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Hắn tìm ngươi làm gì?”

Trầm Chiêu nhìn nàng một cái, “Hắn cũng muốn tìm tung tích Sở cô nương, nói Sở cô nương cũng không có ở trong Sở gia của Thập đại thế gia, hắn liền tới kinh thành, muốn tìm Sở cô nương có việc. Biết Cảnh thế tử có thể liên lạc Sở cô nương, liền nhờ ta giúp đỡ để có thể gặp Cảnh thế tử. Nhưng mấy ngày nay Cảnh thế tử bận rộn, ta không muốn quấy rầy hắn, liền tìm ngài trước.”

Vân Thiển Nguyệt mím môi, suy nghĩ một chút, nói với Trầm Chiêu: “Một lát nữa Dung Cảnh trở lại, ta sẽ nói chuyện với hắn.”

Trầm Chiêu gật đầu, đứng dậy cáo từ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Trầm Chiêu rời đi, nghĩ tới mấy ngày trước Nam Cương quốc cữu tìm được Mặc các, muốn gặp Mặc các công tử, hôm nay lại tới tìm Sở phu nhân, rốt cuộc là đang có chủ ý gì? Nàng nâng cằm lên lẳng lặng suy nghĩ, được một lát liền ném sang một bên, trở về Tử Trúc Viện.

Không lâu sau, Dung Cảnh quay về Tử Trúc Viện, Vân Thiển Nguyệt kể hắn nghe chuyện Trầm Chiêu, sau khi nghe xong, hắn mím môi, thản nhiên nói: “Tổ tiên của hắn là Phiêu Kỵ Đại tướng quân dưới tiền triều Mộ Dung gia, con cháu trong nhiều thế hệ đều trung thành với Mộ Dung gia.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận