Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh

Hoàn Khố Thế Tử Phi Quyển 4 - Chương 74: Thần linh Thiên mệnh
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Mạnh bà bà vừa nói ra lời này, thì biển người hàng vạn hàng nghìn đều yên tĩnh.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật hơi hơi trầm xuống, giọng nói cũng trầm thấp, “Chân Long Phượng?”

“Đúng, Chân Long Phượng!” Mạnh bà bà khẳng định: “Chân Long chủ thiên, Chân Phượng chủ địa, thiên địa cùng chung một chủ, là phúc của thương sinh.”

Dạ Thiên Dật nhìn Mạnh bà bà chăm chú, ánh mắt bén nhọn, “Nói như vậy, bà bà đã biết, ai là Chân Long Phượng?”

Mạnh bà bà cười “Ha ha” một tiếng, “Nhiếp Chính Vương đề cao lão bà tử ta quá rồi, lão bà tử ta xem bói cho người ta ba mươi năm, cũng không dám nghịch thiên, không dám tiết lộ Thiên cơ một chút, hôm nay tính ra sắp qua đời, bộ xương khô này cũng không phải sợ gì nữa, cho nên, mới dám cả gan hỏi Thiên mệnh. Chân Long Phượng là người phương nào, còn phải xem Thiên mệnh được hỏi ra mới nói được.”

Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.

Dạ Khinh Nhiễm “Hừ” lạnh một tiếng, “Tân hoàng sinh ra được nhận lãnh Thiên Vận và điềm lành, đương nhiên ngài ấy là Thiên mệnh. Sao có thể tùy thuộc vào ngươi ngồi ở đây giả thần giả quỷ, lừa gạt thế nhân chứ?”

“Nhiễm Tiểu Vương gia, Tân hoàng là Tân hoàng, Thiên mệnh là Thiên mệnh. Lão bà tử ta không dám vọng luận phúc lợi của Tân hoàng, nhưng Thiên mệnh này liên quan đến phúc họa của dân chúng thương sinh, lê dân bách tính, nếu ai có bản lãnh, thì đương nhiên đều có quyền lợi đứng ra hỏi một câu an nguy.” Mạnh bà bà nói.

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, mà nhìn qua Dung Cảnh.

Sắc mặt Dung Cảnh vẫn bình thản, không nói một lời, không nhìn không ra tâm tình gì.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên hai cái đèn Uyên Ương kia, lúc này mới phát hiện, hai cái đèn này đúng là khác với đèn Uyên Ương mà năm ngoái bà ấy bày ra. Ngày này, năm ngoái, nàng cũng ở kinh thành, cũng từng đi ngắm hoa đăng, nhưng cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, nhìn lướt qua một lần rồi thôi. Từ trước đến giờ, nàng không có cảm tình gì với mấy trò bói toán này, cũng sẽ không dừng chân ở đây, chỉ biết rằng, năm ngoái, ở đây cũng có rất nhiều người, nhưng năm nay, người vây quanh đây còn nhiều hơn năm ngoái.

Phần lớn cổ nhân đều tin Thiên mệnh, mê thần tin quỷ. Một năm qua, Thiên Thánh đều thiên tai, nhân họa không ngừng, lòng người bàng hoàng khiếp sợ, nên đương nhiên, dân chúng quan tâm nhất chính là an nguy, vì vậy, Mạnh bà bà hỏi Thiên mệnh ở đây, nhìn từng khuôn mặt mang theo sự chờ đợi của các dân chúng dưới đài là có thể nhìn ra, hành động này rất được lòng người ủng hộ.

Mặc dù Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm kiêng kỵ và không cho phép chuyện này, nhưng nếu thật sự bắt Mạnh bà bà lại hỏi tội, thì chỉ sợ cũng không ngăn chặn được tiếng hô và kháng nghị của dân chúng.

Cho nên, Thiên mệnh này, Mạnh bà bà là hỏi chắc rồi.

“Tiểu cô nương, lúc nãy, cháu nói muốn đoán đề, vậy bây giờ còn muốn đoán nữa không?” Mạnh bà bà thấy dưới đài im lặng, thì liền hỏi Dạ Khinh Noãn đã mở miệng đầu tiên hồi nãy.

Dạ Khinh Noãn cắn góc môi, dường như đang do dự, nhìn hai cái đèn đang treo trên đài cao kia, không nói chuyện.

“Tiểu cô nương muốn lui bước sao? Không dám?” Mạnh bà bà lại hỏi.

Dạ Khinh Noãn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Vân tỷ tỷ, không phải tỷ muốn lấy một cái đèn cho Thất tỷ tỷ sao? Bây giờ tỷ có đi lên không?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói một cách quyết đoán: “Không đi lên!”

Dạ Khinh Noãn sửng sốt, “Chẳng lẽ tỷ không muốn lấy đèn cho Thất tỷ tỷ sao?”

“Thiên mệnh cũng không thể đem ra đùa giỡn, đại tẩu sẽ hiểu ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Nhưng muội muốn.” Dạ Khinh Noãn nhẹ giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng ta, “Vậy muội liền đi đi!”

“Phải qua ba lộ chín cửa, tương đương với phải giải được hai mươi bảy đề.” Dạ Khinh Noãn nói một cách không xác định: “Dựa vào chút bản lãnh này của muội, tất nhiên không giải được.”

“Vậy thì cũng chưa chắc.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dạ Khinh Noãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, nếu tỷ đi, dựa vào tài hoa của tỷ, chắc chắn có thể phá giải.”

Vân Thiển Nguyệt lại cười không nói.

Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt thật sự buông tha không muốn giải đề lấy đèn, bèn quay đầu nói với Dạ Thiên Dật, “Dật ca ca, muội vẫn muốn có hoa đăng, huynh giải đề giúp muội nha?”

Dạ Thiên Dật nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chờ mong của Dạ Khinh Noãn một cái, không nói chuyện, mà lại nhìn lên hai cái đèn Uyên Ương đang treo hai bên người Mạnh bà bà.

Dạ Khinh Noãn thấy Dạ Thiên Dật không trả lời, thì cũng mắc phải khó khăn, nên không nói thêm gì nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này liền yên tĩnh trở lại.

“Ta đoán!” Trong sự yên tĩnh, một giọng nói quen thuộc vang lên, chính là Lục công chúa.

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lục công chúa, thấy nàng ta đi ra khỏi đám người, giẫm lên bậc thăng đi lên đài cao. Lục công chúa đứng ra trước, thì nàng cũng không thấy ngoài ý muốn; mấy năm nay, Lục công chúa có Tần Ngọc Ngưng làm bạn, nhưng thật ra, nàng ta rất tự phụ về tài học vủa mình. Cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, trong số các con gái của hoàng thất cũng xem như đứng đầu; chỉ có điều, tình tình ương ngạnh, kiêu ngạo lại bao phủ lên tài hoa của nàng ta.

Lục công chúa lên đài cao, Dạ Thiên Dật nhíu mày, nhưng không ngăn cản, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm bao phủ trong một tầng bóng tối, cũng không ngăn cản.

“Vị này là…… Lục công chúa?” Mạnh bà bà nhìn về phía Lục công chúa.

“Ánh mắt bà bà thật tốt.” Lục công chúa gật đầu, “Ta tới để đoán đề, bây giờ có thể không?”

Mạnh bà bà đánh giá Lục công chúa từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu, “Sinh trong Kim Lâu tước, chết trong Tuyết Băng Thiên. Áo lạnh bọc thân, ý nguyện lại không thể hoàn thành. Mệnh cách của Lục công chúa quá cứng rắn, âm khí quá nặng, ngươi không đến gần Đèn thần được, cũng không giải đề được.”

Lục công chúa biến sắc, “Sao ta lại không đến gần Đèn thần được? Bà bà, chẳng lẽ ngươi lừa đảo gạt tiền, lừa gạt thế nhân đúng như lời nói của Nhiễm Tiểu Vương gia.”

“Lão thân xem bói ba mươi năm, cho tới bây giờ luôn có sao nói vậy, cũng không nói hai lời. Nếu Lục công chúa không tin, thì liền đến gần Đèn thần đi, xem xem ngươi có thể lại gần nó không. Tất cả câu đố, đều ở trên hai Đèn thần, nhưng nếu ngươi không đến gần Đèn thần được, thì đương nhiên không giải đề được.” Mạnh bà bà nói.

Cả đôi mắt của Lục công chúa hiện lên lửa giận, “Vậy ta càng muốn thử xem.”

“Ta đã tặng cho công chúa một quẻ, công chúa có thân thể ngàn vàng, lại chấp mê bất ngộ, nếu vẫn cố chấp, bị thương, thì đừng trách lão thân.” Mạnh bà bà cảnh báo trước.

Lục công chúa “Hừ” lạnh một tiếng, đi tới Đèn thần.

Dưới đài, biển người hàng vạn hàng nghìn đều nhìn Lục công chúa, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng ta.

“Lục tỷ tỷ, vẫn nên thôi đi!” Bỗng nhiên, Dạ Khinh Noãn mở miệng, phi thân lên đài cao, kéo Lục công chúa đang đi đến gần Đèn thần lại, nói với tỷ ấy: “Tỷ muốn có Đèn thần, cũng không phải là muốn cầu một quẻ sao, bây giờ, nếu bà bà đã tặng cho tỷ một quẻ, thì cũng xem như đạt được rồi!”

Lục công chúa giận dữ, “Cái thứ đó của bà ta mà là quẻ gì chứ? Không có một câu có ích!”

“Lục tỷ tỷ, nếu của bà ấy không tính là quẻ, thì tỷ cứ quên đi. Nhưng Đèn thần này thì vẫn nên đừng chạm vào.” Dạ Khinh Noãn khuyên tỷ ấy.

“Ngươi buông ra, hôm nay ta muốn thử xem. Chỉ là hai cái đèn mà thôi, sao ta không tới gần được?” Lục công chúa đẩy Dạ Khinh Noãn đang ngăn cản nàng ra, cố chấp đến gần hai cái đèn.

Dạ Khinh Noãn thấy nàng ta đã quyết tâm như thế, thì nhìn xuống Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Thiên Dật không nói chuyện, nhưng Dạ Khinh Nhiễm lại nói với Lãnh Thiệu Trác: “Lãnh Tiểu Vương gia, hiện nay nếu Lục công chúa đã gả cho ngươi, thì cũng xem như là nữ nhân của ngươi, ngươi để nàng ấy lên đó một mình, nếu xảy ra chuyện không may, thì cũng chính là trách nhiệm của ngươi.”

Lãnh Thiệu Trác nghe vậy thì sắc mặt biến ảo một vòng, giây lát sau, liền kêu Lục công chúa một tiếng, “Lục công chúa, xuống đây!”

Bước chân của Lục công chúa dừng lại, quay đầu lại nhìn xuống Lãnh Thiệu Trác. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua sau khi hai người được tứ hôn, Lãnh Thiệu Trác nói chuyện với nàng. Nàng nhìn hắn ta một cái, thấy mặt hắn ta không chút thay đổi, nàng liền quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

“Đây chính là giáo dưỡng của hoàng thất ngươi sao? Còn chưa gả vào Hiếu Thân Vương phủ, mà đã không tôn phu huấn, không tuân thủ phu cương rồi?” Lãnh Thiệu Trác thấy Lục công chúa không nghe lời hắn nói, liền lạnh lùng nói tiếp.

Lục công chúa dừng chân lại, xoay người lại nhìn Lãnh Thiệu Trác, “Lãnh Tiểu Vương gia, rốt cuộc ngươi đã thừa nhận ta sắp gả cho ngươi rồi.”

Lãnh Thiệu Trác nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi không muốn gả cho ta, thì hiện tại liền thoái hôn, sau khi hủy hôn, ngươi muốn làm gì, ta cũng không quản ngươi, nhưng bây giờ, nếu trên đầu của ngươi đã mang theo cái mũ của ta, là người của ta, thì phải nghe theo ta.”

Sắc mặt Lục công chúa hơi tái.

“Đi xuống!” Lãnh Thiệu Trác trầm giọng ra lệnh.

Trong lòng Lục công chúa tức giận, nhưng dưới ánh mắt của biển người hàng vạn hàng nghìn, nàng bị giáo điều của công chúa hoàng thất kiềm chế, nên đương nhiên không thể phản bác không cho Lãnh Thiệu Trác thể diện trước mặt mọi người. Mặc dù nàng là công chúa, nhưng lấy phu vi cương, nàng vẫn phải tuân theo. Không có cách nào đi lên trước một bước nào nữa, nhưng nàng vẫn không cam lòng, bèn rút cây trâm trên đầu ra, ném vào một cái Đèn thần.

Dưới đài, mọi người nhìn thấy rõ ràng, đều cùng kinh hô một tiếng, nghĩ, sợ là Đèn thần sẽ bị phá hủy, bởi vì lực đạo của Lục công chúa không nhỏ. Mặc dù nàng ta không tập võ, nhưng con gái hoàng thất đều cường thân kiện thể, tập bắn cung, cũng có lực hơn các cô gái bình thường.

Mạnh bà bà cũng không liếc Lục công chúa một cái, ngồi yên tại chỗ, như không thấy, vẫn ngồi yên bất động.

Lúc cây tram kia sắp đến gần Đèn thần, thì bên trong Đèn thần bỗng phát ra một ngọn lửa, “Xèo xèo xèo ~~~”, trong chớp mắt, cây Kim trâm liền bị ngọn lửa bao vây. Giây lát sao, “Keng” một tiếng, rồi rơi xuống đất, vốn là một cây Kim trâm thượng hạng, bên ngoài đã biến thành màu đen. Trong nháy mắt khi Kim trâm rơi xuống đất, ngọn lửa liền trở về bên trong Đèn thần.

Mọi người lại kinh hô một tiếng.

Lục công chúa bị dọa đến mặt không có chút máu, nếu lúc nãy đến gần Đèn thần không phải là cây trâm, mà là nàng, thì sợ là lúc này, mặt của nàng đã bị lửa thiêu hủy rồi. Cả người nàng như mất hết khí lực, ngã xuống đất.

Dạ Khinh Noãn vội vươn tay đỡ Lục công chúa.

“Vị hôn phu Lãnh Tiểu Vương gia của ngươi là một quý nhân, hôm nay đã cứu ngươi.” Mạnh bà bà nói.

Trong khoảnh khắc, Lục công chúa cũng nói không ra được lời nào, ánh đèn chiếu lên mặt của nàng, sự hoảng sợ trên mặt nàng hiện lên rõ ràng.

“Lãnh Tiểu Vương gia, ngươi đi lên đỡ Lục tỷ tỷ xuống đi!” Dạ Khinh Noãn nói với Lãnh Thiệu Trác ở dưới đài.

Lãnh Thiệu Trác mím môi đi lên đài cao, đỡ Lục công chúa từ trong tay Dạ Khinh Noãn, rồi đi xuống đài.

“Mặc dù Lục công chúa không thể đến gần Đèn thần, nhưng Lãnh Tiểu Vương gia cải tà quy chính, linh đài tinh mắt, nên có thể đến gần Đèn thần. Lãnh Tiểu Vương gia có muốn thử một lần không?” Đột nhiên, Mạnh bà bà hỏi.

Bước chân Lãnh Thiệu Trác dừng lại, quay đầu nhìn Mạnh bà bà, lại nhìn hai cái Đèn thần một cái, rồi lắc đầu, “Thiệu Trác tự nhận không thể phá giải được ba đề, không thử cũng được.”

Mạnh bà bà gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lãnh Thiệu Trác đỡ Lục công chúa đi xuống, sau khi xuống đài, nhìn thoáng qua Lục công chúa vẫn không có khí lực dựa vào trong ngực hắn, ra lệnh cho người phía sau, “Người đâu, đỡ Lục công chúa!”

Có một cô gái lên tiếng xuất hiện, đỡ Lục công chúa.

Trận biến cố này khiến cho những người còn nửa tin nửa ngờ hai cái đèn Uyên Ương kia ở dưới đài hoàn toàn tin tưởng khả năng của Đèn thần. Thiên mệnh cũng triệt để đánh vào trong lòng mọi người. Lúc nãy, mấy vạn ánh mắt đều thấy được Đèn thần tự phát ra ngọn lửa thiêu hủy Kim trâm. Không ai làm, cũng không có gió, trong thời gian ngắn, đều đồng loạt nghĩ tới hai cái Đèn thần này, đúng như lời của Mạnh bà bà, được Thiên thần truyền sinh khí.

“Bà bà, cháu có thể đến gần Đèn thần không?” Dạ Khinh Noãn hỏi Mạnh bà bà.

Mạnh bà bà gật đầu, “Tiểu quận chúa Đức Thân Vương phủ, đương nhiên có thể.”

Dạ Khinh Noãn hít một hơi thật sâu, đi tới Đèn thần, ánh mắt mọi người đều rời khỏi người Lục công chúa ở dưới đài, mà nhìn về phía Dạ Khinh Noãn.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Dạ Khinh Noãn, chỉ thấy nàng ta đi tới trước Đèn thần một cách dễ dàng, Đèn thần cũng không phun ra lửa như với Lục công chúa, mà chỉ treo lẳng lặng ở đó, không có khác thường gì. Nàng nhìn Đèn thần chằm chằm một lát, rồi nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Chàng có nhìn ra cái đèn này có gì cổ quái không?”

“Hai cái đèn này là Đèn thần thượng cổ, nghe nói tập trung đầy đủ linh khí trong trời đất, có thể dùng nó để khởi động thần niệm, có thể hỏi Thiên mệnh.” Giọng nói Dung Cảnh cực thấp, “Không nghĩ tới lại ở trong tay Mạnh bà bà.”

“Đây thật sự là Đèn thần?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dung Cảnh nghiêng đầu cười nhìn nàng, “Nàng không tin?”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Sao tin được, có thứ thần kỳ như thế sao? Chắc chắn bên trong nó có diều gì đó cổ quái.”

Dung Cảnh cười cười, lắc lắc đầu nói: “Đây thật sự là Đèn thần thượng cổ, có thể hỏi Thiên mệnh, nghe nói là vật bị mất của Thiên tộc, cùng thời với Vân tộc. Nếu nói nó có gì cổ quái, thì cũng không hẳn như vậy, có điều, bên trong nó được một người tinh thông Thông Thiên chú đại thành truyền linh lực vào thôi. Vốn Đèn thần là vật chết, nhưng có linh niệm và linh lực của một người, thì chính là vật sống.”

“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chẳng trách từ sau khi nàng tới đây cũng cảm thấy linh khí trong cơ thể nàng luôn di chuyển cuồn cuộn. Hóa ra là bị linh khí bên trong nó tác động. Nàng thấy Dạ Khinh Noãn đứng ngây người trước Đèn thần, bèn hỏi: “Câu đố trên nó là gì? Chàng biết không?”

Dung Cảnh lắc đầu, “Sở dĩ Đèn thần được xưng là Đèn thần, có khả năng mở ra Thiên mệnh, quý ở chỗ, nó có thể biết hết vận mệnh của vạn vật trên thế gian. Mỗi người đứng trước Đèn thần, câu đố hiện ra trên Đèn thần đều không giống nhau. Nếu người nào có thể giải được những câu đố này, thì cũng sẽ biết được Thiên mệnh của mình.”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt, “Thần kỳ như thế? Linh lực trong đó lợi hại đến như thế?”

Dung Cảnh cười gật đầu, “Linh lực của Vân tộc, sự uyên bác trong trời đất. Vốn Đèn thần đã là vật có linh tính, cộng thêm hai nghìn năm trước, Thiếu chủ Vân tộc có thiên phú dị bẩm, tài hoa có một không hai; sau khi tinh thông Thông Thiên chú đại thành, lại mang bác ái cho vạn vật, phúc trạch cho thiên hạ, hắn dùng Thông Thiên chú truyền linh lực vào hai cái đèn Uyên Ương này, Đèn thần có linh thức, là hỏi được Thiên mệnh.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Thần vậy như vậy, sao lại là đèn Uyên Ương? Chuyện phong nguyệt, từ trước đến giờ không phải đều không vào được nơi thanh nhã sao? Sao những tên đạo sĩ kia lại cho phép nó tồn tại đến hậu thế?”

Dung Cảnh cười nói: “Cái này được gọi là Đèn thần tình yêu. Nếu nó không phải là đèn Uyên Ương, thì cũng không thể được Vân Thiếu chủ ưu ái, mà nguyện ý truyền linh lực cho nó để làm công chúa Lam Tuyết vui vẻ.”

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, thì ra hai cái đèn Uyên Ương này còn có một đoạn giai thoại như vậy. Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, “Sao chàng lại rõ ràng chuyện của Vân tộc như thế?”

Ánh mắt Dung Cảnh khẽ lóe lên một cái, ấm giọng nói: “Vì tham khảo một chút kinh nghiệm của các tiền bối, ta không chỉ rõ ràng chuyện của Vân tộc, mà tất cả chuyện phong nguyện thời xưa, cũng dều rất rõ ràng.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng một chút, giận liếc Dung Cảnh một cái, người này, hắn đang nói cho nàng biết, vì theo đuổi nàng, mà hắn mất rất nhiều tâm lực để nghiên cứu chuyện tình của người khác sao?

Khi hai người đang nói chuyện, thì đã thấy Dạ Khinh Noãn đang cầm bút giải đề.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn, nghĩ, câu đố và Thiên mệnh của Dạ Khinh Noãn hiện ra trên Đèn thần là gì, bỗng nhiên, nàng rất muốn xem một chút. Nghĩ đến đây, nàng nghiêng đầu thấp giọng hỏi Dung Cảnh, “Ta có thể dùng linh lực xem một chút không?”

“Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia đều cực kỳ nhạy cảm, nếu nàng vận dụng linh lực, chưa chắc sẽ không bị bọn họ phát hiện.” Dung Cảnh nhắc nhở.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, thấy hai người đang nhìn đèn Uyên Ương cùng Dạ Khinh Nhiễm trên đài cao chăm chú, thần tình trên mặt đều hơi ngưng trọng và khó đoán. Nàng hơi mím môi một chút, thấp giọng nói với Dung Cảnh: “Chàng che cho ta.”

Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn đồng ý, liền đổi chỗ với hắn, lòng bàn tay từ từ thúc giục linh lực, đầu tiên là huyễn hóa ra một bức tường bao quanh nàng, sau đó, từng sợi linh khí mỏng manh hòa với không khí thành một, lướt qua đám người, lướt qua đài cao, từ từ đi đến hai cái Đèn thần kia. Không lâu sau, liền đi tới trước mặt Dạ Khinh Noãn, nàng vận dụng linh niệm, huyễn hóa ra một tấm kính ở trước mặt nàng.

Lúc này, Mạnh bà bà bỗng ngẩng đầu nhìn xuống Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, nhưng trên mặt vẫn như bình thường, thầm nghĩ, Mạnh bà bà thật nhạy bén, nàng đã cẩn thận đến như thế rồi, còn có sự che chở của Dung Cảnh, mà vẫn bị bà ấy phát hiện.

Dung Cảnh thấp giọng nói bên tai nàng: “Nếu Đèn thần ở trong tay Mạnh bà bà, thì bà ấy chính là ký chủ của Đèn thần. Đèn thần và ký chủ ở cùng lâu, sẽ có tâm linh tương thông. Bà ấy có thể phát hiện, cũng không kỳ quái.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chống lại tầm mắt của Mạnh bà bà, ánh mắt trong suốt.

Mạnh bà bà chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, liền thu hồi tầm mắt, nhìn qua Đèn thần.

Vân Thiển Nguyệt thấy bà ấy không vạch trần, thì cũng liền nhìn qua Đèn thần, chỉ thấy trong tấm kính mà nàng dùng linh lực huyễn hóa ra đang hiện ra chữ trên đèn Uyên Ương. Rậm rạp chi chít, có hơn mấy chục hàng.

Nàng vừa nhìn một chút, thì Dạ Khinh Noãn bỗng dừng bút, nhìn qua bên này.

Trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt vội vàng rút linh lực về, nghĩ, thật nhạy cảm.

Ánh mắt Dạ Khinh Noãn nhìn lướt qua, không phát hiện bất kỳ khác thường gì trong đám người, người người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ để nhìn nàng, mà thần sắc của những người quen biết đều không có gì khác thường, sự nghi ngờ trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, quay đầu lại, tiếp tục giải đề.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt hơi nheo lại, nghĩ, có thể thử tiếp lần nữa không?

Dung Cảnh thấp giọng nhắc nhở, “Nàng có thể thử xuyên qua Đèn thần, dung hợp với linh khí bên trong nó, thì sẽ không bị nàng ta phát hiện.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lại thúc giục linh khí, lúc này không tới gần Dạ Khinh Noãn, mà dựa theo phương pháp mà Dung Cảnh nói, đưa linh khí đến gần sát Đèn thần. Không bao lâu, linh lực của nàng liền dung hợp với linh khí bên trong Đèn thần.

Đột nhiên, Mạnh bà bà đứng bật dậy, nhìn Vân Thiển Nguyệt không dám tin.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, nguy rồi, vẻ mặt của Mạnh bà bà này không tốt, rất dễ bị Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, thậm chí là Dạ Khinh Noãn nhạy cảm, phát hiện. Nàng vừa muốn thu tay lại, thì ống tay áo của Dung Cảnh khẽ vung lên mà không để lại dấu vết, trong nháy mắt, một cơn gió vô hình bay thẳng lên đài; trong nháy mắt, Mạnh bà bà vừa đứng lên cũng liền ngồi xuống, vốn thần sắc không dám tin của bà ấy là nhằm vào Vân Thiển Nguyệt, nhưng bây giờ lại nhằm vào Dạ Khinh Noãn.

Biến hóa này, chỉ trong chỉ mành treo chuông, nhanh đền hầu như khiến cho người ta cảm thấy thấy hoa mắt.

Vân Thiển Nguyệt thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt híp thành một đường, nhìn câu đố trên Đèn thần, suy đoán thật nhanh.

Dạ Thiên Dật liếc nhìn qua bên này một cái, không phát hiện khác thường, liền quay đầu đi, cau mày thật chặt.

Còn Dạ Khinh Nhiễm thì quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt chằm chằm, Dung Cảnh liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng một cách công khai. Dạ Khinh Nhiễm thấy thế liền “Hừ” lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn lên đài cao.

Thương Đình nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt hơi nheo lại.

“Điều này sao có thể……” Mạnh bà bà lẩm bẩm phun ra một câu.

Dạ Khinh Noãn vội dừng bút, hỏi: “Bà bà, bà sao vậy? Cháu hiểu sai chỗ nào trong câu đố sao?”

Sắc mặt Mạnh bà bà biến ảo một lát, mới ổn định được tâm thần, nhìn Dạ Khinh Noãn nói: “Dạ Tiểu quận chúa, thời gian của cháu đã hết!”

“Còn quy định thời gian ư?” Dạ Khinh Noãn sửng sốt.

“Đèn thần thì đương nhiên là có thời gian quy định.” Mạnh bà bà nói: “Câu đố chưa giải xong của cháu đã biến mất rồi, chuyện này thì lão thân không thể làm gì được.”

Dạ Khinh Noãn nhìn lại Đèn thần, quả nhiên, câu đối hiện ra bên trên đã biến mất, nơi có đầy chữ lúc trước, đã biến thành trắng tinh. Nàng giậm chân một cái, hỏi Mạnh bà bà: “Cháu có thể thử lại lần nữa không?”

“Đèn thần chọn người, người được chọn cũng đều là người hữu duyên, Dạ tiểu quận chúa và Đèn thần có duyên gặp mặt một lần, nó mở ra câu đố cho cháu, mặc dù cháu không giải hết được toàn bộ, nhưng cũng giải được một nửa, đây cũng là một chuyện may mắn, không cần tiếc nuối.” Mạnh bà bà nói.

Dạ Khinh Noãn gật đầu, cũng không làm khó, mây đen trên khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng cũng tản ra, nhìn xuống dưới đài, hỏi: “Lam gia chủ, ngươi có định đi lên giải không?”

Lam Y nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn qua Thương Đình.

Thương Đình cười với nàng ấy một tiếng, “Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nàng không ngại thì cứ đi lên thử một lần.”

Lam Y gật đầu, như lời Thương Đình nói, đi lên đài.

Dạ Khinh Noãn cầm một nửa câu đố đã được giải trong tay đi xuống đài, nàng trực tiếp đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, hỏi tỷ ấy: “Nguyệt tỷ tỷ, cho tỷ xem câu đố của muội nè, tỷ đoán giúp muội xem, phần sau sẽ là gì?”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay Dạ Khinh Noãn, chính là một nửa câu đố. Lúc nãy, nàng mới xem nhanh qua nội dung trên Đèn thần, nên đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ, xem xong, liền cười nói: “Trong này viết chuyện của muội, ngược lại cũng thật chính xác.”

“Muội sai rồi, đáng ra muội nên đoán phần sau của câu đố, mà không nên đoán phần đầu của câu đố, ai biết đoán một lúc lâu mới biết được đều vô dụng như vậy. Mấy câu có ích cũng bị muội bỏ qua.” Dạ Khinh Noãn nói hơi hối hận.

“Mạnh bà bà cũng không nói được, cái này phải xem cơ duyên.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tuy nói như vậy, nhưng đến cùng vẫn khiến cho trong lòng khó chịu.” Dạ Khinh Noãn bĩu môi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt tỷ tỷ, chữ hiện ra trên Đèn thần lúc nãy, tỷ có thấy được không?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Cách quá xa, không thấy rõ.”

“Cảnh ca ca, huynh có thấy được không? Thị lực của huynh vô cùng tốt, chẳng lẽ cũng không nhìn thấy sao?” Dạ Khinh Noãn hỏi Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười cười với nàng ta, “Chỉ thấy được một chút.”

“Vậy huynh nhìn thấy gì?” Dạ Khinh Noãn vội hỏi.

“Những cái khác thì không chú ý, chỉ nhớ kỹ hai câu.” Dung Cảnh ấm giọng nói với nàng ta: “Quang thải môn hộ sinh kiều nữ, nhất lũ xuân tình thác phụ nhân (cô gái xinh đẹp sinh ra trong gia đình vẻ vang, một tấm chân tình lại phó thác nhầm người).”

Sắc mặt Dạ Khinh Noãn hơi đổi, nhưng rất nhanh liền miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Thì ra Cảnh ca ca nhìn thấy được hai câu này, với muội, cũng đã xem như nói đúng rồi. Muội thích Nam Lăng Duệ, hắn ta không thích muội, cũng không phải ‘nhất lũ xuân tình thác phụ nhân’ sao?”

Dung Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dạ Khinh Noãn cúi đầu, trong mắt có tâm tình gì cũng đều bị động tác cúi đầu của nàng che giấu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn, ánh mắt lóe lóe, cũng không nói nữa, mà nhìn Lam Y trên đài cao.

“Lam gia chủ và đèn Uyên Ương cũng có duyên gặp mặt một lần, hãy nắm chắc thời gian, đừng lại bỏ lỡ như Dạ tiểu quận chúa.” Mạnh bà bà nhắc nhở Lam Y.

Lam Y gật đầu, đi tới trước Đèn thần.

Có Dạ Khinh Noãn ở bên cạnh, đương nhiên, Vân Thiển Nguyệt không dám dùng linh lực nữa, lúc nãy cách xa, nàng ta ở trên đài, nàng ở dưới đài, mà còn có thể bị nàng ta biết; bây giờ nàng ta đứng ngay bên người nàng, thì đương nhiên, nàng không thể làm gì nữa, liền nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh vươn tay sờ sờ đầu của nàng, dùng truyền âm nhập mật, nhỏ nhẹ nói với nàng, “Mọi sự trên thế gian đều theo duyên pháp. Nàng có thể thấy của Dạ Khinh Noãn, là duyên pháp cho phép, nàng không thấy của Lam gia chủ được, cũng là duyên pháp cho phép. Đừng vướng mắc.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, gạt bỏ đi tâm tư lại dùng linh lực nữa.

Dạ Khinh Noãn cúi đầu yên lặng một lát, rồi lại nâng lên đầu, thần sắc trên mặt đã khôi phục như ngày thường hoàn toàn, kéo tay áo Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Vân tỷ tỷ, tỷ có tò mò mệnh số của Lam gia chủ là gì không?”

“Tò mò cũng không có biện pháp, ta chỉ thấy được một mảnh mơ hồ.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Cảnh ca ca, lấy võ công và nội lực của huynh, chắc chắn huynh có thể thấy, tựa như nhìn thấy mệnh số của muội lúc nãy vậy, nói mệnh số của Lam gia chủ mà huynh thấy được ra cho muội và Vân tỷ tỷ biết đi, được không?” Dạ Khinh Noãn hỏi Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười một tiếng, lắc đầu, “Ta có thể thấy được thì cũng có hạn. Huống chi, mệnh số của Lam gia chủ chính là mệnh số của Lam gia chủ. Nếu ta tùy tiện nói ra, chính là không tôn trọng chuyện riêng tư của Lam gia chủ rồi, nếu nàng ấy xuống đài mà biết được, thì đương nhiên sẽ không vui.”

Dạ Khinh Noãn bĩu môi, “Cảnh ca ca nói cũng có lý. Vậy chúng ta chờ Lam gia chủ xuống, rồi hỏi nàng ấy, xem xem nàng ấy có nguyện ý nói ra không!”

Dung Cảnh nhìn lên đài cao, không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, thân thể Lam Y bỗng lắc lư, giọng nói của Mạnh bà bà vang lên, “Lam gia chủ, Đèn thần cầu duyên, không thể cưỡng cầu, cháu vận dụng công lực mưu toan ngăn cản Đèn thần, đương nhiên sẽ bị linh thức của Đèn thần cắn trả. Dừng tay đi! Cứ tiếp tục sẽ có hại mà không có lợi cho cháu đâu.”

Lam Y rút tay về, thân thể cũng ngã xuống đất.

Thương Đình nhảy lên đài cao, nhẹ nhàng vươn tay đỡ Lam Y, Lam Y ngã vào lòng của hắn, sắc mặt trắng bệch, mặc dù không nguy hiểm, nhưng hơi thở rất mỏng manh, hắn nhìn Lam Y, ánh mắt hơi co rút lại, “Từ trước đến giờ, nàng là một người lạc quan, cần gì cưỡng cầu cái này chứ? Không nhìn thấy thì thôi.”

Lam Y nhìn Thương Đình, ánh sáng trong mắt tụ lại, hơi thở mỏng manh vẫn chưa trở nên bình thường, nhẹ giọng hỏi, “Ta không cầu điều gì khác, chỉ cầu người một lòng, Thương Đình, chàng nói cho ta biết, lòng của chàng ở đâu?”

Thân thể Thương Đình cứng đờ.

Lam Y bỗng đẩy hắn ra, nhảy xuống đài cao, sau khi xuống đài cao cũng không dừng lại, mà nhanh chóng biến mất trong dòng người.

Thương Đình nhìn Lam Y đi mất, cũng không ngăn cản, mà là đứng cứng ngắc trên đài cao, thần tình trên mặt cũng thay đổi liên tục.

Dưới đài đều im lặng.

Sau một lúc lâu, Thương Đình bỗng quay người lại, đi tới Đèn thần.

“Ơ? Thì ra Thương Thiếu chủ cũng muốn một chiếc đèn để giải mệnh số.” Dạ Khinh Noãn nhìn Thương Đình đầy kinh ngạc.

Trừ tiếng của một mình Dạ Khinh Noãn, cũng không còn ai nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, nhìn vẻ mặt lúc nãy, người mà Lam Y yêu là Thương Đình, mà Thương Đình…… Nàng vừa nghĩ đến đây, thì Dung Cảnh bỗng ôm vào nàng trong lòng, cúi đầu hôn xuống mà không có chút báo trước nào.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận