Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 4 - Chương 35: Chỉ thích nàng
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nhìn hai chiếc xe, thần sắc giống lúc trước, lười nhác đấy, gầy yếu đấy, không có nhiều tinh thần, đối với ánh mắt mọi người coi như không thấy, dường như Lục công chúa đang nói chuyện của người khác, không liên quan tới nàng.

Dạ Khinh Nhiễm nghe Lục công chúa nói xong nhíu mày, không nói gì.

Thương Đình cười “Ha” một tiếng, xếp quạt gõ xuống mặt bàn gỗ, tiếng vang nhẹ nhàng, như đập vào tâm khảm mọi người, hắn lườm Vân Thiển Nguyệt, giống như hùa theo Lục công chúa, lại như lầm bầm lầu bầu, “Nói vậy, trong lòng Tiểu Quận chúa Đức Thân Vương phủ là ngưỡng mộ Cảnh Thế tử hả?”

“Đại khái là thế! Nếu không tại sao Khinh Noãn muội muội vừa trở về đã cùng Cảnh Thế tử đến thưởng mai?” Lục công chúa lên giọng.

“Ừ, ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư, chưa từng nghe nói Cảnh Thế tử cùng nữ tử khác làm việc gì.” Thương Đình cười nhìn Dạ Khinh Nhiễm hỏi thăm, “Nhiễm Tiểu vương gia, có phải muội muội ngươi sắc nước hương trời không? Nếu không sao có thể được Cảnh Thế tử coi trọng?”

Dạ Khinh Nhiễm lườm Thương Đình, giọng nói có chút lạnh, ” Cùng đường đến mà thôi.”

“Có phải cùng đường đến hay không còn cần xem xét kỹ hơn!” Lục công chúa đáp lời, nhìn hai cỗ xe ngựa kia, ý tứ trong lời nói ai cũng có thể nghe ra, “Tính tình Khinh Noãn muội muội mềm mại, rất dễ ở chung, không giống như người nào đó, tính tình ương ngạnh, Cảnh Thế tử tao nhã, cũng dễ ở chung, nếu hai người phải lòng nhau thật, ta thấy mới xứng đôi.”

“Hôm nay ngươi thật lắm lời!” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm ác liệt nhìn Lục công chúa.

“Nhiễm Tiểu vương gia, tính ra ta cũng là muội muội của huynh, tuy không phải muội ruột, nhưng cũng là đường muội, nói ra ta cũng muốn gọi huynh một tiếng ca ca, chẳng lẽ ta đường đường là công chúa, mà không có quyền nói một câu? Chúng ta ở đây bao nhiêu ánh mắt đều nhìn thấy, hôm qua thật sự là Khinh Noãn muội muội đẩy ta, nói không đi cùng ta, huynh có thể chặn miệng ta, chẳng lẽ có thể bịt mắt bịt miệng nhiều người như vậy? Thậm chí ngăn được miệng lưỡi khắp thiên hạ?” Lục công chúa nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm thoáng lạnh, “Ngươi đã rõ mình là công chúa, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, phải tự biết đúng mực.”

Chắc hẳn Lục công chúa cũng hiểu không thể quá mức, bèn ngậm miệng.

“Hôm nay tới đây thưởng mai, chỉ là thú vui mà thôi, Nhiễm Tiểu vương gia làm mặt lạnh là không đúng. Mọi người cười cười nói nói, tất cả vui đùa, Cảnh Thế tử cùng Tiểu Quận chúa Đức Thân Vương phủ có thể tới, càng thêm náo nhiệt.” Thương Đình tươi cười chân thành nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi nói có đúng hay không?”

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, cười nhạt một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, “Đúng vậy!”

Thương Đình có thâm ý khác liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, không nói thêm gì nữa.

“Lò sưởi tay của muội đã lạnh hả? Đưa đây, ta làm nóng cho muội.” Dạ Khinh Nhiễm không hề để ý tới hai cỗ xe ngựa kia, vươn tay lấy ấm lô trong tay Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ, hơi nguội mất rồi!” Vân Thiển Nguyệt đưa ấm lô cho Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm thúc dục công lực, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một làn khí nóng bao phủ xung quanh ấm lô, lát sau liền đưa ấm lô đã nóng cho Vân Thiển Nguyệt, “Ấm rồi.”

Hai cánh tay Vân Thiển Nguyệt khư khư giữ trong tay áo, qua tay áo cầm ấm lô ôm vào ngực.

“Muội làm thế quần áo sẽ bị cháy xấu mất đấy.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn nàng.

“Bị cháy hỏng mất thì làm cái mới, chẳng lẽ Vân Vương phủ lại thiếu mấy bộ y phục? Còn hơn là để tay muội đông lạnh đến hỏng mất.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái.

Dạ Khinh Nhiễm cười cười, “Cũng đúng!”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, trước khi tay nàng tốt lên, tất nhiên không thể tùy ý lộ ra bên ngoài.

“Nào, chúng ta tiếp tục! Vừa rồi đến phiên ai rồi hả?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn mọi người.

“Ta!” Văn Như Yến lên tiếng, không ít người thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, nàng suy nghĩ một chút nói:

“Xuân ý về cùng hoa

Hồng mai đua biếc lá

Riêng ai đành bóng lẻ

Đa tình tự thương tâm.”

Hán Việt

Xuân ý trục hoa ảnh

Hồng mai thúy tranh nghiên

Khả linh bằng thùy ý

Đa tình ảnh tự thương.

Dịch nghĩa

Ý xuân đuổi theo cảnh hoa

Hoa mai đỏ đua tranh xinh đẹp cùng sắc xanh

Có cô đơn như tâm tình ai

Đa tình tự làm mình thương tâm.

“Văn tiểu thư “đa tình tự thương tâm” ai à?” Thương Đình cười nhìn Văn Như Yến.

Tất cả mọi người đều biết Văn Như Yến ngưỡng mộ Dung Phong, thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Văn Như Yến vốn có chút đẫy đà, nửa năm qua đã gầy đi rất nhiều. Từ khi Phượng lão tướng quân chết, người đi trà nguội, Dạ Khinh Nhiễm tiếp quản binh mã quân quyền của đại quân doanh Tây Sơn, phủ Văn đại tướng quân cũng dần xuống dốc. Mà Văn bá Hầu phủ thế tử Dung Phong xuất thân từ bàng chi Vinh vương phủ, đồng thời là sư đệ đồng môn của Nhiếp Chính Vương. Nay tiên hoàng vừa đi, tân hoàng chưa ra đời, Nhiếp Chính Vương cầm quyền, Cảnh Thế tử phụ chính, hai người cầm quyền bởi tranh đoạt Vân Thiển Nguyệt, trong tối ngoài sáng mọi chuyện đều chứa càn khôn, tất cả đều sáng nắng chiều mưa, trong triều có vẻ bình tĩnh, nhưng dần dần lén hình thành hai phái, bất kể là phe Nhiếp Chính Vương, hay là phe Cảnh Thế tử, đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ có chút tính toán sai lầm thì khó giữ được tính mạng. Nhưng trong số những người cẩn thận từng li từng tí này không có Dung Phong, bị kẹp giữa hai loại quan hệ, trong tình thế triều chính rắc rối hiện nay, hắn là người an ổn nhất. Tất nhiên thân phận không thể so sánh với trước kia, hôm nay người mai mối đã đạp phá cánh cửa Văn Bá Hầu phủ, so ra Văn đại tướng quân còn kém chút ít.

Văn Như Yến nghe vậy miễn cưỡng cười cười, “Lại để cho Thương Thiếu chủ chê cười, tùy ý bịa ra mà thôi.”

“Tuy Văn tiểu thư xuất thân nhà tướng, nhưng thơ tình cũng không hề kém.” Dạ Khinh Nhiễm đúng lúc khen một câu.

Mặt Văn Như Yến hồng hồng, nhớ tới Dung Phong, có chút sầu não. Trước kia nàng ghen ghét Vân Thiển Nguyệt, nhưng hôm nay ngay cả sức lực ghen ghét cũng không có, bởi vì nàng biết rõ, dù không có Vân Thiển Nguyệt, Dung Phong cũng sẽ không dối lòng mà nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

“Kế tiếp đến vị nào?” Dạ Khinh Nhiễm thật sự trở thành trọng tài, tiếp tục hào hứng truy hỏi.

Phía nữ tử đều nhìn tờ giấy thứ tự trong tay rồi lắc đầu, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía các nam tử, chốc lát, phía nam tử tới tấp lắc đầu, Trầm Chiêu chậm rãi nói: “Là ta, số 8.”

“Ah? Nhất định phải thưởng thức tài cao của Trầm công tử rồi!” Thương Đình đi đầu cười nói.

“Bản Tiểu Vương cũng muốn nghe thử. Phải chăng tài hoa của Trầm công tử cũng như chú thuật Nam Cương khiến người ta kinh ngạc.” Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn về phía Trầm Chiêu, nhướng mày cười.

Trầm Chiêu cười cười, cũng không lập tức ngâm thơ, mà nhìn về cách đó không xa.

Lúc này Lục công chúa lúc này cũng nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy hai cỗ xe ngựa đã đi tới, nàng liếc Vân Thiển Nguyệt, mở miệng lần nữa, “Cảnh Thế tử đã đến rồi, chúng ta đợi đi! Khi còn bé Khinh Noãn muội muội rất thích náo nhiệt, đáng tiếc thân thể vẫn luôn mang bệnh, lần này đến cùng Cảnh Thế tử, tuy phương thức khác nhưng kết quả lại giống rồi.”

Mọi người không ai trả lời.

Dạ Khinh Nhiễm có chút không kiên nhẫn, “Chờ bọn hắn làm cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng cười ruồi, “Đợi một chút đi! Cũng không vội một chốc một lát này.”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không có gì khác thường, không hề nói nữa.

Trầm Chiêu nghiêng đầu nghiên cứu Vân Thiển Nguyệt, Thương Đình xoát mở quạt xếp ra, gió bỗng bắt đầu thổi.

Chỉ thấy hai chiếc xe kia trước sau dừng lại, chiếc xe đầu tiên không nhúc nhích, chiếc thứ hai dường như không thể chờ đợi được mà vén màn che lên, một đám bông trắng như mây nhảy xuống xe ngựa. Sau khi nàng nhảy xuống xe, liền nhảy hai cái giống bé thỏ con, tóc đen lắc lắc theo, trên đầu chỉ có một chiếc trâm ngọc phỉ thúy sinh động quơ quơ, tựa như tâm tình vui mừng của chủ nhân. Chốc lát, tựa hồ nàng nhìn thoáng qua đình nghỉ mát lưng chừng núi bên này, liền vui mừng chạy tới chiếc xe ngựa đầu tiên.

“Như một bé thỏ con!” Thương Đình bỗng nhiên nở nụ cười.

“Từ nhỏ nàng ham chơi, chơi lấy chơi để rồi té xỉu, hôm nay nhìn qua thân thể hẳn là khỏe hơn rồi.” Vân Thiển Nguyệt ôn hòa tươi cười.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn bé gái như đang được đám mây bao lấy, bộ dáng nhảy loi choi, cũng không nhịn được cười, ” Đã tốt hơn nhiều, Noãn Thành dưỡng người, nàng lại gặp một kỳ nhân, những năm này thân thể của nàng điều dưỡng cũng được bảy tám phần, giống như người bình thường. Liền không thể chờ đợi được chạy về rồi. Nếu không phải trong núi tuyết rơi nhiều, nàng đã về trước lễ tấn thiên của Hoàng bá bá, hôm nay đã rất chậm.”

“Tuy Tiểu Quận chúa không được khuynh quốc khuynh thành, nhưng vừa thoáng nhìn, cũng là làn thu thủy tươi đẹp!” Thương Đình nói.

“Đức Thân Vương phi vốn là mỹ nhân, tất nhiên Khinh Noãn muội muội lớn lên vô cùng tốt.” Lục công chúa tiếp lời, nói: “Xem đi! Ta nói bọn họ không phải chỉ trùng hợp cùng đường, ngươi xem Khinh Noãn muội muội thấy Cảnh Thế tử rất cao hứng. Đây là cùng đi đấy.” Tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ thấy Dạ Khinh Noãn đến trước xe ngựa Dung Cảnh, dường như rất vui mừng nói gì đó, không lâu sau, màn che cỗ xe ngựa kia bị vén lên, Dung Cảnh ló đầu nhìn nàng một cái, liền trông sang bên này.

Đình nghỉ mát này vốn cách nơi đỗ xe ngựa không xa, tất nhiên mọi người có thể thấy rõ ràng biểu tình của hai người.

Chỉ thấy dường như Dung Cảnh dừng mắt lại một lát, liền nhìn về phía Dạ Khinh Noãn, nói với nàng một câu, Dạ Khinh Noãn liên tục gật đầu, hắn cười cười, chậm rãi vươn người ra, xuống xe ngựa.

Vẫn là một bộ cẩm bào trắng nguyệt nha, tựa hồ hứng trọn một màu trời nước, trong suốt như ngọc, ánh mặt trời chiếu vào hắn, hắn không cần làm gì, chỉ chậm rãi đi tới, liền độc chiếm phong cảnh này, hào hoa phong nhã, người ngọc như vẽ.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến, có một loại người như vậy, bất cứ lúc nào, hắn cũng là một bức tranh phong cảnh.

Dạ Khinh Noãn vui mừng theo sát sau lưng, cách Dung Cảnh ba bước, nàng mặc áo la màu trắng, gió thổi tung tầng tầng lớp lớp, tựa như mặc nhiều lớp, bên ngoài khoác một áo choàng Tuyết Hồ, nhìn xa hay gần đều giống một đám mây tuyết trắng. Phối hợp bước chân nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật linh động khả ái.

Hai người này tất nhiên rất hấp dẫn ánh mắt người khác, không kém bao nhiêu so với lúc Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt xuất hiện.

Không ít người trong lòng thầm nghĩ e là hôm nay có trò hay để xem.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt không chút thay đổi, nhìn hai người kia đi tới, im lặng, ôn hòa. Tựa hồ thời gian trong mắt nàng như mài dũa ngọc thô, lắng đọng như làn nước hồ, thoạt nhìn nàng vẫn gầy yếu, ôm ấm lô, có chút lơ đãng lười nhác.

Lục công chúa vẫn luôn chú ý Vân Thiển Nguyệt, lúc này thấy bộ dáng nàng như vậy, cũng không hiểu rõ, không nói gì nữa.

Không lâu sau, hai người kia đến gần, đi thẳng tới cái bàn Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt ngồi.

Vân Thiển Nguyệt liếc qua bên cạnh nàng và Dạ Khinh Nhiễm, vẫn còn hai chỗ trống.

“Ca, quả nhiên huynh tặng cái áo choàng này cho Vân tỷ tỷ rồi!” Dạ Khinh Noãn vốn đi sau Dung Cảnh, lúc này bước nhanh vào đình nghỉ mát, đặt mông ngồi trước mặt Vân Thiển Nguyệt, ghen tị nhìn áo choàng trên người nàng, trong miệng oán giận: “Vân tỷ tỷ, hôm qua muội thấy thích cái áo choàng này, cầu xin ca muội thật lâu, huynh ấy sống chết không chịu cho muội, muội đã nghĩ cái áo choàng này là dành cho ai đây, đoán cả buổi cảm thấy chỉ có tỷ có khả năng nhất, quả nhiên huynh ấy cho tỷ.”

Vân Thiển Nguyệt còn chưa nói lời nào, nàng ta bỗng cười hì hì, “Nhưng mà may mắn là cho tỷ, muội còn chấp nhận được. Nếu không, huynh ấy không cho muội muội ruột là muội mà đem tặng người khác, muội không thể không cởi từ trên người kia xuống.” Dứt lời, nàng dí dỏm nhìn Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Vân tỷ tỷ, tỷ có nhớ muội không?”

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Thân thể tốt rồi? Hôm nay sẽ không hơi một chút lại té xỉu chứ?”

Dạ Khinh Noãn nghe vậy lập tức thò tay vỗ vỗ ngực, hào khí chạm mây nói: “Tốt rồi, hôm nay uống một vò rượu, đi một trăm dặm cũng không có vấn đề gì.” Dứt lời, ghé sát vào nàng, “Hôm nay tỷ có mang rượu tới không? Chúng ta không say không về?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không có!”

Mặt Dạ Khinh Noãn dài ra, “Muội không biết hôm nay tỷ cũng tới đây, cũng không mang rượu tới!”

“Nha đầu chết tiệt kia, thân thể muội tốt rồi, hôm nay nàng còn yếu lắm! Có rượu cũng không để cho các muội uống.” Dạ Khinh Nhiễm gõ nhẹ đầu Dạ Khinh Noãn, khiển trách, “Không ngoan ngoãn ở trong phủ với gia gia, sao cũng chạy tới đây?”

“Đừng gõ đầu muội, vốn không thông minh, lại gõ ngu hơn rồi.” Dạ Khinh Noãn che đầu, cong môi bất mãn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, mắt lại lướt qua người ngồi bốn phía, nhìn qua từng người, một đôi mắt trong sáng, hàm chứa dịu dàng vui vẻ nói: “Hôm qua Lục tỷ tỷ nói hôm nay nơi này có hội thơ thưởng mai nha, muội đã về kinh rồi, ở cùng gia gia lúc nào chẳng được? Nên cũng tới góp vui tham gia náo nhiệt. Những người ở đây đã nhiều năm không gặp, thật nhớ đây này!”

Tất cả mọi người nhìn nàng, thiện ý cười cười, nhưng không ai nói chuyện.

Lúc này Dung Cảnh đi tới đình nghỉ mát, đôi mắt trong vắt quét một vòng, dường như nhìn qua tất cả mọi người, cũng không đối với ai đặc biệt hơn, giây lát, ngồi xuống chỗ duy nhất giữa Trầm Chiêu và Dạ Khinh Noãn.

“Sao Tiểu Quận chúa đi cùng Cảnh Thế tử? Theo ta biết, Cảnh Thế tử ngoại trừ một người, chưa bao giờ đi cùng nữ tử đấy.” Thương Đình nói lời này tựa hồ không có ác ý, chỉ là hỏi thăm đơn thuần.

“Ngươi là ai?” Dạ Khinh Noãn nhìn Thương Đình, tò mò hỏi.

Thương Đình tự giới thiệu, “Thương Đình!”

Dạ Khinh Noãn giật mình, “Á, thì ra ngươi chính là Thiếu chủ Thương gia.” Dứt lời, nàng tò mò nhìn Trầm Chiêu bên cạnh Thương Đình, đánh giá hắn từ đầu tới chân, hứng thú hỏi thăm: “Ngươi chính là người đi cùng Sở phu nhân, Trầm Chiêu?”

“Đúng vậy, Tiểu Quận chúa!” Trầm Chiêu gật đầu.

“Sở phu nhân đâu rồi? Hôm nay ở nơi nào?” Dạ Khinh Noãn lại hỏi.

Trầm Chiêu lắc đầu, “Tại hạ cũng không biết, có điều Sở cô nương nói sẽ vào kinh đấy.”

Dạ Khinh Noãn gật đầu, quay sang Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Vân tỷ tỷ, nữ tử trong thiên hạ muội kinh nể nhất hai người. Một người chính là tỷ, một người nữa là Sở phu nhân.”

Vân Thiển Nguyệt bật cười, “Trước kia không phải muội kính nể Tiết Bảo Thoa* sao?”

*Tiết Bảo Thoa là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách. Bảo Thoa thể thái phong mãn, phẩm cách đoan trang, tài đức kiêm bị, tính cách độ lượng, được xem là viên ngọc minh châu của nhà họ Tiết – một trong tứ đại gia tộc ở đất Kim Lăng. Bề ngoài tính cách lạnh lùng, băng giá, nhưng có lúc nhiệt tâm cao hứng, Bảo Thoa đã làm bài Vịnh cua để mỉa mai bọn tham quan ô lại. (Nguồn https://vi.wikipedia.org/wiki/Tiết_Bảo_Thoa )

Dạ Khinh Noãn đỏ mặt, thẹn trùng trừng nàng, sẵng giọng: “Tỷ còn nói, người kia căn bản không có thật, trước kia tỷ lừa gạt muội, thiệt thòi ta còn tin tưởng tỷ, về sau sư phụ nói cho ta biết thiên hạ không có người đó.”

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười, không nói lời nào.

“Quả thực tỷ rất xấu rồi.” Dạ Khinh Noãn làm bộ muốn đánh Vân Thiển Nguyệt, nhưng thấy bộ dáng gầy yếu của nàng, lại dừng tay, cau mày nói: “Vân tỷ tỷ, muội trở về chợt nghe nói tỷ bị bệnh, là bị Thất ca ca ức hiếp đến bệnh đấy, muội chạy đi tìm Thất ca ca đánh một trận, đạp cho chân huynh ấy thành cà nhắc.” Dứt lời, nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, khi muội đánh Thất ca ca huynh cũng ở đó mà, huynh ấy tự biết đuối lý, không dám chống cự. Đúng không?” Dung Cảnh ôn nhuận gật đầu, “Ừ!”

“Hôm nay muội đã về kinh, huynh ấy còn dám bắt nạt tỷ, muội còn giúp tỷ đánh huynh ấy.” Dạ Khinh Noãn cam đoan với Vân Thiển Nguyệt, vươn tay ôm lấy nàng, lại buông ra, “A” khẽ một tiếng nói: “Vân tỷ tỷ, khi đó tỷ thấy muội nói muội là tiểu Lâm Đại Ngọc*, hôm nay muội khỏe như vâm, tỷ mới là tiểu Lâm Đại Ngọc rồi.”

*Lâm Đại Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Nàng là một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách. Nàng ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi bèo dạt, lại thêm tủi phận khiến tâm hồn vốn đã đa cảm lại ngày một nhiều sầu nhiều bệnh, hay nghĩ ngợi, để ý, lại hay tự ái. (Nguồn https://vi.wikipedia.org/wiki/Lâm_Đại_Ngọc )

Vân Thiển Nguyệt vừa muốn cười nói, một trận gió thổi tới, lập tức che miệng ho nhẹ.

Dạ Khinh Nhiễm vội vàng vỗ lưng cho nàng, tay vừa chạm vào thân thể nàng, Vân Thiển Nguyệt liền ngừng ho, lắc đầu, “Muội không sao.”

Dạ Khinh Nhiễm dừng tay, hỏi: “Bị gió thổi à? Ta lấy túi nước cho muội!”

“Muội vừa thấy Cảnh ca ca cầm một túi nước đi lên.” Dạ Khinh Noãn lập tức quay sang Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, mau đưa túi nước của huynh cho Vân tỷ tỷ.”

Dung Cảnh lấy túi nước ra, đưa cho Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói khẽ: “Ta không khát, chỉ là bị gió thổi một cái, không sao.”

Dung Cảnh thu túi lại, đặt trên mặt bàn, động tác tự nhiên.

Dạ Khinh Noãn nháy mắt mấy cái, ánh mắt đảo qua hai người một lần, liền vui vẻ nói: “Không phải luận thơ sao? Đã bắt đầu phải không? Có phải bị ta và Cảnh ca ca tới quấy rầy? Tiếp tục đi!”

“Trầm công tử, tiếp tục đi!” Lục công chúa thấy Dạ Khinh Noãn và Vân Thiển Nguyệt hòa hòa khí khí, sắc mặt Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh, tâm tư đảo qua một vòng, nhìn về phía Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu gật đầu, vừa muốn mở miệng, Dạ Khinh Noãn bỗng nói: “Trầm công tử, đợi một tý, hôm qua ta nghe Thất ca ca nói ngươi là khách quý của Cảnh ca ca, có thể được Cảnh ca ca kính trọng vài phần, nhất định tài văn chương không hề tầm thường, ta cho ngươi ra một đề, ngươi làm theo, như thế nào?”

“Tiểu Quận chúa, mời!” Trầm Chiêu gật đầu.

“Dùng Thiên Địa nhân hòa cùng với hai người Vân tỷ tỷ và ta làm một bài thơ đi!” Con mắt Dạ Khinh Noãn đảo lòng vòng.

“Không được làm khó Trầm công tử!” Dạ Khinh Nhiễm trừng Dạ Khinh Noãn.

“Ca, đây là trò chơi mà! Chơi thế nào cũng là chơi! Muội và Cảnh ca ca đã tới muộn, không biết quy củ của các huynh, nhưng muội cảm thấy nếu là chơi, lấy đâu nhiều quy củ như vậy? Trầm công tử đã đồng ý rồi, huynh không được phản đối.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Khinh Noãn nghiêm lại, “Nếu không trở về muội sẽ nói với gia gia, nói huynh bắt nạt muội, để gia gia mắng chết huynh.”

Dạ Khinh Nhiễm á khẩu.

Dạ Khinh Noãn đắc ý nói với Trầm Chiêu: “Trầm công tử, sao đây?”

Tất cả mọi người nhìn Trầm Chiêu, đề này tuy nhìn đơn giản, nhưng thật ra rất khó đấy. Thiên địa nhân hòa bao hàm quá rộng, từ trời đất vạn vật, đến tính thiện con người, lại đến tư tưởng vương đạo, vốn là vô cùng, huống hồ lại thêm hai nữ tử, người vốn là khó phân tích nhất, nếu một cái làm không tốt, chẳng những ném đi mặt mũi, cũng ném đi cả áo lót.

Trầm Chiêu gật đầu, “Quận chúa ra đề, không dám không theo.”

Dạ Khinh Noãn cao hứng cười, nói với hắn: “Như vậy đi, ta dùng đề này làm một bài thơ trước, rồi đến ngươi, thế nào? Những năm này ngoại trừ dưỡng thân thể, ta cũng học văn chương, ngươi cũng không thể xem thường ta là tiểu nữ tử. Có điều nếu ngươi không thể sánh bằng một tiểu nữ tử là ta, thì không thể được Cảnh ca ca coi trọng vài phần rồi.”

“Trầm Chiêu không dám xem thường quận chúa.” Trầm Chiêu gật đầu, biết nghe lời phải, “Quận chúa, mời!”

Dạ Khinh Noãn suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói:

Bốn phương tám hướng khắp đất trời

Gió cuốn mây tan cát bụi thôi

Văn chương vẫn chuộng điều thiên cổ

Kẻ tục trông áo làm thơ chơi.

Hán Việt

Thiên khai tứ hợp bát phương thổ

Phong quyển tàn vân nhất lạp sa

Thịnh thế văn chương thiên cổ sự

Tục tử luận thi tiếu noãn thường

Dịch nghĩa

Trời mở ra bốn phương tám hướng đất

Gió cuốn mây bay chỉ còn một hạt cát

Văn chương về sự tình thiên cổ luôn thịnh hành

Kẻ tục chỉ bàn luận thơ ca cười chiếc áo ấm.

“Tốt!” Thương Đình vỗ tay, hô một tiếng.

“Tiểu Quận chúa bậc cân quắc không thua đấng mày râu.” Trầm Chiêu khen.

Dạ Khinh Noãn nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, muội làm tốt không?”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Có thể dọa khối người.”

“Vân tỷ tỷ, tỷ không cần thổi phồng muội.” Dạ Khinh Noãn bất mãn, đẩy nàng một phát, quay đầu nhìn Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, huynh nói muội làm tốt không?”

Dung Cảnh ôn nhuận cười cười, “Gió cuốn mây tan cát bụi thôi” không đúng.”

“A? Chỗ nào không đúng hả? Vân tỷ tỷ là Vân Thiển Nguyệt, mây che trăng ẩn, còn không phải “Gió cuốn mây tan cát bụi thôi”!” Dạ Khinh Noãn nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh lắc đầu, ấm giọng nói: “Không, nàng phải là:

Mây tan, trăng tỏ, hoa giỡn bóng

Trời biếc biển xanh, chỉ một lòng*.”

*Hán Việt

Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh

Thủy thiên bích hải vô nhất trần

Dịch thơ

Mây tan, trăng lên, hoa đùa giỡn với bóng

Nước, trời biển xanh chỉ có một trên đời

Câu thơ đầu tiên nằm trong bài Thiên Tiên Tử-Tống Xuân của Trương Tiên

http://www.thivien.net/Trương-Tiên/Thiên-tiên-tử-Tống-xuân/poem-BgLobpP8r89XjxWvsPVmXQ

Vân Thiển Nguyệt rũ mắt xuống, qua tay áo nhẹ nhàng chà xát ấm lô.

Dạ Khinh Noãn giật mình tỉnh ngộ, dài giọng, “A” một tiếng, chế nhạo Dung Cảnh: “Thì ra trong lòng Cảnh ca ca, Nguyệt tỷ tỷ tốt như vậy!”

Dung Cảnh cười cười, không nói gì.

“Ca ca, huynh cảm thấy ta làm tốt không?” Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Muội ví chính mình là kẻ tục, cũng tự hiểu chính mình đấy.”

“Đã biết trong miệng huynh không nhả ra được lời hữu ích!” Dạ Khinh Noãn dỗi một tiếng, nhìn Trầm Chiêu, “Trầm công tử, tới phiên ngươi!”

Trầm Chiêu gật đầu, đọc:

“Bóng trăng chở hoa thắm cảnh xuân

Sắc hương ngào ngạt khắp thế nhân

Trời trong biêng biếc tường nhật nguyệt

Càn khôn Cửu châu tỏ kinh luân.

Hồ ngọc lung linh mây tía giăng

Hồng mai rực lửa tuyết khéochoàng

Công danh kẻ tục như cát bụi

Non nước ngàn thu mãi vinh quang.

*Hán Việt

Nguyệt ảnh hoa di xuân noãn trường

Phương phỉ nhan sắc tận nhân gian.

Thiên tịnh trừng minh chiêu nhật nguyệt

Càn khôn cửu châu phổ kinh luân.

Ngọc hồ quang ảnh ứng tử hà

Hồng mai chước nhan phi tuyết thường

Tục tử công danh trần hòa thổ

Giang sơn thiên tái luận hoa chương.”

Dịch nghĩa:

Ánh trăng mang theo hoa đi theo cùng mùa xuân dài

Hương thơm màu sắc lan tỏa khắp nhân gian

Bầu trời trong vắt sáng sủa tỏ tường nhật nguyệt

Càn khôn khắp Cửu châu (chín châu của Trung Quốc xưa) đều biết kinh luân

Cảnh hồ ngọc rực rỡ ứng với mây tía

Mai đỏ rực như lửa khoác áo choàng tuyết

Công danh tục tử chỉ như bụi và đất

Giang sơn nghìn năm vẫn rực rỡ phồn hoa.

“Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm lớn tiếng khen, “Khá khen cho “Công danh kẻ tục như cát bụi/ Non nước ngàn thu mãi vinh quang”.”

“Hay cho một câu “Trời trong biêng biếc tường nhật nguyệt/ Càn khôn Cửu châu tỏ kinh luân”.” Thương Đình cũng lớn tiếng khen.

“Trầm công tử, ngươi quả nhiên là đại tài nha! Chẳng trách có thể được Sở phu nhân mắt sáng biết ngọc, hôm nay lại được Cảnh ca ca coi trọng.” Mắt Dạ Khinh Noãn sáng lên nhìn Trầm Chiêu, vỗ tay tán thưởng, “So với ta mới vừa bịa thơ thì hay hơn nhiều.”

Mọi người rối rít nâng cao đánh giá Trầm Chiêu, tuy những ngày này hắn vang danh thiên hạ, cũng được Dung Cảnh coi trọng, nhưng vài người có chút bảo thủ không cho là đúng, hôm nay một bài thơ như vậy, khiến hắn được đánh giá cao hẳn.

Trầm Chiêu không kiêu không nóng nói: “Tiểu Quận chúa khen trật rồi!”

“Khen nhầm chỗ nào? Thật sự vô cùng tốt!” Dạ Khinh Noãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Vân tỷ tỷ, rất tốt đúng không?”

Trầm Chiêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ chờ nàng đánh giá.

Vân Thiển Nguyệt ôm lò sưởi hơi nghiêng đầu nhìn Trầm Chiêu, ánh mắt ấm áp mà bình tĩnh, cười nói: “Trầm công tử một bụng kinh luân, tất nhiên ta thấy vô cùng tốt đấy.”

Trầm Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn Dung Cảnh.

“Đã biết Vân tỷ tỷ nhất định sẽ nói tốt!” Dạ Khinh Noãn nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, huynh nói đi?”

Dung Cảnh nhìn Trầm Chiêu, chốc lát, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong mắt chỉ có một nhan sắc, nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu, ” “Hồ ngọc lung linh mây tía giăng/ Hồng mai rực lửa tuyết khéo choàng” Câu này không đúng.”

“Cảnh ca ca, muội thấy câu này đã rất tốt rồi, Vân tỷ tỷ mặc áo tím, tựa như mây tía, mà muội mặc áo trắng, như là một nắm tuyết, “Hồ ngọc lung linh mây tía giăng/ Hồng mai rực lửa tuyết khéo choàng”. Câu này rất hợp cảnh ah!” Dạ Khinh Noãn lập tức nói.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ có gì xẹt qua trong mắt, đã hòa tan vẻ mặt thanh đạm của hắn, lắc đầu nói: “Chỉ hợp với hoàn cảnh thì không thành. Nàng phải là:

Băng tâm một mảnh như hồ ngọc

Thiên cung tô điểm sắc son hồng.”

*Hán Việt:

Băng tâm nhất phiến như ngọc hồ

Cửu thiên sái xuất yên chi sắc.

Dịch nghĩa:

Một tâm hồn trong sáng như băng giống hồ ngọc

Từ chín tầng mây rơi rớt xuống màu phấn son.

Dạ Khinh Noãn nghe vậy lập tức hô to, “Cảnh ca ca, huynh ca ngợi Vân tỷ tỷ trên trời ít có, dưới mặt đất không, để cho những nữ tử chúng muội đang ngồi đây làm sao chịu nổi ah!”

“Nàng vốn là duy nhất.” Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, mỉm cười.

Vân Thiển Nguyệt cúi mặt xuống, không nhìn ra tâm tình của nàng.

“Còn muội đây! Huynh vừa mới giải thích về Vân tỷ tỷ, cũng giải thích về muội một chút coi.” Dạ Khinh Noãn nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười lắc đầu, “Ta chỉ có thể hiểu rõ mình nàng, người khác không hiểu nổi.”

Dạ Khinh Noãn hừ nhẹ một tiếng, “Cảnh ca ca thích Vân tỷ tỷ, mới bất công như thế. Không phải huynh không thể hiểu muội, mà là không muốn hiểu.”

“Ừ, ta chỉ thích nàng.” Dung Cảnh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

“Huynh thích Vân tỷ tỷ chúng ta đều biết!” Dạ Khinh Noãn dịch mông, dài giọng , quay sang Vân Thiển Nguyệt đang cúi đầu nhắm mắt, tò mò nói: “Vân tỷ tỷ, ở Noãn Thành muội bỗng nghe đồn chuyện của tỷ và Cảnh ca ca đây này! Tỷ làm thế nào bắt được tim huynh ấy thế? Người Noãn Thành mỗi ngày trà dư tửu hậu đều nói chuyện của hai người. Muội nghe không phải tám trăm thì cũng một ngàn lần rồi.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng, không nhìn ra vẻ vui mừng hay cảm xúc khác, cười nhạt một tiếng, tránh không đáp, hỏi: “Trầm công tử đã làm thơ xong, đến người kế tiếp đi à nha!”

“Không được, không được, sao tỷ có thể đánh trống lảng như vậy?” Dạ Khinh Noãn không nghe, lay cánh tay Vân Thiển Nguyệt, “Chuyện này tỷ khó nói ra thì đổi thành làm một bài thơ về Cảnh ca ca đi. Để muội nghe một chút trong lòng tỷ Cảnh ca ca là thế nào.”

“Nha đầu chết tiệt kia, quấy phá cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm gạt tay Dạ Khinh Noãn ra, hô: “Kế tiếp.”

Dạ Khinh Noãn cong môi lên, bất mãn trừng Dạ Khinh Nhiễm, “Muội hiếu kỳ mà!” Dứt lời, nàng nhìn Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, huynh muốn Vân tỷ tỷ làm thơ cho huynh không?”

Lông mi thật dài của Dung Cảnh hơi run lên một cái, đặt tay lên túi nước trước mặt, không lên tiếng.

Tất cả mọi người nhìn Dung Cảnh, bộ dạng này, cùng với hai câu thơ kia, không thể nghi ngờ khiến trong lòng không ít người nổi lên hàng ngàn tầng sóng. Trước kia không ít người cảm thấy khó hiểu tình cảm của hắn và Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy hắn bị Vân Thiển Nguyệt dùng thủ đoạn gì mê hoặc. Rõ ràng một người tao nhã, cao xa tựa mây, tài hoa số một, một người quần là áo lượt hung hăng càn quấy , ngang ngược càn quấy, thanh danh bại hoại, vốn không chung một đường, thế nhưng một mực yêu nhau vang trời động đất. Hôm nay nhìn hai người họ ngồi cùng mọi người, mấy người vây quanh, hai người ngăn cách một bàn gỗ, nhưng trên người vẫn như cùng có một thứ, một thứ vô hình, nhưng tồn tại mãnh liệt. Nhất là Dung Cảnh cứ thế nói ra người mình thích, nhưng Vân Thiển Nguyệt lại không tỏ thái độ, đối với tình trạng hai người hôm nay, mọi người như lọt vào trong sương mù.

“Cảnh ca ca, huynh nói gì đi!” Dạ Khinh Noãn thúc giục Dung Cảnh.

Dung Cảnh hơi ngẩng đầu lên, liếc Vân Thiển Nguyệt, nói ra một chữ, “Muốn!”

“Vân tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì về Cảnh ca ca, tỷ nói mau!” Dạ Khinh Noãn hưng phấn nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta nghĩ hay là Cảnh Thế tử đừng nghe, Vân Thiển Nguyệt khoác áo choàng chồn tía không làm được thơ đâu!” Lúc này Lục công chúa nói chêm vào, lời ít ý nhiều. Nàng ta vốn cho rằng Dạ Khinh Noãn đến cùng Dung Cảnh sẽ có tâm tư với hắn, nhưng nay nhìn thế nào không thấu tâm tư của nàng, vẫn cùng Vân Thiển Nguyệt thân thiết như thế, nghĩ chẳng lẽ nàng không thích Dung Cảnh? Dung Cảnh là ai? Chỉ cần là nữ tử gặp mặt một lần, đều ngưỡng mộ trong lòng. Người đời đánh giá nam tử Vinh vương phủ, có một câu rất hay, nhất kiến khuynh tâm, thiên hạ khuynh tâm. Nàng cũng là tiểu nữ nhi mà thôi, có thể tránh nổi hào quang của Dung Cảnh sao?

“Lục tỷ tỷ, cái áo choàng chồn tía này rất ấm áp, sao không làm được thơ?” Dạ Khinh Noãn phản bác Lục công chúa, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, mọi người chờ tỷ đây này!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư ngồi chỗ này hồi lâu, cũng không thể chỉ nghe thơ người khác, chính mình lại không làm!” Trầm Chiêu liếc Dung Cảnh, tựa hồ bất mãn Vân Thiển Nguyệt không tỏ thái độ, hiếm khi mở miệng.

“Chẳng lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư không có lời nào để nói với Cảnh Thế tử hả?” Thương Đình dứt lời, quay sang nói với Dung Cảnh: “Cảnh Thế tử, đáng tiếc tâm ý ngươi “Mây tan, trăng tỏ, hoa giỡn bóng/ Trời biếc biển xanh, chỉ một lòng/ Băng tâm một mảnh như hồ ngọc/ Thiên cung tô điểm sắc son hồng” rồi.”

Dung Cảnh không đáp lời, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong mắt có gì đó lắng đọng từng chút một.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, có chút suy yếu, có chút lười biếng, “Hôm nay ta tới thưởng mai đấy, không muốn làm thơ.”

“Thưởng mai cũng là chơi, làm thơ cũng là chơi mà! Trước kia không muốn hiện tại có thể nghĩ lại.” Dạ Khinh Noãn nắm tay Vân Thiển Nguyệt lắc lư, như là trẻ con đòi kẹo, thần bí nói với nàng: “Vừa rồi dưới chân núi muội nói với Cảnh ca ca đã trông thấy Nguyệt tỷ tỷ ở đây rồi, tỷ đoán Cảnh ca ca nói gì với muội?”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời.

Tất cả mọi người dựng tai lên.

“Vậy mà Cảnh ca ca nhìn tỷ, nói với muội, huynh ấy không đi cùng một nữ tử, mà đi cùng một bé thỏ con đấy, tỷ sẽ không giận huynh ấy.” Dạ Khinh Noãn dứt lời, có chút giận dỗi nói: “Huynh ấy nói muội không phải là người, là con thỏ, quá ghê tởm.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như không nghe thấy lời Dạ Khinh Noãn.

“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nghĩ kỹ chưa vậy?” Dạ Khinh Noãn tiếp tục lắc cánh tay Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Muội mang từ Noãn Thành về hai vò rượu thanh quế đây này! Tỷ có muốn uống không?”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Noãn, buồn cười nói: “Nếu tỷ làm một bài thơ, muội liền cho ta hai vò rượu kia?”

“Ừ!” Dạ Khinh Noãn dùng sức gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, quay đầu, từ khi Dung Cảnh đi vào đến giờ, lần đầu tiên nàng đối lại ánh mắt của hắn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận