Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 5 - Chương 17: Một trận chiến khai hỏa
Edit: Thiên DiBeta: LeticiaVân Thiển Nguyệt ra lệnh một tiếng, nổi trống tấn công Phượng Hoàng Quan.Binh sĩ phía sau nàng đã sớm bị binh sĩ Nam Lương kích thích phẫn nộ,nghe nàng hạ lệnh, hét lớn xông tới Phượng Hoàng Quan như thủy triều.

Hàng đầu, một đội binh sĩ cầm tấm chắn xông lên trước, tháp công thành bọcthép* theo sau, không bao lâu đã tới chân tường thành, các binh sĩ dựngthang mây lên. Một tiếng trống lên tinh thần, khí thế như hổ, xông lêntường thành, đập vào cửa thành.

Tiếng hét lớn, tiếng kêu ré, tiếng đập cửa rầm rầm, tiếng đao búa chém xích sắt, hợp thành một tràng đinh tai nhức óc.

Trên Phượng Hoàng Quan, chủ soái Lục hoàng tử bị trúng tên, lập tức loạnnháo nhào. Phó tướng chỉ huy bắn tên và ném đá tảng xuống dưới, nhưngcũng khó có thể ngăn cản những binh sĩ điên cuồng công thành.

Lúc này, trong thành tuôn ra một nhóm người, mặc trang phục binh sĩ NamLương, miệng kêu la “Tường thành bị công phá, trốn mau, trốn mau.”,thanh âm cao vút, vang vọng khắp trong thành, dân chúng lập tức hãihùng, các binh sĩ cũng thấy hốt hoảng. Có lẽ là nhiều năm chưa từng cóchiến tranh, bất kể là binh sĩ Thiên Thánh hay binh sĩ Nam Lương, bất kể là dân chúng Nam lương ở Phượng Hoàng Quan hay dân chúng Thiên Thánh,cũng chưa thể thích ứng cuộc chiến đến đột ngột và sát khí máu tanh, cókhông ít người bắt đầu ném binh khí chạy trốn tứ phía.

Trong thành Phượng Hoàng Quan loạn như tơ vò.

Nhóm người hô lớn kia đúng là Trương Bái và Hàn Dịch, hai người men theo khe ở đèo Thiên Thủy và thạch động ở đỉnh Chu Tước vất vả một phen độtnhập vào Phượng Hoàng Quan, về sau dựa vào khả năng hai người luyện được trong giang hồ, âm thầm tấn công vài đội binh sĩ tuần tra Nam Lương,đổi trang phục của bọn họ, dựa theo mệnh lệnh của Vân Thiển Nguyệt,trong ứng ngoài hợp với nàng.

Trong hỗn loạn, hai người tới cửathành, Trương Bái dùng búa lớn, Hàn Dịch dùng roi mềm, hai người thù hận đánh nhau nhiều năm, hôm nay hóa giải, trở thành người hiểu rõ đốiphương nhất, phối hợp không chê vào đâu được. Không bao lâu, chém đứtdây thừng, mở cửa thành.

Cửa thành vừa mở ra, binh sĩ Thiên Thánh liền vọt vào thành.

“Thành bị phá, mau rút lui!” Một gã Phó tướng thấy thế lớn đã mất, tập hợp binh sĩ Nam Lương bỏ chạy về hướng cửa Bắc môn.

Lục hoàng tử bị trúng tên, ngất xỉu được vài tên thân tín che chở cũng bỏ chạy về hướng cửa Bắc.

Vân Thiển Nguyệt cất giọng hô lớn, “Không giết người đầu hàng!”

“Không giết người đầu hàng!” Binh sĩ Thiên Thánh vừa tràn vào trong thành vừa hô to.

“Không giết dân chúng, không cướp của dân, không hung bạo.” Vân Thiển Nguyệt lại hắng giọng hô.

“Không giết dân chúng, không cướp của dân, không hung bạo.” Binh sĩ Thiên Thánh khí thế ngất trời, giọng vang tận mây xanh.

Dâ chúng vốn khủng hoảng, ào ào muốn chạy trốn, đã ngừng bước chân. Bọn họ đời đời sống ở Phượng Hoàng Quan, từ năm ngoái đập nước ở Đèo ThiênThủy vỡ, Phượng Hoàng Quan chết trên vạn người, mọi người còn lại làngười sống sót. Trải qua nửa năm nghỉ ngơi lấy lại sức, lại có không ítdân chạy nạn không thể sinh sống ở nơi khác chạy đến Phượng Hoàng Quanbị giữ lại, hôm nay đều không nỡ đi. Cho nên, nghe nói đều không trốnnữa.

Binh sĩ Thiên Thánh xông vào thành, mặc dù hô giết rung trời, nhưng người dân phát hiện thật sự không làm hại tới dân chúng vô tội,cũng không đốt giết đánh cướp, cho nên, những người có chút do dự khôngtin đã lập tức tin tưởng.

Có binh sĩ có nhà ở Phượng Hoàng Quan, vì vậy cũng không trốn nữa.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt gào to hai câu, thấy binh sĩ tuân theo, liềnkhông hô nữa, quay đầu nói với Dung Cảnh: “Dung công tử, tốt xấu gì ngài cũng là quân sư, phải chăng nên xuất mã, lập chút quân công vì trậnchiến này của chúng ta?”

Dung Cảnh mỉm cười nhìn nàng, “Đại Tướng quân có gì sai khiến?”

Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái, thấp giọng nói: “Ngăn Lục hoàng tử lại, ta bắn mũi tên kia, thương thế của hắn chỉ có chàng mới có thể cứu.”

“Phu nhân có lệnh, không dám không theo.” Dung Cảnh cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đẩy nhẹ hắn một cái, Dung Cảnh thuận thế phi thân lên,thân ảnh màu trắng trăng lưỡi liềm như mây như khói, trong khoảnh khắcđuổi theo người che chở Lục hoàng tử trốn chạy.

Vân Thiển Nguyệtđánh ngựa vào thành, ghìm chặt cương ngựa, ra lệnh, “Hoa Thư chỉnh đốncửa thành Nam, Lăng Yến chỉnh đốn cửa thành Bắc, Trương Bái, Hàn Dịchlập công lớn trong trận chiến này, Bổn tướng quân lập tức phong haingười làm tả hữu Trung Lang tướng. Trương Bái chỉnh đốn cửa thành Đông,Hàn Dịch chỉnh đốn cửa thành Tây, tất cả mang theo hai ngàn nhân mã.”

“Vâng!” Hoa Thư, Lăng Yến vốn nghĩ các nàng là người Hoàng đế sai khiến, VânThiển Nguyệt không muốn dùng, không nghĩ tới hôm nay nàng dùng các nàng, hai người đồng thời ngơ ngác một chút, lập tức lĩnh mệnh.

TrươngBái và Hàn Dịch không nghĩ tới lập công trong trận chiến mở màn được Vân Thiển Nguyệt đặc biệt phong lên Trung Lang tướng, bọn họ cho rằng lầnnày lập công lớn, trước hết chỉ thăng lên làm Tiểu đầu mục, đồng loạtvui sướng, cũng lập tức lĩnh mệnh đi.

Bốn người vừa đi, Vân Thiển Nguyệt gọi một người sau lưng: “Tôn Trinh.”

“Đại Tướng quân!” Một nam tử gầy gò khoảng hơn ba mươi tuổi lên tiếng. Hắn mặc trang phục Tam phẩm giáo úy trên người.

“Điểm binh, an dân, giao cho ngươi. Không được có chút sơ hở nào, nếu không chỉ hỏi tội ngươi.” Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, ra lệnh.

“Vâng!” Tôn Trinh lĩnh mệnh.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Lam Y, ra lệnh: “Lam Giám quân đi đường có mệt nhọc không?”

“Đại Tướng quân còn chưa từng mệt nhọc, tất nhiên ta cũng không mệt mỏi.” Lam Y nói.

“Nếu Lam Giám quân không mệt mỏi, vậy chịu khó vất vả một chút, cùng Tôn Giáo úy đi chỉnh binh an dân a!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Lam Y nhíu mày, lập tức lên tiếng, “Tốt!”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, mang theo một đội thân binh đi tới phủ Tổng binh Phượng Hoàng Quan.

Trong phủ Tổng binh Phượng Hoàng Quan lúc này chỉ còn lại một vài tôi tớ,người hầu không thể trốn thoát, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất. Sau khiVân Thiển Nguyệt đi vào, hai ngàn Thân Vệ Quân lập tức chiếm lĩnh Tổngbinh phủ, bao vây bảo vệ nghiêm ngặt phủ Tổng binh.

Vân Thiển Nguyệt mang theo Lăng Liên, Y Tuyết đợi người hầu cận tiến vào.

Nàng mới vừa vào, một cái bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống, đúng là Thanh Ảnh,hắn thấp giọng nói: “Công tử đã mang Lục hoàng tử về, đang ở chủ điệncứu người.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Thanh Ảnh lui xuống, nàng đi về phía chủ điện.

Đi vào chủ điện, ở cửa ra vào có hai người áo đen gác. Người áo đen đềucực kỳ trẻ tuổi, dáng người cao ráo. Nàng nhận ra một người trong đó,đúng là Mặc Cúc. Nàng dừng bước, nhướng mày với Mặc Cúc.

Mặc Cúcnháy mắt mấy cái với nàng, giây lát, há miệng cười hì hì, “Lần trướcthấy là Sở phu nhân giả, lúc này trở thành thật rồi.” Dứt lời, hắn quỳmột chân trên đất, “Mặc Cúc bái kiến chủ mẫu.”

Rõ ràng giọng nói là âm vang, lại vì hắn cười cợt nên có chút hài kịch.

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp hắn một cước, hắn né người tránh được, MặcCúc ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thuộc hạ không nhớ rõ đã đắc tộichủ mẫu lúc nào?”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, “Đắc tội.”

Mặc Cúc vô tội nhìn nàng.

“Năm trước ngươi bắt ta uống hết một núi thuốc lớn.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Mặc Cúc lập tức hô to oan uổng, “Đó là công tử ra lệnh đấy, lúc ấy linh lực ngài hao tổn quá nặng, không liên quan đến thuộc hạ.”

“Ta cứ tính trên người ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Mặt Mặc Cúc lập tức đau khổ, lầm bầm nói: “Bị chủ mẫu ghi hận quả thựckhông phải việc gì tốt.” Dứt lời, lại cúi đầu lầm bầm, dùng âm lượng Vân Thiển Nguyệt có thể nghe thấy rõ ràng, nói: “Thuộc hạ theo sau ngài vất vả trèo đèo lội suối chạy tới Nam Cương, về sau ngài và nữ nhân DiệpThiến kia thừa lúc con diều bay lên, vứt bỏ thuộc hạ trên đỉnh núi,thuộc hạ cũng không ghi hận ngài.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, “Đây là ngươi không ghi hận sao? Sao ta nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi?”

Mặc Cúc lập tức tủi thân nhìn nàng, gương mặt thanh tú hết sức vô tội.

Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt, “Tự đạp mình một cước, nếu không ta nói choDung Cảnh biết ta nhìn ngươi không vừa mắt, về sau đừng xuất hiện trướcmặt ta.”

Khóe miệng Mặc Cúc co quắp, sớm biết như vậy vừa rồi hắnkhông né nữa, hôm nay tự đạp chính mình, thật rất mất mặt, hắn nhìn VânThiển Nguyệt, cười đùa nói: “Ngài là chủ mẫu, đại nhân có đại lượng...”

“Lòng độ lượng của ta nhỏ nhất.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ta là ái tướng đắc lực của công tử.” Mặc Cúc nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nói với hắn: “Bình thường ái tướng đắc lựcđều gánh trách nhiệm lớn lao, không cần ở bên cạnh chàng.”

“An toàn của công tử là nhiệm vụ lớn nhất của ta.” Mặc Cúc lập tức nói.

“Vậy ngươi không đạp?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Mặc Cúc đau khổ, khuôn mặt thanh tú hết sức xoắn xuýt, một lát sau, hắnthấy Vân Thiển Nguyệt phải đạp hắn một cước mới giải hận, quyết địnhchắc chắn, muốn “ra chân”, người bên cạnh hắn đã sớm không chịu nổi hắnlề mề, nhấc chân cho hắn một cước, hắn bị đạp, dập mông xuống mặt đất,lập tức giận dữ, “Mặc Lam, ngươi đạp ta làm cái gì?”

Mặc Lam vàMặc Cúc cùng là thủ vệ, hắn thanh tú hơn so với Mặc Cúc, nhưng biểu hiện trên mặt lại không linh động vui vẻ như Mặc Cúc, xụ mặt hằm hằm nói:“Nhìn ngươi không vừa mắt.”

Mặc Cúc nghẹn, nghiến răng nghiến lợimột lát, lát sau, quay đầu lại, thay đổi sắc mặt, tiến lên một bước ômchân Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên khóc rống lên, “Chủ mẫu, ngài cũngkhông thể bắt nạt ta như vậy, ta vẫn luôn bị công tử sung quân ở bênngoài nhiều năm như vậy, lên núi đao xuống biển lửa, dãi nắng dầm mưa,thật vất vả ngóng trông mới được ở bên cạnh ngài, ngài cũng không thểkhông quan tâm ta, người nào không biết chủ tử yêu ngài a, ngài nói một, hắn không dám nói hai, danh tiếng sợ vợ thiên hạ đều biết, mỗi ngườitrong Thập Nhị Tinh Phách chúng ta đều kính trọng ngài, ngày ngày thắphương bái Phật...”

“Mặc Cúc, ngươi ngứa da phải không?” Giọng Dung Cảnh trong phòng truyền ra.

Thân thể Mặc Cúc cứng đờ, lập tức buông lỏng tay, trong khoảnh khắc luithân, cách xa Vân Thiển Nguyệt đến mấy mét, trộm nhìn thoáng qua trongphòng, mếu mặt tủi thân nhìn Vân Thiển Nguyệt, không dám nói một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt cười “Ha ha” một tiếng, đối khoát với hắn tay, “Đừng ngồidưới đất, mất mặt xấu hổ.” Rốt cục nàng cũng hiểu rõ vì sao Dung Cảnhgiao cho Mặc Cúc toàn quyền xử lý Mặc Các, hóa ra hắn thật sự có khảnăng, ngay cả việc ôm chân nàng khóc cũng có thể làm ra.

“Ngài không ghi hận ta nữa hả?” Mặc Cúc nhìn nàng, vẫn tủi thân không thôi.

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, “Lần sau không thể làm thế này nữa!”

Mặc Cúc từ trên mặt đất nhảy dựng lên, dùng tay áo lau một vòng, lập tứcsạch nước mắt, mặt đau khổ cũng đổi thành mặt cười hì hì trước kia, saucơn mưa trời lại sáng, “Vâng! Thuộc hạ không dám đắc tội chủ mẫu nữa.”Dứt lời, hắn lại bổ sung một câu, “Về sau nếu có việc đắc tội chủ mẫu,đều cho Mặc Lam làm.”

Mặc Lam quay phắt sang, tựa hồ sợ hãi Vân Thiển Nguyệt tính sổ, lập tức nói: “Không làm.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hai người, sải bước vào phòng. Mười tám Ẩnhồn của Dung Cảnh bị hao tổn do hai vị Đế sư Dạ thị tính toán, bị nămtrăm ẩn vệ tử sĩ của Tần Ngọc Ngưng bố trí Chú Huyết Tử mai phục, bênngười Dung Cảnh không còn người thủ hộ. Nàng đã nghĩ sẽ điều người Mặccác đến. Quả nhiên, thì ra hắn điều Thập Nhị Tinh Phách của Mặc Các tớirồi.

Nàng không phải hoàn toàn không biết gì về Mặc các, ít nhấtbiết rõ trừ Các chủ và mười trưởng lão Đại hộ pháp ra, còn có Thập NhịTinh Phách. Võ công của mỗi người trong thập nhị Tinh Phách đều khôngkém Thanh Ảnh, Mặc Cúc đứng đầu, quản lý tin tình báo trong thiên hạ.

Hôm nay Mặc Cúc và Mặc Lam xuất hiện ở đây, những người còn lại có lẽ đều ở một nơi bí mật gần đó. Nàng muốn về sau không bị những người này làmtheo mệnh lệnh Dung Cảnh bắt nạt đến cùng, tất nhiên mượn Mặc Cúc ra oai phủ đầu bọn họ. Tuy không đến mức khiến bọn họ nghe theo nàng, nhưngcũng không thể để bọn họ giúp đỡ Dung Cảnh bắt nạt nàng.

Hiểnnhiên, Mặc Lam đã biểu hiện rằng trong lòng sợ hãi nàng rồi, như vậy có lẽ lúc này những người khác cũng âm thầm gõ vang cảnh báo.

VânThiển Nguyệt bước nhẹ nhàng vào gian phòng, vén rèm che. Bên trong, Dung Cảnh đã rút mũi tên trước ngực ra cho Lục hoàng tử. Thoạt nhìn mũi têntrúng vào ngực, nhưng hơi lệch một tấc, không thật sự trí mạng. Lúc nàyđã bôi thuốc, băng bó cho hắn, Lục hoàng tử vẫn còn hôn mê.

Dung Cảnh biết Vân Thiển Nguyệt đến, cũng không quay đầu lại.

Vân Thiển Nguyệt cũng không quấy rầy hắn, phất tay mở cửa sổ, gió ấm thổitới, xua tan chút ít mùi máu tươi, nàng rửa sạch tay, ngồi trước bàn rót một chén nước, ăn điểm tâm trên mặt bàn. Hiển nhiên Dung Cảnh này cóbệnh sạch sẽ, trước khi vào gian phòng này, đã sai người đổi đồ đạctrong phòng này thành đồ đạc của mình. Điểm tâm cũng vừa đổi mới.

Uống một chén nước, ăn hết nửa đĩa điểm tâm, bụng rỗng của Vân Thiển Nguyệtcuối cùng cũng được lấp đầy một chút, Dung Cảnh cũng đã băng bó xong cho Lục hoàng tử, tới rửa tay.

Lăng Liên và Y Tuyết đi tới thu dọnmáu loãng và tất cả mọi thứ xuống dưới. Lại muốn đưa Lục hoàng tử đi,Vân Thiển Nguyệt khoát tay ngăn lại, “Để cho hắn ở đây, ta chờ hắn tỉnhlại.”

Hai người nghe vậy lập tức dừng tay.

Vân Thiển Nguyệtlại nói, “Truyền lệnh xuống, khao thưởng ba quân, bát tô thịt hầm cáchthủy, ăn uống no đủ, không cần thức luân phiên, toàn bộ nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Hai người lên tiếng, lập tức đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh đã rửa tay xong, ngồi trước bàn, nàng lậptức ân cần đưa cho hắn một chén trà nóng, cho hắn nửa đĩa điểm tâm, cười híp mắt nói: “Khổ cực rồi.”

Dung Cảnh nhìn nàng một cái, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, “Buổi tối đền bù tổn thất cho ta.”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, trừng hắn một cái.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ngón tay nhón một chút điểm tâm, lặng yên bắt đầu ăn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, người khác đều phong trần mệt mỏi, một thân máutanh hoặc sát khí, chỉ có hắn ưu nhã như vẽ làm cho người khác ghenghét. Nàng khẽ ngả về sau, tựa vào ghế, cười hỏi, “Một trận chiến này,có phải đã khai hỏa rồi không?”

Dung Cảnh gật gật đầu, “Ừ!”

“Nếu để cậu biết ca ca âm thầm cho ta biết bản đồ địa hình đường bí mật củaPhượng Hoàng Quan giúp ta chiếm giang sơn của ông, chàng bảo ông có thểtức giận đến mức róc xương lóc thịt ca ca không?” Vân Thiển Nguyệt lắcbản đồ địa hình trong tay áo hỏi.

Dung Cảnh không nói gì.

Vân Thiển Nguyệt thở dài, “Mặc dù đã dùng phương pháp tốn ít công ít củanhất, nhưng vẫn có thương vong a! Không biết một trận này có bao nhiêuthương vong.”

“Thu phục được ba vạn binh sĩ Nam Lương, chết một ngàn, bị thương một vạn.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Chàng tính ra nhanh thế sao?”

Dung Cảnh nhướng nhướng mày, không đáp lời nàng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dung Cảnh là ai, hắn đã nói như vậy rồi, khônglệch bao nhiêu. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lăng Liên và Y Tuyết ởbên ngoài thấp giọng nói: “Tiểu thư, Lam Giám quân và Tôn Giáo úy đếnrồi!”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng.

Không lâu sau, Lam Yvà Tôn Trinh tới cửa, chỉ thấy Lăng Liên và Y Tuyết canh giữ ở cửa ravào, Lam Y đánh giá hai người một cái, dừng bước, hắng giọng nói: “Lam Y cầu kiến Đại Tướng quân.”

“Tiểu thư dặn dò, Lam Giám quân và Tôn Giáo úy đến thì mời vào.” Lăng Liên nói.

Lam Y và Tôn Trinh nhấc chân đi vào chủ điện, hai người thấy ngay Lục hoàng tử hôn mê trên giường, Lam Y nhíu mày. Tôn Trinh cúi đầu chào Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh.

“Lam Giám quân, sự tình đều đã xử lý thỏa đáng chứ? Khổ cực rồi!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.

“Chỉnh đốn tốt rồi, nhưng là bản giám quân không đảm nhận nổi một câu vất vảcủa Đại Tướng quân.” Lam Y dời ánh mắt từ trên giường, nhìn Vân ThiểnNguyệt nói: “Hôm nay đã kiểm kê thương vong, chỉnh đốn tốt binh tướngrồi, dân chúng Phượng Hoàng Quan cũng được vỗ yên. Nhưng những điều nàyđều là công lao của Tôn Trinh. Đại Tướng quân có mắt nhìn người, chỉ sợHoàng Thượng và An Vương cũng không biết trong Đại Quân Doanh Tây Sơncất giấu người có năng lực như thế, lại đảm nhiệm một chức giáo úy nhonhỏ, thật sự mai một nhân tài. Thủ đoạn của hắn không hề thua kém thủđoạn của một vị tướng quân, trước sau nửa canh giờ mà thôi, đã làm xongviệc Đại Tướng quân giao.

“Ah?”Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nhìn về phía Tôn Trinh, ” Tôn Trinh có thể sao?”

Tôn Trinh vội vàng sợ hãi chắp tay, “Lam tướng quân nói quá, tiểu nhân cóchút khả năng. Nhưng chuyện là thế này, trong binh doanh có mấy vị Phótướng đi theo Đại Tướng quân, tham tướng cũng có thể làm, chỉ có điềuĐại Tướng quân kêu tiểu nhân. Tiểu nhân nghĩ đây là trận chiến đầu tiêncủa Đại Tướng quân, tất nhiên muốn làm thoả đáng gọn gàng, dùng hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ Đại Tướng quân giao phó, may mắn không làm nhục mệnh.”

Lam Y thật nhìn Tôn Trinh một cái thật sâu, lại nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đại Tướng quân nghi ngờ ánh mắt dùng người của mình?”

Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, thu hồi ánh mắt trên người Tôn Trinh về, thảnnhiên nói: “Có thể đi theo ta đến đây, tất nhiên đều là người tàiba.”Dứt lời, hỏi: “Kết quả kiểm kê thế nào?”

“Thu phục được ba vạn một ngàn năm trăm binh sĩ Nam Lương, trong đó chết một ngàn lẻ nămngười, bị thương một vạn người. Binh sĩ Thiên Thánh chết năm trăm linhhai người, bị thương bốn ngàn người.”Tôn Trinh lập tức nói.

VânThiển Nguyệt nghĩ quả nhiên không sai lệch nhiều so với tinh toán củaDung Cảnh, nàng gật đầu, đây đã là thương vong nhỏ nhất từ trước tới nay a! Nàng nói với Tôn Trinh: “Tôn Giáo úy lại vất vả một chút, dẫn ngườiđi an ủi, hậu táng vong linh người chết. Không kể là binh sĩ ThiênThánh, hay là binh sĩ Nam Lương, đối xử như nhau.”

“Vâng!” Tôn Trinh gật đầu.

“Ta đã ra lệnh, khao thưởng ba quân, bát tô thịt hầm cách thủy, sau khingươi mang người hậu táng binh sĩ Nam Lương và Thiên Thánh tử vong về,uống rượu mừng công.”Vân Thiển Nguyệt khoát tay với hắn.

Tôn Trinh vội vàng thưa “Vâng”, lui xuống. Hắn một mực lui về đến cửa phòng, mới xoay người đi, hết sức cung kính.

Ánh mắt Lam Y xẹt qua một vòng trầm tư, ngữ khí không rõ ý tứ nói: “ĐạiTướng quân đánh một trận này thật đẹp. Hôm nay sợ là Tổng binh ThànhThanh Sơn cũng phải kinh ngạc! Ngày mai tin tức truyền về Thiên Thánh, e là vạn dân hoan hô, cả triều chấn động. Đại Tướng quân trận đầu thắnglợi, lập được chiến công, phong thưởng của hoàng thượng cũng được khoáimã đưa đến Phượng Hoàng Quan, trong triều không còn ai nói Hoàng Thượnglấy chuyện quốc sự ra đùa cợt mà bổ nhiệm Đại Tướng quân nữa. Thật đángmừng.”

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Lam Y một cái, “Lam Giám quânđảm nhận chức giám quân, là người được Thiên Tử phái đến, đại diện chođương kim Hoàng Thượng. Bổn tướng quân và quân sư hôm nay mệt mỏi, Lamtướng quân thay ta khao thưởng ba quân ăn mừng!”

Lam Y nghe vậynhìn Dung Cảnh một cái, thấy từ khi nàng và Tôn Trinh đi vào, hắn vẫnphải dựa vào ghế nhắm mắt lại, tuy thần sắc giống trước kia, nhưng dường như nàng có thể cảm giác được hắn rất mỏi mệt. Nghĩ đến mũi tên kia của Vân Thiển Nguyệt bắn chết Lục hoàng tử, mà bây giờ chỉ có hắn mới cóthể cứu sống người, hiển nhiên không phải Vân Thiển Nguyệt mệt mỏi, màlà hắn mệt mỏi. Nàng vốn muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lạinuốt xuống, gật đầu, im lặng đáp: “Được! Đại Tướng quân nghỉ ngơi thậttốt, đoán chừng ngày mai Cố Thiếu Khanh và ba mươi vạn đại quân sẽ tới,Đại Tướng quân còn có trận chiến ác liệt phải đánh.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Không dám!”

Lam Y quay người đi ra ngoài, không lâu sau ra khỏi phủ Tổng binh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng Lam Y rời đi, bỗng nhiên cười cười, “Đángtiếc một mỹ nhân như vậy, trước kia bộ dạng đỏ mặt nổi giận đẹp mắt biết bao, suýt nữa ta cho rằng nàng sẽ trở thành chị dâu của ta, hôm naylạnh lạnh nhạt nhạt, không âm không dương, chỉ thiếu cầm một cây phấttrần trong tay là xuất gia được rồi.”Dứt lời, nàng lại thở dài, ”Thương Đình hủy hôn, tuy Lam gia và Thương gia đều giữ kín không nói ra, nhưng đã tính toán hủy mối nhân duyên này rồi. Hắn thật có thể chàđạp mỹ nhân.”

Dung Cảnh nghe vậy mở to mắt nhìn nàng một cái, “Có tâm tình rảnh rỗi nghĩ cái này, không bằng ngẫm lại buổi tối nên thế nào.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy mặt lại đỏ lên, trừng hắn một cái, “Có thể như thế nào? Ngủ chứ sao.”

Ánh mắt Dung Cảnh vòng vo một cái, có một làn sóng xẹt qua, giây lát, không nói lời nào, lại nhắm mắt lại.

Vân Thiển Nguyệt bị hắn nhìn chỉ cảm thấy ngực nhảy lên, đang muốn nóichuyện, trên giường bỗng truyền đến một tiếng rên khẽ, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Lục hoàng tử có vẻ muốn tỉnh lại, nàng không nóithêm gì nữa, lẳng lặng nhìn hắn.

Không lâu sau, Lục hoàng tử tỉnhlại. Hắn có vẻ muốn cử động, lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau đến không nhúc nhích được, sắc mặt hiện lên một tia thống khổ, giây lát,vùng vẫy một lát, mở to mắt. Đầu tiên thấy mình nằm ở trên giường, có vẻ ngơ ngác một chút, có một tia hoảng hốt, một lát sau, chậm rãi quayđầu, thấy được Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh dựa vào ghế nhắm mắt lại không nhìn hắn, Vân Thiển Nguyệt lại nhìn hắn không nháy mắt.

Lục hoàng tử cả kinh, con ngươi bỗng trợn to, nhìn chằm chằm vào Vân ThiểnNguyệt chốc lát, dường như mới ý thức được mình còn sống, lại híp mắtnhìn nàng.

Đều nói đôi mắt một con người có thể phản ánh nội tâm người đó.

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ, Lục hoàng tử này quả nhiên không bình thường,không liều lĩnh vô dụng giống lúc trước trên tường thành. Nàng dám khẳng định, nếu không phải kỹ thuật bắn tên của nàng vô cùng tốt, nội côngcao thâm, mặc dù trước đó nàng cố ý giả vờ, làm hắn khinh địch, nàngcũng không dám chắc có thể làm hắn bị thương. Có ít người giỏi ngụytrang, ngụy trang lâu rồi, đã chẳng phân biệt được thật giả, như nànglúc trước. Không trách được Lục hoàng tử có thực lực tranh giành caothấp với Nam Lăng Duệ nhất không dính vào vụ mưu phản “Binh biến Nămhoàng tử “, mà bị phái tới trấn thủ Phượng Hoàng Quan. Nàng đối lại đôimắt híp híp của hắn, nhẹ nhàng cười cười, ” đến giờ vẫn còn sức chê cười sao?”

Ánh mắt Lục hoàng tử bỗng ác liệt nhìn nàng, “Ngươi là Sở phu nhân?”

Mắt Vân Thiển Nguyệt xoay vòng vòng, cười nhìn hắn, cũng không đáp lại.

Lục hoàng tử bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Không biết nếu hoàng huynh biết rõnghĩa muội hắn yêu quý vốn dĩ là tiểu thư Thiển Nguyệt Vân Vương phủ,Cảnh Thế tử phi Vinh vương phủ, Hoàng Thượng Thiên Thánh đích thân phong làm Đại Tướng Quân, một mực giấu hắn, đến đây đoạt thành trì của hắn,xem hắn làm thế nào, có thể tức giận đến nổi trận lôi đình hay không?”

Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu, nhìn hắn, nghiêm túc, chắc chắn nói: “Sẽkhông! Bởi vì huynh ấy là ca ca ruột của ta, ta là muội muội ruột củahắn, bản đồ địa hình đường bí mật của Phượng Hoàng Quan là huynh ấy tacho đấy, cũng đồng thời cho ta hạ ngươi. Cho nên, có lẽ lúc này huynhấy sẽ cao hứng, sẽ không nổi giận.”

Nàng dứt lời, thành công chứng kiến Lục hoàng tử cả kinh, không dám tin nhìn nàng.

Hiển nhiên, tin tức này với hắn, kinh dị hơn so với việc phát hiện nàng là Sở phu nhân nhiều lắm.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn rốt cục thay đổi sắc mặt, đối phó với mỗiloại người, nàng đều hiểu được làm thế nào để phá vỡ mặt nạ của họ. Nàng không ngừng cố gắng, “Ngươi có lẽ đã mơ hồ biết một chuyện nhỉ? Ca ca vốn là thế tử Vân Vương phủ, thế nhưng mười năm trước bị cậu đổi thànhNam Lương Thái Tử. Ah, cậu trong miệng ta chính là phụ vương của ngươi,nay đã thoái vị, nhưng bất đắc dĩ vì ca ca lấy công chúa Đông Hải quốcnên vẫn còn lao tâm lao lực ngồi ở ngôi vị thái thượng hoàng Nam Lươngxử lý triều chính. Lúc trước cậu có một muội muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tuy sinh ra trong hoàng thất, không được nuôi trong hoàng thất, cho nên, rất nhiều người cũng không biết một thế hệ kia, Nam Lương còn cómột công chúa. Chính là mẹ ta. Khi còn bé, bà bị một lão đạo dẫn tớiĐông Hải. Lão đạo kia thật ra là Đông Hải Vương thúc. Vì vậy, nàng trởthành con gái Đông Hải Vương, về sau chọn trúng phụ vương ta, gả vào Vân Vương phủ, đã trở thành Vân Vương phi. Sinh ra ca ca và ta.”

Lục hoàng tử từ không dám tin biến thành kinh dị.

Vân Thiển Nguyệt thưởng thức nét mặt của hắn, một lát sau nói: “Ah, còn cómột việc, đó là Nam Lương quốc sư là cha ta, là Vân Vương gia chânchính, thế tử Vân Vương phủ năm đó. Mười lăm năm trước, Tiên Hoàng Thiên Thánh xuất binh Tây Nam. Mẹ mang thai ta, cho nên, không đành lòng đểquốc gia của mẹ đẻ của ta bị diệt, ông đến Phượng Hoàng Quan trước, lấysức lực một người ngăn cản mười lăm vạn binh mã Thiên Thánh, về sau được cậu phong làm quốc sư Nam Lương. Nhận lời cậu, mỗi một năm ở Nam Lươnghai tháng.”

Con ngươi Lục hoàng tử trợn to.

Vân Thiển Nguyệt nhìn tròng mắt đen nhánh của hắn rốt cục lộ ra chút ít màu trắng, nànggiả bộ thở dài, “Ai, nói rõ rồi, cha ta, mẹ ta, ca ca ta, đều là ngườiNam Lương, ngươi nói, ta lấy một cái Phượng Hoàng Quan nho nhỏ, không dễ dàng sao? Đừng nói ta muốn một cái Phượng Hoàng Quan Nam Lương, coi như ta muốn đem quân đoạt mười tám thành trì Nam Lương, ca ca vung tay lên, ta cũng chẳng tốn công. Cậu càng không nói hai lời, cho cháu gái ngoạinày làm lễ vật.”

Con ngươi Lục hoàng tử đang trợn to bỗng co rútnhanh, một lát sau, bỗng nhiên cả giận nói: “Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?”

Vân Thiển Nguyệt vô tội nhìn hắn, nét mặt tươi cườinhư hoa, “Không có gì nha, chỉ là nói cho ngươi biết, ngươi là biểu cata, ta là biểu muội ngươi, hai người chúng ta vẫn là người thân đấy.”

“Ai là biểu ca ngươi? Ta và ngươi không thân.”Lục hoàng tử gần như rốnglên, động đến miệng vết thương, trước ngực lập tức lại thấm máu, hắndường như không biết đau, trừng mắt nạt Vân Thiển Nguyệt.

“Ah, còn có một việc, mẹ ngươi, mẫu hậu ngươi, chính là mợ ta, nàng là đời saucủa tướng quân họ Mộ Dung. Mà Dung Cảnh là hậu duệ hoàng thất Mộ Dung,cho nên, mẫu hậu ngươi cũng vui vẻ đồng ý cho chúng ta lấy Phượng HoàngQuan đấy.”Vân Thiển Nguyệt không để ý hắn tức giận, cười ha hả tổng kết, “Cho nên, biểu ca, ngươi thông đồng với Dạ Khinh Noãn, quá không hợp lý rồi. Nàng đâu có quan hệ thân thiết như ta và ngươi?”

Lục hoàng tử bỗng vươn tay chỉ vào nàng, mí mắt khẽ giật, ngất đi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận