Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 3 - Chương 46: Tình thâm ý trọng
Lam gia công bố tin tức nói: “Duệ Thái tử một mảnh tình thâm với Lam Y, thành khẩn nhận lỗi, Lam gia không muốn làm khó. Thế nhưng duy chỉ có một yêu cầu, Duệ Thái tử Nam Lương không cần chịu đòn nhận tội với Lam gia, mà chỉ cần xông vào trận đầm rồng hang hổ của Lam gia, nếu có thể vượt qua trận, Lam gia nguyện ý gả nữ nhi, nếu không vượt qua trận, sinh tử do trời, Nam Lương không được oán trời trách đất. Thiên hạ dân chúng làm chứng.”

Tin tức này vừa ra, trong khoảnh khắc khiến ánh mắt của khắp thiên hạ đang bị thu hút bởi đề tài mỹ nam của thập đại thế gia được kéo trở về. Thiên hạ lại ồn ào náo động trở lại.

Trận đầm rồng hang hổ của Lam gia đã nổi danh khắp thiên hạ từ trăm năm trước, được liệt vào trận pháp lợi hại nhất lúc bấy giờ, trận pháp rất huyền diệu, bên trong có chín chín tám mươi mốt trận, mỗi một trận đều có một cửa chết, không cẩn thận bước vào cửa chết sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục*. Thậm chí còn có truyền thuyết nói là cho tới bây giờ chưa từng có người sống đi ra khỏi trận đầm rồng hang hổ của Lam gia.

*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được, ý nói là chết chắc

Sở dĩ Lam gia được nằm trong danh sách thập đại thế gia, điểm trọng yếu nhất chính là bởi vì Lam gia có cái trận đầm rồng hang hổ này.

Bây giờ Lam gia nhìn như đáp ứng lời thỉnh hôn của Duệ Thái tử, kì thực là gây khó khăn cho Duệ Thái tử. Nếu hắn đáp ứng yêu cầu này sẽ phải bỏ mạng.

Lúc Vân Thiển Nguyệt nghe được Lăng Liên bẩm báo tin tức này, con ngươi như nước nheo lại, một lúc lâu không nói chuyện.

“Tiểu thư, Lam gia đại khái đã sớm đoán ra Duệ Thái tử sẽ đáp ứng, cho nên mới đưa ra cái tính toán này? Nếu Duệ Thái tử lùi bước không đáp ứng, như vậy thư chiếu cáo thiên hạ trước đó của Duệ Thái tử công bố tình thâm ý trọng với Lam gia chủ sẽ trở thành trò cười, Thái tử sẽ trở thành người lật lọng, chắc chắn sẽ bị thế nhân cười nhạo, nhưng nếu đáp ứng, trận đầm rồng hang hổ vô cùng lợi hại, sẽ hữu khứ vô hồi*.” Lăng Liên thấy sau khi Vân Thiển Nguyệt nghe được tin tức không lên tiếng, lo lắng nói.

*hữu khứ vô hồi: có đi không về

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười nhạt: “Lam gia tính toán thật là kỹ càng. Nhưng sợ là cái chủ ý này không phải là do Lam gia nghĩ ra, mà là do người khác.”

“Thất hoàng tử sao?” Lăng Liên cẩn thận hỏi.

“Ngoại trừ Dạ Thiên Dật, loại chuyện phiên vân phúc vũ* bực này, làm ra hành vi có lợi với thời cuộc cho Lam gia như thế, không phải người khác có thể nghĩ ra.” Vân Thiển Nguyệt mạn bất kinh tâm nói.

*phiên vân phúc vũ: sớm nắng chiều mưa, ý nói thay đổi nhanh chóng.

“Vậy Duệ Thái tử có đáp ứng hay không? Hoặc là có biện pháp khác thay đổi cục diện để có lợi cho Nam Lương?” Lăng Liên lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt cười cười: “Nam Lăng Duệ sẽ đáp ứng. Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cứ lên. Là Thái tử một nước cũng không thể bị hù dọa bởi việc chịu đòn nhận tội hay một trận đầm rồng hang hổ được, nếu sợ thì lá gan của ca ấy không khỏi quá nhỏ đi.”

“Nhưng trận đầm rồng hang hổ này thật sự là đáng sợ, nghe nói từ xưa tới nay không có người nào đi vào mà có thể trở ra.” Lăng Liên nhẹ giọng nói.

“Ta chỉ biết trên cái thế giới này không có đáp án không giải được, không có đáp án là bởi vì không tìm được phương pháp, cho nên cũng không có việc không phá giải được trận pháp, không phá giải được đó là bởi vì không tìm ra được phương pháp phá giải mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Trên thế gian này việc càng khó có đôi khi thật ra lại càng đơn giản.”

Lăng Liên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tới giữa trưa, Vân Thiển Nguyệt lại nhận được thư của Dung Cảnh. Kèm theo thư còn có hai con búp bê dùng bùn tạo thành, một người là bộ dạng của Dung Cảnh, một người là bộ dáng của nàng, thần thái của hai búp bê đều xinh đẹp, quả thật là thủ pháp nhào nặn rất hoàn mỹ.

Vân Thiển Nguyệt cầm tượng đất nhìn hồi lâu, không khỏi lộ ra sự vui vẻ, tưởng tượng ra bộ dạng Dung Cảnh với bàn tay trắng nõn thon dài sạch sẻ như ngọc dính đầy bùn đất nắn nắn tượng đất. Lúc đó chắc là cũng giống như nàng bây giờ, khóe miệng cũng sẽ lộ ra nụ cười thật sâu.

Nàng phát hiện mặc dù cách xa ngàn dặm như vậy, nhưng nàng cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ như thế này. Mặc dù thiện hạ bây giờ thay đổi bất ngờ, thời cuộc luôn luôn sóng ngầm quỷ dị, chìm trong bóng tối, nhưng mỗi ngày nàng đều chờ đợi nồng đậm, đơn giản là bởi vì nàng tin Dung Cảnh, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đưa tới kinh hỉ cho nàng, thật kinh hỉ mà.

Vân Thiển Nguyệt yêu thích không buông tay chơi với tượng đất thật lâu, sau đó mới cầm bút viết thư hồi âm cho Dung Cảnh. Viết xong thư, nàng đi ra cửa phòng, đi tới một gốc cây quế trong viện. Lúc này sắp tới Trung Thu, cây quế đã nở hoa, mới dựa vào gần một chút mà trong không khí liền quanh quẩn đầy hương hoa quế. Nàng từ trên cây quế ngắt vài chiếc lá, trở lại bàn trong phòng, tại trang giấy cuối cùng của phong thư viết cho Dung Cảnh nàng dùng lá cây làm thành hình hai trái tim kề nhau. Hài lòng nhìn hồi lâu, mới gấp bức thư đưa cho Lăng Liên gửi đi.

Một ngày kế tiếp lại trôi qua trong thái bình.

Ngày thứ hai sau khi Lam gia công bố tin tức, Nam Lương cũng đáp lại Lam gia, chiếu thư bố cáo thiên hạ. Nói: “Một tháng sau, Nam Lăng Duệ tự mình đi tới Lam gia chịu đòn nhận tội, xông vào trận đầm rồng hang hổ của Lam gia. Đồng thời mang theo sính lễ, kết thân với Lam gia. Nam Lương và Lam gia kết thân là một chuyện tốt.”

Nam Lương vừa ra bố cáo, thiên hạ đều phải sợ hãi.

Danh tiếng phong lưu của Nam Lăng Duệ vang rền cả thiên hạ, ở trong suy nghĩ của dân chúng đều đã nhận định đây là vị Thái tử phong lưu. Nhưng một ngày kia Thái tử phong lưu lại trở thành si tình cuồng dại, cam nguyện vì nàng mà giải tán ba nghìn mỹ nữ trong phủ Thái tử ở Nam Lương, đây đã là hành động chấn động cả thiên hạ. Mà giờ đây hắn còn đáp ứng chịu đòn nhận tội, xông vào trận đầm rồng hang hổ của Lam gia, càng làm cho người người cảm phục cùng khiếp sợ.

Cho nên, Nam Lăng Duệ từ một gã Thái tử phong lưu, trong khoảnh khắc biến thành người si tình nhất thiên hạ. Thậm chí còn lấn át luôn cả lời nói trước kia của Cảnh thế tử với Vân Thiển Nguyệt: “Cuộc đời này chỉ lấy một thê, không phải khanh không cưới.”.

Trong lúc nhất thời, tội danh Nam Lăng Duệ cưỡng bức nữ tử bị thay đổi, còn có ít người rối rít khiển trách Lam gia đưa ra điều kiện quá hà khắc.

Thiên hạ nháo thành một đoàn lần nữa.

Mặc dù kinh thành Thiên Thánh không phải nằm trong vùng tranh đấu của Lam gia và Nam Lương, nhưng không thể nghi ngờ lại là nơi đàm luận về chuyện Lam gia và Nam Lương náo nhiệt nhất. Trà lâu, tửu quán, ca phường, trên đường lớn, người đến người đi, ba năm một đám, ba hai một nhóm, đều không khỏi bình phán mấy câu về chuyện này.

Vân Thiển Nguyệt thì nghĩ tới một tháng sau tất nhiên võ công của nàng có thể khôi phục rồi! Mặc dù Dung Cảnh trị thủy chậm nhưng lúc đó chắc cũng đã hồi kinh rồi.

Ngày thứ hai sau khi Nam Lương chiếu cáo thiên hạ, rốt cuộc tại buổi triều sớm lão Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng ở Kim điện tại kinh thành Thiên Thánh cũng vươn tay nhúng vào chuyện này, một đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ được ban ra, nói: “Cảm động trước hiệp nghị của Nam Lương cùng Lam gia, đều là con dân của trẫm. Trẫm nguyện ý đến lúc đó phái người đi Lam gia làm chứng. Chứng kiến Duệ Thái tử chịu đòn nhận tội, cùng với việc Duệ Thái tử xông trận đầm rồng hang hổ. Duệ Thái tử vượt qua kiểm tra, thì cưới vợ là Lam Y Lam gia chủ, nhưng nếu Duệ Thái tử thất bại, bất hạnh bị thương hoặc bỏ mình tại trận đầm rồng hang hổ. Thì Nam Lương không được oán hận Lam gia, không được tìm Lam gia gây phiền toái. Sinh tử do mệnh thành bại do trời.”

Một đạo chiếu thư này đã đẩy chuyện này tới đỉnh điểm, nói cách khác chuyện này đã thành cục định không thể thay đổi.

Mấy ngày kế tiếp, Nam Lương và Lam gia không tỏ thái độ nữa, coi như là đồng thời chấp nhận chuyện này.

Thoáng một cái đã qua mười ngày, vết thương của Lãnh Thiệu Trác đã khép lại rốt cục cũng có thể xuống giường, Hiếu Thân vương nghe được tin này lập tức tự mình đến Vân Vương Phủ đón người. Lãnh Thiệu Trác không còn lý do để tiếp tục ở lại Vân Vương Phủ, chỉ có thể cáo biệt với Vân Thiển Nguyệt, sau đó đi theo Hiếu Thân vương trở về Hiếu thân vương phủ. Nhưng hắn cảm thấy mười ngày này là những ngày hắn vui sướng nhất trong suốt những năm qua.

Lúc này bên ngoài chuyện về Nam Lăng Duệ cùng Lam Y vẫn sôi sùng sục, nhiệt độ không giảm chút nào.

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, thoáng cái đã tới ngày hội Trung Thu.

Cổ nhân đối với tiết Trung thu cùng với tết âm lịch thì đều coi trọng như nhau, mỗi một năm cũng sẽ sớm chuẩn bị dạ yến cho Trung Thu. Nhưng năm nay tình hình có hơi đặc thù, Thiên Thánh nạn lụt khắp nơi, thân thể của Hoàng thượng vẫn không tốt, hơn nữa còn có chuyện tình oanh oanh liệt liệt của Nam Lương Duệ Thái tử và Lam gia, cùng với việc Hoàng hậu suýt nữa không giữ được con nối dòng, còn có Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương Phủ, Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ bị ám sát ngay giữa ban ngày, cùng với Cảnh thế tử của Vinh vương phủ và Thất hoàng tử rời kinh trị thủy lại hợp cùng một chỗ, đương nhiên lão Hoàng đế không còn lòng dạ gì cho dạ yến Trung Thu, cho nên chỉ ra lệnh cho lễ Bộ tổ chức dạ yến Trung Thu đơn giản, lần này các quần thần không cần vào triều dự yến, chỉ cần tứ đại Vương Phủ cùng gia quyến tiến cung tham gia dạ yến cùng Hoàng thượng và Hoàng hậu để thể hiện ý nghĩa ngày hội đoàn viên là được rồi..

Ngoại trừ tứ đại Vương Phủ còn có hai người được phá lệ tham gia dạ yến. Một người là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, một người khác là thế tử Dung Phong phủ Văn Bá Hầu. Tần tiểu thư có mang con nối dòng của hoàng thất, cho nên được tham gia yến hội thì cũng không có gì lạ. Mà Dung Phong lại là bởi vì phủ Văn bá Hầu là nhất mạch của phủ Vinh vương. Hầu tước thế tập, cũng có tư cách tham gia.

Cho nên, sáng sớm ngày diễn ra hội Trung Thu, Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Phong vào cung.

Xe ngựa Vân Vương Phủ dừng lại ở cửa hoàng cung, Dung Phong xuống xe trước, Vân Thiển Nguyệt cũng chậm rì nhảy xuống xe. Chỉ thấy bên ngoài cửa cung đã có không ít xe ngựa của tứ đại Vương Phủ. Trong đó đặc biệt có hai chiếc xe ngựa là dễ nhận biết nhất, một chiếc đương nhiên là xe ngựa phủ Thừa Tướng, một cái khác là xe ngựa của Hiếu thân vương phủ.

Tuy nhiên nổi bật không phải là xe mà là người. Trước xe ngựa phủ Thừa Tướng, Tần Ngọc Ngưng đã thay đổi trang phục thanh lịch tao nhã trước giờ nàng vẫn mặc, hôm nay một thân y trang hoa lệ màu hồng phấn làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng, mặt phấn hàm kiều, xinh đẹp như đào lý, trong nháy mắt đã lấn át hết vẻ đẹp các tiểu thư của tứ đại Vương Phủ. Một người khác còn lại là Tiểu vương gia Hiếu thân vương phủ, một thân cẩm y hoa phục như thường ngày, nhưng hôm nay vừa nhìn, thấy được ánh mặt trời đang bao phủ trên người hắn lại toát ra chút hương vị ôn văn nhĩ nhã*. Ôn văn nhĩ nhã từ này mà hình dung đến trên người của Lãnh Thiệu Trác thật không khỏi để cho tất cả người nhìn thấy hắn đều cảm thấy kinh dị.

*ôn văn nhĩ nhã: ôn tồn lễ độ

Hai người bọn họ không thể nghi ngờ đã trở thành hai đạo phong cảnh tại cửa cung.

Vân Thiển Nguyệt quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Tần Ngọc Ngưng trong chốc lát, liền chuyển hướng qua Lãnh Thiệu Trác.

Lãnh Thiệu Trác thấy xe ngựa của Vân Thiển Nguyệt, lập tức bước nhanh tới, hắn còn chưa đi đến gần, Vân Thiển Nguyệt đã lên tiếng nhắc nhở, “Tuy nhìn bề ngoài vết thương của ngươi đã khỏi, nhưng bên trong vẫn chưa khỏi, bước đi không nên quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất cũng không nên có hành động gì kịch liệt, để tránh vết thương tái phát khiến cho bị sưng đỏ đau đớn.”

Lãnh Thiệu Trác nghe vậy lập tức thả chậm bước chân, cười gật đầu với Vân Thiển Nguyệt, “Ta biết rồi! Sau này sẽ chú ý.”

Vân Thiển Nguyệt cũng cười cười với hắn, quay đầu hỏi Dung Phong: “Ta đi tới tẩm cung của cô cô, ngươi cùng đi với ta hay là ở lại cùng mọi người? Hiện giờ cũng còn khá sớm, chắc là mọi người đều tụ họp ở Ngự Hoa Viên, trước lúc khai yến hình như có luận nghệ*.”

*nghệ: tài nghệ

“Hai ngày nay mạch của Hoàng hậu nương nương rất ổn thỏa, ta không cần qua. Ta và Lãnh tiểu Vương gia cùng đi Ngự Hoa Viên.” Dung Phong suy nghĩ một chút, trả lời.

“Tốt lắm! Ta đi tẩm cung của cô cô.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi về hướng bên trong cửa cung.

“Nguyệt tỷ tỷ!” Giọng nói của Tần Ngọc Ngưng truyền đến từ phía sau, gọi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, cảm thấy sao da mặt của Tần Ngọc Ngưng lại dày như vậy? Rõ ràng rất nhiều lần nàng không muốn để ý đến nàng ta, nữ nhân này lại vẫn cứ dán lấy nàng. Nàng quay đầu lại nhìn Tần Ngọc Ngưng.

“Nguyệt tỷ tỷ muốn đi tới cung của Hoàng hậu nương nương sao? Ngọc Ngưng và Nguyệt tỷ tỷ cùng đi nha.” Tần Ngọc Ngưng đoan trang đi tới, cười hòa khí với Vân Thiển Nguyệt, giống như chuyện phát sinh ở cửa cung hơn mười ngày trước chưa từng xảy ra.

“Tần tiểu thư không đợi Nhị hoàng tử cùng nhau đi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Nhị hoàng tử đã sớm tiến cung, ta ở chỗ này chờ Nguyệt tỷ tỷ, đã lâu rồi ta không đi nội cung thăm Hoàng hậu nương nương” Tần Ngọc Ngưng cười nói.

“Thì ra là ta còn có vinh hạnh đặc biệt để cho Tần tiểu thư chờ đợi. Vậy thì cùng nhau đi!” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt.

“Xem Nguyệt tỷ tỷ nói chuyện này? Ngọc Ngưng biết hơn mười ngày trước Nguyệt tỷ tỷ bị ám sát, vốn là muốn đi Vân Vương Phủ thăm, nhưng biết Lãnh tiểu Vương gia ở Vân Vương Phủ dưỡng thương, Nguyệt tỷ tỷ vẫn bồi bên cạnh làm bạn nên sợ Nguyệt tỷ tỷ không có thời gian đếm xỉa tới ta, nên ta mới không đi. Cho nên mới ở chỗ này chờ Nguyệt tỷ tỷ.” Tần Ngọc Ngưng giận trách nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói không thấp.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt hơi đổi, mỗi ngày nàng đều làm bạn bên cạnh Lãnh Thiệu Trác giúp hắn dưỡng thương sao? Nói cũng không sai! Nhưng từ trong miệng người ngoài nói ra nàng lại trở thành người không biết giữ gìn rồi sao? Nụ cười của nàng không lạnh, ngược lại ấm thêm vài phần, “Khó được Tần tiểu thư nhớ thương ta như thế, điều này làm cho ta cảm thấy được sức nặng của hài tử trong bụng của ngươi và nhị hoàng tử còn không bằng ta rồi.”

Nụ cười của Tần Ngọc Ngưng hơi cứng đờ.

“Đi thôi! Chỉ nói giỡn với ngươi thôi. Người có thai là lớn nhất, ngươi đi trước đi” Vân Thiển Nguyệt khoát tay với Tần Ngọc Ngưng.

Tần Ngọc Ngưng kéo kéo khóe miệng, trong lúc nhất thời không phản đối, đi thẳng về phía trước.

“Phong thế tử, dù sao chúng ta tới Ngự Hoa Viên sớm cũng không có việc gì làm, không bằng đưa Vân Thiển Nguyệt tới Vinh Hoa Cung thăm Hoàng hậu nương nương trước, sau đó chúng ta đi Ngự hoa viên cũng được. Ngươi thấy như thế nào?” Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên hỏi Dung Phong.

Dung Phong biết Tần Ngọc Ngưng có võ công, cũng có chút không yên lòng Vân Thiển Nguyệt và Tần Ngọc Ngưng cùng đi vinh hoa Cung, liền gật đầu, “Lãnh tiểu Vương gia nói cũng đúng, vậy chúng ta đưa nàng đi một đoạn.”

Trong khi hai người đang nói chuyện cũng đi theo vào cửa cung.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn hai người, nghĩ tới nàng biết Lãnh Thiệu Trác cũng là người thông minh, mặc dù Lãnh tiểu Vương gia phủ Hiếu thân vương vẫn luôn là phế vật nhưng cũng không phải là loại người cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Xem ra Hiếu thân vương phủ và Lãnh Thiệu Trác cũng hiểu rõ vài phần về Tần Ngọc Ngưng.

“Nguyệt tỷ tỷ, Lãnh tiểu Vương gia đối với tỷ thật tốt, lại còn chịu đỡ kiếm vì tỷ, thật là làm cho người người hâm mộ.” Tần Ngọc Ngưng quay đầu lại nhìn Lãnh Thiệu Trác và Dung Phong, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Phong thế tử với tỷ vẫn rất tốt. Mặc dù ban đầu tỷ ở trên đại hội Võ trạng nguyên thỉnh gả cho hắn nhưng không thành, thế nhưng hắn đối với tỷ rất tốt.”

“Tần tiểu thư là đang khen ta có nhân duyên tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Tần Ngọc Ngưng, lười biếng nói: “Người nào có giao hảo với ai đó cũng được xem như là duyên phận. Thật ra thì ta và Lãnh tiểu Vương gia coi như là giao hảo, nếu không những năm này cũng sẽ không đòi đánh đòi giết, mà Dung Phong nha, chúng ta vừa gặp đã muốn giao hảo với đối phương. Cũng đã nhiều năm như thế rồi, hình như chỉ có một người mà làm sao ta cũng không thể giao hảo tốt được.”

Tần Ngọc Ngưng giả bộ nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt tỷ tỷ, người đó là ai?”

“Ngươi!” Vân Thiển Nguyệt rất là dứt khoát phun ra một chữ.

Nghi ngờ trên mặt Tần Ngọc Ngưng biến thành kinh ngạc, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngọc Ngưng cảm thấy mình quan hệ rất tốt với Nguyệt tỷ tỷ, sao Nguyệt tỷ tỷ lại nói như thế?”

“Tần tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu đoan trang, ta không học được một phần. Có nhiều thứ là trời sinh, không thể cưỡng cầu.” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt: “Mặc dù Tần tiểu thư cảm thấy có giao quan hệ tốt với ta, nhưng ta một chút cũng không thấy như vậy.”

Tươi cười trên mặt Tần Ngọc Ngưng có chút miễn cưỡng, “Nguyệt tỷ tỷ thật là biết nói đùa.”

Vân Thiển Nguyệt cảm giác được nữ nhân này thật sự là rất thú vị rồi! Cười cười không nói thêm gì nữa, mở miệng chiếm tiện nghi của người khác chiếm hai lần là được rồi. Không cần quá nhiều, nhiều sẽ không có ý nghĩa nữa rồi. Cho tới bây giờ nàng cũng không biết nữ nhân này nghĩ gì, hận không được giết nàng ngay lập tức, vậy mà còn khắp nơi lôi kéo muốn cùng nàng làm quen.

Bốn người hai trước hai sau đi đến Vinh Hoa Cung.

Ở cửa Vinh hoa cung đã sớm đứng sẵn một đám người, dĩ nhiên đều là nữ nhân. Do Minh phi nương nương dẫn đầu, người người tóc mây búi cao, quần áo xinh đẹp. Nữ nhân chốn hậu cung, việc có thể hưởng lạc trong ngày thường thật sự là rất ít, phần lớn đều là lục đục sau lưng với nhau, đấu đến người sống ta chết mới bỏ qua, năm nay mặc dù tiết Trung Thu đã làm rất đơn giản, nhưng dù bữa tiệc hoàng gia đơn giản nhưng so với gia đình bình thường thì đã tiêu phí rất nhiều rồi, nữ tử chốn hậu cung cũng mượn cơ hội này náo nhiệt một phen.

Vân Thiển Nguyệt thấy cửa Vinh Hoa Cung đang đóng, cũng biết Hoàng hậu chặn phi tần hậu cung ngoài cửa, mặc dù hiện giờ Minh phi toàn quyền xử lý hậu cung nhưng nàng cũng phải dưới quyền Hoàng hậu, ăn canh bế môn. Ngày thường nàng có thể không cần chờ đợi, vào những lúc yến tiệc như thế này đương nhiên phải cần Hoàng hậu dẫn đầu phi tần hậu cung tham gia yến hội, mặc dù nàng bất mãn cũng đành phải cam chịu.

“Đây không phải là Thiển Nguyệt tiểu thư sao?” Vân Thiển Nguyệt còn chưa tới gần, Minh phi nhẹ nhàng cười cười, lên tiếng nói trước.

“Minh phi nương nương!” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, nàng ở trước mặt lão Hoàng đế cũng không hành lễ, đương nhiên cũng sẽ không hành lễ với Minh phi. Một câu nói coi như là chào hỏi.

“Ngọc Ngưng bái kiến Minh phi nương nương cùng các vị nương nương!” Tần Ngọc Ngưng khom người hạ bái, tiêu tiêu chuẩn chuẩn đúng lễ nghi của một đại gia khuê tú.

“Tần tiểu thư mau miễn lễ, ngươi là người mang thai, không cần đa lễ như vậy. Cùng Thiển Nguyệt tiểu thư giống nhau là tốt rồi! Cho tới bây giờ nàng nhìn thấy bổn cung cũng không hành lễ.” Minh phi cười khoát khoát tay với Tần Ngọc Ngưng.

Tần Ngọc Ngưng đứng lên, tiếp lời: “Sao Ngọc Ngưng có thể so sánh với Nguyệt tỷ tỷ được? Nguyệt tỷ tỷ ở trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không cần hành lễ!”

“Nói cũng đúng. Tần tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa! Nhiều năm như vậy Thiển Nguyệt tiểu thư để cho Hoàng thượng rất nhức đầu, nàng không tìm phiền toái cho Hoàng thượng cũng đã không tệ rồi, không hành lễ cho Hoàng thượng đương nhiên cũng không trách.” Minh phi ha hả cười một tiếng, ánh mắt rơi vào Lãnh Thiệu Trác và Dung Phong đang đứng phía sau Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Mấy ngày nay Phong thế tử vẫn tới hậu cung bắt mạch cho Hoàng hậu tỷ tỷ, Lãnh tiểu Vương gia nhưng là khách quý ít gặp”

“Minh phi nương nương mạnh khỏe! Các vị nương nương mạnh khỏe!” Dung Phong hành lễ với Minh phi và các nương nương hậu cung. Nếu hắn gặp được Minh phi nương nương cùng các phi tần nơi hậu cung không thể không làm lễ ra mắt, sau đó liền vội vã rời đi.

Lãnh Thiệu Trác hừ một tiếng, không để ý tới Minh phi nương nương, xoay người rời đi, thấy Dung Phong lại hành lễ thì nói: “Phong thế tử, ở chỗ này lải nhải cùng một đống nữ nhân làm gì? Chúng ta đi ngự hoa viên.”

Minh phi nghe nói Lãnh Thiệu Trác đã thay đổi trở nên tốt hơn, lại không nghĩ tới hắn thấy nàng còn bày ra sắc mặc như vậy, vứt hết mặt mũi của nàng, sắc mặt không tốt, cười lạnh nói: “Từ khi nào thì Lãnh tiểu Vương gia và Thiển Nguyệt tiểu thư tình thâm ý trọng rồi? Vì Thiển Nguyệt tiểu thư mà đỡ kiếm”

“Chúng ta vẫn tình thâm ý trọng, Minh phi nương nương, ta và ngươi cũng không có giao tình gì. Ngày nào đó ngươi bị người ám sát trúng kiếm bổn Tiểu Vương tuyệt đối không cứu.” Lãnh Thiệu Trác cũng không quay đầu lại nói. (ha ha ha)

Sắc mặt Minh phi phát lạnh, cái trán có mơ hồ hiện lên mấy sợi gân màu xanh, nhưng nàng bỗng nhiên nở nụ cười: “Thiển Nguyệt tiểu thư thật là có bản lĩnh! Lại có thể làm cho nhiều nam tử thích như vậy, đầu tiên là Thất hoàng tử, sau nữa là Cảnh thế tử, lại có Nhiễm Tiểu vương gia, còn có Phong thế tử, hôm nay lại thêm Lãnh tiểu Vương gia. Bổn cung không thể không bội phục thủ đoạn của Thiển Nguyệt tiểu thư với nam nhân, nghe nói Lãnh tiểu Vương gia ở Vân Vương Phủ dưỡng thương, mỗi ngày Thiển Nguyệt tiểu thư đều ở trong phòng làm bạn. Chẳng lẽ Cảnh thế tử không có ở đây, Thiển Nguyệt tiểu thư liền cùng Lãnh tiểu Vương gia lưỡng tình tương duyệt rồi? Bổn cung cảm thấy thật sự kỳ quái.”

Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn Minh phi, một đôi con ngươi đều là lửa giận. Hắn bỗng nhiên đi trở lại, mấy bước liền đi tới trước mặt Minh phi, vươn tay về phía bà ta, mục tiêu chính là mặt Minh phi.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xuất thủ ngăn cản hắn, cười cười với hắn, “Có một câu nói thế này. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (*). Ngươi cũng không phải mới vừa nói chỉ là một đám nữ nhân mà thôi sao? Nam tử hán đại trượng phu, lải nhải với một đám nữ nhân làm gì? Huống chi lại còn là một đám nữ nhân chốn hậu cung, một khi Hoàng thượng dượng băng hà, tân hoàng lên ngôi, các nàng chính là thái phi trong cung rồi. Nói không chừng đại đa số người được Hoàng thượng dượng yêu thích chọn đi chôn cùng. Minh phi nương nương là người được Hoàng thượng sủng ái nhất ở trong nội cung, chính là người đứng mũi chịu sào. Nàng ta đã đủ đáng thương rồi! Ngươi nghe hai câu của nàng thấy không lọt tai cũng không phải là chuyện gì lớn. Cứ xem như là rắm thả ra là được. Không phải ngươi và Dung Phong muốn đi ngự hoa viên sao? Mau mau đi đi!”

(*)Câu này nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị nói xấu gì thì ng ta ko cần thanh minh thanh nga gì hết dần dà sự thật cũng được phơi bày. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.

Lãnh Thiệu Trác nghe vậy nhất thời vui vẻ, rút tay về, “Tốt, ta nghe ngươi, xem như là đánh rắm!” Dứt lời, hắn nói với Dung Phong: “Đi! Bổn Tiểu vương gia hối cải để làm người mới rồi, tay mà còn dính bẩn thì không tránh khỏi bị xui xẻo. Hi vọng không khí của ngự hoa viên trong lành hơn một chút.”

Dung Phong mỉm cười gật đầu: “Vậy thì đi thôi!”

Hai người cũng không hề nhìn Minh phi cùng một đám hậu cung phi tần nữa, rời khỏi Vinh Hoa cung, đi về hướng ngự hoa viên.

Sắc mặt Minh phi tức giận đến xanh mét, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, tốt nhất ngươi nên nói chuyện cẩn thận, nếu những lời ngươi mới vừa nói truyền tới trong tai của Hoàng thượng, Hoàng thượng trong cơn giận dữ. . . . . .”

“Minh phi nương nương, ngài ở hậu cung sinh sống lâu như vậy, sao còn ngây thơ như vậy chứ?” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời nói của Minh phi, rút Toái Tuyết bên hông ra, thân kiếm dưới ánh mặt trời trở nên sáng loáng hàn quang, giống như được bao phủ quanh thân kiếm là các bông tuyết nhỏ li ti, nàng tùy ý quơ kiếm, cười nói với Minh phi: “Ngươi đã quên là thanh Toái Tuyết này ta là đạt được như thế nào từ trong tay Hoàng thượng sao?”

Sắc mặt Minh phi hơi đổi, nhưng ngay sau đó cười lạnh, “Dám rút kiếm ra với Hoàng thượng, đại nghịch bất đạo!”

“Ngài thật là già rồi! Không rõ lời này nói với ta tương đương chưa nói sao? Ta nhớ được trước kia Minh phi cũng không phải là người như vậy, vốn là một cô gái ôn nhu như nước! Là cái gì để cho ngài biến thành như vậy? Ah, ta biết rồi, tại Thiên Thánh mỗi một thời đại đế vương băng hà đúng là cũng sẽ chọn mấy người phi tử sủng ái nhất để chết theo. Hiện tại ngài được Hoàng thượng dượng sủng ái hơn hai mươi năm trường thịnh không suy, có phải lo lắng cho mình sẽ bị chết theo hay không? Dù sao ngài còn trẻ như vậy mà.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên gương mặt xanh mét của Minh phi, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng vẫn là tươi đẹp như hoa, nàng chậc chậc thở dài hai tiếng, “Nhưng điều này cũng không có biện pháp a! Xác thực thân thể của Hoàng thượng không tốt, hoàng tử đúng là đã trưởng thành. Aiz. . . . . . cũng có một loại biện pháp, đó chính là ngài chết trước đi, như vậy cũng không cần lo lắng rồi. Ah, còn có một biện pháp nữa, chính là ngài quyến rũ một vị hoàng tử khác và tiếp tục làm hoàng phi, cũng không cần lo lắng. Ah, còn nữa nha, đó chính là ngài liên hiệp với ngoại nhân chiếm ngôi vị Hoàng đế? Như vậy ngài chính là Hoàng hậu rồi, cũng không cần lo lắng, a, còn có. . . . .”

“Vân Thiển Nguyệt!” Rốt cuộc Minh phi không nhịn được gầm lên một tiếng, giơ tay lên đánh về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng tránh thoát, sáng sủa cười cười với Minh phi: “Ta thấy Thất công chúa cũng sắp là đại tẩu của ta nên ta mới nghĩ kế giúp ngài, ngài không lĩnh tình thì thôi, tội gì còn muốn đánh ta?”

Minh phi giận không thể ngừng: “Vân Thiển Nguyệt, có chúng tỷ muội làm chứng, ngươi có biết nếu một phen ngôn luận mới vừa rồi của ngươi truyền vào tai của Hoàng thượng, chắc chắn Vân Vương Phủ sẽ bị tru di.”

“Vân Vương Phủ thần phục Thiên Thánh hoàng triều cũng hơn trăm năm rồi, cũng đã hy sinh rất nhiều nữ nhi Vân Vương Phủ, thật ra thì đã sớm mệt mỏi rồi. Nếu ngài có tâm trợ giúp Vân Vương Phủ ta, như vậy ngài liền mau đi nói cho Hoàng thượng đi! Ta cầu còn không được đây. Nhưng. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt nói tới đây dừng một chút, ý vị thâm trường nói: “Đừng quên hiện tại con gái của ngài cũng là một thành viên của Vân Vương Phủ.”

Trong lúc nhất thời Minh phi giống như bị chặn miệng, sắc mặt xanh mét nói không ra lời.

Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới nàng ta nữa, tiến lên hai bước, nói với thị vệ gác cửa ở Vinh Hoa cung: “Mở cửa!”

Tên thị vệ kia chính là người của Dung Cảnh, nghe vậy lập tức khom người lên tiếng, mở cửa lớn ra.

Vân Thiển Nguyệt đi vào, sau khi nàng tiến vào, cửa lớn lập tức đóng lại.

“Nguyệt tỷ tỷ, ta. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng vốn đã nói là cùng Vân Thiển Nguyệt đi thăm Hoàng hậu nương nương, không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt cứ như vậy mà đi vào ném nàng ở đây, lập tức gọi một tiếng, tiếng vừa hô ra khỏi miệng lại cảm thấy không ổn, liền ngậm miệng. Minh phi suất lĩnh một đám phi tần ở chỗ này chờ từ sáng sớm, thị vệ Vinh Hoa cung vô luận như thế nào đều mặt lạnh không cho vào, căn bản không để bà ta vào trong mắt. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt chỉ nói một câu liền mở cửa lớn ra để cho nàng ta đi vào, cũng không cần thông truyền với Hoàng hậu trước, bà tức giận hận không thôi, khăn trong tay vắt thành bánh quai chèo, gắt gao nhìn chằm chằm cửa cung, hơn mười ngày này bọn họ đều tới đây nhưng lại không thể đi vào, không khỏi cả giận nói: “Đi, chúng ta đi gặp Hoàng thượng! Mới vừa rồi lời nói cùng hành vi của Vân Thiển Nguyệt ta sẽ bẩm báo lại đầy đủ cho Hoàng thượng, các ngươi làm chứng.”

Dứt lời, Minh phi rời đi Vinh Hoa cung, nổi giận đùng đùng đi tới Thánh Dương Điện.

Từ sau khi Hoàng hậu có mang Thái tử, thì không hề để ý tới chuyện của hậu cung, giờ đây quyền thế của hậu cung đều nằm trong tay Minh phi, chúng phi tần cũng không dám không nghe theo, liếc mắt nhìn lẫn nhau rồi cùng theo sát phía sau Minh phi, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới Thánh Đương Điện.

Chỉ còn lại có Tần Ngọc Ngưng cô đơn đứng ở cửa vinh hoa cung.

Vân Thiển Nguyệt đi vào chủ điện Vinh Hoa Cung, nghe được tiếng thét phẫn nộ của Minh phi ở phía ngoài cùng âm thanh rời đi của nàng ta, không khỏi buồn cười, người càng già lòng nghi ngờ càng cao, huống chi hiện giờ Hoàng đế đang bệnh tình nguy kịch, thiên hạ lại lộn xộn thành một đoàn, hắn chính là tâm phiền ý loạn , cuộc sống như vậy chỉ sợ để cho trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu thoải mái, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Thời điểm người đang yếu kém nhất, trái tim cũng là là yếu kém nhất, trông gà hoá cuốc. Một khi có gió thổi cỏ lay, hắn sẽ sinh ra hiểu lầm. Lúc này Minh phi đem lời nói lúc nãy của nàng đi bẩm báo cho lão Hoàng đế. . . . . . băng hà a, chết theo a …, những từ này kích thích màng nhĩ của hắn. Có thể nghĩ đến hiệu ứng sẽ lớn như thế nào. Bất lợi với nàng, nhưng chưa chắc đã có lợi với bà ta.

Haiz. . . . . . rốt cuộc Minh phi cũng chỉ là nữ nhân hậu cung mà thôi!

Quan ma ma mở cửa chủ điện ra, đi ra ngoài nghênh đón, hành lễ với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư! Nương nương đang chờ ngài”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, theo Quan ma ma đẩy màn che đi vào, ngay lập tức đã thấy được Hoàng hậu, quả đúng như Dung Phong nói khí sắc không tệ. Lúc này đang ngồi ở trước gương trang điểm, thấy nàng đi tới, từ trong gương cười cười, giọng nói ôn nhu, “Nguyệt Nhi, cháu chọc giận Minh phi như vậy, chắc là một lát nữa Hoàng thượng sẽ tới Vinh Hoa Cung. Hôm nay lại không được an bình rồi”

“Hôm nay đã không an bình rồi! Cô cô, ngài đã thấy yến tiệc nào là an bình?” Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh Hoàng hậu, đưa tay nhận lấy lược trong tay nàng, động thủ giúp nàng chải đầu.

“Cháu nói được cũng đúng!” Hoàng hậu cười cười, từ trong gương nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Khí sắc của Nguyệt nhi khá hơn một chút so với ngày đó rồi! Võ công khôi phục rồi sao?”

“Chưa, còn kém chút ít!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Hôm nay nếu không được an bình, cháu phải cẩn thận một chút. Lúc trước võ công của cháu tốt ta không cần lo lắng, nhưng hôm nay bởi vì ta mà khiến võ công của cháu tổn thất rất nhiều, so với lúc trước thì kém rất xa rồi!” Hoàng hậu thở dài, “Hiện giờ ngoài cung khắp nơi đều là sát cơ, trong cung cũng không khá hơn là bao, không chừng người hạ thủ với cháu cũng sẽ tìm cơ hội ra tay trong hôm nay. Cô cô thật là lo lắng.”

“Lo lắng cũng vô ích, cô cô yên tâm đi! Cháu và Dung Phong đã có an bài rồi. Còn không đến mức tay trói gà không chặt, người nào muốn giết cháu cũng không phải muốn là được.” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, lơ đễnh nói.

Hoàng hậu nghe vậy tâm nhẹ đi vài phần, “Vậy thì tốt!”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ngón tay thuần thục giúp Hoàng hậu búi tóc, lúc ngón tay xen kẽ vào trong tóc nàng nhạy cảm cảm nhận được tóc Hoàng hậu rụng đi rất nhiều, quả nhiên ở thời điểm nàng lấy tay ra trên tay nàng còn vương lại một ít tóc đen, vành mắt nàng thoáng tối một chút, nghĩ tới sinh tử quả thật đúng là hao tổn tinh khí thân thể con người, có thể làm cho một người đang tốt lành ngày một yếu ớt như thế.

“Còn bao lâu nữa Cảnh thế tử mới hồi kinh?” Hoàng hậu lại hỏi.

“Chắc chừng một tháng nữa!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Hoàng hậu gật đầu, “Nếu có Cảnh thế tử ở kinh thành, hắn có thể bảo vệ cháu, ta cũng an tâm, hôm nay hắn không có ở đây, ta vẫn không thể an tâm được.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buồn cười: “Cô cô, cháu không yếu như vậy. Việc gì đến ắt sẽ đến thôi. Hôm nay mặc dù hắn không có ở đây, nhưng có Dung Phong ở đây. Dung Phong đối xử với cháu rất tốt, vẫn bảo vệ cháu. Sẽ không ra chuyện không may gì. Ngài cứ an tâm đi. Tâm tư không nên quá mức sầu lo, an tâm dưỡng thai mới là việc chính.”

“Phong thế tử đúng là rất tốt! Nhiễm Tiểu vương gia cũng rất tốt. Nguyệt Nhi, cháu có nhiều người đối xử tốt với cháu như vậy, thật là may mắn !” Hoàng hậu thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy, cháu thật may mắn !”

“Hai cô cháu chúng ta thật lâu không nói chuyện cẩn thận rồi! Lần trước cháu vừa trở lại thì ta xảy ra chuyện, sau đó cháu lại bị ám sát. Ta vẫn muốn hỏi cháu, nhưng không có cơ hội hỏi. Hôm nay ta hỏi cháu, hôm đó Hoàng thượng nói cháu đuổi Thái tử cùng công chúa Lạc Dao của Đông Hải quốc, là thật sao? Vậy Thái tử cùng công chúa Lạc Dao Đông Hải quốc là thật bị đuổi trở về sao?” Hoàng hậu nghi ngờ hỏi.

Vân Thiển Nguyệt để lược xuống, cài trâm vào tóc cho Hoàng hậu, nhớ tới Ngọc Tử Thư, mặt mày đều ấm áp, “Công chúa Lạc Dao không phải là do cháu đuổi đi, nhưng cháu và Ngọc Thái tử của Đông Hải là bạn cũ. Hắn giúp cháu một tay, cháu không muốn hắn ở lại, hắn liền trở về Đông Hải.”

“Ngọc Thái tử là bạn cũ của cháu? Ta còn tưởng rằng. . . . . .” Hoàng hậu có chút kinh ngạc, hình như muốn nói cái gì, bỗng nhiên lại im miệng.

Vân Thiển Nguyệt hài lòng nhìn Hoàng hậu trong gương tóc mây búi cao, trâm cài đầu lóe kim quang, nàng cười nói: “Có phải cô cô muốn nói còn tưởng rằng là phụ thân và mẫu thân chiếu cố cháu hay không?”

Hoàng hậu nghe vậy thân thể chấn động, kinh dị đứng lên, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận